Nghiệt do em tự tạo(tt)
Chương 2.
- Con bà mày. Khôn hồn thì xéo đi. Lão cô đang bực bội trong người.
Đầu dây bên kia im bặt. Không nấn ná thêm, Lạc Lăng nhanh chóng ngắt máy.
Nếu anh biết cô trở thành bộ dạng này, anh có đến vực cô dậy? Cô của trước kia rất nghiêm khắc với bản thân. Không chơi bời tụ tập, không đến những nơi đèn mờ, không chất kích thích. Vậy mà vì anh tất cả không đều trở thành có. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Chỉ muốn một lần được buông thả, được quên hết sự đời, nhất là quên anh.
Tiếng chuông báo cuộc gọi đến. Màn hình di động chớp tắt hình ảnh hai cô gái chụm đầu vào nhau, rạng rỡ nụ cười. Bức ảnh này thay cho hai chữ “Duy Dương” trong danh bạ. Lạc Lăng lập tức ấn phím chấp nhận cuộc gọi, cao giọng quát.
- Này - giọng cô nhè nhè hơi men – Tao đau khắp cả người, tim gan phèo phổi cùng đau. Mầy mà không đến ngay là không kịp nhìn tao lần cuối đâu đấy. Duy Dương! Có nghe tao nói không hả, Dương Duy Dương?
Vẫn giọng nam trầm ấm vọng đến từ tai nghe chen vào giữa tiếng nhạc “Đám cưới miệt vườn”.
- Cô đang ở lễ cưới à? Duy Dương đi dạy kèm bỏ đi động ở nhà.
Lạc Lăng nhăn mặt, tự đập đầu mình vào tường.
- Anh Thành Thái, thật ngại quá. Khi nào Duy Dương về anh bảo nó ra với em.
- Ra đâu?
- Quán Happy Land – Thoáng chút suy nghĩ, Lạc Lăng tiếp – Mà cũng muộn rồi, không ra cũng được, em chào anh.
Duy Dương đã kết hôn, hiện đang sống với chồng là Thành Thái tại căn hộ cao cấp, ngay trung tâm thành phố. Nó là giáo viên, anh ta là chủ của các quầy Bar lớn nhỏ. Quán karaoke này cũng là của chồng nó mở. Nó quen anh ta chỉ vài tháng liền cưới. Có yêu thương hay không chỉ có nó mới biết. Song, nhìn bằng mắt thường thì gia đình nhỏ của nó cũng khá sung túc, hạnh phúc. Còn cô, có mỗi một mối tình cũ mèm mà mãi cũng không dứt ra được.
Anh là người tốt. Trong suốt mười một tháng quen nhau anh nhường nhịn cô đủ điều. Tính khí cô hay “trái gió trở trời”, cộng thêm căn bệnh nan y tiểu thư nên hễ động tí là cô đòi chia tay. Chính anh bao dung giữ cô lại hết lần này đến lần khác. Khoảng cách giữa anh và cô chỉ là hơn trăm kilomet. Nhưng đối với cô gái cả đời nhốt mình trong phòng ôm sách vở và đối với chàng trai tỉnh lẻ, hoàn cảnh kinh tế khó khăn thì đó là vấn đề. Mười một tháng ấy, nếu tính số lần gặp mặt cũng chỉ đếm vỏn vẹn trên mười đầu ngón tay. Mặc dầu vậy, anh có rất nhiều cách quan tâm cô qua điện thoại, thạm chí cả những tin nhắn thân mật lúc cần. Tất nhiên, anh cũng tò mò về vấn đề giới tính. Nhưng những gì cô không muốn thì anh không ép. Dù rằng trong những lần gặp, cô và anh luôn có cơ hội để đi quá giới hạn. Anh hứa giữ gìn cho cô, anh đã làm được. Chính vì anh kiềm nén, vì anh khắc chế bản thân nên suốt khoảng thời gian quen nhau và bốn năm níu kéo sau đó, giữa anh với cô vẫn chỉ là cái kết cuộc không ai nợ ai.
Cô có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, chỉ là cô không dám tin vào số mệnh.
Tháng cuối cùng quen nhau, ba anh bệnh nặng, mẹ vì chăm sóc ba nên cũng kiệt quệ theo. Anh trở nên cáu gắt. Cô thì chưa hiểu chuyện, suốt ngày hờn giận anh, trách anh không yêu thương, trách anh không quan tâm. Đỉnh điểm là cô yêu cầu chia tay và anh không còn lòng tin để níu giữ cô lại. Cô đã ra đi như thế với lời đồng ý chia tay từ anh, cũng như lời hứa từ cô “sẽ giữ liên lạc và trở thành bạn, thành tri kỷ tâm sự những chuyện buồn vui với anh sau này”.
Trong thâm tâm mỗi người đều có hai mặt tốt xấu đan xen. Người thành công là người giữ được bình tĩnh, khắc chế được tính gàn dở, ích kỹ trong chính con người mình.
Nhưng cô là người thất bại. Thất bại trong mớ tình cảm hổn loạn mà cô gọi là khắc cốt ghi tâm dành cho anh.
Dù chia tay nhưng anh vẫn chủ động giữ liên lạc. Vẫn quan tâm hỏi thăm tình trạng hiện tại của cô. Khuyên cô mở lòng đón nhận người khác. Bảo hoàn cảnh nhà anh khó khăn dù anh có làm cả đời cũng không trả hết nợ. Bảo sẽ không cưới vợ, nếu cưới cũng phải hai mươi năm nữa. Anh nói thật nhiều vấn đề để cô biết khó mà tự tìm đường lui. Mặc dù vậy, thỉnh thoảng anh nói nhớ cô đến bật khóc, trách cô quên sinh nhật anh, hẹn cô năm sáu năm sau cùng anh đi du lịch một tuần (cô tự dịch sang ngôn ngữ dễ hiểu là tuần trăng mật). Với hai luồng ý tứ khác nhau từ anh, cô chỉ tin vào trực giác của mình, tin anh vẫn dành trọn tình cảm cho cô.
Vậy mà anh sắp kết hôn…
Cánh cửa cách âm phòng karaoke bất thình lình mở bật ra. Ánh đèn màu từ bên ngoài hành lang hắt vào in rõ cái bóng cao to rắn rỏi của người đàn ông đang đứng chắn ngay cửa. Nửa say nửa tĩnh, gặp ánh sáng lờ mờ nên Lạc Lăng hoàn toàn không nhìn ra anh ta là ai. Cô chỏi tay sửa tư thế ngồi, đồng thời ôm chặc đầu mình vẻ như đang muốn cô định nó lại.
Người đàn ông bình thản tiến về phía Lạc Lăng. Anh khuỵu gối, đưa ánh mắt đánh giá lên người cô, một lúc lâu sau mới lạt nhạt hỏi.
- Đã chịu về chưa?
Chương 3.
Tĩnh lại vào sáng hôm sau, Lạc Lăng cảm thấy khắp người đau nhức, tay chân tê cứng, hoa mắt chóng mặt. Quần áo trên người cô đã được thay đổi. Tóc còn âm ẩm ướt. Tắm gội sao? Tự cô làm lấy sao?
Nhớ lại tối qua cô giằng co không chịu theo người đó về. Hình như anh ta giữ cằm cô, trút thêm vài lon bia vào cổ họng cô. Anh ta rất thô bạo, rất đáng sợ. Cô sặc bia đau rát cả khoang họng mà anh ta vẫn cứ trút bia, ép cô nuốt xuống. Về nhà bằng phương tiện gì cô cũng không nhớ. Chỉ là có cảm giác bị ai đó nhấn chìm trong nước không thở được, bị một vật nặng đè lên người… Nghĩ đến đây, Lạc Lăng hốt hoảng ngồi bật dậy quan sát giường niệm. Có hai đốm đỏ, một ở góc chăn, một ở góc niệm. Cô suy sụp hoàn toàn.
Yêu anh sâu nặng lại nhất quyết giữ khoảng cách với anh. Vậy mà đi cho không một người chẳng quen biết. Đồ cầm thú. Hắn là ai? Biết cô. Biết nhà cô. Rốt cuộc hắn là ai?
Có tiếng gõ cửa. Ba mẹ cô đã đi công tác. Nếu vậy người bên ngoài là hắn đi.
Lạc Lăng lao xuống giường, nhanh như chớp mở bật cửa.
- Anh… Duy Bách.
Duy Bách là anh trai của Duy Dương, cũng là cánh tay đắc lực giúp việc ở công ty gia đình Lạc Lăng. Trước giờ, Lạc Lăng tiếp xúc với anh ta không nhiều. Nhưng với sự kính nể mà Duy Dương dành cho anh trai mình và sự tín nhiệm mà ba mẹ cô dành cho anh ta, thì lý nào anh ta lại là người xấu, cư xử với cô như vậy. Vẻ ngoài anh ta đạo mạo, tác phong nho nhã chính trực… có lý nào…
Dù Lạc Lăng cố gắng giữ bình tĩnh, dè dặt quan sát người trước mặt nhưng Duy Bách vẫn bắt gặp ánh mắt dò xét nơi cô. Môi anh khẽ nhếch lên và lời nhàn nhạt buông ra.
- Một đêm mệt mỏi, chắc là đói lắm.
Đất trời như sụp đỗ. Cô tựa người vào bàn trang điểm, từ từ ngồi khuỵu xuống. Là anh ta? Thực sự người tối qua là anh ta sao?
- Tối qua... Tối qua... - Mãi mà Lạc Lăng vẫn không thốt nên lời.
Duy Bách nhìn thẳng vào mắt Lạc Lăng, giọng băng lãnh hỏi.
- Tối qua cái gì?
- Tối qua anh đến quán Happy Land đưa tôi về đúng không?
- Phải.
Lạc Lăng mỏi mệt thở dài. Hơi thở như bất lực được trút ra. Đã cùng anh ta? Thực sự đã cùng anh ta? Cô cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Rất nhiều lần cô mường tượng cảnh thân thiết giữa cô cùng Viết Lãm. Nhưng dù có gặp anh, dù có cơ hội để xảy ra chuyện, cô vẫn dặn lòng phải gìn giữ. Thế mà tối qua cô buông thả bản thân đến vậy.
Phòng yên tĩnh. Lạc Lăng ngồi bệch trên sàn nhà, bó gối, nhốt mình trong mớ suy nghĩ hỗn loạn. Duy Bách vẫn chưa rời đi. Anh tựa lưng vào thành cửa, tay khoanh ngang trước ngực, ánh mắt thâm trầm cứ đăm đăm dán lên người cô.
Như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng Duy Bách nhàm chán nói.
- Duy Dương nhờ tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Giờ tôi phải đi. Có gì cứ liên lạc.
Lạc Lăng nhạt cười, giọng lí nhí.
- Con trai bọn anh như vậy hết sao? Ai cũng như vậy cả sao?
Duy Bách nhíu mày, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía cô.
Không gian đặc sệt kéo dài khá lâu.Cho đến khi nước mắt Lạc Lăng bất giác rơi xuống, Duy Bách khinh miệt nói.
- Cô đáng thương hơn cả một tên ăn mày.
Như mất hết lý trí, Lạc Lăng đứng bật dậy, xông thẳng về phía Duy Bách. Tay cô siết chặt cổ áo sơ mi của anh, ánh mắt căm phẫn, lời lẽ có phần gai góc.
- Ăn mày sao? Ngay cả một con ăn mày mà anh cũng không buông tha. Đừng nghĩ sau chuyện này tôi sẽ bỏ qua cho anh.
Sắc mặt Duy Bách u ám đi. Dù vậy, anh vẫn giữ thái độ bình thản, lãnh đạm để mặc góc áo của mình trong bàn tay trắng ngần, bé nhỏ đang run rẩy của cô.
Lạc Lăng tiếp tục quát vào tai Duy Bách bằng chính cái giọng đầy phẫn uất của mình.
- Nếu anh không nể tình ba mẹ tôi nâng đỡ thì cũng phải nể tình tôi là bạn thân nhất của Duy Dương. Tại sao anh lại thừa lúc tôi say mà hưởng lợi? Hay…
Cô dừng lại, trấn định bản thân. Nhưng rồi cuối cùng cũng không kiềm được những lời cay độc buông ra.
- Hay tất cả đều do anh dự liệu? Vào công ty, chiếm dụng tôi. Muốn sao? Anh cũng muốn tài sản của ba mẹ tôi sao?
Từng ngón tay Duy Bách bấu chặc vào nhau. Anh phẫn nộ nạt lớn.
- CÔ MUỐN CHẾT, ĐÚNG KHÔNG?
Chương 4.
Tháng tư là tháng bắt đầu cũng sẽ là tháng kết thúc đoạn tình cảm năm năm của cô.
Anh hơn cô hai tuổi, học chuyên ngành quản trị kinh doanh tại một trường đại học trực thuộc tỉnh, khá xa thành phố. Ra trường, anh về huyện công tác trong một đơn vị thuộc nhà nước. Cơ quan và nhà anh gần nhau, đồng thời rất xa nơi cô ở. Tuy kém anh hai tuổi nhưng cô ra trường cùng niên khoá với anh. Tốt nghiệp bằng khá tại một trường đại học có danh tiếng trong thành phố nhưng cô không tìm được việc làm. Chuyên ngành cô học thuộc lĩnh vực văn hoá lịch sử, do đó những ngày tháng thử việc trong công ty gia đình đối với cô cực kỳ khó khăn. Cô nản chí từ bỏ, quyết tâm học tiếp văn bằng hai kinh tế với hi vọng tìm cho mình một hướng đi khác. Mà hơn hết vẫn là nếu sau này có về quê anh sống cũng dễ tìm việc làm. Cô tính tới tính lui cho tương lai của mình. Dù có cẩn thận đến đâu, cô cũng đã tính sai ngay bước cơ bản đầu tiên, tương lai cô vốn dĩ không có sự tồn tại của anh.
Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình anh thực sự khó khăn. Ba mẹ lại bệnh. Tiền lương công chức anh nhận không đủ trang trải tất cả chi phí trong nhà. Cô thì đang trong tình trạng được nuôi ăn nuôi mặc nuôi học, có muốn giúp cũng không biết giúp thế nào. Nên giữa anh với cô dù có giữ liên lạc những năm sau này thì cũng chỉ là mối quan hệ trên tình bạn một chút.
Có lẽ anh cũng toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Nhưng vì anh hiểu bản tính tiểu thư nơi cô, hiểu địa vị cao sang gia đình cô. Nên dẫu có một lần mơ tưởng anh cũng sẽ không dám mơ tưởng tới trường hợp cô về nhà anh sống vất vả, chật vật, khó khăn.
Lẽ dĩ nhiên, cô rất rõ tình cảm của mình dành cho anh thế nào. Nhưng cô không có một chút lòng tin vào bản thân. Thất nghiệp, việc trong công ty gia đình cô cũng không làm tốt, thì nói gì đến chuyện yêu anh, cùng anh hứa hẹn?
Tài chính là vấn đề cốt lỏi của mọi vấn đề.
Anh sắp cưới vợ, vậy mà cả can đảm níu giữ anh lại lần cuối, cô cũng không có.
Cứ ngỡ đã là nỗi đau tột cùng. Cả đời này sẽ không còn bất kỳ chuyện gì khiến cô phải thống khổ như thế nữa. Nhưng cuộc sống thiên biến vạn hoá, những việc không lường trước cứ liên tục xảy ra. Cái gì mất cũng đã mất. Chỉ là cô không cam tâm.
Ngày bà nội còn sống, nội thường căn dặn chị em cô, con gái phải thế này thế khác, quan trọng là phải biết giữ phẩm hạnh đến cùng. Nội nói, người con trai tốt là người có lòng bao dung với người yêu, với vợ mình; người con gái tốt là người biết giữ thân, giữ đạo. Vậy mà cô để mình thất thân với người đàn ông xa lạ. Nhục nhã hơn, sau việc đó, trong mắt anh ta cô thật rẻ rúng, kém cỏi, tầm thường.
Không việc làm, mất anh, thất thân… căn bản là cô chẳng còn gì ngoài người nhà. Đã có lúc cô nghĩ đến việc biến mất khỏi thế giới này, để ba mẹ rảnh nợ, để giảm bớt gánh nặng cho xã hội, để xem thử anh có một lần hối hận bởi quyết định của mình. Nhưng chết vì bị một người bỏ rơi, chết mà người đó cảm thấy nhẹ nhỏm, chết mà để ba mẹ đau lòng, chết mà chưa có chồng có con thì cô thấy tiếc hai mươi mấy năm mình đã sống. Đủ lớn để cô dẹp bỏ những suy nghĩ nông cạn ra khỏi đầu, nhưng cô chưa đủ dũng cảm để đối mặt với nỗi đau.
Trần nhà trắng, rèm cửa trắng, giường niệm trắng, cổ tay bị ghim kim đau nhức, dây truyền nước biển. Còn chưa chết sao?
- Lạc Lăng mầy điên rồi. Hai mươi bốn tuổi, đã là bà cô hai mươi bốn tuổi, mà mầy ngu như con bò.
Cô nghiến răng trèo trẹo, thầm nhủ lòng gắng nhẫn nhịn. Nếu không phải vì tối đó nó đưa cô tới quán karaoke, bỏ cô lại, đi dạy kèm; không phải vì ông anh vĩ đại của nó, đục nước béo cò, dồn cô vào đường cùng thì cô có trở nên thảm hại đến thế? Thực sự cô đã mất đi vị giác chẳng muốn ăn uống gì. Nên dù có sẳn nồi cháo nó nhờ ông anh vĩ đại của nó nấu để lại sáng hôm đó thì cô cũng chẳng tài nào nuốt trôi xuống bụng. Nhịn đói chút thôi, cảm chút thôi, cô biết rõ là cô không chết dễ dàng như vậy.
Mà ai là bà cô hai mươi bốn tuổi? Ai ngu như con bò chứ?
- Thật là chấp mê bất ngộ. Nói mãi mà không chịu tĩnh. Mầy làm tất cả vì anh ta, đáng sao?
Có đáng không? Chẳng biết. Chỉ là cô đã cố gắng gìn giữ mối tình này cho đến khi không giữ gìn được nữa. Dù có đau một chút, chính xác là đau thắt ruột thắt gan, nhưng có lẽ vì vậy về sau cô sẽ không ôm khư khư nỗi tiếc nuối. Mà con nhỏ này càng ngày càng giống lão ông lão bà nhà cô, động tí là càm ràm, động tí là càm ràm.
- Mầy đang trong thời kỳ tiền mãn kinh à?
Gương mặt thanh tú của Duy Dương ngay lập tức đen hơn cái nùi giẻ.
Những thứ anh tặng, cô trân quý như kim cương. Đâu ngờ rằng, đến phút cuối cùng tất cả chúng chỉ là một đóng than rẻ rúng. Cùng một nguyên tố hoá học, cùng là con người với nhau nhưng kim cương hay than phải xem cách chọn lựa “cấu tạo chất” trong cuộc sống mỗi người. Từ nay về sau, anh sẽ là một vết than đen trong lòng cô, nhưng sẽ là kim cương trong lòng người khác. Vậy còn Duy Bách?
- Nếu tao nói tao hận anh trai mầy đến tận xương tuỷ, mầy có tin không?
Tay gọt trái cây của Duy Dương dừng giữa không trung. Hai mắt nó sáng bừng lên.
- Tất nhiên là không. Anh tao là cực phẩm, mầy mà có danh dự xách dép cho anh ấy tao cũng mừng thay mầy.
Con bà nó, lại sĩ nhục người khác.
Sẳn cháo, sẳn trái cây nhưng rốt cuộc cô cũng không bỏ được thứ gì vào bụng. Duy Dương lo sốt vó. Vừa vừa năn nỉ, vừa doạ nạt… cuối cùng cũng vô ích. Cô có phải là con nó đâu mà để cho nó mặc tình ép ăn ép uống.
- Tao lạy mầy. Ăn dùm tao cái, tao còn về với chồng tao.
- Ham sắc bỏ bạn, biến đi cho tao rảnh nợ.
- Mầy không ăn là chết thiệt đó.
- Có chết tao cũng làm ma nhà mầy.
- ĐỦ TƯ CÁCH SAO?
Duy Bách đẩy cửa bước vào. Sắc mặt anh ta còn lạnh hơn cả câu nói đó. Anh ta không nhìn cô lấy một cái, chỉ hướng Duy Dương dặn dò.
- Em về được rồi. Mai nếu bận việc thì không cần đến nữa.
Duy Dương với tay lấy túi xách, sắc mặt niềm nở, giọng điệu hồ hởi.
- Dạ anh hai –quay sang Lạc Lăng- Thật là tốt, tao coi mầy làm sao cứng đầu tiếp.
Lạc thú giữa những người bạn thân là được sĩ nhục bạn mình và cười trên nỗi đau khổ của họ.
Duy Dương là bà thím đã có chồng. Tuy được tự do tự tại sống cùng chồng trong căn hộ chung cư cao cấp, không phải lo bận chuyện cơm áo gạo tiền cũng không phải để tâm đến ánh mắt soi mói của bà mẹ chồng những lần đi sớm về trể. Nhưng dù sao họ cũng là cặp vợ chồng son. Thời gian bên nhau của họ thực sự rất quý báo. Cô nên biết điều hạn chế thâm dụng vào.
Chuyện của cô cũng nên để tự cô từ từ nếm trải, từ từ vượt qua.
Buổi sáng hôm ấy, sau khi Duy Bách rời khỏi, Lạc Lăng “toàn thân bất toại”, la liệt nằm trên giường ngủ li bì. Cổng nhà khoá chặt, điện thoại tắt nguồn, cô tự tách mình khỏi thế giới bên ngoài.
Sáng nay, nằm trên phòng, Lạc Lăng có nghe tiếng Duy Dương gọi, tiếng còi xe nhưng chẳng buồn ra mở cổng. Cô chỉ muốn một mình yên tĩnh nhìn nhận sự thật. Nói với Duy Dương chỉ khiến mọi việc càng thêm rối rắm. Huống hồ gì giờ cô rất sợ gặp Duy Bách cũng như những người có liên quan đến anh ta.
Hơn một giờ sau đó, Duy Bách đến, tự bẻ khoá vào. Cô có tranh cãi với anh ta vài câu rồi bất tĩnh. Là anh ta đưa cô đến bệnh viện.
Người đầu tiên cô gặp khi tĩnh lại là Duy Dương, đủ biết việc sống chết của cô anh ta hoàn toàn không để tâm tới.
- Cô đúng là có tố chất tự hành hạ bản thân.
Lạc Lăng nghiêng đầu vào tường, trùm kín chăn.
- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ giúp cô một tay.
Giúp một tay. Anh ta muốn làm gì? Lạc Lăng ngồi bật dậy, hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Duy Bách. Bằng giọng điệu nhẹ nhàng, lời lẽ đe doạ, cô nói.
- Nếu anh dồn tôi vào đường cùng. Một, tôi sẽ tố cáo anh trước toà khiến anh mất hết những gì anh đang có, thạm chí phải vào tù. Hai, tôi sẽ tự xác.
Lúc bấy giờ, Duy Bách thư thả ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế nhựa khê cạnh giường bệnh. Hai tay anh đan vào nhau buông thỏng xuống bắp đùi. Tư thế phiêu diêu tự tại. Có điểm gì đấy rất hưởng thụ, rất sảng khoái hệt như người ta đang nhâm nhi trà chiều dưới mái hiên nhà hoặc đang trong rạp xi nê xem kịch vui. Ánh mắt anh nhìn cô rất phong phú. Giọng bỡn cợt anh nói.
- Tố cáo tôi… Tự xác… trò này cũ nhưng thú vị.
Cô đã đủ mệt mỏi rồi. Tại sao anh ta không buông tha cô?
Lạc Lăng bất lực, một lần nữa quay đầu vào tường, nước mắt cô lăn dài xuống gối.
Như con mảnh thú đang phẫn nộ, Duy Bách tiến lại giường, túm lấy cổ tay Lạc Lăng siết chặt, hung hãn hỏi.
- Với tôi, em cảm thấy dơ bẩn như thế?
Đau lòng, cả người mệt mỏi, tay trái truyền nước biển đau, tay phải bị anh siết đau, chỗ nào cũng đau chỉ là cảm giác nặng nhẹ khác nhau. Cô cắn răng chịu đựng.
- Nếu chết vì một người cô hận đến tận xương tuỷ có ý nghĩa hơn sống vì những người hết lòng yêu thương cô, thì cô cứ đi chết đi.
Anh ta là đồ tồi, đứng nghe lén cô và Duy Dương nói chuyện.
Sao cái gì cũng không tốt, không như ý? Sao ai cũng ức hiếp cô? Nếu người ấy biết cô thành ra thế này, người ấy có nhắc cô ăn, nhắc cô uống thuốc, dỗ dành an ủi cô. Giá mà Viết Lãm biết…
- Bây giờ ăn cháo được không?
Im lặng.
- Không trả lời là đồng ý đúng không?
Im lặng.
Cùng lắm là chết. Nếu cả chết cô cũng không sợ thì còn sợ vấn đề gì nữa.
Duy Bách trút cháo trong bình giữ nhiệt ra tô. Anh dùng muỗng đảo qua đảo lại cho cháo trong tô nguội dần. Xong đâu đấy, anh tiến về phía giường xốc Lạc Lăng dậy.
- Anh muốn…
Lời còn chưa nói hết, cằm cô đã bị bàn tay rắn rỏi quắp chặc. Tay còn lại anh ta nâng tô cháo trút từng đợt vào họng cô. Đau, khó nuốt, khó thở. Cảm giác trong cô lúc này chỉ có vậy.
Chương 5.
Mười hai giờ tối, phòng vip bệnh viện, đèn mở sáng, Lạc Lăng nằm trên giường lơ đãng quan sát tấm rèm cửa sổ chốc chốc phất qua phất lại theo gió. Dù có chuyển động cả một trăm lần thì cuối cùng nó cũng trở về với vị trí ban đầu. Giống như cô, kết cuộc đã định sẵn là thất vọng. Vậy mà cứ hi vọng rồi thất vọng, hi vọng rồi thất vọng, hi vọng thất vọng, hi vọng thất vọng… cả một chuỗi ngày dài.
Ngoài tấm rèm cửa thì trong phòng còn một vật biết chuyển động đó là Duy Bách. Anh ta đang ngồi quay lưng về phía cô, loay hoay với chiếc laptop và một số giấy tờ. Hoặc là công việc khá bận rộn hoặc là khả năng anh ta có giới hạn nên phải làm thêm giờ. Bất kể là gì thì nhìn anh ta cũng chướng mắt.
Con người đẹp nhất là khi cười rạng rỡ và làm việc hăng say.
Nhưng cho dù Duy Bách có làm cả hai việc đó cùng một lúc thì trong lòng Lạc Lăng, Duy Bách vẫn chỉ là Duy Bách lỗ mãng, đáng sợ.
Ba mẹ đi công tác, giao việc và giao cả cô cho anh ta, không phải không có họ hàng thân thuộc gì, mà lý ra nên thân lại không thân.
Sinh thời, ông nội Lạc Lăng là doanh nhân có tiếng trong thương trường. Ông đi trước đón đầu ngành công nghiệp thực phẩm, gầy dựng nên một công ty quy mô, đầy triễn vọng lúc bấy giờ.
Về sau, ông lập di chúc phân chia cổ phần đồng đều cho con cháu. Bác hai Lạc Lăng có một gái một trai, trong khi ba mẹ cô chỉ sinh được độc nhất một đứa con gái rượu là cô. Vì vậy, cư nhiên bác hai trai trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị. Ba cô giữ chức phó chủ tịch. Qua nhiều năm làm ăn thuận lợi, công ty ngày một lớn mạnh. Bác mạnh tay mở thêm một vài chi nhánh ở các tỉnh thành lân cận. Anh chị họ được bác điều động đi quản lý… Công thêm việc, mối quan hệ giữa bác hai trai, bác hai gái và ba mẹ cô sớm nảy sinh mâu thuẫn. Nên bình thường, hai gia đình ít tiếp xúc qua lại. Hoạ hoằn lắm, những dịp giỗ tết, họp hội nghị cổ đông họ mới bất đắc dĩ chạm mặt. Là người nhà mà dần cư xử với nhau như những đối tác kinh doanh.
Từ nhỏ, Lạc Lăng đã bắt mùi được mối quan hệ bất hoà trong gia đình mình. Vì vậy, cô quyết tâm sau này học trường gì ngành gì cũng không quan trọng, miễn là trong công ty gia đình không có “ghế” cho cô.
Nhưng cuộc sống có rất nhiều điều không thể định liệu trước. Những người những vật hợp với nhau tự khắc sẽ dung hoà lại một chỗ.
Thời gian trước, ba mẹ Lạc Lăng tuyển dụng rất nhiều nhân sự. Ông bà không tiếc bỏ ra một khoảng tiền lớn để bồi dưỡng, đào tạo họ. Có thể nói, Duy Bách là người ưu tú nhất trong số đó.
Duy Bách hết lòng dốc sức cho công ty. Bù lại, ba mẹ cô tín nhiệm và đối đãi với anh như con cháu trong nhà. Việc cô quen biết Viết Lãm rồi chia tay, ba mẹ chỉ đứng ngoài quan sát mà không bình phẩm gì. Một năm trở lại đây, ba mẹ thường mời Duy Bách về nhà dùng cơm, nhưng những hôm đó cô luôn kề vai sát cánh với Duy Dương ở một ngõ phố nào đấy.
Tâm tư ba mẹ cô đều hiểu. Chỉ là tim cô chật chội không thể cất giữ thêm hình ảnh của bất kỳ ai.
Hơn một giờ sáng, Duy Bách tắt laptop, thu dọn tài liệu, ngã người trên chiếc ghế sofa dài trong phòng vip bệnh viện. Chỉ vài phút sau, nhịp thở anh đều đều, có lẽ đã ngủ say. Thật tốt khi là người bận rộn. Việc dỗ giấc ngủ đối với họ khá dễ dàng và khoảng thời gian ngủ quý giá biết bao.
Đã mấy đêm cô trằn trọc, thao thức. Chợp mắt tí là giật mình thức giấc. Nhớ anh quay quắt.
Khoảng thời gian quen nhau anh rất nghiêm túc. Anh bảo, anh không muốn xây lâu đài cát. Vì vậy, trước khi đặt tình cảm quá nhiều, anh mong cô hãy chọn thời điểm thích hợp thâm dò ý ba mẹ cô xem quen một người bạn trai như anh thì có thể hay không. Ngày ba anh vào viện phẩu thuật, anh gợi ý cô điện thoại hỏi thăm. Anh đưa cô về nhà giới thiệu với mọi người. Anh từng chút, từng chút đứng sau giúp cô thu hẹp khoảng cách giữa cô với tất cả những thành viên trong gia đình anh. Mối tình này ngay từ lúc bắt đầu anh đã bỏ ra không ít tâm tư.
Nguyên nhân chia tay, vì hoàn cảnh gia đình, vì cô thiếu cảm thông dồn anh vào lối túng quẩn và suy nghĩ tiêu cực.
Khoảng thời gian bốn năm sau chia tay, anh mâu thuẩn trong hai luồng suy nghĩ. Một, sự yếu đuối ích kỷ muốn giữ cô bên mình, mặc dù hoàn cảnh nhà anh khó khăn, nhiều khi tiền học tiền sinh hoạt của anh ba mẹ cũng không lo đủ. Hai, suy nghĩ chính chắn của một người đàn ông biết rõ khó có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho người mình yêu nên hi vọng cô ấy có thể mở lòng tìm hạnh phúc khác.
Suốt năm năm anh đóng vai người tốt, nhìn xa trông rộng, phân rõ nặng nhẹ, hết lòng vì gia đình, giàu đức hi sinh. Nếu đã là một người đàn ông tốt như vậy thì làm sao cô có thể dễ dàng buông bỏ? Thạm chí khi hay tin anh lập gia đình, cô đã tự lừa dối bản thân theo cách của mình.
Đó là một buổi tối cách nay hai tháng, đúng đêm giao thừa, anh liên lạc với cô. Chúc năm mới là thứ yếu, trọng yếu là để báo cho cô biết sang năm anh sẽ kết hôn. Lúc ấy cô không tin. Cô ngây thơ nghĩ rằng đây cũng chỉ là biện pháp hòng cắt đứt hi vọng nơi cô dành cho anh. Tất nhiên, khi nghĩ theo chiều hướng này thì cô càng cảm mến anh hơn.
Lớp văn bằng hai cô theo học đa dạng người. Vì một lòng một dạ nghĩ về anh nên ở lớp cô ít tiếp xúc với các bạn nam khác. Mặc dù vậy, thỉnh thoảng họ chủ động bắt chuyện với cô. Sau những cuộc chuyện trò vui vẻ, cô thường tự hỏi bản thân rằng liệu có thể thử một lần tìm hiểu? Và câu trả lời luôn luôn là “Không”. Sẽ không có chuyện khi cô chưa biết rõ anh đúng là kết hôn hay anh còn lo nghĩ cho cô, mà cô đi thương mến người khác và thông báo với anh về điều đó. Cô mường tượng được nỗi đau ấy lớn đến nhường nào. Thế nên, nếu có phải chịu đựng thì cô sẽ chịu thay anh.
Đâu có ngờ rằng, thượng đế đặc biệt chú tâm đến mong muốn sở nguyện của cô, biến nó thành hiện thực. Đau ơi là đau.
- Không ngủ thì cũng để cho người khác ngủ.
Giọng nói hờ hững, nhạt lạt của Duy Bách cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Lăng. Anh ta biết cô còn thức sao?
- Ngày nào cô còn nằm viện là ngày đó tôi còn đến. Nếu muốn gặp tôi hàng giờ hàng ngày thì cô cứ tiếp tục khóc, tiếp tục thức thâu đêm.
Anh ta biết cô đang khóc sao? Thì ra cô đã đánh thức giấc ngủ quý giá của anh ta.
Nếu là anh, anh sẽ làm mọi cách khiến cô cười. Anh không giỏi làm trò, cũng không giỏi kể những câu chuyện tiếu lâm nên những lúc như thế này anh thường giả vờ bị đau ngực, đau tim. Mà có lẽ anh đau thật.
Nhưng bây giờ thì sao. Nếu anh biết cô thành ra thế này anh có còn một chút cảm giác đau nào không?
Cả ngàn lần cô soạn tin nhắn rồi xóa. Cô rất muốn nói cho anh biết tình trạng hiện tại của mình nhưng cô không còn một chút lòng tin rằng những việc này khiến anh để tâm. Là anh quyết định cưới người khác, là anh chọn lựa bỏ cô lại. Nếu mọi việc đều do anh suy nghĩ thấu đáo mà chọn lựa thì thử hỏi cô níu kéo còn có ích gì. Vì cô không hợp với hoàn cảnh gia đình anh, vì cô quá hiểu anh, vì cô chưa tự lo bản thân mình được, vì cô quá tự ti... nên một chút tôn nghiêm cuối cùng cô quyết giữ lại.
Đoạn tình cảm này cô sẽ không níu kéo nữa… Đã dứt khoát từ bỏ nhưng cô vẫn còn đau lắm…
Khi một người sắp chết đuối, cho dù có với phải cái phao mục nát, thì họ cũng sẽ bám víu vào.
Tất nhiên, đã có lần cô suy nghĩ về Duy Bách. Nếu anh ta cư xử tử tế với cô, nếu anh ta nhẹ nhàng, dịu dàng, kiên nhẫn với cô một chút; có thể sẽ có ngày cô mềm lòng. Nhưng anh ta không coi cô ra gì. Đưa cô vào viện, ở đêm chăm sóc cô, nếu không vì sự sắp đặt của ba mẹ thì cũng chỉ là vì bản thân anh ta đang chuộc lỗi bởi một đêm không kiềm chế đã qua.
Sống ở đời nên nhìn sự việc, hiện tượng ở nhiều góc độ bằng con mắt khách quan, thực tế một chút.
Cô sớm đã chết tâm. Tin tưởng, yêu thương một người, giờ đối với cô đó là việc hết sức xa xỉ. Nếu sớm biết đã là như vậy thì cô cũng phải làm một số việc nên làm.
Buổi sáng hôm sau, Lạc Lăng không gay gắt, cứng đầu với Duy Bách nữa. Anh ta bảo cô ăn gì uống gì, cô liền làm theo. Hơn tám giờ, nhóm bác sĩ y tá vào kiểm tra tổng quát. Nhờ vậy cô biết được bệnh của mình có tên là suy nhược cơ thể, phổi ứ nước. Tốt thật, phải nằm viện cả tuần để theo dõi. Ba mẹ đi công tác ở nước ngoài không thể nói về là về ngay với cô được. Cô lại không muốn ba mẹ lo lắng nên mỗi khi họ điện thoại hỏi bệnh tình cô chỉ bảo là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện. Duy Dương càng không thể đến và chăm sóc cô cả tuần. Nó phải ở nhà chăm chồng và đến trường gỏ đầu bọn trẻ dị thành niên. Ai cũng bận rộn, bộn bề công việc, chỉ mình cô là ăn ở không, có ở lại bệnh viện cả tuần cả tháng đối với cô cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ là nếu phải ở lại cùng với Duy Bách thì cô cảm thấy bất tiện, bức bối.
Duy Bách ngồi sofa, quay lưng về phía cô. Anh ta nói hơn chín giờ sẽ rời đi vậy mà đã mười giờ kém năm anh ta vẫn giữ tư thế ấy chăm chú xem tài liệu. Không quay lại nhìn cô lấy một cái, giọng đều đều, hờ hững anh nói.
- Tôi đã mời y tá riêng giúp cô.
- Thật vậy sao?
Sắc mặt Lạc Lăng ngay lập tức giản ra. Nhưng cô sáng suốt nén xuống cảm xúc thoả mãn của mình.
Duy Bách quay đầu về phía cô. Ánh mắt sắt lạnh. Giọng băng lãnh.
- Là ngày một ngày hai tôi có thể dành thời gian cho cô, cả tuần thì không được.
Nói nghe có vẻ cô rất muốn anh ta ở lại. Đúng là chuyện viễn tưởng. Chỉ là anh ta nhấn cô vào nước, giữa đêm khuya, lúc cô say mèm; chỉ là anh ta đục nước béo cò cùng cô trải qua đêm đầu tiên, theo lý thì cũng nên có một chút trách nhiệm, không phải nên như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top