Chương 12
Edit: Min
Trong sơn động ——
Phong Hề Hành an tĩnh đả tọa, linh lực xung quanh từng chút một bị hắn hấp thụ.
Trên khuôn mặt vốn trắng nõn, không biết từ khi nào hiện ra từng đạo ma ấn, gần như che kín toàn bộ. Ma khí như có ý thức lan ra toàn mặt, muốn đem Phong Hề Hành cắn nuốt, nhưng lại bị linh lực áp chế không ngừng lui về phía sau.
Tốc độ ma khí rút lui rất chậm, đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội phản kích. Mắt thấy sắp bị áp chế đến khóe mắt Phong Hề Hành, ma khí đột nhiên bắt đầu kích động, mà linh lực vốn đang áp chế ma khí đột nhiên mất khống chế.
Cũng may, ngay lúc ma khí muốn lao tới, Băng Không Y trên người Phong Hề Hành chợt lóe, cảm giác được chủ nhân gặp nguy hiểm, Băng Không Y tự chủ áp chế ma khí.
......
Phong Hề Hành đứng trong không gian màu xám nhìn xung quanh, trên mặt không có nửa phần biểu tình.
Hắn biết, đây là ma khí huyễn hóa ra ảo cảnh.
Phong Hề Hành cũng không nghĩ tới, ma khí kiếp trước lại theo linh hồn của hắn cùng trọng sinh tiến vào thân thể hiện tại. Chỉ là khác với kiếp trước, ma khí này còn chưa xâm nhiễm đến linh hồn của hắn.
Nhưng nếu hắn không thể ngăn chặn ma khí, hắn sẽ đọa ma một lần nữa.
Lâm Sơ Vân......
Trong lòng Phong Hề Hành nhẹ giọng gọi, lại không có loại chấp niệm bắt y nợ máu phải trả bằng máu. Ngược lại, đầu ngón tay hơi cuộn tròn, có chút nhớ nhung cảm giác lúc chạm vào bộ lông tơ mềm mại kia, ngẫu nhiên còn bị cái đuôi nghịch ngợm đập vào mu bàn tay một cái.
Cũng không biết, mình lâu như vậy còn chưa đi ra, sư tôn có lo lắng hay không?
Ma khí ẩn giấu xung quanh trơ mắt nhìn người tu luyện này, dưới tình huống bị ma khí vây quanh còn cười ôn nhu. Sương mù xung quanh lập tức kích động, ma khí cảm thấy mình bị xem thường, liền gào rống với tên nhân tu không biết trời cao đất dày này.
Phong Hề Hành tập trung ý chí, trở tay dùng linh lực hóa thành băng kiếm chắn trước người, bổ tán ma khí.
Ma khí nhanh chóng bay lên ngưng tụ lại lần nữa, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nó đi xoay quanh Phong Hề Hành vài vòng, cảnh tượng xung quanh đột nhiên bắt đầu biến hóa.
Phong Hề Hành cau mày, cẩn thận đánh giá xung quanh, rất nhanh sương mù tản đi, cảnh tượng bốn phía chậm rãi hiện lên. Phong Hề Hành hơi híp mắt, phát hiện mình đang ở Linh Vân phong, trong phòng trúc của mình.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Phong Hề Hành nhìn thân thể mình chủ động đứng lên. Sau khi mở cửa, quả nhiên là Lâm Sơ Vân đứng bên ngoài.
Lâm Sơ Vân mặt vô biểu tình nhìn hắn, đang cầm trong tay cũng là ly trà độc kia.
"Sư tôn." Phong Hề Hành nghe được giọng mình vang lên.
Quả nhiên, đây là ký ức đầu tiên của hắn ở kiếp này.
Phong Hề Hành không nghĩ tới ma khí lại đem đoạn ký ức này lật ra, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Sau này dù sống ở Ma giới có gian nan hơn nữa, trong lòng hắn thống hận nhất vĩnh viễn là một màn này.
Bất quá rất nhanh, lực chú ý của Phong Hề Hành đã bị chuyện khác hấp dẫn.
Lâm Sơ Vân trước mắt... Cho hắn cảm giác rất không giống. Rõ ràng cùng là bộ dạng, Phong Hề Hành nhìn người trước mắt, trong lòng ngoại trừ chán ghét, cũng chỉ còn lại sát ý vô biên.
"Nghe nói ngươi sắp Kết Đan?" Sau khi Lâm Sơ Vân vào cửa, tùy ý mở miệng nói, "Ly linh trà này là từ thiên niên băng dẫn hoa phao thành, đối với tu vi ngươi vô cùng hữu ích, vi sư thưởng cho ngươi."
Lúc đó Lâm Sơ Vân nói như vậy sao? Phong Hề Hành có chút không nhớ rõ!
Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Sơ Vân, muốn tìm điểm quen thuộc trên người này. Nhưng ngoại trừ sát ý sắp không khống chế được, cái gì cũng không thể phát hiện.
"Đa tạ sư tôn." Phong Hề Hành nghe thấy mình trả lời, cúi đầu xuống, liền thấy ly trà kia cách mình càng ngày càng gần.
Sau đó, tại một khắc sắp uống, thời gian đình chỉ.
Một thanh âm nghẹn ngào xuất hiện bên cạnh Phong Hề Hành, thấp giọng mê hoặc hắn: "Ngẫm lại đi, cảm giác thống khổ sau khi uống độc trà cùng phẫn nộ khi bị sư tôn tín nhiệm phản bội......"
Phong Hề Hành rõ ràng không uống trà, nhưng cũng cảm nhận được đau rát kịch liệt từ trong cơ thể chậm rãi lan tràn. Giống như là bị quỷ hỏa thiêu đốt linh hồn —— Cũng bởi vậy, sau khi bắt được Lâm Sơ Vân, liền ném hắn vào trong U Minh Ma Trơi, để cho hắn cảm thụ được đau đớn của mình lúc ấy.
Trong cơn đau nhức, thanh âm kia lại không bị cản trở tiếp tục nói bên tai hắn.
"Chính là người trước mặt, hắn làm hại ngươi đoạn tuyệt tiên duyên, sa đọa thành ma, cả ngày cảm thụ đau nhức bị ma khí quấn thân."
"Nếu không có hắn, ngươi nhất định sẽ trở thành tu sĩ lợi hại nhất Tu Tiên giới trăm năm qua..."
"Hắn đã hủy hoại ngươi, hủy hoại cuộc sống của ngươi, hủy hoại tất cả của ngươi......"
Phong Hề Hành chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt của hắn không biết từ khi nào đã biến thành đỏ đậm. Lâm Sơ Vân đứng trước mặt như ý thức được việc gì đã xảy ra, hoảng sợ nhìn hắn, nhưng lại không thể nhúc nhích được dù một chút.
"Ngươi xem, hắn cũng chỉ là phế vật mà thôi. Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể giết hắn, có thể thay đổi vận mệnh của mình." Thanh âm kia càng thêm kích động, theo đó là tay Phong Hề Hành bắt đầu chậm rãi nâng lên.
Một thanh linh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, chỉ cần hắn muốn, là có thể giết chết cừu nhân này.
"Đúng vậy, đúng đúng, giết hắn, giết hắn!!!" Giọng nói đột nhiên trở nên phấn khích.
Kiếm trong tay Phong Hề Hành vung mạnh lên, đâm vào sương mù màu xám bên người. Một tiếng kêu thê lương không giống nhân loại truyền đến, toàn bộ ảo cảnh chấn động mãnh liệt. Bất quá, trong chốc lát đã tan hết, lại trở về không gian màu xám kia lần nữa.
"Sao có thể!!!"
Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn ma khí, huyết hồng trong mắt sớm đã rút đi, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt: "Bổn tọa chịu đựng ma khí xâm nhiễm liên tục suốt 500 năm. Cho dù đến một khắc cuối cùng, cũng là bổn tọa chủ động buông tha. Là điều gì đã khiến ngươi cảm thấy, ngươi có thể khống chế được bổn tọa?"
Sương mù trong không gian điên cuồng kích động, giống như khốn thú đang giãy giụa hấp hối. Nhưng chỉ có thể bị Phong Hề Hành một kiếm đâm trúng, gào rống tiêu tán.
Phong Hề Hành mở mắt ra, trở lại sơn động.
Ma ấn trên mặt đã biến mất không thấy, nó đang bị áp chế ở bên trong nốt lệ chí dưới khóe mắt. Linh lực hiện tại của hắn vẫn còn quá yếu, chỉ có thể tạm thời phong ấn ma khí lại. Ít nhất phải chờ hắn lên Nguyên Anh, mới có thể triệt để giải quyết ma khí.
Phong Hề Hành nhìn thoáng qua cửa động thật sâu, trong đầu không tự chủ được hiện lại cảnh tượng vừa rồi trong ảo cảnh. Hắn biết, ma khí cho hắn xem cũng không nhất định là thật, nhưng Phong Hề Hành vẫn không hiểu sao có cảm giác, đó mới là Lâm Sơ Vân trong trí nhớ của hắn.
Âm hiểm, vô tình, vì mục đích không từ thủ đoạn.
Cho nên......
Phong Hề Hành hít sâu một hơi, đem suy nghĩ hỗn tạp đè xuống, nhắm mắt lại. Linh khí trong động vui mừng xông vào trong cơ thể hắn, linh lực trong khí hải tích tụ từng chút một, chỉ đợi đến một khắc nó không cách nào thừa nhận, nghiền nát thành Đan.
Bên ngoài sơn động——
Mấy ngày gần đây, dã thú trong rừng phát hiện, ác thú sống trên núi không biết bị ai giết chết. Lúc bọn chúng đang vui mừng, đột nhiên một con ác thú khác chạy đến.
Những dã thú có năng lực tà ác kỳ quái đều bị gọi là ác thú.
Nhưng mà, "con ác thú" này thật sự quá nhỏ, ngay cả con rắn nhỏ nhất cũng có thể nuốt nó vào. Chim muống bị phái đi tìm hiểu tin tức, nhìn chằm chằm tiểu ác thú đang cúi đầu uống nước bên bờ suối, như thế nào cũng nhìn không ra có nguy hiểm gì.
Lâm Sơ Vân nhìn con mèo đen nhỏ mơ mơ hồ hồ trong dòng suối, thở dài thật sâu.
Đây là lần đầu tiên y biết, thì ra dã thú cũng sẽ bát quái như vậy.
Dã thú trong núi này tuy rằng không có khai ngộ, nhưng bởi vì chịu ảnh hưởng lâu dài của linh lực, so với dã thú bên ngoài thì vẫn thông minh hơn một chút.
Ừm, điểm thông minh này dùng cho việc bát quái.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, phía sau y có đủ loại dã thú bám theo, giống như là tò mò với y, lại giống như là muốn thử đi săn.
Lâm Sơ Vân tuy rằng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng hiện tại y chỉ là một con mèo đen bình thường, nửa điểm linh lực cũng không có, linh cầu duy nhất còn phải tiết kiệm dùng...... Nghĩ đến đây, Lâm Sơ Vân cảm giác mình sống thật thê thảm.
Y yên lặng xoay người, con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm con chim trên không trung. Con chim giống như sợ hãi, hoảng loạn bay đi, chỉ còn lại vài sợi lông vũ phiêu đãng trên không.
Aizzzzz, cũng không biết tiểu đồ đệ còn phải mất bao lâu nữa mới có thể đi ra.
Khi nghĩ đến việc tiểu đệ tử đang bế quan, Lâm Sơ Vân càng thêm uể oải.
Bắt đầu từ khi Phong Hề Hành bế quan, Lâm Sơ Vân đã sống rất không quen. Dù sao thì từ khi y xuyên sách, vẫn cùng Phong Hề Hành ở chung một chỗ, chưa từng tách ra quá lâu.
Xung quanh yên tĩnh làm cho người ta hoảng hốt. Rõ ràng ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, nhưng Lâm Sơ Vân vẫn cảm thấy gió trong rừng rất lạnh.
Đến giờ phút này, Lâm Sơ Vân mới ý thức được: Mình được tiểu đồ đệ chăm sóc tốt như thế nào.
Miếng đệm thịt luôn luôn sạch sẽ, bởi vì không có linh lực che chở mà bắt đầu dính bụi bặm, nhưng lại không có ai ở bên bất đắc dĩ nhìn mình, nhẹ nhàng lau móng vuốt cho mình.
Lâm Sơ Vân chần chờ thật lâu, cũng không thể hạ miệng xuống liếm đệm thịt bẩn thỉu. Chỉ có thể yên lặng chạy đến bên dòng suối, chịu đựng nước suối lạnh lẽo cùng bản năng không thích nước, nghiêm túc rửa móng vuốt.
Sau đó—— không quá vài phút, móng vuốt lại bẩn.
Lâm Sơ Vân kiên trì ba lần, cuối cùng từ bỏ. Y thật sự không muốn đem linh lực của Phong Hề Hành lãng phí vào những chuyện nhỏ này. Chỉ có thể thôi miên chính mình là nhìn không thấy.
Sau đó chính là, Lâm Sơ Vân trở nên vô cùng vô cùng không có cảm giác an toàn.
Lúc trước, mỗi lần y ngủ, nếu không nằm trong ngực tiểu đồ đệ thì cũng ở trong lòng bàn tay hắn.
Bởi vì biết Phong Hề sẽ bảo vệ mình, cho nên Lâm Sơ Vân ngủ rất ngon. Cho dù có người chọc vào bụng y, y cũng sẽ mặc kệ xoay người ngủ tiếp.
Nhưng bây giờ......... Bên cạnh không có Phong Hề Hành đi theo, Lâm Sơ Vân hoàn toàn không dám ngủ say. Sợ y ngủ một giấc tỉnh lại, liền phát hiện mình đang nằm trong bụng của thứ nào đó.
Mấy ngày không ngủ ngon, Lâm Sơ Vân bắt đầu cảm giác mình đi đường có chút phiêu phiêu.
Y nhớ tiểu đồ đệ nhà mình.
Mèo nhỏ ủy khuất rửa sạch sẽ cho mình, xoay người nhảy lên cái cây bên cạnh—— Năng lực vận động của Lâm Sơ Vân bây giờ càng ngày càng tốt, tìm được con đường gần nhất sạch sẽ nhất, quay trở lại tảng đá lớn trước sơn động.
Cửa động vẫn đóng chặt, bên trong cũng không có động tĩnh gì. Nếu như không phải Lâm Sơ Vân tận mắt nhìn thấy Phong Hề Hành đi vào, y còn không biết có phải mình tìm nhầm động hay không.
Linh khí xung quanh huyệt động rất an phận, nửa điểm cũng không có dị động báo hiệu Kết Đan.
Đã ba ngày rồi, sao tiểu đồ đệ vẫn chưa có động tĩnh? Lâm Sơ Vân có chút nôn nóng cào cào tảng đá, mặt trên đã bị y cào ra vài đường.
Đáng tiếc, dù y có gấp gáp thế nào, cũng không có khả năng thay Phong Hề Hành đi Kết Đan, càng miễn bàn tới trình độ gà mờ hiện tại của y.
Lâm Meo Meo xoay quanh tảng đá ba vòng, vẫn yên lặng nằm sấp xuống, bắt đầu ngẩn người cắn chóp đuôi
Ngày thứ ba đồ đệ bế quan, nhớ hắn!
...............
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top