Vị hôn thê, bão tới rồi (8)

Má :v bây giờ mới biết nương nương đặt tiêu đề bị lạc :v
__________________________

"..." Rầm rì một tiếng trong cổ họng, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lạnh nhạt không có một chút ánh sáng, cứ như thế bị bại lộ trước mắt.

"Anh Phong! Hắn quá kỳ lạ!" Vương Nhụy mồ hôi đầy đầu, gào lên.

"Hét cái gì!? Gọi bảo tiêu vào!" Dạ Thanh Phong thầm chửi một tiếng ngu ngốc, hắn cau mày nói, khó hiểu trong lòng một chút cũng không kém Vương.

"Để em." Nguyễn Thù nhanh như chớp rút ra điện thoại, bấm số 1, hắn vội vàng kêu: "Mau đi vào!"

Túc Dạ chớp chớp mắt, hắn nhìn thấy tên Thịnh Khả kia tiến sát gần, từng ký ức đen tối một thời trỗi dậy.

Như sóng, ồ ạt đập vào con thuyền lênh đênh.

Trong cái lồng sắt, dưới ánh trăng, có một giọng nói yếu ớt.

"Làm ơn, không! Ông định làm gì! Ha.. ha... dừng lại!" Bàn tay đê tiện đó dọc theo xương sống, lần mò vào lớp quần áo, thô bạo mà nắn bóp.

Tiếng thở thô suyễn đầy tình dục, hai đùi tê rát, làn da sưng đỏ, cần cổ bị bóp tạo thành những vệt xanh tím rõ nét, hắn bị đè ép xuống sàn, mặt dán chặt vào nền đất thấy đau, đôi mắt đã không còn có thần như trước, nó chảy đẫm nước mắt và hắn chỉ còn có thể thở yếu ớt.

Thân mình Túc Dạ run rẩy, bàn tay ôm chặt lấy thân thể như giảm bớt sự sợ hãi trong lòng.

Nhưng, nó lại phản tác dụng.

Nước mắt rơi xuống một vệt dài, Túc Dạ giật mình, hắn như nổi điên xông vào đám người kia, điên dại như một con quái vật, cào cấu cắn xé, không biết phân rõ trời đất nữa.

Hắn cảm thấy đau, cũng thấy sung sướng.

Khi Kỷ Hoằng Long chạy tới, mọi thứ đã hạ màn.

Túc Dạ yên tĩnh như pho tượng ngồi ở trên bàn, trên người đổ máu không biết là của ai nữa, xung quanh hắn là bao nhiêu người đổ rạp xuống, ánh đèn mập mờ càng khiến khung cảnh này trở nên tăm tối cổ quái.

"Dừng lại đi... dừng lại đi... làm ơn... làm ơn..." Túc Dạ cúi đầu, đôi môi khẽ mở, thủ thỉ thủ thỉ, quỷ dị lại thê lương vô cùng.

"Túc Dạ." Kỷ Hoằng Long không thèm đoái hoài gì đến những người ở dưới đất, hắn bay nhanh vào ôm Túc Dạ vào lòng, vội vã quên cả suy nghĩ, mở miệng hỏi: "Có làm sao không? Em có bị làm sao không? Chuyện gì đã xảy ra với em?"

"Làm ơn... buông tôi ra... dừng lại đi... không thể nữa... đau quá..." Kỷ Hoằng Long chỉ nghe thấy hắn đứt quãng nỉ non, trong đó chan chứa đầy tuyệt vọng, làm trái tim của hắn cũng theo đó mà đau.

Kỷ Hoằng Long ôm hắn càng chặt nữa, đôi môi mỏng kề sát tai Túc Dạ, từng câu từng chữ trấn an: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, bình tĩnh lại nào, có tôi ở đây."

"Apollo..." Túc Dạ nheo hai mắt lại, hình bóng người đàn ông năm xưa hiện lên trước mặt hắn, nước mắt lăn chảy dài, "Apollo..." Hắn không biết tên người đàn ông ấy, chỉ biết người đó đẹp tựa thần linh.

Hắn muốn biết đây có phải là ảo giác hay không, người mà hắn ao ước, Apollo của hắn... mọi thứ đều không phải hư ảo, đúng chứ?

Kỷ Hoằng Long cứng đơ người một chút, hắn vẫn như cũ vỗ về Túc Dạ, chỉ là đôi mắt màu trà đã nhiễm lên một tầng băng tuyết mỏng nhẹ.

"Apollo của tôi..." Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, như điện xẹt ngậm lấy cánh môi của Kỷ Hoằng Long, răng lưỡi quấn quýt nồng nhiệt. Hắn nhìn người kia một cách đầy si mê.

Giống như kẻ tâm thần đã tìm thấy liều thuốc ngủ của mình.

Trái tim Kỷ Hoằng Long co rút lại một trận, hắn đoạt lại chủ quyền, như dã thú cắn xé môi lưỡi Túc Dạ, như công thành đoạt đất, mạnh bạo mãnh liệt.

[Ngài đã đạt được như ngài mong muốn, mục đích của ngài.]

Ừ. Đúng vậy.

. . .

"Bác sĩ, ông xem em ấy thế nào?" Hắn mang Túc Dạ đến một phòng khám tư nhân, nơi được bảo mật rất kín đáo.

Y Tư gật đầu, bắt tay vào cởi bỏ quần áo của Túc Dạ cho đỡ vướng víu. Nhưng càng mở ra, sắc mặt của hai người lại càng tối thêm một phần.

Cuối cùng, Y Tư trầm trọng nói: "Chàng trai này là nạn nhân của sự bạo hành."

Đúng vậy, ông kết luận Túc Dạ là nạn nhân của bạo hành bởi những vết thương cùng số lượng vết thương đáng sợ hãi trên người hắn.

Vết roi, vết bỏng than, vết dao, vết đạn, sẹo mới sẹo cũ chồng chất, cả lưng dày đặc sẹo ngang dọc, trước sau đều vậy.

Sau, Y Tư lại tháo ra chiếc vòng mà Túc Dạ hay đeo để che vết thương, đáy mắt không tự chủ được trầm thêm một phần.

"Cũng đã tự tử không thành nhiều lần." Ông nắm lấy tay trái của Túc Dạ giơ ra trước mặt Kỷ Hoằng Long, để hắn xem rõ những vết chém dài ngắn trên cổ tay nhỏ bé của Túc Dạ.

Con ngươi thấy rõ co lại, trái tim đau đớn khôn nguôi, hắn không biết nói gì cho phải, đành trầm mặc.

"Tôi khẳng định, hắn có vấn đề tâm lý. Tôi cũng thấy chàng trai trẻ này khá quan trọng đối với ngài, nên tôi nghĩ ngài nên tìm một biện pháp khác để giải thoát hắn khỏi gánh nặng, chứ hỏi bình thường, chắc chắn sẽ thất bại." Y Tư xử lí hết vết thương có thể xử lý trên người Túc Dạ, vừa chữa vừa thở dài nói.

Kỷ Hoằng Long đôi môi nhấp chặt, hắn trầm mặc.

Y Tư cũng không nói thêm gì, mọi thứ chìm vào yên ắng.

. . .

Túc Dạ tỉnh lại vào buổi sáng, hắn kinh ngạc phát hiện đây không phải là quán karaoke kia mà là một phòng khám.

Bên cạnh là một cái đầu...? Hắn mờ mịt thử lấy tay dò xét, nhưng chưa chạm đến đã bị bắt lại, nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực.

"Ngài Kỷ?!" Hắn kinh hãi, quên mất cả thoát ra.

"Tôi đã nói rồi, gọi là Long." Kỷ Hoằng Long không vui.

Khóe miệng Túc Dạ có chút run rẩy, hắn gật đầu, nhỏ giọng: "Long..."

Kỷ Hoằng Long lập tức vui vẻ trở lại, hắn hôn hôn lên mặt Túc Dạ, cười ngâm ngâm trước đôi mắt kinh sợ tột cùng nhìn hướng hắn.

Ngài Kỷ không có chút nao núng (xấu hổ), vầng trán cao rộng khẽ chạm vào cái trán trắng hồng của Túc Dạ, hắn như bất đắc dĩ nói: "Thật là, tôi phát hiện ra, tôi thích em, không, phải nói tôi yêu em."

"Ngài Kỷ..." Túc Dạ sợ sệt, "Hôm nay không phải cá tháng tư, ngài đừng như vậy...!"

Chưa nói hết đã bị đè xuống hôn đến trời hoa đất váng, hắn bị trêu chọc mềm nhũn cả người.

"Phạt em, tôi đã nói, gọi tôi Long." Hắn cười ý vị thâm trường, gương mặt tuấn mỹ thường ngày lạnh băng, nay, nóng rực như ánh mặt trời.

Tia nắng đó bất thình lình, trót lọt, một đường rọi thắng tận nơi sâu thẳm nhất, tối tăm nhất của trái tim khiến hắn phải ngây ngẩn đứng hình.

"Sao? Em thích?" Kỷ Hoằng Long cười khẽ, nắm lấy tay Túc Dạ, cầm nó vuốt ve từ chỗ mặt mình, xuống tận dưới thắt lưng, khẽ nhéo tay Túc Dạ, hắn thủ thỉ: "Tôi thuộc về em."

Túc Dạ, Túc Dạ sắp giương cờ hàng rồi! Hắn sắp bị phá vỡ nhân thiết rồi! Bà con ơi, cứu!!! Tôi bị trúng lời nguyền rồi!!!

Nín! Nín! Nhịn!!!!

Hít hà một hơi mùi nước hoa nam đầy nam tính quyến rũ đến sắp ngất, hắn lâng lâng, thỏa mãn cảm thán.

Sắc đẹp thật khiến con người ta lầm đường lạc lối...

"Dạ, Dạ." Kỷ Hoằng Long vỗ nhẹ lên mặt hắn một cách âu yếm, đôi mắt hắn như quyến luyến đong đầy tình yêu. Đối diện với một ánh mắt như này, Túc Dạ chỉ biết gào thét động trời trong lòng.

Ngon quá, ngon quá, muốn đè hắn lên giường!!!!

Thật ra vì phấn khích hắn cũng lỡ để lộ suy nghĩ thật rồi.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng híp lại thâm thúy, Kỷ Hoằng Long thật sự nằm xuống giường, cởi bỏ cà vạt, ngón tay thon thả cởi từng cúc áo một cách chậm rãi, câu hồn đoạt phách kinh khủng!

Túc Dạ nghĩ hồn của mình cũng sắp bị câu đi mất rồi!

Áo sơmi được cởi bỏ lộ ra thân trên trần trụi, hé lộ một cơ thể hoàn mỹ mang tính dụ hoặc một trăm phần, Kỷ Hoằng Long liếm môi, đè tay Túc Dạ xuống hạ thân mình, trầm thấp mà quyến rũ: "Muốn tôi?"

Túc Dạ giật mình, vã mồ hôi ngồi dậy.

Thì ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Vãi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top