Chương 1: xuyên không một cách cẩu huyết


"Ngao ~ ô......"

Trên mặt cỏ trống trải, hơn trăm tròng mắt màu xanh mượt, tham lam cùng nhìn về một hướng, khóe miệng còn nhỏ ra chất lỏng trong suốt, chúng chậm rãi tới gần, trước sau không dám đi bên cạnh tuyết lang cầm đầu, tuyết lang là lãnh tụ trong tộc, có quyền lực, thủ lĩnh không có ra lệnh, bầy sói dù thế nào cũng không dám động đậy.

Mục tiêu của bầy sói là một thiếu nữ người dính đầy máu tươi, mặt đầy vết thương, cẩn thận liếc mắt một cái, thiếu nữ tóc màu lửa đỏ, bạch y trên người bị máu tươi nhuộm đỏ, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy trong tay nàng cầm chặt một cây sáo thủy tinh óng ánh, toàn thân co lại, đem cây sáo thủy tinh ôm vào trong ngực, dùng thân thể bảo vệ cây sáo, đem nguy hiểm chung quanh phảng phất như không có.

Tuyết lang tham lam nhìn chằm chằm người thiếu nữ, miệng mở rộng ra, lộ ra răng nanh cứng rắn, ở dưới ánh trăng phản xạ, lập loè ánh sáng bạc âm hàn.

"Ngao ~ ô......" bầy sói mấy chục con phía sau kêu lên càng thêm vui sướng, trong mắt tham lam còn sâu hơn tuyết lang.

Đúng lúc tuyết lang cắn vào con mồi, một đôi mắt lạnh lẽo như băng ở dưới ánh trăng hiện ra, cánh tay nhỏ gầy sử dụng sáo thủy tinh trong tay, không đợi tuyết lang phản ứng, sáo thủy tinh trực tiếp cắm vào mắt trái của nó, sau đó nhanh chóng rút ra, tất cả động tác liền mạch lưu loát, đến khi tuyết lang bị thương, nằm trên mặt đất rên rỉ, bầy sói phía sau tuyết lang mới có phản ứng.

"Các ngươi thật to gan!" Thanh âm khàn khàn lạnh băng từ trong miệng thiếu nữ truyền ra, nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn tuyết lang đang che mắt trái mà rên rỉ.

Con ngươi màu đỏ như máu, lại lộ ra từng trận lạnh lẽo, làm người nhìn đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Trên vùng bình nguyên không biết từ đâu xuất hiện sương mù, bao phủ toàn thân thiếu nữ, sương mù dần dần lan ra, biến thành đỏ như máu, thiếu nữ, bình nguyên, và bầy sói, đều bị bao phủ ở giữa màn sương mù màu đỏ, ánh trăng bị sương mù đỏ như máu bao phủ, ánh trăng trắng bạc là thế mà giờ biến thành màu đỏ máu, không trung đỏ đậm một mảnh, phảng phất như tất cả đều là máu chảy.

Trăng đỏ mang theo ánh sáng vờn quanh ở Quân Mộ Khuynh, như hòa vào làm một, không có nửa điểm khác thường, giống như nàng vốn dĩ thuộc về bên trong thứ máu đỏ này.

Bầy sói miệng mở rộng, ngoài kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc, Này...... Này...... Này con người này một chiêu đã làm thủ lĩnh của chúng nó bị thương, thủ lĩnh đã là huyễn thú cấp 10, vậy mà tiểu nha đầu mới ra một chiêu đã bị thương!

Thiếu nữ vừa nói xong, hơi thấy sửng sốt, nàng nhìn thoáng qua cây sáo thủy tinh trong tay, máu tươi theo cánh tay nhiễm đỏ cây sáo thủy tinh.

Đây là lang sáo của nàng, không sai, nhưng quần áo này, âm thanh này đều không đúng, nơi này, cũng không phải là lang vực mà nàng quản lý, bầy sói ở lang vực sẽ không kiêu ngạo như vậy, dám xúc phạm nàng người có quyền thế, đây là nơi nào?

Tuyết lang không nghĩ tới nhân loại này không những không chết, mà còn tỉnh lại, thấy nàng thất thần, nó phẫn nộ, lộ ra răng nanh thon dài bén nhọn, nhảy lên thân thể trắng như tuyết, muốn hung hăng xé nát nàng, nó đường đường huyễn thú cấp 10, lại bị một nha đầu chọc mù mắt, truyền ra ngoài sẽ là sỉ nhục lớn đến mức nào.

Quân Mộ Khuynh nhìn tuyết lang đang nhảy tới, trên gương mặt non nớt nở ra một nụ cười, sử dụng cây sáo thủy tinh đầy máu trong tay, đưa lên miệng, nàng không hề phát hiện quanh thân cây sáo hơi có ánh sáng đỏ hồng, tiếng sáo vang lên thăm thẳm, miệng vết thương trên mặt lại lần nữa vỡ ra, từng giọt máu tươi, rơi vào trong miệng.

Tuyết lang đang nhảy lên, bỗng chốc dừng lại, nhẹ nhàng dừng ở trên mặt đất, ánh mắt hung ác, đột nhiên trở nên vô cùng dịu ngoan, nó đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, dùng gương mặt không có vết máu cọ cọ cánh tay của nàng.

Mà bầy sói phía sau tuyết lang sau khi nghe thấy tiếng sáo, ánh mắt dần dần trở nên nhu thuận, ngậm lại miệng máu, giấu đi răng nanh.

Ánh trăng tưới xuống, lộ ra sương mù màu đỏ thắm, sương mù chậm rãi chảy qua cây sáo thủy tinh bên miệng Quân Mộ Khuynh, cây sáo óng ánh cũng biến thành màu lửa đỏ như máu.

Lúc này, một màn quỷ dị diễn ra, ánh trăng đỏ máu chiếu sáng toàn bộ vùng đất trống bình nguyên như ban ngày, toàn thân thiếu nữ bị che kín bởi vết thương chậm rãi trở nên cao lớn, quần áo đầy máu đỏ biến thành lông, bỏ cây sáo đỏ như máu ra khỏi miệng, mắt đỏ vốn lạnh băng, càng trở nên lạnh nhạt.

"Ngao ~ ô......" Chỉ thấy nó ngửa đầu cao kêu, toàn bộ đàn sói lập tức khôi phục thần trí.

Tuyết lang lui về phía sau một bước, ngơ ngác nhìn Huyết lang so với mình cao hơn một thân, bốn chân không ngừng run lên! Đây là tình huống gì! Vừa rồi đứng ở chỗ này vẫn là một con người, như thế nào trong nháy mắt liền biến thành Huyết lang to gấp đôi nó! Đây là người hay là sói a!

Huyết Lang bất mãn trừng mắt nhìn bầy sói trước mắt, lại lần kêu lớn, lúc này nó giống như vương giả đứng trên đỉnh núi nhìn xuống quần hùng, nhìn xuống Thương Khung, mà trăng máu trong không trung hình như là đã bị tiếng kêu gào cảm nhiễm, chậm rãi vặn vẹo, trở nên méo mó.

Bốn chân Tuyết lang run lên, nó cật lực không cho bản thân mình quỳ xuống, cuối cùng vẫn không thể chống lại được sợ hãi xuất phát từ đáy lòng, phủ phục ở trước mặt Huyết lang, bầy sói phía sau nó đã sớm đã nằm trên mặt đất, cả người run lên.

Tuyết lang âm thầm cảm thán: Đây vẫn là người sao? Cầm thú a! Yêu nghiệt a!

Huyết Lang đứng ở tại chỗ, nhìn bầy sói đang sùng bái trước mặt, trong mắt sát ý mới nhẹ đi vài phần, thanh âm kêu gào ở trên bình nguyên trống trải chậm rãi lan truyền.

"Ha hả......" Tiếng cười nhẹ như lông hồng truyền đến từ nơi không xa.

Thanh âm thực sự rất nhẹ, nhẹ đến mức đủ để cho người ta bỏ qua trong màn đêm yên lặng, mà này thanh âm này qua đi, ánh sáng đỏ lập tức hiện lên trên người Huyết Lang, thiếu nữ người đầy vết thương ở dưới ánh trăng đỏ lại xuất hiện, sợi tóc đỏ đậm bị thổi bay theo gió, mắt màu lửa đỏ như máu lộ ra tia sáng lạnh băng, may mắn là bầy sói đều đang cúi đầu, bằng không chúng lại bị kinh ngạc một phen.

Người đứng trong chỗ tối thấy chính mình đã bị lộ, thân thể màu đen chậm rãi hiện ra, dung mạo hoàn mỹ lọt vào trong mắt màu đỏ máu của nàng, hắn chậm rãi đi tới, dung mạo kia so với nữ tử còn đẹp hơn gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần, mà hắn có một đôi mắt đen như mực, thâm thúy mê người mà lại mang theo vài phần thần bí, không biết là do ánh trăng chiếu rọi, hay vẫn là hắn phát hiện cái khác, màu đen trong mắt lập loè ra ánh sáng, như thể giai nhân, nếu là thay nữ trang, nữ tử trong thiên hạ đều phải cảm thấy hổ thẹn.

Quân Mộ Khuynh nhìn nam tử kia, nàng vẫn giữ vẻ mặt đạm mạc như cũ, nhìn kỹ có thể phát hiện ra, lúc này, đồng tử nàng đều biến thành đỏ như máu, không chờ thân ảnh kia đến trước mặt, nàng nhanh chóng di chuyển cơ thể, giống như mãnh thú, đánh về phía người nam tử.

Nam tử chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh màu đỏ, cánh môi hoa hồng khẽ mở, hứng gió xuân cùng thanh âm chậm rãi vang lên, "Ngủ đi, ngủ đi, tỉnh lại sẽ không có việc gì."

Thanh âm vừa truyền ra, tốc độ của thân ảnh màu đỏ dần chậm lại, cuối cùng bước chân dừng lại, ngã sấp trên mặt đất.

Nam tử mặc y (y phục màu đen) sau khi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt hơi sửng sốt một chút rồi ngay lập tức khôi phục vẻ ôn hòa.

Bầy sói đang nhìn nam tử, ngay lập tức lùi về phía sau, chúng nó bị Huyết Lang dọa đến mềm chân, nhưng Huyết Lang kia cũng chỉ làm chúng nó thần phục, còn hơi thở của nam tử trước mắt càng đáng sợ, làm chúng sởn tóc gáy, trong lòng chỉ còn có một ý niệm, nếu không nhanh chóng rời đi, người này làm sẽ cho chúng vĩnh viễn ở lại nơi này.

Bầy sói đã không rảnh lo chân cứng hay mềm, Huyết Lang, đã đủ đáng sợ rồi mà nam tử trước mắt, làm chúng chỉ nghĩ nhanh thoát khỏi đây.

Nam tử chờ sau khi bầy sói rời đi, thấp giọng cười, nhìn nữ tử cả người đầy máu nằm trước mặt mình, quỳ một gối trước mặt Quân Mộ Khuynh, ngón tay thon dài trắng tinh khẽ vuốt người nàng, trong miệng còn lẩm bẩm.

"Thì ra là con người." Thân thể hắn từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng dần dần biến mất.

Đang ngủ say, cảm giác được hàn ý chung quanh, mơ mơ màng màng, trong đầu hiện ra chuyện xảy ra tối hôm qua, nàng lập tức mở to hai mắt, nhanh nhẹn xoay người ngồi dậy.

Hai mắt đỏ máu gắt gao nhìn chằm chằm hoàn cảnh lạ lẫm, "Mọi chuyện xảy ra tối hôm qua đều là thật sự? Bầy sói đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?" Quân Mộ Khuynh chậm rãi bò lên, nhìn chung quanh, trên mặt lạnh băng nhìn không rõ cảm xúc của nàng lúc này.

Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên một vẻ bất đắc dĩ, mới lại mở mắt, không ngừng mắng thầm trong lòng: Cẩu huyết! Quá cẩu huyết!

Nàng Quân Mộ Khuynh đường đường là lang nữ của Quân gia, quản lý lang tộc, nhẹ nhàng như một sợi lông hồng, thế nhưng nàng xuyên không rồi.

"Quân Mộ Khuynh." Quân Mộ Khuynh nhớ lại một chút ký ức trong đầu, trong lòng cũng có vài phần sáng tỏ, thế giới này gọi Đại lục Thương Khung, nàng trọng sinh vào thân thể này, cũng có tên là Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh này so với mình hạnh phúc hơn nhiều, có phụ thân ca ca yêu thương, nhưng mấy ngày hôm trước xảy ra một biến cố, làm nàng bị bầy sói vây hãm, phụ thân ca ca càng sống chết chưa rõ.

Quân gia ở Đại lục Thương Khung, cùng năm đại gia tộc xếp hạng đệ nhất, mà bọn họ lại bị gia chủ Quân gia đuổi cả nhà, cũng có thể nói là bị Quân gia vứt bỏ, đi về nơi tiểu trấn Phù Thủy này.

Từ khi bị chủ gia đuổi đi, bọn họ gần như bị lãng quên, trong ba năm này, người Quân gia chưa từng để ý tới cả nhà bọn họ, tiểu trấn Phù Thủy này cũng có chi nhánh của các gia tộc khác, chính vì vậy, các chi nhánh gia tộc khác cùng mang sự không phục đối với gia chủ Quân gia, đổ lên người họ.

Quân gia ở Tiểu trấn Phù Thủy không tính là giàu có, nhưng cũng có thể coi là sinh hoạt ở tầng lớp thượng bình, ở trên đại lục này vũ lực mới là vương đạo, phụ thân ca ca ở tiểu trấn Phù Thủy cũng có thể làm người ta chấn thượng chấn động, nhưng đối mặt với sự liên thủ tứ đại gia tộc, ba người bọn họ dù có lợi hại đến đâu, cũng chỉ có thể chịu đựng số phận bị đánh.

Lần này, chi nhánh của tứ đại gia tộc càng quá đáng, còn muốn làm Quân gia ở tiểu trấn Phù Thủy hoàn toàn biến mất!

Quân Mộ Khuynh mới qua sinh nhật mười tuổi, từ lúc ấy đôi mắt và màu tóc đều biến thành màu đỏ, ở đại lục này có người có được, cái khác khác màu mắt, màu tóc, này vốn không phải việc hiếm lạ gì, nhưng do, chi nhánh của tứ đại gia tộc khác, cố ý khuếch đại, nói Quân Mộ Khuynh là sát nữ, yêu nghiệt! Tất cả mọi người của Quân gia đều phải chết, bằng không thần linh sẽ giáng tai họa đến tiểu trấn Phù Thủy.

Vì chuyện bịa đặt này, Quân Mộ Khuynh bị đòn hiểm một đốn, ném vào bầy sói, mà do đòn hiểm đó nàng cũng đã chết!

Màu đỏ đậm trong mắt Quân Mộ Khuynh, lộ ra tia sáng lạnh băng, người khi dễ nàng đáng chết! Hai đời ký ức ở trong đầu đan xen, nàng kiếp trước thiếu mất tình thân nên tâm tình lạnh băng, dần dần trở nên ấm áp.

Năm đại gia tộc phải không? Này bút trướng nàng Quân Mộ Khuynh nhớ kỹ!

Một tia khí thế đã có từ khi sinh ra, cùng gương mặt đầy máu tươi, dưới ánh nắng chiếu rọi, khiến người ta không cảm giác được nửa phần ấm áp, thậm chí còn lộ ra một luồng cảm giác vứt đi cũng không hết sự lạnh lẽo.

Sắc mặt Quân Mộ Khuynh thay đổi, xoay người đi ra ngoài hướng bình nguyên, trong trí nhớ phụ thân cùng ca ca hẳn là còn ở trong tay gia tộc khác, nàng nhất định phải bọn họ cứu ra!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top