Chương 15
Chương 15: Đan nguyên ma thú
Edit: Hoa Thiên
Lý Hạ bị gạt sang một bên, đi cũng không được, không đi cũng không được, cứ đứng ở chỗ này, hắn cảm thấy hai chân bắt đầu run rẩy, người trước mắt hình như còn giống như không nhìn thấy hắn vậy vẫn đang tiếp tục nói chuyện, hắn thực sự là không có việc gì tự tìm việc làm mà, tại sao lại chạy tới chỗ này mà không để cho bọn họ rời đi chứ, thật là!
Bá vương cuồng sư liếc mắt nhìn phía xa, "Nhân loại, không bằng chúng ta đi Liêu trấn vui đùa một chút, con bọ cạp kia cách nơi này cũng không xa, rất nhanh sẽ xuất hiện." Nói hắn thường xuyên xâm phạm thế giới nhân loại, xem ra, đây là thật, chỉ có điều lá gan của hắn cũng rất lớn.
"Thật?" Quân Mộ Khuynh nhíu mày, Hàn Nguyên này rất lớn, thôn trấn bộ lạc xung quanh cũng nhiều, điều này nàng biết.
"Lời của ta ngươi cũng không tin." Bá vương cuồng sư liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, hắn nhìn qua không đáng tin như vậy sao?
Quân Mộ Khuynh gật đầu, "Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta đi Liêu trấn." Đan nguyên của con ma thú này, nàng muốn.
"Ngươi biết đường không?" Hắn không biết.
Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ phía sau, ở đây không phải còn có rất nhiều người sao? Dù sao cũng chỉ là một Liêu trấn, cuối cùng cũng sẽ tới Liêu trấn.
Lý Hạ cho rằng Quân Mộ Khuynh chỉ vào mình, hắn vội vàng đi tới, cười ha hả hỏi: "Cô nương, ngươi có gì phân phó sao?" Cô nương có phân phó, hắn phải nghe a, người ta là cấp tôn thần a.
"Ta muốn đi Liêu trấn." Quân Mộ Khuynh nói thẳng vào vấn đề.
Liêu trấn!
Lý Hạ vừa muốn nói gì đó, bên tai liền truyền đến âm thanh vội vội vàng vàng, chỉ thấy những người vừa rồi đi theo sau hắn, vẻ mặt hốt hoảng đi tới.
"Phụ thân, không xong, không xong, Liêu trấn gặp phải ma thú công kích, Phong Trảo Thanh Hạt mang theo rất nhiều ma thú đến muốn tấn công Liêu trấn!" Lần này Thanh Hạt kia rất hung dữ, hắn tới Liêu trấn, một chút dấu hiệu cũng không có, bọn họ cũng chỉ vừa mới lấy được tin tức.
Sắc mặt Lý Hạ đại biến, mạnh xoay người, "Ngươi nói cái gì!" Đi Liêu trấn!
Quân Mộ Khuynh yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn bá vương cuồng sư, người này đã sớm biết Phong Trảo Thanh Hạt sẽ đến Liêu trấn, lúc này mới nói nàng đi, chỉ có điều làm sao mà hắn biết.
"Ta cũng biết." Huyết Yểm nhàn nhạt trả lời, chỉ là con ma thú này, nói nhanh hơn hắn một chút mà thôi.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt, được rồi, chỉ có nàng là không biết, hiện tại đã xác định được mục tiêu, thì không còn gì tốt hơn, đi Liêu trấn, nhìn con ma thú cấp đỉnh mười hai kia một chút xem sao.
Nghe thấy Phong Trảo Thanh Hạt đi Liêu trấn, người còn muốn đuổi theo bá vương cuồng sư không buông, lập tức toàn bộ đều chạy như điên về hướng Liêu trấn, ngay cả Đường Thiếu Thiên cũng không có cơ hội để tức giận bất mãn, tất cả mọi người đều chạy như bay đến Liêu trấn.
Quân Mộ Khuynh đi ở sau cùng, càng gần tới Liêu trấn, nàng liền cảm giác được uy áp của ma thú , đó quả thực là ma thú cấp tôn thần.
Bá vương cuồng sư đi ở phía sau Quân Mộ Khuynh, nhân loại này không tỷ thí với hắn một trận, hắn sẽ không rời đi, cho dù là thắng hay thua, đánh xong rồi lại nói, hắn cũng sẽ không giống như nhân loại để ý tới thắng thua.
Đường Thiếu Thiên nhìn thân ảnh phía sau, khi hắn nhìn thấy ba nghìn sợi tóc đen, hắn còn tưởng rằng là mình bị ảo giác, nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi, hắn càng cảm thấy đêm hôm đó mới là ảo giác, người trước mắt, màu mắt khác cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng ngay cả tóc cũng vậy, đó chính là một chuyện kỳ quái.
Chỉ có điều, hắn cũng không ngờ, người này cũng sẽ đi Liêu trấn, đi cùng đường với nàng, cả người hắn đều cảm thấy không thoải mái, một màn bị đánh bại kia lại như thước phim chiếu chậm càng thêm rõ ràng trước mặt hắn.
Rốt cuộc là nàng từ chỗ nào đi ra, vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, lại còn lợi hại như vậy!
Bị một nha đầu như thế đánh bại, quả thực chính là sỉ nhục, nhưng mà hắn thực sự đã bị đánh bại, hơn nữa còn ở trước mặt rất nhiều người, thua, điều này khiến cho hắn không có cách gì tiếp nhận được!
Đường Thiếu Thiên càng nghĩ trong lòng lại càng thấy khó chịu, hắn thật sự là không muốn gặp lại người trước mắt nữa.
Đối mặt với ánh mắt của Đường Thiếu Thiên, Quân Mộ Khuynh đều không thèm nhìn tới, không phải đã thua rồi sao, chẳng lẽ hắn lại không dám nhận thua sao?
"Nhân loại, ta thấy nhìn ngươi vẫn là thuận mắt hơn." Bá vương cuồng sư như có điều suy nghĩ nói, nhân loại này nhìn quả nhiên là rất đáng ghét, thực sự không muốn nhiều nhìn, nhìn tới nhìn lui, vẫn là nhìn nhân loại bên cạnh thuận mắt nhất.
"Cảm ơn." Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt phun ra hai chữ, chuyên tâm đi về phía trước.
"Nhân loại, ta gọi là Thí Vân, nếu không lúc tới thế giới nhân loại, ngươi lại không biết tên của ta như thế nào." Kể từ sau khi biết thực lực của Quân Mộ Khuynh, Thí Vân liền muốn đánh với Quân Mộ Khuynh một trận.
Có thể tỷ thí một trận với cường giả, đây là tâm nguyện của tất cả ma thú, ngay cả bá vương cuồng sư cũng không ngoại lệ.
Ma thú vốn trời sinh hiếu chiến, nếu không Hỏa Huỳnh khi nghe thấy có đánh nhau liền hưng phấn như vậy, lập tức chạy đi không nói một câu nào.
Còn có Phong Nhận với Bá Hiêu cũng không khống chế được tâm tình của mình, hai người không phân được cao thấp, sẽ không dừng tay, đây chính là vì bọn họ cảm giác được cường giả xuất hiện thì muốn vui vẻ đánh một trận, không phải là vì danh dự, không phải là vì thực lực.
Bởi vì ma thú tới một đẳng cấp nhất định, sẽ rất khó tìm được đối thủ, thời điểm ở Thương Khung đại lục, chính là vì Bá Hiêu không tìm được đối thủ, cho dù Hỏa Liêm với Thiểm Điện, cũng không phải là đối thủ của Bá Hiêu, cho nên mới cùng Phong Nhận đánh nhau.
Điểm này Quân Mộ Khuynh là từ trên người bọn họ mà nhìn ra, nên biết một chút, nhưng lại không hiểu vì sao ma thú lại hiếu chiến như vậy.
"Chúng ta đi nhanh lên, ngươi không phải muốn có đối thủ sao? Phong Trảo Thanh Hạt chính là một đối thủ tốt nhất." Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, mỉm cười nói.
Thí Vân rùng mình một cái, nhìn thấy nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, hắn hơi sững sờ, người này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Dọc theo đường đi, Quân Mộ Khuynh cũng không nói chuyện với Thí Vân, bước chân thì càng lúc càng nhanh hơn, rất nhanh, bọn họ cũng cảm giác được khí thế cường đại đập vào mặt, trong đó còn mang theo uy áp cường giả.
Cấp mười hai chính là cấp mười hai, quả nhiên là không giống.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lẳng lặng nhìn phía trước, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, Thí Vân đứng ở bên cạnh nàng, nhìn phía xa, mặc dù hắn không đi tới, nhưng mà hắn cũng cảm giác được lực lượng cường đại đập vào mặt, khỏi phải nói cũng biết đây là do con bọ cạp kia thả ra.
"Quân Mộ Khuynh, ngươi định làm gì, những người này cũng đã đi trở về, chúng ta cứ đứng ở chỗ này sao?" Thí Vân cũng lười đoán tâm tư của Quân Mộ Khuynh, huống hồ có thời điểm chưa chắc có thể đoán đúng, cho nên hắn liền thẳng thắn mở miệng hỏi.
"Không vội, hiện tại chúng ta nhìn là được." Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, trong giọng nói không có chút nhiệt độ nào.
Dưới chân Thí Vân lảo đảo một chút, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng có phải là nhân loại hay không, lại còn nói ra lời như vậy, con ma thú kia, bây giờ đang đối phó nhân loại, đối với nhân loại, sao nàng vẫn có thể bình tĩnh như thế.
Bọn họ đều cũng một tộc, chẳng lẽ nàng không lo lắng sao? Vừa rồi những người đó đều vội vội vàng vàng chạy trở về.
"Muốn hỏi cái gì?" Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Thí Vân, từ vẻ kinh ngạc trong mắt hắn, nàng có thể đoán được tâm tư bây giờ của hắn.
"Quả thực là nghĩ." Không có mấy nhân loại không quan tâm tới nhân loại như nàng.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, cười cười nhìn phía trước, "Ngươi có biết những người đó vội vội vàng vàng chạy đi như thế là vì cái gì không?"
"Không biết." Chẳng lẽ không phải vì quan tâm tới nhân loại sao?
"Bọn họ chẳng qua là vì thanh danh, địa vị." Sở dĩ lại vội vã như vậy, chính là muốn lấy về cho mình một phần công lao, một khi danh tiếng truyền đi, điều đó rất là có lợi.
Cái gì!
"Ma thú các ngươi đều đơn thuần như vậy sao?" Một Hỏa Huỳnh không hiểu thế sự, hiện tại lại tới một thêm một con cuồng sư, không biết gì về thế giới nhân loại, lại còn muốn đi ra, sớm muộn gì cũng sẽ bị nhân loại hãm hại đến lúc chết cũng không biết.
"Nhân loại các ngươi đều đáng sợ như vậy sao?" Chuyện gì cũng đều có mưu lợi, việc này thật đáng sợ.
Quân Mộ Khuynh cười cười, bởi vì nàng cũng không biết là có phải hay không, cũng không giống như tất cả mọi người là sẽ có bộ dạng này, thế nhưng người ngoại lệ cũng thực sự rất ít.
"Thân ảnh lục sắc kia có phải là bọ cạp không?" Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ phía xa, khí thế cường đại đập vào mặt làm cho nàng nhíu mày.
"Đúng vậy."
"Các ngươi đã từng đánh nhau sao?"
"Không có, chỉ có điều dựa theo đẳng cấp, ngươi cũng biết là ta đánh không lại hắn." Hơn nữa con bò cạp kia, còn dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ.
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, về phương diện đẳng cấp, cuồng sư không bằng con bò cạp, xem ra vẫn nên quan sát một chút.
"Tiểu Khuynh." Giọng nói của Huyết Yểm lại đột nhiên vang lên.
"Làm sao vậy?" Quân Mộ Khuynh nghi hoặc hỏi.
"Ma thú của ngươi, thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể đi ra rồi, hơn nữa có con sư tử này ở bên cạnh ngươi, ta cũng yên tâm hơn, trong khoảng thời gian này ta sẽ bế quan." Hắn cũng nên bế quan, khoảng thời gian này ở cùng nàng, hắn cũng không tu luyện được.
Bế quan? Hắn cũng nên bế quan rồi, lực lượng cũng chưa quay về hết, bế quan cũng tốt.
"Yên tâm, ta không có chuyện gì." Huyết Yểm đã tới cấp đại tôn vương, nàng cũng phải tấn chức nhanh một chút lên đại tôn vương mới được.
"Ừm." Khẽ truyền đến một tiếng rồi sau đó trong không gian không còn âm thanh nào nữa, Quân Mộ Khuynh biết, là Huyết Yểm đã đi bế quan, trong một khoảng thời gian cũng sẽ không trở ra.
Nhưng mà không sao, dù sao trước đây khi Huyết Yểm bị phong ấn, nàng cũng vẫn tiếp tục đi tới, hiện tại cũng vậy thôi.
"Ngươi làm sao vậy?" Thí Vân nhìn Quân Mộ Khuynh, liền nghi hoặc hỏi, nhưng mà chỉ trong nháy mắt mà thôi, sao nàng lại lộ ra vẻ mặt này?
"Chúng ta đi qua nhìn một chút." Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ phía xa, nhìn thân ảnh cao lớn kia, trong đôi mắt đỏ đậm bốc lên ý chí chiến đấu hừng hực, nàng cũng muốn thử một chút ma thú tôn thần cấp đỉnh mười hai, mọi người đều ở cùng một cấp bậc, cho nên nàng vẫn có mấy phần nắm chắc.
Tin rằng Huyết Yểm cũng biết nàng có thể đánh bại được con ma thú này, cho nên mới yên tâm đi bế quan, nếu đã như vậy, nàng càng phải lấy được đan nguyên của con ma thú này.
Hai thân ảnh từ trên không trung thoáng qua, âm thanh rung chuyển ở trước mặt truyền đến, một con bọ cạp to lớn đang chỉ huy một đám tiểu ma thú tấn công thị trấn, bên trong trấn cũng không ngừng có người ra tay ngăn cản, không ngừng có người bị ma thú cắn nuốt.
Quân Mộ Khuynh đứng trên không trung, nhìn một màn này, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ma thú lại có thể tấn công chỗ ở của nhân loại?"
"Đây là chuyện rất bình thường, nhân loại, ngươi rốt cuộc có phải là người hay không, ngay cả tiểu hài tử cũng biết, ma thú vì muốn mở rộng địa bàn của mình, sẽ không ngừng tấn công vào thế giới nhân loại, tương tự, cũng có ma thú màu sắc tự vệ thành người, sống ở thế giới nhân loại, cùng nhân loại kết hôn sinh con." Đây đều là chuyện rất bình thường.
"Thú nhân?"
"Cũng có thể nói như vậy, kỳ thực đứa nhỏ kết hợp giữa nhân loại với ma thú không nhất định phải là thú nhân, cũng có thể sẽ là thú, cũng có thể là người, hơn nữa thế giới này không kỳ thị thú nhân." Cho dù là thú nhân thì có sao đâu, cũng không phải sẽ sinh tồn sao, thực lực mới là quan trọng nhất.
Quân Mộ Khuynh chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Thí Vân, Lâm Quân đại lục với Thương Khung đại lục thực sự là không giống nhau.
"Còn có khế ước giả với khế ước thú, đều có thể kết hợp, chỉ là phải xem bọn hắn có đồng ý hay không mà thôi." Nhìn thấy Quân Mộ Khuynh lộ vẻ kinh ngạc, Thí Vân chỉ cười khẽ, xem ra nàng không biết gì về thế giới này, cũng không biết là người từ chỗ nào chui ra nữa.
Việc này đều là những thứ cơ bản nhất, chỉ có cường giả mới có thể đứng vững trên thế giới này, chỉ cần ngươi đứng ở trên đỉnh thế giới, mặc kệ ngươi là ma thú, hay là nhân loại, hoặc có thể là thú nhân, đều sẽ có đãi ngộ vô cùng tôn quý.
Quân Mộ Khuynh gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ngươi còn biết cái gì nữa?" Nàng vừa mới tới nơi này, rất nhiều chuyện cũng không biết, hiếm khi gặp được một con ma thú biết rất nhiều chuyện, hỏi thăm một chút cũng tốt.
"Rốt cuộc ngươi là nhân loại, hay ta là nhân loại?" Thí Vân bất đắc dĩ nhìn Quân Mộ Khuynh, chuyện ở thế giới nhân loại, hắn biết cũng không nhiều.
Quân Mộ Khuynh ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ phía trước, "Tiếp tục nhìn." Nàng chỉ là muốn biết một chút mà thôi, thật là.
Thí Vân không nói chuyện nữa, mà tiếp tục nhìn về phía trước, chỉ có điều đối với Quân Mộ Khuynh không biết gì về thế giới nhân loại, hắn chỉ thở dài, không có biểu hiện gì khác.
"Thật là lợi hại." Quân Mộ Khuynh nhẹ chậc một tiếng, nhìn về phía xa không khỏi gật gật đầu.
Thí Vân cao ngạo nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, "Ma thú chúng ta đương nhiên đều rất lợi hại." Mặc dù có thời điểm hắn không ủng hộ cách làm của Thanh Hạt, nhưng cũng không bài xích chuyện Quân Mộ Khuynh khen ma thú.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt, có thể không tự luyến một chút được không? Nàng chỉ nói lợi hại, cũng không nói là ma thú lợi hại, nếu như hắn lợi hại, sao còn bị người ta làm bị thương, chật vật xuất hiện nơi này.
"Ta nói là nhân loại." Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ thân ảnh màu trắng phía xa xa, màu lam quang mang ở chung quanh dũng động, hắn rất nhanh đã có thể ngưng tụ ra đấu kỹ, nàng mới nói lợi hại , hắn cho là mình đang nói cái gì?
Có thể không tự luyến như vậy được không?
Thí Vân đen mặt, liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, rõ ràng ma thú cũng rất lợi hại, nhân loại kia ngay cả tiến lên cũng không tới gần được Thanh Hạt, có cái gì đắc ý chứ.
"Cũng là cấp tôn thần." Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nói, cũng chỉ có cấp tôn thần, mới dám đối mặt với công kích của ma thú cấp tôn thần như thế.
"Ừm." Quả thực là cấp tôn thần, "Nhân loại, người vừa rồi ngươi mới đánh bại sao lại không xuất hiện?" Thực sự là kỳ quái, hắn hình như cũng là cấp tôn thần mà, tại sao đột nhiên liền không thấy tăm hơi?
"Không biết." Không thấy thì tốt hơn, đỡ cho hắn luôn dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng.
Một người một thú cứ như vậy đứng ở tại chỗ, nhìn cuộc chiến phía xa xa, không sốt ruột, cũng không đi lên giúp đỡ, cứ như vậy đứng ở đó, không có phát hiện có một thân ảnh đang vô thanh vô tức tới gần hai người bọn họ.
"Hai tiểu oa nhi này nhìn lén người ta như thế thật không tốt." Một giọng nói đùa giỡn từ phía sau vang lên.
Quân Mộ Khuynh mạnh xoay người, trong nháy mắt xung quanh Thí Vân liền tuôn ra sát khí.
Đối với phản ứng kích động của bọn họ, người kia chỉ khẽ cười, "Người trẻ tuổi, không nên kích động như vậy, sẽ dọa lão nhân gia ta a." Một nam tử trẻ tuổi, cười ha hả nói, thật là không đáng yêu, hung ác trừng lão nhân gia hắn làm cái gì.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh giật giật nhìn "Lão nhân gia" trước mặt, thật đúng là già, già quá rồi, đến nỗi một chút nếp nhăn cũng không có.
"Ngươi là ai?" Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, người này đột nhiên xuất hiện ở đây, rốt cuộc là ai, hai người bọn họ vậy mà lại không phát hiện ra, thực lực này nhất định là cao hơn bọn họ rất nhiều.
Nam tử trẻ tuổi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, lập tức tiến đến trước mặt nàng, Quân Mộ Khuynh trong nháy mắt lui về phía sau vài bước, trong đôi mắt còn mang theo cảnh giác.
"Mắt màu đỏ, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lại có mắt màu đỏ!" Nam tử trẻ tuổi đùa cợt nói, thật sự là không thể tin được, trên đời này thật sự có người mắt màu đỏ.
Quân Mộ Khuynh cau mày, người này đúng là nói năng lộn xộn, rốt cuộc là đang nói cái gì? Chẳng lẽ trên đời này, ngoại trừ nàng, cũng không có người nào có mắt đỏ sao? Điều đó không có khả năng chứ?
"Nha đầu, qua đây, nói cho lão nhân gia ta, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Đứa nhỏ còn trẻ như vậy, thật đúng là không đơn giản mà, đứng bên cạnh còn là một con ma thú mạnh mẽ như thế, càng nhìn càng thấy không đơn giản.
Thí Vân nhìn người lập dị trước mặt, hắn vẫn cảm giác lão già này, nhìn thấu hắn, ngay cả thân phận của hắn, chỉ cần nhân loại này liếc mắt một cái liền có thể biết rõ.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, mà lẳng lặng đứng ở tại chỗ, người này đột nhiên xuất hiện, cũng không biết là từ chỗ nào nhô ra, quá kỳ quái.
"Tại sao lại không nói lời nào, không thể lừa gạt lão nhân gia ta." Nam tử trẻ tuổi cười ha hả nói, biểu cảm trên mặt lại không có vẻ gì là đang chỉ trích.
Quân Mộ Khuynh hờ hững liếc mắt nhìn người trước mặt, không trả lời, nàng cùng hắn không có gì nói tốt .
"Tiểu thú, vậy ngươi nói, ngươi nói một chút xem ngươi bao nhiêu tuổi? Vì sao lại ở bên người tiểu nha đầu này?" Nam tử thấy Quân Mộ Khuynh không nói lời nào, dứt khoát dời mắt sang Thí Vân.
Quân Mộ Khuynh kinh ngạc nhìn người trước mặt, hắn mới chỉ liếc mắt một cái, đã có thể nhìn ra, Thí Vân là ma thú, cao thủ, tuyệt đối là một cao thủ, thực lực còn không đơn giản, thế nhưng, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Nhìn người trước mặt, lãnh khốc trên mặt Quân Mộ Khuynh liền lộ ra tươi cười, nàng chậm rãi bước qua, cười cười nhìn người trước mặt, "Lão nhân gia, ngươi luôn hỏi chúng ta tại sao, ngươi hãy nhìn ngươi một chút, tóc trắng xóa, nếp nhăn trên mặt, chúng ta cũng muốn biết ngươi bao nhiêu tuổi."
Người vừa rồi còn cười ha hả, vội vàng sờ soạng mặt mình, phát hiện không có nếp nhăn, lại nhìn tới tóc của mình, thấy không có thay đổi gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Độ cong khóe miệng của Quân Mộ Khuynh càng lúc càng lớn, người này, rất để ý đến vẻ ngoài của mình, không phải chỉ mới nói hắn một câu, hắn liền kích động sao?
Nam tử trẻ tuổi nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, trên mặt có chút không thoải mái, "Tiểu nha đầu, lừa gạt lão nhân gia là không đúng!" Hắn vậy mà lại bị gạt!
"Phải không? Ngươi là lão nhân gia sao?" Trong mắt Quân Mộ Khuynh chợt lóe lên tia giảo hoạt.
Thí Vân đứng ở một bên, nhìn thấy nụ cười này, không khỏi lui về phía sau một bước, vì sao hắn lại có cảm giác lạnh cả người, từng trận gió lạnh, lạnh lẽo? Rốt cuộc thì Quân Mộ Khuynh muốn làm cái gì?
Nam tử trẻ tuổi ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ lên, vừa định mở miệng, liền nhìn thấy một một mũi tên màu lam bay tới, hắn nhanh chân xoay người chạy đi.
Thân thể Quân Mộ Khuynh cứng đờ, nàng chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy một một mũi tên màu lam từ phía trước bay tới, mũi tên còn mang theo quang mang, nhìn qua vô cùng sắc bén!
Mà mục tiêu của nó... Chính là...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top