CHƯƠNG 85 : ĐẠI TẾ TƯ.

  Thủy Y Họa nhìn thấy phản ứng của hắn, chân mày lập tức nhíu lại, không đợi Cơ Mộc Ly mở miệng, đã hỏi trước: "Cổ này chắc chắn là Thị Huyết cổ, theo ta biết, không khó lắm để giải được cổ này phải không, vì sao Liệt sư huynh lại lộ ra vẻ mặt này?"

Nàng qua miệng của Hạ Tuyệt Tuyên mà biết được phương pháp giải Thị Huyết cổ, chỉ cần tìm được Phệ Hồn hoa và máu của rắn đốm xanh, cộng thêm máu tươi của người thi cổ thì có thể giải Thị Huyết cổ trong cơ thể. Nếu như lời này không giả, vậy vì sao nét mặt của Bắc Đường Liệt lại như có cái gì đó không đúng.

"Thế nào, ngươi cũng giải không được?" Cơ Mộc Ly nhìn Bắc Đường Liệt, trong lời nói mang theo hai phần giễu cợt.

Bắc Đường Liệt nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn, đứng chắp tay, "Không phải giải không được, chỉ là ta kinh ngạc vì cổ độc trên người ngươi trúng thân lại là Thị Huyết cổ thôi."

"Thị Huyết cổ này có cái gì không thích hợp sao?" Thủy Y Họa hỏi. Vẻ mặt của Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng lúc này cũng trở nên có chút khẩn trương.

"Cổ độc ở Cổ Cương chúng ta có nhiều nhất tới ngàn loại, nhưng cổ độc ở tầng cao nhất chỉ có người của Tế Tư Điện mới đi luyện chế được. Mà Thị Huyết cổ chính là cổ độc được xếp thứ nhất." Bắc Đường Liệt thong thả ung dung nói, nói  đến phần sau, trong mắt thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh, "Ta không hiểu tại sao Thị Huyết cổ lại xuất hiện ở Trung thổ, lẽ ra người của Tế Tư Điện chúng ta chưa bao giờ ra khỏi Cổ Cương, lại càng không thể nào đem phương pháp luyện chế cổ này truyền ra ngoài."

Cơ Mộc Ly nghe xong sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi, "Ngươi có biết một tên gọi là Hách Liên Thiên Mạch không? Thị Huyết cổ trên người ta chính là do hắn hạ."

Bắc Đường Liệt suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Chưa từng nghe qua người này, hơn nữa ta có thể bảo đảm, người trong Tế Tư Điện của ta đều không đi qua Trung thổ, mà ta chắc chắn rằng những kẻ tự mình rời khỏi Cổ Cương kia, cho dù bọn hắn có biết về Thị Huyết cổ này, thì cũng sẽ không biết phải luyện chế như thế nào."

"Nhưng là, cổ độc trong thân thể của ta lại chính là Thị Huyết cổ, chuyện này ngươi nói như thế nào?" Cơ Mộc Ly nhẹ giễu cợt một tiếng. Nếu như tất cả những gì mà người này là đúng, rằng Thị Huyết cổ chỉ Tế Tư Điện của hắn mới có thể luyện chế thành, thì vừa lúc hắn có thể mượn lý do này, làm cho cổ độc trên người của hắn được giải trừ.

Bắc Đường Liệt khẽ nhíu mày lên khiến khuôn mặt đẹp bị nhăn nhó lại. Chuyện này. . . Quả thật là đã làm cho hắn kinh ngạc. Thế nhưng bên trong cơ thể của tên này đúng là Thị Huyết cổ. Chẳng lẽ có người đã truyền phương pháp luyện chế Thị Huyết cổ ra ngoài rồi sao ?

"Liệt sư huynh, ta muốn hỏi một chút, trừ người của Tế Tư Điện, thì các tộc nhân khác trong tộc Sáp Huyết có ai có khả năng biết biết được phương pháp giải Thị Huyết cổ ày không?" Thủy Y Họa hỏi. Nếu Thị Huyết cổ này chỉ có người của Tế Tư Điện mới biết cách luyện chế, vậy thì cái phương pháp giải cổ độc mà Hạ Tuyệt Tuyên nói với nàng kia cũng không biết được có đáng tin hay không nữa.

Bắc Đường Liệt liếc nàng một cái, "Theo lý thuyết, thì dân chúng bình thường sẽ không biết phương pháp giải Thị Huyết cổ, nếu không  thì làm gì cần tới việc phân chia các tầng cổ độc cao thấp. Nhưng mà hàng năm, Tế Tư Điện của ta sẽ cử hành một lần cuộc thi luyện chế cổ độc, người có thể lọt năm mươi người đứng đầuthì sẽ có thể biết được phương pháp giải một loại cổ độc cao cấp."

" Vậy tất cả những người tham gia tỷ thí này là ai?" Thủy Y Họa không chờ đã vội hỏi, trong đầu thoáng qua khuôn mặt vô cùng xấu xí và chướng mắt của Hạ Tuyệt Tuyên.

"Có quý tộc, cũng có bình dân."

"Trong mấy năm qua, nhóm những người lén lút rời khỏi Cổ Cương có người nào đã từng đã tham gia cuộc thi này không?"

"Thủy cô nương, hình như cô nương hỏi quá nhiều rồi, hơn nữa những việc này không nằm trong phạm vi quản lý của ta." Bắc Đường Liệt nói chậm rãi, ánh mắt của hắn rơi vào thắt lưng của Cơ Mộc Ly.

Thủy Y Họa có chút thất vọng, xem ra lời mà tên Hạ Tuyệt Tuyên kia nói không thể tin được. Vốn nàng nghĩ, nếu mà Bắc Đường Liệt có thể thành công giải được cổ độc, thì việc mà bọn họ phải ở lại Cổ Cương theo lời hắn đã nói, bọn họ cũng không cần để ý làm gì, dù sao thì nàng cũng đã biết được phương pháp giải cổ, chỉ cần nàng len lén tìm được Phệ Hồn hoa và rắn đốm xanh là được. Hiện tại thì thấy, rõ ràng là nàng đã tưởng tượng quá tốt đẹp, Cái tên Hạ Tuyệt Tuyên xấu xí kia, rõ ràng chỉ là com cá, con tôm nhỏ, làm gì biết được phương pháp giải Thị Huyết cổ!

"Liệt sư huynh có thể nói cho ta phương pháp giải Thị Huyết cổ không?" Thủy Y Họa hỏi giống như tùy ý, như là thuận thế hỏi ra một câu như vậy.

Bắc Đường Liệt nghe xong lại khẽ mỉm cười: "Thủy cô nương, hôm nay sắc trời đã tối, mọi chuyện đợi đến ngày mai rồi hãy nói."

"Liệt sư huynh chẳng lẽ không thể giải thích cho ta một chút đi, tại sao Thị Huyết cổ này lại xuất hiện ở Trung thổ?" Thủy Y Họa lại hỏi, âm thầm cắn răng nghiến lợi, xem ra tên này rất phòng bị mình.

"Chuyện này ta sẽ sai người đi thăm dò, cuối cùng sẽ cho mấy người một câu trả lời thích đáng." Bắc Đường Liệt hướng bọn họ nói một câu như vậy, rồi rời đi với tư thái tự nhiên bình thản, để lại mấy người ở lại hai mặt nhìn nhau.

"Ra vẻ cái gì chứ, mình thật muốn lên đạp cho hắn hai cái!" Đông Phương Liệt hùng hùng hổ hổ nói, sắc mặt khó chịu.

"Vậy tại sao lúc nãy ngươi không nói như vậy trước mặt hắn?" Mặt Kiếm Thập Nhất không thay đổi liếc hắn một cái.

Nhất thời Đông Phương Lăng không có lời nào để nói.

"Y Họ
a, chuyện này nàng thấy thế nào?" Cơ Mộc Ly nhìn về phía Thủy Y Họa.

Thủy Y Họa kéo hắn ngồi xuống, sau đó mình ngồi ở bên cạnh hắn, "Lời Bắc Đường liệt nói đến tám, chín phần là thật. Cơ Mộc Ly, rốt cuộc tên Hách Liên Thiên Mạch kia là ai nào vậy, vì sao hắn hận huynh như thế, lại còn hạ loại cổ này lên người huynh?" Đây cũng là chuyện mà nàng vẫn luôn muốn hỏi.

Đông Phương Lăng không nhịn được cắt đứt lời nàng mà hỏi, "Vương phi, làm sao mà người biết được cái tên thích ra vẻ kia gọi là Bắc Đường Liệt?"

Ba người còn lại đồng loạt liếc xéo hắn một cái, cuối cùng vẫn là Kiếm Thập Nhất tốt bụng nhắc nhở: "Có người gọi hắn là Bắc Đường công tử, mà cũng có người lại gọi hắn là Liệt công tử, gộp lại không phải sẽ gọi là Bắc Đường Liệt sao? Lăng, vì sao có lúc thoạt nhìn ngươi rất thông minh, mà lại có lúc lại ngươi . . . ngu hơn người cả người bình thường vậy."

Đông Phương Lăng: ". . ."

"Có lẽ nào là do mình bị mấy con quái vật ở dọc đường dọa sợ, đến độ đầu óc xảy ra chút vấn đề không nhỉ?" Đông Phương Lăng tự mình phân tích nói.

  Lần này đến lượt mọi người không còn lời nào để nói.

"Y Họa, thật ra thì ta cũng không rõ lắm về lai lịch của tên Hách Liên Thiên Mạch kia, nhưng ta mơ hồ cảm nhận được hắn cũng có địch ý rất sâu đối với Phụ Hoàng ta, nhưng nhất là ta. Không đúng, thay vì nói là địch ý, không bằng nói là hận ý rất mạnh, nỗi hận không thể đem nghiền xương ta thành tro, để cho ta không thể chết tử tế được."

Khi Cơ Mộc Ly nhắc tới cái tên Hách Liên Thiên Mạch giống như kẻ điên đó thì rất dễ dàng thấy rõ sắc mặt đã âm trầm xuống, nếu không phải có Thủy Y Họa ngồi ở bên cạnh, thì cả Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng đều có thể chắc chắn rằng Gia của bọn họ rất có thể sẽ một quyền đập bể cái bàn bên cạnh.

A, Vương phi uy vũ, có vương phi, thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Thủy Y Họa nghe xong chân mày nhíu lại "Cơ Mộc Ly, vì sao cái tên Hách Liên Thiên Mạch này lại cứ để mắt tới huynh vậy? Huynh cảm thấy có khả năng nào, hắn là người của Cổ Cương, hay là liệu cái tên "Hách Liên Thiên Mạch" kia của hắn ta là một cái tên giả không?"

Cơ Mộc Ly yên lặng một lát, trầm giọng nói: "Y Họa, chẳng lẽ nàng không phát hiện, khi ta nhắc tới bốn chữ "Hách Liên Thiên Mạch" thì trong mắt  của Bắc Đường liệt rõ ràng có chút biến đổi khó hiểu. Mặc dù hắn rất nhanh che dấu đi sự khác thường của mình, nhưng lại chưa kịp tránh được đôi mắt của ta."

"Ý huynh muốn nói là, rất có thể Bắc Đường Liệt biết Hách Liên Thiên Mạch sao? ! Không chỉ biết, mà hắn còn đang che giấu chuychuyện gì đó nữa?" Thủy Y Họa cố gắng nhớ lại tất cả vẻ mặt vừa rồi của Bắc Đường Liệt, nhưng vẫn không tìm ra được bất cứ sự khác thường nào, không thể không nói, tên Bắc Đường Liệt này giấu được quá sâu, mà đôi mắt của Cơ Mộc Ly quá sắc bén.

Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng sau khi nghe vậy, trên mặt của cả hai người đều biến sắc. Nếu tên điên Hách Liên Thiên Mạch đáng chết kia thật sự là người của Cổ Cương, dù Tế Tư Điện hiện giờ không thừa nhận, thì bọn họ cũng nhất định phải giết chết cái tên điên kia!

"Ta tự nhận mình chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, vậy mà không biết từ lúc nào lại chọc tới một kẻ điên như vậy." Cơ Mộc Ly miễn cưỡng híp híp mắt, một cái móng vuốt không quên sờ nắm bàn tay nhỏ bé của Thủy Y Họa.

Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng nghe thấy lời Cơ Mộc Ly nói, cả hai người thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: Gia, người đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý như vậy còn thiếu sao? Không có sao? !

Mấy người mới nói không được có mấy câu, thì bên ngoài vang lên tiếng hạ nhân gõ cửa, một bàn bày đầy thức ăn cực kỳ phong phú . Chỉ là. . . Trong đó, có hai món được bày trên bàn có nguyên liệu là được làm từ một loại côn trùng có diện mạo kỳ quái, và sau khi Đông Phương Lăng nhìn thấy thì thiếu chút nữa đã nôn hết ra.

Kiếm Thập Nhất yên lặng vứt sạch hai đĩa thức ăn kia đi, sau đó mọi người thưởng thức những món thức ăn khác mà không hề bị ảnh hưởng của hai đĩa kia. Ra khỏi Tử Linh Điện, ở giữa có một Chánh điện [phòng chính], thì có khoảng ba tòa Trắc điện [phòng phụ] , Thủy Y Họa ở cùng Cơ Mộc Ly tại căn phòng thứ hai bên trái, mà Bắc Đường Liệt lại đang ở căn phòng thứ nhất phía bên phải, cũng không biết là có phải hắn cố ý tách ra như thế hay không, để ngừa tai vách mạch rừng.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, Bắc Đường Liệt lấy Huyết cổ trong bình bỏ vào trong một ly trà nhỏ, sau đó cầm lên cây sáo nhỏ đeo ở cổ để thổi một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng chậm chạp. Nhìn sơ qua, sẽ thấy máu trong thân thể mập mạp của cổ trùng kia từ từ giảm bớt, máu ở dưới thân thể của cổ trùng lại chầm chậm lộ ra máu tươi có màu tím sậm, cho đến khi thấy Huyết cổ kia khôi phục lại kích thước cơ thể bình thường, thì máu tươi có màu tím sậm đã chiếm gần nửa chiếc ly trà kia rồi, đây chính là máu tươi của quái vật nhện đầu người kia.

Nhạc Đông bưng chén nước trà đi vào, ánh mắt liếc thấy chiếc ly có gần một nửa máu tươi của quái vật nhện đầu người, vui mừng nói: " Ngày mọi quần anh thí luyện ở Tế Tư Điện, chắc chắn Bắc Đường công tử sẽ đứng thứ nhất."

Bắc Đường Liệt cười không nói, rót máu tươi của quái vật nhện đầu người kia vào trong một chiếc đỉnh luyện được người thợ làm ra hết sức tinh sảo. Một lát sau, từ chiếc đỉnh luyện cổ chầm chậm toát ra một làn khói cỗ màu tím nhạt khói mù, vờn quanh mũi một mùi hương kỳ quái.

"Chỉ là một cuộc thí luyện nho nhỏ mà thôi, thắng hay không thắng thì cũng không sao cả, chỉ cần lần luyện chế cổ độc này lấy được sự ttin tưởng của mấy vị trưởng lão là được rồi." Bắc Đường Liệt lạnh nhạt nói, gõ một cái vào nắp của cái đỉnh luyện cổ, mà vật nhỏ trong chiếc đỉnh luyện này cũng dùng đầu đỉnh đỉnh vào thân chiếc đỉnh, tựa như đang đáp lại cái gõ lúc nãy của hắn.

"Ha ha, tiểu tử đáng yêu." Bắc Đường Liệt khẽ cười một tiếng.

"Công tử sớm đi ngủ đi, tiểu nhân xin được lui xuống trước." Nhạc Đông cung kính cúi người, đi lùi lại về phía sau.

Bắc Đường Liệt chợt quay đầu nhìn hắn, "Nhạc Đông, ngươi ở Tế Tư Điện này đã bao nhiêu năm rồi?"

Mặt Nhạc Đông lộ sự ngượng ngùng nói: "Nói ra thật xấu hổ, tiểu nhân ở trong Tế Tư Điện đã được gần năm mươi năm rồi, nhưng mà vì tư chất quá kém, nên vẫn chỉ có thể làm hạ nhân, không thể sánh với công tử ngài, thiên tư hơn nhân, mới tới Tế Tư Điện chỉ ngắn ngủn hai mươi năm mà năng lực đã đạt tới cảnh giới cao  mà từ trước đến giờ, chưa từng có ai có thể đạt được. Nếu mà tư chất của công tử kém, thì Đại Tế Tư cũng sẽ không nhận ngài làm đồ đệ, còn đích thân dạy ngài Cổ độc và Cổ Thuật rồi, hi hi." Hắn gãi đầu cười khúc khích hai tiếng, trong ánh mắt đều là sự sùng bài và hâm mộ đối với Bắc Đường Liệt, không có một chút sự ghen tỵ nào.

Bắc Đường Liệt đáp lại với lời của hắn nói chỉ là cười nhạt, ngay sau đó liễm lông mày hỏi: "Ta mới theo sư phụ chỉ có hơn hai mươi năm, rất nhiều chuyện trước kia của Tế Tư Điện ta cũng không nhớ rõ lắm, nhưng mà ta lại mơ hồ nhớ được hình là trước kia có một gia tộc Hách Liên có tiếng tăm lừng lẫy, sau đó lại im hơi lặng tiếng, còn bị nội đường của Tế Tư Điện xoá tên. Nhạc Đông, chuyện này ngươi cũng biết chứ?"

Nhạc Đông vừa nghe đến mấy chữ gia tộc Hách Liên, thì sắc mặt chợt biến đổi, chần chừ hồi lâu mới đáp lại: "Tiểu nhân không dám dối gạt Bắc Đường công tử, chuyện này hình như dính đến một chút bí mật của Tế Tư Điện, nên tiểu nhân cũng không biết nhiều lắm. Tiểu nhân chỉ nhớ được, trước kia gia tộc Hách Liên có một Hách Liên tiểu thư rất đẹp, hình như Hách Liên tiểu thư đó tự ý rời khỏi Cổ Cương, sau đó thật nhiều năm thì lại trở lại Cổ Cương, vì vị Hách Liên tiểu thư kia đã chủ động thừa nhận lỗi của mình, nên Tế Tư Điện đã tha mạng cho nàng, nhưng lại lấy đi đỉnh luyện cổ và tất cả cổ trùng đã luyện chế được trên người nàng. Về phần sau này như thế nào, thì tiểu nhân không rõ lắm."

Bắc Đường Liệt gật đầu một cái, chắc hẳn chuyện này là bị tế ti đường người của cho dấu diếm , đem gia tộc Hách Liên tất cả ưu khuyết điểm cũng xóa sạch, cho nên hắn mới không có ở tế ti đường công danh lục thượng khán đến Hách Liên một nhà bóng dáng của.

Bắc Đường Liệt than nhẹ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết lúc này sư phụ đang ơ chỗ nào trên Trung thổ, người có tìm được những tên tự mình chạy trốn phạm nhân. Còn nữa, cái đó gọi thủy theo vẽ đấy nữ nhân và hắn vị hôn phu đến tột cùng là phúc là họa. . . Đông Diệu quốc, ở một con đường tắt cách Hỏa Kỳ vương phủ không xa, cạnh Túy Hương lâu.

"Đến đây nào, Hải Đường tiểu tâm can của Gia, còn có Mạt Lỵ tiểu tâm can, các nàng ở đâu vậy, mau tới đây để Gia bắt được, Gia sẽ rất yêu thương các nàng, ha ha ha. . ."

Một nam nhân có đeo một chiếc khăn màu đen che đi khuôn mặt xấu xí đến tận cùng của mình, đôi tay sờ loạn chung quanh, cười vô cùng dâm đẵng, lay động vô cùng.

Vừa bắt đầu, còn có tiếng cười tiếng nói của các cô gái cùng chơi đùa giỡn với hắn, nhưng sau một lát, thì tất cả âm thanh trong phòng đều biến mất hết, yên tĩnh đến độ làm cho trong lòng người ta cảm thấy dựng tóc lên.

Trong lòng Hạ Tuyệt Tuyên lộp bộp giật mình, từ từ tháo mặt nạ trên mặt xuống.

Nhìn đứng bóng dáng cao lớn ở trước mắt, đôi mắt càng trừng lớn hơn, hoảng sợ lắp bắp nói: "Đại. . . Đại Tế Tư . ."  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: