C9. Cô ấy đã trải qua những gì?

Ánh trăng như vải lụa mịn màng trải rộng gian phòng mát lạnh.

Nhiệt độ điều hòa vừa phải.

Nhan Chỉ Lan đang ngủ thì cảm thấy dâng lên một cổ khó chịu, nàng đưa tay kéo quần áo của mình ra, phần lớn cổ áo bị xé toạc, lộ ra bờ vai mịn màng và xương quai xanh gợi cảm. Trên đôi chân thon thả của nàng trắng sáng như màu mật ong lóng lánh. Mặc dù khó chịu đến quơ tay múa chân nhưng nàng vẫn ôm khư khư áo khoát của Tiêu Nhược Yên,một khắc chẳng rời.

Tiêu Nhược Yên vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng nhìn nàng ngủ say, cô nuốt nước bọt theo bản năng, trong tiềm thức nhìn xuống ngực nàng. Cái này ... khi xa nhau cả hai đều 18 tuổi rồi,vậy mà tại sao kích cỡ của nàng lớn hơn trước rất nhiều..?

Tiêu Nhược Yên trầm mặc nhìn vòng ngực không có thay đổi mấy của mình, haiz, rồi cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Tiểu Nhan không ngủ thật sâu.

Ngày xưa đã như thế.

Khi đó, vào mùa đông máy sưởi ấm trong ký túc xá rất nóng, nhưng nàng phải tìm đủ mọi cách viện cớ để chui vào giường của A Yên.

Khi có Lão đại và Lan Lan trong ký túc xá, Tiêu Nhược Yên mặt mỏng muốn từ chối, nhưng Nhan Chỉ Lan dường như có thể nhìn thấu trái tim cô, nàng quay sang Lão đại và Lan Lan và nói,

"Mùa đông thật là lạnh mà, lòng bàn chân của mình lạnh quá ,lạnh đến nổi máu chảy không thông. ”

Lão đại gọt bút:

“ Để tiểu nhị làm ấm cho cậu ”

Lan Lan nhìn ipad:

“ Cậu chỉ cần lên giường với cậu ấy là được rồi. ”

Tiêu Nhược Yên:…

Khi đó, mùa đông thật dài, ngoài việc chơi guitar và sáng tác, cô dành thời gian còn lại để sưởi ấm bàn chân cho nàng.

Khi đó, Tiểu Nhan sẽ dịu dàng nhìn cô không chớp mắt, ánh sáng dịu dàng trong mắt nàng tràn ra.

Giây trước vừa mới dịu dàng, nhưng sau khi nàng ngủ, Tiêu Nhược Yên liền bị nàng kẹp giữa hai chân, cô bất đắc dĩ làm gấu bông cho nàng ôm ngủ.

...

Tách biệt những năm này.

Mỗi mùa đông, Tiêu Nhược Yên không thể không nghĩ về điều này.

Cô gái của cô ổn chứ?

Chân nàng có lạnh trở lại không?

Liệu có ai được như cô sưởi ấm cho nàng không?

Khi Tiêu Nhược Yên nhớ lại, cô đang giặt quần áo cho Nhan Chỉ Lan trong phòng tắm.

Quần áo của Tiểu Nhan có màu sắc đơn giản và trang nhã. Về mặt thẩm mỹ, gout chọn quần áo của họ giống nhau đáng kinh ngạc, họ thích những màu sáng hơn như trắng và trắng nhạt.

Cô cẩn thận ngâm váy và áo khoác của mình vào nước và giặt sạch chúng.

Khi quần áo được giặt sạch và phơi khô, ánh trăng lành lạnh đã mang theo vài phần rực rỡ ban mai, rắc trên người Tiểu Nhan, mái tóc dài xõa tung trên chiếc gối trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ dưới ánh trăng. Cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ sâu sau cơn khó chịu, lông mày dịu lại, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy áo khoát của Tiêu Nhược Yên, mùi thơm ấy khiến nàng cảm thấy dễ chịu.

Bốn giờ sáng.

Tiêu Nhược Yên nhận được cuộc gọi từ Cao Vũ.

Cao Vũ luôn là "bạn trai tin đồn" bên cạnh cô, anh là nam và xu hướng tính dục của anh cũng là nam.

Hai người gặp nhau lần đầu tiên trong một quán bar. Tiêu Nhược Yên thỉnh thoảng đến quán bar để kiếm thêm tiền. Vào giờ nghỉ cô sẽ ngồi ở quầy bar uống rượu. Cao Vũ mặc trên người chiếc váy bó sát quyến rũ, cứ vậy mà bước đến bên cô. Khi hai người nhìn nhau, đặc tính gay của anh ta trổi dậy, anh nhìn Tiêu Nhược Yên một mình ngồi trên ghế cao,tóc dài bung xõa, yên lặng uống rượu, khí chất của cô quả thực quá xuất chúng, cao ngạo lạnh lùng, dù uống rượu một mình cũng không ai dám đến quấy rầy.

Trong những năm qua, Cao Vũ đã trở thành bạn tốt của Tiêu Nhược Yên nhờ cái miệng láu cá của mình.

Vốn dĩ Tiêu Nhược Yên không thích tính cách ồn ào của anh ta, nhưng ở một số khía cạnh, anh ta có chút giống Lan Lan, và một lý do khác. Khi họ hàng, bạn bè muốn làm mai mối giới thiệu ai đó cho cô, cô đều sẽ lấy Cao Vũ ra làm bình phong chống đạn.

Hơn nữa, với điều kiện ngoại hình của Tiêu Nhược Yên dù không có ai giới thiệu hàng loạt hoa đào xung quanh nhìn thấy cô đều mê mệt.

Sau khi có Cao Vũ rồi, tuy nhiên có lúc mọi người len lén hỏi cô

"Tại sao bạn trai của cậu lại là một người yểu điệu như vậy? Đánh mông đẹp như người mẫu ấy."

Tiêu Nhược Yên cười nhạt, không giấu giếm.

Cô chỉ muốn làm sạch một bên tai.

Cao Vũ có một người bạn trai quen nhau khi còn học đại học, giờ anh ấy đang ở nước ngoài và hai người đang yêu xa.

Cả hai cũng phải tạm xa nhau vì lý do gia đình, lần nào Cao Vũ cũng cười và khoe với Tiêu Nhược Yên: 

"Chúng mình ở xa, nhưng trái tim tụi mình luôn ở bên nhau. Miễn là qua vài năm nữa có đủ điều kiện tài chính, có thể mua một căn nhà rồi sẽ lập tức ra nước ngoài kết hôn”

Tiêu Nhược Yên nghe xong có chút mất hứng, thật sự là dễ dàng như vậy sao?

Sau đó..

Nhiều đêm khuya, Cao Vũ say quá, khóc lóc trước cửa nhà cô, Tiêu Nhược Yên cau mày lôi anh vào nhà như một con chó, ném lên sô pha, mặc cho anh tiêu hóa nổi buồn một mình.

Còn chuyện tình yêu thì cô không rõ.

Có hạnh phúc, nhất định sẽ có đau đớn.

Chỉ có đương sự mới biết cái nào nhiều hơn cái nào ít hơn.

Tiêu Nhược Yên không phải là người nhẫn nại, sự kiên nhẫn của cô ấy đều giao hết cho Tiểu Nhan, không đá anh ra ngoài đường đã không tệ với anh ta rồi.

Dù vậy, Cao Vũ vẫn quấn quýt với Tiêu Nhược Yên, luôn nói rằng cô là một mẫu người tốt thật sự, dù khuôn mặt lạnh lùng nhưng trái tim vô cùng ấm áp.

Thường ngày Cao Vũ có chút ồn ào. Nhưng vào những thời điểm quan trọng, anh ta cũng rất đáng tin cậy. Nửa đêm, giọng nói của anh ấy hơi trầm xuống:

"Đồng chí Nhược Yên, lần này mình đã van xin honey của mình điều tra giúp cậu được rồi."

Tiêu Nhược Yên đặt câu hỏi. kính cách âm Cửa đóng then cài, cô đứng trong đêm lặng nghe.

“Mình đã định điều tra cô ấy từ sau khi cô ấy trở về nước, nhưng gia cảnh của cô ấy quá tốt, hình như cố ý che giấu, chẳng lẽ họ biết sau này cậu sẽ đến tìm cô ấy sao?”

Giọng nói của Cao Vũ mang theo giễu cợt, Tiêu Nhược Yên quay lại nhìn Nhan Chỉ Lan, người đang cuộn tròn ngủ như một đứa trẻ, cô im lặng không trả lời.

"Cho nên mình cũng không thể điều tra được khoảng thời gian này. Nhưng thật hiếm khi cậu cầu xin mình ,cho nên mình không thể nào không cố tìm manh mối được, phải không? Honey của mình ở nước ngoài cũng lợi hại lắm, mình đã tìm thấy một số thứ. Chà, sau khi cô ấy đã ra nước ngoài, năm cuối cấp của cô ấy thì vẫn ổn , cô ấy đã đến một trường trung học ở California"

Họ chia tay nhau vào năm thứ ba trung học.

Cha của Nhan Chỉ Lan rất quyền lực, ông nhanh chóng hoàn tất các thủ tục để đưa cô ra nước ngoài.

Sau cuộc chia ly ấy, họ chỉ nhìn nhau từ xa, khi nàng đi ngang qua bên ngoài phòng học Tiêu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào mắt nàng , ủ rũ mà kiên định nói một câu:

"Tốt nghiệp đại học, mình đợi cậu ở chổ cũ. ”

…… Trong bóng tối.

Giọng của Cao Vũ đặc biệt rõ ràng,

"Trước đây mình có nghe cậu kể về người ấy của cậu mà. Cô ấy tính cách rất dịu dàng, nhưng mình không biết chuyện gì đã xảy ra ở trường cấp 3 đó nữa. Cô ấy trở nên lầm lì, lạnh lùng và khó gần. Cậu cũng biết đấy, cô ấy vốn là ma mới , mà còn là học sinh nước ngoài , cho nên... "

Anh ấy sắp xếp từ ngữ một chút,cũng không muốn giấu diếm Tiêu Nhược Yên.

"Đây là hồ sơ nhập học của cô ấy vào năm lớp 12 "

Trái tim của Tiêu Nhược Yên như bị cắt ra từng mảnh.

Họ đã tách ra như vậy.

Tiểu Nhan của cô đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết.

Cao Vũ tàn nhẫn, 

“Trên người cô ấy có một vết cắt.” 

Một dòng nước mắt trên má không hề báo trước mà ào ào chảy xuống,Tiêu Nhược Yên cảm thấy lạnh cả người.

"Tiêu Nhược Yên, cậu có sao không?"

Thực ra, khi nhận được kết quả Cao Vũ có chút lo lắng, nhưng honey của anh ấy nói nếu cô ấy đã muốn biết thì nhất định phải đưa kết quả điều tra cho cô ấy.

Tiêu Nhược Yên lau nước mắt, không giấu được mà nghẹn ngào: 

“Ừ, không sao đâu.”

Cao Vũ hơi đau khổ khi nghe giọng nói của cô ấy, 

“Sau này… cô ấy được nhận vào Nhạc viện Manhattan. Cậu nói đi. Không có thiếu đãi ngộ gì cả. Người yêu của mình còn cảm thấy thần kì nữa là.. anh ấy cũng rất tò mò muốn gặp cô ấy của cậu, cô ấy chắc chắn là người rất kiên cường. ”

Nguyên văn đều bị Cao Vũ vẽ rồng vẽ rắn thêm vào.

Người của anh ta nghẹn ngào nói với anh ta:

"Em à, em có biết không? Anh có thể cảm nhận được trái tim tuyệt vọng của cô ấy khi chiến đấu hết mình vì một tia hy vọng nào đó. Cuộc sống này đối với cô ấy...thật không dễ dàng gì. Những ngày tháng mà cô ấy từng trải quả thật.. không dễ dàng gì, cô ấy quá khổ rồi.. "

Cao Vũ:

" Có lẽ trong những năm học đại học cô ấy không bị bắt nạt, nhưng năm cô ấy tốt nghiệp đại học-- "

Giọng anh dừng lại, và trái tim Tiêu Nhược Yên đột nhiên nhảy dựng lên. Vì căng thẳng, cơ thể cô ấy khẽ run lên. .

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã đợi Nhan Chỉ Lan cả năm trời.

Trong một năm, cô đi từ hy vọng ban đầu, lo lắng, đau buồn, không muốn nhớ, tuyệt vọng ...

Dù bây giờ đã buông tay nhưng cô vẫn không thể không muốn biết.

Tại sao?

Tiểu Nhan, tại sao bạn không đợi cô ấy.

 …

"Cô ấy có thể gặp vấn đề về sức khỏe và đã đến bệnh viện. Mình không thể tìm thấy tư liệu gì khác. Sau đó, mình vô tình tìm thấy một y tá, cô ta nói cho mình biết rằng Tiểu Nhan đã được truyền máu. Điều gây sốc tại hiện trường là cô ấy chảy rất nhiều máu. Cô ta rất ấn tượng vì vết thương rất sâu, Tiểu Nhan được gia đình đưa nhập viện vào ban đêm, họ nói rằng ... cô ấy đã tự tử. "

- Cô ấy tự tử.

Máu của Tiêu Nhược Yên dường như đông cứng lại, toàn thân lạnh ngắt, trái tim tan nát của cô đã bị nghiền thành bột.

Cao Vũ khẽ thở dài: 

"Mình nghĩ rằng, tất cả thông tin của cô ấy trong một năm kế tiếp đều bị bỏ trống có lẽ là vì một năm ấy cô ấy phải ở nhà tịnh dưỡng." 

Vậy đó.

Tin tức mà Cao Vũ nắm được đã bị cắt đứt từ khi Nhan Chỉ Lan trở về Trung Quốc.

Cha của Nhan Chỉ Lan rất nghiêm khắc, ông không muốn mọi người phát hiện ra chuyện gì, chắc chắn là không thể thu thập được thông tin gì.

Trước khi cúp điện thoại, Cao Vũ nói nhẹ nhàng, hiếm khi nghiêm túc: 

“Cô ấy có lẽ đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn trong những năm này.” 

Trước khi cô biết điều đó.

Tiêu Nhược Yên bật khóc ,nước mắt như tức nước vỡ bờ chảy dài trên má, bạn học cấp ba luôn xem cô như nữ thần mặt lạnh.

Nhưng bây giờ.

Cô ngồi xổm trên mặt đất một mình, phải lấy tay che miệng khóc nức nở.

Đêm lạnh hơn cái lạnh trong lòng.

Mỗi lời nói của Cao Dật đều như một nhát dao, cắt từng nhát nặng nề trong lòng cô.

Tan nát và đẫm máu.

 ...

Khóc cho đến khi không mở mắt ra được.

Tiêu Nhược Yên lê đôi chân tê rần của mình bước vào, cô ngồi xuống bên cạnh giường của Tiểu Nhan, ngắm nhìn đôi má gầy gò của nàng không chớp mắt.

Nhan Chỉ Lan thực sự đã giảm cân rất nhiều, cô phát hiện ra khi cùng nhau khiêu vũ, vòng eo thon nhỏ nếu dùng sức một chút thôi cũng có thể bẻ gãy.

Rốt cuộc, bàn tay của Tiêu Nhược Yên rơi trên má cô, xoa nhẹ, hết lần này đến lần khác, dường như có nước mắt.

Cuối cùng..

Bàn tay do dự để ở trên chuỗi hạt đậu đỏ đeo tay.

Khi hai người gặp lại nhau, Nhan Chỉ Lan đã mang nó. Màu đỏ rực rỡ như vậy không phải là màu yêu thích của cô.

Tiêu Nhược Yên lúc đó tự hỏi, thầm nghĩ có lẽ bạn trai đã tặng cho nàng, lúc này mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, chiếc vòng đỏ rực như nhỏ máu, da Nhan Chỉ Lan vốn dĩ rất trắng, những hạt đậu đỏ này đeo trên tay của nàng vô tình làm tôn lên làn da như tuyết.

Nhìn chằm chằm một lúc.

Từng chút một, tay của Tiêu Nhược Yên kéo chiếc vòng ra khỏi cổ tay nàng.

——Mình đã nghe cậu nói về cô ấy của cậu. Cô ấy, tính cách rất dịu dàng, nhưng mình không biết điều gì đã xảy ra với cô ấy khi học cấp 3 ở đó. Cô ấy trở nên lầm lì và lạnh lùng và khó tiếp xúc.

—— Thứ đáng sợ nhất là tại hiện trường toàn là máu, cô ta vô cùng ấn tượng, Tiểu Nhan được người nhà đưa đến bệnh viện vào ban đêm, nói rằng đó là ... Cô ấy đã tự sát.

—— Cô ấy có lẽ phải có một khoảng thời gian khó khăn suốt những năm qua.

...

Lời nói của Cao Vũ lọt vào tai, suy đoán trong lòng của Tiêu Nhược Yên cuộn trào, và cuối cùng, sau khi chiếc vòng tay biến mất, cổ tay trắng nõn và mảnh mai của Nhan Chỉ Lan lộ ra.

Và trên cổ tay đó, một vết sẹo màu hồng nhạt nhưng sâu hoắm hiện rõ.

Không biết lúc đó Nhan Chỉ Lan đã dùng bao nhiêu sức lực, mặc dù vết thương đã khỏi hẳn nhưng dấu vết để lại rất sâu, giống như một sợi tơ hồng nhạt chạy qua cổ tay.

Khoảng khắc đó.

Tiêu Nhược Yên nhắm mắt lại, không lời nào có thể diễn tả được nỗi đau trong lòng.

Những giọt nước mắt nóng hổi, ​​có lẽ cũng giống như dòng máu nóng của Tiểu Nhan khi đó, chảy ra từ cơ thể nàng.

Tiêu Nhược Yên không biết Tiểu Nhan đã phải trải qua nỗi tuyệt vọng đến thế nào để khiến nàng một người tốt bụng, yêu đời lại chọn một kết cục như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt