C15

"Mình phải đến quầy lễ tân của khách sạn hỏi xem, ở đây làm ăn kiểu gì vậy, tên trộm nào lại táo tợn như vậy, mình chỉ ở một đêm mà lại bị mất áo?"

Khi Tiêu Nhược Yên nói câu này, cô không ngừng nhìn chằm chằm vào Nhan Chỉ Lan, khuôn mặt Tiểu Nhan rõ ràng đã đỏ hết cả lên, nàng vẫn giả vờ bình tĩnh:

"Có thể là cậu đã cất chỗ nào đó mà tạm thời quên thôi"

"Không có"

Tiêu Nhược Yên buồn cười lắc đầu, cô giả vờ đứng dậy:

"Tốt hơn hết là mình nên đi đến đó hỏi"

Tiểu Nhan đưa tay ra và nắm lấy góc áo của Tiêu Nhược Yên, cô quay sang nhìn Tiểu Nhan, mắt lộ rõ ý cười, cô nghiêng người về phía trước hỏi một cách chân thành,

"Cậu có biết ai đã lấy trộm nó không?"

Nhan Chỉ Lan biết mình đã bị lừa, nàng cắn cắn môi, thanh âm mềm mại hoa

"Cậu bắt nạt mình"

Nàng lúc này thật quyến rũ.

Trước đây, ở ký túc xá, cả Trương Vi và Lan Lan đều chỉ thổn thức trước vẻ xinh đẹp của Tiểu Nhan.

Nhưng chỉ có Tiêu Nhược Yên mới biết Tiểu Nhan quyến rũ như thế nào khi nàng nhỏ giọng mềm mại thì thầm vào tai mình.

Tiêu Nhược Yên trông có vẻ mềm lòng rồi, Nhan Chỉ Lan nắm bắt thời cơ, nàng níu góc áo của Tiêu Nhược Yên lắc lắc, tận lực làm cho mình đáng yêu hơn, hỏi:

"Có thể cho mình không"

Ánh mắt long lanh sóng tình hướng Tiêu Nhược Yên, khiến Tiêu Nhược Yên lắp bắp trả lời

"Cho cậu cái gì?"

Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy không gặp, Tiểu Nhan đã thuần thục như vậy.

Vẫn là ban ngày, cậu đang nói về cái gì?

Bây giờ đến lượt Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên nở nụ cười,

"Tất nhiên là chiếc áo sơ mi, nếu không thì cậu nghĩ là cái gì?"

Tiêu Nhược Yên: ............

Nhịp tim của Nhan Chỉ Lan đang đập loạn, nàng cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên ngượng ngùng, lấy hết dũng khí nhẹ giọng hỏi:

"A Yên, cậu đag nghĩ gì vậy?"

Nhiệt độ dường như đột ngột tăng lên

Sự mập mờ như có như không vô tình ập tới, làm cho không khí có chút ngọt ngào.

Tim Tiêu Nhược Yên đang đập kịch liệt, cô nhìn Nhan Chỉ Lan cổ họng có chút khô khốc, Nhan Chỉ Lan cũng là nhìn cô, trong mắt hiện lên nét phong tình vạn chủng.

Khoảng cách giữa hai người vô thức gần nhau hơn.

Một chút, rồi một chút.

Vào thời khắc mấu chốt, Lan Lan đã gõ cửa bên ngoài, lớn tiếng hét:

"Lão nhị, lão tứ , mở cửa ra, mình tới rồi, mình là Lan Lan đây!"

Tiêu Nhược Lan: ...

Nhan Chỉ Lan: ...

Hôm nay Lan Lan thật cao hứng, mua rất nhiều đồ ăn vặt, muốn tìm hai người qua họ cùng trò chuyện.

Vốn dĩ nàng định đến lúc 11 giờ, trên đường đã gọi ba cuộc điện thoại để quấy rối Trương Vi.

Trương Vi vội vàng chạy tới, Lan Lan lại đổi ý, ngồi ở trong xe, vẻ mặt thâm sâu khó lường:

"Lão đại, mình nghĩ rồi, không được, chúng ta hay là hãy từ từ rồi lên nhà họ"

"Tại sao?"

Trương Vi bị Lan Lan làm tức giận, không quan tâm chồng mới cưới mà lại Lan Lan thúc giục như sấm chạy ào ào đến đây, vậy mà bây giờ lại do dự?

Lan Lan nở một nụ cười bí hiểm:

"Lão Tứ nhắn cho mình rằng buổi trưa Lão Nhị sẽ ăn cơm ở nhà cậu ấy. Nếu chúng ta đi sớm quá, làm bóng đèn giữa hai người bọn họ? Không tốt lắm đâu"

Trương Vi:...

Hai người bọn họ ngồi trong xe một tiếng chờ đợi thời gian trôi qua.

Trương Vi không nhịn được nữa,

"Chúng ta đi được rồi chứ?"

Lan Lan nhìn đồng hồ đeo tay:

"Mình nghĩ khoảng thời gian này chắc là đủ cho lão nhị rồi"

"Sao lại là đủ cho lão nhị rồi"

Lan Lan không thể tưởng tượng nhìn Trương Vi,

"Không phải đâu, Lão Đại, này công thụ rõ ràng, Lão Nhị là công, cậu đều nhìn không ra sao?"

Trương Vi trợn mắt,

"Sao có thể, rõ ràng là Tiểu Nhan cứng cỏi hơn, một ánh mắt đã khiến Lão Nhị sợ hãi."

"Không thể nào"

Lan Lan mặt đỏ bừng lo lắng, nhưng về vấn đề nguyên tắc, nàng tin tưởng mắt nhìn của mình:

"Mình cược với cậu, Lão Nhị nhất định là công"

Trương Vi ôm cánh tay, kích động.

"Được rồi, đánh cược cái gì? "

Lan Lan:

"Năm mươi đồng"

Trương Vi: ................

Cửa đã được mở.

Tiêu Nhược Yên nhìn Lan Lan vẻ mặt xấu xa,

"Gọi hồn sao? Nhỏ tiếng một xíu"

Nhìn vẻ mặt u ám của Tiêu Nhược Yên, Lan Lan nháy mắt với Trương Vi.

Ôi trời, Lão Nhị cố chấp như vậy sao? ? ?

Nhan Chỉ Lan tươi cười bước tới, cầm lấy đồ ăn vặt trên tay Lan Lan:

"Đi nào, cậu chu đáo quá"

Nhan Chỉ Lan mở chiếc túi:

"Để mình xem cậu mua gì, có mực xé không?"

Lan Lan : ...

Không phải lần đầu tiên Trương Vi đến, cô ấy khéo léo lấy từ bên hông kệ giày ra hai bộ dép lê dùng một lần, tự mình mang một đôi, ném cho Lan Lan đôi kia.

Lan Lan nhìn đôi dép của mình, rồi đến đôi dép màu xanh trên chân Tiêu Nhược Yên, nàng không hài lòng:

"Tất cả mọi người đến nhà đều là khách. Tại sao lại phân biệt đối xử như vậy? Mình chỉ được dùng đồ dùng một lần thôi?"

Lan Lan lảm nhảm. Khi vào nhà liền thấy Tiểu Tiểu nằm thu nhỏ trong góc, Lan Lan cũng không thường xuyên tới đây, mỗi năm chỉ có một hai lần, đa phần đều gặp Tiểu Nhan ở bên ngoài, nhưng mỗi lần đến, Lan Lan nhất định phải ôm lấy Tiểu Tiểu chơi đùa một lúc:

"Ôi, Tiểu Tiểu!"

Vừa nhìn thấy Lan Lan, Tiểu Tiểu lập tức bổ nhào vào trong ổ mèo.

Lan Lan đã đi qua và ôm lấy nó:

"Để mẹ nuôi nhìn xem nào, sao mặt Tiểu Tiểu càng mập càng xấu xí vậy?"

Tiểu Nhan không trả lời, Tiêu Nhược Yên bước tới, giật giật Tiểu Tiểu trong tay Lan Lan,

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

Tiêu Nhược Yên sờ đầu Tiểu Tiểu, một người một mèo, giận dữ cùng nhau quan sát Lan Lan:

"Không được nói Tiểu Tiểu béo, Tiểu Tiểu là gợi cảm!"

Lan Lan: ............

Trời ơi. Đây là Lão Nhị hay khắt khe về ngoại hình sao?

Trương Vi bên cạnh cười thầm, Nhan Chỉ Lan bưng đĩa trái cây ra,

"Đừng làm rộn, đến ăn trái cây đi"

Lan Lan chạy tới, cô gắp một miếng dưa đỏ, nhìn Tiêu Nhược Yên.

Chậc chậc chậc, đây còn là Lão Nhị lạnh lùng sao?

Tiêu Nhược Yên ôm Tiểu Tiểu như đang ôm một đứa con nít, hôn lên trán và xoa xoa bộ lông mềm mịn, nhẹ nhàng nói:

"Đừng để ý đến người dì xa lạ đó, Tiểu Tiểu của chúng ta rất xinh"

Tiểu Tiểu không biết có phải không đã thực sự nghe thấy. Không biết là hiểu hay giả vờ hiểu, "meo meo" kêu lên vài tiếng.

Đừng nói đến Lan Lan, Trương Vi cũng sửng sốt một chút,

"Lão nhị của chúng ta thật ôn nhu"

Lan Lan cắn một miếng dưa đỏ,

"Mình chưa thấy A Yên đối xử với ai như vậy"

Nhan Chỉ Lan nhìn nàng mỉm cười.

"Còn không phải sao? Chúng ta đang ghen với Tiểu Tiểu à"

Trương Vi và Lan Lan quay lại nhìn Nhan Chỉ Lan, cậu ấy đang ghen?

Lão đại còn chút lòng tốt, dù sao cũng là hiểu rõ Tiểu Nhan, biết lời này là làm trò, đây là trần trụi thể hiện tình cảm trước mặt bọn họ.

Lão đại đặt miếng dưa đỏ xuống, chân thành nói:

"Này, cậu ghen cái gì, Lão Nhị tốt với cậu như vậy mà"

Lan Lan khịt mũi hướng Tiếu Nhược Yên,

"Hay cậu cũng đi qua đó, để Tiếu Nhược Yên xoa đầu như vậy đi"

Khuôn mặt của Nhan Chỉ Lan như lửa đốt, lập tức đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ rực.

Tiêu Nhược Yên bên kia cũng không được yên, cô ôm Tiểu Tiểu và quay lại:

"Oh oh oh, mặc kệ mẹ nuôi ngốc đó đi con"

Trương Vi dùng chân chạm chạm Lan Lan

"Này, cậu cũng đủ rồi đó nha."

Nó giống như một lời phàn nàn, càng giống như một lời động viên hơn.

Trương Vi phát hiện ra rằng đôi khi cần có những người như Lan Lan để đẩy hai con người nhút nhát này đi gần nhau hơn.

Lan Lan bất mãn than thở hai tiếng, dùng sức ăn hết, quét sạch đĩa hoa quả,

"Ôi, tuần này công tác thật sự quá bận rộn, mệt chết mình rồi, lại ăn ít trái cây, da dẻ cũng xấu đi luôn"

Lan Lan nhìn Tiêu Nhược Yên:

"Lão nhị, mình thấy da cậu không trắng như trước đây, có phải là do công tác quá nhiều không, lại đây, cho cậu ăn kiwi"

Tiêu Nhược Yên rửa tay sạch xong ,ngồi xuống đối diện với Lan Lan, uể oải:

"Cậu nghĩ ai cũng như cậu sao, không ăn, dẹp đi, chua lắm"

Cô không thích ăn hoa quả chua.

Trương Vi cũng nhìn về phía Tiêu Nhược Yên, luôn cảm thấy mỗi lần trở về là mỗi lần mệt mỏi hơn.

"Lan Lan nói đúng, đừng làm cho bản thân mệt mỏi như vậy, mình cũng thấy cậu không trắng như trước"

Trước đó, da của Tiêu Nhược Yên vô cùng mịn màng, khi ăn cay vẫn không nổi mụn.

Lan Lan:

"Ừ, đúng rồi, Lão Tứ thích nhất là da trắng, cậu phải trang điểm cho trắng lên"

Tiêu Nhược Yên dừng lại, cô nhíu mày

"Mặc kệ cậu"

Nói xong, cô cúi đầu ăn kiwi

Lan Lan: ..................

Lão đại: ..................

Tiểu Nhan: ..................

Bên ngoài trời có chút thay đổi, trời bắt đầu mưa nhẹ.

Ngày mưa rất thích hợp để ăn lẩu.

Trên đường ,xe của lão đại do Tiêu Nhược Yên lái.

Lan Lan cứ tán gẫu, nói những chuyện hồi cấp ba, chốc chốc lại nói về hiện tại đầy u uất.

Nhan Chỉ Lan lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi xách đưa cho Trương Vi,

"Chúc mừng lão đại mới cưới, mình chưa tặng quà cho cậu"

Trương Vi mỉm cười nhận lấy và mở ra.

"Oa, đây không phải là sợi dây chuyền mình thích sao?"

Lan Lan cũng nghiêng người nhìn một cái, ánh mắt kinh ngạc, thấy lão đại nhận quà, cô vỗ đùi,

"A, đúng rồi, Lão Tứ, mình cũng sẽ tặng quà cho cậu"

"Mua quà cho mình?"

Tiểu Nhan nghi ngờ nhìn cô,

"Sao cậu lại mua quà cho mình?"

Lan Lan hào phóng từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp tinh xảo,

"Cậu sẽ biết ngay thôi. Ngày nhà giáo, cô giáo Nhan, ngày lễ vui vẻ"

Hộp rất tinh tế, bên ngoài có giấy gói.

Nhan Chỉ Lan vốn dĩ muốn mở nó ra, nhưng nàng vốn là một người nhạy cảm và tinh tế, khi nhìn thấy ánh mắt của Lan Lan, nàng luôn cảm thấy có chút không đúng,gật gật đầu, bởi vì nàng không mang theo túi xách nên đặt nó vào học bên cửa xe.

"Vậy cảm ơn cậu"

Lan Lan mỉm cười nhìn cô,

"Hãy cảm ơn mình khi cậu cần dùng tới nó"

Cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Này, đông người quá. Kẹt xe rồi. Trời mưa mọi người không ở nhà sao mà ra đường nhiều quá? "

Các quán ăn xung quanh trường luôn nhộn nhịp như vậy, hôm nay được nghỉ, lại mưa, có rất nhiều người đi ăn lẩu.

Hơn nữa chủ nhà hàng lẩu này rất cá tính, trong nhà hàng có ba hàng ghế, không tùy tiện nhận khách, chỉ khi chủ quán thấy vừa ý ai mới nhận khách hàng đó vào quán ăn.

Lúc trước Lan Lan đến dùng bữa tối, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào bất khả chiến bại, cộng với vẻ đẹp của Lão đại và Lão tứ, hôm nay nàng phải đi cầu may, xem chủ quán có còn nhớ đến nàng không.

"Tiêu Nhược Yên, cậu và Tiểu Nhan tìm chỗ đậu xe trước, mình đi xuống chiếm chỗ"

Lão đại lúc này lại phát huy quyền năng của trưởng kí túc xá, ra lệnh cho các đồng chí nề nếp ,trật tự.

Tiêu Nhược Yên gật đầu dừng xe để họ đi xuống, sau khi lão đại xuống xe, không quên dặn dò:

"Chờ điện thoại của mình, nếu đông người thì đổi chỗ khác đi."

Tiểu Nhan gật đầu.

"Được rồi, nhìn xe. Chú ý an toàn."

Các bãi đổ xe xung quanh quả nhiên chật kín.

Tiêu Nhược Yên lái xe một quãng đường dài mới tìm được chỗ đậu xe, cô ngoan ngoãn không xuống xe mà đợi ở chỗ đậu xe.

Thành phố dưới cơn mưa phùn như một bức tranh sơn dầu

Trước đây, Tiêu Nhược Yên rất khó chịu vì mưa, nhưng bây giờ, ngắm mưa với Tiểu Nhan, cô cảm thấy ở đâu cũng đẹp.

Cả hai cảm thấy hơi chán sau khi ngồi một lúc.

Tiêu Nhược Yên hạ cửa sổ xuống một chút, sợ Tiểu Nhan thấy lạnh, cô cởi áo khoát đắp lên người Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan không khỏi thu tay lại, nhẹ nhàng hít hà.

Tiêu Nhược Yên muốn châm một điếu thuốc, nhưng cô sợ Tiểu Nhan sẽ không thích, thấy nàng nheo mắt lại lộ ra vẻ đáng yêu, khóe môi Tiêu Nhược Yên nhếch lên,

"Đừng có trộm đi nữa nhé"

Tiểu Nhan: ...

Trái tim xấu hổ vặn vẹo một chút.

Có lẽ thực sự đã xa nhau rất lâu rồi, khi gặp lại nhau, nhịp tim của họ mạnh mẽ hơn so với thời thiếu niên, không khí dày đặc và mơ hồ.

Nhan Chỉ Lan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi không khỏi nhếch lên.

"Lan Lan đưa cho cậu thứ gì?"

Nhan Chỉ Lan lắc đầu,

"Mình cũng không biết, cứ mở ra xem"

Dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi.

Nhan Chỉ Lan mở hộp, không biết Lan Lan làm hộp này như thế nào, bao bì khá kín, dùng tay không mở được.

Thấy nàng vất vả, Tiêu Nhược Yên mỉm cười,

"Đưa cho mình"

Nhan Chỉ Lan đưa chiếc hộp qua, Tiêu Nhược Yên lắc lắc

"Nó khá nhẹ, có lẽ dễ vỡ."

Cô nhìn Tiểu Nhan mỉm cười:

"Đã đến lúc chứng kiến ​​điều kỳ diệu của cuộc sống."

Cô vừa đọc ,ngón tay mảnh khảnh bấu chặt vào mép gói và giật mạnh.

Với một âm thanh hộp bao bì bị xé toạc ra, và những mảnh vụn của dải bao bì màu hồng vương vãi khắp sàn.

Đôi mắt dài và hẹp của Nhan Chỉ Lan mở to khi nhìn thấy vật đó, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng dưới ánh đèn xe ngoài cửa sổ, Tiêu Nhược Yên không biết đó là gì nên bối rối nhặt một cái lên,

"Đây là cái gì?"

Khi nhìn một dòng ký tự lớn, Tiêu Nhược Yên thân thể cứng đờ như hóa đá.

-----Bao ngón tay hương vị bạc hà, mát lạnh sảng khoái, dũng cảm tiến vào, khiến cô ấy của bạn không thể nào rời xa bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt