Chương 6: Bốn mùa có nhau


Hồ Lam Biếc là nơi mà Thiên Di thích nhất thị trấn này. Nằm giữa khu rừng bên rìa thị trấn có một chiếc hồ xanh biếc, trong vắt tựa như phản chiếu cả vòm không xanh thẳm.

Không gian xung quanh hồ cũng mang lại cảm giác tách biệt, cỏ cây mọc ngay hàng thẳng lối, nền cỏ xanh mướt mắt và có vài bụi hoa dại đủ màu sắc. Mặc dù mỗi khi bước vào rừng Thiên Di đều cảm nhận được nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, trở nên mát mẻ hơn. Nhưng chỉ đến khi bước đến chiếc hồ này cảm giác mát mẻ mới thực sự ngập tràn, không khí cũng trở nên trong lành, tinh khiết hơn bao giờ hết.

Ngoài một số người đốn củi ra rất ít người dân trong thị trấn đặt chân đến đây. Thiên Di có nghe vài lời đồn về việc khu rừng này có ma. Ban đầu cô cũng sợ lắm chứ. Khi đám bạn thân rủ vào rừng thám hiểm cô đã một mực từ chối. Song, sau khi phát hiện ra nơi này chẳng có ma cỏ hay mối nguy hiểm nào hầu như tuần nào cô cũng vào rừng chơi một, hai lần. Đặc biệt nhất là hồ Lam Biếc, đó như là một nơi linh thiêng dành riêng cho cô và cô chẳng muốn ai biết đến nó.

Ấy vậy, Thiên Di lại đưa Nhật Hy đến hồ Lam Biếc chơi.

Tuy đã sống ở thị trấn này gần một năm nhưng Nhật Hy vẫn chưa thông thuộc mọi đường sá, ngóc ngách ở đây. Nói trắng ra cậu chỉ biết có con đường từ nhà đến trường và đến chợ mà thôi.

Vừa bước chân vào rừng màng nhĩ của Nhật Hy lập tức bị tấn công bởi dàn đồng ca mùa hạ - tiếng ve kêu. Ban đầu cậu thấy khá là khó chịu, liên tục lầm bầm với Thiên Di.

"Tai tớ sắp điếc rồi đây nè."

Vậy mà càng tiến sâu vào rừng cậu lại dần dễ chịu hơn với tiếng ve. Nhất là khi đặt chân tới hồ Lam Biếc, tiếng ve bắt đầu dịu dàng, râm ran êm tai như một bản nhạc mùa hè hòa cùng tiếng gió vi vu.

Nhật Hy đã nghệt mặt ra trong phút chốc khi thấy ánh nắng mặt trời rọi xuống hồ, phản chiếu mặt nước xanh biếc và cả bầu trời cao vời vợi. Màu xanh của bầu trời mùa hạ, của tuổi trẻ, của sự bình yên.

"Đây là món quà sinh nhật tớ dành cho cậu." Thiên Di cười rạng rỡ. Hôm nay là sinh nhật của Nhật Hy, cô chẳng biết phải tặng cậu món gì. "Chỗ này là thánh địa của riêng tớ. Tớ không cho ai biết về nó hết á. Trừ mấy người vô tình trông thấy thôi." Cô thẹn thùng, hơi hạ giọng, lảng mắt đi chỗ khác. "Chỉ có mình cậu."

Nhật Hy rời mắt khỏi chiếc hồ, nhìn Thiên Di, trong lòng có chút rộn ràng. Trong vô thức, cậu nở một nụ cười dịu dàng.

oOo

Dù lúc đầu Nhật Hy kịch liệt từ chối đi bắt ve cùng Thiên Di. Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh cô trèo lên cây bắt ve và lỡ trượt chân ngã cậu liền tức tốc đuổi theo cô.

Với cậu, trò bắt ve này thật là trẻ con. Song vì lo cho an nguy của cô bạn nên cậu đành phải miễn cưỡng đi theo.

Còn Thiên Di khi trông thấy bộ dạng sốt sắng của Nhật Hy cứ cười tủm tỉm suốt. Cô biết là cậu lo cho mình nên đôi khi còn cố tình bày thêm trò khiến cậu thêm lo sốt vó.

Bao mùa hè trước đây của Nhật Hy chỉ có những cơn mưa xua tan đi cái oi bức. Những ngày quá đỗi nhàm chán ở hàng loạt các lớp học thêm. Hay cả những hoạt động ngoài trời do trường tổ chức dưới cái nắng bể đầu. Hoặc những ngày liền cậu chỉ có thể nằm trên giường, nhiệt độ luôn vượt quá 38 độ C.

Nhưng mùa hè năm nay đã khác. Cơn mưa mát lành và trong trẻo hơn. Những lớp học thêm bắt đầu trở nên thú vị. Dẫu nắng rát da rát thịt nhưng cậu vẫn thấy hào hứng với các hoạt động ngoài trời của trường. Và cuối cùng là... chẳng còn những ngày nằm vật trên giường với cơn sốt.

Thay vào đó là ngày ngày lội suối bắt cá với Thiên Di, kéo nhau ra hồ Lam Biếc đọc sách và nghe nhạc. Tắm mưa đến hắt xì, cảm sốt nhưng vẫn cười toe toét. Cậu nhiệt tình tham gia những trò mà mình từng cho là trẻ con.

Và có những đêm mùa hè Thiên Di kéo Nhật Hy lên núi ngắm sao. Đó là khi trời chưa sáng, mặc cho cậu bạn ngáp vắn ngáp dài cô vẫn lôi cậu đi không nhân nhượng. Bầu trời đêm đầy sao trên núi cao sáng tỏ hơn bao giờ hết. Cậu chưa từng có cảm giác như được ôm trọn cả vũ trụ lấp lánh vào lòng như thế này. Đây là cảnh tượng không bao giờ cậu được chiêm ngưỡng ở thành phố.

Có một điều Nhật Hy thích nhất ở mùa hè... chính là dáng vẻ của Thiên Di trong bộ đồng phục mùa hè. Nó rất phù hợp với vẻ năng động, hoạt bát ở cô nàng. Trông cô cứ như giọt nắng đang nhảy nhót trên một phiến lá xanh. Cậu đã thơ thẩn ngắm nhìn cô đến nỗi... bị đối phương phát hiện.

*

Mùa thu ở thị trấn này lạnh hơn thành phố Nhật Hy từng ở. Vì thế mà mẹ và cậu là hai người duy nhất trong thị trấn mặc hai lớp áo ấm. Không ít bạn bè trong lớp đã trêu chọc cậu vì điều đó.

Chỉ riêng Thiên Di là thường xuyên lo lắng hỏi "Hôm nay cậu mặc đủ ấm chứ?" mỗi khi cả hai đi dạo trong thị trấn. Cô rất thích đi dạo quanh thị trấn mỗi dịp thu đến, nhìn những hàng cây chuyển từ màu xanh sang vàng, cam, đỏ. Từng đợt lá trút xuống, theo gió cuốn bay xa, dần dà chỉ để lại những nhành cây trơ trọi.

Trước mỗi đợt gió lùa Nhật Hy đều bất giác rụt người lại, toàn thân khẽ run lên một hồi. Vào những lúc ấy cô đều rủ cậu đi uống cacao nóng, hay ăn mấy món nước nóng nóng một chút để làm ấm người.

Thu đã lạnh thế rồi màu đông còn lạnh hơn Nhật Hy tưởng.

"Nè, sao cậu chỉ mặc có hai lớp áo khoác thôi?"

Thiên Di lo âu hỏi, nói đoạn cô khoác lên người thêm một lớp áo khoác. Đó là một chiếc áo bông vừa dày vừa to biến cậu trở thành một gã khổng lồ, cục mịch trông đến buồn cười.

Và cô đã không nhịn được mà phá lên cười nắc nẻ.

Một bên chân mày của Nhật Hy giật giật. Cậu quay ngoắt đi, một mạch bước tới trường không chờ Thiên Di làm cô quýnh quáng đuổi theo. Bề ngoài tỏ ra là vậy nhưng cậu không hề thấy giận. Trái lại, có một chút ấm áp len lỏi vào tim. Với cô bạn hai lớp áo khoác là đã đủ ấm vào mùa đông, nên chiếc áo này chắc chắn là cô đã cố tình mang theo phòng hờ cậu mặc không đủ ấm.

Những khi thấy mặt cậu bạn xanh mét, tái đi vì lạnh cô đều chà xát hai lòng bàn tay với nhau cho đến khi nó ấm lên, rồi áp lên má cậu.

"Ha ha, cậu lạnh đến mặt mày xanh lè rồi kìa." Vừa nói Thiên Di vừa xoa xoa má Nhật Hy. Trong chốc lát mặt cậu đã hơi ửng hồng.

"Thôi nào, đừng có chọc tớ." Cậu vờ tỏ ra giận dỗi, nhưng thực chất mặt cậu hồng lên là vì ngượng.

Giáng sinh đến gia đình Thiên Di kéo sang nhà Nhật Hy dùng bữa. Cậu tặng cô một chiếc kẹp, cô tặng cậu cây bút. Cả hai còn viết thiệp cho nhau.

Bố mẹ Thiên Di cười bảo nhà hai đứa kế bên, lại học chung lớp mà cũng bày trò viết thiệp cho nhau nữa à?

Nhờ thế mà cô cậu lại nảy ra một ý, viết thư cho nhau.

Đôi khi lá thư chỉ có vài ba dòng ngắn ngủi nhưng hai đứa lại thích với cái trò đó. Dần dà còn đầu từ đi mua giấy chuyên dùng viết thư, nhiều màu và có mùi thơm. Buổi tối thay vì hẹn nhau ra ngoài sân ngồi nói chuyện cả hai ném thư qua lại thông qua cửa sổ. Hoặc có khi rảnh rỗi đến mức bỏ vào hòm thư trước nhà của đối phương mà không trao đổi trực tiếp.

...

***Lưu ý: Với mỗi chương truyện, mình sẽ không đăng tải toàn bộ nội dung, chỉ khoảng 80-90% để có bị bê đi nơi khác cũng sẽ không đầy đủ nội dung. Bạn có thể theo dõi toàn bộ truyện ở https://vietsangtaochualanh.com/category/ky-nang-viet/viet-sang-tao/ngay-tho-dai-kho-vun-vo/ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top