Day 7


Tuy rằng cự tuyệt Quý thiếu gia, nhưng Chu Lê vì xoát thiện cảm cũng không thể gì cũng không làm, rốt cuộc vị đại gia nào đó khó có được lúc biểu đạt ý nghĩ của mình, cậu không nên làm lơ.

Bởi vậy cậu tắm rửa xong liền tẩm ướt khăn lông, cầm về phòng ngủ, ôm Husky đang ghé vào thùng giấy ra, bắt đầu lau móng vuốt và lông cho hắn.

Khăn lông này là ngày hôm qua Chu Lê mang ra.

Quý đại thiếu một đường đào vong, sau lại lại bị nguyên chủ ấn trên mặt đất cọ xát một trận, trên người đã sớm bẩn. Lão nhân gia hắn khẳng định không có khả năng tự mình liếm lông, cho nên Chu Lê lau qua một lần cho hắn, đáng tiếc thiếu gia này vẫn là không hài lòng, hôm nay một hai phải tắm rửa.

Cậu đánh giá vị đại gia này, thấy đối phương mặc cậu bài bố, nhìn không ra tâm tình tốt xấu, trấn an nói: "Nhịn mấy ngày, chờ thương nhóc lành lại tắm cho nhóc."

Quý Thiếu Yến an tĩnh đứng dậy, chưa cho cậu một chút phản ứng.

"Anh hiện tại có tiền biết không, ngày mai lên Taobao mua đồ cho nhóc," Chu Lê tỉ mỉ lau hắn xong, lấy ra thuốc mỡ xoa cho hắn, thấy hắn vẫn là một bộ hờ hững, đột nhiên linh cơ vừa động, "Anh hát một bài cho nhóc nhé, dỗ nhóc ngủ."

Quý Thiếu Yến: "......"

Không cần, cám ơn.

Chu Lê nói: "Nhóc đó là cái ánh mắt gì, coi thường anh phải không? Anh, hoàng tử K-Pop, hát được tình ca nói được hip-hop, trời sinh kỹ năng max level...... Đừng đi, nghe."

Cậu nhấn Cẩu đại gia xuống, cũng mặc kệ người ta có muốn nghe hay không, há mồm liền hát.

Nhưng cậu không nghĩ tới thân xác này điều kiện kém như vậy, thấp giọng ngâm một đoạn còn được, âm điệu chỉ cần hơi cao chút liền lạc giọng, cứ như phá la, chỉ hát hai câu chính cậu liền không nhịn không nổi trước.

Chu Lê: "......"

Quý Thiếu Yến: "......"

Một người một chó yên lặng đối diện năm giây, Chu Lê ôm Cẩu đại gia về ổ: "Hát xong rồi, ngủ ngon."

Quý Thiếu Yến thầm nghĩ ngốc bạch ngọt này trong đầu không chỉ có nước còn có lỗ, lười phản ứng cậu, nằm sấp xuống ngủ.

Chu Lê giặt sạch sẽ khăn lông, về phòng dựa vài đầu giường một hồi, lúc này mới xử lý vết thương của mình.

Thời điểm lão súc sinh bạo nộ không biết nặng nhẹ, cậu bị đánh xanh vài vết, khả năng đời trước bị thương cộng lại còn không nhiều bằng hai ngày nay. Cậu một bên nhịn đau xoa thuốc, một bên cầu nguyện Tiền Đa Thụ bị cậu tru tâm một hồi, về sau có thể cùng cậu bình an vô sự.

Giờ phút này người bị cậu nhớ thương đang ngồi hút thuốc.

Tiền Đa Thụ ngồi trong phòng ngủ tối tăm, trầm mặc hút ba điếu thuốc, đem điếu cuối cùng ấn tắt, móc di động ra bấm số, nói giọng khàn khàn: "Uy ca, ngủ? Ân...... Là có chút việc, lúc trước em nghe tẩu tử nói thôn Lăng Bồi có con bé đột nhiên trúng tà điên khùng, là Vạn đại sư thôn bọn họ chữa khỏi, đây là thật chăng? Anh biết tìm hắn như thế nào không? Em có việc...... Không phải đại sự gì, em tự mình đi là được, đúng, được, anh đem phương thức liên lạc gửi vào di động em."

Hắn hàn huyên vài câu đơn giản, cúp máy, thở dài một hơi.

Ngày hôm sau Chu Lê tỉnh dậy chỉ cảm thấy cả người đau nhức.

Cậu nhe răng trợn mắt một trận, bò dậy sờ đầu Quý thiếu gia, đi ra ngoài rửa mặt.

Tiền Đa Thụ đi làm phải đi 40 phút đi xe, mỗi ngày đều đi làm rất sớm.

Chu Lê vốn tưởng rằng súc sinh này tối hôm qua ăn trận đòn, hôm nay khả năng sẽ xin nghỉ, ai ngờ vẫn như cũ không ở. Cậu nói thầm một tiếng chuyên nghiệp, mừng rỡ thanh tĩnh, thu thập xong chính mình liền ôm Husky xuống lầu tản bộ, thuận tiện mua bữa sáng sớm chút.

Nhóm trứng xào cà chua chơi suốt một đêm, sáng sớm ai về nhà nấy ngủ bù, trong nhóm lưu trữ tin nhắn bọn họ, thương lượng buổi chiều liền nhuộm tóc, rất sấm rền gió cuốn. Chu Lê đương nhiên không phản đối, nhắn lại câu được, về nhà ăn xong bữa sáng liền bắt đầu giết thời gian.

Nguyên chủ không thích học tập cũng không thích đọc sách, yêu thích lớn nhất chính là làm yakuza.

Chu Lê đứng trước kệ sách nhìn nửa ngày, đến một quyển tạp chí cũng chưa tìm được. Trong nhà thật ra có máy tính, đặt ở phòng Tiền Đa Thụ, cậu không thích đi qua, di động thật ra cũng có thể chơi, nhưng trừ hai game hoài cổ, còn lại cũng chỉ như vậy, không có gì mới mẻ.

Nhàm chán.

Thật nhàm chán.

Chu đại thiếu nhàm chán chỉ có thể chơi chó.

Cậu ngồi xổm trước cái thùng, nhìn đại gia bên trong: "Ai, nhóc không cảm thấy làm một con Husky, nhóc có chút quá tự bế sao?"

Quý Thiếu Yến không thèm nhìn cậu, giả bộ không nghe thấy.

Chu Lê không chịu buông tha hắn, ở ngăn kéo bàn học tìm kiếm một hồi, tìm được một quả bóng. Căn cứ theo tư liệu, đây là vật tặng kèm rượu trắng, nguyên chủ cảm thấy hiếm lạ, liền giữ lại.

Chu Lê đại hỉ, ôm Husky ra đặt ở trên mặt đất, rời xa hai bước ngồi xổm, nắn nắn bóng nhỏ nói: "Có thấy không, anh đem nó đẩy qua, nhóc lại đẩy về cho anh."

Quý Thiếu Yến trầm mặc nhìn cậu chằm chằm.

Chu Lê làm lơ ánh mắt hắn, nói xong liền đặt quả bóng xuống, đẩy ra ngoài.

Quý thiếu gia mắt nhìn thẳng, bóng nhỏ lộc cộc lộc cộc lăn qua hắn, đụng vào cái thùng phía sau. Chu Lê thầm kêu một tiếng quả nhiên, cậu còn tưởng rằng thiếu gia này tối hôm qua rốt cuộc chịu phản ứng cậu, thái độ của hắn khả năng có chút chuyển biến, không nghĩ tới vẫn thế.

Cậu nghĩ thầm chờ lúc ngươi đem bóng nhỏ này đá trở về, chính là ngày ta đem ngươi tặng người, trên mặt một chút biểu lộ không vui đều không có, nhặt bóng nhỏ lên thả lại vào ngăn kéo, bế Husky lên nói: "Không chơi thì không chơi, vậy nhóc xem TV với anh đi."

Quý Thiếu Yến lần này không kháng cự.

Hắn cũng không muốn luôn ghé vào trong thùng.

Nhưng rất nhanh hắn liền hối hận.

Bởi vì ngốc bạch ngọt này không xem tin tức, mà xem chính là 《 Nữu Hỗ Lộc khanh khách 》chiếu trong kỳ nghỉ hè, lại chẳng biết bị chọc trúng điểm cười nào, một bên xem một bên cười, rất có ý muốn xóa sạch quá khứ.

Chu Lê cảm thấy việc vui quá xá.

Thế giới tiểu thuyết này tuy rằng có chút đồ vật tương đồng với thế giới nguyên bản của cậu, nhưng cũng có rất nhiều chỗ bất đồng, tiểu thuyết không có khả năng viết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hẳn là thế giới tự mình tu bổ, liền giống như đem 《 Hoàn Châu Cách Cách 》 đổi thành 《 Nữu Hỗ Lộc Khanh Khách 》, chọc cho cậu vui vẻ hết sức.

Khi Tiền Đa Thụ mở cửa tiến vào, liền thấy trong TV chiếu một màn ngược luyến kinh điển, mà đứa con trai tinh thần phân liệt của hắn chính cười run cả người, bối cảnh thê lương âm nhạc trộn lẫn tiếng khóc lớn và tiếng cuồng tiếu của người nào đó, nháy mắt hợp lại gia tăng thêm sức mạnh mà ập đến trước mặt.

Tiền Đa Thụ: "......"

Hắn cảm thấy con trai giống như không chỉ đơn giản là tinh thần phân liệt.

Chu Lê cùng Quý Thiếu Yến nghe được thanh âm đồng thời quay đầu, người trước hơi ngoài ý muốn: "Ngươi không đi làm?"

Tiền Đa Thụ cưỡng bách chính mình trấn định, giải thích nói: "Đi làm một chuyện, xin nghỉ nửa ngày"

Hắn nói xong đi tới ngồi xuống, mặt do dự, muốn nói lại thôi.

Chu Lê nói: "Muốn nói cái gì nói thẳng."

Tiền Đa Thụ nói: "Ta nghe nói thôn Lăng Bồi có Vạn đại sư rất linh......"

Chu Lê cười một tiếng.

Chỉ một câu cậu liền hiểu, Tiền Đa Thụ xuất thân nông thôn, chỗ bọn họ đều có chút mê tín, cho rằng tinh thần xảy ra vấn đề nguyên nhân có lẽ là do thần thần quỷ quỷ.

Tiền Đa Thụ có chút mất tự nhiên.

Hắn là phần tử trí thức, cũng không hoàn toàn tin mấy thứ này, cũng biết tinh thần phân liệt là ý gì, nhưng hắn nghĩ thử tất cả thí nghiệm có thể.

Hắn ở nhà từ trước đến nay nói một không hai, thời gian không được tự nhiên rất có hạn, không đợi con trai phát biểu ý kiến liền đánh nhịp nói: "Tóm lại nhìn xem không cũng xấu chỗ nào, ta đã hẹn với người ta, giờ liền đi đón hắn, nhiều lắm mười phút liền trở về."

Hắn vỗ vỗ vai con trai, "Ngươi thành thật đợi ở nhà, trước đừng ra cửa."

Hắn tự nhận đây liền xem như trưng cầu ý kiến của con trai, cầm chìa khóa xe liền đi.

Chu Lê theo bản năng muốn phá cửa chạy lấy người, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không cần thiết, lại nói cậu có chút tò mò đại sư kia muốn trừ tà như thế nào, chẳng lẽ muốn nhảy đại thần sao?

Cậu liền thành thật đợi mười phút, quả nhiên thấy Tiền Đa Thụ mang theo một người trở lại.

Người đàn ông kia khoảng 50 tuổi, quần áo bình thường, cười hiền lành với Chu Lê, ý bảo cậu ngồi xuống.

Chu Lê đặt Husky ở trên mặt đất, an tĩnh nhìn hắn.

Tiền Đa Thụ suy nghĩ vì thanh danh của con trai, chưa nói lời thật, chỉ nói con trai gần đây có chút ngủ không ngon. Đại sư này nếu chân linh, khẳng định có thể tự mình nhìn ra vấn đề, nếu không linh, vậy hắn càng không cần thiết nói tình hình thực tế cho ông ta.

Vạn đại sư đi đến trước mặt Chu Lê, một tay đặt trên đầu cậu, nhắm mắt mặc niệm vài câu, nói: "Trên người có thứ không sạch sẽ, dính ác linh."

Chu Lê tức khắc sửng sốt.

Cậu chính là tò mò muốn nhìn một chút, không nghĩ tới người ta giống như thực sự có thực tài. Cậu không biết cái gọi là "Ác linh" này có phải là chỉ cậu hay không, hỏi: "Ác linh gì?"

Vạn đại sư nói: "Tử vong khác thường, là loại tiểu quỷ có oán khí."

Chu Lê trầm mặc.

Cậu xác thực là tử vong khác thường, nhưng thật sự không cảm thấy mình có oán khí, nhưng sau khi cậu chết có thể xuất hiện ở ban ngày lại là sự thật không bàn cãi, cho nên ác linh này thật là chỉ cậu?

Tiền Đa Thụ nói: "Có biện pháp sao?"

Vạn đại sư nói: "Đuổi đi là được."

Chu Lê chớp chớp mắt, ngộ đạo.

Ý này là cậu lập tức liền phải tiêu tán.

Nói thật, có chút không nỡ.

Chu đại thiếu không phải thánh nhân, trải qua một hồi ốm đau càng thêm biết sinh mệnh trân quý, nhưng không nỡ thì không nỡ, cậu chiếm thân thể người khác, hiện tại người ta làm cho cậu ta quay trở về, cậu thật sự không thể nói chữ "không".

Cậu thấy Tiền Đa Thụ nghe theo đại sư phân phó chuyển ghế tới giữa phòng khách, liền nghe lời mà đi qua ngồi xuống, trong nháy mắt muốn công đạo vài câu, nhưng nhiều ánh mắt nhìn như vậy, cậu nói cái gì cũng đều như lộ, vạn nhất đại sư này là giả, vậy về sau chính mình không thể nói rõ. Dù sao video đã ghi lại, việc sau này liền xem Tiền Lập Nghiệp.

Nghĩ vậy cậu nhắm mắt lại, chờ đợi giải thoát.

Vạn đại sư liền móc ra ba nén hương châm lửa, một bên mặc niệm một bên bắt đầu vây quanh cậu xoay xoay.

Quý Thiếu Yến: "......"

Hắn nhìn Tiền Đa Thụ vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn ngốc bạch ngọt vẻ mặt tựa hồ rất hưởng thụ, cuối cùng nhìn đại sư thần thần thánh thánh, trầm mặc.

Tới nơi này ba ngày, ngày đầu tiên cha đánh con, ngày hôm sau cục diện cha con tương tàn.

Ngày thứ ba hai cha con bệnh tâm thần này thật vất vả không đánh nữa, kết quả người ta nắm tay làm đến phong kiến mê tín rồi.

Thật giỏi.

Quý đại thiếu mỗi ngày một sốt ruột, dùng ánh mắt "Quan ái thiểu năng trí tuệ" liếc nhìn bọn họ một cái, quay đầu về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top