Day 5
Trừ cơn ốm đau kia, mấy năm nay Chu Lê vẫn luôn sống rất xuôi gió xuôi nước.
Cậu tính cách tốt, có nhiều bạn, hứng thú rộng khắp, đua xe, chơi bóng, piano, nhảy Disco...... Chỉ cần là bạn bè chung quanh chơi, cậu cơ bản đều sẽ biết một chút, thậm chí còn cùng mẹ cậu học cắm hoa, nhưng chính là chưa từng đánh nhau.
Cậu, Chu Lê, từ nhỏ sống đến tinh thần phấn chấn bồng bột dương quang tươi sáng, từ trước đến nay cảm thấy hành vi xắn tay áo đánh nhau vừa không văn minh, chỉ số thủ đoạn còn đặc biệt thấp, là người ủng hộ trung thành của câu "Không đánh mà thắng".
Mãi cho đến giờ khắc này, cậu mới phát hiện đối với người giảng không thông đạo lý, vén tay áo đánh một trận mới là thật sự sảng.
Nhưng mà xui xẻo chính là cậu là một con gà tân thủ.
Trong đầu tuy nói là có "video dạy học" của Tiền Lập Nghiệp, nhưng cậu rốt cuộc không kinh nghiệm, lại thêm Tiền Đa Thụ đang trong cơn bạo nộ, cậu căn bản không phải đối thủ, rất mau đã bị ấn ở trên mặt đất.
Quý Thiếu Yến dùng chính là mũi chó, chẳng sợ thân ở phòng ngủ, cũng ngửi được toàn là hương vị mì ăn liền nồng đậm.
Hắn không ăn cơm chiều, lập tức đói bụng, đang muốn tự hỏi xác suất có thể được ăn cơm đêm nay lớn bao nhiêu, liền nghe được âm thanh quyền cước đập lên cơ thể người, thỉnh thoảng lẫn lộn vài tiếng kêu rên.
Đơn giản đếm sơ qua, hắn đánh giá đến bảy tám phút sau mới đình chỉ, tiếp đó là âm thanh thô ráp của Tiền Đa Thụ ra lệnh một câu "Dọn dẹp sạch sẽ phòng khách", ngay sau đó là tiếng mở chốt cửa phòng tắm.
Hắn cẩn thận nghe xong một trận, phát hiện chỉ có tiếng nước ở phòng tắm, vẫn luôn không nghe thấy Chu Lê có động tĩnh gì, liền trở lại cửa, thấy Chu Lê đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Góc độ này nhìn không thấy ngực Chu Lê, cũng không biết là chết hay sống.
Quý Thiếu Yến tiến về phía trước vài bước, thấy rõ lưu manh này vẫn còn thở, chỉ là không rõ ràng lắm là bị thương nặng không dậy nổi, vẫn là tạm thời không muốn dậy. Hắn không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, quay đầu trở về.
Chu Lê không muốn đứng lên.
Tiền Đa Thụ nắm tay nặng, nhưng chưa tới trình độ đánh cậu đến tàn phế.
Đau là khẳng định, cơ bắp đau từng cơn cùng ngực như bị phỏng cuộn lại với nhau, nói không rõ cái nào càng đau hơn, cơ mà lực chú ý của cậu không ở trên chuyện này.
Cậu sống đến bây giờ lần đầu tiên thể hội như thế nào là trong cơn giận dữ, chính không ngừng xây dựng tâm lý hạ hỏa, cảm thấy vì một tên súc sinh đem mình tức đến bệnh, thật sự quá thiệt thòi.
Mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm biến mất, lửa của cậu rốt cuộc cũng hạ xuống một nửa.
Cậu nghe thấy cạch một tiếng, súc sinh nào đó tắm xong bước ra.
Tiền Đa Thụ vừa rồi tức giận tàn nhẫn, không lấy quần áo tắm rửa, dứt khoát nude về phòng ngủ.
Mà khi đi ngang qua phòng khách, lại thấy con trai vẫn nằm như cũ, trái tim tức khắc căng thẳng, vội vàng tiến lên hai bước, đột nhiên đối diện với ánh mắt bình đạm của con trai, không được tự nhiên nói: "Đánh thương ngươi?"
Chu Lê dời mắt đi, lười nhìn hắn.
Tiền Đa Thụ thấy thế kiên định, biết đây là đang cáu kỉnh.
Hắn về phòng mặc chỉnh tề, lại lần nữa đi ra, nói: "Mì ăn liền đều là chất bảo quản, ăn nhiều không tốt, lần sau đừng làm cái này."
Cảm xúc hắn ổn định lại, vừa nói vừa đi về phía cửa, đổi giày ở huyền quan, móc ra một trăm đồng đặt lên trên tủ giày, quở trách không chút khí thế gì, "Dậy nhanh lên, thu dọn xong rồi tự mình đi mua chút đồ ăn đứng đắn, đừng suốt ngày khiến ta không bớt lo."
Cửa phòng mở rồi lại đóng, phòng khách một lần nữa an tĩnh.
Chu Lê chậm rì rì ngồi dậy, ngón cái cọ qua khóe miệng, dính một chút máu.
Cậu bò dậy rửa tay sạch sẽ, tìm di động mở WeChat ra, ở trong nhóm gõ chữ: Coi ta là huynh đệ, mau đến giúp ta một việc.
Chỉ một câu, các tiểu đệ lập tức ngoi lên, sôi nổi hỏi cậu có chuyện gì.
Chu Lê khóe miệng đau, không muốn nói chuyện, liền nhanh chóng gõ chữ, cùng bọn họ hàn huyên mười phút, lúc này mới đi phòng tắm tắm rửa. Chờ lúc tắm xong, cảm xúc của cậu cũng theo đó ổn định, chính là biểu tình còn có chút trầm.
Cậu mang theo thần sắc âm trầm này từ chỗ cất đồ dưới giường lấy ra một cây gậy bóng chày, xách theo đi về phía Husky.
Quý Thiếu Yến: "......"
Quý đại thiếu xoay người liền chạy.
Này quá dễ đoán, hai cha con đều có khuynh hướng bạo lực, một khi bị tức lên, đương nhiên muốn tìm vật còn sống xả giận.
Chu Lê ngẩn ra, vội vàng đi nhanh vài bước đè lại hắn.
May mắn chân cẳng đại gia này còn chưa nhanh nhẹn, bằng không xác định chắc chắn phải phí chút công phu.
Quý Thiếu Yến giãy giụa không được, đành phải lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.
Chu Lê chậm rãi hồi vị, nhất thời dở khóc dở cười, bế hắn lên: "Nghĩ cái gì đấy, anh không phải muốn đánh nhóc, đi, cùng ca đi làm một việc đại sự."
Quý Thiếu Yến phản ứng một chút, nhanh chóng đoán được một loại khả năng khác, thành thật bất động chờ.
Vì thế Chu Lê một tay ôm chó một tay xách gậy, ý chí chiến đấu dâng cao mà đi ra ngoài, chuẩn bị đi đánh trận đánh hội đồng đầu tiên trong nhân sinh của chính mình -- cậu muốn một đám người vây đánh một người.
Bên cạnh khu chung cư cũ là tiểu khu mới xây, bên trên quảng trường nhỏ hưu nhàn có xây một cái đình.
Lúc Chu Lê đến đã có ba người đang đợi cậu, mấy người khác cách khá xa, còn phải qua một lúc nữa mới có thể đến.
Ba người đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy cậu vội vàng đứng dậy, quan tâm vây đến: "Ưng ca."
Chu Lê gật đầu, liếc mắt đánh giá một cái.
Đầu tóc của bọn họ là cùng nhau nhuộm, bởi vì cảm thấy con trai tóc ngắn, chuyên môn đi cửa hiệu cắt tóc quá thiệt, bọn họ liền tự mình mua thuốc nhuộm tóc, tự nhuộm cho nhau.
Thuốc nhuộm tóc trên thị trường chủng loại đa dạng, nhưng muốn tự mình nhuộm ra hiệu quả, đại khái cũng chỉ có ba loại đen đỏ vàng, còn lại đều phải đem tóc tẩy trắng trước mới có thể nhuộm màu, không dễ thao tác.
Bởi vậy tám người bọn họ đều nhuộm hai màu đỏ và vàng.
Hiện giờ bốn người hai vàng hai đỏ trong đình nhỏ, ghé sát vào nhau chính là một đĩa trứng xào cà chua.
Trứng gà số 1 nhìn khóe miệng cậu bị thương, lòng thắt lại.
Trước kia bọn họ cũng luôn nhìn thấy vết thương trên người Ưng ca, nhưng mỗi lần Ưng ca đều nói là cùng người khác đánh nhau, nhưng đã thu thập được đối phương, bọn họ liền đều không nghi ngờ, không nghĩ tới chân tướng thế nhưng lại tàn khốc như thế!
Hắn đau đớn kịch liệt nói: "Ưng ca anh không sao chứ?"
Chu Lê nói: "Không có việc gì."
Trứng gà số 2 chần chờ nói: "Thật...... Thật sự muốn đánh thúc thúc một trận?"
Chu Lê nói: "Thật sự."
Các tiểu đệ không hỏi nữa, không dám nhắc lại việc này, miễn khiến Ưng ca tâm tình không tốt.
Lực chú ý của ba người liền đều rơi xuống thân chó, biết Husky này là bọn họ hợp lực tiêu tiền cứu, ánh mắt nhìn nó liền mang theo chút nhận thức thân thiết "Lão phụ thân", từng người duỗi tay sờ đầu.
Chu Lê: "......"
Chu Lê nhìn về phía đại gia trong ngực, thấy người ta nằm bất động, giống như bọn họ sờ chính là con thú bông.
Cậu bị bộ dáng bình tĩnh của vị thiếu gia này làm cho chết lặng, đi đến ngồi lên trên ghế, bắt đầu chờ bốn người còn lại.
Tiểu đệ tò mò: "Anh muốn ôm nó đi đánh nhau?"
Chu Lê nói: "Ừ, không ôm hắn đi theo, không lẽ chờ chúng ta đánh lão già kia xong để lão về nhà lấy hắn xả giận?"
Các tiểu đệ nghĩ thầm cũng đúng, lại sờ đầu một vòng.
Bọn họ đợi hai mươi phút, chờ người tề tụ.
Trời ngày hè dài, mặt trời còn chưa xuống núi.
Khẳng định không có khả năng hiện tại liền đánh, sẽ hẹn ở điểm tập hợp này, chủ yếu là có mấy đứa ở trong thôn buổi tối không ra được, hơn nữa Chu Lê cũng không rõ lắm Tiền Đa Thụ uống rượu ở tiệm ăn nhà nào, trước đi tra một hồi mới được.
Cậu từ tư liệu nhảy ra mấy địa phương Tiền Đa Thụ thường đi, phân công cho tiểu đệ.
Người sau tản ra ngoài chuyển động một vòng, rất nhanh xác định vị trí cụ thể.
Chu Lê căn cứ theo địa điểm, trên con đường Tiền Đa Thụ về nhà nhất định phải đi qua tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi, mang theo bọn họ lập thành một vòng đánh bài.
Bọn họ có mấy người còn chưa ăn cơm chiều, nghe nói xong việc Ưng ca sẽ mời bọn họ ăn BBQ nướng, liền trước mua chút đồ ăn vặt và trái cây nhai tạm.
Chu Lê nhìn những đồ ăn đầy dầu chiên đó, chỉ đút cho vị đại gia nào đó mấy miếng táo và dưa hấu, liền một bên vuốt chó một bên nhìn bọn họ đánh bài, nhịn đến gần 9 giờ mới thấy Tiền Đa Thụ lảo đảo lắc lư xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu lập tức giao Husky và gậy bóng chày cho tiểu đệ, ý bảo bọn họ chờ tại vị trí đã định, sau đó tiến thẳng đến Tiền Đa Thụ, gọi hắn một tiếng.
Tiền Đa Thụ phản ứng có chút trì độn, chờ cậu đến gần mới nhận ra, đầu lưỡi lớn nói: "Ngươi...... Ngươi như thế nào ở chỗ này?"
Chu Lê cười tủm tỉm: "Đón ngươi về nhà."
Tiền Đa Thụ cười, tay đáp trên vai cậu một cái: "Giỏi, hiểu chuyện."
Hắn vỗ vỗ con trai, "Kỳ thật ta không phải thật...... Thật nguyện ý đánh ngươi, ai bảo ngươi luôn chọc ta tức giận......"
Chu Lê thái độ tốt đẹp nghe hắn quở trách, mang hắn càng đi càng lệch.
Tiền Đa Thụ không hề phát giác, thẳng đến khi thấy ánh sáng chung quanh càng ngày càng tối mới phát hiện vấn đề, kéo cậu lại: "Không...... Không đúng, đi nhầm, ngươi hỗn tiểu tử đến đường về nhà đều...... Đều không biết!"
Chu Lê nói: "Ta biết."
Cậu đẩy người về phía trước, nói một chữ, "Đánh."
Tiểu đệ đã sớm ngồi canh "phần phật" vây lại đây, đem người ấn xuống, một trận tay đấm chân đá.
Có điều cuối cùng cũng là trưởng bối, bọn họ cũng chưa dám đánh quá lợi hại.
Chu Lê nhìn vài lần, ý bảo bọn họ dừng lại, xách gậy bóng chày đi qua, đập cho Tiền Đa Thụ bảy gậy. Cậu thu chút lực đạo, nhưng dù thu lực lại cũng là gậy bóng chày, đánh vào trên thân người là tương đương đau.
Tiền Đa Thụ tỉnh rượu hơn phân nửa, cả người đều phát điên: "Ngươi dám đánh ta?!"
Chu Lê nói: "Vì sao không dám?"
Tiền Đa Thụ tức giận gào đến đều có chút phá âm: "Ta là cha ngươi!"
Chu Lê nói: "Ồ, vậy ngươi coi như ta bất hiếu đi."
Cậu dùng gậy bóng chày ấn trên ngực Tiền Đa Thụ, "Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, ngươi đánh ta một lần, ta đánh trả gấp đôi, đánh hai lần, ta đánh trả gấp mười, đánh ba lần, ta trực tiếp phế một chân ngươi. Hôm nay ngươi cho ta ba cước bốn quyền, theo lý thuyết ta hẳn là tay không trả cho ngươi mười bốn cái, nhưng hiện tại cả người ta đau, không muốn động, cho nên liền dùng cái gậy này đập ngươi bảy cái, lần tới đã có thể trả gấp mười lần, hoan nghênh nếm thử."
Tiền Đa Thụ cả giận nói: "Ngươi dám!"
Chu Lê cổ vũ nói: "Nếu không ngươi hiện tại liền đánh ta thử xem?"
Sắc mặt Tiền Đa Thụ tức khắc xanh mét, lại không có hé răng.
Chu Lê cười nhạo một tiếng, khom lưng lấy ví tiền trong túi hắn ra.
Tiền Đa Thụ nói: "Ngươi làm gì?"
Chu Lê nói: "Lấy phí bồi thường thiệt hại tinh thần của ta."
Cậu nhìn biểu tình Tiền Đa Thụ một cái, "Ngươi nếu là cảm thấy ta không nên vì bị ngươi đánh hai ngày liền lấy chút phí tổn thất, vậy coi như ta là vì để thời gian kế thân thể này và Husky không đến mức đói chết, dự chi tiền tiêu vặt, ngươi nghĩ cảm thấy ta dự chi tiền tiêu vặt quá đại nghịch bất đạo, vậy tính ta mượn ngươi, về sau trả cho ngươi gấp bội."
Tiền Đa Thụ thân là trung tầng công ty Internet, nhưng vẫn không thích chi trả bằng di động, mà thích mang tiền mặt, Chu Lê đếm đếm phát hiện lại có hơn tám trăm đồng, liền không chút khách khí mà lấy cả đi, tùy ý ném ví vào trên người hắn.
Đánh cha trên danh nghĩa của mình xong, Chu Lê sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần.
Cậu giao gậy bóng chày cho tiểu đệ, nhận Husky ôm tốt, mang theo trứng xào cà chua của cậu đi ăn BBQ nướng.
Xiên nướng còn chưa lên, trước đến một vòng bia.
Chu Lê thừa dịp các tiểu đệ mở bình, gọi một cái bánh mềm có nhân, xé nhỏ bỏ vào đĩa nhỏ dùng một lần, bưng đưa cho vị đại gia nào đó, tiếp theo lấy bia trước mặt qua, cùng bọn họ chạm chạm, ngửa đầu uống một ngụm.
Bia lạnh nhập bụng, vui sướng không thôi.
Cậu ngẫm lại việc đêm nay, nhất thời không biết nên khóc hay cười.
Cậu không phải nguyên chủ, tình cảm với Tiền Đa Thụ không phức tạp như vậy.
Tiền Đa Thụ đối với cậu mà nói chính là người xa lạ, người xa lạ này đánh cậu, cậu vì về sau có thể bình an vô sự, liền mang theo người đánh ngược trở về.
Không chỉ có như thế.
Cậu còn là lần đầu tiên bị hất mì ăn liền vào người, lần đầu tiên solo cùng người khác, lần đầu tiên kéo bè kéo lũ đánh nhau cùng với lần đầu tiên ăn BBQ nướng ven đường, cụng ly cùng một đám côn đồ mà cậu cho rằng vĩnh viễn sẽ không giao thoa.
Cậu không khỏi cười một tiếng.
Thanh âm này quá nhẹ, chỉ có Quý Thiếu Yến bên cạnh cậu có thể nghe thấy.
Chủ quán không cho chó lên bàn, Chu Lê lo lắng nếu thả trên mặt đất, làm không tốt không chú ý một cái đã bị đối phương bỏ lại, vì thế ghép hai cái ghế nhựa sát cạnh nhau, để thiếu gia này ngồi cạnh cậu ăn cái gì đó.
Vốn dĩ Quý Thiếu Yến đang hưởng dụng bữa cơm đến muộn của mình, nghe một tiếng này liền ngẩng đầu lên.
Góc độ này chỉ có thể nhìn đến sườn mặt Chu Lê, đôi mắt dưới đèn hơi hơi cong, nhiễm đốm sáng nhỏ, không có nửa điểm bóng khói mù.
Đau xót thân tình mang đến thường thường là trầm trọng.
Cậu bị cha ruột đánh đến nằm liệt nửa ngày, lại mang theo người đánh cha ruột, mặc cho là ai lúc này đều sẽ không thờ ơ, nhưng toàn bộ quá trình cậu chỉ là âm trầm một lát, rất nhanh liền khôi phục bình thường, hơn nữa vẫn như cũ tinh thần phấn chấn bồng bột, chẳng lẽ bởi là nhân cách thứ hai không có thân tình trói buộc?
Có chút quỷ dị, cũng có chút thần kỳ.
Quý Thiếu Yến thong thả ung dung nuốt thức ăn trong miệng, rốt cuộc chịu nghiêm túc nhìn tên côn đồ này một cái, cũng rốt cuộc tinh tường nhận thức đến một việc -- nhân cách ngốc bạch ngọt này và tên hỗn đản lúc trước kia thật sự không giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top