Day 3
Ở phòng khám thả lỏng ngủ một giấc ngon, Quý Thiếu Yến giảm bớt đau đầu, khôi phục chút tinh thần, bắt đầu đánh giá kiến trúc chung quanh, muốn biết đây là nơi nào.
Lúc trước hắn chờ khi đệ đệ đi đến bãi đỗ xe chợt bất ngờ bỏ chạy, ở bệnh viện chạy loạn một hồi, cuối cùng trốn vào xe vận tải chở đồ ăn mới có thể chạy thoát.
Xe vận tải giữa đường có một đoạn thời gian rất dài đều không giảm tốc độ hoặc dừng xe, chứng minh không gặp được đèn đỏ, tám phần là trên cao tốc, hơn nữa căn cứ thời gian phỏng đoán, hẳn là đường cao tốc trong nội thành.
Suy xét đến khả năng đứa em trai kia của hắn sẽ tra ra chiếc xe vào bệnh viện kia, sớm muộn gì cũng tra được đến xe chở đồ ăn, hắn liền không dám ở tại chỗ lâu, chờ xe hoàn toàn dừng lại liền tìm cơ hội chạy, một đường cơ bản không dừng.
Chờ đến lúc hắn muốn dừng, đột nhiên nghe thấy được tiếng chó sủa cách đó không xa, chỉ có thể tiếp tục chạy.
Sau đó hắn trốn vào tiểu khu muốn tìm hộ gia đình ở lại một thời gian, không biết sao xui xẻo liền gặp cái tên côn đồ này.
Trước mắt hắn chỉ biết đây là vùng ngoại thành, bởi vì chỉ có vùng ngoại thành mới có đất đai diện tích lớn gieo trồng rau dưa, chính là không rõ ràng lắm là vùng ngoại thành nào, có rời xa nội thành lắm không.
Nhóc Husky ngốc có lực cánh tay lớn như đàn ông thành niên vậy, Chu Lê một tay nâng hắn, một tay khác thường thường vuốt một thân lông hoàn hảo của hắn, cũng làm tốt chuẩn bị tùy thời đè lại hắn, miễn cho để hắn chạy thoát.
Cậu cũng vừa đi vừa đánh giá bốn phía.
Thành phố này tên Thanh Liên, là thành phố trực thuộc trung ương.
Nó xếp hạng cuối trong năm thành phố trực thuộc trung ương, tuy rằng phồn hoa, nhưng địa phương giáp biên giống như là bị mẹ kế nuôi, chuyện tốt vĩnh viễn không tới phiên, chuyện xấu lại luôn tìm tới cửa, mấy chục năm cũng chưa có biến hóa gì quá lớn.
Cậu nhớ rõ tiểu thuyết từng cho một ví dụ, nói là thật vất vả muốn sửa tàu điện ngầm, kết quả lãnh đạo mới nhậm chức vừa thấy tài chính không đủ, không chút suy nghĩ liền cắt hạng mục bên này, thảm cả một đám.
"Vùng giáp biên nhỏ thê thảm" này tên đầy đủ là trấn Tương Mãn khu Liễu Tây thành phố Thanh Liên.
Trấn Tương Mãn là trấn nông lâm nghiệp lớn của toàn thành phố, hơn 60% diện tích được dùng cho cây gieo trồng nông nghiệp và cây lâm nghiệp xanh hoá.
Những khu còn lại là khu công nghiệp, khu dân cư và khu thương mại đơn giản, ngoài ra là mười một thôn rải rác khắp nơi, gần một nửa thôn trong số đó đã phá bỏ và di dời, một nửa kia vẫn ở phòng rách nát tự dựng, hai tiểu đệ hộ nghèo của nguyên chủ đều ở trong thôn không phá bỏ và di dời.
Mà nhà nguyên chủ lại thuộc về một nhóm phá bỏ và di dời sớm nhất, chính là quá sớm, ngược lại có hại.
Bởi vì cái niên đại ấy tiền bồi thường phá dỡ và di dời không giống như bây giờ cao tới mấy trăm vạn, chút tiền cấp lúc ấy đã sớm tiêu không còn.
Khi đó không có khái niệm quảng trường hưu nhàn, nhưng bởi có chợ truyền thống, liền để lại khối đất trống lớn ở cạnh tiểu khu gần đường cái. Những ngày không chợ, nơi này giống nhau sẽ có quán rau dưa trái cây, thành chợ nông sản ngoài trời.
Ngày hè nóng bức, khi Chu Lê lại đây chỉ nhìn thấy hai ba nhà bán trái cây còn thủ vững tại cương vị. Cậu chậm rì rì đi ngang qua bọn họ, theo tư liệu trong đầu vòng qua cửa hàng bên ngoài tiểu khu một vòng, vào tiểu khu.
Tiểu khu này đã có tuổi, năm ngoái khi cải tạo lầu cũ quét qua một lần sơn, chỉ bảo toàn thể diện bên ngoài, bên trong ánh sáng tối tăm, hàng hiên còn mơ hồ tản mùi mốc.
Cả đời Chu Lê làm thiếu gia, chưa từng tới loại địa phương này.
Cậu vừa nhìn vừa đi, mang theo một chút cảm giác mới mẻ rảo bước tiến đến cửa nhà, đơn giản nhìn chung quanh một vòng.
Hai phòng một sảnh, tổng diện tích cũng chưa lớn bằng phòng thay đồ của tiểu muội cậu, có điều từ trước đến nay cậu sống đến rộng rãi tùy tính, không có tật xấu bắt bẻ nhiều như vậy, lại thêm may mắn có thể sống thêm một lần, cậu vẫn là rất vui vẻ.
Cậu nói với đại gia trong lòng ngực: "Xem, nơi này tạm thời chính là nhà của nhóc đó!"
Quý Thiếu Yến một chút cũng không muốn nhìn, chỉ nghĩ làm thế nào để lưu manh này mau đi tìm đường chết.
Chu Lê không chút nào để ý bị đối xử lạnh lùng.
Cậu đặt Husky lên trên bàn trà, từ trong phòng lôi ra một thùng giấy để trống, lót hai bộ quần áo không dùng nữa ở bên trong, ôm Husky bỏ vào, sau đó lại từ phòng bếp lấy tới hai cái bát, một cái đổ nước, một cái chuẩn bị để làm bát cơm.
Làm xong những việc này, cậu quét thấy Husky không hề nằm, mà là đứng lên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Nhóc truyền nhiều dịch như vậy, là muốn đi WC sao?"
Quý Thiếu Yến rốt cuộc cho cậu một chút phản ứng, nhìn cậu một cái.
Chu Lê đánh giá có thể là muốn đi, nhưng cậu làm bộ không biết "Chó này là người", một bên vuốt lông Husky một bên nói: "Nếu không anh ôm nhóc đi WC một lát? Đi đi đi, chúng ta đi vào trong một lát." Nói xong ôm Husky đi vào WC.
Cậu nhìn bồn cầu và cơ thể nhỏ xíu của Husky, cảm giác đứng trên thành bồn cầu có chút khó khăn, liền đem Husky đặt ở miệng cống thoát nước, vừa định săn sóc mà lảng tránh nói một câu "Anh đi thay bộ quần áo, chờ tí nữa tìm nhóc", liền thấy thiếu gia người ta hơi hơi cong chân, tại chỗ rải nước tiểu.
Sau đó thiếu gia dịch sang bên cạnh một chút, ngẩng đầu nhìn nhìn cậu, chờ cậu ôm chính mình trở về -- toàn bộ quá trình vô cùng bình tĩnh, một chút bộ dạng không được tự nhiên đều không có.
Chu Lê: "......"
Này đậu má...... Thật sự rất có khả năng a!
Ngẫm lại văn kia miêu tả hoa si đối với Quý Thiếu Yến, cái gì nam thần hotboy trường, công tử ôn nhu, quý tộc ưu nhã...... Cũng chỉ có một bộ da có thể đối diện, bên trong đen đến rối tinh rối mù, đừng nói cảm giác xấu hổ, đến nhân tính cũng cần cầm kính lúp tìm.
Cậu vạn phần hoài nghi, nếu vừa rồi cậu không đề cập tới WC, thiếu gia này tám phần sẽ không sủa, liền trực tiếp tìm chỗ trống trong thùng giải quyết, tố chất tâm lý cường hãn đến biến thái.
Cậu thật sâu cảm thấy khó giải quyết, làm bộ vừa lòng bế Husky lên, khen: "Nhóc còn rất có linh tính!"
Quý Thiếu Yến theo thường lệ làm lơ cậu, bò về ổ, cảm giác chuẩn bị ngủ tiếp.
Chu Lê không thể ngủ, cậu thừa dịp vị đại gia này chưa ngủ tiếp tục biểu diễn.
Vì thế cậu nạp pin di động, tìm vị trí đặt nằm ngang cho tốt, xoay cameras đối diện chính mình, click mở ghi hình, hắng giọng nói: "Xin chào, tôi là nhân cách thứ hai của cậu, tôi tên Chu Lê."
Quý Thiếu Yến bất thình lình nghe thấy một câu, không rõ nguyên do mà nhìn nhìn, sau biết được đáp án liền một lần nữa nhắm mắt, không có hứng thú gì. Tinh thần phân liệt liền giống như bom hẹn giờ, hắn phải làm trước mắt chính là dưỡng tốt tinh thần, sớm chút rời xa nguyên nhân nguy hiểm, mưu một đường ra khác.
Chu Lê chỉ cần bảo đảm hắn có thể nghe thấy là được, nói: "Trước kia tôi từng ra đây, nhưng không được lâu, hôm nay rốt cuộc lại có thể ra ngoài, có thể là ông trời không nhìn được hành động ngược cẩu của cậu, liền phái tôi ra cứu vớt sinh mệnh nhỏ vô tội. Ngượng ngùng, năm trăm đồng của cậu kia tôi đã thay cậu tiêu rồi."
"Tôi biết cậu không có tâm tình nuôi chó, cho nên chờ nó khoẻ lại, tôi liền làm chủ tặng người khác," cậu cười ra một ngụm răng trắng, "Tôi khuyên cậu làm người một chút, nếu sau khi tôi ngủ say cậu lại đánh hắn, vậy chờ tôi trở ra liền thay nữ trang, chạy đến trước mặt những huynh đệ đó của cậu khiêu vũ, không tin cậu thử xem."
Ồ, này miễn cưỡng có thể.
Quý Thiếu Yến nghĩ thầm, có lẽ có thể trong thời gian ngắn bảo đảm hắn an toàn.
Chu Lê biểu diễn xong, tắt video đi, không trêu chọc vị đại gia nào đó nữa.
Không gian phòng ngủ rất nhỏ.
Bên trái cửa vào đặt một bàn học dựa tường, bên trên có kệ sách đơn giản. Bên cạnh vuông góc với nó là tủ quần áo, lại thẳng tắp bên cạnh là một chiếc giường lớn, sau đó trừ trước bàn có cái ghế dựa, gia cụ gì cũng không có, đặc biệt ngắn gọn.
Nguyên chủ ban ngày lúc rời đi không gập chăn, chăn bảy vặn tám nằm xải lai trên giường, mặt trên vất một cái quần đùi bãi biển, ngày thường cậu ta ở nhà mặc cái này.
Chu Lê không có sở thích nude nửa người trên, tìm áo trong tủ quần áo, bắt đầu thay đồ.
Cởi hoàn toàn áo thun và quần jean ra, cậu thấy vết sẹo cùng hình xăm trên người.
Những vết sẹo đó một bộ phận là do đánh nhau đạt được, còn lại tất cả đều là Tiền Đa Thụ đánh, có hai chỗ còn rất mới, có thể thấy được gần đây Tiền Đa Thụ càng ngày càng táo bạo.
Cậu không khỏi lại cầu nguyện lần nữa có thể bình an vượt qua kỳ nghỉ hè, ánh mắt chuyển qua hình xăm.
Làm một lão đại có tiểu đệ, nguyên chủ vẫn luôn lướt không phanh như điên trên con đường yakuza, xăm cho mình hai hình xăm, một là hùng ưng vỗ cánh sắp bay trên vai trái, một cái khác là chữ "Nhẫn" đỏ thẫm trên mắt cá chân trái, đặc biệt có ý tưởng.
Xưng hô "Ưng ca" chính là đạt được từ trên hình xăm.
Đồng thời trước đó không lâu cậu ta nhất kiến chung tình với nữ chính, lúc nghe được nàng tên "Tống Oanh Thời" liền càng thêm thích -- cậu ta là đại điểu, Tống Oanh Thời là oanh oanh tiểu điểu, đều là loài chim, trời sinh một đôi!
Lúc trước Chu Lê khi nhìn đến câu miêu tả tâm lý này còn cười một tiếng, ai ngờ quay đầu một cái cậu liền thành con đại điểu này.
Trước mắt đại điểu đã hai ba lần quấy rầy tiểu điểu, Tống Oanh Thời cảm quan đối với cậu ta trượt dốc giống như đất đá trôi, đã tới trình độ gặp mặt sẽ đi vòng qua rồi.
Có điều Tống Oanh Thời tính tình tốt, tâm địa thiện lương, dễ ứng phó hơn vị đại gia nào đó nhiều, xoát độ thiện cảm của nàng là phi thường dễ dàng.
Từ trước đến nay Chu đại thiếu có một bộ quy tắc hành vi của chính mình.
Người khác nợ cậu, cậu có thể xem tâm tình để quyết định có đòi nợ không. Cậu nợ người khác, đại bộ phận đều sẽ trả về.
Hiện tại ngoài việc chiếm thân thể này không thể khống chế, việc giống như đoạt thú cưng của nữ chính này, cậu sẽ sửa lại cho đúng.
Cho nên cậu tính xoát độ thiện cảm của Quý Thiếu Yến đối với cậu từ âm về không, liền đưa vị đại gia này cho nữ chính nuôi. Từ nay về sau bọn họ ở chung thành quyến thuộc, cậu một người năm tháng tĩnh hảo, hoàn mỹ.
Cậu lạc quan nằm lên giường, rất nhanh đã ngủ.
Trong mộng giống như điện ảnh, có việc kiếp trước cũng có tư liệu nhân vật hiện lên, cậu ngủ đến đần độn, cuối cùng bị âm thanh mở cửa bừng tỉnh, thấy mặt trời lặn hướng tây, liền biết Tiền Đa Thụ đã trở lại.
Quý Thiếu Yến sớm đã tỉnh ngủ, đồng dạng nghe được động tĩnh bên ngoài, liền ngẩng đầu nhìn phía cửa phòng, muốn nhìn thành viên khác trong gia đình một chút.
Chu Lê do dự vài giây, cọ tới cọ lui xuống giường, xỏ dép lê đi ra ngoài.
Lúc này chỉ nghe lạch cạch một tiếng, Tiền Đa Thụ đẩy cửa phòng ra, nhìn cậu nói: "Ngươi ở nhà? Vậy sao không nấu cơm?"
Chu Lê nói: "Ngủ quên."
Lời vừa dứt, Tiền Đa Thụ một cước đá lại đây, hạ mười phần lực đạo.
Chu Lê quả thực không kịp đề phòng, không thể đứng vững, đột ngột ngã xuống đất, sau lưng đụng vào mép giường, tức khắc kêu lên một tiếng.
"Ngủ ngủ ngủ, trừ ham ăn biếng làm và gây thêm chuyện cho tao, mày mẹ nó còn biết làm cái gì!" Tiền Đa Thụ rảo bước nhanh tiến tới, "Ông đây cực cực khổ khổ ở bên ngoài kiếm tiền, mày khen ngược......"
Hắn nói phát hiện thùng giấy cùng vật sống bên trong, lập tức chuyển hướng đi qua, "Mẹ nó súc sinh ở đâu ra? Ông mày nuôi mày còn không nổi, càng đừng nói nuôi nó!"
Đờ mờ!
Chu Lê mắt thấy hắn muốn nhấc chân đá, vội vàng nhào qua đi chống đỡ.
Đã tiêu chín trăm, lại đá nứt thêm một cây xương cốt là không có tiền chữa đâu!
Ngay sau đó, một chân kia liền đá trên lưng cậu.
Chu Lê rên một tiếng, chịu đựng cơn đau, nhanh chóng nói: "Chó của bạn học ta, ở chỗ này nuôi mấy ngày. Đây là danh khuyển, đá chết sẽ bồi thường không ít tiền."
"Dựa vào cái gì để nuôi ở chỗ mày, nhanh nhanh ném về đi!" Tiền Đa Thụ lại đá hắn một cước, nhưng thật ra không tiếp tục làm khó chó, kéo lỏng cà vạt rời đi, cả giận nói, "Cút ra đây nấu cơm cho ông đây!"
Chu Lê chưa từng bị người đánh qua như vậy, cơ hồ có chút ngây.
Cậu xoa chỗ đau phía sau lưng, một bên nghĩ thầm mẹ nó tiểu gia nhất định phải dạy ngươi làm người, một bên cảm thấy không thể lãng phí cơ hội, liền nương không khí "Xả thân cứu chó" này, lộ ra mỉm cười suy yếu mà kiên cường, trấn an sờ đầu chó: "Đừng sợ, không có việc gì, anh sẽ bảo hộ nhóc, yên tâm đi."
Quý Thiếu Yến nhìn chằm chằm cậu muốn cười lạnh.
Các ngươi một người tinh thần phân liệt, một người mắt thấy có khuynh hướng bạo lực gia đình, ta nào có thể yên tâm sai vặt các ngươi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top