Day 21


Chu Lê hẹn Tống Oanh Thời gặp mặt ở tiểu khu, chính là chỗ rẽ ngày thường đi làm về bọn họ tách ra.

Về chuyện đưa chó, buổi chiều Chu Lê hỏi ý Tống Oanh Thời qua WeChat, tỏ vẻ người cậu nhận thức trừ nàng ra, những người khác đều không quá đáng tin cậy, hy vọng nàng có thể nhận nuôi Husky.

Tống Oanh Thời thực kinh hỉ, đồng ý không chút do dự, nhưng nàng không nghĩ tới chỉ một ngày không gặp, Chu Lê thế mà biến thành bộ dáng này, khóe mắt và khóe miệng kia đều đọng lại xanh tím, hiển nhiên là bị đánh mà ra.

Nàng rốt cuộc minh bạch vì sao cậu sốt ruột đưa chó, nhíu mày nói: "Ba bạn đánh?"

Chu Lê bất đắc dĩ gật đầu.

Tống Oanh Thời tức giận, nghĩ sao nói vậy: "Bạn cứ như vậy là không được, liền tính hắn là ba bạn, cũng không thể luôn đánh bạn a, bạn nghĩ biện pháp, thật sự không được liền dọn ra ngoài."

Nàng nói nghĩ đến một sự kiện, hai mắt sáng ngời, "Nếu bạn không có tiền thuê nhà có thể ở nhà tớ, qua nghỉ hè tớ và bà nội liền trở về, trong nhà không ai ở."

Chu Lê nói: "Hắn quyết định đi khám bác sĩ, tôi trước quan vọng nhìn xem đi."

Cậu hoàn thành nhiệm vụ, không cần luôn lưu tâm chiếu cố một con Husky, xác thật có thể tùy tính một chút.

Chỉ là cậu một là đáp ứng cùng Tiền Đa Thụ khám bệnh, hai là phải tự hỏi làm sao đối phó Lâm gia, cộng thêm chỉ cần chờ hai tuần, cậu có thể biết quý ngài hào môn có thể xuất hiện hay không, cho nên tạm thời lười đi lăn lộn.

Tống Oanh Thời không rõ ràng lắm cong cong vòng vòng trong đó, nghe vậy biểu tình khoan khoái một chút, dặn dò nói: "Vậy nếu bạn có yêu cầu gì cần hỗ trợ, tùy thời tìm tớ."

Chu Lê cười đồng ý, đưa Husky trong ngực cho nàng.

Tống Oanh Thời duỗi tay ôm lại đây, thân mật xoa xoa lông, rất là vui vẻ: "Hoan Hoan, từ nay về sau ta chính là ma ma của bé đó!"

Quý Thiếu Yến mắt điếc tai ngơ, an tĩnh nhìn ngốc bạch ngọt.

Từ ngữ khí mà nhìn trước, thì ra ngốc bạch ngọt không phải muốn lợi dụng hắn tán tiểu nữ sinh, mà thật sự chỉ đơn thuần nghĩ tìm chủ mới cho hắn, tựa như hứa hẹn lúc ban đầu.

Hắn rốt cuộc có thể thoát khỏi cha con bệnh thần kinh này, cũng rốt cuộc có cơ hội về nội thành.

Đây là chờ đợi từ trước đến nay của hắn, hắn vốn nên vui mừng, cũng không biết vì sao, giờ phút này hắn không cảm giác được chút cảm xúc mừng rỡ nào.

Chu Lê khống chế biểu tình, làm bộ không nghe thấy tiếng ma ma kia.

Dù sao chờ nàng về nhà, Tống nãi nãi sẽ bảo nàng đổi thành tỷ tỷ, Quý thiếu gia không thiệt thòi được. Cậu đối diện ánh mắt thiếu gia, cuối cùng xoa lông một hồi, đưa túi qua: "Cầm, đây đều là đồ vật của hắn."

Tống Oanh Thời đơn giản nhìn thoáng qua, phát hiện còn có bồn hoa nhỏ to bằng bàn tay, hỏi: "Hoa này cũng vậy?"

Chu Lê nói: "Ừ, một đóa thật một đóa giả, dùng để điều tiết tâm tình cho hắn, cái hoa kia bạn ngàn vạn đừng nạp điện vào, để đó là tốt rồi. Cái đồ chơi Husky này hắn sẽ chơi, có thể chơi cùng bạn, còn có sáng tối đều phải đánh răng cho hắn, hôm qua tớ vừa tắm cho hắn xong, một tuần sau bạn hẵng lại tắm cho hắn, mấy ngày nay lau móng lau lông cho hắn là được, mặt khác hôm nay tớ dẫn hắn tiêm một mũi vắc-xin phòng bệnh, sau còn hai mũi nữa......"

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cậu càng nói càng nhiều, như sợ có gì tổn hại Husky nhà mình.

Cuối cùng nghĩ nghĩ, cậu bổ sung nói, "Tớ chưa từng cho ăn thức ăn cho chó, có lẽ hắn ăn không quen, ngày thường các bạn ăn cái gì thì cho hắn cái đó, chú ý đừng quá mặn, có thể ngẫu nhiên cho ăn miếng hoa quả. Hắn thích ăn mới mẻ, khả năng khứu giác quá nhanh nhạy, thứ người khác ăn qua, chẳng sợ chỉ cắn một miếng nhỏ, hắn cũng không ăn."

Tống Oanh Thời ồ một tiếng: "Nhưng tớ nghe nói chó vẫn là ăn thức ăn cho chó mới tốt đó."

Chu Lê cười cười, không khuyên nhiều.

Nguyên văn từng có một đoạn này, Tống Oanh Thời lúc mới bắt đầu cũng mua thức ăn cho chó, cơ mà thiếu gia người ta không ăn, bởi vậy sớm muộn gì nàng cũng sẽ đổi thành thức ăn người ăn bình thường, cậu không cần nhọc lòng.

Tống Oanh Thời nhẩm qua trong đầu một lần những điều cậu vừa nói, hỏi: "Còn gì không?"

Chu Lê nói: "Ừm...... Hắn không thích ngủ ở thùng giấy, tớ luôn để hắn ngủ trên giường."

Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi Đản Đản.

Hoàn cảnh bên Tống Oanh Thời hài hòa hòa hợp hơn so với nhà cậu, không cần lo lắng ngủ phòng khách bị đánh, nguyên văn Quý Thiếu Yến ngủ sô pha trong phòng khách, Tống Oanh Thời nghe cậu nói xong có thể để nhân gia ngủ giường hay không, này phải xem vận khí nam chính.

Tống Oanh Thời nghe được cảm khái: "Bạn đối với nó thật tốt."

Chu Lê thở dài: "Đáng tiếc tớ không nuôi được."

Tống Oanh Thời nhìn vết thương trên mặt cậu, ngẫm lại tình huống đặc thù của bản thân cậu, cũng cảm thấy tràn trề đáng tiếc.

Nàng nói: "Vậy khi nào bạn muốn gặp nó thì nhắn WeChat cho tớ, tớ mang nó tới."

Chu Lê nói: "Không được, tớ sợ hắn ỷ lại tớ, không quên được tớ."

Kỳ thật nếu chỉ là Husky an tĩnh ngoan ngoãn, cậu vẫn bằng lòng gặp, cơ mà hàng này trụ chính là một vị đại gia, bọn họ thật vất vả mới có thể có thế giới hai người, sao cậu có thể làm bóng đèn chứ, ngại mạng dài quá rồi sao?

Cậu lưu luyến nhìn cục lông Husky xù xù này, đau kịch liệt mà đi, đặc biệt chân tình thật cảm.

Tống Oanh Thời thấy hướng cậu đi không phải hướng về nhà, nhịn không được gọi một tiếng: "Cậu đi đâu vậy?"

Chu Lê nói: "Đi mua chút rau, về nhà nấu cơm."

Tống Oanh Thời tức khắc cảm thấy cậu càng không dễ dàng.

Không chỉ không thể nuôi thú cưng, sau khi bị phụ thân gia bạo đánh còn phải mỗi ngày nấu cơm. Nàng nhẹ nhàng thở dài, thấy Husky nhìn chằm chằm vào cậu, sờ đầu nó một hồi: "Được rồi chúng ta trở về đi."

Quý Thiếu Yến chậm rãi thu ánh mắt về, ở trong lòng nàng nhắm lại mắt.

Hôm nay lại là chợ, Chu Lê chưa ra cửa tiểu khu đã nghe được từng trận ầm ĩ.

Cậu nhìn thời gian một cái, thấy Tiền Đa Thụ sắp trở lại, lười xào rau, liền tính mua chút rau trộn, kết quả vừa mới vào chợ, liền nghênh diện một tờ đơn.

Cậu duỗi tay nhận, phát hiện là thi đấu thú cưng.

Cậu lập tức nhớ tới truyền đơn thu được trên phố buôn bán, tờ truyền đơn kia bị cậu bỏ vào trong túi quần, tối hôm qua thay quần áo không lấy ra, đã quên giao cho Tống Oanh Thời, không nghĩ tới giờ lại thu được một tờ.

Cậu nhìn tờ đơn, mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không quá thích hợp, không chờ chải vuốt rõ ràng ý nghĩ, chỉ nghe tiếng chuông giòn tan đột nhiên vang lên, cậu lấy di động nhìn, phát hiện là Tiền Đa Thụ gọi tới, ấn nghe: "Alô?"

Tiền Đa Thụ ngữ khí có chút thật cẩn thận: "Ngươi ở đâu?"

Chu Lê nói: "Trên chợ, muốn mua chút rau trộn."

Tiền Đa Thụ dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng nói: "Ồ vậy được, ngươi mua đi."

Chu Lê chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, cầm lấy rau trộn liền xách theo đi trở về.

Tiền Đa Thụ thấy cậu vào cửa, tảng đá lớn trong lòng lúc này mới hoàn toàn rơi xuống đất.

Hôm nay hắn trở về thấy trong nhà cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, mà những vật dụng cho chó trong phòng ngủ con trai hoàn toàn không thấy, khiến hắn cho rằng con trai là nghĩ thu dọn nhà cửa một lần cuối cùng, cũng phải mang theo chó bỏ nhà ra đi.

Hắn hỏi: "Chó đâu?"

Chu Lê nói: "Tiễn đi."

Tiền Đa Thụ ồ một tiếng, chuyển trọng điểm tới trên phòng khách, khen ngợi nói: "Hôm nay ngươi làm tổng vệ sinh, rất sạch sẽ."

Chu Lê đơn giản đáp một tiếng.

Kỳ thật là các tiểu đệ sợ làm loạn nhà cửa hại cậu bị Tiền Đa Thụ tìm tra, trước khi đi bắt tay vào dọn dẹp một lần, chắc chắn gia cụ và sàn nhà lau đến bóng loáng, lúc này mới xách theo một đống rác rưởi rời đi.

Bất quá bọn họ lần trước động thủ liền cùng các tiểu đệ có quan hệ, tuy nói Tiền Đa Thụ mượn đề tài khả năng tính rất lớn, nhưng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cậu không giải thích, đi vào bếp lấy ra một cái đĩa, đổ rau trộn vào.

Hai cha con plastic như thường ăn bữa cơm.

Sau khi ăn xong tắm xong, Chu Lê nằm trên giường giả làm cá mặn.

Không cần xoát thiện cảm, cũng không cần thời thời khắc khắc chú ý Husky, cậu rốt cuộc tự do.

Nhưng mà rất nhiều việc một khi tạo thành thói quen, đột nhiên dừng lại, làm người ta luôn cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó, làm gì cũng không có động lực.

Tiền Đa Thụ vốn tính xem TV, phát hiện cậu trong phòng nửa ngày không động tĩnh, nhịn không được tới nhìn qua, thấy cả người cậu trình hình chữ "Đại" nằm xoài trên trên giường vẫn không nhúc nhích, hỏi: "Ngươi làm gì?"

Chu Lê nói: "Tịch mịch."

Dĩ vãng giờ này, cậu không phải đang vuốt ve Husky thì chính là đang vuốt ve Husky, nhưng hiện tại không còn Husky nữa. Cậu buồn bã nói, "Người có vui buồn tan hợp, trăng có âm tình tròn khuyết, thử sự cổ nan toàn."

"......" Tiền Đa Thụ nói, "Cái loại chó này bao nhiêu tiền một con, ta mua cho ngươi một con?"

Chu Lê không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Chân trước cậu mới vừa lấy lý do "Không thích hợp nuôi chó" đem Cẩu đại gia tặng người, sau lưng đã lại nuôi một con Husky, này nếu để Cẩu đại gia biết, không chừng nghĩ như thế nào trị cậu.

Cậu nghiêm nghiêm túc túc nói: "Ta còn phải nỗ lực thi đại học đâu, nuôi chó chậm trễ ta học tập, ngươi không cần phải xen vào ta, ta chậm rãi là được."

Tiền Đa Thụ cạn lời hai mắt nhìn cậu, không quản cậu nữa.

Chu Lê làm cá mặn trong chốc lát, rất mau bị tin tức WeChat oanh tạc đến ngồi dậy.

Chỉ thấy tiểu Ngũ gửi bức ảnh vào trong nhóm, chụp chính là cột điện trong thôn bọn họ, bên trên dán tờ thông báo tìm chó, hắn tag Ưng ca, hỏi: Đây là không phải Đản Đản nhà anh đi?

Nhị ca ló đầu ra theo: Ai hôm nay tôi cũng thấy một tờ, nhưng không chú ý, thì ra là Đản Đản của chúng ta sao?

Huynh đệ Grandet theo sát sau đó: Má ơi khen thưởng hai vạn!

Vì thế hắn điên cuồng tag Ưng ca: Mau mau mau, nhìn xem trên móng Đản Đản có đốm đen hay không!

Chu Lê trong lòng nhảy dựng.

Cậu mỗi ngày lau móng cho Đản Đản, đương nhiên biết là có đốm đen, huống chi cậu xem qua tiểu thuyết, biết Quý Thiếu Yến chạy ra từ bệnh viện, ảnh chụp này tám phần là bãi đỗ xe bệnh viện.

Cậu nhanh chóng gõ chữ: Lão Nhị, cậu thấy ở đâu?

Nhị ca: Ngay ở tiểu khu chúng ta.

Chu Lê tức khắc nhíu mày: Ra tới, đưa tôi đi nhìn xem.

Cậu lưu loát thay quần áo, nói một tiếng với Tiền Đa Thụ, xuống lầu chạm trán cùng Nhị ca, rất mau thấy được tờ thông báo tìm chó kia.

Nó dán ở trên đường trung gian giữa tiểu khu mới và cũ, bởi vì trong tiểu khu mới có quảng trường hưu nhàn, rất nhiều người tiểu khu cũ đều thích qua đi lưu cái cong, dán ở chỗ này, diện tích che phủ sẽ thực mở rộng.

Nhị ca nói: "Anh xem tin nhắn tiểu Ngũ mới gửi chưa?"

Chu Lê nói: "Không thấy, nhắn cái gì?"

Nhị ca nói: "Hắn nói hắn xoay một vòng, cứ cách hai cây cột điện liền dán một tờ này, đây là Đản Đản đi?"

Thái độ của Chu Lê trên phần này đều rõ ràng, liền thừa nhận nói: "Đúng."

Dừng một chút, cậu nói, "Tôi mới vừa đưa hắn cho Tống Oanh Thời."

Nhị ca khiếp sợ: "Gì?"

Hắn vội vàng phân tích, "Đây...... Nếu nàng biết lễ vật anh đưa tặng nàng là chó lạc nhà người khác, có thể tức giận hay không? Em nên nói như thế nào với nàng?"

"Trước làm tôi ngẫm lại, bảo bọn tiểu Ngũ đừng ồn ào, một chữ cũng không được nói ra ngoài," Chu Lê dừng một chút, cố ý bổ sung, "Đây liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của huynh đệ tôi, biết chưa?"

Tiểu Ngũ nháy mắt nghĩa khí phía trên, vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi Ưng ca, chúng ta tuyệt đối không nói!"

Chu Lê ừm một tiếng, xé thông báo tìm chó xuống, xoay người đi nơi khác.

Cậu rốt cuộc biết chỗ nào không thích hợp trong tờ truyền đơn kia.

Trong nguyên văn, Tống Oanh Thời biết có thi đấu thú cưng thông qua bạn trong giới. Tuy rằng cậu không rõ ràng bên tổ chức có phát truyền đơn hay không, nhưng hoạt động này dù sao cũng tổ chức ở nội thành, ban tổ chức mới có thể đến khu trung tâm thương nghiệp phát một vòng truyền đơn, hoàn toàn không cần thiết chạy đến cái góc xó xỉnh của bọn họ để làm tuyên truyền, nhưng hiện tại thế nhưng tới, đây không bình thường.

Quan trọng nhất chính là, cơ hồ mỗi ngày Tống Oanh Thời đều sẽ đưa Husky đi tản bộ, quảng trường hưu nhàn của tiểu khu mới là nơi nàng thường đi nhất, cho nên cậu có thể khẳng định, nguyên văn căn bản không có thông báo tìm chó lạc.

Hai việc cộng lại, thuyết minh cốt truyện xuất hiện lệch lạc.

Từ lúc Chu Lê xuyên vào, đã từng âm thầm nhắc nhở chính mình không cần quá ỷ lại cốt truyện, không chừng sẽ có bươm bướm nào vỗ cánh, chỉ là không nghĩ tới không đợi vỗ đến hào môn bên kia, liền trước vỗ tới trên người Quý Thiếu Yến rồi.

Nhưng hẳn không phải một người xuyên việt đọc qua tiểu thuyết khác, nếu không trực tiếp tìm tới cửa là được, không cần phí công sức lớn như vậy, chính là không rõ ràng lắm Quý gia xảy ra chuyện gì, Quý Thiếu Yến nếu là biết tin tức này lại sẽ có cảm tưởng thế nào.

Giờ phút này Quý đại thiếu bị cậu nhớ thương đang ghé vào sô pha trong nhà Tống Oanh Thời.

Dược hiệu của vắc-xin phòng bệnh không lâu, trở về hắn lại hôn mê ngủ thêm một giấc, mở mắt ra đã thấy Tống Oanh Thời xách theo túi lớn túi nhỏ vào cửa, cười đi đến trước mặt hắn.

"Tỉnh rồi, chị đi cửa hàng thú cưng mua cho em một đống đồ vật," Tống Oanh Thời cao hứng mà mở ra túi, "Em nhất định sẽ thích!"

Quý Thiếu Yến hướng bên kia tà liếc mắt một cái.

Dây dắt chó, thức ăn cho chó, đồ hộp cho chó, đồ chơi cho chó, lắc lư lục lạc nhỏ trên cổ...... Ta thích mới gặp quỷ.

Hắn cho nàng một ánh mắt "nhìn thiểu năng trí tuệ", đứng dậy rời xa hai mét, đi đến một điểm khác trên sô pha nằm sấp xuống.

Tống Oanh Thời: "......"

Hix, giống như có một loại cảm giác bị ghét bỏ đặc biệt mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top