Day 2


500 thêm 8.3 đồng, hiển nhiên dùng cái trứng ấy.

Liền tính đem 50 đồng của tóc vàng bỏ thêm vào cũng là như muối bỏ biển.

Phòng khám nhỏ tuy rằng nhìn rất thân dân, nhưng Chu Lê đánh giá chút tiền ấy hẳn là không đủ.

Cậu thở dài, dưới hòa âm chó mèo sửa sang tư liệu nhân vật, biết tìm gia trưởng vô dụng, liền da mặt dày click WeChat mở nhóm tên "Làm huynh đệ cả đời" lên, chuẩn bị tới góp vốn, trước mắt đây là biện pháp duy nhất.

Trong nhóm tổng cộng tám người, đều là tay trốn học đánh nhau giỏi.

Điều kiện gia đình của đám nhóc trong nhóm này không khác nhau là bao, có hai nhà thậm chí còn ăn trợ cấp hộ nghèo, nguyên chủ có thể trở thành lão đại của bọn họ một là bởi vì người tàn nhẫn, thứ hai là bởi vì cậu ta là người có tiền nhất giữa bọn họ.

Chu Lê ngẫm lại kia hai cái hộ nghèo kia, mặt càng nóng, dùng thành khẩn lớn nhất của cậu bổ sung: "Các cậu đừng miễn cưỡng, lượng sức mà làm, không đủ tôi lại nghĩ cách."

Tập thể côn đồ khiếp sợ.

Ưng ca của bọn họ từ trước đến nay hai câu không đúng liền mắng, khi nào phải ăn nói khép nép như vậy?

Không được, không thể để Ưng ca chịu ủy khuất này!

Mấy người nghĩa khí phía trên, sôi nổi bỏ tiền.

Trong đó vị có tiền thứ hai kia lập tức vứt ra khoản lớn 200, mấy người còn lại móc mấy chục, liên kết tóc vàng - Grandet đều lại móc mười đồng, tám người cứ như vậy moi ra một ngàn đồng.

Chu Lê có chút cảm khái, lần đầu tiên biết một ngàn đồng thế nhưng có trọng lượng, hồi phục ngôn ngữ: "Cảm tạ, sau khai giảng ca trả gấp bội lại nhóm các cậu."

Đám côn đồ tự nhiên không cần, giọng nói chữ viết nhanh chóng ngập màn hình.

Cái gì "Chút tiền ấy có đáng gì" "Cùng huynh đệ khách khí là không phải" "Là huynh đệ thì đừng nói tiền"...... Rõ ràng đều là đám nhóc hơn mười tuổi, ngoài miệng một bộ một bộ.

Chu Lê nguyên bản còn có chút ngượng ngùng, lúc này cũng không khỏi vui vẻ, không nhịn được cùng bọn họ nói hai câu, nghe thấy bác sĩ gọi cậu, vội vàng đi qua.

Giấy kết quả ra tới, chân trái phía trước sai vị, nứt một cây xương sườn, còn lại đều là thương da thịt, kê thuốc mỡ, còn cần lấy một chút ít khác nữa.

Nhiều thứ cộng lại gần 900, Chu Lê thanh toán tiền trong ánh mắt đau thịt của nhóc tóc vàng, nhận ghế nhựa hộ sĩ đưa cho, nói tiếng cám ơn, nhận mệnh mà canh bên cạnh vị đại gia truyền dịch.

Tiểu hộ sĩ thấy cậu còn nhỏ lại hiểu lễ phép, xem nhẹ cậu một đầu tóc đỏ, hỏi: "Đây là chó của em?"

Chu Lê nói: "Không phải, là nhặt được cạnh thùng rác."

Tiểu hộ sĩ tức khắc tức giận: "Này đó ngược chó quả thật không phải người!"

Chu Lê nói: "Quả thật không phải người, quá phát rồ, cún moe như vậy cũng hạ thủ được."

Tiểu hộ sĩ nói: "Sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!"

Chu Lê phụ họa: "Đúng vậy." Chỉ là báo ứng này vì sao để cậu nếm?

Tiểu hộ sĩ nói: "Ai, may mắn gặp các em."

Chu Lê nói: "Không có biện pháp, tui người này tâm tính tốt, không thể nhìn động vật nhỏ chịu khổ."

Nhóc tóc vàng: "......"

Hello? Ưng ca anh mất trí nhớ phải không?

Chu Lê tùy tiện hàn huyên vài câu, bắt đầu cố vấn những việc cần lưu ý khi nuôi chó, nghe đến cực kỳ nghiêm túc.

Nhóc tóc vàng xem không hiểu, liền thành thật làm người trong suốt, chờ đến khi tiểu hộ sĩ đi chiếu cố các boss khác mới tò mò hỏi: "Ưng ca, anh tính nuôi nó?"

Chu Lê nói: "Tạm thời nuôi."

Nhóc tóc vàng ngộ đạo, đây là nghĩ nuôi tốt hãy bán.

Hắn lập tức nóng nảy, thuộc tính Grandet bùng nổ: "Nhưng này...... Này không có lời a, đến tái khám, còn phải mua thức ăn cho chó tiêm vắc-xin phòng bệnh, vạn nhất nó vết thương lành lại trưởng thành chút, không ai nguyện ý mua chó lớn như vậy, không phải lỗ chết sao?"

Chu Lê giáo dục hắn: "Cậu không hiểu, trên đời này có một số việc không thể chỉ dùng tiền tài cân nhắc, còn phải xem cái khác."

Nhóc Lông Vàng nói: "Khác gì?"

Chu Lê nói: "Đại ca của cậu, tình yêu thâm trầm của tui."

Nhóc tóc vàng: "......"

Ưng ca hôm nay có phải có chỗ nào đó rất không thích hợp không?

Chu Lê trấn an nói: "Yên tâm đi, trong lòng ca hiểu rõ."

Đây nào phải là chó bình thường, đây là Diêm Vương gia, lại lỗ tiền cũng phải nuôi cho tốt.

Cậu sờ đầu chó, tìm vui trong khổ mà tưởng tượng một chút hình ảnh sau này Diêm Vương gia rõ ràng muốn giết chết cậu lại không thể không bị cậu nuôi, thế mà cảm thấy rất sảng khoái, miệng tiện nói: "Cậu nói tôi đặt tên cho hắn là Cẩu Đản thế nào?"

Nhóc tóc vàng "Ha" mà bị chọc cười, không chờ trả lời, chỉ thấy Husky trên đài khám mở mắt ra nhìn về phía bọn họ.

Chu Lê: "......"

Thực xin lỗi, tôi sai rồi.

Cậu vội vàng bổ cứu, làm bộ kinh hỉ mà nói câu "Nhóc tỉnh", liền muốn cùng nhóc tóc vàng nói chuyện khác tách ra đề tài, kết quả nhóc tóc vàng cười một vòng xong, phát biểu cái nhìn: "Mới vừa nói xong liền tỉnh, xem ra nó thích tên này."

Chu Lê nói: "...... Cũng có thể muốn cắn người, chỉ là không sức lực."

Nhóc tóc vàng nói: "Chó sao, gọi nhiều thành thói quen."

Ừ, nhưng cuối cùng chết chính là tôi.

Chu Lê nhìn đồng đội heo, muốn đem người đuổi đi. Nhưng cậu xem nhẹ sức mạnh của tiền tài, chính nhóc tóc vàng liền tự sửa lại mồm: "Không được, tên rất quan trọng, để lại cho khách hàng đặt đi, chúng ta đừng đặt."

Chu Lê bắt đầu nghiêm túc kính hắn, khoé miệng hơi hơi giật một chút: "Đi lấy chút nước, để hắn uống đi."

Nhóc tóc vàng liền tìm hộ sĩ xin cốc giấy nhỏ, đến máy uống nước lấy nước, đặt trước mặt Husky.

Quý Thiếu Yến liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cúi đầu uống nước.

Chu Lê thầm nói một tiếng quả nhiên.

Từ nguyên văn miêu tả, Quý Thiếu Yến cảm tình đạm bạc, có thể khiến hắn đối đãi khác chỉ có gia gia đã nuôi lớn hắn. Hơn nữa người này cực kỳ có thể nhẫn có thể giả bộ, chẳng sợ trong lòng muốn đem người xẻo thành lát thịt, trên mặt cũng là lịch sự văn nhã, hòa hòa khí khí.

Này nếu là đổi thành người khác, đột nhiên từ thiên chi kiêu tử trở thành súc sinh, bị côn đồ bắt lấy đem bán, bán không thành bị ngược đãi, kết quả sau khi thanh tỉnh lại nhìn thấy cái tên côn đồ âm tình bất định kia, tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy, dưới đả kích luân phiên liều không cần mạng, nổi điên mà lao lại đây xé rớt một miếng thịt của cậu đều là phản ứng bình thường.

Nhưng Quý Thiếu Yến có thể bình tĩnh đến gần như biến thái.

Chu Lê thậm chí thấy ở động tác thong thả ung dung uống nước kia hiện ra một tia ưu nhã, cậu lại sờ đầu chó, thấy người ta một chút ý tứ cự tuyệt hoặc tránh né đều không có, nghiễm nhiên là coi như tay cậu không tồn tại.

Thật giỏi, cậu thu hồi tay không nói gì.

Chẳng sao, cậu đã nghĩ tới một cái biện pháp ngăn cơn sóng dữ, hẳn là có thể giữ chó lại.

Quý Thiếu Yến uống mấy ngụm nước liền thôi không uống nữa.

Lúc trước hắn bị lưu manh này dẫm một chân trên đầu, trong đầu vang lên ong ong, không sức lực tự hỏi chuyện khác. Hắn biết nằm ở bệnh viện thú cưng tạm thời không nguy hiểm, yên tâm ngủ.

Nhóc tóc vàng bồi nửa giờ, bị Chu Lê đuổi đi.

Sau giờ ngọ(sau 12h) ngày hè, một phòng Boss nháo đủ rồi, ở trong lồng ngủ thành tư thế hình chữ X.

Bác sĩ vào phòng nhỏ bên trong, có thể là đang ngủ trưa. Tiểu hộ sĩ mang tai nghe, ngồi ở trước quầy xem phim, phòng khám rất nhanh trở nên an tĩnh.

Chu Lê rốt cuộc có thể đem lực chú ý chuyển dời đến trên cơ thể này.

Cậu mở mặt trước camera di động soi soi, thấy giống hệt tư liệu nhân vật trong đầu, là một đầu nhuộm đỏ, nếu không phải cái màu này quá diễm lệ thì cũng không khó coi, có lẽ do nguyên chủ ở giai đoạn trước có không ít suất diễn, cho nên cho một bộ mặt có thể coi là không tồi, đáng tiếc tính cách quá có vấn đề.

Chu Lê nghĩ đến hoàn cảnh gia đình hiện tại của nguyên chủ, nhíu mày.

Mẫu thân nguyên chủ sớm đã qua đời, trong nhà chỉ có hai người, một là cậu ta, một là phụ thân Tiền Đa Thụ. Mà Tiền Đa Thụ không chỉ thích uống rượu, còn có khuynh hướng bạo lực gia đình, đây cũng là nguyên nhân chính tạo thành bệnh tâm lý của nguyên chủ.

Trong lòng cậu tặc lưỡi một tiếng, hy vọng có thể bình an vượt qua kỳ nghỉ hè này.

Một vị đại gia đã khiến cậu lo lắng đủ, cậu không muốn ứng phó thêm một gã đàn ông bạo lực mê rượu đâu.

Chu Lê tắt camera đi, xem xét ứng dụng trên di động.

Thế giới hư cấu này so với thế giới của cậu lạc hậu mấy năm, di động trả trước mới vừa bắt đầu phổ cập, video ngắn còn chưa xuất hiện, game mobile phát triển cũng chậm so với đồng kỳ, di động này chỉ có Chém Hoa Quả và Candy Crush, khiến người ta đặc biệt hoài niệm.

Cậu lượt qua lịch sử trò chuyện trên WeChat và QQ, có chút hiểu biết đối với tình huống xã giao của nguyên chủ, liền đặt sang chế độ im lặng bắt đầu chém dưa hấu.

Trò chơi này tương đối ma tính, cậu bất tri bất giác trầm mê, thẳng đến lượng pin gần thấy đáy mới thu tay, quét thấy dịch truyền chỉ còn một chút, liền chuyên tâm chờ thua ván này xong, gọi hộ sĩ tới rút kim.

Tiểu hộ sĩ nói: "Nó tốt nhất ở lại một ngày, nếu không đem ống kim lưu trữ, tạm thời không rút?"

Chu Lê thật sự thành thật đáp: "Tiền không đủ, ta trước mang về nhà quan sát rồi tính."

Tiểu hộ sĩ không tiếp tục khuyên nữa, tháo xuống từng vòng băng vải, gỡ xuống ống kim, thấy toàn bộ quá trình Husky vẫn luôn nhắm hai mắt, an tĩnh gần như quỷ dị, tức khắc thần sắc ngưng trọng, sợ là dị ứng thuốc, nhưng nàng vừa mới là quan sát qua mới yên tâm xem phim a!

Nàng khẩn trương nói: "Nó...... Nó như thế nào không tỉnh, có phải phần đầu bị thương qua hay không?"

Chu Lê kinh ngạc thò qua: "Là sao, ta nhìn xem."

Cậu đẩy đẩy vị đại gia nào đó, thấy người ta giống như đã chết, nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, kinh hỉ nhìn thấy khay vuông trên quầy có quả cầu lông mềm, liền lấy lại đây dùng lông đuôi từng cái mà quét mũi chó.

"Hắt xì --!"

Husky đột nhiên hắt xì một cái, đặc biệt vang dội.

Chu Lê ném quả cầu qua một bên, nói: "Tôi cảm thấy hắn không có việc gì."

Tiểu hộ sĩ: "......"

Quý Thiếu Yến: "......"

Tiểu hộ sĩ mắt dựng thẳng.

Chu Lê nói: "Tôi trước kia gặp qua một con chó bị thương, bởi vì bị chủ nuôi nó nhiều năm hành hạ, chờ đến lúc cứu sống, nó chính là một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, toàn thế giới đều không hiếm lạ."

Tiểu hộ sĩ nghe được đau lòng: "Đúng không?"

"Đúng," Chu Lê đau kịch liệt nói, "Động vật nhỏ đều có cảm tình, chị xem hắn nhỏ như vậy đã thừa nhận thống khổ không nên có, nhất thời tự bế cũng có thể lý giải."

Tiểu hộ sĩ nhìn Husky nhỏ yếu đáng thương, thở dài mà sờ soạng đầu chó một hồi.

Quý Thiếu Yến: "......"

Chu Lê chuyển biến tốt liền thu, tỏ vẻ sẽ dùng một trái tim ấm áp kéo hắn về nhân gian tốt đẹp, tạm biệt tiểu hộ sĩ, rời khỏi phòng khám.

Cậu đại khái có thể đoán ra tính toán của Quý Thiếu Yến.

Quý Thiếu Yến từ đối thoại phía trước biết được đám côn đồ còn muốn bán hắn, nằm xuống giả bệnh.

Việc này cùng loại với tâm lý dân cờ bạc, đã ném tiền, vì tránh cho lỗ sạch vốn, tên côn đồ rất có thể sẽ tiếp tục chữa trị, vậy hắn ít nhất có thể ở phòng khám nhiều thêm một ngày, tốt nhất là có thể làm tên côn đồ mượn đề tài đòi phòng khám chút tiền, ném hắn ở chỗ này mặc kệ.

Chẳng sợ tên côn đồ không muốn chữa, lại muốn đánh hắn một trận, cũng trước khi về nhà chữa bệnh tìm nơi không ai mà đánh, một quá trình này có lẽ có thể tìm cơ hội chạy, nếu không cơ hội, hắn tự nhiên không ngốc, sẽ thức tỉnh, ngăn cản tên côn đồ đánh hắn.

Đương nhiên Chu Lê chỉ là suy đoán, có lẽ vị đại gia này sẽ có thao tác càng lẳng lơ hơn.

Mặc kệ như thế nào, cậu đều trước giữ chó ở lại, xoát một đợt thiện cảm lại nói.

Quý Thiếu Yến bị cậu ôm chặt chẽ, nghe cậu ngâm nga tiểu khúc, cảm thấy cảm xúc cậu đặc biệt ổn định, hoàn toàn không có ý tức giận.

Hắn đánh giá trốn không thoát, liền mở mắt ra, tính toán nhìn đường, miễn cho không biết bị mang đi đâu.

Chu Lê thấy thế vui vẻ: "U, tỉnh?"

Quý Thiếu Yến lười nhìn đến cậu.

Chu Lê nhẹ nhàng vuốt lông hắn: "Anh biết nhóc oán anh đánh nhóc, nhưng kia không phải anh đánh. Anh là nhân cách thứ hai của cơ thể này, cho nên nghiêm túc mà nói, là nhân cách con người của anh cứu nhóc."

Hung thủ biến ân nhân, hoàn mỹ.

Chỉ cần cậu còn ở, Quý Thiếu Yến hẳn là sẽ không động vào cậu. Nếu linh hồn của cậu biến mất, kia Quý Thiếu Yến lại tính sổ cũng không có quan hệ gì với cậu.

Cậu chờ mong nhìn Husky trong ngực, chờ hắn phản ứng.

Quý Thiếu Yến tiếp tục nằm thờ ơ, một ánh mắt cũng chưa cho cậu.

Chu Lê: "......"

Ồ, người ta căn bản không để bụng, xong rồi.

Cậu nghĩ thầm đây thật là khó làm, ngoài miệng xiếc xướng đầy đủ: "Vì tránh cho nhân cách kia của anh trở ra đánh nhóc, chờ thương nhóc lành, anh liền cho tìm nhà tốt cho nhóc."

Dừng một chút, cậu thật sự không ngăn được cảm xúc nghẹn khuất, thân thiết nói, "Nhóc cứ yên tâm đi, Cẩu Đản."

Quý Thiếu Yến: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top