Day 18
Chu Lê ngủ một giấc rồi tỉnh, liền đem việc ngày hôm qua ném ra sau đầu, hoàn toàn không rõ ràng cái này đối với Cẩu đại gia nghe được một nửa bị ngắt đoạn mà nói có bao nhiêu bi thảm.
Cậu theo thường lệ rửa mặt ăn cơm, sau đó thu thập đồ vật đưa gửi chó, vì để tâm tình Quý thiếu gia có thể tốt chút, còn mang theo hai đoá hoa một thật một giả, bảo tiểu Ngũ đặt chúng ở cạnh Husky để điều tiết tâm tình, nghe được tiểu Ngũ một trận cạn lời.
Chu Lê còn ngại không đủ, lại cầm tay tiểu Ngũ tinh tế dặn dò một phen, thẳng đến khi Tống Oanh Thời cũng đến nhà ga, lúc này mới cùng nàng lên xe.
Tống Oanh Thời hôm nay không hẹn ăn sáng cùng Đào San San, mà là ăn cùng nãi nãi.
Thời điểm hai người đến khu mua sắm, xa xa đã thấy Đào San San cắn ống hút uống sữa đậu nành, thường thường nói chuyện cùng cô gái bên cạnh, bộ dáng tâm tình thực không tồi.
Chu Lê hơi nhướng mày, ở trong lòng cho một suy đoán.
Quả nhiên, chờ Đào San San giới thiệu, cậu liền biết nữ phụ pháo hôi trong nguyên văn vẫn cùng nữ chính gặp nhau.
Cũng không kỳ quái, Minh Anh quốc tế đối với người thường mà nói quá xa xôi, các thương gia biết được nữ phụ đi học ở trường học quý tộc trong truyền thuyết, tò mò mà chuyện trò nhiều, liền cho biết cháu gái ngoại của Tần tỷ cũng là học sinh Minh Anh quốc tế, vì thế hôm nay hai vị bạn cùng trường tới làm một cuộc gặp "hội đồng hương".
Đào San San nói: "Túc Nhã cùng một lớp với Quý thiếu đó!"
Chu Lê nghĩ thầm: Oa!
Tống Oanh Thời biết bạn tốt là fan não tàn của Quý thiếu, phối hợp mà "oa" một cái.
Đáy mắt Túc Nhã mang theo chút kiêu ngạo, ra vẻ không thèm để ý nói: "Chỉ là cùng lớp mà thôi, ngày thường cũng chỉ là có thể nói mấy câu."
Chu Lê nghĩ thầm: Ta đến một câu này cũng không thể nói đâu!
"Nói mấy câu!" Đào San San đầy mặt hâm mộ, "Tớ một ngày có thể cùng anh ấy nói một câu đã cảm thấy mỹ mãn, nhưng vấn đề là đến một câu này tớ cũng không thể nói!"
Túc Nhã cười cười, kiêu ngạo đáy mắt càng đậm.
Biểu tình Chu Lê có một chút vi diệu.
Tuy rằng xuyên vào tiểu thuyết, nhưng nghe thấy cảm giác được tất cả đều là chân thật, vượt qua mấy ngày không thích ứng, liền sẽ không có cảm giác ngăn cách quá lớn.
Thẳng đến lúc này chính tai nghe đối thoại không khác gì trong nguyên văn mới phát hiện quả nhiên vẫn là không giống nhau, cái này làm cho cậu bừng tỉnh có loại ảo giác mình có năng lực tiên tri.
Chính là "tiên tri" này quá trộn lẫn hơi nước hỗn tạp, trừ nam nữ chính và Tống nãi nãi sắp qua đời, kết cục của những người còn lại một cái cũng không biết.
Có điều như vậy cũng tốt, người tồn tại, sống chính là không biết.
Ngày mai sẽ có cái gì ngoài ý muốn xảy ra? Không biết. Một nửa kia sẽ là dạng người gì đâu? Không biết. Nỗ lực công tác tương lai có thể phát tài hay không nhỉ? Cũng không biết. Nguyên nhân chính là vì không biết, mới có thể khiến cậu ôm chờ mong đối với tương lai, cũng mới có thể có động lực cất bước tiếp tục tiến về phía trước.
Chu Lê không tiện nghe giữa nữ sinh nói chuyện nhiều, liền tính trước thay quần áo, lúc này ánh mắt Túc Nhã xoay chuyển tới trên người cậu: "Cậu ta là học sinh trường nào?"
Đào San San nói: "Nhị trung."
Túc Nhã ồ một tiếng, không hiếu kỳ.
Chu Lê thấy trong mắt nàng chợt lóe khinh miệt rồi biến mất, lễ phép gật đầu với các nàng, vào phòng thay đồ.
Liễu Tây Nhị trung tuy rằng chiếm chữ "Nhị", từ tên chỉ xếp sau Nhất trung, nhưng trên thực tế cũng không lợi hại bằng Tam trung, là trường xếp hạng lót đáy của toàn khu. Túc Nhã thân là một học bá bằng thực lực thi đậu Minh Anh, chướng mắt cậu thật sự quá bình thường.
Tâm thái cậu luôn luôn không tồi, đổi quần áo xong liền bắt đầu lau kính thủy tinh, chuẩn bị khởi công.
Tống Đào hai người thấy thế đi theo tiến vào trạng thái, hội đồng hương nhanh chóng kết thúc. Túc Nhã cũng làm ở một quầy tầng một tại đây, chỉ là cùng bọn họ một bên đông một bên tây, mấy người lại muốn nói chuyện phiếm sợ là phải chờ tới giữa trưa.
Đào San San thừa dịp người ta không ở, thương lượng cùng Tống Oanh Thời: "Bạn nói tớ thể nhờ nàng giúp tớ chụp lén mấy tấm ảnh của Quý thiếu không?"
Tống Oanh Thời vừa buồn cười vừa tức giận nhìn nàng, nói thẳng: "Có thể cái cầu a, vạn nhất nàng bị bắt được, bạn bảo nàng phải nói như thế nào, đem bạn khai ra sao?"
Đào San San nhụt chí: "Cũng đúng."
Chu Lê ở bên cạnh nghe, nhẫn nhịn, thật sự không nhịn được: "Quý thiếu của các bạn trông như thế nào, soái sao?"
Đào San San nói: "Đương nhiên soái a, là hotboy trường của Minh Anh chúng ta!"
Chu Lê thò qua tới: "Có ảnh chụp không, tôi nhìn xem."
Đào San San là coi cậu thành nhị phòng, nghe vậy lập tức hoài nghi đánh giá cậu.
Quý thiếu nhà nàng quá đẹp, không chỉ có nữ sinh thích, nghe nói còn có nam sinh từng theo đuổi hắn, nhị phòng này chẳng lẽ cũng có chút yêu thích đặc thù?
Nàng hỏi: "Cậu một nam sinh, xem ảnh chụp anh ấy làm gì?"
Đương nhiên là muốn nhìn nhân thân Đản Đản một chút a!
Chu Lê hỏi ngược lại: "Nữ sinh các cậu sẽ ngắm mỹ nữ sao?"
Đào San San nói: "Sẽ a."
"Nam sinh chúng tôi ngẫu nhiên cũng sẽ ngắm soái ca," Chu Lê không biết xấu hổ khoe khoang, "Tôi, đảm đương giá trị nhan sắc của Nhị trung, đương nhiên muốn nhìn một chút hotboy nhà khác trông như thế nào."
Đào San San nghĩ thầm có đạo lý, liền mở album di động ra đưa cho cậu: "Xem, đây là Quý thiếu nhà tớ."
Chu Lê cúi đầu liền thấy, nhướn mày một chút.
Ảnh này là chụp ở quán cà phê trường, góc độ này có thể thấy hơn phân nửa khuôn mặt Quý Thiếu Yến. Hắn mặc đồng phục Minh Anh, ngồi ở vị trí dựa cửa nói chuyện cùng người đối diện, khóe miệng cười nhạt, cực kỳ cảnh đẹp ý vui.
Mặt mày sinh đến cực đẹp, hơi hơi cong, phảng phất cả lông mi cũng lộ ra ôn nhu.
Nhưng mà ai cũng không biết một Quý thiếu gia ôn lương như ngọc như vậy, kỳ thật là cái bệnh kiều bạch thiết hắc.
Đào San San như hiến vật quý nói: "Thế nào, đẹp chứ?"
Chu Lê tự đáy lòng nói: "Đẹp."
Nói thế nào cũng là nam chính, phương diện diện mạo đương nhiên không thể thực xin lỗi người đọc.
Đào San San tựa như đang nghe người khác khen nàng, vui vẻ nói vài việc về Quý thiếu.
Ví như Quý thiếu không chỉ là hotboy trường, còn là học bá, hoàn thành năm học trước năm; ví như Quý thiếu tuy rằng xuất thân hào môn, nhưng một chút kiêu căng của thiếu gia cũng không có, đối với ai cũng ôn nhu; lại ví như Quý thiếu rất thiện lương, đã từng có học sinh áp lực quá lớn muốn nhảy lầu, chính là hắn khổ tâm khuyên về.
Chu Lê khóe miệng run rẩy.
Việc cuối cùng này cậu rất muốn sửa đúng, bởi vì nguyên văn từng tự thuật đơn giản, học sinh kia không phải thật sự muốn nhảy lầu, là nghĩ lấy chết uy hiếp để Quý thiếu moah moah một cái, Quý đại thiếu ôn nhu gật đầu đồng ý, đi qua lưu loát đánh người bất tỉnh. Ba ngày sau, học sinh kia lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà chuyển trường, nói phương diện này Quý thiếu nhà bạn không tham gia, ai tin?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, trên mặt cậu đặc biệt cổ động, tán thưởng hotboy nhà các bạn quá hoàn mỹ, quả thực thần tiên hạ phàm.
Mấy người cho tới khi có khách lại đây mới thu liễm, bắt đầu chuyên tâm công tác.
Tới gần giữa trưa Chu Lê lại nhận phát tờ rơi, đi trên đường tính tìm địa phương nhiều người, lúc này dư quang đảo qua, đột nhiên thấy các tiểu đệ, đếm đếm thấy là bốn người, cười vẫy vẫy tay.
Bốn người biết Ưng ca làm công, nghĩ đến nhìn xem, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của Ưng ca, liền chuẩn bị trộm nhìn một cái là chạy, kết quả không chờ đến khu mua sắm liền gặp ngay nhân vật chính, cọ tới cọ lui mà lại đây.
Chu Lê cười nói: "Các cậu như thế nào tới?"
Nhị ca thấy trạng thái cậu khá tốt, trong lòng buông lỏng, nói: "Đợi đến nhàm chán, tới tùy tiện đi dạo."
Chu Lê nói: "Tới xem tôi?"
Bốn người đồng loạt lắc đầu: "Không không không, là tùy tiện đi dạo."
Chu Lê không vạch trần bọn họ, đưa tờ rơi chuyển qua: "Không vội đúng không, vậy giúp tôi phát tờ rơi."
Các tiểu đệ tự nhiên đạo nghĩa không thể chối từ, nhanh chóng chia đều tờ rơi, rất nhanh từng người chọn tốt vị trí.
Chu Lê giúp đỡ bán chính là sản phẩm camera trong nước, đã có danh tiếng nhất định, nhưng bởi vì ở khu mua sắm chỉ là cái quầy chuyên doanh, không phải chi nhánh, rất nhiều người không biết bọn họ mừng đầy năm, bởi vậy Tần tỷ liền nghĩ phát chút tờ rơi.
Số lượng tờ rơi cũng không nhiều, năm người một phần, nhiệm vụ rất nhẹ nhàng. Khả nhân ở mùa hè dễ dàng táo bạo, rất nhiều người đều không thích nhận, bọn họ phí một phen công phu mới phát xong.
Nhị ca: "Giời, nhận tờ truyền đơn có thể phí bao nhiêu thời gian, làm ra vẻ!"
"Có người vung tay thiếu chút nữa đánh vào mặt ta, nếu không phải đang giúp Ưng ca, lão tử không thể không cho hắn một trận!"
Chu Lê xách theo một túi kem chia cho bọn họ, cười nói: "Các cậu ngày thường đi trên đường có nhận tờ rơi hả?"
Bốn người trầm mặc, có chút không lời gì để nói.
Chu Lê nói: "Thấy đủ đi, tôi đây là còn ít, cũng đã là phát chưa đến một giờ, các cậu nhìn xem mấy người bên kia, phỏng chừng phải đứng đến cả ngày."
Bốn người đồng loạt quay đầu, thấy người ở trên phố qua lại xuyên qua.
Thiếu niên nhị - bức lập tức bị chọc trúng trái tim nhỏ mềm mại, sôi nổi chạy tới thu một vòng tờ rơi, lúc này mới trở về ngồi ăn kem hộp, một bên ăn một bên thề: "Lần sau tôi thấy tờ rơi liền nhận."
"Đúng vậy, không trải qua nghề này, không biết có bao nhiêu khó khăn...... Ai Ưng ca, anh xem cái này," Grandet tiểu huynh đệ vĩnh viễn mẫn cảm với tiền, đưa cho cậu một tờ rơi, "Hội thi đấu thú cưng, mang Husky tham gia thử xem, nếu có thể lấy giải thưởng, khẳng định sẽ bán được giá cao."
Chu Lê tiếp nhận tới, tức khắc sửng sốt.
Hội thi đấu thú cưng, cái này trong nguyên văn cũng có, Tống Oanh Thời cũng mang theo Husky đi, nhưng cốt truyện trọng điểm không phải cái này, là sân bên cạnh vừa lúc đang tổ chức hội giao học bá, hội trường phát quá một vòng tờ rơi trò chơi "Học tập quá nhàm chán, mọi người cùng nhau hey hey hey".
Phát cái này ở hội trường học bá, hiển nhiên không người hỏi thăm, chỉ có Quý Thiếu Yến biết đây là hoạt động lão nhân không đàng hoàng nào đó trong vòng bọn họ tổ chức, liền chính là ngậm tờ rơi không rời miệng, thẳng đến khi nghe thấy Tống Oanh Thời đồng ý chơi mới từ bỏ.
Sau đó Tống Oanh Thời thật sự chơi, còn bởi vậy quen biết mấy người bạn, phỏng chừng cũng là làm chuẩn bị cho cốt truyện về sau.
Cậu nhớ rõ Tống Oanh Thời là ngẫu nhiên thấy bạn bè ở trong giới chia sẻ, mới biết được có hội đấu thú cưng, thì ra bên tổ chức còn phát tờ rơi? Chu Lê thu hồi tờ rơi, chuẩn bị lúc tặng chó cũng thuận tiện đưa cái này cho Tống Oanh Thời.
Cậu chờ các tiểu đệ ăn kem xong, liền đưa bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Nhị ca nói: "Anh không cần trở về?"
Chu Lê nói: "Chủ quán nói tôi phát tờ rơi xong là có thể ăn cơm, đi thôi."
Các tiểu đệ yên tâm, kề vai sát cánh cùng cậu đi ăn cơm, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Chu Lê một mình trở lại khu mua sắm, đi ngang qua cửa quầy hàng bỗng nhiên khựng lại, vòng trở về, chỉ thấy trên quầy đặt một đồ chơi Husky há mõm, trong miệng một vòng răng, ấn xuống một viên nào đó liền sẽ bị cắn tay.
Món đồ chơi này có chút lớn, răng cũng to, đặc biệt xuẩn manh, cậu nhất thời thích thú liền mua một cái, xách theo đi làm.
Gió êm sóng lặng mà qua một buổi trưa, theo thường lệ cậu cùng Tống Oanh Thời đi đón Husky, cũng theo thường lệ để Tống Oanh Thời ôm Husky, thẳng đến chỗ rẽ mới tách ra.
Tiền Đa Thụ đi uống rượu cùng đồng nghiệp, không ở nhà.
Chu Lê tùy tiện ăn chút gì, tắm cho Cẩu đại gia, làm khô lông, ôm đặt trên giường, ngồi xếp bằng ở trước mặt hắn, lấy ra đồ chơi mới mua: "Đản Đản, tới chơi cái này đi!"
Tâm tình Quý Thiếu Yến hôm nay vẫn như cũ không tốt, đơn giản liếc mắt một cái, không có hứng thú.
Chu Lê nói xong ấn tiếp viên răng, thấy Cẩu đại gia bất động, liền nắm móng vuốt hắn ấn một viên, sau đó chính mình ấn một viên, lại đi nắm móng vuốt Cẩu đại gia ấn một viên.
Quý Thiếu Yến chờ đến lần thứ ba ngốc bạch ngọt này muốn duỗi tay bắt hắn, liền không thể nhịn được nữa chủ động ấn một viên răng, hắn không muốn giao vận mệnh của mình vào tay người khác.
Chu Lê thầm nói một tiếng chơi chơi phỏng chừng liền không buồn bực, vì thế tiếp tục ấn.
Một vòng mười sáu cái răng, tám lượt qua lại, một người một cẩu thực mau ấn đến cuối cùng. Chu Lê do dự mà ấn viên tiếp theo, còn thừa ba viên.
Quý Thiếu Yến hai mắt nhìn, chọn một viên gần biên giác, đè xuống.
"Lạch cạch" bình an vượt qua.
Hắn tức khắc vừa lòng.
Chu Lê nhìn hai viên cuối cùng, chọn một viên trong đó.
"Lạch cạch" một tiếng, lại lần nữa bình an vượt qua.
Cũng chỉ còn dư lại một viên.
Quý Thiếu Yến: "......"
Chu Lê: "Ha ha ha ha ha!"
Chu Lê cười ngả qua, nhanh chóng bò dậy chờ thưởng thức: "Mau, tới phiên nhóc, không được quỵt nợ!"
Quý Thiếu Yến: "......"
Vì cái gì?
Hắn có phải nơi nào sinh tật xấu rồi không, rốt cuộc vì sao lại cùng ngốc bạch ngọt chơi trò chơi ấu trĩ như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top