Day 15
Lâm gia đi rồi, Nhị ca và các tiểu đệ mới tới liền nổ tung chảo.
Trong một tháng gom đủ một vạn, cái này đối với bọn họ mà nói quả thực là nhiệm vụ bất khả thi, trừ phi làm chút hoạt động phạm pháp.
Tìm gia trưởng cũng không được.
Điều kiện gia đình tiểu Ngũ bọn họ đều rõ ràng, cha mẹ là nông dân, phụ thân sau một hồi bệnh nặng thì mất, mẫu thân không có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm chút việc vặt và trồng trọt sống qua, hiện tại còn có thể cung cấp cho hắn lên cao trung đã thực không tồi.
Huynh đệ gặp nạn, bọn họ cũng không thể trơ mắt mà nhìn.
Hơn nữa nơi này còn có một sự kiện khác đáng giá chú ý.
Nhị ca nhìn về phía Chu Lê: "Ưng ca anh thật sự tìm được công tác?"
Chu Lê gật đầu, vuốt vuốt lông cho Cẩu đại gia tựa hồ đang rất không cao hứng, đơn giản giải thích: "Trùng hợp giúp một đại tỷ, chị ấy bán máy ảnh kỹ thuật số ở phố mua sắm, vừa vặn tuyển nhân viên mùa hè, nghe nói tôi muốn tìm công tác, liền nhận tôi."
Nhị ca hỏi: "Cho trích phần trăm bao nhiêu?"
Chu Lê cười: "Nghĩ cái gì đó, ai sẽ trích phần trăm cho người làm công hè chỉ công tác mấy ngày? Tôi đó là lừa hắn."
Chúng tiểu đệ trầm mặc xuống.
Nhị ca rối rắm một phen: "Thúc thúc hắn...... Thực sự có khả năng không cho anh học phí a?"
Chu Lê nói: "Hắn gần đây càng ngày càng có dấu hiệu muốn mất khống chế, tôi dù sao không có khả năng mặc hắn đánh, đánh tới đánh lui, các ngươi cảm thấy đâu?"
Nhị ca hơi hơi hé miệng, sắc mặt khó coi mắng câu đệch.
Bọn họ thật sự đem sự tình nghĩ quá mức tốt đẹp, bày hàng vỉa hè bán đồ ăn kiếm lời, liền cảm thấy thể nghiệm xong lạc thú làm công rồi, hơn nữa ngày đó thấy Ưng ca ra mua đồ ăn, bọn họ theo bản năng cho rằng giữa phụ tử không có thù lớn như vậy, đã hòa hảo.
Mấy ngày này bọn họ không thấy Ưng ca lại ồn ào đánh ông già nhà anh, cho nên liền không để bụng công việc ra sao, không thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhóm WeChat, chờ đến lúc bọn họ nhìn thấy lịch sử tin tức, việc đã bị đoạt xong rồi.
Hiện giờ một huynh đệ nợ một vạn, một huynh đệ khác rất có thể sẽ không giao nổi học phí, mà bọn họ cái gì cũng không giúp được.
Lão Tam nghĩ tương đối thoáng, nói: "Thật sự không được chúng ta liền làm tiểu đệ cho Lâm gia, không chừng có thể lăn lộn thành người trên người."
Nhị ca nói: "Không được, chúng ta đây là đi trả nợ, có thể trải qua ngày lành được sao?"
Một tiểu đệ khác nói: "Không thể nào, đơn giản là giúp đỡ làm chân chạy vặt làm chút việc đánh nhau thôi mà, một đại lão lớn như vậy, hắn làm sao có thể khó xử những học sinh như chúng ta chứ?"
Chu Lê nói: "Ví như làm chút chuyện thương thiên hại lí gì đó buộc cậu đi gánh tội thay, không đi liền giết chết cả nhà cậu, cậu đi không?"
Mọi người: "......"
Vài vị cảm thấy làm tiểu đệ cho đại lão kỳ thật cũng không tồi tức khắc cả người đều không tốt.
Không khí lại lần nữa ngưng trọng.
Chu Lê quét mắt một cái liếc thần sắc của bọn họ, lo lắng bọn họ sẽ vì chút tiền ấy mà nhầm đường lạc lối, nói: "Mẹ tôi để lại cho tôi chút tiền, miễn cưỡng có thể ứng phó, tôi trước làm công, không được thì lại động số tiền kia."
Không khí ngưng trọng rầm cái liền tan.
Thiếu niên nhị - bức nhiều vui sướng, núi lớn dường như nặng còn một tá, trên mặt lập tức lung lay lên, chỉ còn khuôn mặt tiểu Ngũ gắt gao banh lại.
Chu Lê bật cười giải tán nhóm tiểu đệ buông thả đức hạnh này, chỉ chừa một người tiểu Ngũ, mang hắn đi mua cơm cho Cẩu đại gia.
Tiểu Ngũ một đường trầm mặc, thẳng đến thấy cậu mua cơm xong muốn đi về, lúc này mới nói: "Ưng ca, em có thể đến nhà anh ngồi một lát không?"
Chu Lê nói: "Có thể, đi."
Hai người rất nhanh tới nhà.
Chu Lê ý bảo hắn tùy tiện ngồi, trước đưa cơm cho Cẩu đại gia, sau đó bổ dưa hấu trở lại phòng khách, đưa cho hắn một miếng, hỏi một vấn đề tương đối quan tâm: "Cậu như thế nào chọc phải Lâm gia? Hắn đến của cải của cậu cũng điều tra rõ."
Ở tiểu thuyết, tiểu đệ gì đó của nguyên chủ đều là tồn tại phông nền, mỗi lần lên sân khấu không phải đi theo nguyên chủ tán Tống Oanh Thời, thì chính là đi theo nguyên chủ cùng nhau đánh chó, còn lại một chút cũng không viết.
Dựa theo tính cách nguyên chủ, gặp việc này thật, tám phần sẽ lấy lòng mà thò lại gần cầu đi theo làm tùy tùng cho Lâm gia, Lâm gia có thể là không thích cái khí chất kia của cậu ta không muốn thu, bởi vậy sau cậu ta lại còn có thể tiếp tục nhảy nhót trước mặt Tống Oanh Thời. Dưới kiểu tình huống này, nguyên chủ sợ là sẽ khuyên tiểu Ngũ đi làm tiểu đệ trả nợ, tiện về sau che chở bọn họ.
Tiểu Ngũ cầm dưa hấu không ăn, ngón tay chà xát vỏ dưa một hồi, thấp giọng nói: "Trước đó không lâu mẹ em làm công té bị thương chân."
Cái tay đang muốn lấy dưa hấu của Chu Lê khựng lại, nâng mí mắt lên nhìn về phía hắn.
Tiểu ngũ không biết vì sao lại có chút hỏng, vội vàng nói: "Không nghiêm trọng, đã lành, cho nên trong khoảng thời gian này em mới tới chơi cùng các anh......"
Hắn hoãn khẩu khí, tiếp tục nói, "Nhưng mấy ngày nay em cảm thấy không thể tiếp tục bừa bãi nữa, đến làm chút gì đó, vừa lúc nghe nói một người cùng thôn làm phục vụ ở night club ánh sáng đom đóm, tiền lương rất cao, liền tìm qua muốn thử xem, làm thử ba ngày rót rượu cho Lâm gia một lần."
Chu Lê: "......"
Cậu đã nói đường đường một đại lão như thế nào lại cố ý chạy đến cái địa phương nhỏ của bọn họ tính kế người, thì ra là thế!
Tiểu Ngũ tìm từ một phen: "Địa phương kia rất loạn, mẹ em thấy em mấy tối nay luôn không về nhà, không biết từ đâu biết việc này, liền kéo em trở về, cho nên sau em nghe nói anh muốn làm công, sợ anh cũng đi loại địa phương này, liền nghĩ cùng anh làm công, tiện kịp thời khuyên nhủ."
Chu Lê gật đầu.
Tiểu Ngũ trầm mặc vài giây, khẽ cắn môi hít sâu một hơi: "Ưng ca, kỳ thật Lâm gia hắn...... Hắn không phải muốn anh làm tiểu đệ."
Chu Lê nói: "Tôi biết, hắn có chút yêu thích đặc thù."
Tiểu Ngũ sửng sốt: "Anh biết?"
Chu Lê nói: "Ánh mắt hắn nhìn tôi quá rõ ràng, tôi đã nhìn ra."
Nguyên bản Quý Thiếu Yến chưa đói bụng tùy ý ăn hai miếng cơm, nghe thấy một câu này liền không ăn nữa, đi ra cửa đến trước mặt ngốc bạch ngọt.
Chu Lê lập tức bế hắn lên vuốt lông, bẻ một miếng dưa hấu nhỏ đút hắn, thấy hắn không ăn, đánh giá hắn là muốn nghe xem việc này, liền thả dưa hấu lại, tiếp tục vuốt lông.
Tiểu Ngũ lấy lại tinh thần, nóng nảy: "Vậy anh còn nhúng tay vào việc này!"
Chu Lê nói: "Tôi không nhúng tay, nhìn hắn lôi cậu đi chơi một hồi, qua mấy ngày sau trở về lại tính kế tôi chơi tôi một phen?"
Tiểu ngũ nghẹn lại.
Chu Lê nói: "Tình huống vừa rồi chỉ có thể trước hết nghĩ cách kéo dài, cậu xem, ít nhất hắn hiện tại chỉ đánh chủ ý tôi."
Tiểu Ngũ suy nghĩ cực loạn, quả thực không biết nên nói chút cái gì, một lát sau mới hỏi một vấn đề rất quan trọng: "Ưng ca, mẹ anh thật sự để lại tiền cho anh?"
Chu Lê nói lời thật: "Không có."
Mặt tiểu Ngũ xoát cái liền trắng: "Kia...... Kia một tháng sau làm sao bây giờ?"
Quý Thiếu Yến cũng nhìn thoáng qua ngốc bạch ngọt, muốn biết cậu tính thế nào.
"Lại nghĩ biện pháp khác thôi," Chu Lê nhân cơ hội giáo dục hắn, "Cậu nhớ kỹ, có một số việc một bước sai, rất có thể chính là việc cả đời, không đến bất đắc dĩ, ngàn vạn đừng vì chút tiền ấy liều mạng, thật đến lúc bất đắc dĩ, cũng trước buộc chính mình phải suy nghĩ ra con đường khác."
Tiểu Ngũ vẫn trắng mặt, nỗ lực đứng ở lập trường của cậu nghĩ nghĩ: "Anh muốn tìm ba anh đòi tiền?"
Chu Lê quả quyết nói: "Không có khả năng."
Thật sự để Tiền Đa Thụ quản việc này, vậy về sau Tiền Đa Thụ lại đánh cậu, cậu chỉ có thể chịu đựng.
"Kia...... Kia......"
Trong miệng tiểu ngũ phát ra "Kia" nửa ngày cũng không ra một nguyên cớ.
Rõ ràng là hắn thiếu tiền, nhưng Ưng ca vừa xuất trận liền hút đi lực chú ý của Lâm gia, đến lúc đó Ưng ca thật không lấy ra tiền, Lâm gia tuyệt đối sẽ mặc kệ hắn, trực tiếp làm khó dễ Ưng ca.
Chu Lê trấn an nói: "Yên tâm đi, tôi có biện pháp ứng phó."
Hiện tại chỉ còn khoảng chưa đến hai mươi ngày là kết thúc kỳ nghỉ.
Qua hai mươi ngày, nếu thực sự có việc ngoài ý muốn hoặc hiệu ứng cánh bướm gì đó, làm cho quý ngài hào môn nào đó không xuất hiện, vậy cậu sẽ tìm Tống Oanh Thời vay tiền. Tống Oanh Thời tốt xấu gì cũng là thiên kim, một vạn đồng đối với nàng mà nói không thành vấn đề, hơn nữa tính cách nàng cậu rõ ràng, chỉ cần nói rõ sự tình từ đầu chí cuối, Tống Oanh Thời tuyệt đối sẽ hỗ trợ, lúc sau bọn họ chỉ cần chậm rãi trả lại tiền cho Tống Oanh Thời là được.
Cho nên chuyện ở đây, tiền không phải vấn đề quan trọng.
Chân chính muốn mệnh chính là nếu ngài hào môn không hiện thân, không ai ra mặt hòa giải Lâm gia, vậy dù Lâm gia nhận được tiền khẳng định sẽ lại nghĩ biện pháp khác tính kế cậu, một hai vạn vĩnh viễn không lấp được cái lỗ thủng này.
Hiện tại bọn họ đối với Lâm gia không khác phù du hám thụ, cậu tranh thủ một tháng hoãn thi hành hình phạt, một là muốn đánh cuộc cốt truyện bất biến, hai chính là vì hảo hảo nghĩ biện pháp đối phó con cự thú này.
Tiểu Ngũ không rõ nguyên do, tất cả lực chú ý đều trên một vạn đồng kia, hỏi: "Anh có biện pháp nào kiếm tiền?"
Chu Lê không tiện nói rõ, chỉ nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết, tin tôi."
Cậu không đợi đối phương hỏi lại, ngắt lời nói, "Hai ngày nay cậu có việc gì không? Không có việc gì thì giúp tôi một chuyện."
Tiểu Ngũ lập tức ngồi thẳng: "Không có việc gì, anh nói."
Chu Lê giơ đại gia trên đùi lên: "Mai kia tôi làm công, không yên tâm ném hắn cho ba tôi, cậu giúp tôi chiếu cố hắn, mỗi ngày tôi đi làm thì gửi cho cậu, tan tầm đón hắn."
Việc này đơn giản, tiểu Ngũ không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Tảng đá lớn trong lòng Chu Lê rơi xuống đất, tiếp đón tiểu đệ ăn dưa hấu, thấy hắn thất thần, liền đơn giản hàn huyên vài câu, tiễn người ra cửa.
Quý Thiếu Yến nghe tiếng đóng cửa, nhìn ngốc bạch ngọt quay trở về.
Hắn cảm thấy đột nhiên gặp phải chuyện lớn như vậy, hiện tại không có ai, ngốc bạch ngọt này hẳn là có thể lộ ra một chút cảm xúc chân thật, nhưng không có, chỉ thấy người nào đó ngồi trên sô pha móc ra một bộ bài, bày ở trước mặt hắn.
Chu Lê nói: "Tới, lại đến phân đoạn chúng ta rút bài đánh cuộc mệnh."
Quý Thiếu Yến: "......"
Cậu không có việc gì sao, còn chơi?
Chu Lê nói: "Rút đi."
Quý Thiếu Yến thầm nói trong đầu ngốc bạch ngọt này thiếu không chỉ là một sợi gân, không muốn để ý đến cậu, ném cậu xuống về phòng ngủ. Chu Lê cho là hắn muốn ngủ trưa, không cản hắn, một người "Ha ha ha" xem xong Nữu Hỗ Lộc, ngủ một buổi trưa, bò dậy nấu cơm.
Đêm đó Tiền Đa Thụ biết ngài mai cậu muốn đi làm công, tuy rằng trên lý trí biết là chuyện tốt, nhưng vẫn không khống chế được tính tình, mắng cậu không có việc gì tìm việc lăn lộn mù quáng.
Chỉ cần hắn không động thủ, Chu Lê liền vào tai này ra tai kia, nhìn theo hắn đóng sầm cửa về phòng, dạo tới dạo lui cũng vào phòng ngủ, cùng Cẩu đại gia đợi đến đêm khuya, cẩn thận đánh răng cho hắn xong, lau lau móng vuốt nhỏ và lông, liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Quý Thiếu Yến không đợi cậu ôm, tự mình theo "bậc thang" bò lên trên giường, nhắm mắt ngủ.
Chu Lê vuốt cằm đánh giá hắn, cảm giác số lần Quý thiếu gia ghét bỏ người hôm nay có chút nhiều, liền đi theo lên giường, nằm cạnh hắn, cầm móng vuốt nhìn hắn.
Quý Thiếu Yến liếc cậu một cái, lại nhắm lại.
Chu Lê thầm nói một tiếng quá táo bạo, nghĩ nghĩ, nói: "Đêm nay hát bài hát vui vẻ cho nhóc nhé, "Ếch con nhảy", nghe qua chưa?"
Cậu nói hát liền hát, "Vui vẻ trồng cây trong hồ nước, mơ ước nơi này sẽ biến thành đại dương, đôi mắt lồi với cái miệng rộng, đồng thanh ca hát vang trời......"
Quý Thiếu Yến lại mở mắt.
Chu Lê thực vui vẻ: "Một chú ếch xanh nhỏ vui vẻ, la la la la la ~"
Quý Thiếu Yến không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.
Chu Lê: "Trong hồ nước vui vẻ có chú ếch xanh nhỏ, nó cứ khiêu vũ tựa như bị hoàng tử nhập thân ~"
Quý Thiếu Yến: "......"
Lần thứ hai, Quý thiếu gia nghĩ.
Đây là sau lúc hắn bị ấn ở trên mặt đất ngược đãi, lần thứ hai có xúc động muốn cắn người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top