Day 14
"Có phải do nhân cách kia của anh từng đánh nhóc, làm cho nhóc phong bế nội tâm, tạo thành chứng mất tiếng gì đó, cho nên nhóc vẫn luôn không chịu kêu?"
Chu Lê ngồi xếp bằng ở đầu giường, ôm Husky vuốt ve từng cái, vạn phần đau lòng.
Quý Thiếu Yến ghé vào đùi cậu làm bộ mình là con thú bông, không rõ ràng lắm sự tình như thế nào phát triển đến một bước này.
Hắn vốn tưởng rằng ngốc bạch ngọt là hồi vị qua phát hiện hắn lên giường muốn đem hắn hất ra, ai ngờ trọng điểm của người ta căn bản không trên chuyện này.
Chu Lê dùng một bộ "bé đáng thương anh tới sưởi ấm nhóc" ngữ khí trấn an nói: "Không sao, anh sẽ chờ nhóc chậm rãi mở lòng, chúng ta không vội, nhé."
Quý đại thiếu vẻ mặt lạnh nhạt.
Chu Lê nói: "Anh cùng nhân cách kia bất đồng, chỉ cần anh còn ở một ngày, liền sẽ không đánh nhóc, yên tâm đi Đản Đản."
Cậu vừa nói vừa vuốt lông, đánh giá đã đem một cước kia xóa khỏi đầu Cẩu đại gia, liền một lần nữa đặt Cẩu đại gia bên gối, lưu loát xoay người nằm xuống, duỗi tay tắt đèn.
Quý Thiếu Yến "......"
Hắn bị một phiên thao tác này gián đoạn, đã quên vừa rồi muốn đánh giá đối phương như thế nào, trầm mặc vài giây, đành phải dùng mới thay thế -- tiểu tử này lỗ trong đầu không chỉ nhiều, mỗi cái còn đều không cạn.
Hắn là lần đầu tiên bị người làm cho cạn lời, ngốc bạch ngọt này rất có khả năng.
Hắn tìm một tư thế thoải mái, nhắm lại mắt.
Ngày hôm sau Chu Lê đứng trước thùng đơn giản đảo qua, lập tức đoán ra nguyên nhân Quý thiếu gia bò lên giường. Đây là tắm rửa xong, ghét bỏ khăn trải giường không đổi, không thích ngủ.
Cậu liền tốt tính lấy quần áo bên trong ném ra, lại tùy ý cầm hai cái sạch sẽ ở tủ quần áo, trải lên cho thiếu gia.
Kết quả tới buổi tối, Quý thiếu gia lại bò giường.
Lý do thật sự quá đầy đủ, một là trên mặt đất ngẫu nhiên sẽ có côn trùng, hai là cái thùng quá cứng, thứ ba cũng là cái quan trọng nhất, ngốc bạch ngọt nào đó cũng không phản cảm hắn ngủ giường. Đã có giường ngủ, hắn đương nhiên sẽ không ủy khuất chính mình ngủ trên mặt đất.
Cho nên Quý thiếu gia không chỉ bò, còn bò đến trắng trợn táo bạo.
Sau khi ngốc bạch ngọt lau móng vuốt cho hắn xong, coi mặt nhân gia biểu hiện ra ý đồ muốn lên giường.
Chu Lê chịu phục.
Nhưng Husky mình nuôi, chỉ có thể nhận, liền khom lưng bế Cẩu đại gia lên, nhận mệnh đặt ở bên gối, sau đó nằm ở bên cạnh nhìn hắn, cầm móng vuốt nhỏ của hắn hát bài hát đêm nay: "Sao có thể nhẫn tâm trách ngươi phạm sai lầm, là ta cho ngươi tự do qua hỏa......"
Quý Thiếu Yến: "......"
Hắn luôn cảm thấy ý nghĩa bài hát này có điều ám chỉ, cũng không biết ngốc bạch ngọt nào học nhiều thứ linh ta linh tinh như vậy.
Nhưng hát thì hát, Quý thiếu gia từ đây liền hoàn toàn ngụ ở trên giường.
Chu Lê bên gối nhiều ra một con Husky, một chút cảm giác mất tự nhiên đều không có, ngược lại cảm thấy ngày tháng mỗi lần vừa mở mắt liền thấy một cuộn Husky, thuận tay kéo qua xoa nắn một hồi rất không tồi.
Vì thế để Husky nhà mình lên xuống giường dễ dàng, cậu còn dùng hộp giày tạo một bậc thang đơn giản, cái này làm cho Quý thiếu gia phi thường vừa lòng.
Nháy mắt cái là tới thứ sáu, ngày mai Chu Lê muốn đi làm công.
Quý Thiếu Yến nhạy bén phát giác cậu có chút thất thần, nhìn cậu một cái.
Chu Lê nhìn TV, hoàn toàn không chú ý bên trong đang diễn cái gì.
Cậu ngồi trên sô pha một bên vuốt chó một bên trầm tư nên giao Cẩu đại gia cho ai, bởi mấy ngày nay Tiền Đa Thụ càng ngày càng táo bạo, tối hôm qua lại đá bàn trà, thật để Husky ở trong nhà, vạn nhất Tiền Đa Thụ lạt thủ tồi Husky, có thể phát sinh sự cố to lắm.
Những tiểu đệ đó tuy đều không quá đáng tin cậy, nhưng Chu Lê cẩn thận lượt qua một lần tư liệu nhân vật, phát hiện thật đúng là không người có thể phó thác. Cậu không khỏi thở dài trong lòng, đành phải chú lùn rút tướng quân, tuyển một hai người hơi đáng tin ra.
Lúc này cậu đột nhiên nhớ tới bọn họ tuần này muốn đoạt công việc ở trong cái nhóm kiêm chức kia, liền mở di động ra muốn hỏi một chút có cướp được việc không, vạn nhất nhân gia vừa lúc cũng có công tác, cậu còn phải chọn lại lần nữa.
Kết quả một câu còn chưa có phát đi, trong nhóm trước lóe ra một cái tin tức, là nhị ca phát: Đậu mè tiểu Ngũ chọc Lâm gia, làm sao bây giờ!
Trong nhóm nháy mắt nổ tung chảo.
Lão Tam: Đậu má hắn sao lại chọc Lâm gia, các cậu hiện tại ở đâu?
Phất nhanh: Anh đang ở cạnh hắn sao, anh làm sao mà biết được?
Nhị ca: Không ở cạnh nhau, mẹ tôi bảo tôi xuống lầu mua đồ, tôi thấy.
Tiểu Lục: Ở đâu?
Nhị ca: Ở siêu thị nhỏ bên cạnh.
Lão Tam: Mấy người?
Nhị ca: Bọn họ hai người, tiểu ngũ một người, không có động thủ, giống như đang nói chuyện, ta nhìn biểu tình tiểu ngũ không đúng lắm.
Diều Hâu: Chờ.
Chu Lê nhắn xong một câu này, đứng dậy ra cửa.
Quý Thiếu Yến thấy biểu tình cậu không đúng, từ trên sô pha đứng lên, có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu. Lúc Chu Lê đổi giày quét thấy Cẩu đại gia, nhìn đồng hồ trên tường một cái, phát hiện sắp đến giữa trưa, liền dứt khoát ôm hắn cùng nhau đi xuống, dù sao bên kia mới hai người, khẳng định đánh không nổi.
Cậu yên lặng lật tư liệu, cảm thấy có chút khó giải quyết.
So với bọn họ đám nhóc con chưa đủ lông đủ cánh, Lâm gia đó là xã hội đen chân chính, đặc biệt là Nhị gia phía sau hắn.
Nhị gia là người trấn Tương Mãn, nhưng khu vực hoạt động lại là một nửa khu Liễu Tây cùng khu Hành Bình giáp khu Liễu Tây.
Khu Hành Bình phồn hoa gấp mấy lần so với cái khu này của bọn hắn, chiếm đất cũng rộng.
Ở cái niên đại đả - hắc không nghiêm trọng, nhị gia dựa vào hung ác đoạt xuống mảnh địa bàn lớn. Hiện giờ quốc gia quản nghiêm, nhị gia cũng bắt kịp thời đại tẩy trắng, nghe nói hắn nhân mạch cực lớn, thường xuyên ôm đồm công trình, những hội sở cao cấp và night club gì đó ở khu Hành Bình đều là sản nghiệp của hắn.
Mà Lâm gia là phụ tá đắc lực của Nhị gia, bọn họ may mắn xa xa mà gặp mặt qua một lần, bởi vậy có thể nhận ra.
Đại lão này đó đối với nguyên chủ mà nói đều là tồn tại mong muốn không thể với tới, ai ngờ thế nhưng đột nhiên đối đầu bọn họ. Hiện tại bọn họ đối ngoại tuy nói là hợp pháp, nhưng sau lưng thế nào dùng ngón chân cũng có thể nghĩ đến. Sự việc này của tiểu Ngũ nếu có thể bãi bình còn may, nếu không thể...... Vậy phiền toái.
Chu Lê vừa nghĩ đến tình huống này liền nhíu mày.
Tục ngữ nói con nhà nghèo trưởng thành sớm, điều kiện gia đình tiểu Ngũ không tốt, là người ổn trọng nhất trong những người này, hơn nữa tiểu Ngũ ngày thường ít lời, một khi mở miệng là giải quyết dứt khoát, lúc trước quyết định cùng cậu làm công chính là tiểu Ngũ.
Một đứa bé như vậy, rốt cuộc là như thế nào chọc phải Lâm gia?
Chu Lê thật sự nghĩ không ra, cước bộ liền nhanh hơn bước chân đến địa điểm mục đích, thấy Nhị ca và lão Tam ở phụ cận cũng đuổi lại đây, thần sắc mỗi người đều rất ngưng trọng.
Lâm gia treo chữ "Gia", kỳ thật chỉ có hơn ba mươi tuổi.
Hắn ăn mặc áo thun đơn giản và quần hưu nhàn, tóc cũng là màu đen quy củ, nếu xem nhẹ hình xăm trên cánh tay, nhìn qua hắn một chút cũng không giống xã hội đen.
Giờ phút này hắn ngậm một điếu thuốc lá, nhìn bọn nhãi ranh trước mặt giống như nhìn một mâm đồ ăn, phát hiện lại có một người đi tới đây, ngẩng đầu đảo qua, tức khắc ngẩn ra.
Hắn nheo mắt lại, cười nói: "Đây cũng là huynh đệ của các ngươi?"
Mấy người Nhị ca đồng loạt quay đầu, lập tức hô: "Ưng ca."
"Ồ, Ưng ca," Lâm gia hứng thú tràn trề đánh giá Chu Lê, "Nghe nói, ngươi là lão đại của bọn họ?"
Chu Lê đối diện ánh mắt, mí mắt lập tức nhảy dựng.
Là một đại thiếu gia từng trà trộn qua hội sở, cũng từng được cả trai lẫn gái theo đuổi, cậu quá minh bạch loại ánh mắt này đại biểu cái gì.
Chờ cậu hỏi xong sự tình trải qua, cậu cũng chỉ dư lại xúc động muốn giật khóe miệng.
Sự tình phi thường đơn giản, tiểu Ngũ đi đường hút thuốc, đột nhiên bị đụng phải một cái, khiến hắn đụng vào Lâm gia bên cạnh, đem áo thun của người ta đốt ra một cái lỗ. Cái áo kia là Lâm gia mới mua, một vạn hai, Lâm gia rất rộng lượng bỏ bớt số lẻ, bồi thường một vạn là được.
Nói trắng ra, Lâm gia đây là có yêu thích đặc thù, coi trọng tiểu Ngũ, cho nên lúc sau muốn chơi hắn.
Còn may, chuyện có thể sử dụng tiền bãi bình thì không phải chuyện to tát.
Chu Lê thấy ánh mắt Lâm gia nhìn chằm chằm mình càng ngày càng trắng ra, làm bộ cái gì cũng không hiểu bắt đầu thương lượng với đối phương, khó xử nói: "Này...... Một vạn đồng không phải số lượng nhỏ, điều kiện nhà hắn kia đi...... Cũng không tốt nói cho gia trưởng, chỉ có thể chính chúng tôi nghĩ cách, chúng tôi đều là học sinh, nhất thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy, Lâm gia có thể thư thả cho mấy ngày được không?"
"Ồ, thư thả mấy ngày......" Lâm gia dẫm tắt tàn thuốc, móc một điếu mới ra.
Chu Lê ngộ đạo, giao Husky cho tiểu đệ, tìm bọn họ muốn bật lửa thò lại gần châm thuốc cho hắn.
Lâm gia gần gũi nhìn gương mặt này, cười phun ra một ngụm sương trắng: "Ngươi muốn thư thả mấy ngày?"
Chu Lê nói: "Ba tháng?"
Lâm gia cười ha một tiếng.
Chu Lê nói: "Kia...... Kia nếu không một tháng?"
Cậu khẩn cầu nói, "Lâm gia xin ngài thương xót, một tháng được không?"
Lâm gia nói: "Nếu ngươi lấy không ra đâu?"
Chu Lê nói: "Kia đến lúc đó ngài nói làm thế nào thì làm thế đó, nếu Lâm gia để mắt tôi thu tôi làm tiểu đệ, tôi liền làm trâu làm ngựa cho ngài, đem sổ sách trả gấp bội!"
Quý Thiếu Yến: "......"
Cậu khờ thật hay giả ngốc, không thấy hắn có ý gì sao?
Tiểu Ngũ bên kia cũng gấp đến độ sắp khóc: "Không được!"
Lâm gia mắt điếc tai ngơ, sung sướng cười ha ha: "Vậy ngươi đừng chờ về sau, hiện tại liền làm tiểu đệ cho ta là được."
Chu Lê nói: "Này không thể được, hiện tại mới có một vạn, tôi làm tiểu đệ cho ngài sẽ là hai vạn. Trước đó không lâu tôi mới tìm được công tác, một ngày một trăm rưỡi, đẩy mạnh tiêu thụ đồ vật bán ra còn có trích phần trăm, vạn nhất tôi vận khí tốt, lấy được nhiều trích phần trăm, vậy không phải có thể trả nợ sao?"
Lâm gia lại lần nữa bị chọc cười, cảm thấy nhóc con này ngốc đến đáng yêu, thật sự quá thú vị, thống khoái nói: "Được, ta cho ngươi một tháng, nói thật cho ngươi biết, tình huống nhà hắn như thế nào ta đã sớm biết, ngươi nếu là dám quỵt nợ, ta liền bắt huynh đệ ngươi khai đao."
Một tháng sau sẽ khôi phục thân phận hào môn Chu đại thiếu vẻ mặt nghiêm túc, bảo đảm nói: "Yên tâm đi Lâm gia, tôi người này nói chuyện giữ lời!"
Lâm gia cười véo mặt cậu một phen, cùng đồng bọn rời đi, nhanh chóng lên một chiếc xe.
Đồng bọn đều biết sở thích của Lâm gia, cũng cảm thấy nhóc con kia rất thú vị, liền cười chúc mừng Lâm gia một tiếng.
Lâm gia cười nói: "Trước điều tra cậu ta."
Đồng bạn gật đầu đồng ý.
Bọn họ từ trước đến nay cẩn thận, có thể chơi, nhưng phải biết rõ chi tiết đối phương, miễn cho chọc phải người không nên dây vào.
Lâm gia nói: "Đúng rồi, Nhị gia nói tối mấy giờ khách quý tới? Buổi tối ta còn có việc khác đâu."
Đồng bọn nói: "Hình như là 7 giờ."
Lâm gia nói: "Sớm như vậy?"
Đồng bọn nói: "Nói là trước khi hết ngày liền phải trở về, cho nên sớm tới trong chốc lát, Lâm gia biết là địa vị gì sao?"
Lâm gia nói: "Nội thành Quý thiếu gia, bối cảnh lớn đến dọa người."
Đồng bọn tò mò: "Thế hắn tìm Nhị gia làm gì?"
Lâm gia nói: "Nói là muốn nhờ nhị gia dùng nhân mạch giúp đỡ tìm một thứ, cụ thể tìm cái gì còn không rõ lắm, buổi tối sẽ biết."
Ô tô quẹo qua một khúc cong, nghênh ngang mà đi.
Chu Lê nhìn theo nó biến mất, lúc này mới xoay người đi ôm Cẩu đại gia, thấy đối phương chính là nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đặc biệt ghét bỏ.
Cậu chớp chớp mắt, vội vàng ôm lại đây vuốt lông: "Có phải đói bụng không? Anh đi mua cơm cho nhóc."
Cậu bây giờ còn có tâm tình quản tôi có đói bụng không?
Quý Thiếu Yến cuối cùng chằm chằm nhìn thoáng qua cậu, xoay đầu, không phản ứng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top