Day 10


Tống Oanh Thời mặc áo thun và váy ngắn màu nhạt, mái tóc dài uyển chuyển nhẹ nhàng hơi hững hờ trên vai, trên đầu mang kẹp tóc cùng màu váy, cả người sạch sẽ lại đáng yêu, hơn nữa diện mạo xinh đẹp ngọt ngào, khiến người khác nhìn là thích, quả nhiên là mệnh nữ chính.

Nàng đeo một cái túi hai quai, trong tay cầm kem, vừa đi vừa ăn, thường thường nhìn quầy hàng hai bên vài lần, hứng thú rất cao.

Chu Lê hồi tưởng chút cốt truyện nguyên văn, phỏng chừng nàng rất lâu chưa dạo qua chợ, đến đây chơi.

Tống gia và Tiền gia đều là người trấn Tương Mãn, ba Tống và ba Tiền đều là sinh viên hiếm hoi trong cái niên đại kia.

Bất đồng chính là Tiền Đa Thụ chỉ nghĩ tìm một đơn vị lấy tiền lương, sau đó kinh tế đơn vị bị đình trệ, dưới sự giới thiệu của bạn bè vào làm ở công ty Internet, huy hoàng đã nhiều năm, hiện tại sắp chơi xong.

Mà ba Tống tất không phải người chịu thành thật lấy tiền lương.

Ở cái niên đại đó hắn dựa vào chính bản thân dốc sức làm ra một phen sự nghiệp, thành công an gia ở nội thành, đưa mẫu thân đón qua. Về sau sự nghiệp càng tiến thêm một bước, hơn nữa mới cưới đương nhiệm thê tử, vì thế chuyển đến biệt thự.

Nhưng Tống nãi nãi không thích con dâu mới, liền không dọn đi theo, cũng nhìn ra được con dâu đối xử với cháu gái không tốt. Thời điểm con dâu có thai, đưa cháu gái đến để bà tự chăm sóc.

Cho nên phần lớn thời gian Tống Oanh Thời đều sinh hoạt cùng nãi nãi, được một tay bà nuôi lớn.

Kỳ nghỉ hè này là kỳ nghỉ cuối cùng nàng sinh hoạt cùng nãi nãi, bởi vì thân thể Tống nãi nãi càng ngày càng kém, biết chính mình khả năng không chịu được nữa, liền muốn trở về tiểu trấn nơi đã từng sinh sống cùng Tống gia gia, an tường đi nốt đoạn đường cuối cùng trong nhân sinh.

Việc này Tống Oanh Thời không biết, chỉ cho là nãi nãi muốn về vùng ngoại thành giải sầu, liền đi theo.

Tuy nói biệt thự Tống gia đã có mười mấy năm tuổi, sự nghiệp của ba Tống cũng không tiếp tục nâng cao một bước, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là ông chủ công ty, Tống Oanh Thời cũng không thiếu chút tiền làm thêm kia, nàng sẽ làm thêm chỉ là bởi vì hỗ trợ cho bạn học, cũng chỉ đi làm ở thứ bảy, thời gian còn lại đều bồi nãi nãi và Husky.

Tống nãi nãi không thích chó, nhưng không thể nói chán ghét. Mỗi lần Tống Oanh Thời ra cửa làm thêm, Husky liền để Tống nãi nãi chiếu cố, đại khái là người già rồi, bà thường xuyên nói chút chuyện quá khứ với Husky.

Quý đại thiếu lãnh tâm lãnh tình, duy độc sẽ có nhiều chút kính trọng và kiên nhẫn đối với lão nhân, an tĩnh nghe xong rất nhiều chuyện cũ.

Nguyên văn, hình ảnh Tống Oanh Thời và Husky cùng nhau thủ Tống nãi nãi trút xuống hơi thở cuối cùng quả thực kiếm đủ nước mắt.

Khi đó Tống nãi nãi đã hết sức hấp hối, thều thào gọi không ít thứ, có thể là cảm thấy Husky rất có linh tính, bà còn công đạo hắn một câu, nói mình về sau không còn nữa, hắn phải bảo hộ cô bé thật tốt.

Quý đại thiếu không hề nghĩ ngợi, lập tức ở trong lòng đáp một chữ "được".

Hắn thật sự quá giống Tống Oanh Thời.

Giống nhau mẫu thân ngoài ý muốn mất sớm, giống nhau phụ thân cưới mẹ kế khác, giống nhau nhà có anh em ác độc, cũng giống nhau được lão nhân nuôi nấng lớn lên.

Quý Thiếu Yến gia gia còn sống, nhưng hắn biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, bởi vậy hắn thực có thể lý giải Tống Oanh Thời bi thống.

Cũng bắt đầu từ một khắc kia, hắn sinh ra cảm xúc đau lòng đối với Tống Oanh Thời.

Chu Lê một bên tiến về phía trước, một bên tự hỏi làm sao có thể mau chóng đưa Cẩu đại gia cho Tống Oanh Thời, thấy Tống Oanh Thời càng đi càng gần, rốt cuộc sắp phát hiện Husky, liền vội vàng bế Cẩu đại gia lên che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, sau đó giơ một chi trước của Cẩu đại gia lên, vẫy vẫy với Tống Oanh Thời đang nhìn sang.

Quý Thiếu Yến: "......"

Được lắm, dám dùng hắn dỗ con gái.

Tống Oanh Thời quả nhiên ánh mắt sáng ngời, cười thò qua, thấy Husky tỏ một bộ mặt ghét bỏ người, tức khắc manh đến run gan, hỏi: "Tôi có thể vuốt ve nó không?"

Chu Lê buông Cẩu đại gia xuống, lộ ra cả khuôn mặt, cười nói: "Có thể."

Trong ấn tượng của Tống Oanh Thời, cậu là một đầu tóc đỏ, vừa rồi căn bản không nhận ra.

Giờ phút này vừa thấy lại là cậu, nàng lập tức trợn trắng mắt, thu về cái tay đang muốn vươn ra, quay đầu liền đi.

Chu Lê: "......"

Giá trị ghét bỏ này cũng quá cao, đến chó cũng không vuốt nữa.

Nhưng thật vất vả có thể gặp được, cũng không thể cái gì đều không làm.

Cậu đuổi theo vài bước: "Ai từ từ, tôi có lời nói với bạn."

Tống Oanh Thời không muốn nghe, bước nhanh về phía trước, rất mau đã tới trước một quầy hàng, đứng cạnh lão nhân đang cùng người nói chuyện phiếm, trừng mắt cảnh giác cậu.

Lão nhân kia tươi cười hiền lành, vừa lúc thoáng nhìn thần sắc cháu gái, đồng dạng nhìn về phía thiếu niên đang đuổi theo, dò hỏi cháu gái: "Bạn của cháu à?"

Tống Oanh Thời đông cứng nói: "Cháu không quen biết cậu ta."

Chu Lê đột nhiên dừng lại.

Tư liệu trong đầu cậu không có bóng dáng Tống nãi nãi, nhưng có thể khiến Tống Oanh Thời dựa vào, bên người còn có hộ lý đặc biệt kiêm bảo mẫu trẻ đi theo, hiển nhiên là Tống nãi nãi.

Tống nãi nãi hiện tại ở trong mắt cậu chính là viết hoa mấy chữ "NGUY HIỂM DỄ VỠ".

Cậu không dám lỗ mãng, thành thật đứng ở nơi cách xa bọn họ một mét, bất đắc dĩ cười cười.

Ấn tượng đầu của Tống nãi nãi đối với cậu cực tốt, hỏi: "Cậu tìm đứa bé nhà chúng ta có việc?"

Chu Lê thản nhiên nói: "Vâng, mấy ngày trước cùng bạn bè đánh cuộc thua, làm chút việc mạo phạm Tống tiểu thư, hôm nay gặp liền thầm nghĩ nói lời xin lỗi," cậu nói nhìn về phía Tống Oanh Thời, thành khẩn nói, "Thực xin lỗi."

Tống Oanh Thời trừng mắt, giống như là không quen biết cậu.

Chu Lê biết thiện cảm không phải xoát cái là đầy, nhưng ít nhất trước nói tạ tội.

Cậu gật gật đầu với Tống nãi nãi, lễ phép cáo từ, ôm Husky đi.

Tống nãi nãi nhìn bóng dáng cậu, hiếu kỳ nói: "Cậu ta làm cái gì?"

Tống Oanh Thời bĩu môi: "Ngăn đón cháu đòi WeChat."

Tống nãi nãi cười trong lòng cảm khái một tiếng tuổi trẻ thật tốt, bình luận: "Ta cảm thấy thằng bé này rất không tồi."

Tống Oanh Thời lập tức phản bác: "Cậu ta không tồi cái cầu!"

Tống nãi nãi cười lắc đầu, không có giải thích nhiều.

Mắt nhìn người của bà vẫn rất chuẩn.

Toàn thân thiếu niên từ trong ra ngoài đều lộ sự tự tin, có thể thấy được hoàn cảnh gia đình phi thường khỏe mạnh, dưới hoàn cảnh này như nhau nuôi không ra đứa trẻ quá xấu, hơn nữa ánh mắt thiếu niên sáng ngời, hào phóng khiêm tốn lại biết tiến lùi, là người rất xuất sắc trong những người cùng thế hệ mà bà gặp qua.

Rất xuất sắc Chu đại thiếu chính một bên đi về, một bên giới thiệu Tống Oanh Thời cho Quý thiếu gia.

Cậu không thể nói quá kỹ càng tỉ mỉ, nếu không dễ dàng bị hoài nghi, chỉ đơn giản nói: "Nhà nàng ở tại nội thành, nghỉ hè về đây chơi. Anh nghe nói ba nàng tìm cho nàng một người mẹ kế, khả năng quan hệ không được tốt lắm đâu, nàng đều ở cùng nãi nãi."

Ừm, để ngươi biết tình huống của các ngươi không khác nhau là bao, thuận tiện tung ra miếng mồi "nội thành".

Cậu vuốt lông, tiếp tục nói: "Nhóc đừng nhìn nàng vừa rồi như vậy, kỳ thật tính cách nàng đặc biệt tốt, anh chuẩn bị đưa nhóc cho nàng nuôi, nàng nhất định sẽ chiếu cố nhóc thật tốt, có vui sao?"

Quý thiếu gia không vui.

Hắn có điểm hoài nghi ngốc bạch ngọt này muốn dùng hắn tán gái -- ví dụ như đem hắn tặng người, lại nương danh nghĩa thăm hắn hẹn cô gái ra.

Trừ "về nội thành" có thể miễn cưỡng tiếp thu, hắn không quá vui luôn cảm thấy nhân cách tinh thần phân liệt này không biết khi nào liền sẽ bị loại bỏ.

Chu Lê không biết ý nghĩ của hắn, nửa đường tiêu hai đồng mua một cái chong chóng nhựa nho nhỏ, ôm Cẩu đại gia về nhà.

Cậu đầu tiên là tự mình vọt vào tắm một cái, sau đó lau lông cho Cẩu đại gia, đổi pin cho hướng dương kỳ quái, cùng bỏ nó với hoa nhỏ bỏ túi vào trong thùng, lại dùng keo trong suốt cố định chong chóng nhỏ trên thùng, lúc này mới vừa lòng ôm Cẩu đại gia về ổ.

Một người một chó ngủ trưa một giấc.

Gió ngoài cửa sổ thổi vào, chong chóng nhẹ nhàng chuyển động, tựa như là ở nơi sâu thẳm nào đó được bảo hộ trong ký ức mang theo hương dưa hấu và nước trái cây có ga giữa trưa ngày hè.

Lỗ tai Quý Thiếu Yến hơi hơi động, ngủ đến trầm.

Một giấc này hắn ngủ đến chạng vạng, mở mắt liền thấy ba cái thứ đồ chơi này cười đối với hắn, bất đắc dĩ đứng lên, đơn giản hoạt động tứ chi một chút, quét thấy Chu Lê cũng vừa lúc tỉnh, là bị điện thoại đánh thức.

Điện thoại là Tiền Đa Thụ gọi tới.

Hắn nhớ tới hôm nay có chợ, không muốn đi chen chúc con đường kia, tính vào từ một cửa khác của tiểu khu, liền bảo Chu Lê đi mua chút rau, trong nhà không còn thức ăn.

Chu Lê ăn ké chột dạ, cúp điện thoại liền lại ôm Cẩu đại gia xuống lầu.

Chợ náo nhiệt như cũ, nhưng lần này cậu không có hứng thú lại dạo, liền đi thẳng đến khu trái cây rau dưa, khi đi ngang qua một quầy hàng tạm dừng một chút, lùi lại về.

Lúc trước cậu dạo qua hết một lượt, không nhớ rõ có quầy hàng này, hẳn là mới tới.

Chỉ thấy quầy hàng đơn giản chỉ là bày một mảnh vải trên mặt đất, mặt trên bỏ ba loại rau dưa, mỗi loại một đôi nhỏ, mà chủ quán đều làm ổ ở trên ghế gấp, mỗi người mang mũ lưỡi trai và kính râm, ngồi như chim cút, đếm đếm một cái, một hai ba bốn năm sáu bảy, đặc biệt bắt mắt.

Chu Lê: "......"

Quý Thiếu Yến: "......"

Chu Lê cười ra tiếng, đột nhiên cảm thấy tiểu đệ này đó của nguyên chủ đều là nhân tài.

Cậu vốn tưởng rằng buổi sáng bị hắt bát nước lạnh, bọn họ đại khái đều sẽ sa sút tinh thần trong chốc lát, chính là thiếu niên nhị bức vui sướng nhiều, cũng không biết nhân gia thương lượng như thế nào, thế mà chỉ dùng một buổi chiều liền hoàn thành biến chuyển hung tàn từ "làm đại sự kiếm số tiền lớn" thành "bày hàng vỉa hè bán đồ ăn".

Cậu nỗ lực nhịn cười, hỏi: "Đồ ăn này bán thế nào?"

Các thiếu niên nhị bức không hé răng, theo bản năng rụt rụt ôm đoàn, cúi đầu tiếp tục giả làm chim cút.

Chu Lê nói: "Hỏi các cậu đó, không buôn bán?"

Nhóm chim cút nghẹn vài giây, con chim cầm đầu chậm rãi vươn hai ngón tay.

Chu Lê nói: "Hai đồng tiền một cân à?"

Nhóm chim cút chỉnh tề gật đầu một cái.

Chu Lê nói: "Được, cái này cho tôi hai cân."

Con chim cầm đầu chậm rì rì cọ tiến lên, cầm chút đồ ăn lên xoay người, cứng lại rồi.

Sáu con chim cút khác chớp chớp mắt, cùng cứng đờ. Một con trong đó thật sự không nhịn được, đột nhiên vỗ đùi: "Đậu, má nó chúng ta không có cân!"

Chu Lê: "......"

Quý Thiếu Yến: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top