Chương 1.
Chẳng biết tựa bao giờ, bọn trẻ con trưởng thành trong tình yêu lại ngày càng ít hơn những đứa trẻ trưởng thành trong niềm đau. Năm ấy, anh và em chỉ là những cậu bé hồn nhiên vô lo vô nghĩ, mang trong mình nhiều suy nghĩ non nớt, cũng chẳng hiểu biết gì về ưu tư phiền muộn. Cứ thế, hai ta ngày ngày ngây ngô mường tượng về chúng ta của sau này, về một viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai.
Vì ta là trẻ con, nên chẳng hay tình yêu là thế nào. Cũng chẳng rõ, nguyên nhân vì sao nhịp tim lại đập loạn xạ, phiến má lại ưng ửng hồng khi gặp một người nào đó và vì sao bản thân lại dễ dàng thứ tha cho chỉ riêng người ấy, dù việc làm đó nhiều lần khiến ta dường như bực tức đến phát run.
"Tú Tú, xem em có gì cho anh này."
Một cậu nhóc độ mười hai tuổi cầm chiếc hộp gỗ trên tay, vui vẻ chạy đến bên một cậu bé đang cặm cụi vẽ tranh mà khoe về chiến tích mình vừa mua về. Thạc Mẫn thấy anh chẳng để ý đến lời mình nói liền bày ra vẻ mặt hờn dỗi mà thầm than trách, mỗi lần anh tập trung vào việc vẽ vời là y rằng lại chẳng thèm để ý đến xung quanh đang diễn ra cớ sự gì, lần nào cũng như lần nấy em sắp phát bực với việc này mất rồi.
Trí Tú một bên vẫn chăm chăm vào bản vẽ mà chẳng hề hay biết hắn đã ngồi xuống bên cạnh từ lúc nào, vừa hoàn thiện xong nét vẽ cuối cùng anh liền cười mãn nguyện mà đặt bút vở sang một bên rồi vươn vai một cái thật dài, quay sang liền bắt gặp phải gương mặt dỗi hờn của em khiến anh không khỏi thắc mắc. Em ấy ngồi đây từ lúc nào nhỉ? Còn nữa, vừa gặp phải chuyện gì mà lại bày ra bộ mặt trông như đứa trẻ vừa bị cướp lấy một túi đồ ăn vặt thế kia. Nhìn mặt em lúc này khiến anh không tránh khỏi muốn bật cười.
"Em đến đây từ khi nào vậy, sao lại không kêu anh, đã vậy còn trưng ra bộ mặt bí xị thế Mẫn Mẫn, ai chọc giận gì em sao?"
Thạc Mẫn nghe anh hỏi vậy lại càng tức tối, còn không phải tại ai đó lo vẽ tranh mà quên mất luôn sự hiện diện của em sao, đã vậy anh còn chẳng thèm để tâm đến lời em vừa nói, nhã hứng muốn khoe chiến lợi phẩm của bản thân vừa hay bị Hồng Trí Tú dập tắt không một chút lưu tình.
"Anh nỡ lòng nào hỏi em như thế hả Tú Tú! Còn chẳng phải do anh?"
Anh vội ngẫn người trong giây lát, lục tìm trong trí nhớ ngắn hạn của mình để nghiên cứu lại xem bản thân đã vô ý đắc tội gì với cậu nhóc hàng xóm này nhưng ngẫm đi ngẫm lại mãi cũng chẳng nhận ra được bất cứ điều gì bất thường. Trí Tú vẫn là lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên dùng đôi mắt nai lấp lánh nhìn về phía Thạc Mẫn mà ánh lên rất nhiều nghi vấn.
"Anh lỡ làm gì khiến Mẫn Mẫn giận anh hả? Anh xin lỗi em nhưng mà thật sự là anh không biết mình đã gây ra chuyện gì. Bạn nhỏ nói Tú Tú nghe được không?."
Em thầm thở dài, thử nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của Hồng Trí Tú mà xem chắc chắn đến trái tim sắt đá cũng bị làm cho rung động chứ nói gì đến gì một người yếu lòng như Thạc Mẫn em. Cũng chẳng phải lần đầu bắt gặp anh trong tình huống thế này, nên em chỉ đành nuốt lại những lời muốn mắng mỏ ngay cuốn họng vào sâu trong lòng, quả thật em không đành để người đáng yêu như Trí Tú nghe phải bất kỳ điều gì không hay.
Thời gian thắm thoát trôi qua, xuân hạ thu đông rồi lại xuân, bốn mùa cứ thế luân chuyển chậm chạp, ấy vậy mà anh với em đã cùng nhau trải qua hai mùa hạ. Vẫn còn nhớ, mùa hạ năm ấy đã mang một Hồng Trí Tú đến bên cạnh Lý Thạc Mẫn, mang một ánh dương sáng chói rọi cả cõi lòng cằn khô khiến em lần đầu cảm nhận được cảm giác ấm áp, lần đầu biết cảm giác được một người xa lạ quan tâm hơn cả người nhà.
Kể từ lúc Thạc Mẫn được chào đón đến với nơi trần thế, bố mẹ em vẫn luôn rất kỳ vọng vào cậu con trai cả này, bởi lẽ em là con trai cả của dòng tộc họ Lý danh giá nên từ nhỏ đã được rèn giũa vô cùng nghiêm khắc, họ chẳng màn đến cảm xúc của em mà chỉ chăm chăm vào việc uốn nắn em trở thành người nối dõi cho họ sau này. Chỉ cần vô tình làm điều gì đó phật ý bọn họ liền lập tức bị lôi đến giữa nhà đánh một trận đòn thừa sống thiếu chết, người làm chỉ có thể đứng một góc quay mặt đi chỗ khác vì không chịu nổi cảnh tượng đau lòng trước mắt, thầm thương xót cho cậu chủ nhỏ chứ cũng chẳng có lá gan lớn để xông đến ngăn cản hành động của ông bà chủ.
Mang trong mình trọng trách của một "người thừa kế" làm cho Thạc Mẫn không dưới mười lần muốn tự kết liễu sinh mạng để không phải tiếp tục chịu đựng cảnh bị dày vò. "Sinh ra đã ngậm thìa vàng", "người thừa kế" hay "con nhà trâm anh thế phiệt" cái quái gì đó em đều không cần, thứ em hằng ao ước là một tuổi thơ viên mãn tự do hạnh phúc bay nhảy như bao đứa trẻ ngoài kia chứ chẳng phải những chức danh vô vị vẫn hay được người đời nhắc đến.
Thạc Mẫn vẫn liên tục bị dày vò từ ngày này qua ngày khác, không bằng những trận đòn roi đau thấu da thịt cũng sẽ là những lời mắng nhiếc xé tan cõi lòng, tất thảy đều là những điều một đứa trẻ không xứng đáng phải nghe và chịu đựng, xúc cảm vui buồn yêu ghét trong em cũng vì thế mà dần dần bị bào mòn đến tê liệt chỉ còn lại một đứa trẻ với thân xác vô hồn.
Cho đến một ngày đầu nắng hạ, khi em quyết định rời bỏ thế gian ông trời vì thương xót mà để em gặp được Hồng Trí Tú, người con trai xinh đẹp tốt bụng với tâm hồn ngây ngô trong sáng và nụ cười đẹp tựa thiên sứ. Anh như là ánh mặt trời mang đến từng tia nắng ấm áp sưởi ấm cõi lòng đã chết dần chết mòn của Lý Thạc Mẫn.
Còn nhớ, lần đầu gặp mặt của cả hai là tại một cánh đồng hoa rực rỡ, khi ấy Thạc Mẫn đang muốn tự tay tước đi mạng sống của chính mình sau một trận đòn roi của ông Lý để chạy trốn khỏi hiện thực khắc nghiệt thì liền bị một người con trai khác chạy đến giựt lấy con dao trên tay khiến em không tránh khỏi việc có chút giật mình, người đó không ai khác chính là Trí Tú. Sau khi ngăn cản được em làm điều dại dột anh đã nhanh chóng xoa lưng cho cậu như một lời an ủi và hỏi han đủ điều.
"Em tên là gì thế? Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Người nhà em ở đâu mà để em phải đến bước đường này?"
"Có chuyện gì xảy ra với em vậy?"
"Còn những vết thương trên người này là sao đây, ai lại nỡ ra tay với một đứa trẻ đáng yêu như này chứ?"
Cậu trai trước mặt em thì không ngừng luyên thuyên hỏi khiến em có chút đau đầu nhưng len lỏi trong đó em cảm nhận được một niềm vui khó tả, ra đây là cảm giác được người khác quan tâm sao, ấm áp thật. Em chỉ muốn thời khắc này có thể ngưng động mãi để cảm nhận được hơi ấm từ một người xa lạ chưa từng quen biết. Thạc mẫn không nhanh cũng chẳng chậm đáp lại từng câu hỏi một với đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm.
"Em tên Lý Thạc Mẫn, mười tuổi."
"Là do người em gọi là nhà gây ra."
"Chỉ vì phạm phải một lỗi nhỏ liền bị lôi ra hành hạ, cũng chẳng phải lần đầu."
Nghe xong điều em vừa nói, Trí Tú dường như chẳng còn tin vào những điều mình nghe thấy, đã là người nhà sao lại ra tay nhẫn tâm như thế đã vậy cậu nhóc này cũng chỉ mới mười tuổi, thật không có tình người. Chẳng biết anh lấy hộp cứu thương từ đâu ra mà nhẹ nhàng ngồi xuống băng bó cho em, động tác thuần thục như thể đã quá quen với việc xử lý những vết thương như thế này.
"Xong rồi đó, anh là Hồng Trí Tú mười hai tuổi, sau này cứ đến đây tìm anh mỗi lần em muốn có người bầu bạn, anh giúp em chia sẻ đừng tự chọn cách như vừa nãy nhé, ngày nào anh cũng ra đây để vẽ tranh hết."
Dứt lời anh liền nở một nụ cười tươi xoa đầu Thạc Mẫn, nụ cười ấy như đã cứu rỗi khoảng trời tối tăm của em thoả lấp đi tất thảy những đau thương em mang trong một khoảng thời gian dài đằng đẳng. Trò chuyện tâm sự với nhau khiến em như được trút hết nỗi lòng bấy lâu, một lần nữa cảm nhận lại được những xúc cảm đã bị ăn mòn dạo trước, Thạc Mẫn thầm nghĩ dường như em đã dùng hết may mắn cả đời để được gặp và quen biết với một Trí Tú ấm áp như vậy. Lúc chia ly từ biệt nhau ra về em mới biết anh là hàng xóm mới chuyển đến, là con trai của một bác sĩ đông y nổi tiếng khắp cả Đại Hàn, cũng kể từ đó hai người ngày càng gặp nhau nhiều hơn và trở nên thân thiết như hiện giờ.
Quay về thực tại, em bị tiếng kêu của Trí Tú làm cho thức tỉnh khỏi chuỗi kí ức hão huyền vừa lướt qua như một thước phim tua chậm.
"Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn.. sao lại không trả lời anh thế bận suy nghĩ việc gì sao?"
"H-hả à không, bỏ qua chuyện lúc nãy đi em có cái này cho Tú Tú xem này."
Em từ từ mở hộp gỗ liền lấy ra hai sợi dây chuyền bằng bạc kèm theo hai chiếc nhẫn có khắc tên của em và anh đưa ra trước mặt người con trai kia với vẻ mặt hớn hở, đây là cặp dây chuyền nhẫn em đặt làm riêng cho mình và anh.
"Ơ em lấy đâu ra thế?"
Trí Tú cong miệng cười tươi đến nổi khoé mắt cũng bất giác cong theo con mèo nhỏ này, anh mê mẩn nhẹ nhàng nâng niu sợi dây chuyền trong tay mình như một món bảo vật quý giá.
"Em đặt riêng cho em với Tú Tú đó, trên đây còn có khắc tên của hai đứa mình nữa. Đây là dây chuyền minh chứng cho mối quan hệ của em và anh đó, nó mang mặt ý nghĩa rằng dù bao nhiêu đoá hoa nở rộ rồi lại phai tàn chúng ta vẫn luôn mang dáng vẻ nở rộ xinh đẹp nhất trong lòng đối phương. Mẫn Mẫn biết Tú Tú vẫn sẽ cùng Mẫn Mẫn trưởng thành trên con đường phía trước nhưng Mẫn Mẫn vẫn muốn giữa chúng ta có một kỉ vật với nhau."
Nghe đến đây, Trí Tú bất giác tắt đi nụ cười ban nãy, "cùng Mẫn Mẫn trưởng thành" sao, e là không thể nữa rồi vì anh sắp đặt chân đến một chân trời khác, một đất nước xa lạ bên kia bán cầu. Anh vẫn chưa dám nói chuyện này cho Thạc Mẫn nghe, nói rằng anh sắp phải rời xa em ấy theo bố mẹ đi mỹ để định cư và chẳng biết có thể quay lại Đại Hàn lần nào nữa không, bản thân anh cũng không dám chắc về việc này, từ lúc biết tin phải chuyển đi Trí Tú cảm tương như sấm chớp đang đánh âm ĩ bên tai mình. Anh không muốn phải rời xa Seoul hoa lệ, càng không muốn phải rời xa Lý Thạc Mẫn, rời xa người mà anh yêu. Nhưng quyết định của bố mẹ anh muốn phản đối cũng chẳng được thành toàn.
"Tú Tú có chuyện gì thế, anh không thích nó hả?"
Em dè dặt nhìn biểu hiện của Trí Tú, ban nãy anh còn vui vẻ khi nhìn thấy món quà mà em bày ra trước mắt, thế mà bây giờ lại tắt hẳn nụ cười tươi rạng rỡ trên môi. Thạc Mẫn thoáng có chút hoảng hốt, là do anh không thích món quà này hay em đã lỡ lời nói gì đó khiến anh không vui sao.
"Không phải, anh rất thích nó. Chỉ là có chuyện này anh nghĩ đã đến lúc nên nói với em."
"Chuyện gì mà mặt anh nghiêm trọng thế?"
"Hai tuần nữa anh sẽ rời khỏi Hàn Quốc."
"Oa nghe thích thế chỉ là đi chơi thôi mà sao Tú Tú của em lại căng thẳng đến vậy hửm?"
"Anh đến mỹ để định cư.."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top