Chương 74: Dấu Hiệu Của Sự Thay Đổi
Mọi thứ trong lớp học đều có vẻ im lặng, nhưng một sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng rõ rệt đang diễn ra. Oanh, Hoàng và Minh Anh vẫn tiếp tục công việc của mình – tiếp cận và thuyết phục từng bạn học để họ nhìn nhận vấn đề theo một cách khác, để cảm nhận được rằng những gì họ đang làm không phải là sự duy trì trật tự, mà là một cuộc sống chịu sự áp bức.
Mặc dù còn rất nhiều người trong lớp vẫn sợ hãi hoặc không muốn dính líu đến sự việc này, nhưng có một điều không thể phủ nhận: sự thay đổi đang dần hiện rõ. Các học sinh đã không còn như trước, khi chỉ biết im lặng trước những quyết định của Quốc Huy. Một vài người bắt đầu đứng về phía Oanh và những người ủng hộ cô, thể hiện sự đồng cảm và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Câu chuyện ở ngoài lớp học
Ngoài lớp học, không khí cũng có phần căng thẳng. Các nhóm học sinh đều có những câu chuyện riêng về những sự thay đổi đang diễn ra. Trong khi Oanh, Hoàng và Minh Anh cố gắng tạo dựng niềm tin và sự đồng lòng từ bạn bè, thì Quốc Huy lại tìm cách đối phó với những động thái đó bằng cách giữ chặt quyền kiểm soát.
Hắn bắt đầu tỏ ra lo lắng hơn khi không thể kiểm soát được tình hình. Những học sinh trong nhóm của hắn, dù vẫn im lặng nhưng không khỏi có những nghi ngờ về cách hắn hành xử.
Trong một cuộc gặp gỡ bí mật tại căn tin của trường, Quốc Huy và những người trung thành với hắn ngồi lại với nhau, những lời bàn tán bắt đầu vang lên.
"Chúng ta không thể để chuyện này kéo dài thêm nữa," một trong số những người bạn của Quốc Huy nói. "Những học sinh trong lớp bắt đầu thay đổi, họ không còn sợ chúng ta nữa."
Quốc Huy nghiến răng, đôi mắt trở nên lạnh lùng. "Cái bọn đó chỉ biết nói những lời không thực tế. Chúng ta chỉ cần làm một động thái mạnh mẽ, tất cả sẽ trở lại như cũ."
"Nhưng nếu chúng ta làm vậy, có thể sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn," một người khác lên tiếng, vẻ lo lắng. "Mọi người bắt đầu đứng lên chống lại chúng ta. Họ không còn tin tưởng vào cách chúng ta làm nữa."
Quốc Huy im lặng, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. Hắn không thể để mất quyền lực này, không thể để mọi thứ sụp đổ chỉ vì vài lời của Oanh và nhóm bạn của cô.
Tại lớp học
Oanh ngồi vào chỗ, nhìn những người bạn trong lớp đang lén lút trao đổi với nhau. Cô biết rằng mọi thứ đang dần thay đổi. Mặc dù có những người vẫn sợ hãi, nhưng đã có nhiều bạn học bắt đầu chủ động tham gia vào các hoạt động nhóm mà Oanh và Minh Anh tổ chức. Cảm giác ấm áp và đoàn kết đang dần lan tỏa.
Hoàng ngồi bên cạnh, vẫn chưa hết lo lắng. "Cậu nghĩ hắn sẽ làm gì tiếp theo?" Hoàng hỏi, giọng điệu đầy lo ngại.
Oanh nhìn về phía trước, nơi Quốc Huy vẫn đang ngồi, đôi mắt hắn đang dõi theo từng cử động của cô. "Hắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Nhưng chúng ta không thể lùi bước. Nếu chúng ta không hành động, thì chẳng có gì thay đổi."
Minh Anh từ phía sau quay lại, gật đầu. "Chúng ta cần phải kiên trì. Chỉ cần một người trong nhóm của hắn thay đổi, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
"Đúng vậy," Oanh trả lời, giọng điệu kiên định. "Chúng ta cần phải tiếp tục giúp đỡ những người còn đang bị sợ hãi, để họ có thể đứng lên và đấu tranh cho những gì đúng đắn."
Cuộc Đối Đầu Tới
Một buổi sáng hôm đó, khi cả lớp vừa bước vào, một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi đã diễn ra. Quốc Huy bất ngờ bước lên bảng, ánh mắt sắc lạnh nhìn toàn bộ lớp học. "Các người nghĩ rằng chỉ với vài lời thuyết phục, các người có thể thay đổi mọi thứ?" hắn hỏi, giọng điệu tràn đầy sự thách thức. "Chúng ta đã sống trong trật tự này lâu rồi. Không ai có thể thay đổi được điều đó."
Oanh đứng lên, không chút sợ hãi. "Trật tự mà anh đang nói đến chính là sự áp bức. Và chúng ta không thể tiếp tục sống trong sự sợ hãi nữa. Mọi người xứng đáng được tôn trọng và công bằng."
Quốc Huy nhếch mép, ánh mắt đầy thách thức. "Vậy thì các người chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với hậu quả đi."
Nhưng lần này, những người bạn trong lớp, những người đã bắt đầu thay đổi, không còn đứng về phía hắn nữa. Một vài người bắt đầu đứng lên, những tiếng vỗ tay vang lên, thể hiện sự đồng tình với những lời nói của Oanh. Quốc Huy không còn giữ được sự tự tin như trước. Những ánh mắt không còn sợ hãi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top