Chương 2: Chuyện thường ngày
Năm 1960 - ( hắn 18 tuổi, cậu 14 tuổi vì lúc cậu ở cơ thể cũ là bây giờ cậu 16 nhưng tại cơ thể mới nhỏ hơn cậu tận 2 nên mới vậy
Căn phòng màu xanh biển ở London vào buổi sáng hiện lên như một bức tranh nhẹ nhàng, thanh bình. Các bức tường sơn màu xanh biển nhạt tạo cảm giác mát mẻ, dễ chịu, như gợi nhớ đến bầu trời trong vắt sau cơn mưa. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ lớn bằng kính, chiếu rọi vào không gian, làm nổi bật sự tinh tế của sắc xanh.
Tấm rèm cửa bằng vải lanh trắng được kéo nhẹ sang hai bên, để ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp phòng. Trên sàn gỗ sáng màu, những tia nắng tạo nên các vệt sáng lung linh, như đang nhảy múa trong không gian. Một chiếc ghế bành bọc vải xanh pastel đặt gần cửa sổ, kèm theo chiếc bàn nhỏ với bình hoa cẩm tú cầu, càng làm tăng thêm sự hài hòa và ấm áp.
Căn phòng còn được điểm tô bởi những chi tiết nhỏ như chiếc đèn bàn với chao đèn màu trắng kem, vài cuốn sách xếp gọn gàng trên kệ và một bức tranh phong cảnh treo trên tường. Tất cả hòa quyện, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng đầy sức sống, mang lại cảm giác thư thái trong buổi sáng London nhẹ nhàng và đầy cảm hứng.
Rầm!
Cánh cửa phòng được mở tung một cách thô bạo bởi cậu thiếu niên 17 tuổi. Anh nhào đến giường mà kéo chăn ra khỏi người cậu nhóc đang ngủ say không chịu dậy.
" Mau dậy nếu em không muốn bị mắng em trai yêu quý ạ! " Anh thẳng tay gõ lên trán cậu một cái đau điếng mà cũng nhờ đó mà cậu tỉnh táo hẳn.
Đưa tay dụi mắt, cậu cất giọng nói của cậu bé 15 tuổi mang chất trầm ấm, như một làn gió nhẹ phả qua buổi chiều hè, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu và thư thái. Mỗi từ ngữ cất lên như có sức nặng, trầm tĩnh nhưng không hề khô khan, mà lại chứa đựng sự ấm áp, dịu dàng. Âm điệu ấy như dòng mật ngọt, nhẹ nhàng rót vào tâm hồn, đánh thức những cảm xúc ẩn sâu, khiến người ta muốn lắng nghe mãi không thôi. Dù trẻ trung nhưng giọng nói ấy đã có sức hút tự nhiên, đầy cuốn hút và chân thành, tựa như lời kể của một người bạn tâm giao.
" A anh trai à, anh có cần làm thế không đấy ? "
" Cần, rất cần đấy nếu em không muốn bị mẹ mắng, Harrison! "
" Ưm... Được rồi anh ra ngoài đi, em cần 10 phút để vệ sinh cá nhân " nói rồi cậu vươn vai một cái mà bước vào phòng tắm chứ không cần nghe câu trả lời của anh. Anh gật đầu rồi bước ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Trong phòng tắm, cậu - Harrison Williams vỗ vỗ khuôn mặt mình. Không tệ, khuôn mặt này không khác gì khuôn mặt lúc mình còn là Evander Cavendish ấy nhỉ ? Cũng không biết hắn ra sao rồi ? Ai nhỉ ? Là Edward Cavendish đó a ! Là người anh trai không có cùng máu mủ với cậu lúc còn ở cô nhi viện. Mà cũng thật kì diệu nha, linh hồn cậu chỉ rời khỏi thân thể kia mà lại còn nhập vào một người khác nữa. Đặc biệt, người này y chang cậu. À không, khác chứ, điểm này rất dễ nhận biết lắm nè là cậu có một nốt ruồi nhỏ ở khoé mắt phải. Không sao, cho dù có nó cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai bảnh bao của cậu. Chỉ là... đến đây tâm trạng cậu chợt chùng xuống. Chiều cao! Chiều cao chết tiệt này lại dừng ở 1m7 mà không lên xíu xiu nào. Thật làm cậu xấu hổ trong khi các bạn cùng trang lứa lại cao hơn cậu nửa cái đầu.
Vứt ý nghĩ đó sang một bên, cậu lấy khăn lau mặt rồi mau chóng ra ngoài thay đồ xuống phòng ăn. Nhà cậu, ừm nói đúng hơn là của Harrison thực chất là một đại gia ngầm a! Mẹ Emma quả thật là một người đa sắc đa tài, không những là một nghệ sĩ đàn hát nổi tiếng mà còn là một bà mẹ của năm. Bà luôn chăm chút cho hai anh em, nói trắng là cho cậu nhiều hơn mới đúng. Bà còn biết rõ sở thích của cả nhà hơn họ nữa cơ. Đúng là người phụ nữ đại tài. Còn bố cậu, ông Maxwell Williams là một người đàn ông trụ cột tài giỏi của gia đình, không chỉ nắm trong tay một công ty thảo dược hàng đầu thế giới trụ sở chính ở London mà còn là người lãng mạn nữa a ! Ừm hừm, nghe đến đây hẳn bạn đoán được rồi đó. Ông ấy mỗi lần về nhà đều tặng mẹ Emma một đoá hoa hồng khi thì cẩm tú cầu khiến bà ngại đỏ cả mặt lên. Được rồi, cuối cùng là người anh trai mất nết của cậu - Sebastian Williams được mệnh danh là người anh trai mất " lết " nhất thế giới đó nha anh. Tuy mất nết, nhưng anh chàng này được cái cuồng em trai ( cậu ). Anh có vẻ ngoài không chỉ đẹp trai mà còn lạnh lùng phong độ, ừ, chỉ đối với mấy cô gái theo đuổi anh thôi. Còn đối với cậu, hắn như một con cáo vừa già vừa ranh mãnh.
Bước đến phòng ăn, cậu đã thấy bố Maxwell ngồi ở đó đọc tạp chí kinh tế rồi, lại mấy cái như cổ phiếu ấy mà. Còn mẹ Emma đang trong tấm tạp dề làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Còn anh cậu... A a a! Không xong rồi, anh ấy đang ôm con mèo đen đáng yêu mà cậu mua tuần trước đem đi vặt lông, đúng, vặt lông thật đó!
" Này! Mèo của em... " Cậu nhanh chân phóng tới mà tung một cước đá bay thằng anh đáng chết rồi ôm chụp lấy mèo con.
" Bộ em thương nó hơn anh hả ? Anh mới là người ru ngủ, đút sữa, tắm rửa cho em từ nhỏ đến lớn đó ? " Ngồi dậy xoa xoa cái lưng đáng thương của mình, anh gào lên.
" Hừ ! Cho dù vậy anh cũng không được vặt lông mèo của em. " Cậu bĩu môi một cái, ừ thì Sebby là người chăm sóc cậu từ lúc nhỏ khi bố mẹ bận việc đó. Nhưng thì sao cơ chứ ? Chẳng lẽ vậy mà vặt lông mèo con của cậu ?
Thở dài một tiếng, anh đưa tay lên đầu hàng em trai " Được rồi, anh thua anh thua. Vừa lòng em chưa ? " Lúc nào cũng vậy, anh đều nuông chiều, đầu hàng trước đứa em bướng bỉnh này cả nhưng không vì vậy mà cậu trở nên hư hỏng đâu, chỉ " hơi " cứng đầu thôi.
Nhoẻn miệng cười một cái, hạ tay thả mèo xuống rồi cậu kéo anh mình lên " Sebby, em đói rồi mau đi ăn nào "
Nói rồi hai anh em cùng đến bàn ăn mà dùng bữa với bố mẹ. Hôm nay bố mẹ, anh cậu đều phải ra ngoài có việc nên chỉ còn mình cậu ở nhà thôi. Thật là chán hết biết mà! Cậu thầm nhủ, hay nhân cơ hội này mở một tiệm hoa nhỉ ? Chắc sẽ không ai biết đâu.
Cậu với niềm đam mê trồng và bán hoa thường mang trong mình một sự hứng khởi đầy sức sống. Với niềm yêu thích thiên nhiên, cậu không chỉ xem việc trồng hoa như một thú vui mà còn coi đó là cơ hội để học hỏi và phát triển bản thân.
Mỗi sáng, cậu dậy thật sớm để tưới nước, chăm sóc từng chậu cây nhỏ. Từ việc chọn giống hoa, gieo hạt, bón phân, cho đến việc tỉa tót và quan sát chúng lớn lên, cậu đều thực hiện một cách tỉ mỉ. Những loài hoa như cúc, hồng, hay đồng tiền, mỗi loại đều được cậu nâng niu như những người bạn thân thiết.
Niềm vui không chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn thành quả nở rộ, mà còn ở việc chia sẻ chúng với mọi người. Cậu tự tay sắp xếp những lẵng hoa rực rỡ, mang ra trưng bày trong phòng, phòng khách hoặc phòng của người trong nhà. Mơ ước của cậu là một ngày nào đó có thể mở một cửa hàng hoa nhỏ, nơi mọi người có thể tìm thấy niềm vui qua những bông hoa tươi tắn do chính tay cậu trồng. Thật ra, mơ ước này cậu từng nói với hắn - Edward, cậu nhớ rất rõ hắn từng nói nếu cậu vượt qua căn bệnh đó mà ở lại với hắn, hắn sẽ cố gắng cùng cậu lớn lên, cùng mở một cửa hàng hoa theo như mong ước của cậu.
Mơ màng trong hồi ức cũ một hồi, cậu dần thoát ra khỏi nó. Khẽ lắc đầu như để nhắc bản thân cậu rằng giờ hai người đã là người lạ, cậu lại tiếp tục đắm mình trong những bông hoa màu sắc sặc sỡ ngoài vườn cùng chú mèo Jasper - tên mà cậu đặt cho nó.
--- Ta là dải phân cách đáng yêu nhất ---
Cậu thiếu niên ngồi tập trung trong phòng riêng, ánh sáng từ chiếc bàn học chiếu lên khuôn mặt đang chăm chú vào cuốn sách. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút lướt trên giấy thỉnh thoảng vang lên. Thỉnh thoảng, hắn ngừng lại, nâng mặt lên, ánh mắt dõi qua cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi những tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống vườn cây. Gió nhẹ làm lá cây xao động, hắn hít một hơi thật sâu rồi quay lại với công việc, nhưng trong lòng vẫn cảm nhận được sự bình yên từ thế giới bên ngoài. Đã bao lâu rồi nhỉ, bây giờ lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi nhung nhớ da diết, cảm giác thiếu vắng người hắn yêu khiến trái tim như thắt lại. Hắn ngừng công việc, đôi mắt mờ đi vì những ký ức ùa về. Cảnh tượng ngày đó, khi hắn bất lực nhìn người yêu trút hơi thở cuối cùng trên vai mình, lại hiện lên rõ ràng. Cảm giác đau đớn và tiếc nuối bao trùm tâm trí, khiến hắn không thể tập trung vào bất kỳ điều gì, chỉ biết đứng yên, lòng đầy thổn thức.
Đứng lên bước ra mở cửa bước ra ngoài, trong tầm mắt hắn dừng lại bởi một người con trai tóc đen mắt xanh nhạt, y hệt người hắn nhung nhớ nhung khác rằng khuôn mặt người này sắc sảo như trong lòng chứa đựng một âm mưu đen tối. Y dừng lại, cuối đầu chào hắn.
" Chủ nhân, tôi đã về " Ethan Howard cuối người trước mặt hắn, vị chủ nhân cao cao tại thượng mà y luôn yêu thầm.
" Ừm, lấy được rồi chứ ? "
" Vâng thưa người, đã lấy được."
" Tốt " hắn quay người sau khi để lại cái nháy mắt ý bảo y đi theo.
Hai người, người trước người sau mà đi vào thư phòng. Y khoá cửa lại, mắt nhìn lên người mới đây vẫn đang đi với y mà giờ đã ngồi vắt chéo chân lên chiếc giường sau tủ sách. Y bước đến gần, tay cởi áo choàng ra mà vứt xuống đất. Y không phải người đầu tiên làm tình với hắn, có rất nhiều người, cho dù là nam hay nữ nếu có mái tóc đen mắt xanh biển nhạt thì đều lên giường với hắn. Hắn khoát tay ý bảo y nhanh chóng đến, nhẹ nhàng đặt tay lên đùi hắn y đã bị hắn đè ra giường. Tiếp đó là một cảnh quấn quýt bên nhau, tuy làm rất nhiều người nhưng hắn chưa bao giờ hôn ai cả, thậm chí còn đeo bao. Bởi vậy, hắn vẫn một lòng một dạ với người hắn yêu - Evander.
Đêm nay quả là một đêm khó ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top