Chap 11 : Cuộc gọi bất ngờ từ Chu Tuấn Lãng
Chap 11 : Cuộc gọi bất ngờ từ Chu Tuấn Lãng.
" Cậu đoán thử xem " - Chu Tuấn Lãng nói.
Cao Trạch Dương có thể nghe được tiếng cười rất khẽ của Chu Tuẫn Lãng khi nói xong câu này. Cậu nghĩ có lẻ hắn đã nói với Tống Giai Di hoặc Lam Như Ý lý do gì đó để có được số điện thoại của cậu. Mà khả năng là Lam Như Ý cao hơn, chứ nếu là Tống Giai Di thì khó khăn hơn nhiều, Tống Giai Di rất nhạy cảm trong rất nhiều câu chuyện và sự việc, không chỉ nói qua loa một vài câu mà cô đã đồng ý hoặc nếu có đồng ý thì cũng sẽ thông báo với cậu một tiếng.
" Lam Như Ý cho cậu à ? " - Dương Dương suy nghĩ xong chắc chắn là Lam Như Ý đã cho hắn.
" Sao không phải là Tống Giai Di, mà cậu đoán là Lam Như Ý. "
" Tóm lại cậu tìm tôi làm gì thế ? Ai cho cậu thì mặc kệ có liên quan gì đến tôi đâu ? " - Dương Dương mất kiên nhẫn nói.
Không gian im lặng một chút, Chu Tuấn Lãng đang sắp xếp lại lời nói để truyền đạt cho Cao Trạch Dương : " Ngày mai, tôi rước cậu, con xe cậu thì để cho Lam Như Ý đến rước Tống Giai Di nhé ? "
Đầu Cao Trạch Dương lập tức nhảy số liên tục, cậu không hiểu về đề nghị này, vì hình như có chút bất tiện thì phải. Theo khoảng cách là nhà cậu xa nhất, gần nhất là Tống Giai Di, và ở giữa là Lam Như Ý. Sắp xếp hợp lý nhất là Dương Dương đến rước Lam Như Ý, sau đó Chu Tuấn Lãng đến nhà Tống Giai Di rồi cùng cậu và Lam Như Ý đến nhà hắn là được.
" Sau thế ? Đã sắp xếp xong từ chiều rồi mà sao giờ lại đổi kế hoạch vậy ? " - Dương Dương thắc mắc hỏi.
" Cũng không có gì, tại tôi sợ đến rước Tống Giai Di, ba mẹ cô ấy nghĩ tôi là bạn trai của cô thấy thì sao ? Hoặc khi chở Giai Di đến nhà thì có bạn bè nào thấy nói với Phùng Yến Linh thì lại tốn thời gian và tốn công giải thích với cô ấy nữa. " - Chu Tuấn Lãng dùng ngữ khí nhẹ nhàng và từ tốn nói với Dương Dương.
Dương Dương suy ngẫm một chút, thấy cũng có chổ hợp lý nhưng cũng có chổ bất hợp lý. Chẳng phải Tống Giai Di và Phùng Yến Linh rất thân thiết sao, làm sao có chuyện hiểu lầm khi nghe người khác nói lại. Cho dù là chính mắt của Phùng Yến Linh nhìn thấy hắn chở Giai Di thì cô ấy cũng chỉ hỏi mà thôi, phần lớn nữa Chu Tuấn Lãng cũng không phải mẫu người mà Tống Giai Di yêu thích.
" Alo? Alo? Dương Dương, cậu còn đó không ? " - Chu Tuấn Lãng đợi mãi không thấy Cao Trạch Dương trả lời nên lên tiếng hỏi.
Dương Dương thoát khỏi dòng suy nghĩ khi nghe tiếng của hắn truyền đến, cậu nhanh chóng trả lời : " Tôi đây, thế cũng được. Nhưng cậu có nói cho hai người họ biết chưa đấy ? "
" Tôi nói với Lam Như Ý rồi, cô ấy đồng ý và bảo là sẽ nói với Tống Giai Di ngay. "
" Vậy được rồi, sao cũng được mà. " - Dương Dương đáp.
Sau đó một khoảng thời gian không ai nói với nhau câu nào, điện thoại thì vẫn hiện thị tăng lên từng giây đồng hồ chứng tỏ cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, nhưng lại không có thêm một tiếng nói nào vang lên. Dương Dương không biết nên nói gì tiếp theo hay là cúp máy, cậu đợi mãi cũng không thấy Chu Tuẫn Lãng nói gì. Nhưng cậu chắc chắn hắn vẫn ở đó, vẫn đang cầm điện thoại vì Dương Dương vẫn nghe được tiếng thở đều đều của hắn.
" Dương Dương, hiện tại cậu có đang thích ai không ? ".
Cao Trạch Dương cảm thấy sấm chớp rền vang xung quanh cậu, cậu chột dạ khi nghe câu hỏi này của Chu Tuấn Lãng. Giọng của hắn trầm ấm, mỗi lần khi hắn nói chuyện cậu đều cảm thấy ấm áp và vui vẻ. Có khi những lời nói của hắn không dành cho cậu nhưng khi cậu nghe được thì vẫn vui vẻ và cứ ngỡ đó là những lời nói ấy dành cho cậu. Câu hỏi hắn vừa hỏi cậu, đây được xem là một câu hỏi bình thường của những người bạn nói chuyện với nhau, nhưng không hiểu là vì cậu đang thích hắn nên nghe được trong câu hỏi này rất nghiêm túc và mong chờ một chút gì đó từ câu trả lời của cậu hay không.
" Không có, hiện tại tôi không có đang thích ai cả. " - Cao Trạch Dương trấn tĩnh lại cảm xúc của mình đáp.
" Hừmmmmm.... Cậu thích người như thế nào ? "
Trước khi nghe được cậu hỏi tiếp theo, Cao Trạch Dương rỏ ràng nghe được một tiếng thở dài nhẹ nhỏm rất khẻ từ phía điện thoại bên kia sau khi nghe cậu trả lời, nhưng Dương Dương lại không chắc là cậu có nghe nhầm hay không.
" Không biết nữa, tôi chưa từng thích ai nên không biết người như thế nào có thể thu hút được bản thân " - Miệng thì đáp như thế nhưng trong lòng lại bảo : " Là cậu, là cậu đó. Mẫu người tôi thích là cậu đó, Chu Tuấn Lãng. ".
" Thế hã, khi nào cậu có người thích thì cậu nói với tôi đầu tiên có được không ? " - Chu Tuấn Lãng chậm rãi nói.
" Làm sao vậy ? Tại sao phải nói cho cậu biết trước vậy ? - Dương Dương thắc mắc hỏi. Không biết sao cậu cảm thấy hắn nay rất khác hơn mọi ngày, hỏi những câu rất lạ.
" Không có gì, cậu chỉ cần hứa với tôi như vậy là được rồi. " - Hắn nói.
" Được, khi nào tôi có người thích tôi sẽ nói với cậu đầu tiên. " - Dương Dương đáp.
Cao Trạch Dương không biết bên đây Chu Tuấn Lãng đang cười rất rạng rỡ, hắn không biết có lầm hay không nhưng hình như những yêu cầu hay đề nghị gì của hắn nói ra thì cậu đều đáp ứng. Tuy những yêu cầu hay đề nghị này không có gì quá đáng nhưng hắn cảm thấy chỉ cần hắn nói ra thì cậu sẽ hoàn toàn đồng ý.
" Còn một cái nữa, cậu có thể để tôi gọi cậu bằng Dương Dương được không. Còn cậu gọi tôi là Tuấn Lãng, cho bạn bè thêm thân thiết nhé. " Chu Tuấn Lãng lại tiếp tục đưa ra thêm đề nghị.
" Cũng được, nhưng mà..... " - Dương Dương chưa nói hết câu mà bên kia đã ngắt kết nối, nếu nhưng không lầm trước khi ngắt kết nối cậu còn nghe được giọng nói của hắn vang lên : " Ngủ ngon. ".
Dương Dương lắc đầu khó hiểu, nhìn lại màn hình đã hơn 30 phút trôi qua, cậu và hắn nảy giờ nói chuyện với nhâu tận 30 phút nhưng cậu lại không hề hay biết thời gian trôi nhanh như thế. Lòng cậu lân lân lên hạnh phúc, mặc dù cậu biết điều này là không nên có.
Chu Tuấn Lãng nghe Cao Trạch Dương nói " cũng được " nhưng tiếp theo đó lại là chữ " nhưng mà " thì hắn nhanh chóng ngắt máy không có cậu tiếp tục nói hết câu. Hắn chỉ cần nghe cậu đồng ý là được, sau "nhưng mà" thì hắn lại không muốn nghe thêm. Kèm theo đó trước khi ngắt máy hắn lại nói thêm rất khẽ một câu " Dương Dương, ngủ ngon. "
Chu Tuấn Lãng, Cao Trạch Dương cả hai mỉm cười chìm vào giấc ngủ. Ở nơi đó, họ đều có một giấc mơ cho cả hai, ác mộng hay mộng đẹp cũng chỉ họ biết. Mà tương lai sau này, sai lầm hay trả giá thì cũng chỉ có cậu và hắn phải chịu đựng và trãi nghiệm.
Đúng 9 giờ sáng ngày hôm sau, Cao Trạch Dương vừa mở cửa nhà đã hoảng hốt lùi về sao vài bước, sau một vài giây cậu mới định hình được người đứng trước cửa nhà cậu là Chu Tuấn Lãng. Mọi ngày Dương Dương chỉ thấy hắn mặc đồng phục chứ chưa từng đi chơi ngoài giờ nên trong ấn tượng trí nhớ của cậu Chu Tuấn Lãng lúc nào cũng đi kèm với bộ đồ đồng phục của trường, hôm nay hắn mặc quần short ngắn, áo thun cổ tròn trong không quá rộng, nhưng nếu nhìn thoáng quá cũng thấy được từng đường cơ bắp thoát ẩn thoát hiện sau lớp áo đấy. Nhìn Chu Tuấn Lãng quá trẻ trung và năng động. Làm cho Dương Dương cảm thấy mặt mình dần nóng lên, cậu ngại ngùng tằng hắng vài cái rồi nói.
" Chu Tuấn Lãng, cậu muốn dọa chết tôi hã, sau đứng trước cửa thế này. Đến lúc nào, sao không gọi cho tôi ? "
Chu Tuấn Lãng nhìn gương mặt Dương Dương thay đổi nhanh chóng, lúc trắng lúc đỏ. Tay chân thì lúng túng không biết để ở đâu cho đúng, trong mắt hắn hiện tại Dương Dương có chút gì đó dể thương.
" Dương Dương, tôi cũng mới đến thôi. Vừa định gọi cho cậu thì cậu ra mở cửa rồi. " - Chu Tuấn Lãng nói xong cười nhìn Dương Dương.
" Cậu đợi tôi một lúc, tôi thay đồ rồi mình đến nhà Lam Như Ý. "
Chu Tuấn Lãng không nói gì, gật đầu nhìn cậu đi vào nhà. Cao Trạch Dương này cũng không thèm mới hắn vào nhà ngồi, nói xong thì đi thẳng vào nhà vẫn cứ để hắn đứng ngoài cửa đợi. Hắn lắc đầu cười trừ chứ cũng không biết nói gì hay trách móc cậu quá vô tư.
Cao Trạch Dương vào nhà tầm 10 phút thì cậu đi ra ngoài, hắn vẫn đứng đó đợi cậu. Hôm nay đi lội ruộng, bắt cá rồi còn đi tắm sông, hái trái cây. Cậu đề phòng nên đem theo hai bộ đồ để thay. Dương Dương cũng giống như Chu Tuấn Lãng, cậu mặc đồ đơn giản nhưng lại trẻ trung năng động, tính cậu là thế cái gì càng đơn giản cậu lại càng thích hơn.
" Đi thôi. " - Dương Dương vừa nói vừa khóa cửa.
Cao Trạch Dương cùng Chu Tuấn Lãng đến nhà Lam Như Ý trước, sau đó cậu đưa xe máy của cậu cho Lam Như Ý chạy còn cậu thì leo lên phía sau xe của hắn ngồi. Cậu ngồi cũng không có gần sát hắn, chừa ra một khoảng trống nhỏ. Nhưng khi cậu vừa lên ngồi ở yên sau thì mùi nước hoa của Chu Tuấn Lãng bay vào mũi cậu, mùi hương nhẹ nhàng rất dễ chịu thêm vào đó một chút nam tính của thanh thiếu niên, tiếp tục khiến Dương Dương cảm thấy tim đập rộn ràng đã không còn theo quy luật của nó nữa.
Ba người cùng nhau đến nhà Tống Giai Di, chào hỏi ba mẹ Giai Di xong thì bốn người chạy đến nhà Chu Tuấn Lãng. Khi vừa đến Dương Dương bắt gặp được ánh mắt của Tống Giai Di khi nhìn thấy cậu và Chu Tuấn Lãng chung một xe. Ánh nhìn này không phải bất ngờ khi nhìn thấy người đi chung, mà có chút gì đó khó nói và nhiều tâm sự hơn là như thế.
Khi Dương Dương nhìn thấy, cậu cũng cảm thấy có gì đó không đúng khi Tống Giai Di nhìn như thế, Dương Dương cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nếu có gì Tống Giai Di sẽ nói với cậu ngay nên cậu không lo lắng gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top