Ngày thứ 6
Ngày thứ sáu, Giang cảm thấy như mình đã thực sự bước sang một chương mới trong cuộc đời. Sau khi thừa nhận tình cảm với Đức, cô không còn cảm thấy lạ lẫm hay bối rối nữa. Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể cả thế giới đột nhiên trở nên tươi đẹp hơn khi cô chấp nhận những cảm xúc của mình.
Sáng hôm đó, Giang thức dậy với một cảm giác bình yên trong lòng. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày khác biệt. Không phải vì có một cuộc hẹn quan trọng hay một điều gì đó đặc biệt sắp xảy ra, mà đơn giản vì cô cảm nhận được một sự thay đổi lớn trong chính bản thân mình. Tình cảm giữa cô và Đức không còn là những cảm xúc mơ hồ hay ngại ngùng nữa. Nó đã rõ ràng và chân thành. Giang biết mình sẽ cùng anh bước tiếp, dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Cả ngày hôm đó, Giang cảm thấy thời gian trôi qua nhẹ nhàng hơn. Dù công việc và học tập vẫn còn đó, nhưng cô cảm thấy như mình có thể đối diện với mọi thứ dễ dàng hơn khi có Đức bên cạnh. Anh không cần phải nói gì nhiều, chỉ một cái nhìn ấm áp, một nụ cười thân thiện là đủ để làm cho trái tim Giang cảm thấy an toàn.
Sau buổi học, Giang nhận được tin nhắn từ Đức.
– Chiều nay, em có thời gian không? Anh muốn mời em đi uống cà phê.
Giang không ngần ngại, ngay lập tức trả lời:
– Em rảnh, anh muốn đi đâu?
Chỉ vài phút sau, Đức gửi địa chỉ một quán cà phê gần trường, một nơi mà họ đã từng đến nhiều lần trước đây. Cô cảm thấy vui khi biết Đức không hề thay đổi, vẫn là người anh ấy – kiên nhẫn, ấm áp và luôn biết cách làm cô cảm thấy thoải mái.
Khi Giang đến quán cà phê, Đức đã ngồi đợi ở bàn quen thuộc. Anh cười khi nhìn thấy cô, nụ cười đó khiến Giang cảm thấy như mình đã về nhà. Không gian giữa họ giờ đây không còn ngượng ngập nữa, mà là một sự kết nối vô hình. Cả hai ngồi xuống, gọi đồ uống, và bắt đầu trò chuyện như những người bạn lâu ngày gặp lại.
– Giang, em có thấy cuộc sống hôm nay khác không? – Đức lên tiếng, ánh mắt anh chăm chú vào cô.
Giang ngạc nhiên, không hiểu anh đang nói đến điều gì.
– Ý anh là sao? – Cô hỏi, cười nhẹ.
Đức mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy sự ấm áp.
– Em đã thay đổi. Anh thấy em không còn lo lắng hay bối rối nữa. Em trở nên tự tin hơn, vui vẻ hơn. Anh nghĩ em đã chấp nhận chính mình và những cảm xúc của mình rồi.
Giang cảm thấy một chút ngạc nhiên, nhưng rồi cô mỉm cười, gật đầu nhẹ.
– Có thể đúng vậy. Em cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đã thừa nhận tình cảm của mình. Và em cảm thấy may mắn vì có anh bên cạnh. Em nghĩ rằng, dù không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất bây giờ em đã sẵn sàng bước đi cùng anh.
Đức im lặng, ánh mắt anh dịu dàng và đầy sự thấu hiểu. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nắm tay Giang, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Không cần lời nói, không cần hứa hẹn, cả hai đã hiểu nhau hơn bao giờ hết.
Ngày thứ sáu này, Giang cảm nhận được một sự bình yên trong lòng. Cô không còn lo lắng về việc liệu tình cảm của mình có đúng đắn hay không, và không còn sợ hãi về tương lai. Cô đã quyết định bước đi bên Đức, cùng anh chia sẻ những ngày tháng phía trước, dù có thể sẽ có khó khăn hay thử thách. Nhưng cô biết, chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua được mọi thứ.
Cả hai ngồi cùng nhau, lặng lẽ thưởng thức cà phê trong không gian yên tĩnh của quán. Giang cảm thấy như mọi thứ đã đúng, rằng tình cảm này không phải là một sự vội vàng, mà là một sự kết nối tự nhiên, từ những điều nhỏ nhặt nhất. Và cô cũng biết rằng, dù thế nào đi nữa, Đức sẽ luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô...
Còn nữa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top