Ngày thứ 4

Ngày thứ tư sau khi Đức thổ lộ tình cảm với Giang, mọi thứ bắt đầu dần dần thay đổi. Giang không còn cảm thấy quá bối rối khi nghĩ đến Đức, nhưng thay vào đó là một cảm giác lạ lẫm khó tả, một sự cân nhắc giữa những cảm xúc thực sự của mình và những gì cô nghĩ mình nên làm.

Cô thức dậy với cảm giác nhẹ nhàng hơn so với những ngày trước. Cái không khí yên bình hôm nay khiến cô cảm thấy lòng mình cũng dịu lại. Mặc dù Giang vẫn không biết chắc chắn liệu mình có thể yêu Đức hay không, nhưng ít ra cô đã bắt đầu chấp nhận rằng anh luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim mình.

Cả ngày hôm đó, Giang cố gắng tập trung vào học tập và các công việc thường ngày. Nhưng ánh mắt của Đức, những lời nói của anh vẫn vang vọng trong tâm trí cô. Cô không thể phủ nhận rằng Đức là người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Anh luôn bên cạnh, giúp đỡ cô qua bao nhiêu khó khăn, không chỉ là một người bạn đơn thuần mà còn là một người luôn biết cách khiến cô cảm thấy bình yên.

Về phần Đức, anh cũng không còn cảm thấy lo lắng hay bất an như trước. Mặc dù anh vẫn yêu Giang, nhưng sau buổi gặp mặt hôm qua, anh đã nhận ra rằng anh sẽ không vội vã. Anh muốn cô có thời gian để suy nghĩ về cảm xúc của mình mà không cảm thấy áp lực. Đối với anh, Giang là người bạn quan trọng nhất, và anh không muốn làm gì khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Chiều hôm đó, khi Giang đang ngồi một mình ở công viên, bất ngờ Đức xuất hiện, tay cầm một cốc cà phê. Anh nhìn thấy cô, mỉm cười và bước đến.

– Em ngồi một mình à? – Đức lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Giang nhìn anh, cảm thấy một chút ngại ngùng nhưng cũng không thể giấu đi nụ cười trong lòng.

– Ừ, em chỉ muốn ra ngoài một chút để suy nghĩ thôi. – Giang nói, ánh mắt cô lảng đi, như thể đang cố che giấu những suy nghĩ trong lòng.

Đức ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa cho cô một cốc cà phê. Giang nhận lấy, cảm nhận được sự ấm áp từ cốc cà phê đó. Trong im lặng, cả hai ngồi bên nhau, thưởng thức không khí trong lành của buổi chiều. Giang cảm thấy thoải mái, không còn những băn khoăn hay lo lắng như những ngày trước. Không gian giữa họ, dù im lặng, nhưng lại đầy ắp sự thấu hiểu.

Cuối cùng, Đức lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:

– Giang, em biết không, dù em có yêu anh hay không, anh vẫn luôn coi em là một người bạn quan trọng nhất. Anh không muốn gì ngoài việc em hạnh phúc. Và dù kết quả thế nào, chúng ta vẫn là bạn, phải không?

Giang quay sang nhìn Đức, trái tim cô như được an ủi. Những lời nói của anh nhẹ nhàng mà đầy ấm áp, không hề có sự thúc giục hay áp lực nào. Đức chỉ muốn cô cảm thấy thoải mái, và đó chính là điều khiến cô cảm động.

– Em... em cảm ơn anh, Đức. Em không biết phải nói gì, nhưng em rất trân trọng tình bạn của chúng ta. Em chỉ cần thêm thời gian để suy nghĩ về mọi thứ.

Đức cười nhẹ, không có vẻ gì là thất vọng hay buồn bã. Anh chỉ khẽ gật đầu:

– Anh hiểu. Em không cần phải vội vàng. Anh sẽ chờ, và anh biết rằng, dù tình cảm giữa chúng ta có thế nào đi nữa, chúng ta vẫn luôn là bạn. Chỉ cần em hạnh phúc là đủ.

Giang nhìn anh, trong lòng cô dâng lên một cảm giác bình yên lạ thường. Đức không hề ép buộc cô, không đòi hỏi cô phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Anh chỉ cần cô cảm thấy thoải mái, và sẵn sàng để bước tiếp.

Ngày thứ tư này, Giang nhận ra rằng tình cảm giữa cô và Đức đã trở thành một thứ gì đó lớn lao hơn, không chỉ là tình bạn đơn thuần mà còn là một sự hiểu biết sâu sắc về nhau. Cô không biết khi nào mình sẽ có thể yêu anh, nhưng ít ra, cô biết rằng Đức sẽ luôn ở đó, bên cạnh cô, chờ đợi và yêu thương.

Với Giang, ngày thứ tư này không phải là ngày có một câu trả lời rõ ràng. Nhưng ít nhất, nó là ngày cô cảm thấy yên tâm, cảm thấy tình bạn và tình yêu giữa cô và Đức sẽ không bao giờ thay đổi. Mọi thứ sẽ dần đến khi nó phải đến, và cô sẽ không còn phải lo sợ về điều đó nữa...

Còn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top