XVIII


năm thứ hai đại học, ngồi trong phòng ký túc xá, tôi nhìn ra cửa sổ thấy ánh nắng mùa thu len qua tán cây. mọi thứ xung quanh đều tấp nập: tiếng laptop gõ phím, tiếng bạn bè gọi nhau đi ăn, mùi cà phê từ căn tin bên dưới, nhưng tâm trí tôi lại lạc vào một miền ký ức cũ kỹ, nơi có một khoảng sân trường đỏ gạch, nơi có những buổi sáng chạy thể dục, những giờ học hóa rối rắm, những bài toán và những buổi tập múa mệt nhọc.

tôi nhớ hình ảnh cậu, đứng ở cuối lớp, ánh mắt lạnh lùng nhưng đôi khi thoáng nhìn tôi, những bước chân chắc nịch trên sân trường, từng lần cười nhẹ với minh anh hay thu nhi, mà trong lòng tôi thì rối bời. tôi nhớ cả khoảnh khắc đứng nhận giải thưởng múa, đứng cạnh cậu mà không dám nắm tay, ánh mắt lướt qua nhau mà chưa bao giờ thốt ra lời. những ký ức ấy, lúc đó tưởng như nhỏ bé, vụn vặt, nhưng giờ đây, lại trở thành một miền trời riêng, ấm áp và quý giá hơn bất cứ điều gì.

đôi khi, giữa những deadline của lập trình, giữa những dòng code dài vô tận, tôi lại bâng khuâng nghĩ về tuổi học trò, về những lần âm thầm yêu một người mà không dám nói. có lẽ, chính những khoảnh khắc ấy đã dạy tôi cách quan sát, cách trân trọng, và cả cách chấp nhận nỗi nhớ trong im lặng.

tôi mỉm cười, nhắm mắt một chút, để ký ức tràn về. không còn cô đơn, không còn lo âu, chỉ còn một cảm giác bình yên: tôi từng yêu, từng trân trọng, từng sống trọn vẹn từng khoảnh khắc với một người đặc biệt. dù cậu ấy có biết hay không, dù giờ đây chúng tôi ở hai thế giới riêng, những ngày tháng ấy vẫn là phần đẹp nhất của tuổi trẻ tôi.

và có lẽ, đó chính là điều kỳ diệu nhất: yêu đơn phương không phải lúc nào cũng cần được đáp lại, mà là để ghi nhớ, để trân trọng, và để khi nhìn lại, bạn có thể mỉm cười, thầm cảm ơn chính mình đã từng sống hết mình, từng rung động thật lòng.

tuổi học trò đã trôi qua, nhưng cậu vẫn tồn tại trong tim tôi – như một bức tranh chưa bao giờ phai mực, như nắng cuối chiều trên sân trường, ấm áp, hoen ướt và vô cùng đẹp đẽ.

hnnk.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top