[2] End
Ngao Bính vội vội vàng vàng chạy tới bờ biển, không thấy Na Tra đâu.
Hắn hôm nay không có tới?
Ngao Bính do dự một chút, trực tiếp đi tới Lý phủ.
Vào phòng Na Tra, không thấy người, nhưng Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại đang mở.
Ngao Bính biết hắn ở bên trong, không chút nghĩ ngợi liền đi vào.
Na Tra trong bộ dáng thiếu niên, nhắm mắt nằm ở trên cỏ, miệng ngậm một cọng, chân bắt chéo lắc lư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy Ngao Bính đi qua, Na Tra đột nhiên trợn mắt, liền nhìn đi chỗ khác, xoay người đưa lưng về phía cậu.
Ngao Bính cảm thấy hắn đang giận, chỉ là không biết giận cái gì.
Cậu bước đến, ngồi xuống đất bên cạnh Na Tra, duỗi tay ra đăth ở trên lưng hắn.
Na Tra xoay người ngồi dậy toan muốn trốn, hung dữ hỏi: "Làm gì?"
Ngao Bính tay cứng đờ, nghiêm túc hỏi: "Làm sao vậy?"
"...... Không có gì!" Na Tra không được tự nhiên, đã biết cậu đối với mình có tâm ý, còn biết thế nào đối mặt cùng cậu?!
Ngao Bính nghĩ nghĩ: "Bởi vì ta hôm nay đến muộn sao? Thực xin lỗi, ta và phụ vương phải thương nghị sự tình, cho nên......"
"......" Hẳn là thương nghị sự tình đi! Chết tiệt!
Ngao Bính biết hắn có đôi khi tính khí trẻ con, được chơi đá cầu còn quan trọng hơn, đành phải lấy quả cầu ra, lấy lòng nói: "Giờ chúng ta đá không?"
Na Tra bực bội không thôi, không đáp lại.
Ngao Bính nghĩ nghĩ, buông quả cầu, lại từ ống tay áo móc ra một viên hạt châu to bằng nắm tay: "Cái này cho ngươi. Tha thứ ta đi, lần sau không tới muộn nữa."
Hạt châu này, trừ Long Cung, cũng chỉ có Ngọc Hoàng đại đế mới có, là bảo bối khó mà kiếm được.
Hồi trước Na Tra giận cái gì, cậu cũng không thiếu lần nào đem Long Cung bảo bối tới dỗ hắn.
Na Tra đương nhiên không chút khách khí mà nhận, hiện tại trong phòng còn rất nhiều loại bảo bối mà bất kì yêu quái thần tiên nào cũng thèm nhỏ dãi.
Tiểu long chắc chắn sẽ phá sản!
Na Tra sợ mình không lấy, cậu liền đưa cho người khác, đành phải nhận lấy, nghĩ về sau hắn sẽ lựa thời điểm dùng lại cho cậu. Bằng hữu sao, đương nhiên phải vì đối phương suy tính, liền giúp cậu trông giữ một chút nha ~
Nhưng mà hiện tại......
Na Tra buồn bực: Chết tiệt! Hắn không phải ở đưa của hồi môn ha? Trước kia đưa quá trời như vậy, còn lấy lòng mẫu thân...... Đúng là tâm cơ thâm trầm! Ta đem ngươi làm bằng hữu, ngươi lại......
Na Tra ngẩng đầu, hờ hững mà nói với Ngao Bính: "Ngươi về sau đừng tới tìm ta."
Ngao Bính ngẩn ngơ, quả thực sét đánh ngang tai, Sơn Hà Xã Tắc Đồ đột nhiên nổi gió, mưa rào.
"Vì, vì cái gì?" Cậu hoảng loạn, tay run rẩy cầm bảo châu không xong, "Ta làm sai cái gì? Ta, ta có thể sửa! Na Tra, ngươi đừng ——"
Na Tra đột nhiên đứng lên, thật sự không đành lòng xem cậu như vậy.
Ngao Bính cũng đứng lên theo, khẩn trương mà nhìn hắn.
Na Tra ra khỏi Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Ngao Bính đi theo ra ngoài.
Na Tra thu hồi đồ, biến thành hình dáng tiểu hài tử, hung hăng nói: "Ta sắp tới sẽ không về nhà! Ngươi không cần tới!"
"Ngươi muốn đi đâu? Ta bồi ngươi!" Ngao Bính gấp gáp, không thể chịu đựng được một ngày không nhìn thấy hắn.
Na Tra càng thêm táo bạo: "Đi gặp sư phụ, không cần ngươi theo!"
"Nhưng ngươi còn như vậy tiểu......"
Na Tra đột nhiên trừng hắn, nghĩ thầm: Ngươi cũng biết ta nhỏ à? Vậy ngươi còn nghĩ cùng ta ——
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên biến lớn lên, dẫm lên Phong Hỏa Luân trên cao nhìn xuống hỏi: "Ta còn nhỏ hay sao?"
Ngao Bính ngơ ngác mà nhìn hắn, suýt nữa ngắm đến ngây ngốc đi. Cậu ho nhẹ một tiếng, không dám đối mặt với Na Tra như vậy, đỏ mặt cúi đầu.
Na Tra:......
Chết tiệt! Hắn thật sự chịu không nổi Ngao Bính như vậy, đánh chửi thì không đành lòng, đem chuyện nói minh bạch lại càng không đành lòng. Gia hỏa này, ôn nhuận như ngọc, nếu nói rõ sợ là sẽ khổ sở tới phát khóc.
Na Tra tâm loạn, dẫm lên Phong Hỏa Luân đi.
Thôi thôi, đại gia tách ra bình tĩnh một chút, tốn chút thời gian quên mất thì tốt rồi.
.
Na Tra hướng tây mà đi, đi qua một địa phương có chút linh khí, tính toán ở tạm chỗ này một thời gian. Nếu không đi tìm sư phụ thật, vạn nhất Ngao Bính cùng chạy qua thì làm sao bây giờ?
Ai, tên này vì sao phải có cái loại tâm tư này? Cùng đại gia đá cầu không tốt sao? Cái gì mà thành thân, còn cùng người khác thì không được...... Nói ra thực không biết xấu hổ!
Bị Phong Hỏa Luân hun nóng quá độ, Na Tra cảm giác mặt có hơi nóng nóng, liền chạy nhanh thu thần thông, đi vào sơn động.
Bên trong có yêu quái!
Na Tra lại lần nữa gọi Phong Hỏa Luân, lấy ra Hỏa Tiêm Thương, sát ý xuất hiện.
Thằn lằn tinh đang luyện chế pháp bảo: "......"
Choang!
Thằn lằn tinh làm rớt đồ trong tay xuống, đứt đuôi chạy trốn.
Na Tra nhìn ra nó đạo hạnh quá ít, mắt trợn trắng, thu hồi Hỏa Tiêm Thương, đem Hỗn Thiên Lăng ném qua, trói nó đến trước mặt.
"Đại tiên tha mạng! Đại tiên tha mạng!" Thằn lằn tinh kêu to, "Ta ta ta...... Ta liền chuyển nhà! Ô ô ô...... Ta chuyện xấu gì cũng chưa làm!"
"Vậy ngươi chạy cái gì?" Na Tra trầm trầm nói.
"Ô......" Thằn lằn tinh đáng thương vô cùng, "Ngươi, ngươi lợi hại như vậy, ta có thể không chạy sao?
Phong Hỏa Luân, Hỏa Tiêm Thương...... Na Tra Tam Thái Tử đại danh đỉnh đỉnh, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!"
Na Tra bị nó ồn ào đến đau đầu, ngón tay giật giật, Hỗn Thiên Lăng theo tay hắn hướng lên trên, đem nó miệng phong bế.
"Ô ô......" Thằn lằn tinh hoảng sợ mà vặn vẹo thân mình.
"Không được la!" Na Tra lạnh lùng nói, nói xong thu Hỗn Thiên Lăng, ở một bên ngồi xếp bằng ngồi xuống, ôm hai tay lạnh lùng mà nhìn về phía trước.
Thằn lằn tinh sợ hãi, lén lút mà thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi.
Na Tra nhìn nó, lúc nó định chạy đi, đột nhiên nói: "Ngươi không cần đi. Tiểu gia chính là đi ngang qua nghỉ chân một chút, không chiếm nơi ở của ngươi."
"Này......" Thằn lằn tinh sợ hắn nổi nóng sẽ giết chết mình, nhưng tìm được động như này thực sự không dễ. Hơn nữa, Na Tra nói được thì làm được nên nó ở lại nơi này, có lẽ còn có thể chiếm được điểm tu luyện pháp môn.
Na Tra mặc kệ nó, nhắm mắt lại.
Thằn lằn tinh do dự một lúc, yên lặng mà lui trở về, đem bảo bối bao lâu nay kiếm được dọn dẹp gọn gàng.
Tới ban đêm, Na Tra nằm xuống ngủ.
Thằn lằn tinh thật ra hiếm lạ, thần tiên còn ngủ, nó thì không cần ngủ.
Na Tra như đi vào cõi thần tiên, một giấc ngủ dài. Vốn dĩ muốn ngủ đến càng lâu càng tốt một chút, tốt nhất là ba tháng, thậm chí ba năm, chờ mở mắt ra phỏng chừng Ngao Bính đã quên mình, cũng không nhiều phiền não như vậy rồi.
Kết quả, không bao lâu cư nhiên mơ thấy Ngao Bính.
Trong mộng Ngao Bính nghiêng người đưa lưng về phía hắn, ôn nhuận như ngọc, như trác như ma.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt hắn, Ngao Bính quay đầu lại, ngượng ngùng hỏi: "Ngươi đã đến rồi?"
Nói xong cởi ra nửa bên vạt áo, lộ ra bả vai, thân thể như ngọc, làn da toả ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như một loại trái cây mê người.
"Ngươi đang làm cái gì?" Na Tra khiếp sợ. Mình không đáp ứng cậu, cậu liền bắt đầu dùng sắc dụ?
"Đau......" Ngao Bính sắc mặt thống khổ.
Na Tra đột nhiên nhớ tới, đại chiến năm đó, bả vai Ngao Bính bị thương.
Hắn vội vàng đi qua đi, bắt Ngao Bính xoay người —— có miệng vết thương nào đâu, chỉ có một mảng da thịt lành lặn.
Na Tra cảm thấy tình huống không đúng, ngây người một chút.
Ngao Bính tay sợ hãi mà với qua, câu lấy một ngón tay của hắn, ngước mắt si ngốc mà nhìn hắn: "Na Tra...... Ta thích ngươi."
Na Tra cả người chấn động, theo bản năng nói: "Ngao Bính ——"
"Ngươi có thích ta hay không?" Ngao Bính đứng lên, đôi tay bám vào vai hắn, không muốn xa rời mà dựa vào lồng ngực hắn.
Na Tra khẩn trương mà đẩy cậu ra: "Ngao Bính, ngươi đừng ——"
"Đừng đẩy ta ra......" Ngao Bính thương tâm nói, gắt gao mà ôm lấy eo hắn.
Na Tra thần thức hỗn độn, nghĩ đẩy, lại không có sức lực. Tiếp theo nháy mắt, Ngao Bính ngẩng đầu lên, hôn tới. Hắn thậm chí không cảm nhận ra là cảm giác gì, kế tiếp hết thảy liền không thể khống chế được.
Hỗn loạn, nhiệt liệt, dây dưa, khao khát...... Cái gì cũng đều có.
Na Tra đột nhiên thanh tỉnh, nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm: Hên là mơ
"Ách." Thằn lằn tinh trước mặt lui một bước.
Na Tra lúc này mới phát hiện nó ngồi xổm trước mặt, tức giận hỏi: "Làm gì?"
Thằn lằn tinh yếu ớt mà nói: "Ngươi vừa mới luôn kêu Ngao Bính."
"......"
"Còn nói muốn ăn luôn hắn."
"............"
"Hắn có phải trộm pháp bảo của ngươi hay không?" Thằn lằn tinh tò mò.
"Câm miệng!" Na Tra phẫn nộ mà đứng lên.
Thằn lằn tinh sợ tới mức liên tiếp nhảy ba bước, nhảy tới một sơn động khác kế bên.
Na Tra hít sâu một hơi, cảm thấy trong thân thể đang có năng lượng vô tận muốn phát tiết.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn thằn lằn tinh.
Thằn lằn tinh sợ tới mức cả người run lên, cái đuôi đoạn một cái.
Ô! Thật vất vả tu luyện ra! Lúc này mới mấy ngày liền đoạn hai lần liên tiếp, tiếp theo điều không biết khi nào tu luyện ra.
"Tới." Na Tra hướng nó ngoắc ngoắc ngón tay, biểu tình bá đạo.
"Làm, làm cái gì?" Thằn lằn tinh run bần bật.
"Đá cầu."
"???"
.
Thằn lằn tinh căn bản kham không được sức của Na Tra, đá vài cái, mạng nhỏ gần như không còn!
Vì gì Na Tra sức lực lớn như vậy? Nó muốn đổi cái động tu luyện......
Thằn lằn tinh quỳ rạp trên mặt đất, không đi nhặt quả cầu, gian nan mà đi bò tới phía trước, chỉ nghĩ nhanh lên rời đi khỏi địa phương xui xẻo này.
Một đạo bóng trắng lăng không bay xuống, chắn trước mặt nó.
Nó ngơ ngác mà ngẩng đầu, thấy được một vị tiên nhân bạch y trắng tuyết, trên người tản ra lam nhạt phiếm tím u quang.
Này...... Này lại là vị đại tiên nào?
"Na Tra......" Ngao Bính nhìn thấy người, thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ ủy khuất, "Ta tìm ngươi đã lâu."
Na Tra trái tim khẽ run.
Hắn từ trước đến nay chịu không nổi Ngao Bính yếu thế, giờ phút này càng không dám đối mặt, nghiêng đầu chạy nhanh tránh đi ánh mắt đối phương, tiếp theo mặc niệm pháp quyết biến thành tiểu hài tử.
Ngao Bính: "......"
Cậu dừng một chút, khom lưng nhặt lên quả cầu, nhìn thằn lằn tinh ánh mắt lộ ra một chút hận ý. Cư nhiên có người khác bồi hắn đá cầu!
Ngao Bính nhắm mắt, xua đi tâm ma, đối tiểu yêu quái kia nói: "Ngươi đi đi."
"Đa tạ đại tiên cứu mạng!" Thằn lằn tinh hóa thành nguyên hình, phóng đi theo vách núi đào tẩu.
Ngao Bính nắm chặt quả cầu, chậm rãi đi đến trước mặt Na Tra, cúi đầu nhìn hắn, ảm đạm nói: "Ngươi xem ngươi đem tiểu yêu quái kia làm hại tới thảm? Trên đời này trừ ta, còn có ai có thể cùng ngươi đá cầu?"
Na Tra ngẩng đầu, nhìn cậu một lát, nhún vai nói: "Được thôi, tới bồi tiểu gia đá cầu!"
Ngao Bính thần sắc vui vẻ. Mặc kệ như thế nào, còn có thể cùng nhau đá cầu.
.
Hai người ở trong rừng tìm phiến đất trống.
Đột nhiên, Ngao Bính một chân đá quả cẩu tới mặt hắn.
Na Tra ngẩn ra, nhìn cậu một cái, mặc niệm pháp quyết, càn khôn vòng chuyển qua tay.
Hô hấp Ngao Bính đông cứng lại, cơ hồ không dám nhìn hắn. Thật nhiều ngày không gặp, cậu sợ chính mình vừa thấy liền khống chế không được tình cảm ở đáy lòng.
"Cho ngươi biết tiểu gia lợi hại!" Na Tra một chân đem quả cầu đạp qua.
Ngao Bính trong đầu đều là hắn, đột nhiên không kịp phòng ngừa, quả cầu nện ở trên đầu, té ngã trên đất.
Na Tra ngẩn ra, chạy tới, ngồi xổm xuống xem cậu, oán giận nói: "Ngươi không biết né à?"
Ngao Bính ngồi dậy, vỗ vỗ đất trên người, người không có việc gì. Bất quá phản ứng của Na Tra, làm tâm tình hắn nhộn nhạo.
Cậu không dám nhìn đối phương, vì che dấu cảm xúc, mất tự nhiên mà duỗi tay xoa long giác.
"Đau?" Na Tra nhíu mày, theo bản năng duỗi tay xoa giúp hắn, "Mấy ngày không thấy, ngươi như thế nào yếu đi? Còn không phải là đá một chút......"
"Đừng ——" Ngao Bính hoảng sợ, hoảng loạn mà lui về phía sau, mặt đỏ đến hoàn toàn.
Na Tra ngẩn ra, nhớ tới cái giấc mơ kia, đột nhiên đứng dậy, đầy mặt không được tự nhiên.
Hắn xoay người rời đi.
"Ngươi đi đâu?" Ngao Bính vội vàng đuổi theo đi, "Ta, ta có thể đi theo ngươi không?"
Na Tra ôm cánh tay, tức giận nói: "Về Trần Đường Quan, ngươi thích thì đi cùng!"
Ngao Bính ánh mắt sáng lên, cõi lòng vui sướng mà theo đi về.
.
Trở lại Lý gia, sắc trời đã tối, Na Tra ở trước đại môn dừng lại, xoay người hỏi Ngao Bính: "Ngươi nên trở về Long Cung đi?"
Ngao Bính ảm đạm rũ mắt, thấp giọng nói: "Ta đã không về được Long Cung."
"Vì cái gì?"
Ngao Bính ngẩng đầu, đối hắn nói: "Phụ vương nói, ta đã thành niên, nên thành thân."
"......"
"Người nói ta nếu là tìm không thấy đối tượng, cũng đừng trở về."
"......" Phụ vương ngươi rõ ràng không phải nói như vậy!
"Na Tra." Ngao Bính đáng thương mà nhìn hắn.
"Làm gì?!" Na Tra hung nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn làm đối tượng của ta?"
"...... Làm." Ngao Bính cúi đầu, nói rất nhỏ, nhưng Na Tra không có khả năng nghe không thấy.
"......" Chết tiệt!
Na Tra nhìn cậu, sau một lúc lâu đầu uốn éo, thanh âm biệt nữu: "Nếu như vậy đáng thương...... Tiểu gia liền cố gắng mà thu lưu ngươi."
Ngao Bính kích động mà ngẩng đầu, che dấu không được cao hứng: "Được!"
Được cái con khỉ! Na Tra đi trước tiến đến gia môn, có điểm chạy trối chết.
.
Ngao Bính trước kia ở Lý gia ngủ lại, liền ở phòng Na Tra, ngủ cùng một cái giường.
Bất quá khi đó là bằng hữu, hiện tại...... Na Tra rất muốn chuẩn bị một gian phòng cho khách!
Nhưng vô số lần đều ngủ như vậy, đột nhiên thay đổi, giải thích như thế nào đều không được.
Na Tra cuối cùng cũng chỉ có thể cái gì cũng chưa làm, vẫn giống như trước mà làm.
Tới tối, Ngao Bính tự động nằm ở bên cạnh người hắn, giống như chưa phát sinh qua cái gì.
Na Tra: Rắp tâm hại người không biết bao lâu ta cũng chưa nhìn ra. Nếu không phải ngày đó đi Long Cung, đến bây giờ ta cũng đoán không được......
Ngao Bính đột nhiên nghiêng người mặt hướng hắn.
Na Tra hơi kinh hãi, cảm thấy trước mắt tình huống quá mức nguy hiểm, định biến thành tiểu hài tử. Biến thành tiểu hài tử, không khí liền sẽ dễ thở rất nhiều.
Ngao Bính nhìn ra hắn đang tính toán gì, bỗng chốc duỗi tay đè lại vòng càn khôn trên cổ tay hắn:
"Trước kia cũng ngủ như vậy mà?"
"......" Khi đó không biết ngươi rắp tâm hại người a! Lão tử cũng mơ qua giấc mộng khó có thể mở miệng!
Ngao Bính đầu ngón tay lướt qua dấu hằn vòng càn khôn ở trên cổ tay hắn, Na Tra hơi hơi chấn động, rút tay ra.
Ngao Bính không có đuổi theo, hỏi: "Ngươi ngày đó đi Long Cung có phải hay không?"
Na Tra đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, hoàn toàn vô pháp tự hỏi, theo bản năng muốn chạy.
Như thế nào liền chưa chi nói tới? Hắn còn không có chuẩn bị sẵn sàng!
Ngao Bính vừa động, chế trụ một bàn tay của hắn, cằm gác lên vai hắn.
Na Tra không thể tránh xa cậu, lại bị cậu gông cùm xiềng xích, an tĩnh mà nằm.
"Ta không thể sao?" Tiếng Ngao Bính mỏng manh, cầu xin hỏi.
Na Tra cả người đều oanh tạc!
Ngươi có thể! Ngươi đương nhiên có thể! Nhưng ta không xác định ta không thể không thể lấy!
"Ta nơi nào không tốt?" Ngao Bính rất khó chịu. Lời đã nói, bằng bất cứ giá nào. Nếu là không thành, cũng không biết tương lai nên sống như thế nào. May mắn chính là, Na Tra không có đẩy cậu ra, chứng tỏ còn cơ hội
Chờ đợi là dày vò nhất, Ngao Bính rất sợ hắn cự tuyệt.
Kỳ thật, đã bị cự tuyệt một lần đi? Ngày đó hắn nghe được mình nói, lại cái gì cũng chưa nói liền trốn đi.
Ngao Bính thân mình phát run, lại kiên định nói: "Na Tra, ta đối với ngươi tâm nhật nguyệt chứng giám. Ta không phải vì Đông Hải...... Không phải...... Ta và ngươi ở bên nhau, không vì Đông Hải cùng Lý gia liền phải......"
"Tiểu gia trên giường đã không thể đi xuống!" Na Tra đột nhiên nói.
Ngao Bính ngây người, tim nhảy đến yết hầu —— hắn là có ý tứ gì?
"Ta...... Ta......" Hắn kích động lên, "Ta đã sớm không tính đi xuống."
"Chết tiệt!" Na Tra xoay người đè lại cậu, kích động mà hôn tới. Sau một lúc lâu, đem người buông ra, đỏ ngầu mắt hỏi, "Ngươi từ trước nằm ở trên giường này đều suy nghĩ cái gì?"
Ngao Bính một bụng vui sướng, không thể tin được cái gì vừa mới đã xảy ra.
Hắn hít sâu một hơi, ổn định suy nghĩ, ngẩng đầu lên Na Tra phía trên môi hôn một chút: "Nghĩ cái này."
Na Tra nhướng mày, ánh mắt xâm lược, tràn ngập mị hoặc: "Liền cái này?"
Ngao Bính không ngăn được thân mình mà phát run, nóng lên, nhũn ra.
Đương nhiên không ngừng cái này rồi!
......
Sáng sớm Lý gia có hơi an tĩnh
Lý Tịnh lo lắng sốt ruột hỏi Ân phu nhân: "Nghe nói tối hôm qua Ngao Bính tới?"
"Ân, ở trong phòng Tra Nhi" Ân phu nhân thực thích Ngao Bính, Ngao Bính có thể bồi Na Tra đá cầu, có hắn cứu mọi người.
Lý Tịnh thở dài: "Mấy ngày hôm trước Ngao Quảng tìm ta, nói muốn cùng ta kết làm thông gia."
Ân phu nhân tức khắc nhớ tới Tiểu Long Nữ, cười nói: "Tiểu Long Nữ cũng không tệ lắm."
Lý Tịnh vẻ mặt "Ngươi quá ngây thơ" biểu tình: "Ngao Quảng nói, xem Tra Nhi nếu thích, thì Ngao Bính cũng có thể đưa tới."
Ân phu nhân:???
Lý Tịnh hạ giọng: "Long Vương có phải là ám chỉ cái gì hay không? Ngươi nói Tra nhi cả ngày cùng Ngao Bính quậy với nhau, không giống như thân cận Tiểu Long Nữ, chẳng lẽ hai người bọn họ mới......"
Ân phu nhân nghĩ nghĩ: "Ngao Bính có thể bồi Tra nhi đá cầu, cũng không phải không thể. Bọn họ còn chưa có rời giường sao? Ta đi xem!"
Đi đến ngoài cửa phòng Na Tra, nàng gõ cửa, không có đáp lại; đem tai dán ở trên cửa, cũng không nghe được âm thanh gì.
Ân phu nhân do dự một chút, đẩy cửa ra, đi vào.
Trên giường không có ai.
Ân phu nhân đang muốn hướng cách gian đi vào, Na Tra đột nhiên từ sau mành đi ra: "Nương tới có chuyện gì?"
Hắn cười tủm tỉm, cả người hỉ khí dương dương, giống như gặp cái gì vui lắm.
Ân phu nhân hướng phía sau hắn nhìn nhìn: "Ngao Bính không phải tới sao? Người đâu?"
"Ngô, ở Sơn Hà Xã Tắc Đồ tu luyện." Tối hôm qua Ngao Bính quá mức chủ động, hắn không kiềm chế được, khiến cho Ngao Bính chắc phải rất lâu mới hồi phục.
"Nga, kia không có gì. Nương đi ra ngoài, chờ Ngao Bính ra tới, các ngươi đá cầu đến bên ngoài đi, không cần ở nhà, một không cẩn thận liền đem đồ vật phá hư......"
"Yên tâm, không đá."
"Vì cái gì? Cãi nhau?"
"Không có, chúng ta càng tốt với nhau hơn." Có thời gian kia dùng tinh lực, khi dễ tiểu long vài lần càng tốt.
"Chuyện gì a?" Ân phu nhân hỏi.
Na Tra nghĩ đến đêm qua, khóe miệng khẽ nhếch, nói chuyện lại vẫn cứ thực khốc: "Bí mật."
"Ngươi...... Được rồi." Ân phu nhân bất đắc dĩ, "Các ngươi vui vẻ là được."
Nàng nhưng thật ra muốn hỏi việc Ngao Quảng ám chỉ, ngẫm lại lại tính. Nếu là thật sự, cũng càng tốt.
Na Tra tiễn đi nàng, trở lại Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Ngao Bính đã tỉnh, suy yếu mà ghé vào thủy biên, nửa người dưới ngâm mình ở trong nước.
Na Tra đi qua đi, cúi đầu xuống long giác cắn một ngụm.
Ngao Bính cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa hoạt nước vào trung, rên rỉ xin tha: "Đừng......"
"Ta thích quá làm sao bây giờ?" Na Tra cười khẽ, lại vươn lưỡi liếm một chút.
Ngao Bính thân mình lại mềm ba phần, sợ hãi vươn người khỏi nước, chỉ có thể dùng tay ôm lấy eo Na Tra, đem lực đạo đu lên người hắn.
Na Tra đem cậu bế lên tới, xoa xoa eo cậu: "Còn đau?"
"Còn."
"Về sau đừng dụ ta." Na Tra rũ mắt nhìn cậu, "Ngươi kêu ta thượng, trước không nói ta nhẫn không đành lòng được, này lần đầu tiên ta liền cự tuyệt không được ngươi. Ta từ trước đến nay luyến tiếc ngươi thương tâm thất vọng, chẳng lẽ ngươi không biết?"
"Ta...... Ta muốn ngươi cao hứng."
"Vậy ngươi như thế nào không nói sớm?"
"A?" Ngao Bính khó hiểu, nói cái gì.
Na Tra vươn tay, dùng ngón tay vuốt khuôn mặt cậu, ngữ khí tùy ý, lại có ôn nhu: "Chúng ta nhận thức đã bao nhiêu năm, ngươi có loại này tâm tư sớm nên nói cho ta a! Hiện tại mới nói, lãng phí bao nhiêu thời gian?"
Ngao Bính mặt đỏ lên, hiểu được hắn nói lãng phí, chính là tối hôm qua những cái đó.
Hắn cho rằng Na Tra không thích chính mình, không nghĩ tới hắn là loại người này!
"Ngươi...... Ngươi......" Cậu túng quẫn đến nói không ra lời.
Na Tra cười ha ha, ôm lấy vai cậu, liếm nhẹ tai cậu một cái, chân thật đáng tin: "Tiểu long, ngươi phải hảo hảo bồi thường ta."
Ngao Bính đỏ mặt gật đầu: "Được......"
Chết tiệt! Na Tra liếm liếm nha, hận không thể hiện tại liền đè cậu xuống! Hắn giật giật ngón tay, chung quy là nhịn xuống.
Khiến cho cậu nghỉ ngơi nhiều nửa ngày, tối nay rồi nói sau.
"Đúng rồi." Hắn đổi đề, "Phụ vương ngươi nói muốn đưa ngươi tới hòa thân?"
"Này......" Ngao Bính lo lắng hắn hiểu lầm, "Ngươi không cần để ở trong lòng."
"Vì cái gì?" Na Tra đột nhiên bóp chặt hắn cằm, ngữ khí nguy hiểm, "Ngươi nghĩ trốn khỏi tiểu gia?"
"Không!" Ngao Bính tưởng giải thích, rồi lại không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể khô cằn mà lặp lại, "Không......"
"Vậy ngươi liền ngoan ngoãn tới hòa thân, biết không?" Na Tra cười vỗ vỗ cậu mặt, tràn đầy sung sướng.
Ngao Bính nhìn hắn, qua nửa ngày, đỏ mặt gật đầu: "Ta đều nghe ngươi."
"Như vậy thích ta a?" Na Tra tiến đến trước mặt cậu, thích xem bộ dáng cậu túng quẫn.
Lúc này đây, Ngao Bính lại không xấu hổ không né, nhìn chằm chằm hắn nghiêm túc nói: "Ân, thực thích."
Na Tra sửng sốt, nhìn thẳng mắt cậu nói: "Ta cũng thích ngươi. Nếu là không thích, ai muốn cùng ngươi làm bằng hữu?"
Ngao Bính ánh mắt buồn bã, chỉ là bằng hữu thôi sao?
Na Tra nâng cằm cậu lên: "Không cần suy nghĩ miên man làm gì. Chẳng lẽ ngươi ngay từ đầu, không phải cùng ta làm bằng hữu? Tất cả mọi người đều giống nhau sao. Ta phản ứng chậm một chút, thực xin lỗi ngươi, về sau sủng ngươi, bồi thường ngươi được không?"
Ngao Bính ngẩn người, nhịn không được cười rộ lên, quá mức vui vẻ, cười cùng nước mắt giằng dụa: "Đủ, đủ!"
~ Hoàn ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top