Chương 1:
Từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phía đàn, giai điệu trầm buồn của bản ballad vang lên như nói hộ tâm trạng của người chơi đàn. Không gian ngưng đọng, chỉ còn tiếng đàn khắc khoải trong căn phòng rộng lớn, một đoạn kí ức được mở ra...
20 năm trước , ở giữa sân trường mầm non có một đám trẻ chừng 5,6 tuổi vây quanh một bé gái cùng tuổi bị một đứa trong đám xô ngã đang ngồi trên nền đất vừa bẩn , vừa lạnh. Và đám trẻ kia nhìn chẳng có ý gì là sẽ giúp đỡ bạn đứng dậy, ngược lại chúng còn cười lớn buông lời mỉa mai châm chọc, chế nhạo bé gái ấy
_ Cái đồ con hoang không cha
_ Cái thứ bị cha bỏ rơi, cái thứ bỏ đi
_ Mẹ mày là người xấu, chuyên đi phá hoại nhà người khác, mày cũng như mẹ mày vậy đó.
_ Lêu lêu, đồ xấu xa, cái thứ không cha, lêu lêu..
_ Tụi tao không chơi với kẻ thấp hèn ngủ mày đâu. Tránh xa tụi tao ra mắc công làm bẩn đồ tụi tao.
_ Phải đó, tránh xa ra thứ dơ bẩn
Cả đám đồng thanh, sỉ vả, chỉ trỏ vào cô bé tội nghiệp đang ngồi dưới nền đất lạnh mà không lấy một tia cảm thông, thương xót.Ôi!chẳng thể tin được .Những đứa trẻ kia, những tờ giấy trắng, gương mặt chúng xinh xắn thế kia lại có thể nói ra những lời lẽ cay độc làm tổn thương người khác đến vậy . Phải chăng cha mẹ chúng ông bà chúng không dạy cho chúng biết cách sẻ chia và cảm thông với bạn bè... Tiếng xì xầm ngày càng thưa dần và tắt hẳn đi. Đám trẻ kia rời đi, những thầy cô qua lại nhìn thấy mà chẳng có lấy một bàn tay đỡ đứa trẻ tội nghiệp khỏi nền đất lạnh và bẩn kia. Gương mặt cô bé lấm lem bùn đất và nước mắt, nó tái nhợt xanh xao vì lạnh làm cho người ta nhìn không khỏi chạnh lòng. Nhưng thế thì đã sao, chẳng một bàn tay nào chìa ra giúp đỡ. Họ cũng như đám trẻ lúc nãy đều cho rằng mẹ cô bé là người xấu, là gái gọi, cô bé sinh ra là nghiệp chủng của bao nhiêu người đàn ông nên chẳng biết cha mình là ai và cô bé được nuôi dưỡng bởi một người mẹ hư hỏng như thế thì chắc cô cũng như mẹ mình là cùng. Nhưng họ sẽ chẳng bao giờ có thể ngờ đứa bé mà họ chế nhạo, coi thường kia lại sở hữu gương mặt vô cùng khả ái, vẻ đẹp thuần khiết, thoát tục song cũng có phần tà mị thu hút. Nhan sắc đó có thể xem là khuynh quốc khuynh thành với một đôi mắt biết nói màu xanh long lanh thật đẹp. Nhưng tận sâu trong đôi mắt đó lại là một nỗi buồn vô tận cùng một vết thương chưa bao giờ thôi rỉ máu.
Tăn... Bàn tay đang đánh đành kia đột nhiên ngừng lại, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Phải, bé gái kia không ai khác chính là cô - Lạc Tư Tranh. Đã 20 năm qua nhưng quá khứ kia vẫn cứ đeo bám và ám ảnh đến tận sâu tiềm thức của cô. Mỗi lần ngồi không nhớ lại cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Đau , buồn và tủi xen lẫn đó là sự căm hận và chán ghét của cô với đời. Nó đã giết chết đi cuộc đời của người mà cô yêu thương nhất và thêm nhiều người nữa trong chốn Thanh Hoa ngày nào. Nó đã vùi dập tất cả, tất cả mọi thứ và sự tồn tại của những đứa con hoang như cô đã minh chứng cho sự thật tàn nhẫn kia. Không thể phủ nhận cũng nhờ có sự kì thị, phân biệt khắc nghiệt trong quá khứ của người đời mới có những thành công và tính cách của cô hiện tại.
Reng... Reng... Reng... Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ đau thương của cô. Tư Tranh đứng lên đi đến bên chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhìn màn hình. Mài đẹp khẽ cau lại, nhanh chóng bắt máy
_ Alo, tôi nghe
...
_ Được, ở đâu?
....
_ Ok, 45' nữa tôi sẽ có mặt
....
_ Ừ, tôi biết, xong tôi sẽ gọi . Tạm biệt !
Tắt máy, cô lướt màn hình bấm vào một dãy số dài. Chưa đầy 10s bên kia đã có phản hồi
_ Alo, em nghe sư phụ. Tiếng một cô gái trẻ vang lên
_ Em gửi giùm chị tài liệu về Âu Chấn Đông và buổi đấu giá tối nay ở Devon.
_ Ok chị. Nhiệm vụ mới sao, chị cần em theo không? Cô gái lo lắng hỏi
_ Thôi khỏi, gửi nhanh tài liệu qua cho chị là được rồi. Chuyến này đi cũng không có gì quan trọng.
Tư Tranh trấn an đồ đệ của mình. Đối với cô những chuyến đi như vậy là điều hết sức bình thường. Cô làm trong giới luật gia này cũng gần 7 năm đối với một luật sư trẻ như Phương Vy những chuyến đi bất ngờ thế này có phần lo sợ còn với cô (cũng là một người trẻ nhưng thành công sớm ) mọi thứ đều tẻ nhạt. Những chiêu trò mách khoé của những tay đại gia hay những ông trùm mafia làm sao cô không biết được cơ chứ . Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ họ có cơ hội động vào người cô, họ thường ví cô như một đoá hoa anh túc độc, rất đẹp, rất quyến rũ , mỏng manh nhưng tuyệt đối không thể động vào vì nó sẽ làm con người ta chết dần chết mòn mà không biết tại sao lại chết .
_ Sư phụ nhớ cẩn thận
_ Ừ
Để điện thoại lên bàn, Tư Tranh đi vào phòng thay một bộ đồ công sở đen áo sơ mi trắng cùng giày cao gót trang điểm đậm rồi cầm túi xách, điện thoại bước ra khỏi nhà để đến buổi đấu giá đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top