4. Sadako đi học
Dù thực phẩm không đủ, khó khăn chất chồng, nhưng nhờ dồn hết tâm sức vào công việc, bố làm ăn ngày càng phát đạt. Phải nói đó là nhờ tay nghề rèn luyện từ ngày còn trẻ. Hai là nhờ tính trung hậu và xởi lởi của ông. Kinh tế gia đình ổn định dần, thậm chí còn dành dụm được chút tiền. Thân bằng cố hữu bèn tìm đến Hiroshima để nhờ vả. Bố giúp đỡ mọi người công bằng như nhau, dù là họ hàng, bạn bè, thậm chí là người quen.
Bố có cơi nới thêm phần sau nhà, làm chỗ ở cho ông trẻ, em của ông nội. Ông rất cưng chiều lũ trẻ chúng tôi. Một năm sau khi chuyển đến Teppo, cả nhà chào đón một thành viên mới là Mitsue, con gái thứ hai của bố mẹ.
Gia đình đông hơn, náo nhiệt hơn, và mẹ bận tối mắt tối mũi để chăm lo cho tất cả.
"Nhưng mẹ các con chưa bao giờ cằn nhằn hay tỏ vẻ khó chịu. Chưa một lần nào hết."
Bố đã nói về mẹ Fujiko với vẻ đầy tự hào như thế.
Tháng Tư năm 1949, Sadako nhập học trường tiểu học Nobori. Để chúc mừng, bố mẹ đặt cho em một bộ váy nhung màu xanh, áo khoác và cả một chiếc mũ nhung cùng bộ nữa.
Hồi tôi bắt đầu đi học, mẹ cũng đặt may một bộ vest cho tôi, nhưng màu kaki và được cắt ra từ quân phục của bố. So với hồi ấy thì hành trang đi học cho Sadako đúng là vô cùng xênh xang. Việc có vải nhung để may quần áo chứng tỏ tình hình thành phố đã khá lên rất nhiều.
Năm kế tiếp thì Eiji em trai tôi ra đời, vậy là nhà có đến bốn đứa trẻ. Công việc ở tiệm cắt tóc rất thuận lợi, bố thuê thêm hai thợ phụ. Đến bữa cơm, họ quây quần cùng chúng tôi bên bàn ăn. Bố mẹ còn tổ chức đi nghỉ mát cho cả tiệm nữa, dù chỉ đi trong ngày.
Mọi người ra đảo Nomi hoặc đảo Nino thuộc biển Seto. Tôi và các em cũng được đi theo. Vì bố không biết bơi, nên mấy bố con chỉ quanh quẩn chơi cùng nhau trên bãi cát. Năm nào chúng tôi cũng tận hưởng những chuyến đi nghỉ mát ấy.
Thời gian ở Teppo còn là quãng thời gian chúng tôi bắt đầu có điều kiện các buổi liên hoan chúc mừng, ví như sinh nhật hay ngày đầu đi học... Cả nhà và đám thợ phụ hăng hái sát cánh cùng bố, nhờ đó mà tiệm cắt tóc hoạt động xuôi chèo mát mái. Đã vượt qua thời kì hậu chiến khó khăn, giờ đây ai nấy tràn đầy năng lượng.
Thế rồi, dấu hiệu bất thường ập đến vào một sáng tháng Tám oi bức của năm 1950. Sadako, bấy giờ đã lên lớp Hai, bỗng có biểu hiện lạ lùng.
"Chắc con bị cảm rồi. Hôm nay nghỉ học đi."
Bố mẹ cho rằng em bị cảm lạnh, nên đặt em lên giường ở nhà trong, rồi tiếp tục công việc ở tiệm phía ngoài. Buổi chiều đi học về, tôi vào thăm Sadako, và nhận thấy tình trạng em trầm trọng hơn là bị cảm thông thường.
"Bố ơi, Sadako lạ lắm."
Nghe vậy bố từ cửa tiệm đi vào xem em thế nào.
"Sadako, con có sao không?"
Bố đặt tay lên trán em, không thấy nóng.
"Vì em con không sốt nên bố tưởng chỉ là cảm nhẹ. Nhưng có lẽ không phải."
Vừa nghĩ thế, bố gần như hoảng sợ và chạy ngay đến bệnh viện gần đó để mời một bác sĩ về nhà. Bác sĩ đến nhà tôi và cẩn thận khám cho Sadako. Giờ em đã không còn cả sức để ngồi dậy nữa.
"Tôi nghĩ cháu bị viêm phổi không điển hình," bác sĩ chuẩn đoán.
Để đảm bảo, bố còn hỏi ý kiến báo sĩ khác, và ông ấy cũng có chuẩn đoán y hệt.
"Thật không may, tôi chẳng thể làm gì được. Tối nay sẽ là thời khắc quyết định."
Bác sĩ nói rằng không có cách điều trị bệnh này, nhưng bố mẹ không thể ngồi yên, nên thức trông Sadako suốt cả đêm và chườm khăn ướt lên ngực em.
"Sadako! Cố lên con, bố mẹ đều ở đây."
Sau một đêm thức trắng, có lẽ là nhờ những lời cầu nguyện của bố mẹ mà khi trời sáng, Sadako đã hồi phục như chưa có chuyện gì xảy ra. Mới đem trước, em vẫn còn nằm bất động trên giường, thế mà sáng hôm sau mặt em đã tươi tắn trở lại. Sự hồi phục của Sadako khiến các bác sĩ cũng phải ngạc nhiên, họ nói rằng.
"Đứa trẻ này hẳn đã sinh ra với một sứ mệnh nào đó. Chính vì thế mà lần này cô bé tai qua nạn khỏi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top