oneshot
Vân Kỵ quân phát hiện kiếm thủ trên cổ tay có thứ không tầm thường, đảo mắt qua một chút, liền vội vàng quay đi, không dám nghĩ lại vết đỏ tròn tròn kia là cái gì.
Ngược lại là Ngạn Khanh bắt được ánh mắt do dự của người nọ, thuận nhìn hướng theo cổ tay của mình.
"Ngươi đang nhìn cái gì? A, vết này, bị...người cắn, không phải chuyện gì to tát." Lời nói khả nghi, Vân Kỵ quân nhìn thiếu niên trên mặt nổi lên một tầng hơi mỏng đỏ ửng.
Giống ngượng ngùng, càng giống như.... khoe khoang.
Thế là chỉ vẻn vẹn nửa ngày, chuyện này liền một truyền mười, mười truyền trăm, khắp nơi La Phù trên dưới đều biết.
—— Tuổi trẻ kiếm thủ, là thiếu niên Ngạn Khanh mà bọn họ nhìn cậu ấy lớn lên, không biết khi nào đã bị ai đó biến thành "người lớn"
Một dấu răng còn khá mới, mập mờ phơi bày ra tình sắc khó tả. Đúng, là một dấu răng người hoàn chỉnh, chắc chắn là vậy.
Mà thiếu niên kiếm thủ tựa hồ cũng không ý thức được đây là một thứ tư mật, cần phải che dấu.
Tay áo vì để thuận tiện luyện kiếm mà vén đến khuỷu tay, thiếu niên xương cốt rõ ràng lộ ra, trên cổ tay còn đeo chuông bạc lắc lư kêu leng keng, là rất nhiều năm trước tướng quân tự tay đeo lên cho Ngạn Khanh.
La Phù truyền thống lưu truyền vạn năm, đeo lên chuông bạc cho hài tử, trừ tà tránh họa, cầu cho một đời trôi chảy bình an.
Hiện tại, vòng tay bạc cầu bình an kia lại có một vòng dấu răng bên cạnh.
—— Một cảm giác không hài hòa giữa sự thuần khiết và thành thục
Mấy cái Vân Kỵ quân xì xào bàn tán một phen, nhao nhao nhận định kiếm thủ tuổi nhỏ, tâm tính thuần khiết không tì vết, nhất định là bị người khác đưa vào lầm đường lạc lối.
Thế là xế chiều hôm đó, bàn làm việc Phủ Thần sách tướng quân, liền có thêm một phong mật thư.
Cảnh Nguyên nhìn thấy phong thư có chút dở khóc dở cười.
Ngày đó cắn một ngụm....Thật sự là đầu váng mắt hoa, suy nghĩ không thanh tỉnh mới làm ra chuyện tốt như vậy. Nhưng ta vốn cho rằng mọi chuyện đã nói rõ ràng, Ngạn Khanh hẳn sẽ biết khó mà lui, không nghĩ tới đứa nhỏ này hờn dỗi chạy tới đội tuần tra, còn đem dấu vết này xem như chiến tích mà khoe khoang.
Huống chi....
Chim sẻ nhỏ bên vai trái đập cánh hai lần, Vân Kỵ tướng quân duỗi ra ngón tay trêu chọc nó, sinh vật nhỏ nuôi béo tròn này lập tức thân mật nhảy đến trên bàn tay chủ nhân, lại bị chuyển dời đến bên vai còn lại
Cảnh Nguyên xoa xoa vai trái, nhếch miệng cười không rõ. Huống chi, rõ ràng là đứa nhỏ này "nặng miệng" trước.
-
"Tướng quân, hài tử không nên quá chiều chuộng như vậy." Không chỉ một lần, cũng không chỉ một người nói với Cảnh Nguyên.
Vân Kỵ tướng quân từ trước đến nay vui vẻ nghe người khác đề nghị, đồng thời cũng cẩn thận sàng lọc những ý kiến hữu dụng. Đối với dạng này khuyến cáo, Cảnh Nguyên cũng không tiếc phân tích, cuối cùng đưa ra kết luận: Nếu là Ngạn Khanh, chiều chuộng thêm chút nữa cũng không sao.
Nhìn hài tử gục đầu vào vai mình ngủ, Cảnh Nguyên thường xuyên sẽ cảm khái sinh mệnh kỳ diệu. Ngạn Khanh từ khi bắt đầu ở bên cạnh hắn, vẫn là đứa bé còn chưa có mọc đủ răng, bất tri bất giác đã lớn như vậy.
Trường sinh dài dằng đằng đẵng làm hắn gần như mất đi khả năng nhận thức thời gian, nhưng ở trên người Ngạn Khanh, hắn một lần nữa lại bắt được nó.
Không có một ai có thể thay thế.
Chỉ dựa vào sự độc nhất vô nhị này, chỉ bằng điểm này — Cảnh Nguyên nghĩ — Hắn làm sao có thể từ chối đứa nhỏ này đâu?
Sai lầm có lẽ cứ như vậy một đường mà đến.
Cảnh Nguyên biết rõ, bậc tiền bối ở bất cứ quan hệ nào thường ở vị trí chủ đạo, dù chỉ là cử chỉ không đáng bận tâm, lại có khả năng đâm xuống hạt giống cấm kỵ trong lòng thiếu niên.
Hắn có lẽ thật sự không biết nuôi hài tử, thậm chí vô tình lúc nào đã vượt qua ranh giới, mới để cho Ngạn Khanh ám chỉ sai lầm.
Mới có thể để thiếu niên kia, lớn mật mượn rượu, thổ lộ tình cảm đã kiềm chế bấy lâu.
Cồn hóa thành nhiệt khí từ thiếu niên trên người tỏa ra, sức nóng kinh người để La Phù tướng quân thể nghiệm đến cái gì gọi là "Không một binh một tốt mà cả người như lâm đại địch". Ngạn Khanh cách bàn rượu nhào tới, lật ra một chỗ bừa bộn, Cảnh Nguyên không kịp lo lắng một bàn rượu đắt tiền kia, trước hết vô thức đỡ lấy "Yến non" thiếu niên.
Chỉ khác là cánh yến này đã lớn lên.
Chữ "Thích" bao lấy mùi rượu bay vào trong tai, Cảnh Nguyên đại não còn không có xử lý kịp, nhìn đối mặt một đôi mắt vàng kim rực rỡ, men say kích thích, ánh mắt mông lung, lại sáng đến muốn bốc cháy.
"...... Ta thích ngươi, tướng quân, không phải vãn bối đối trưởng bối tình cảm, là —— Ngạn Khanh thật lòng thích Cảnh Nguyên." Bảy phần say ba phần tỉnh, tóc vàng kiếm thủ nửa câu cuối còn mang theo một ít ngày thường nũng nịu.
Chỉ là bàn tay nắm lấy Cảnh Nguyên bả vai lại không phải cường độ của hài tử chơi đùa. Cảnh Nguyên không đúng lúc nhớ tới một từ: Khống chế.
Là dục vọng khống chế của nam nhân.
"Ngạn Khanh, ngươi biết, từ trước đến nay ngươi là đứa nhỏ mà ta thương yêu nhất." Cảnh Nguyên cân nhắc từ ngữ. Giờ phút này hắn dù có đủ loại hùng biện, thậm chí có thể phất tay áo bỏ đi, nhưng hắn lại không nỡ nhìn người trong ngực này khổ sở.
"Thế nhưng, thế nhưng ta không muốn bị coi như trẻ con nữa!" Ngạn Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt vốn đã to lại chứa đầy nước, khóe mắt ửng đỏ.
Cảnh Nguyên từ trên nhìn xuống, lại không thể giống như khi còn bé giúp hắn lau nước mắt.
Thở dài quay mặt đi, sau một khắc đã bị dùng lực kéo về, tóc vàng thiếu niên, búi tóc sau lưng rối tung, giống một con thú nhỏ lông xù, mất kiểm soát mà hôn lên.
"Ngạn Khanh!" Cảnh Nguyên đưa tay tách rời hai người, mang một ít tức giận hô tên kiếm thủ.
Một tiếng này mang theo uy nghiêm của người đứng đầu La Phù, Ngạn Khanh hốt hoảng, mở mắt ra, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào tướng quân.
Ấm ức. Không dám tin tưởng tướng quân xưa nay hữu cầu tất ứng sẽ từ chối hắn.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đều như vậy.....Mỗi khi phạm sai lầm, phải bị mắng, liền dùng ánh mắt tựa chó con ướt sũng này nhìn hắn.
"Ngươi biết, đây không phải chuyện đơn giản như mua cho ngươi một thanh kiếm." Dưới loại ánh mắt này, tướng quân thái độ dịu đi, thuyết phục nói, "Từ trước tới nay vẫn như thế, không tốt sao? Ngươi ở chỗ này với ta vẫn là độc nhất vô nhị."
"Dừng ở chỗ này, chúng ta vẫn là sư đồ, là người thân nhất, vĩnh viễn không đổi."
Hắn phân tích cặn kẽ lợi hại khôn khéo như một thương nhân, lại giống một bậc trưởng bối đang dỗ dành hài tử.
"Nếu là vượt qua một bước kia, ngược lại sẽ có quá nhiều bất ổn, cãi vã, chia tay, mỗi người một ngả...... Ngạn Khanh, đây không phải điều chúng ta muốn, đúng không?"
Say rượu chó con khả năng chỉ nghe vào câu nói sau cùng, nghẹn ngào một tiếng, rúc vào gáy hắn, lầm bầm, "Không muốn.... Ngạn Khanh không muốn cùng tướng quân tách ra."
Thấy khuyên nhủ có tác dụng, Cảnh Nguyên tiến thêm một bước "Cho nên, việc hôm nay hết thảy chúng ta coi như chưa từng xảy ra, chỉ là ngươi uống say nói bậy bạ ——"
Thanh âm im bặt
Đầu vai truyền đến đau đớn. Cảnh Nguyên phản xạ căng thẳng, kém chút nữa một tay đẩy Ngạn Khanh ngã lăn xuống giường.
Thiếu niên giống như chó dữ ngậm thịt trong miệng, cắn tới vừa nhanh vừa độc, bén nhọn răng nanh đâm vào, khiến Cảnh Nguyên nháy mắt hoài nghi có bị cắn đứt một miếng thịt hay không
"Không phải nói bậy, Ngạn Khanh nói đều là thật lòng...... Tại sao, hức, tại sao tướng quân không tin ta?" Thanh âm hàm hàm hồ hồ bị vải áo trên vai che lấp, mang theo nức nở thanh âm.
"Đau, ngươi trước tiên há mồm. Ta không so đo cùng kẻ điên say rượu." Cảnh Nguyên bị cắn đến dở khóc dở cười, đưa tay muốn đẩy cái đầu vàng kia ra.
Không ngờ dù là uống say, La Phù kiếm thủ phản ứng vẫn là nhanh đến kinh người, một tay nắm lấy tướng quân, ép Cảnh Nguyên đến ghế dựa sau lưng.
Lần này ngược lại là nhả miệng.
Chỉ là sau một khắc liền mượn ưu thế, muốn dính sát tiếp tục nụ hôn vừa nãy.
Mấy bầu rượu đối với thiếu niên có lẽ vẫn là quá mạnh, đem thần chí ngâm đến không còn một mảnh, không thì làm sao dám bất kính như thế với tướng quân?
Trước mắt sáng loáng ba cái chuông bạc nhỏ, ánh trăng như sương bạc vẩy vào, đem hoa văn mây mù chiếu đến rõ ràng.
Vòng tay chuông bạc này khi Ngạn Khanh tròn tuổi mời thợ bạc tốt nhất La Phù chế tạo, là Cảnh Nguyên tự tay đeo lên, về sau theo tuổi tác thân hình cũng lớn lên, Ngạn Khanh không nỡ gỡ xuống, lại cầm đi mời thợ thủ công năm đó sửa đổi mấy lần lớn nhỏ.
"Chuông bạc, ngụ ý hài tử thông minh lanh lợi, cầu mong một đời bình an, cát tường, tướng quân thật sự là thích đứa bé này." Lời của thợ bạc còn rõ ràng bên tai.
Đúng vậy, bởi vì quá thích, Cảnh Nguyên nghĩ. Đều nhanh để hắn "phạm thượng làm loạn"
Vòng tay lắc lư trên đoạn cổ tay trắng nõn, Cảnh Nguyên càng xem càng không vừa mắt, nghiến răng, dứt khoát " ăn miếng trả miếng"
....
Thật sự là mất trí.
Xưa nay chấp chưởng thiên quân vạn mã tươi cười tướng quân, cũng không rõ lý trí mình vẫn lấy làm kiêu ngạo đi nơi nào.
Đau đầu day trán thở dài, suy nghĩ một hồi bất giác đã đến lúc tan ca, về nhà còn phải đối mặt Ngạn Khanh...
La Phù Vân Kỵ tướng quân, xưa nay vừa đúng giờ liền không thấy người, giờ phút này lại nghiêm túc suy nghĩ xem tối nay có thể nào ngủ lại Phủ thần sách không.
Nhưng vị tiểu tổ tông kia người cũng như kiếm, luôn luôn nhanh hơn một bước, như dự liệu đến việc Cảnh Nguyên né tránh, tìm thẳng vào Phủ thần sách chặn người.
"Tướng quân ——!" Phủ Thần sách không ai không biết thiếu niên kiếm thủ này, không cần thông truyền liền đem người thả vào.
Ngạn Khanh trên thân giáp trụ chưa tháo, xem ra liền từ Trường Lạc tới thẳng Phủ Thần sách.
Thị vệ trưởng Vu Thiết theo chân tướng quân, nhìn Ngạn Khanh từ xa chạy tới, cười ha ha "Tướng quân, đứa nhỏ của ngài cũng giống như trước đây dính người như vậy."
"Ta ngược lại hi vọng hắn có một ngày đừng như thế dính ta." Cảnh Nguyên nói chính là lời thật lòng, Vu Thiết lại chỉ coi là khách sáo, vui tươi hớn hở đánh giá đôi thầy trò này "Ngạn Khanh là tới đón tướng quân tan làm, Phủ thần sách chúng ta cũng nên thả người rồi."
Bị Ngạn Khanh cầm tay rời đi Phủ thần sách, kéo đến nơi ít người, Cảnh Nguyên hiện tại muốn rút tay ra, thiếu niên giống như khi còn bé đi đường cũng thích dính lấy hắn, tóm đến chặt chẽ, không có một chút ý tứ buông tay.
"Ngạn Khanh, ngươi kéo lấy ta như vậy, ta đi đường thế nào?" Cảnh Nguyên uyển chuyển nói. Thật ra hắn muốn nói là tư thế này quá thân mật, trải qua chuyện ngày đó, như thế nào còn phù hợp?
"Yên tâm, ta sẽ không để cho tướng quân ngã!" Thiếu niên trịnh trọng cam đoan.
Giả vờ ngây ngốc.
Cảnh Nguyên ở trong lòng kết luận. Ngạn Khanh nhìn chung quanh tựa như đang ngắm cảnh, cũng không dám nhìn hắn, là xác định tướng quân sẽ không làm gì hắn sao
Chỉ là...
"Ít nhất thì trước tiên thả tay áo xuống."
Tay áo vén lên thật cao, một bước hai bước, chuông bạc kêu vang, hai thứ này phụ họa, cái dấu răng kia càng thêm phô trương.
-
La Phù kiếm thủ thiếu niên từ trước đến nay, muốn gì được nấy.
Vị kia cao cao tại thượng Vân Kỵ tướng quân đối với hắn xưa nay là hữu cầu tất ứng.
Khi hắn say rượu, cả gan lỗ mãng bổ nhào vào trong ngực Cảnh Nguyên, mà không bị ngay lập tức đẩy ra, Ngạn Khanh biết, nguyện vọng này nhất định có thể thực hiện.
Hắn cúi đầu nhìn xuống hai người ống tay áo chồng lên nhau, dấu răng trên cổ tay còn như ẩn như hiện.
Chỉ là còn cần chút thời gian.
End
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top