Ngẫm(TT)

_Anh hai, sao không đi tắm giờ luôn? Đợi gì nữa?- Bóng biển hỏi anh nó

_Tao mệt, mày muốn thì đi đi.

_Mày đi không T?- nó quay qua tui

_Để chiều đi, giờ tao buồn ngủ.

_Còn tụi mày?- nó hỏi thằng Tín với thằng Lân

_Tụi tao cũng muốn ngủ.- hia thằng nó cười đểu Bóng biển

_Hay mày rủ Châu đi với đi.- tui đưa ra cao kiến.

_Thôi mày…ngại chết…- Bóng biển rụt rè

_Hế hế, bị lão đại bắt trúng mạch rồi nhá con trai.- thằng Tín cười lớn

_Im mày.

Nói đoạn nó đi thẳng về khách sạn. Tui với mấy người khác cũng về. Cố tình chậm lại phía sau để đi với Linh.

_Hết mệt chưa?- tui hỏi

_Hết rồi.

_Em biết chừng nào mình thi không?- tui hỏi

_Thì gì?

_Anh văn chứ gì.

_Ai nhớ đâu, em chưa có hỏi thầy.

_Ờ. Em thích hoa gì nhất vậy?- tui hỏi tiếp

_Ơ, sao nay anh hỏi em lạ vậy?- Linh bất ngờ

_Thì em trả lời đi.

_Hoa hả? Ừm…hoa hồng, hì hì.

_Ừ.- tui trả lời rồi chạy vọt về phía khách sạn để Linh đi với mấy đứa con gái. Em nhìn tui ra vẻ khó hiểu. Ha ha, tui nghĩ gì thì chưa chắc ba má tui đã biết.

Bay lên phòng, lôi laptop ra. Bật wifi lên. Lướt web, google mấy cái shop hoa ship tận nhà ở Vũng Tàu. Kiếm được một trang web, may quá, bay vào ngó coi cái list hoa hồng. Cuối cùng cũng tia được một giỏ hồng, khoảng sáu trăm. Không ngoài dự tính của tui. Đặt hàng, hỏi ông anh địa chỉ khách sạn, rồi ghi vào. Nhờ người ta viết giùm tấm thiệp nữa, hè hè.

Chắc ngày mai có, tại gần mà. Xong, quăng con lap lăn quay ra đó, tui nằm xuống ngủ.Đang ngủ thì nghe tiếng cười dâm đãng của mấy thằng chiến hữu. Mở mắt ra thì thấy tụi nó đang phá lap của tui. Bà mẹ nó, ra tới đây vẫn cái tánh dâm không bỏ, thằng Lân với Bóng biển đang coi phim con hợi khí thế.

"Cha tụi bây, thèm đòn à?!", tui nghĩ trong đầu, máy tao mà dính virus là chết bà hai thằng bây với tao. Thiếp đi một lúc, mở mắt ra, nó vần còn coi. Hai thằng khốn nạn. Tui nhè nhẹ lăn qua chỗ ông anh của Bóng biển, khều khều thằng chả.

_Gì?

_Suỵt, coi kìa anh Quang.- tui chỉ tay về phía cái lap

Bỗng dưng hai mắt ổng sáng như đèn pha, ổng bật dậy.

_Hai thằng mất dạy này! Dám coi phim heo à?!

_Hề hề, có gì đâu đại ca, chuyện thường ngày ở huyện mà.- Bóng biển cười đê tiện

_Thằng mất dạy….mà con nhỏ này Nhật à? Sao thấy nó la thấy ghê vậy?

F***k!!! Thằng anh cũng mất dạy y như thằng em, nói cái khỉ gì giờ. Bó tay, tui lấy cái gối úp lên mặt ngủ, lòng rủa thầm ba thằng mất dạy. Khò khò….ngủ tới chiều.

_Ê, dậy, đi tắm biển mày.

_Đi rồi à?- tui lồm cồm bò dậy.

_Thay đồ đi, rồi đi.

_Ờ.

Vô nhà tắm, thay đồ, mặc cái quần soóc với cái áo phông. Biển chiều đẹp thật

Bơi ra biển...nhầm, đi bộ ra bãi biển, gió thổi mát rượi. Sóng biển đánh ào ào lên bờ cát trắng. Vỏ ốc lát đầy cả một khoảng, ánh nắng rọi xuống, những cái vỏ dường như đã trở thành những viên ngọc....Ôi, lan man quá, chắc về học lại văn tả cảnh.... Sóng biển đánh vào bờ cát, sủi bọt trắng xóa. Đám con trai xuống phía dưới mướn chỗ ngồi, đợi đám con gái nữa, sao lâu quá. Kìa kìa, mấy em ấy cũng xuống tới. Hic...mấy bà chị của Bóng biển sao mà trắng quá...mấy nàng lớp tui cũng không kém.

_Sao tủi thân quá...- giọng của thằng nào đó vang lên

_Mắc gì mà tủi thân?- tui nói, mắt vẫn nhìn chăm chăm hội con gái....để tìm kiếm Linh của tui.

_Tại tụi nó ba vòng đầy đặn còn tao thì...- thằng mới nói trả lời

_Mày làm sao? _Vòng hai quá cỡ..ứ..hứ...hứ...

Giật mình quay qua, thằng ôn dịch Tín ôm cái bụng bầu của nó thút thít.

_Ai kêu mày ăn nhiều.- Năm nổ nói

_Ăn gì nhiều...ngày ba bữa, bữa ba tô...không đủ nhét kẽ răng nữa là... _Thôi, im đi. Mày cóc phải người.- Bóng biển chửi

_Ý mày là sao?

_Ý nó chửi mày là con cóc đó.- tui chêm vô

_Á à, thằng ếch kia, dám chửi ông à?!!!

Vậy là Bóng biển mềm xương với thằng Tín...khà khà... _Đợi lâu chưa?- Linh hỏi tui

_Chưa mới ra à...hè...hè...

Lỗ mũi lại nồng nồng, có cảm tưởng như máu mũi sẽ phọt ra Ngó qua Bóng biển, nó đang nói chuyện với nhỏ Châu, "kim đồng hồ" của nó đã điểm "mười hai giờ". Kì Lờ lại bị bà Đào nắm đầu vì tội nhìn trộm.

Thằng Qúi thì lại tình tứ với Vi em. Không ghen tị đâu, T này đã có Linh, chết cũng cam lòng hị...hị....

_Tắm biển đê!!!! Không lát nữa lạnh lắm!!!!-Ông Quang la làng lên rồi ù té chạy ra biển, sóng tạt vào, bể mặt. Ngu bá cháy con bọ chét, sóng lớn vậy mà chạy băng băng, đưa cái mặt nhăn nhở của ổng ra, không biết còn được bao nhiêu cái răng.

_Tắm thôi!!! Wú húúúúúú!!!!!- lần này tới lượt tui.

Nắm tay Linh chạy ra, tiếng cười rộn rã, đám chiến hữu cũng chạy theo tui. Cảm đám nghịch nước, í ới gọi tên nhau. Năm nổ chạy lên bờ, lấy mấy cái phao xuống, vậy là có trò để chơi nữa rồi. Năm nổ nằm trên phao, phơi cái thân nó ra,tui với thằng Qúi đứng đằng sau, thằng Qúi nhìn tui cười cười, đã hiểu.

_SONG "KICK" HỢP BÍCH!!!!- tui với thằng Qúi co cẳng đạp cho Năm nổ một phát, cái phao lật gọng.

_Con chị nó!!! Thằng nào?!!! Thằng nào?!!!- Năm nổ nháo nhào đứng dậy, lấy tay vuốt mặt lia lịa.

_Á há há há...há há há há há!!!- hai thằng cười điên dại.

Giằng được cái phao, thằng Qúi định lôi đi đưa cho Vi em. Dễ vậy sao? Chơi trò "đâm sau lưng chiến sĩ", vậy là nó úp mặt xuống nước, và tui trở thành chủ sở hữu của cái phao Pepsi xịt hơi. Nhảy lên nằm, cái phao lềnh bền trôi, nằm đó nhìn ngắm "tiên nữ" nghịch nước, phê phê..."chào cờ" cmnr Sao mà Linh của tui đẹp vậy không biết, tự cho mình là thằng sướng nhất Quả Đất, tui sung sướng nằm vắt vẻo trên cái phao cười một mình

như tự kỉ. Vươn vai, hít một hơi gió biển thật sâu.....ôi sao mà sướng quá. Lại nghĩ ra trò mới, bì bõm lại chỗ mấy thằng chiến hữu.

_Ê bây, thấy tượng chúa không?- tui nói _Thấy, rồi sao?

_Tao nghe nói ai bước đi được trên nước thì sẽ trở thành chúa, không thì chí ít cũng thành thánh.- thằng Nổ chêm vô.

_Ôkê, bây giờ tao để cái phao ra đó, thằng nào đứng được trên đó lâu nhất thì cả đám sẽ kêu thằng đó là thánh cộng thêm phục dịch một tuần,

vô điều kiện. Chơi không?- tui nói

_Sợ mày à? Chơi luôn!- cả đám nhao nhao

Tụi nó bơi ra đằng cái phao. Còn mình thằng Tín ngồi lại đó.

_Mày sao vậy Tín?- tui hỏi _Tao ghét thằng làm ra cái hai mảnh.

_Gì chứ?

_Tụi con gái mặc hai mảnh để khoe thân, tao thì chỉ muốn nhìn hai phần còn lại.- thằng đăm chiêu. Đứng hình năm giây, tui đã hiểu cái sự thâm sâu của nó. _Con chó dâm!- tui quát _Hế hế, nhu cầu sinh lý tất yếu...hé hé...- nó lại cười đê tiện

Con lợn này, bệnh hết chỗ nói. Nhìn nó, bỗng tui nghĩ ra một ý.

_Ê, mày muốn được phục vụ miễn phí không?- tui

vỗ vai nó _Là sao?

_Giúp tao thắng trò đó là ngon..he..he.

_À....lão đại có khác, bái phục, bái phục...

_Ôkê, lát nữa tới lượt tao, mày lặn xuống dưới nước vịn chặt cái phao cho tao.

_Ôkê....mà.... _Sao?

_Tao đau bụng quá, đi toilet cái.- thằng Tín nhăn

nhó.

_Chừng mấy phút thôi, nhanh lắm.

Nói rồi tui kéo nó đi.

_Bắt đầu nha!- tui lớn tiếng. _Dô mày, tao trước.- thằng Nổ nói Lấy cái đồng hồ Casio của Bóng biển ra, "Bắt đầu!", tui bấm bút. Thằng Nổ từ từ đứng thằng lên và

"Bẹp!", chưa đầy một giây, nó rớt xuống cái bộp.

_Óó...!- tiếng của Năm nổ thống thiết, nó té rồi đập tờ rym vô cái phao. Sóng biển đánh dạt xác nó vào bờ, tay vẫn còn ôm

"hàng" ra vẻ đau đớn lắm.

Tới lượt mấy thằng khác cũng chỉ được cao lắm hai giây. Tới phiên tui, khà khà, ra hiệu cho thằng Tín, tui tự tin trèo lên cái phao Pesi xịt hơi. Có thằng Tín ở dưới, trụ được một lúc thì Bóng biển la lên "Ba giây rồi!!!", đúng lúc đó sóng đánh cái ào, tui úp đầu xuống nước. Ngoi lên, mừng húm, kiếm thằng

Tín ăn mừng.

_Á há há, thắng rồi mập *** ới!!!!- tui tìm thấy thằngg Tín, giơ tay lên định ăn mừng.

Bỗng dưng thấy cái mặt nó xanh lét, biết chuyện không lành, tui hỏi nhỏ:

_Gì vậy?

_Tao....tao....nhịn éo được, bĩnh ra quần rồi.... Đứng hình ........................ _Mày thấy nó trôi đi đâu không?- tui run run

_Không.....- mặt nó vẫn xanh lét

_Ê tụi bây có con cá gì ngộ lắm nè!- giọng của thằng Năm nổ

_Sao?!- tui bơi lại

_Nó nhìn y như cục đất sét, dài dài, nâu nâu. Đù, nó éo sợ người bây ơi!- vừa nói Năm nổ vừa lấy tay khều khều.

Nhìn thấy, tui hoảng hồn, đích thị là "sản phẩm không mong muốn" của thằng Tín rồi... Lượn trước thì hơn.

Đúng lúc này, Bóng biển phang thẳng nắm cát vô mặt Năm nổ rồi cưới ha hả.

Năm nổ nóng máy, bắt luôn "con cá" màu nâu, dộng thẳng vô mặt vô mặt Bóng biển.

_Ui da! Éo đau, há há. Cát gì nhão nhoẹt vậy?- Bóng biển chùi mặt, hai tay dính đầy "cát", nó đưa lên mũi ngửi.

_Mùi kì kì mày ơi!- Sau khi ngửi xong, Bóng biển nhăn mặt nói

_Cục c....ứt đó!!! Cục c...ứt đó, há há há!!!!- tui ôm bụng cười ngặt nghẽo Thằng Tín mặt xanh lét nhưng vẫn không nhịn được cười, Bóng biển với Năm nổ như chợt hiểu ra. Tụi nó la làng la xã.

_Thằng chó nào?!!! Thằng nào dám *** giữa biển?!!!! Con mẹ nó!!!!- Bóng biển vừa ngụp lặn vừa chửi.

_Cùi tay tao rồi!!!! Cùi rồi!!!!!- Năm nổ run run đưa hai bàn tay "vàng" của nó lên. Tối, về khách sạn thay đồ, chuẩn bị đi ăn đồ biển.

Năm nổ với Bóng biển nhìn chầm chầm vào đĩa ghẹ mà không dám ăn. Năm nổ nói với tui:

_Mày thấy cái nút chai rượu này không?

_Ờ, sao? _Tao mà kiếm được thằng *** bậy lúc chiều tao sẽ nút đít nó lại bằng cái nút chai này.- Năm nổ run run, chắc chuyện "kinh hoàng" lúc chiều vẫn còn ám ảnh nó. Nhìn qua phía Bóng biển, nó cũng ngồi yên một chỗ, mặt u ám, uất ức. Tui thì nhìn thằng Tín, che miệng cười như bệnh....

Rượu bia hại sức khỏe.

_Sao hai đứa mày không ăn gì hết vậy?- ông Quang hỏi

_Không muốn ăn ghẹ, ghẹ gì rang me vàng vàng, nhão nhoẹt.- Năm nổ phân phua trong khi Bóng biển cúi gầm mặt.

_Rang me không vàng thì ra màu gì thằng kia?- ông Quang trả lời

_Màu đỏ cũng được.

_Đưa cái mặt qua đây, tao cho màu đỏ.

_Sao?

_Tao đập cho ra máu.- ông Quang thâm độc

_Thôi khỏi.- Năm nổ khoác tay.

Tui thấy vậy, bẻ ngay cái càng, đưa lên miệng chọc hai thằng nó:

_Hồi chiều bị một đống "vàng" đập vô trong mặt, chắc phê lắm.

_Chuyện gì vậy?- mấy bà chị của Bóng biển hỏi

_À, hồi chiều, Năm nổ lấy "vàng" chọi Bóng biển.- thằng Tín cười đểu

_Cái gì?! Vàng ở đâu?! Đào đâu ra vàng?! Mày giấu đâu hết rồi?!!!- ông Quang đang ăn, nghe vậy vứt luôn cái càng bự tổ xuống đất, ổng bóp cổ thằng Bóng biển mà hai tay trơn tuột như "bắt sóc bỏ lọ"

_Điên à?! Buông ra coi!- Bóng biển tức tối, hất tay ổng ra rồi bỏ đi một mạch.

_Có chuyện gì vậy, T?- thấy vậy, mọi người nhao nhao

_Thôi, không gì đâu, mọi người ăn tiếp đi.

Một lúc sau, Bóng biển trở lại, hai tay khiêng thùng HeineKen. Mặt có vẻ như vui trở lại.

_Nhậu đê, nhậu không?- nó đặt thùng bia xuống, quay qua quay lại, lấc cấc hỏi mọi người.

_Ờ, đang định đi mua, nhậu đi.- lúc này ông anh trầm lặng nhất của Bóng biển lên tiếng, ổng tên là Hiếu.

_Ôkê, quất, có nước đá với ly sẵn rồi.- ông Quang nói

_Không, uống bằng ca.- Bóng biển đặt cái ca trà đá xuống bàn cái bộp.

_Nổi không ba?- Năm nổ cười

_Sợ gì.- thằng Tín hùa theo.

_Lão đại, quất không?- Năm nổ hỏi

_Hừm....cũng được.- tui cũng không muốn uống nhưng mà cũng gật đầu cho vui.

_Uống ít thôi nha.- Linh nhìn tui rồi nói, có vẻ như em không muốn tui uống nhưng cũng không muốn làm mọi người mất vui.

_He he, biết rồi sếp.- tui nhăn nhở

Rồi thì nhậu, vừa uống, tui vừa cầm cọng râu mực nhai, dai nhách

Uống chuyền, đứa này uống xong rồi tới đứa kia, tới khi nào hết thì rót tiếp vào cho đầy ca. Biết Linh không uống được nhiều, nên khi thấy em ngà ngà có vẻ mệt, tui giành uống hết. Kết quả là say quắt cần câu. Vật vờ, đầu óc như bay đi phương nào, hai mắt tui lờ đờ, chỉ còn nhận ra được tiếng của mấy ông anh đang chén tạt chén thù. Mấy thằng kia chắc cũng xỉn hết rồi, Năm nổ với Bóng biển ngồi kế tui đã úp mặt xuống bàn từ lâu. Hai mắt không còn mở lên nổi nữa, tui cũng thiếp ngủ đi.

"Beep beep!!! Beep beep!!! Beep beep!!!", tiếng báo thức điện thoại chối tai, gắng gượng mở mắt ra, hai mi mắt nặng trịch, đầu nhức như búa bổ. Tắt điện thoại, giờ mới phát hiện ra cọng râu mực vẫn còn ở trong miệng. Phun phèo phèo rồi lăn đùng ra ngủ tiếp. Quay qua bên phải, gác chân lên đứa nào đấy. Chà, sao hôm nay mềm với êm quá vậy. Thấy đã quá, tui quay qua ôm luôn, có cái gối người ôm ngủ phê vãi. Đã mềm còn lại thơm thơm nữa chứ, thằng nào mà để tóc dài như con gái. Ôm đã đời, tui quay qua bên trái. Cũng có đứa nào nằm đó. Lần này cũng ôm y như bên phải, mới nhậu có một chầu mà sao thằng nào cũng mềm như bún vậy, đã vậy còn có mùi thơm. Chắc mùi thơm của bia. Gặp đâu ôm đấy, tui nhắm nghiền mắt. Phê như con tê tê.

"Chụt...chụt..." Thấy ướt ướt má. Xùy xùy! Thằng pê đê nào? Ngủ mà còn hun ông. Đẩy mặt nó ra, tui ngủ tiếp. Rồi quay qua bên phải, rúc đầu vào cái "gối ôm", thơm vãi xoài Nó cũng dang tay ra ôm lấy tui, đè mặt tui vào ngực nó. Con trai gì mà ngực mềm èo, y như con gái. Con gái......

Mở mắt ra.....*** it......cái mặt tui đang ịnh vào ngực....Linh......

Giật bắn người, tui choàng dậy, gỡ tay Linh ra. Bây giờ mới vỡ lẻ, tui đang nằm trong phòng đám con gái. Bên trái là Vi, bên phải là Linh, kế Linh là bà Đào....nhỏ Châu ngay phía dưới chân tui. Sướng! Sướng thật! Nhưng mà để mấy ẻm thức dậy thấy tui nằm đây thế nào cũng thịt nát xương tan. Bỗng dưng run run, giở cái mền ra kiểm tra lại "vài thứ". Hốt hoảng, tui cởi trần, chỉ còn duy nhất mỗi cái quần đùi. Rồi thì rướng qua kiểm tra mấy người khác, lạy trời....May quá, quần áo mấy ẻm còn y nguyên, áo thun ba lỗ, quần ngắn. Tướng nằm thì thì thôi rồi....gợi cảm không chịu được. Máu mũi chực phọt ra.

_Ai vậyyyy...? Mới sáng mà....để người ta...ngủ....- giọng của Vi

Tui hoảng hồn, chụp cái quần jean rồi chui êm vào nhà tắm. Mở cửa ra, bất ngờ vấp té, luống cuống thế nào túm ngay lấy...."bra" của mấy nàng rồi ngã nhào xuống. Cái cây máng đồ bị gẫy, đống "bra" bay ào xuống đầu tui. Lồm cồm bò dậy.

_T! Làm cái trò gì vậy?!!!

Quay phắt ra, cả đám con gái lần lượt tỉnh dậy nhìn tui như người ở Sao Hỏa mới xuống.

_Biến thái!!!!- Vi hét lên

Biến thái? Tui tự hỏi, sực nhớ ra mình đang đội đống "bra" trên đầu. Lúc này Linh cũng tỉnh dậy, em nhìn tui ngỡ ngàng.

Chết cmnr kì này chẳng lẽ mình lại biến thành siêu nhân chôm đồ lốt, lấy "bra" làm mắt kính sao?

Chap 76

Tòng ngòng đứng đó, với duy một chiếc quần đùi trên người. Trơ trẽn, xấu hổ, nhục nhã, tất cả những ảm giác đó trộn lẫn với nhau, tui hoang mang cực độ. Cái quần jean trên tay cũng rớt luôn xuống đất. Hất vội đống "bra" trên đầu xuống.

_T? Anh làm gì ở đây vậy?- Linh ngỡ ngàng bước đến chỗ tui.

_A...anh....- tui run rẩy, miệng cất mãi không thành lời, hai má rần rần cứ như có luồng điện chạy qua.

_Khỏi nói nữa, không ngờ T lại làm cái trò này...- Vi nhìn tui lắc đầu

_Không, nghe T nói đi, T thức dậy là đã ở đây rồi!- tui cố gắng giải thích

_Có chuyện gì vậy?- tiếng mở cửa, mấy thằng chiến hữu với mấy ông anh của Bóng biển bước vào. Thằng nào cũng ăn mặc chỉnh tề, sơ-mi bỏ thùng.

_Mày làm gì vậy T?- thằng Nổ trố mắt ra nhìn

_Thôi, T, về phòng đi, không có gì đâu, hiểu lầm thôi.- như chợt hiểu ra, ông Quang kéo tui ra ngoài.

Mấy đứa con gái không nói gì, duy chỉ có Vi là nhìn tui bằng cặp mắt khác. Về phòng, tui cố gắng giải thích cho cả đám hiểu. Nhục nhã…..Đi tắm rửa cho sạch sẽ. Thay đồ, lúc đó cũng khoảng chín giờ mấy rồi. Ông Hiếu gọi điện kêu đồ ăn đem lên tận phòng.

"Kính coong!", chuông cửa kêu lên. Mới kêu thôi mà sao có sớm vậy. Ra mở cửa, thì ra là nhân viên cửa hàng bán hoa. Ký nhận rồi thanh toán, xách giỏ hoa vô, để lên bàn. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào ngay lúc này. Mấy thằng kia đứng ở trong phòng thì hí hửng nhìn tui cười, không biết tụi nó nghĩ cái gì trong đầu.

_Định đem tặng ai vậy cu?- ông Quang hỏi

_Tặng Linh, mà thôi chắc khỏi tặng. Nhục thấy bà rồi, mặt mũi đâu nữa....- tui nằm vạt xuống giường, than thở.

_Thôi, có gì đâu, ngủ chung một đêm thôi, không đứa nào "vác lu" thì được rồi.

_Anh nói nghe hay lắm, vậy nếu anh mà bị như em thì sao?- tui hỏi

_Thì...chí ít tao cũng phải chấm mút được chút xíu, chôm thêm cái "bra" về làm cảnh nữa.- ổng nói mà mặt tỉnh như không, còn đứng trước kính sửa sửa lại cái cổ áo sơ-mi nữa chứ.

_Thôi, bó tay.- tui khoác tay trước tiếng cười của ổng

_Thay đồ đi mày, tối nay có chuyện vui, phải ăn mặc đàng hoàng.

_Đi đâu vậy mẹ?- tui hỏi ổng

_Thay đồ đi, mặc sơ-mi đó, kiếm thêm cà-vạt đeo vô.

_Rườm rà quá, nghỉ, anh đi một mình đi.- tui chán nản

_Đi lẹ đi. Rồi tao nói cho nghe.

Lườm ổng, tui ngồi bật dậy, lục balô, không có cái áo sơ-mi nào hết.

_Nè.- ông Quang thảy cho tui cái sơ-mi mới tinh

_Mới mua à?

_Ừ, lẹ đi.

Mặc đồ xong xuôi, ông Quang cho các cà vạt đen. Đó giờ có thắt đâu, lại phải nhờ ổng. Nhìn cứ méo méo làm sao ấy.

_Có chuyện gì mà nay bắt tụi này ăn mặc sang trọng vậy?- tui hỏi

_Lát nữa thằng Phương(Bóng biển) tỏ tình.

_Giề? Với ai?- tui hỏi

_Châu.- Bóng biển ngồi dưới đất vừa lau đôi giày vừa trả lời tui

_Cũng đâu cần phải vầy đâu ba.

_Cứ mặc đi, tụi con gái hôm nay cũng mặc đồ đẹp lắm nha mậy.- nó vừa nói vừa cười

_Ừ...ừ.- tui ậm ừ

"Cạch!" Thằng Tín từ ngoài đi vô, đem theo một đống lỉnh kỉnh đồ đạc.

_Đám con gái chuẩn bị rồi. Đồ cũng mua gần hết rồi. Anh Hiếu, xuống dưới vác lên phụ em đi.- thằng Tín nói

_Mua cái gì vậy?- tui hỏi thằng Tín

_Lều, đồ ăn, nước uống, mặt nạ các loại.

Nói xong nó chạy vụt đi với ông Hiếu.

_Mua mấy cái đó làm gì?

_Cắm trại, lát nữa trả phòng rồi.- ông Quang nói

_Ở đâu?

_Ra ngoài bãi Đồi Nhái.

_Đồi Nhái? Chưa nghe bao giờ

_Lát đi đi rồi biết.

_Bực rồi nha, có gì thì nói huỵch toẹt ra hết đi! Úp úp mở mở quoài!

Ông Quang không nói gì, ổng lôi cái lap với mấy cái loa bỏ vô balô. Rồi bất thình *** h lớn tiếng quát:

_Tập hợp!

Mấy thằng nghe tiếng ổng thoắt cái đã có mặt tại chỗ.

_Tụi bây nghe đây, theo kế hoạch giúp thằng Phương(Bóng biển) thổ lộ với con be Châu không có gì thay đổi. Thằng T do ngủ nhầm phòng nên chưa biết cái gì hết, bây giờ giải thích lại thì mất công, anh yêu cầu mày làm theo những gì mà thằng Nổ với thằng Tín làm là được. Tụi con gái thì anh đã kêu thằng Tín lo lót xong xuôi, tụi nó sẽ chung tay giúp thằng Phương(Bóng biển). Bé Châu nó chưa biết gì hết, tụi mày cứ tỏ ra bình thường, ôkế?

_Duyệt! Có tài lãnh đạo lắm bố già!- mấy thằng chiến hữu hưng phấn

_Bây giờ thì đem đồ ăn qua cho bên kia đi, thằng Qúi với thằng T đem qua đi.

Không nói gì nhưng thật ra tui sợ thấy mẹ. Ngại đối mặt với mấy đứa con gái nhìn thấy tui lõa lồ, đã vậy trong đó còn có Linh nữa, nhục không chịu được.

_Thôi, mình tao đi được rồi.- tui định bụng lần này sẽ qua đó xin lỗi.

"Cộc...cộc...cộc!"- tui gõ cửa

_Ai vậy.....?- Linh ra mở cửa

_Ừm...anh đây.- vừa nói, tui vừa đưa đồ ăn cho Linh

_Hôm qua anh uống quá chừng luôn, có còn mệt không?- Linh đưa tay lên trán tui.

Tất cả đều ngược lại với tui tưởng tượng, tui cứ nghĩ là Linh sẽ làm mặt lạnh với mình nhưng không, em vẫn quan tâm, lo lắng cho tui. Nhìn thấy nụ cười em, tui bỗng cảm thấy bớt nặng nề hơn...

_Ừm, em vô đi, nói với mọi người là anh...ừm... xin lỗi.

_Không ai giận anh đâu, lúc nãy em nói với mọi người là....ưm....em đưa anh vô nhầm á.

_Hả?

_Thực ra chỉ là để mọi người không giận anh thôi, chứ em không biết ai đưa anh vô à nha.- Linh bĩu môi

_Ờ...-tui gãi đầu

_Đừng nói ai hết nha, thương nà.- Linh nói rồi em mi lên má tui một cái

_Ờ.- không vui không được

_À, Vi muốn nói chuyện với anh kìa. Thôi em vô nha.- Linh nhìn tui cười

Chết, thím Vi thế nào cũng dạt tui một trận vì cái tội hôm sáng. Tui lại chuẩn bị lỗ taima2 nghe tra tấn rồi.

Không nằm ngoài dự kiến, nghe tra tấn được mười phút.

_Đủ chưa?- tui hỏi

_Rồi, mệt rồi, không nói nữa.

_Dạ, chào chị em về….-tui bước đi mà hai ù ù, công lực của Vi dữ dội thật.

_Khoan!

_Gì hả?

_Hồi sáng tui hôn anh…- Vi nói

_Hả?- tui sững người

_Anh phải trả lại cho hết cho tui.

_Hơ…làm sao mà…tr…

Không đợi tui nói hết, Vi rướng người , hôn nhẹ lên môi tui. Qúa bất ngờ và sửng sốt, mặt tui tê rần rần. Không còn lời gì để diễn tả…

_Vi…Vi…

_Nụ hôn đầu của tui đó, anh liệu sao mà làm.- Vi nguýt dài rồi quay đi.

"Rầm!" Cánh cửa phòng đóng sầm lại. Chuyện éo gì đang diễn ra vậy?

....còn tiếp....

Chap 77

Ngơ ngáo đứng trước cánh cửa, đầu óc rối tung. Lững thững bước về phòng.

_Ôkê, mấy đứa. Giờ hội của mình đi ra bãi Đồi Nhái trước để lo lều trại, chuẩn bị mọi thứ. Đám con gái sẽ đi với mấy chị kia sau.- ông Quang dõng dạc

Vậy là cả đám lục đục xách balô đi ra xe. Ngồi xe một lúc thì ra tới đó. Nắng ấm, trời trong xanh không một bóng mây, bãi biển không có bóng người.

_Dà húúúúúúúúúúúúúúúúúúúú!!!- thằng Nổ đâm đầu chạy thẳng ra bãi cát như điên như dại.

Tui thì vẫn đứng đây, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, não hoạt động hết công suất mà vẫn không hiểu tại sao Vi lại hôn mình.

"Bộp!"- ai đó vỗ vai tui

Tui quay ra phía sau.

_Làm gì vậy mậy? Đi phụ tụi nó kìa.- thằng Qúi hất hàm hỏi tui

_Ờ, ờ, tới liền.

Trời nóng, mà mặc sơ-mi, cà vạt đã nực muốn chết rồi vậy còn phải làm đủ thứ việc. Mồ hôi vã ra như tắm.

Sau mấy tiếng đồng hồ hì hục thì cũng dựng xong bốn cái lều, trời cũng đã xế chiều. Đồ ăn, đồ uống, củi lửa đã sẵn sàng. Bây giờ phải sửa lại quần áo, xốc xếch quá. Lấy chai LaVie rửa mặt, sẵn đó rửa luôn cái đầu tóc. Xong xuôi rồi cả đám tụ lại nghe ông Quang chỉ đạo.

_E hèm!!! Khi nãy, chị thằng Phương(Bóng biển) có gọi cho anh, khoảng 5 giờ thì mấy đứa con gái sẽ tới đây. Bây giờ anh muốn mấy chú lấy mặt nạ ra cầm sẵn đi.

Thằng Tín mở balô ra, nó lấy mấy cái mặt nạ đưa cho tụi tui mỗi đứa một cái, đều y như nhau.

_Mày mua ở đâu vậy?- tui hỏi

_Ngoài shop, thiếu cha gì.

_Đẹp ngất ngây, cái này đi chơi Halloween khối thằng giật mình.- Năm nổ trả lời bằng cái giọng tưng tửng

_Mà đeo mặt nạ làm khỉ gì vậy?- tui hỏi

_Lát nữa mày sẽ biết, bây giờ thì nghe tiếp nè!- ông Quang dõng dạc

_Mấy tấm bảng dạ quang này thì mỗi thằng một cái, khi mà đưa lên xong thì đập bể rồi bỏ chạy, biết chưa? Làm theo anh nói thôi, không hỏi nhiều!

_Ôkê, biết rồi, tiếp đi.- cả đám bọn tui đồng thanh.

_Tới khi tấm bảng cuối cùng giờ lên thì cả bọn phải tới chỗ anh, đừng để ai thấy hết, hiểu chưa?

_Rồi rồi...

_Chưa đâu, thằng Tín mập với thằng Phương ra với anh.- ông Quang ra lệnh, chừng như bí mật lắm.

Tổng cộng có bảy tấm bảng. Mọi thứ đã bố trí xong. Chuẩn bị xuất phát.

Năm giờ rưỡi, trời chập choạng tối. Vẫn chưa có ai tới. Đang ngồi vật vựa dưới gốc cây thì bị ông Quang dựng dậy.

_Tới rồi! Lấy mặt nạ đeo vô đi. Cầm theo mấy tấm bảng nữa!- ổng nói như hét

Tui cuống cuồng, vơ vội tấm bảng rồi chạy ra chỗ mà ông Quang phân công và...chờ đợi.

Cuối cùng cũng tới rồi, sáu đứa con gái bước đi nhẹ nhàng dưới cái ánh sáng yếu ớt không nhìn rõ mặt người.

Đang ngồi, đít nóng như lửa đốt thì tiếng nhạc từ đâu cất lên

http://lnk.vn/blIp

Tía nó, nghe lạnh cả gáy, chắc là ông Quang chứ không ai hết, trời tối mà còn chơi nhạc này thì ba tui cũng chưa chắc dám đi vô nữa

Điều gì tới cũng tới, nấp trong bụi cây, tui nghe tiếng mấy đứa con gái xì xào, nhưng cả bọn vẫn tiếp tục bước tới.

Tấm bảng đầu tiên-thằng Tín được giơ lên "Come to see me?". "Bốp!", thằng Tín đập xuống đất vỡ tan rồi ra hiệu cho đám con gái đi theo nó. Đám con gái cũng rúm ró mà đi theo, bất thần, nó chạy vụt đi, mất dạng.

Rồi tới lượt thằng Nổ "I want to see you so bad", y như lần trước, cái bảng vỡ tan, nó cũng ra hiệu cho mấy đứa con gái đi theo rồi chạy vụt mất. Tiếp theo là thằng Qúi "Your lips are sweet", ông Hiếu "I want you", tui "I have a surprise for you" , thằng Phương "I want you to see this". Mấy nhỏ con gái thì biết đây là do ông Quang dựng nên không ngần ngại kéo nhỏ nhỏ Châu chạy theo.

Tấm bảng cuối cùng, vội vàng chạy tới chỗ ông Quang. Lúc này thì cái tiếng nhạc quái quỉ của ổng cũng tắt, ổng cầm cây guitar ngôi đó trầm ngâm.

Đúng lúc đó, cả hội con gái tới.

Ông Quang liền cất tiếng đàn, không ngờ ổng chơi hay tới vậy. Bóng biển bước ra, nắm tay nhỏ Châu kéo đi, rồi thì thằng Tín ném que diêm xuống đất, mặt đất bén lửa rồi cháy thành một vòng hình trái tim vây quanh Châu với Bóng biển. Ngọn lửa nhẹ nhàng, ấm áp.

Thử hỏi có được bao nhiêu đứa con gái có thể nói "Không" với màn tỏ tình như vầy? Chính xác rồi, nhỏ Châu đã gật đầu đồng ý và cười tươi lắm. Bóng biển cũng vậy nhưng nhìn nhăn nhở chứ không tươi , tui mừng cho nó. Mọi người vỗ tay rần rần, rồi thì ăn uống, ca hát. Đồ ăn ngon kinh khủng, tui kết nhất món thịt nướng mà Linh làm, không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn mà em lại có thể nấu ăn ngon tới vậy. Nhưng cả buổi tối Vi cứ nhìn tui ra vẻ khó chịu lắm, tui cũng lờ đi tránh ánh mắt của Vi. Ăn xong, với bộ mặt của kẻ nhiều tâm sự, đi tách nhóm, đi bộ dọc bãi biển một mình. Chốc chốc lại khom xuống nhặt viên sỏi hay vỏ sò rồi ném thật mạnh ra biển.

_Này.

Có người vỗ vai tui, giật mình quay lại.

_Lạnh không?- Vi đưa cho tui cái áo khoác

_À, không cần đâu, T không sao.- tui cười gượng

_Cứ mặc đi, không lại bị cảm nữa bây giờ.- Vi nói rồi cùng đi với tui dọc cả bãi biển.

Cả hai cứ đi như vậy một lúc, không ai nói với ai lời nào. Bầu trời đêm đầy sao...

_Về chuyện khi sáng...ừm...tại sao Vi...Vi với Qúi...- tui ấp úng hỏi Vi

_Vi cũng muốn nói cho T biết lâu rồi, nhưng chưa có dịp...

_Vi đã chia tay với Qúi sau cái hôm Qúi nói là sẽ đi Canada.

_Tại sao?

_Vi đã suy nghĩ cả đêm hôm đó, người như Qúi không đáng cho Vi phải đau khổ.

_Nhưng mà Qúi yêu Vi lắm...

_Không, tình cảm của Vi bây giờ đã dành hết cho người khác rồi.

_T thấy Vi với Qúi vẫn còn quan tâm nhau lắm mà...

_Chỉ là vẻ bề ngoài thôi...chia tay nhưng Qúi muốn níu kéo nên Vi cũng không nói gì....

_Ừm...- tui gật gật đầu

_Suốt thời gian qua, dần dần Vi mới nhận ra....T...

_Hả...

_T chính là người Vi có tình cảm...

_Nhưng...

Bất chợt Vi nắm lấy tay tui, nhìn Vi, tui cũng không biết làm sao nên đành đứng đó như pho tượng. Bần thần, ngờ nghệt, Vi tựa đầu lên vai tui, dưới bầu trời đêm....đầy sao.....

Đi cùng Vi trở về trại, lòng tui rối rắm, không biết mình phải làm gì. Đứng từ đằng xa nhìn về phía trại, lửa vẫn cháy, mọi người vẫn cười nói vui vẻ, ông Quang còn bật nhạc cho mọi người khiêu vũ nữa chứ, đó giờ chỉ thấy trên Tv, ây giờ mới thấy ngoài đời thật.Cũng thú vị chứ, ai ai cũng vui vẻ, ai cũng có đôi có cặp….duy chỉ có mình Linh ngồi đó, thằng Lân mời nhưng Linh từ chối, đôi mắt em nhìn xa xăm như đang chờ đợi điều gì đó, không lẽ cô ngốc đó đang chờ mình? Chợt thấy lòng mình se lại, …hít một hơi thật sâu, tui nói:

_Vi, Vi có tình cảm với T thì T cảm ơn…nhưng xin lỗi, mình chỉ là bạn thôi.

Không đợi Vi trả lời, tui bước thoăn thoắt ra phía Linh.

_Này.- tui khều Linh

_Hửm?- Linh ngước mặt lên nhìn tui

_Ngồi đây một mình làm gì vậy?

_Ừm…không có gì làm thì ngồi một mình.

Ngồi xuống cạnh Linh.

_Sao không ra nhảy với mọi người?- tui hỏi

_Đang chờ.- Linh nói, đôi mắt em vẫn nhìn cái gì đó xa xăm

_Chờ cái gì?

_Chờ người ta mời.- Linh chu môi

_Hồi nãy anh thấy thằng Lân mời em đó.- tui cười

_Hông thích.- Linh nguýt dài

_Vậy à? Chứ em thích ai?

_Tui thích cái thằng hay kêu tui bằng "sếp".

_Thằng nào hay kêu em bằng sếp?

_Không biết, cái thằng đầu to á.

_Đầu to à? Đầu anh không to, thôi bye nha.- tui đưa tay lên làm bộ đo xem cái đầu mình có to không.

_Đi luôn đi à! Thấy ghét!

_Hì hì, anh giỡn thôi, nhảy với anh.- tui kéo tay Linh

_Không thèm!

Tui vẫn cười rồi kéo bật Linh dậy, nắm tay em đi ra chỗ mọi người.

_Ui da! Kéo đau tay người ta.- Linh phụng phịu

_Không kéo mạnh thì "sếp" đâu có chịu đi.- tui nhìn vào mắt Linh cười

_Hứ, cưỡng ép.

_Dạ, em cưỡng ép sếp.

_Đồ áp bức.

_Dạ, em áp bức sếp.

_Có biết nhảy không mà rủ người ta?

_Dạ, chút chút sếp à.

_Vậy sao mà nhảy.

_Nhìn kìa.- tui chỉ tay về phía ông Quang

Ổng đang nhảy kiểu con lăng quăng với ông Hiếu, nhạc nhẹ chứ có phải nhạc sàn đâu mà cứ nhảy loạn xạ mà còn "Hự hự" nữa chứ….

_À, thôi, đừng có nhìn nữa, ghê quá.- tui lấy tay che mắt Linh

_Ngốc, em chỉ anh nè. Nhớ lúc ở nhà anh không?

_Làm sao?

_Lúc mình….hôn nhau đó…- Linh ngượng nghịu

_À…à…- tui gãi đầu

_Anh đặt tay lên hông em như hôm đó đi.

Vừa làm theo Linh nói, tui vừa hỏi:

_Em biết nhảy à?

_Hồi đó em có học một thời gian.- Linh trả lời

_À, vậy à.

Đoạn, Linh vòng tay qua cổ tui, y hệt như lần tui hôn em, tim tui lại đập thình thịch. Tui cũng dần dà làm quen được sau mấy lần đạp lên chân Linh. Tiếng nhạc du dương, cả không gian im lặng, hai con lăng quăng Quang, Hiếu nằm một chỗ, chắc mệt rồi. Chỉ còn tiếm gió với tiếng nhạc, nhìn Bóng biển với nhỏ Châu cũng tình cảm phết, Vi với Qúi vẫn vậy, vẫn nói chuyện bình thường nhưng tui cứ cảm giác thấy ánh mắt của Vi nhìn mình.

_Đầu to nè…- Linh thỏ thẻ

_Hử?

_Cây xương rồng anh mua cho em nở hoa rồi á…

_Thật à

_Ừ, đẹp lắm

_Linh…

_Gì anh?

_Lúc em đi…nhớ mang nó theo nha.- không hiểu sao tui lại thốt ra câu đó

_Em biết rồi, em sẽ đem mà….

Tui lặng đi, không biết nói gì hơn, bỗng thấy buồn da diết mặc dù em vẫn còn nơi đây với tui. Siết chặt Linh vào lòng, cố gắng cảm nhận hơi ấm nơi em.

_Hứa với em, khi em đi, anh nhất định phải chờ em về, được không?

_Anh hứa…

Rồi Linh từ từ nhón chân lên, như cảm nhận được, tui cũng cúi đầu xuống và…."Phập!!!"

_Ui da!!!

Linh cắn vào môi tui rồi cười khúc khích, chạy đi.

_Ui a, ao em ắn anh? Au á!!!- tui ôm mỏ la làng

Lát sau....

Dọn dẹp, dập lửa, tui với mấy thằng chiến hữu chui vô trong lều ngủ, không quên chúc mấy thím con gái ngủ ngon. Bật đèn pin lên, lục balô kiếm cái bàn chải, không đánh răng là tui không ngủ được. Lấy theo cái ca, lò dò chui ra khỏi lều.

_Ê, đi đâu vậy mậy?- thằng Nổ hỏi tui

_Đi đánh răng, đi đái, đi cạo râu, đi không?

_Đi, đợi tao tí.

Nói rồi thằng Nổ nhổm dậy lấy bàn chải, chai nước với kem đi theo tui.

_Ê mày…

_Cái gì?

_Có muối không?

_Làm gì?- tui hỏi

_Tao nhức răng, muốn súc nước muối

Hớp ngụm nước, rồi tui cú đầu nó một cái.

_Nước biển kìa ông nội!

_Ơ ờ, tao quên.- nó xoa xoa đầu nhìn tui cười

_Đi với tao đi.- nó nói tiếp

_Ừ….- tui nhăn mặt

_Đợi cái, lấy đèn pin.

_Khỏi, trăng sáng.

Hai thằng đi ra ngoài biển, thằng Nổ múc lấy một ca rồi ngồi đó súc miệng. Gio1 thổi, lạnh teo cái mu-ri.

_Lẹ lẹ đi mày, lạnh quá.- tui xuýt xoa

_Xong liền, xong liền.

Trở vào trại. Lạnh run người. Chợt nhìn thấy Linh ngồi dưới gốc cây lúc nãy một mình.

_Mày đi ngủ trước đi, lát tao vô sau.- tui nói với thằng Nổ

Linh ngồi đó một mình, em mặc cái áo khoác lớn hơn cả người, quàng thêm cái khăn cổ nữa, cứ như đang ở Đà Lạt ấy.

_Sao lại ngồi một mình nữa vậy?

_Ủa, anh chưa ngủ nữa hả?

_Ừ, chưa ngủ. Sao em không ngủ đi?

_Ngắm sao một lát rồi ngủ.

_Ờ.- tui ngồi xuống

_Mấy giờ rồi anh?

_Ừm, gần một giờ đêm rồi.- tui nhìn điện thoại

_Sao sáng quá ha anh.

_Ừ sáng…nhưng không bằng mắt em.

_Hứ, nịnh.- Linh cười

_Anh nói thật mà.

_Anh à, nếu lỡ sau này anh hông chờ em nữa thì sao?

_Anh sẽ chờ mà.

_Tại sao?

_Tại vì yêu em.

_Chắc chắn không?

_Dạ, em chắc với sếp, không lại bị trừ lương.

_Có lương đâu mà trừ.- Linh cười

_Ừ, quên, tui làm osin không công mà. Bất công.

_Có gì đâu, em sẽ quan tâm osin nhiều hơn mà.- em cười rồi gỡ cái khăn quàng cổ ra cho tui quấn chung.

_Quan tâm kiểu gì?

_Ừm…thì khi anh vui, em sẽ vui với anh, khi anh buồn, em sẽ buồn với anh…- Linh nói

_Thật không? Hứa đi.

_Hứa mà.

_Ừ…giờ anh muốn đi tắm…- tui nhìn Linh cười cười.

"Bốp!!!", Linh thụi vào hông tui.

_Vẫn cái tật đó không bỏ.- Em nhăn mặt

_Hì hì, giỡn chút mà.

_Không giỡn.

_Đền bù đê!!!

_Không đền!

_Cho hun cái bù lại thôi bà xã…

_Anh là đồ khỉ….

Vậy đó, cả tối không ngủ mà ngồi giỡn như hai đứa bệnh, nhớ lại những ngày hạnh phúc bên em sao tui không cầm được nước mắt ….

Chúng tôi còn 12 ngày!

Sau chuyến đi biển, bọn tui trở về, lòng tràn ngập niềm vui. Cũng từ đó, tui tránh mặt Vi nhiều hơn, trong những cuộc nói chuyện hễ có Vi là không có tui. Ngày 8 tháng 3 đến, ngày tui chuẩn bị xa Linh cũng đã đến gần. Đúng vậy, tui và Linh còn đúng 12 ngày bên nhau.

_Sao? Sao? Tám tháng ba làm gì đây mấy thằng pêđê?- thằng Qúi cầm thước gõ gõ lên bảng

_Ăn mừng đê!!!- Năm nổ phát biểu

_Ai không biết, mà ăn mừng làm sao?- Bóng biển nói

_Ý kiến gì không lão đại?- thằng Lân hỏi tui

_Để suy nghĩ, chưa biết nên làm gì.

_Lẹ lẹ đi! Tụi nó đập cửa đòi vô lớp kìa!!!- thằng Tín đứng chặn cửa hét toáng lên

Chẳng qua là không muốn bị lộ bí mật quân sự nên tui với hội chiến hữu chung tay lùa đám con gái với mấy thằng khác ra ngoài rồi khóa cửa lại, giờ chơi sắp hết rồi, bây giờ tụi nó đập cửa đòi vô.

_Ôkê! Lát đi học xong qua nhà tao bàn luôn.- tui nói

_Ừ, vậy đi!- cả đám đồng thanh tán thành

"Rầm!!!", mấy đứa con trai bên ngoài tông cửa vô, thằng Tín nằm thẳng cẳng.

"Tùng!!! Tùng!!! Tùnggggggggg…!!!!", tiếng trống trường giục giã, bọn tui xách cặp ra về, sân trường đang vắng lặng bỗng chốc ồn ào như đi hội.

_Tao đưa Linh về đây, tụi bây lại nhà tao chờ trước đi!- tui xách cặp bắn xuống nhà xe, vừa chạy vừa nói vọng lại cho mấy thằng bạn.

Cọt kẹt đạp con ngựa sắt chở nàng về nhà, đầu óc nghĩ vu vơ, không biết 8 tháng 3 nên làm cái gì, mai là 8 tháng 3 rồi.

_Nè, làm gì mà thừ người ra vậy đầu to?- Linh kéo kéo tay áo tui

_Àààà…ngày mai là 8 tháng 3 rồi….

_Thì sao? Có tặng quà cho em hông?- Linh cười

_Không, anh hết tiền rồi.- tui toe toét cười

_Hứ, hông cần.- Linh véo hông tui

_Ây da, đau mà sếp.- tui nhăn nhó

_Blêu…- Linh le lưỡi

_Em đúng là con nít, 8 tháng 3 aanh không bao giờ đi tặng quà.- tui xạo sự

_Chứ làm gì?

_Anh chỉ nhận quà thôi.

_Ý anh là em phải mua quà tặng anh á hả?

_Sếp hiểu ý nhân viên quá hị…hị…

_Này thì quà, đầu to, ki bo.- Linh cốc đầu tui một cái rõ đau

_Ui da! Đau.

_Cho anh bỏ tật, hứ.

_Anh giỡn thôi mà.

_Anh giỡn nhây làm chi?

_Hic…chưa gì ăn hiếp tui rồi, mốt tui cưới cô về, cô leo lên đầu tui cô ngồi luôn.

_Ai thèm cưới anh, ki bo.

"Cạch!", dừng xe lại trước cổng nhà Linh. Em bước xuống vẫn chưa chịu vào nhà mà cứ đứng đó.

_Gì nữa đây cô nương? Sao không vô nhà đi.

_Tui hông thích.

_Trời nắng chang chang mà đứng đây là người ta chửi á.

_Chửi gì?

_Con bệnh.

_Xí, con bệnh mà có người thương được rồi.

_Ai thương?

_Ai biết, có đứa thương mà hông dám nói.

_Ờ….

Rồi "Chóc!", tui hôn vội lên má em.

_Ai cho anh hôn chứ!

_He he, cái này gọi là cưỡng hôn! Thôi bye bye nha vợ Kem!! He he he!!!

Tui vọt xe phóng đi, ra xa một quãng, tui dừng xe, nhìn lại phía Linh. Vẫn còn thấy Linh đứng đó, tay sờ má. Cái má hồng hồng…

Về tới nhà thì thấy đám chiến hữu chết khô ngoài cổng, thằng nào thằng nấy dính cứng ngắc vô cổng nhà.

_Thằng cô hồn đó về rồi kìa……-thằng Tín ngóc đầu dậy

_Đi đâu mà lâu vậy thằng bò?- Năm nổ ngao ngán

_Hề hề mới chở ẻm về nhà.- tui mở cổng nhà ra.

Cả đám dắt xe vô nhà và bắt đầu chiến dịch hoành tráng tập 2. Tiếc là không có ông Quang ở đây, nếu có ổng thì chiến dịch càng "khủng" hơn nửa.

"Cạch! Cạch!"

_Chú ý, chú ý. Bây giờ suy nghĩ lẹ đi, mai là 8 tháng 3 rồi đó mấy con cờ hó.- tui vừa nói vừa gõ tay lên bàn

_Mai mua hoa, nước ngọt, bánh kẹo đem vô lớp thác loạn đê!!!- Năm nổ rống lên

_Thác con mẹ mày, má tao ở dưới bếp đó!- tui gõ đầu nó cái bóc

_Theo tao thì, thân ai nấy lo, ghệ thằng nào thằng đó tự mua quà tặng, đỡ tốn kém vật chất.- thằng Qúi phát biểu ý kiến.

_Ờ, chắc vậy đó, giờ tao nghèo quá mày ơi, sau bữa Vũng Tàu còn có mấy trăm trong túi, tiền ăn cả tháng của tao đó.- Bóng biển nhăn nhó.

_Ừm…hay là vầy, bây giờ tập văn nghệ, mai cả đám tụi mình lên biểu diễn. Được không?- tui nói

_Cũng được đó.- thằng Qúi tán thành

_Ủa mà thằng Lân đâu?- tui hỏi

_Nó giờ này chắc đang lẽo đẽo theo con Đào rồi.- thằng Tín nguýt dài

_Thằng mê gái.- Năm nổ lèm bèm chửi

_Thôi kệ đi. Bây giờ thằng Qúi chơi guitar được không?- tui hỏi

_Món tủ của tao nha con trai.- nó cười

_Mày thì sao hả Tín?

_Tao sẽ hướng dẫn tụi bây múa….balêêêê….

_Ba cái đầu mày.

_Giỡn thôi, tao chỉ tụi bây nhảy.

_Ừ, tao sẽ hát, mấy thằng pêđê tụi bây múa phụ họa đi.- tui cười gian xảo

_Pê nè con!- cả đám nhào lại đè đập tui bấy nhầy

Tìm mãi mới ra bài hát, lần này hát tiếng Việt, tập tới bốn giờ chiều thì mệt lã người, hết hát hò rồi lại vũ đạo.

_Tao thấy vầy là được rồi tụi bây.- thằng Tín thở phì phò

_Ừ, mệt quá mày ơi.- Năm nổ rên rỉ

_Thôi, nghỉ, đi mua uống nước không? Tao khao.- tui ra vẻ hào phóng

_Gì chứ lão đại khao là chuẩn.- mắt thằng Nổ sáng quắc

Xin má một tiếng rồi lại vòng vèo ra quán nước quen thuộc ngồi nhâm nhi cà phê. Ngồi nói tầm xàm bá láp với tụi nó, Năm nổ nay đặt ra cái vần đề tình yêu vĩnh cửu rồi bình luận như một triêt gia. Hễ mỗi lần bị bắt bẻ thì lại thộn ra, hài không chịu được. Gio1 bên ngoài thổi ào ào, bầu trời đã khoác lên bộ áo xám xịt. Chắc mưa lớn đây.

_Ê, mày định tặng quà gì cho Linh hả T?- thằng Tín thổi nước đá vào mặt tui

_Cha mày Tín, tao chưa biết nữa.- tui vừa nói, vừa dụi dụi mắt

Chợt điện thoại thằng Qúi reo, ra là má nó kêu nó về.

_Thôi tao về, không má chửi chết.- thằng Qúi đẩy ghế đứng dậy.

_Coi chừng xe đụng nha mậy.- Bóng biển gọi với theo

_Đụng con bà mày!- tui vẫn nghe thấy tiếng thằng Qúi văng vẳng

"Cạch!!", hai thằng cũng trạc cỡ tuổi tui đi vào quán. Ra là thằng Mẫn với một thằng trong trường tui, nó cũng có tiếng là quậy phá. Vì ngồi khuất trong góc nên nó không thấy tui. Ôi…cái đầu mình, lại nghĩ ra "tối kiến", khi nghĩ ra mà không làm lại bức rứt tay chân, khó chịu trăm bề, vậy là tui lẳng lặng đi ra chỗ hai con xe của tụi nó "ngó nghiêng". Một con là Max trắng của thằng Mẫn, quá quen rồi. Tới lượt chiếc của thằng kia thì….y hệt như con wave hôm bữa đã cho tui đo đường. Chẳng lẽ vụ này không liên quan tới thằng Nam mà do thắng Mẫn làm?…Lòng đầy nghi vần, tui trở vào trong, quên luôn cái "tối kiến" của mình.

"Bộp!! Bộp!!" những giọt mưa đầu tiên rời xuống. Rồi nặng hạt dần, đúng lúc này có thêm một chiếc xe đạp điện trờ tới. Không quan tâm tới mấy câu chuyện phiếm của mấy thằng chiến hữu nữa, tui nheo mắt ngó ra ngoài. Giật mình, đó không phải là Trang sao???

Ngày Phụ Nữ

Nép vào trong góc, nhìn ra phía Trang, em nhìn khác lắm. Không còn nụ cười luôn nở trên môi, thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm. Em để tóc che một bên mắt. Tuy vậy tui vẫn có thể thấy rằng chỉ có đôi mắt đó là không thay đổi, vẫn trong như nước, vẫn sâu thăm thẳm, bất cứ thằng con trai nào cũng có thể bị dìm chết trong đôi mắt đó. Đôi mắt hút hồn của một cô gái có nhiều tâm sự….

Trang mặc bộ váy ngắn tới gối, chân mang giày búp bê….một vẻ đẹp ma mị tỏa ra từ em…

Trang đến chỗ bàn của thằng Mẫn rồi ngồi xuống. Thằng đi wave ngồi cùng bàn thằng Mẫn lẳng lặng đi ra.

_T, nhìn cái gì dữ vậy mậy?- Tín mập vỗ vai tui

_À, không có gì.- tui trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía bàn Trang ngồi.

_Ê, Bóng biển, đưa tao mượn cái khẩu trang coi.

_Chi?

_Đưa đây.

Giằng lấy cái khẩu trang từ tay Bóng biển, tui đeo vào rồi rảo bước tiến tới phía bàn Trang ngồi. Từ từ, chầm chậm bước tới, sẵn có cây chổi gần đó, tui chộp ngay, quét lấy quét để làm như mình là nhân viên của quán.

_Nó quan trọng với em vậy sao?- thằng Mẫn nhìn thẳng vào mặt Trang

_Không, đó chỉ là quá khứ rồi.- Trang nói, đầu hơi nghiêng qua một bên

_Vậy tại sao em không chấp nhận anh?

_Vì em không muốn nghĩ về chuyện tình cảm nữa, em mệt với thứ đó rồi.- Đôi mắt em nhìn xa xăm

_Tất cả chỉ tại nó.

_Không, chỉ là do em ngộ nhận tình cảm thôi.- Trang hớp một ngụm nước

_Anh vì em làm biết bao nhiêu chuyện, không lẽ một chút tình cảm với anh mà em cũng không có hả Trang?

_Em xin lỗi, em chỉ xem anh như anh trai thôi.- Trang lạnh lùng

_Anh trai?

_Không hơn không kém anh à, em xin lỗi.

_Em muốn anh phải làm gì thì em mới chịu chứ? Anh đã cho thằng T một trận rồi.

_Cái gì? Anh điên à? Ai kêu anh làm vậy?

_Vì nó mà em trở thành như vầy, vậy em vẫn còn bênh vựa nó à?!- thằng Mẫn đập tay xuống bàn.

_Em muốn quên con người lúc trước đi, em không muốn nhớ gì cả, em cũng không muốn gặp anh ta nữa, anh để ảnh yên đi.

_Em….

_Xin lỗi, em có việc bận rồi, chào anh.

Nói rồi Trang đứng dậy, em ra về không chút lưỡng lự. Có phải đó là Trang không, cô bé ngây thơ ngày nào….

Thằng Mẫn ngồi thừ ra, vuốt trán.

_Tính tiền.- nó ra hiệu cho tui

_ Tổng cộng năm trăm.

_Cái gì?- nó ngước mặt lên

_ Băng bông, thuốc đỏ, gạc y tế, ô-xy già, cộng thêm tao bị con bọ dừa bay vô họng nữa.

Kéo ghế ra, tui ngồi xuống đối diện nó.

_Nói chuyện như hai thằng đàn ông đi.

_Mày muốn gì?

_Tao không muốn đánh nhau, tao biết mày thích Trang.

_Thì sao chứ? Mày phá hỏng tất cả.- thằng Mẫn chỉ vào mặt tui

_Ừ, chắc vậy, nếu mày đến được với Trang thì mày có chắc là sẽ làm cho Trang hạnh phúc không?

Nó im lặng, không trả lời.

_Trả lời tao đi, mày chắc không?!

_Tao chắc chắn! Tao không giống như mày!

_Tốt. Vậy từ nay mày khỏi lo, tao sẽ không xuất hiện trước mặt Trang nữa.

Đoạn, tui đẩy ghế ra, bước qua bàn đám chiến chữu, kêu tụi nó về.

_Vụ gì vậy T?

_Không có gì, về thôi.

Rồi thì đường ai nấy đi, về nhà, tắm rửa, ăn cơm rồi lên lầu học bài. Xong rồi lấy bài hát ra coi lại. Tắt đèn đi ngủ, hình ảnh lúc chiều của Trang vẫn còn đâu đây trong trí óc tui…

Sáng, bật dậy, túm lấy cái cặp chạy như bay tới trường, quên luôn cả ăn sáng.

Vô lớp, thằng Qúi ngồi ở góc lớp cầm cây guitar "từng tứng tưng" suốt. Bóng biển thì đi ăn rồi, chắc đi với nhỏ Châu. Gặp Vi, tui gật đầu chào, Vi cũng cười rồi chào lại. Từ lúc đi Vũng Tàu về tới giờ cũng một thời gian khá lâu rồi, cũng đủ đánh tan cơn say nắng của Vi đối với tui. Và nàng cũng đã có một quyết định đúng đắn, nàng đã trở lại với thằng Qúi. Ngồi xuống chỗ mình, lấy cái bài hát ra coi lại lần nữa, thằng Lân đang bị bà Đào túm cổ dạt cho một trận vì cái tội dê gái lớp bên cạnh.

Linh bước vào lớp, thiên thần xuất hiện rồi…theo sau Linh là thằng Nam. Để bài hát xuống bàn, tui bước tới chỗ Linh. Ra là nó đang cố ép Linh nhận quà 8 tháng 3.

_Linh, nhận đi mà.

_Xin lỗi, mình không thích- Linh lạnh nhạt

_Xùy xùy, đi chỗ khác chơi.- tui bước ra, huơ huơ tay xua đuổi thằng Nam

_Mày tránh ra.- mặt nó tối sầm

Mặc xác nó nhìn, tui nắm lấy tay Linh:

_Mình đi ăn đi, anh đói rồi.- tui ngó thằng Nam cười đểu

_Để em cất cặp.

_Khỏi, anh xách cho.- tui cười

_Ừm.- Linh khẽ gật đầu, miệng em cười mỉm

Hai đứa thong dong dắt tay trước mặt thằng Nam, nó chắc tức quá nên vứt luôn gói quà vô sọt rác.

_Ăn gì giờ anh?

_Ăn bánh mì.

_Ngánnnnnnn….

_Ăn phở ha?

_Ngánnnnnnn….

_Ăn mì?

_Ngánnnnnnn….

_Chứ ăn gì hả cô nương?- tui hỏi

Linh ghé sát tay tui thì thầm….

_Ấy da….ăn cái đó không được đâu nha….

_Đi mà.- em nhìn tui bằng đôi mắt mèo con

_Thôi…

_Nha chồngggggg….- Linh tiếp tục nhìn tui, đôi mắt to tròn, long lanh

_Ưmmm…..thôi được rồi….- cuối cùng cũng phải khuất phục, về nhà phải luyện cho mình cứng rắn hơn, yếu lòng quá.

_Hi hi hi, yêu anh nhất!- Linh nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ tui

_Rồi rồi, đi thôi.- tui quẩy cái cặp của Linh lên vai.

Chui nhủi vô nhà xe, né cha bảo vệ, dẫn được cái xe ra cổng. Thở phào nhẹ nhõm thì:

_Đi đâu đó

Quên mất có mấy mẹ trực cổng ngoài này.

_À à…ơ… Minh Anh hả? Sao nay trực cổng nữa vậy?

_Tới lượt thì trực, mà T đi đâu đây?

_Chẳng qua chuyện là vầy…..

Thuật lại cho Minh Anh nghe thì nhỏ cứ nhìn tui với Linh cười bí hiểm. Nhưng may là cũng được qua. Chở Linh trên con "chiến mã", lượn trên phố, tới quán ăn mà Linh chỉ.

Vào quán, kêu đồ ăn sáng xong, tui hỏi:

_Trong trường cũng có cơm sườn mà, sao phải ra đây?

_Ở trong trường ăn nhạt nhạt sao á, dở lắm.- Linh nói

_Anh thấy cũng ngon mà.

_Hông ngon gì hết, nước mắm gì mà như nước lã…- Linh bĩu môi

Chủ quán đem cơm ra, tui ăn sườn trứng giống Linh. Ăn uống xong xuôi, tui xách xe chở Linh về trường. Có Minh Anh bảo kê nên không sợ. Nắm tay Linh, cả hai đứa ù té chạy lên lớp. Vô tiết Sinh rồi. Hôm nay cô Sinh bị bệnh nên có ông thầy lên canh lớp giúp, thầy này dễ ợt, lý do lý trấu một hồi là được vô lớp.

Ngồi trong lớp mơ màng mong giờ sinh hoạt lớp tới, gục gà gục gật như mấy con chó cảnh hay để trong xe du lịch. Và cuối cùng là úp mặt xuống bàn, khò khò thẳng cẳng.

"Dậy! Dậy mày! Cô kêu tên mày kìa T!"- thằng nào đó lây lây tui

_Dạ!- như có luồng điện chạy qua người, tui bật dậy ngay tấp lự

"HA HA HA HA!!!!", mấy thằng chiến hữu cười rần rần, mặt tui nghệt ra, không biết mô tê gì cả.

_Giờ chơi rồi ông nội, dậy đi….khặc khặc…!!- Năm nổ cười ngắc ngoẻo

_Cha bây, chơi tao.- tui giơ tay lên dọa đấm, mấy thằng nó ôm đầu né hết, oai quá.

_Đi ăn mày.

_Thôi tao ăn rồi.

_Xuống căn-tin kiếm gì ăn.

Tụi nó chèo nẹo dữ quá buộc lòng tui phải đi. Xuống dưới mua đồ, thằng nào cũng mua bánh tráng, duy chỉ có Năm nổ mua xoài.

_Mới sáng mà ăn xoài, lát đau bụng chết nha con.- thằng Tín nhồm nhoàm họng bánh tráng

_Nó chưa chết thì mày đã chết vì nghẹn rồi.- tui hất thằng Tín

_Ê bây, xoài này dở quá, tốn mẹ năm ngàn.- Năm nổ nhăn mặt

_Dở thì ra chỗ có con nhỏ giặt đồ hôm bữa đi, bữa tao thấy xoài xanh hằng hà.- Bóng biển hiến kế.

_Thôi, lát lên hát rồi, có gì chiều kêu thằng Bóng biển dẫn đi ăn. Nó mới có bạn gái cùng lớp mà.- thằng Qúi nhắc

_Cho tao thiếu đi, tháng này nghèo rồi, mà thằng T kìa, nó quen Linh đó, sao bây không bắt nó khao?- Bóng biển giãy nãy

_Tao với Linh quen nhau từ khi Linh chưa chuyển qua nên là ngoại lệ nha con trai.- tui cười khẩy

_Éo công bằngggggggg….

Sinh hoạt lớp, cả đám lục đục ở dưới chuẩn bị, thằng Qúi lôi cây đàn ra lau lấy lau để, cây đàn bóng lộn.

_Ê, thằng Nổ lên chưa?- tui hỏi thằng Tín

_Chưa.- nó lắc đầu nhăn nhó

_Canh giờ này cái đi tiểu, cha nó….- thằng Qúi chửi đổng

_Thôi, lên đi mày, kệ nó đi.- Bóng biển kéo tui lên giữa tiếng hú họa của mấy nàng con gái với mấy thằng ôn trong lớp. Thằng Qúi cầm cây đàn tỏ vẻ trịnh trọng lắm. Tín mập thì lấy cái áo khoác với cái kính đen làm mặt ngầu…

_Vâng! MC Bóng Lộn xin giới thiệu với các bạn nhóm nhạc….BÓNG LẶN!!!!!

khen của các bạn dành cho mình,

mình cũng cảm ơn những bạn đã

gạch đá mình, nhờ họ mà mình có

thêm kinh nghiệm cũng như biết cách chỉnh sửa lối văn của mình. Về

những sai sót trong truyện thì mình

đã làm bản edit được gần một nửa

nhưng nghĩ lại mình không thích

sửa những gì mình đã viết ra, cho

nên ai muốn nói sao thì nói. Lời cuối, "Ngẫm" và mình xin chân

thành cảm ơn sự quan tâm của bạn

đọc trong thời gian qua.

BELoster = Boy’s Emotions Lost-er

M=SRDoj1SeMU Chap 81: Other side of the world Thằng Qúi đặt tay lên cây guitar rồi bắt

đầu lả lướt, tiếng đàn vi vu trong

không gian im lặng của căn phòng. Cả

nhóm cất tiếng hát, đồng ca nên tui

thấy tự tin lên hẳn, mấy đứa kia cũng

vậy. Hát sung lắm. Kết thúc bài hát, cả phòng vỗ tay rần

trời. Cả đám hết nhìn nhau rồi lại nhìn

xuống phía dưới lớp cười ngượng

ngùng.

Ra về, tui với tụi con trai bá vai bá cổ

nhau ra về, sẵn đó mời mấy nàng đi chơi ngày 8 tháng 3 luôn. Đang đi thì

có điện thoại của Năm nổ.

_Alô?

_T hả? Mày đang ở đâu vậy?

_Đang đi về, mày lủi đi đâu nãy giờ vậy

hả? _Tao…tao…đi ăn cắp xoài…-giọng nó

run run

_Trời đất, ai kêu mày đi hả thằng ngáo

ộp?

_Mày lại đây chuộc tao lẹ đi.- nó gấp

rút _Lạy ba, ba đang ở đâu vậy hả?

_Tao đang ở cái nhà có cây xoài bự

sau trường nè.

_Mày phiền quá….

_Ê ê, mày tới một mình thôi nha.

_Sao vậy? _Quê chết chứ sao.

_Rồi rồi, mệt mày quá.- tui cằn nhằn

Tắt điện thoại, tui nói là có việc nên

phải đi trước, Linh cũng đòi theo

nhưng tui nói cứ đi với tụi nó rồi lát

nữa tui sẽ ra rước. Chạy vòng lại trường, tẻ vào con hẻm

đá đỏ. Thắng két trước cái nhà có cây

xoài bự như Năm nổ nói.

_Mày ở đâu vậy? Ra đi.- tui gọi điện

cho nó

_Tao ra liền. Hai phút sau, nó lạch bạch chạy ra,

đằng sau nó là ông chủ nhà, tay lăm

lăm cái cây. Ban đầu ổng bắt tui gọi ba

má thằng Nổ lên nhưng năn nỉ một

hồi ổng cho về, còn cho thêm tụi tui

mấy trái xoài nữa. Cọt kẹt chở thằng Nổ trên con chiến

mã, miệng tui giáo hứng cho nó một

tràng, có lẽ những gì tui được thừa

hưởng từ bố già đã bộc phát.

_Lẹ lẹ đi, tao về nấu cơm nữa, má tao

chửi. _Ngu thì cho chết, ở đó còn cằn nhằn

à?!

Chở nó về trường, lấy xe xong nó

cắm đầu cắm cổ mà chạy, không nói

với tui một lời. Cứ thong dong đạp xe,

chợt nghĩ ra một chuyện. Bấm ngay điện thoại về cho má, nói hôm nay bận

ôn thi Anh văn ở nhà bạn nên không

về ăn cơm. Chạy ra chợ, giờ này trưa

trời trưa trật, không còn bán cái gì hết.

Đành phải phóng xe ra siêu thị, đi

mua đồ mà cứ phải canh cứ như đi ăn trộm, sợ gặp phải Linh thì mất hết bất

ngờ. Mua thịt bò, rau, súp lơ, hành, cà

chua…Tính tiền xong, vừa bước ra thì

gặp Linh đang đứng chơi game với

mấy đứa kia trong khu trò chơi,

hoảng hồn, lấy tay che mặt rồi chạy biến. Phóng như bay về nhà Linh, tui

nhấn chuông.

"Kính coong! Kính coong!"

Bà chị giúp việc chạy ra mở cửa cho

tui.

_Ơ, Linh đâu? Sao có mình em vậy?- bà chị bất ngờ hỏi

Chẳng là cái khoảng chở Linh về nhà

đã chuyển nhượng qua cho tui làm

mấy tháng trước, bất ngờ cũng phải.

_Linh đi chơi rồi. Tí nữa em rước.- tui

lật đật dẫn xe vô nhà. _Vậy em lại đây làm gì?

_Nấu ăn chúc mừng ngày 8 tháng 3.-

tui cười, giơ gói thịt bò lên

_Chà, công nhận tiểu thư sướng thiệt.

_Thôi đi, lát nữa chị cũng ăn chung

mà. _Ai dám, chỗ người ta hú hí, tui đâu

dám làm kỳ đà.- bà chị nhìn tui cười

_Chị dẫn em vô bếp nấu lẹ đi, lát nữa

còn rước Linh nữa.- tui gấp gáp.

_Ừ.

Dẫn tui vô bếp, bà chị cũng xắn tay hì hục làm với tui. Giúp được một lúc thì

bà chị nói có công chuyện cần đi ngay.

_Nè, cầm đi.- bà chị đưa tui chìa khóa

nhà.

_Ơ, đưa em không sợ mất à?

_Sợ gì, em dám làm mất thì Linh mần thịt em.- chị giúp việc le lưỡi cười.

Rồi chị giúp việc lấy xe máy chạy đi.

Tui đứng trong bếp chuẩn bị xào thịt

thì Linh gọi.

_Alô?

_Anh ra siêu thị mau đi, Tín có chuyện rồi!

_Chuyện gì?!

_Nó bị đụng xe!

_Gì chứ?!- tui hốt hoảng

_Anh ra mau đi!- Linh hét vào điện

thoại Thất thần, tui tắt bếp, chạy vội ra ngoài

lấy xe đạp phóng ra siêu thị một

mạch. Trước siêu thị, người dân đứng

chen nhau đông nghịch. Không sao

chen qua được. Tui nhảy xuống xe,

dẫn bộ một hồi thì tới chỗ Linh. _Tín đâu?! Nó có bị sao không?!

Chưa có ai trả lời, tui bủn rủn, hồn

phách như rời ra khỏi thể xác. Thằng

Tín đang nằm bất động, cái áo sơ-mi

của nó thấm đầy máu bên cạnh là

chiếc xe đạp móp méo cùng với chiếc xe hơi gây ra tai nạn.

_Tín!- tui nhào lại, lây nó dậy.

_Gọi xe cứu thương chưa?!

_Gọi rồi! Chắc lát nữa tới.- thằng Lân

nói, mặt mày nó tái xanh

_Ở đây có ai biết sơ cứu không?!- tui ngước mặt lên hỏi đám người xung

quanh.

Không một câu trả lời, chỉ có những

lời bàn tán, chỉ trỏ, những khuôn mặt

vô cảm, đôi lúc lại có những tràng

cười rồi thì "Ghê quá, máu me không.", lại còn quay phim, chụp ảnh.

Mẹ kiếp, lũ khốn bọn mày còn chút

tình người nào không hả?! Thằng Tín

vẫn bất động, trán nó đầy máu. Đúng

lúc này thì xe cứu thương tới, công

an, dân phòng cũng tới. Thằng Tín được đưa lên xe cấp cứu. Chiếc xe

chạy vọt đi, tiếng còi hụ đinh tai nhức

óc. Tui bần thần nhìn theo….

_Linh! Đi với anh.- tui kéo Linh lên xe,

bỏ lại thằng Lân.

Đạp hết sức tới bệnh viện, tui không nói với Linh nửa lời. Tới bệnh viện,

gửi xe, hai đứa chạy vội vào bên

trong. Hỏi thăm một hồi, tui với Linh đi

tới trước cửa phòng cấp cứu đợi. Lấy

điện thoại ra báo về nhà thằng Tín,

giọng má nó hoảng hốt nói là sẽ tới ngay…

Tui ngồi đó, vò đầu, bứt tai.

_Linh, kể lại cho anh nghe đi.

_Dạ…- Linh ấp úng

_Em kể đi.- tui nói lại thêm lần nữa

_Lúc nãy mọi người bận việc nên về, chỉ còn Tín với Lân là ở đó đợi anh

chung với em….

_Em nói tiếp đi.

_Rồi nó thấy trễ quá nên về trước, vừa

chạy ra đường thì…

_Tất cả là tại anh, tại anh mà nó mới bị như vậy.

_Không phải mà.

_Nếu anh không về thì nó đâu phải ở

lại chờ rồi bị như vậy, không phải anh

thì tại ai…- tui vuốt mặt

_Không đâu mà, Tín sẽ không sao mà, anh….-Linh chộp lấy tay tui, em cầm

tay tui thật chặt.

_Anh nghe em nè…Tín sẽ không sao

đâu mà….

"Lộp cộp!!", má thằng Tín tới.

_T! T! Thằng Tín đâu? Nó có sao không con?!- thấy tui, bác gái quáng

quàng chạy tới.

_Dạ, con không biết, con đang chờ.

_Trời ơi! Con ơi là con, sao mày làm

khổ tao quá vậy?!

_Tín không sao đâu bác, bác đừng lo.- tui ra sức trấn an má thằng Tín

Nửa tiếng sau…..

"Cạch!"- cánh cửa phòng cấp cứu hé

mở. Bác sĩ bước ra ngoài. Thấy bác sĩ,

bác gái, tui và Linh chạy vội tới.

_Bác sĩ ơi! Con tui nó làm sao rồi?! Nó có gì chắc tui chết!- bác gái cuống

cuồng, chực khóc.

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở ra một

hơi. Tui đứng đó, mím chặt môi, hai

bàn tay bóp chặt lại, chờ đợi câu trả

lời. _Chị yên tâm, cháu nó chỉ bị chấn động

nhẹ vùng đầu và gãy xương chân.

Không nguy hiểm gì tới tính mạng cả.

_Dạ! Dạ! Tui đội ơn bác sĩ, đội ơn bác

sĩ.

_Bây giờ chị nên chờ ngoài này đi. Thôi chào chị.

Tui thở phào, tim như muốn ngừng

đập. Bác gái thì sụt sùi nước mắt, ngồi

phịch xuống băng ghế chờ. Lúc đó ba

thằng Tín cũng tới, thấy không còn

việc gì cả, tui với Linh chào hai bác rồi ra về.

Ngồi trên xe, tui vẫn yên lặng, không

muốn nói gì.

_Mấy giờ rồi anh?- chợt Linh cất tiếng

_Ừm…..2 giờ chiều rồi.

_Anh ăn cơm chưa?- Linh hỏi tui _Chưa.

_Vậy về nhà em, em nấu cơm cho anh

ăn.

_Ừ.

Rồi Linh nhẹ nhàng ôm lấy tui, em nhè

nhẹ dựa đầu vào lưng tui, cứ như ngày đầu….

Về tới nhà Linh, may quá, nhà cửa vẫn

bình thường, khi nãy đi vội quá, tui

quên không kháo cửa. Vào nhà, bà

chị giúp việc vẫn chưa về.

Linh chạy ngay xuống bếp, lấy nước cho tui uống.

_Anh uống đi, em đi làm đồ ăn.

Hớp một ngụm nước, tui đi xuống

bếp, Linh đang ở dưới đó.

_Thịt bò này ai mua vậy ta?

_Anh không biết.- tui giấu Linh, vậy là lại bất ngờ hụt.

_Mà em làm món gì vậy?

_Anh ăn bò nướng phô mai chưa?-

Linh hỏi tui

_Chưa, ngon không?

_Ngon lắm á. _Ừ, hì.- tui cười

Vụ thằng Tín làm tui khá sốc, nhưng

may mà không có chuyện gì, vả lại

Linh vẫn còn kề bên, chăm sóc, an ủi

tui. Chợt nhận thấy mình may mắn

quá. _Làm món này lâu không?- tui hỏi Linh

_Nhanh lắm.- Linh vừa trả lời vừa làm

thoăn thoắt.

_Hic…nay em nấu ăn giỏi quá, giỏi hơn

anh luôn.

_Đương nhiên, vợ anh mà.- Linh hếch mũi cười.

Nhìn em sao yêu quá. Tui đưa tay ra,

ôm Linh từ phía sau, hôn nhẹ lên má

Linh, em chỉ cười, không nói gì.

_Còn hơn một tuần nữa là anh xa em

rồi.- tui nói _Em biết…- Linh trả lời.

_Ở đó bao lâu rồi em sẽ về?

_Em không biết, có lẽ hết Đại Học.- Linh

thở dài

Chợt tui cảm thấy có một khoảng cách

vô hình giữa tui và Linh. _Thôi, anh xin lỗi, không nhắc nữa.

Em làm mau đi, anh đói rồi.- cố gắng

vui vẻ để xóa tan cái khoảng cách đó.

Cuối cùng món bò nướng phô mai

cũng xong, Linh dọn ra bàn.

_Ngon hông đầu to? _Nhon nhắm…- tui nheo mắt cười

_Nè, ăn miếng cà chua cho đẹp da.

_Dạ, cảm ơn anh yêu.- Linh cười, để lộ

cái răng khểnh. Nhìn yêu không chịu

được.

_Không có gì ạ….em yêu. _Anh.

_Hả?- tui nhai miếng xà lách

_Mình giống vợ chồng mới cưới ha.

_Ừ, vậy vợ định chừng nào động

phòng?

_Nữa, cũng cái tật đó hông bao giờ chịu bỏ.- Linh nhíu mày

_He he, sếp tha lỗi, giỡn mà.

Ừ, mình giống vợ chồng mới cưới

thật, chỉ khác là mình sắp xa nhau rồi-

tui cười mà lòng xót xa.

Ngày hôm sau, cả lớp tổ chức đi thăm thằng mập. Nó thì cũng tỉnh rồi,

nhưng trông xanh xao lắm. Chiều,

Linh qua nhà rủ tui đi thả diều. Chở

Linh ra ngoài khu chung cư đang xây,

rộng rãi, tha hồ mà thả diều.

_Cao hơn nữa đi anh! Diều bay thấp quá!

_Từ từ, không thì đứt dây nữa!

Thả con diều lên cao ngút. Trời nắng

quá, tui với Linh ngồi xuống gốc cây.

Cột dây con diều vô cành cây rồi tui để

cho nó "tự sinh, tự diệt". _Ăn kẹo nè.- Linh xòe bàn tay ra đưa

cho tui hai viên sugus.

_Cảm ơn.- tui cười, lột vỏ, bỏ vào

miệng nhai ngon lành

_Nè.

_Hả? _Định ăn một mình không cho vợ anh

ăn hả?

_Nãy giờ anh chạy mệt, em phải

nhường cho anh.- tui búng vào mũi

Linh

_Hứ, thấy ghét.- em dỗi _He he, giận kìa.

_Kệ tui.

_Thôi mà, anh giỡn xíu thôi mà. Đừng

giận mà.

_Hứ.

_Thôi nè, ngoan đi, ăn kẹo nè.- nói rồi nhe răng ra, đưa cho Linh viên kẹo

đang ngậm trong miệng.

_Thấy ghê quá! Buông ra!

_É he he.- tui cười, kéo mặt Linh sát

vào

_Hic…ghê quá à!- Linh nhắm tít mắt lại _He he, chụt.- tui nuốt viên kẹo rồi hôn

lên môi em.

_Ưm…- em mở mắt ra, nhìn tui ngơ

ngác.

_Ngọt không?- tui hỏi

_Ưm…ngọt…- Linh khe khẽ trả lời, miệng cười mỉm

_Anh yêu em.- tui ôm Linh vào lòng

_Đầu to….em yêu anh…- Linh dụi đầu

vào ngực tui, ngoan như chú mèo

con.

Như người ta nói, thời gian hạnh phúc trôi rất nhanh. Qủa là nhanh thật, hôm nay là ngày em đi… Quay trở lại tối hôm trước.

_Anh à. Sang mai em đi rồi?

_Cái gì? Anh tưởng chiều tối mà.

_Em không biết, khi nãy ba gọi về, nói

là sáng sẽ qua rước em….- giọng Linh

buồn thiu _Ừ…mai anh sẽ tới.

_Nhưng mai anh đi thi mà?

_Anh sẽ cố gắng làm xong sớm rồi về.

_Anh…

_Tin anh đi, anh sẽ gặp em trước khi

em đi mà.- tui nói vào điện thoại _Ừ, em biết rồi. Anh ngủ sớm đi, mai đi

thì rồi, nhất định phải đoạt giải nghe

chưa.

_Đáng lẽ mai em phải đi thi với anh….

_Em xin lỗi…

_Thôi ngốc, không có gì đâu. Em ngủ đi. Mai lại mệt đó.

_Em biết rồi, chúc anh ngủ ngon.

_Ừm, ngủ ngon.

…Tút tút…..

Quăng cái điện thoại lên bàn, tui thở

dài. Thật sự là cả đêm không ngủ được. Sáng dậy sớm, ba chở tui đi thi.

Thi ở trường khác, cách nhà khá xa.

Chạy xe cũng khoảng mười lăm phút.

Ngoài ở dưới sân trường, tui bấm

điện thoại gọi cho Linh.

_Alô. _Ngủ dậy chưa?

_Em dậy lâu rồi.

_Đang làm gì vậy?

_Em đang ăn sáng, anh ăn chưa?

_Rồi.- tui vừa nói vừa gặm bánh mì

_Ăn gì? _Mì trứng cút huyề….à không, ăn bánh mì.- ăn mì nhiều quá đâm ra liệu

_Hì hì, ngốc ơi là ngốc.

_Ngốc gì?

_Hông có gì, ráng thi nghe chưa?

_Dạ, em biết rồi sếp. "Tùng tùng!!! Tùnggggg!!!" Tiếng trống trường vồn vã. Cái loa văng văng tiếng thông báo. "Các em học sinh thi học sinh giỏi môn Anh văn tập trung vào phòng số 13. Xin nhắc lại…"

_Tới giờ rồi, anh đi đi đầu to.- Linh giục _Hả? Em cũng nghe nữa à?

_Loa thông báo vậy ai mà hông nghe.

Đi lẹ đi, trễ giờ đó.

_Ừ ừ, thôi anh đi nha.

_Thi tốt nha chồng!

Tắt máy, vào phòng, chờ đợi, sắp xếp chỗ và cuối cùng là làm bài. Đề khá là khó nuốt, hí hoáy gần tiếng đồng hồ thì cũng làm xong. Đem nộp bài cho giám thị, tui xin phép về sớm nhưng không được, bị bắt phải ở lại tới khi hết giờ và giờ kết thúc là 10 giờ, mười giờ thì tới giờ Linh đi rồi. Mặt mày tối sầm, tui quay trở lại bàn. Lòng nóng như lửa đốt, tui cắn nát hết mấy cái móng tay. "Tic tac…tic tac…tic tac…"

Năm phút nữa là 10 giờ.

"Tic tac….tic tac….tic tac…." "Tùng tùng tùnggggg!!!"

_Tất cả nộp bài! Trật tự rồi tôi mới cho ra về.

Còn trật tự à? Khốn vừa thôi chứ. Mặc kệ bà giáo, tui chạy băng băng ra ngoài. Dẫu cho bả chửi cũng không dừng lại. Ra tới cổng trường, cắm đầu chạy một mạch đi kiếm xe ôm…nhưng không có. Chạy bộ tới nhà Linh, tui chỉ biết cắm đầu mà chạy, không thiết gì cả. "Rầm!!!", chiếc xe máy chẹt qua.

Tui ngã lăn quay. Cố gắng đứng dậy chạy tiếp. Tới cổng, tui bấm chuông, hơn cả chục lần, không ai mở cửa. Lấy điện thoại ra gọi cho Linh.

_Alô.

_Linh hả? Em đang ở đâu vậy?

_Em…đang ở sân bay. _Sao?

_Em đi từ sớm rồi….- Linh lí nhí

_Sao em không nói?

_Em sợ anh lo.

_Lo gì chứ? Em coi anh là gì mà không nói với anh tiếng nào mà đi vậy hả? _Em xin lỗi…

Tui im lặng, nước mắt cứ chực trào ra.

_Anh…em sẽ về mà.- giọng Linh nức

nở

_Linh….- cổ tui nghèn nghẹn, không nói được gì. _Em đi đây, tới giờ bay rồi.

Cố gắng mở miệng nhưng tui không nói được gì, cứ ú ớ trong họng.

_Em yêu anh, đợi em nha…đầu to…

_Khoan…

…Tút…tút…tút… Tiếng tút tút khắc khổ vang lên.

_Anh…yêu…em.- tui thẩn thờ, nói vào

điện thoại. Cuộc đời như sụp đổ. Con tim nhói lên từng giây. Cố gắng cầm lại nước mắt, lê từng bước chân nặng nề ra về. Về nhà, má hỏi thi được không, thì tui cứ gật gật đầu. Đi tắm hơn hai tiếng đồng hồ, tắm năm phút, còn lại là để khóc. Khóc tức tưởi, đau khổ. Bây giờ, người tui yêu thương nhất đã ra đi. Liệu em có quay trở lại không? Tối, lấy lon bia đem lên phòng uống, uống xong rồi nằm lăn ra ngủ. Cuộc đời tui lại trở về những ngày tháng thơ thẩn, không còn thiết việc đi chơi với đám chiến hữu, không thích cười đùa nữa. Tui tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, mặc cho đám chiến hữu khuyên can cỡ nào cũng đâu vẫn hoàn đấy. Vẫn cứ trầm trầm, buồn buồn. Gần ba tháng, hình như tui chưa hề nở một nụ cười. Gặp mấy

đứa con gái cũng không còn giác thích thú hay trầm trồ nữa, thay vào đó là tiếng thở. Cuộc sống cứ tiếp tục,

mỗi tối một lon bia. Ngày nào cũng vậy, không có bia tui ngủ không

được. Kết quả học tập thì vẫn tà tà, không lên, không xuống. Cuối năm, được học sinh giỏi, chụp ảnh lưu niệm cũng không có môt nụ cười ra

hồn. Còn kì thi học sinh giỏi thì tui đạt hạng nhì, thua một nhỏ học cùng

trường. Lần sau thi cấp thành phố, tui xin rút, không muốn đả động gì tới chuyện học hành. Đi ngoài đường, lâu

lâu gặp Trang với thằng Mẫn. Có lẽ nó đã xoa dịu được vết thương cho Trang, hai người đó đi đâu cũng có

nhau. Tui nừng cho họ, gặp thì gật đầu chào, thấy lòng có chút tiếc nuối, có chút vui vui. Thằng mập Tín thì đã bình phục, đi lại được nhưng bác sĩ không cho chạy nhảy. Mặt nó buồn

thiu hễ có người rủ đi đá banh. Thằng Nổ vẫn tưng tửng, nó với thằng Tín là cặp bài trùng của nhóm. Bóng biển với nhỏ Châu thì y như hình với bóng không rời nhau nửa bước nom hạnh

phúc lắm. Còn thằng Qúi với Vi đã chia tay. Thằng Qúi là người chủ động, nó không học ở đây nữa. Ông già nó bắt nó lên RMIIT học. Mỗi tuần về một lần, hôm bữa có dẫn bạn gái nó về theo giới thiệu với tui, xinh đáo để. Mấy thằng trong trường nghe tin Qúi chia tay Vi, tụi nó nườm nượp tới tặng hoa, an ủi cho Vi, khối thằng tỏ tình nhưng toàn tạch. Về phần thằng Lân, nó cũng chuyển xuống An Giang, nghe nói ba nó mở khách sạn dưới nên xuống dưới học hành luôn cho tiện.

Hôm bữa mới đập thằng Văn Cầy vì tội láo toét. Nó lỳ phết, đánh đau cả tay mà cứ "Hề hề, không sao". Linh…đã biệt tăm, suốt mấy tháng, không một cuộc gọi báo bình an. Hay em đã quên tui rồi? Tháng 7, một tháng đầy bất ngờ. Ba má bàn với dì tui ở Mỹ là sẽ cho tui đi

du học. Khỏi phải nói, tui mừng hết lớn. Hôm đi phỏng vấn, lòng cứ hồi hộp đợi tới lượt mình. May sao trót lọt. Tui đã được cấp Visa. Ngày 15 tháng 8, tui rời Việt Nam, đám bạn hữu tới gọi là thôi rồi, cứ bù lu bù loa lên Việt

kiều này, Việt kiều nọ. Còn má thì khóc quá chừng. Con đi học thôi mà

má, sao mà khóc như đám ma vậy không biết. Ngồi máy bay mấy chục tiếng, mỏi nhừ người. Sang tới

California, dì với dượng tui rước. Công nhận dì thương mình, ở tận Ohio mà

bay qua đây để đón mình. Về khách sạn, tắm rửa, ăn uống. Tui bật lap lên,

chat với mấy đứa bạn. Dò hỏi, add nick con nhỏ bạn thân nhất của Linh để hỏi thăm. Chưa có gì cả, buồn rười

rượi. Cứ tưởng là 20 tháng 8 nhập học, ai dè tận đầu tháng 9. Dì với dượng mua vé cho tui về Ohio chơi….

Ngồi cả ngày ở nhà, chán như con gián, bấm game cũng chán, không có

gì làm…

"Kính coong!"

Ra mở cửa:

_Morning sir, would you please sign in for me? _Okay.

Lại là mấy kiện hàng của ông dượng. Ổng ủy quyền cho tui ký giúp vì bận đilàm cả ngày.

Ôm vào nhà. Đặt đít xuống sofa, làm lon Pepsi rồi lại bấm game. "Kính coong!", lại nữa, gì đây chứ? Tuimở cửa, mặt vùng vằng.

_Yes? What’s up?

_I think you need this key.

Người con gái nhỏ nhắn trong cái áo len trắng tinh khôi, tay em chìa ra cái chìa khóa màu hồng.

_Linh…?-

Tui nhìn em, bất chợt môi nở một nụ

cười…. the end

Phần 2

Lời nói đầu:

Câu chuyện này có lẽ là câu chuyện thật nhất mình từng viết. Có thể xem đây là phần 2 của "Ngẫm"

http://lnk.vn/bVp0

Chuyện sẽ tiếp tục xoay quanh cuộc sống của anh chàng T ở Mỹ. Những điều T thấy, chứng kiến. Cuộc sống của T không còn như trước, từ một thằng nhóc hay cười và cũng hay nổi điên. T trưởng thành hơn trong cuộc sống nhờ người anh hàng xóm, Phúc, một tay anh chị thực thụ. Cuộc sống sẽ được cảm nhận một cách tinh tế hơn qua lăng kính cuộc đời của T (nói đúng hơn là hai mảnh ve chai của anh chàng cận thị này).

"Là con người, ta luôn luôn sa ngã, quan trọng là ta có sức để đứng dậy hay không."- câu nói tâm đắc nhất của Phúc.

Những đoạn hội thoại bằng tiếng Anh sẽ được dịch ra tiếng Việt

Những đoạn hội thoại bằng tiếng Anh sẽ được dịch ra tiếng Việt

Chap 1

Bước chân lên đất Mỹ

Tháng 9, trời lạnh, cây cỏ quắt queo. Lá thu trải đầy mặt đất. Tui kéo vali xền xẹt đi từ gara ra ngoài đường. Đứng đó đợi cho dì Út lấy xe. Gió thổi vùn vụt, lá bay xào xạt, thân người tui co rút vào cái áo khoác vì lạnh. "Lạch cạch...lạch cạch...sầm!"- cửa gara đóng sầm lại, chiếc xe của dì dừng trước mặt tôi. Chất vali vào cốp, tôi leo lên xe. Chiếc xe từ tử lăn bánh.

_Con qua đó phải ráng học hành nghe chưa?- dì nói với tui

_Dạ....- tui đáp, đôi mắt dán vào kính chiếu hậu

Linh về Cali cách đây một tuần rồi, hôm nay tui cũng sẽ bay qua đó. Đáng lẽ tui phải lắm nhưng lòng mình cứ thấy buồn buồn, nỗi buồn vô hình. Từng đám mây vầng vũ xám xịt trên bầu trời làm tui thêm buồn não ruột.

"Xin mời ông John Collins đến ngay cổng số XX, chúng tôi xin nhắc lại, mời ông John Collins...."

Đặt chân xuống xe, không khí ở sân bay làm tôi khá bỡ ngỡ, tuy đây không phải lần đâu nhưng tui vẫn chưa quen được không khí ở đây. Dì Út đứng lạch cạch ở chỗ mấy cái máy in vé cho tôi. Tui với dượng Út khiêng từng cái vali đưa lên bàn cân.

Làm thủ tục xong xuôi, đợi khoảng mười lăm phút thì tới giờ. Khoác balô lên vai, chào tạm biệt dì với dượng, tui vội vàng bước vào trong. Soát đồ xong, tui lên máy bay. Từ Ohio qua Cali chỉ mất khoảng 5 tiếng nên máy bay khá nhỏ, chật ních hành khách. Cất balô, tui vào chỗ của mình. Chỗ tui ngay chính giữa một cô bé khá xinh (có lẽ là Hàn Quốc) với một "bạn" cao, to, không hôi , cực kì đen :hiphop:

Máy bay cất cánh được một lúc, anh đen đã lăn gục ra, thở phì phò, ngáy như trâu. Cô nàng Hàn Quốc thì đeo tai phone, lâu lâu lại chực nhìn tui, bắt gặp ánh mắt tui thì lại bẽn lẽng nhìn đi chỗ khác. Một lúc sau:

_Bạn là du học sinh à?- cô nàng khều vai tui

_Ừ, sao bạn biết?

_Vì bạn là dân châu Á, mình đoàn vậy…

Tui bật cười, hỏi:

_Bạn cũng vậy à?

_Hả?

_Du học sinh?

_Không, mình sống ở Mỹ từ nhỏ.

_Ô, công dân Mỹ.

_Ừ.- cô nàng bật cười.

Cuộc nói chuyện khá sôi nổi, đang hăng say chém gió về Việt Nam thì "Bẹp!", thằng cha đui then quơ thẳng cái tay vô mặt tui rồi ngáy o o. Đau thấu não.

_Trời ơi(OMG)! Bạn có sao không?

_Không, không sao.- tui vừa nói vừa gạt cái tay của cha đui then kia ra khỏi mặt.

Gỡ kính ra chùi chùi, cô nàng kia nhìn tui có vẻ lo lắng. Lát sau, tiếp viên đi một máy bay phát snack cho hành khách. Cầm gói đậu phộng, nhìn thằng cha đui then tui lại buồn buồn giở chứng. Âu cũng là số trời, tại ổng ghẹo tui trước.

_Này, nhìn mình này.- tui khều cô bạn mới quen

_Hả?

_Bạn cất gói đậu phộng đi.

_Tại sao?

_Cứ làm đi.

Nghe theo tui, cô nàng cất gói đậu đi.

Tui nhét gói đậu vào túi, hay tay cầm hai hạt đậu, miệng cười như vớ được vàng.

"Này này, chết đi thằng mọi." Đợi đui then nằm ngửa ra, tui nhét luôn mấy hạt đậu vô mũi nó. Ứ….hai ngón tay thọt vào mũi nó, nhớt nhợt, rút ra toàn c** là c**, tởm không tả nổi, thằng này bị viêm mũi hay sao mà c** mũi xanh lè. Thấy nó cựa quậy, tui vội quay qua:

_Này, nhắm mắt giả vờ ngủ đi.- tui nói

_Ok, Ok.- cô nàng cũng hiểu, nhắm mắt theo lời tui

Khoảng ba mươi giây sau "Khặc! Khặc! KHỌT…KHỌT! KHẸT!", tiếng cha đui then bên cạnh ngày một lớn và cuối cùng là "Xùyyyyyyyyyy! Roẹtttttt!!!!!!!!"

_Mama, What the *beep* is that?! Who did that?!!! Goddamn mother*beep*!!! Holy *beep*!

_Xin lỗi! Có chuyện gì vậy thưa ông?!- cô tiếp viên vồn vã

_Cô coi đi! Chuyện khỉ gì xảy ra ở đây vậy?- cha đui then cầm mấy hạt đậu đưa lên

_Vâng?

_Cái đống này nằm ở trong mũi tôi này! Cô giải thích đi!

_Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết chuyện gì cả, thưa ông.

_Cô đùa à?! Tôi đang ngủ và có hai hạt đậu nằm trong mũi tôi? Cái đ** gì vậy?!

_Xin lỗi, nhưng tôi thực sự…- cô tiếp viên bối rối.

_Tôi muốn nói chuyện với cơ trưởng!!!

Vậy là lùm xùm rồi, ôi, tui đưa mắt qua nhìn cô nàng bên cạnh. Em ấy chỉ he hé mắt ra nhìn tui và…cười.

Năm tiếng không phải là quá lâu, xuống máy bay, đi lấy hành lý, tui ra cổng sân bay chờ bà chị rước. Cô bạn đi cùng kia thì vừa xuống máy bay đã có người thân đón, chưa kịp nói lời tạm biệt.

_Alô? Chị Hạnh hả? Chị tới chưa?- tui lấy gọi cho bà chị

_Rồi, chị chờ cưng nãy giờ, cưng đứng đâu vậy? Nãy giờ chị kiếm không thấy.

_Em đang đứng ở…….cái cổng ơ….ế, em thấy chị rồi.

Vội vàng chạy lại phía chị.

_Sao? Đi máy bay mệt không?

_Dạ không.- tui cười hè hè

Chị Hạnh là chị họ tui, qua đây học hồi cấp ba. Nay chị hình như 24 thì phải.

Đẩy đống đồ đạc, đi một quãng khá xa mới ra tới bãi đậu xe. Oầy, chiếc xe ngầu ơi là ngầu. Bên trong chất đầy mấy con "Chim giận". Nhìn y như cái phòng ngủ, đầy ắp gấu bông.

_Hic…xe để chi nhiều gấu bông quá vậy chị?

_Của người ta mới tặng chị đó. Bữa nay sinh nhật chị.

_Ố ồ, chết thật chưa mua quà cho chị.

_Thôi đi ông, mới chân ước chân ráo qua đây mà quà với cáp.- chị Hạnh cười

_He he -tui gãi đầu cười.

"Lonely life, I don’t want it no more….", điện thoại reo.

_Alô?

_T, anh xuống máy bay chưa?- giọng của Linh

_Rồi, anh mới xuống.- nghe giọng của em, lòng tui chợt vui lên

Nói chuyện với Linh vừa xong, xe cũng dừng trước cửa nhà tui.

_Nè, chìa khóa phòng nè. Giữ cẩn thận, vô nhà tắm rửa đi, tối chị qua chở em đi ăn.

_Dạ.

Đem đồ đạc vô nhà, mấy cái thùng cạc tông, hai cái va-li quần áo. Đem vô phòng, đóng cửa lại.

Dỡ ra coi, hàng đống thứ. Cơm cháy đóng gói mà dì tư mua cho mình, cái máy sấy tóc, bàn chải, ôi linh tinh các thứ. Qùa của mấy thằng chiến hữu khốn nạn, bỗng dưng nhớ tụi nó quá. Cũng toàn mấy cái đĩa game lậu, thôi ít nhất cũng có cái để chơi. Dỡ một hồi thì thấy gói quà của Vi. Năm cái cà-vạt, khá đẹp với một tấm thiệp chúc sức khỏe. Sực nhớ đến cuốn sổ của Linh, tui lấy ra. Hồi hộp lấy chìa khóa, tui chầm chậm mở ra. Cả quyển sổ chỉ vỏn vẹn câu "Anh đã làm được, đã tìm được em." Còn lại chỉ toàn là giấy trắng…….Chợt tui hiểu ra những điều mà Linh muốn nói.

Lấy điện thoại ra và gọi lại cho em, tui hồi hộp chờ đợi từng hồi chuông, tui muốn trút hết cái nỗi nhớ thương trong một tuần ở Ohio mà không có em, mười lăm phút lúc nãy là quá ít đối với tui…..

Trường mới.

Mười ngày trước……

_I think you need this key.

_Linh…?

_Mới có mấy tháng mà không nhận ra em à?

_Sao…?

_Bất ngờ lắm phải hông? Con Ngân nó gửi địa chỉ của anh cho em đó.

_Sao? Nó biết chỗ của em mà không cho anh biết à?

_Em không cho nó nói. Em muốn làm anh bất ngờ á.- Linh cười tủm tỉm

_Hơ….- tui đứng ngay ra, không thốt lên được nửa lời.

_Nè…- Linh đẩy vai tui.

_Hả?- tui chợt tỉnh

_Trời lạnh quá…- Linh khẽ nhíu mày

_À à, vô nhà đi.- tui sực nhớ ra

Bước vào trong nhà, Linh cứ như con sóc con vậy, thoắt hết chỗ này rồi tới chỗ khác.

_Oaaaaa, ấm quá…..- Linh khoan khoái cởi chiếc áo len ra

_Ừ, có lò sưởi mà.- tui cười, chỉ tay vào cái lò đang ngùn ngụt cháy.

_Sao anh đốt lên chi dạ? Ở đây chỉnh được điều hòa mà.

_Tại anh thích.

Đoạn tui hớp một ngụm Pepsi.

_Trời ơi, lạnh như vầy mà đi uống nước ngọt, bệnh bây giờ.- Linh thảng thốt

_He he, khỏi lo, anh khỏe lắm.- tui cười khì khì

_Khỏe gì? Đem dẹp đi, em pha cacao cho uống.- Linh gắt

_Ây, mới qua mà sếp đã vậy rồi.

_Hứ, sữa với cacao anh để đâu?

_Ở trong tủ đó, cái cửa trắng trắng ngay kế cái lò nướng đó.- tui nằm bẹp trên bộ sofa, khua khua tay "chỉ đạo".

"Cạch!"- đặt lon sữa đặc với hũ Milo xuống, Linh bắt đầu hí hoáy làm.

_Mà em qua đây với ai vậy?- tui hỏi

_Chị họ em.

_Ờ, ai đưa em qua nhà anh?

_Thì chị em chứ còn ai.- Linh cầm muỗng khoáy khoáy ly sữa.

_Hồi nãy sao anh thấy em có một mình à?

_Thì chị em về rồi. Nè, uống đi.

Linh đưa ly sữa ra trước mặt tui.

_Em không uống à?

_Hông…

_........

_Anh….- Linh lay lay tay tui

_Ái ì(Cái gì?)- tui vừa uống vừa trả lời.

_Em muốn ăn kem….

_Còn ác dữ hơn nước ngọt nữa, trời lạnh mà cô đòi ăn em à cô kia? Cái tật không bỏ.- tui nheo mắt

_Đi mà, trong nhà ấm mà.- Linh năn nỉ bằng….ánh mắt mèo con….:adore:

Thề có trời, ông già tui còn phải động lòng chứ nói chi tui….

_K….kh…khô….n…

_Sao hả anh?- Linh chớp chớp mắt ra vẻ thích thú

_Ứ….aaa….thôi được rồi.- sau bao tháng ngày vẫn bị khuất phục bởi chiêu này, lợi hại quá. Kệ, mốt mình đi tập ánh mắt con chó, xin gì mà không được :sexy: sexy:

Trở lại hiện tại…..

_Hello?

_Đang làm gì vậy sếp?

_Đang tập đàn hi hi…-giọng Linh tinh nghịch

_Đàn gì?

_Piano.

_Ồ….anh cũng đang tập chơi đàn.

_Hả? Anh tập piano hả?

_Không.

_Chứ đàn gì?- Linh tò mò

_Đàn …hí…hí….hí….bà :sexy: sexy: :sexy:

_Chơi đàn….bà?- Linh ngây ngô

Rồi như chợt hiểu ra, em hét thẳng vào điện thoại:

_Đàn bà cái đầu anh! Anh mà léng phéng với con nào là chết với tui!!!

Điếc luôn lỗ nhĩ….tui cứ ừ ừ, không biết đường đâu mà lần. Làm một tràng chừng mười phút, Linh bắt đầu dịu lại.

_Mốt hông có nói bậy nữa nghe chưa?

_Dạ…em lạy sếp.- tui nhăn nhó

_Thích nói bậy, cho bỏ cái tật.- Linh nguýt dài

Nói chuyện chán chê, tui đi tắm. Tối, chị Hạnh tới chở tui đi ăn. Làm một tô bún bò Huế, no óc ách.

Về nhà nằm chổng vó ra vọc điện thoại. Mai là đi học rồi, không biết làm sao nữa. Nghĩ ngợi miên mang rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng dậy, trời teo muri, cầm điện thoại lên, tin nhắn chúc ngủ ngon của Linh. Giờ mới thấy mình vô tâm quá.

Thay đồ xong rồi ngồi chờ bà chị, tận 8h20 mới học. Bảy giờ rưỡi chị Hạnh tới. Tót lên xe, ngồi một lúc thì sực nhớ ra chuyện lúc nãy, nhắn ngay cho Linh cái tin chào buổi sáng.

Ngôi trường mới dần dần hiện ra, nó không lớn lắm, nằm trong khuôn viên của nhà thờ. Trường tư nhân, lại theo đạo, có lẽ sẽ không mấy khó khăn để hòa nhập.

_Để chị dẫn em vô.- Chị Hạnh dừng xe

_Thôi chị, em tự đi được rồi.- tui thoái thác

_Nghe lời chị, ngày đầu đi học mà.

Nói đoạn chị xuống xe, đi chung với tui vô trường. Trường này gộp chung từ lớp 1 tới lớp 12, nhưng chỉ có lác đác hơn trăm học sinh.

_Nè, nhớ locker của em ở chỗ nào không?- chị hỏi

_À, ngay đây nè chị.- tui chỉ tay về phía phòng ăn.

_Ừ, vậy thôi chị về á nha.- chị Hạnh cười

_Dạ, he.

Rồi chị bước đi, tui một mình đứng trước phòng ăn, học sinh đứng lóc nhóc ở locker lấy đồ. Bước vào, hàng ngàn cặp mắt (phóng đại 1 chút) nhìn về phía tui như muốn ăn tươi nuốt sống. "Thôi, chết *beep* tui rồi" :sosad:.

_Ê nhóc!

Đang đứng như trời trồng thì có đứa vỗ vai tui, giật bắn người.

_Hả?- tui ngơ ngơ

Một thằng trung người, không to con lắm, không mập, không ốm, không trắng, không đen, để tóc Hàn Quốc hiện ra trước mắt tui.

_Học sinh mới hả?- nó hỏi

_Ờ.

_Lớp mấy?

_Mười một.

_Tên gì?

_T.

_Ừm, có gì thì chú cứ kêu anh, lát nữa anh dẫn đi cho biết lớp.

_Ơ…ờ…

Rồi thằng chả quay ra thông báo với "Hội người Việt":

_Ê, học sinh mới nha, Việt Nam nữa này!

_Ố ồ…cứ tưởng Trung Quốc!- tụi nó "ồ" lên

Bộ nhìn tao giống Tung Của lắm hay sao? :sosad: :canny:. Đứng đực ra đó như thằng bựa nhân.

Mười phút sau….

_Ê, tí nữa chú học cái gì?

_Ơ, ờm, tiết đầu….Bible???- tui nhăn nhó ngó cái lịch học. Học kinh thánh là học cái giống gì? :surrender:

_Ừ, đi theo anh.- thằng chả ra hiệu cho tui

_Anh tên gì?- vừa đi, tui vừa tranh thủ bắt chuyện

_Vinh.

_Ồ, qua đây học lâu chưa?

_Cũng được mấy năm rồi.

Tới cửa lớp, ông Vinh dặn tui:

_Lát nữa, không biết lớp thì hỏi cái thằng đầu quắn quắn đeo kính cận đó, nó chỉ cho.- Vinh chỉ tay vào phía trong lớp.

_Ok, cảm ơn anh.

Bước vô lớp, mấy chục cặp mắt nhìn tui, đủ các nước, trong đó phần đông là Việt Nam. Ngơ ngáo bước tới cái bàn trống, để cặp sách xuống, ngồi vào chỗ thì:

_Này, chỗ của mình.- có giọng thánh thót phía sau lưng tui.

_Hả?- tui quay ngoắc lại.

_Chỗ của mình.

Cô bé mang cái kính Nobita, để tóc đuôi gà, hai tay cầm cái balô mèo Kitty, nhìn xinh ơi là xinh. :beauty:

_Này, nhìn gì vậy?

Ma cũ - Ma mới

_Xin lỗi.- tui khoác vội balô lên vai rồi bước qua bàn kế bên.

_Cảm ơn.- cô bé đó quay đi.

Bước qua bàn kế bên, có một nhân, cũng là Việt Nam, cũng cận thị, nó ngồi nhương nhướng đôi mắt chừng như thiếu ngủ đã lâu nhìn tui.

_Tôi ngồi đây được chứ?- tui nói

_Ừ, ngồi đi.- nó mắt nhắm mắt mở trả lời

_Học ở đây lâu chưa?- nó hỏi tui

_Không, năm nhất.

_Ờ, vậy hả? Tao cũng mới chuyển qua.

_Ma mới luôn à?

_Tao tưởng mày học ở đây lâu rồi chứ.- nó nói

_Mày tên gì?

_Mẫn. Mày?

_T.

_Ờ.

Vậy là có người chung hội ma mới rồi, cũng đỡ cô đơn.

"Các em giở sách ra, trang 15!"…bắt đầu vào tiết học, môn này quả là khó đỡ, tui với thằng bạn mới quen cứ vật vựa.

Hết tiết, tui ngáp ngắn, ngáp dài xách balô ra cửa lớp. Vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn. Xong xuôi, đi ra, vừa đi vừa cầm cái thời khóa biểu mà soi. Lớp kế tiếp là Tiếng Anh, phòng số 6B. Ở đâu?

Chạy về lớp kiếm thằng đầu quắn mang kính cận nhưng không có ai. Mới vô ngày đầu mà trễ rồi, gặp ngay môn chính nữa chứ. Chết chết!!

Chạy vòng vòng như thằng hâm, ngó hết phòng này qua phòng khác, phòng 6B nằm chỗ nào? Cái trường nhỏ như cái lỗ mũi mà sao rối rắm quá. Nhìn đồng hồ, 9h10, trễ cha nó 10 phút rồi. Tui quáng quàng chạy, nhắm mắt nhắm mũi đâm sầm vô người nhỏ con gái đang bê chồng sách cao ngất ngưởng "Rầm!" một cái. Chồng sách đổ ào xuống đất. Đã trễ lại còn gặp chuyện nữa.

_Xin lỗi, xin lỗi, bạn có sao không?- cô bé thốt lên

Lạ thật, đáng lẽ người xin lỗi là mình mới đúng, nhưng mà thay kệ, không sao là được rồi.

_À, ừm, mình không sao.

Nói đoạn, tui toan bước đi, nhưng nhìn một mình cô bé cắm cúi nhặt lại mấy quyển sách thì cũng chạnh lòng.

_Để mình.- tui bước tới, xắn tay áo rồi khom lưng xuống nhặt từng quyển sách.

Một lúc sau cũng xong…

_Cảm ơn nha.- cô bé gật gật đầu

_Ừm, mà bạn đi đâu mà đem theo nhiều sách vậy?- tui hỏi

_À, mình lấy tài liệu cho thầy.

_Bạn biết phòng 6B ở đâu không?

_À, phòng mình đang học, bạn là học sinh mới à?

_Ừ, năm nhất.

_Đi theo mình, sắp tới phòng 6B rồi.- cô bé ra hiệu cho tui

Mừng rơn, tui tót theo ngay. Rồi tới nơi, tui mở cửa giúp cô bé.

_Em đi đâu mà lâu quá vậy?- một ông ú ú, tròn tròn, quả đầu hói bóng lộn đứng đó vừa lắp máy chiếu vừa quay ra nói, chắc là thầy giáo.

_Tại nhiều sách quá mà thầy Smith.- cô bé trả lời rồi đặt chồng sách xuống bàn

_À, đây là học sinh mới nha thầy.

_Hả? Cậu đó à?- ông thầy chỉ tay về phía tui.

_Dạ, học sinh mới.- tui gật đầu lia lịa

_Ok, em chọn chỗ ngồi đi.

Ngó nghiêng thì thấy một nhóm con trai Việt Nam, có cả thằng Mẫn. Tui nhanh nhảu xách balô đến chỗ tụi nó ngồi.

_Hêlô ma mới.- một thằng giơ tay ra chào tui

_Chào.- tui cũng gật đầu chào lại.

_Giới thiệu chút coi.- một thằng có vẻ "gấu" hất hàm hỏi

_T, mười một.

_Vậy à? Tao tên Huy, nhưng ở đây ai cũng kêu là David, cùng khối với mày.- thằng cận tóc quăn lúc nãy Vinh chỉ tui, nói.

_Thông, cùng khối.- một đứa khác trong nhóm, nhìn có vẻ hiền.

_Ừ, vậy à…

Duy chỉ có thằng "gấu" hỏi tên tui thì không giới thiệu gì, nó nằm bẹp ra bàn.

_Trật tự nào! Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học, các em học sinh mới đứng lên giới thiệu cho tôi nào!- ông thầy dõng dạc

Chỉ có mình tui với thằng Mẫn đứng dậy.

_Bây giờ thì tới lượt học sinh cũ nào.

Cuối cùng cũng đến, tui đang muốn biết thông tin của thằng "gấu" nằm bẹp. Lần lượt các học sinh cũ đứng dậy giới thiệu về mình. Cô bé giúp tui tìm phòng khi nãy tên là Như, cùng khối, học sinh đứng hạng nhất trường năm ngoái. Thằng David đứng thứ nhì.

Tới phiên thằng "gấu".

_Hải, mười hai.- nó thiểu não

_À….ừm…

"Rengggg!!!!" hết tiết hai, nghỉ giữa giờ.

Đói bụng quá, ăn sáng phát. Chạy xuống dẹp tập sách rồi tui đi mua đồ ăn sáng. Mua cái hamburger trong máy bán hàng tự động rồi đem bỏ vào microwave, lát sau lấy ra ăn, nóng bỏng mỏ. Vừa ăn vừa rảo bước vòng vòng trường. Đi ngang qua dãy phòng học bỏ trống thì bắt gặp cô bé mang kính Nobita lúc sáng, hớt hải chạy ra:

_Này! Giúp mình với!

_Chuyện gì?

_Có người bị đánh ở ngoài hành lang, bạn ra ngăn lại đi.

_Ơ…ừ, bạn đi báo giám thị đi.- tui nói chạy như bay ra ngoài hành lang.

Ở đây khuất, bẩn, đầy bụi. Chắc lâu lắm không có người lên. Trước mặt tui là một thằng nhóc người Việt Nam đang cố chống trả lại hai tên Hàn Quốc. Các "oppa" đánh đấm ra dáng phết, thằng cứ như cái bao cát vậy.

_Ê! Tụi bây làm gì vậy?!- tui nhảy ra, cố gắng can.

Giằng co một lúc, tui cũng kéo được thằng nhóc ra khỏi hai tên "oppa".

_Mày là thằng nào?!

_Không là ai cả, làm gì tụi mày đánh nó?!

_Không phải chuyện của mày, biến đi!

Nói rồi nó thẳng tay đấm vào ngực tui, khá mạnh. Tui loạng choạng, suýt nữa thì ngã chổng vó. Tụi nó lại lôi đầu thằng nhóc ra bem. Nén đau, tui đứng dậy, nhào tới ăn thua đủ với tụi nó luôn. Thằng "oppa" đánh tui đang hăng say đấm thằng nhóc nên không biết tui ngay sau lưng nó. Dùng hết sức, tui lấy tay kẹp cổ nó lại thật chặt. Nó vùng vẫy mạnh quá, nên tui đành phải lên gối vào hông nó. Lên gối tới cái thứ 3 thì nó nằm xuống phủ phục, thấy vậy tui cũng thả ra, nó nằm sấp xuống, ôm hông thở như người sắp chết.

Thằng đồng bọn của nó nhìn có vẻ ốm yếu hơn, nó đứng đó trân trân nhìn tui, chắc do bất ngờ quá.

Đúng lúc này thì ông Vinh với một ông khác to con đi lên cùng với cô nàng mang kính Nobita. Giám thị đó hả?

Thấy ông Vinh, hai thằng "oppa" có vẻ sợ, thằng bị tui đánh được đồng bọn dìu đi, có vẻ nó đau lắm.

_Ê, thằng kia, sao mới đầu năm vô đánh nhau rồi à!?- ông Vinh quát tui

Không để tui trả lời, cô bé mang kính Nobita giải thích giúp ngay:

_Là em nhờ bạn đó giúp mà anh. Tại em thấy Thông bị đánh nên em mới nhờ bạn đó giúp.

_Hả? Vậy à, vậy anh xin lỗi chú.- ông Vinh nói

_Còn thằng kia! Mày làm gì mà bị đánh?!- ông Vinh túm thằng nhóc lên

Ra là thằng Thông, thằng lúc nãy trong lớp Tiếng Anh.

_Lát nữa em kể sau, giờ em bận việc.- nó lờ đờ nói rồi phóng thẳng xuống cầu thang.

Ông vì mày mà bị bem trầy vi tróc vẩy mà tiếng cảm ơn cũng không có. Mày mà không phải Việt Nam là ông cho mày ăn hành :canny:. Tui ra vẻ khó chịu nhìn theo thằng Thông.

_Tay bạn chảy máu kìa.- Kính Nobita nói

_À, không sao, nhẹ thôi.- cùi chỏ chảy máu, đau bỏ, nhưng mà cái tính tự ái nó không cho tui nhận rằng mình đang đau thấy tía.

_Để mình lau cho.

_A…ừm…- tui ậm ừ.

Cô bé lấy chai nước trong balô ra rửa vết trầy cho tui, lấy khăn giấy lau rồi tỉ mỉ lấy băng keo cá nhân băng cho tui. Băng keo "Hello Kitty" :sweat: lạy hồn :stick:

_Cảm ơn.- tui nói

_Không có gì.

_Bạn là học sinh mới à?- cô bé đẩy cái kính hơi trễ xuống mũi của mình lên

_Ừ, mình mới chuyển tới.

_Mình tên Mi. Rất vui được gặp bạn.- cô bé cười

_Mình cũng vậy.- tui cười theo, liếc mắt nhìn đồng hồ thì trễ bà nó mười lăm phút.

_Chết, thôi, mình đi đây, bye.- tui, ba chân bốn cẳng chạy vọt đi.

_Ơ…- cô bé có vẻ hơi bất ngờ.

Kệ, chỉ mong là không bị tardy*. Cầu trời cầu phật!

*Khi đi trễ thì sẽ bị ghi tên, nếu bị tardy nhiều lần sẽ dẫn tới bị phạt.

Ngày 12 tháng 11

_Có thiệt là mày quyết định vậy không?

_Chắc vậy, cũng hai tháng rồi, giờ xong xuôi rồi….- tui cười nhạt

_Ờ…

_Mà….. ậu mợ nó! Tao éo có quên được!- tui nói, giọng khản đặc, đập trán thùm thụp xuống bồn rửa mặt một cách đau khổ.

_Thì quay lại với nó đi.

_Không được. Có quay lại thì cũng không chắc gì được lâu. Vết nứt thì còn mãi…

_Mày bớt triết lí cùn, triết lí đụt giùm tao. Mày còn yêu thì mày quay lại thôi. Có gì khó đâu?

_Nhưng mà….mẹ kiếp!!!

"Xoảng!",- tui đấm thẳng tay vào tấm gương. Nó vỡ ngay tức khắc, tay tui thì lấm tấm máu.

Nhìn vào gương, tui không còn nhận ra mình, ừ, bể mợ rồi, lấy gì nhìn ra. Rửa mặt. Mở tủ y tế lấy cây nhíp, băng bông, thuốc đỏ. Băng bó xong, tui gỡ cái gương cũ xuống đem bỏ, kéo tấm gương mới ra treo lên.

Vậy là trở lại sống cái kiếp độc thân, cục súc của mình được hai tháng rồi. Khá là buồn và chán. Ôi, con gái. Chung quy cũng do cô ta xuất hiện mà tôi mới ra nông nỗi như vầy. Tặc lưỡi, kéo thùng bia dưới gầm giường ra, nói là thùng nhưng chỉ là cái hộp đựng giày cũ, tui nhờ ông anh họ mua bia về giùm. Bật lap lên, nhìn màn hình, tay cầm lon bia rồi lại bỗng thấy bần thần.

Nói là không thể quên này nọ, nhọ nhăng nhưng tui cũng đỡ nhớ hơn phần nào rồi. Nhớ hồi đó lúc mới yêu thề sống chết mãi bên nhau, blah blah blah…. Đủ kiểu, lố thật .

Tử vi nói đúng, tui-cung Xử Nữ, hễ không còn yêu là dứt khoát ngay và luôn. Thà làm FA còn hơn bám dính cứ như con đĩa . Nói chung, tui không phải kẻ lụy tình.

"Tít tít tít!"

_Gì?- tui giật mình, bật máy và gắt vào điện thoại

_Đi ăn yogurt mày.- giọng thằng Mẫn sang sảng

_Hết tiền.- tui đáp gọn lỏn

_Mày xạo, mấy bữa trước tao thấy cái bóp mày còn dày cui.

_Độn giấy vụn giữ sĩ diện với gái chứ gì , mày đi đi, dạo này tao rách lắm.

_Tao bao.-

_Ờ, tao đang mệt, qua rước tao đi.- tui cười đắc thắng

_Mày quần quá, mười lăm phút nữa tao qua, ra cho lẹ nha con.

_Ờ, tao đợi. Hé hé.

Cúp máy, bò xuống giường, bò vô nhà tắm. Miệng lẩm bẩm chửi mẹ thằng điên, sáng chưa ăn sáng mà kêu đi ăn yogurt. Ngó lại đồng hồ, một giờ chiều, mình ngủ dậy hơi trễ……

"Rột rột, roẹt roẹt!!", súc miệng, thay đồ, lấy wax chà cho cái đầu dựng lên như ổ rơm xong lấy sin-gum ra vừa nhai vừa đợi thằng Mẫn.

"Tin!Tin!Tiiiiin!!!!"- tiếng còi xe inh ỏi dưới nhà.

Ló đầu ra thấy xe thằng Mẫn đang đậu ở dưới. Xách đôi giày rồi phóng xuống dưới nhà, chuẩn bị đi "quậy".

_Mày rề rà quá.- Thấy tui, nó nhăn nhó ra vẻ khó chịu

_He he, nói nhiều, đi lẹ mày.- tui nhe răng cười rồi tót vô xe ngồi.

Nó bật máy, đẩy cần gì gì đó, nó chung là chiếc xe từ từ lăn bánh, rồi chạy vụt đi. Ngồi trên xe bất chợt tui lại nghĩ về cô ta. Chia tay cô ta là cái lý do chính đáng nhất để tui xề xòa, bê tha với bản thân. Hai tháng qua, tui thay đổi khá nhiều, quậy hơn, chịu chơi hơn, trẻ trâu hơn nữa. Đầu tóc dài thườn thượt, đã vậy còn nhuộm cam, tai thì xỏ hai, ba lỗ. Nói chung là thay đổi 1 cách chóng mặt, chắc chắn không ai nhận ra tui.

_Đi đâu mày?- tui hỏi

_Yogurt chứ đâu.

_Sao mày đi đường này?

_Đi rước gà.- thằng Mẫn cười tít mắt

_Gà?

_Ừ, hôm qua lên facebook gặp được hai em, thấy mày một mình tội quá nên tao share cho một em.- nó tiếp tục cười

Thằng ôn này thấy tướng tưởng đâu bằng tuổi tui, ai dè qua đây đi học đúp lớp hai năm, đáng lẽ bây giờ nó lên đại học rồi. Học không thấy đâu, được mỗi cái ăn chơi là giỏi.

"Kịch."- Chiếc trờ tới trước một quán cà phê rồi dừng lại.

_Tới rồi, xuống xe.- thằng Mẫn hất hàm

_Ờ, từ từ.- tui mệt mỏi mở cửa xe

_Hơơơơ…-tui làm một tràng ngáp dài

_Mày hẹn ở đây à?

_Ừ.

Bước chân vô quán, cứ y như là vô McDonald’s vậy. Chán, thèm cái không khí quán ở Việt Nam. Mua hai đá đen với hai li cà phê sữa, tui với thằng Mẫn kiếm chỗ ngồi đợi. Đang ngồi tự dưng nó móc túi thảy lên bàn tui cái ba con sói.

_Giữ, tối xài.- nó nói, hai mắt vẫn ngóng ra ngoài

_ Có gì lát đưa, ở người ta tưởng tao với mày….nữa- tui nhìn nó ra vẻ bực mình, tay thì lấy cái ba con sói kia cho luôn vào bóp.

_Hàng tới, hàng tới, hàng ngon, hàng ngon!- hai mắt nó sáng rỡ

_ Í….cặp đùi kìa…- hai mắt tui như muốn lồi ra ngoài

_Má, sướng quá, sung sướng quá, tao chọn em mặc áo thun đen. – nó nói, mặt cười nham nhỡ

_Tao chọn em mặt váy vậy.- tui cười mãn nguyện, trời ơi, biết vậy hồi đó học chăn rau cho rồi, cưa gái làm mợ gì mà tiền mất tật mang.

_Hi anh! Anh Mẫn phải không ạ?- em áo đen bước tới chỗ thằng Mẫn.

_Hi, anh là Mẫn. Em là Ngọc đúng không

_Dạ, em bị kẹt xe nên đến trễ, mà nhìn anh đẹp trai hơn trong hình nhiều nha.- con bé áo đen cười tình, "Râm" lắm đây mà

_À, he he cảm ơn em, đây, thằng này là T, bạn anh.

_Vậy à, hi anh.- em nó nhìn tui cười tít mắt

_Bé này học chung trường em, nhỏ hơn em một tuổi. Tên là Vi.

Nghe mà sửng sốt…Cái tên huyền thoại một thời, nói thật một câu, đóe hiểu sao đó giờ tui gặp em nào tên Vi cũng dễ thương vật vã, mà phũ thì cứ như là….…nỗi ám ảnh một thời cái tên này.

Tới nước này muốn đánh bài chuồn cũng không được, thôi thì sống chết mặc bay, chơi luôn một phát trở thành đàn ông luôn

_Em biết một chỗ vui lắm, anh muốn đi không?

_Ok, đi.- thằng Mẫn cười tình với con bé áo đen

Tui, thằng Mẫn với mấy nàng đi ra xe, tui nhìn ra phía sau tia em mặc váy trắng kĩ hơn thì thấy rất quen, không nhớ là gặp ở đâu…mà…rau gì mà như gái mơi lớn ấy, bẽn lẽn không nói một câu, mặt thì cúi gầm. Chơi với thằng Mẫn mấy tháng nay thì ít nhiều gì tui cũng có chút kinh nghiệm phân biệt gái nhà lành với rau. Có cái gì đó bất thường….

"Cạch...!Cạch!" "Kéttttt...."

_Ok, vào nhà đi- thằng Mẫn dẫn cả đám vô nhà

_Woah!!! Nhà anh lớn quá vậy!- con bé áo đen đảo mắt một lượt nhìn xung quanh rồi thốt lên. _À, nhà cũng bình thường thôi.- thằng Mẫn cười nhạt Vi- cô bé mặc váy trắng vẫn cứ bẽn lẽn. Rau kiểu gì đây. Tui vừa nhìn vừa sồn sột gãi trán.

_Ê, mày với con kia phòng này, tao thì lên tầng trên.- thằng Mẫn kéo tui lại rồi nói nỏ

_Ừ, biến.- tui nhếch mép cười. Thấy con bé Vi kia kì kì, nhưng mà thôi kệ, chắc "lần đầu". Lúc thằng Mẫn với con bé áo đen kia lên lầu, tui mở tủ lấy hai lon bia.

_Nè, em uống đi.

_Ưm...em không uống.Tui phì cười

trước câu trả lời của nó...

_Em nói thật không đó?

_...Thật...Tui đứng dậy, gỡ cái đồng hồ, đặt xuống bàn, nói:

_Sẵn sàng chưa?

_Gì chứ?- em nó ngây ngô

_Hơ....tới giờ này rồi mà còn...

_Còn gì?

_Chẳng lẽ em không biết là em đang làm gì à?

_Không, em chỉ đi theo chị Ngọc thôi.

_Ờ, vậy à, thôi để anh chỉ em cho.

_Hửm...

Hất con bé xuống giường, tui nằm đè lên người nó rồi lại cười: _Bây giờ biết mình sẽ làm gì không?

_Ơ....bỏ tôi ra, anh làm cái trò gì vậy?

_Hế hế, rau xanh nhiều nước mà cứ....- tui cười nham nhở :sexy:

"Bốp!" "Hự" "Ui da!", đang cười thì nó tặng tui nguyên cái cùi cỏ vô mũi. Té nhào xuống giường. Lồm cồm bò dậy, chưa kịp hiểu mô tê gì hết thì ăn thêm cái đạp thẳng mặt. Đau điếng, tui ôm mặt chạy ra ngoài, mê sảng kêu tên thằng cờ hó Mẫn:

_Mẫn ơi! Cứu tao! Cứu...! Ứ......ứ.... Đang chạy thì vấp cái chân bàn, té lật gọng. Hai mắt tui cứ mờ dần, mờ dần, rồi tui lịm hẳn. Rồi tui thấy ánh sáng trắng, chả có nhẽ mình sắp về với Chúa....

_Dậy mày, dậy, dậy.Tui cố gắng mở đôi mắt đang nhắm nghiền.

_Ui da...có chuyện gì...

_Mày bị té.- thằng Mẫn nói.

_Đúng rồi! Mợ nó! Tao giết mày!- tui bật dậy, túm đầu thằng Mẫn, vả cho nó mấy phát. _Mẹ! Cái thằng điên này! Mắc chứng ông nội mày hả?!- nó ôm đầu la oai oải

_Rau rau con bà mày! Nó đấm tao bầm mặt nè! Mày nhìn đi!- tui hầm hố chỉ vào mặt mình

_Im coi! Tao bị con kia lừa, chôm mất bà nó cái bóp rồi kìa!- nó tức tưởi

_Cái gì?!

_Nó đánh thuốc mê tao xong nó chôm bà cái bóp rồi...lúc tao tỉnh nó biến rồi, bò xuống nhà thì thấy mày nằm đo đất.... _Tổ trác rồi...thằng ngu này, kiếm rau ở đâu mà để cho nó dắt mũi từ ngoài đó vô tới trong nhà luôn vậy hả?

_Thì mấy trang web...

_Tao hỏi thật....đó giờ mày nói với tao mày là dân chơi chính hiệu...toàn là nói xạo phải không?- tui lườm nó

_...Ờ...thì...cũng đúng chút chút...- nó nhăn nhó

_Tao...-tui nhìn nó không nói nên lời

_Sao?

_Tao giết mày!!! Dám nói láo với tao à?!!- tui nhảy bổ tới

_Từ từ, từ từ. Nghe tao nói!

_Nói nói nói cái *beep*!

Tui với thằng Mẫn quần thảo với nhau một hồi, đánh nhau tuột cả quần. Lớn hơn tui hai tuổi nên nó mạnh hơn nhiều, kết quả là tui bị nó kẹp cổ ép vô tường.

_Buông tao ra!

_Mày bình tĩnh lại tao mới buông.- nó kẹp chặt cổ tui

Thở phì phì, cuối cùng cũng chịu thua nó. Tui ngồi phịch xuống nghe nó trình bày. Lí do lí trấu một hồi thì kết luận cuối cùng là do nó thích ra oai nên

"chém" cho sướng mõm. Thiệt là "Thần khẩu hại xác phàm " mà. :sweat:

Ngồi một lúc, nghĩ lại mình cũng còn hên, bị "bem" vài cái thôi, không bị mất đồ. Thằng Mẫn thì "tán gia bại sản", thấy nó cũng tội nên tui cũng bỏ qua.

Đi vô phòng lấy đồ, rồi rủ nó đi ăn. Chìa khóa xe bị lấy mất nên hai thằng đi bộ, hên cho nó là chiếc vẫn còn, không là móm với ông bà già ở Việt Nam. Mấy con lừa đảo kia chắc đào tẩu bằng xe buýt.Hai thằng rảo bước, trời lạnh teo mu-ri. Đang đi thì:

_Ê ê ê, T, kìa mày kìa mày...

_Gì? _Con nhỏ mặc váy trắng, nó ngồi đằng kia kìa.

_Ế! Bắt lại liền!- tui hùng hổ xăn tay áo.Chạy vèo tới chỗ con bé đó, tui với thằng Mẫn nhìn nhau cười đê tiện. Chuẩn bị ra tay.... _Hức...hức...hu..hu...hức... Ơ, con "lừa đảo" đang khóc? Con "lừa cái" màu đen kia đâu?

_Ê, nó khóc kìa mày. Giờ sao?- thằng Mẫn ái ngại nhìn tui

_Để tao.- tui anh hùng Tiến đến trước mặt con bé, tui làm mặt ngầu:

_Này, cô em..."Chát!", đời đóe như mơ, lại ăn thêm 1 bạt tai.

_Này, làm gì mà cô đánh tôi quoài vậy?!- tui ôm mặt đau điếng _Tránh xa tôi ra!!!!- con bé khóc, hai hàng nước mắt cứ tuôn ra, hai má đỏ ửng.

_Ê ê, đừng khóc nữa...- tui run run

_Có chuyện gỉ vậy?- thằng Mẫn hỏiTui nhìn nó lắc đầu.... Mười lăm phút sau........

_Ngọc(con "lừa" áo đen) là bạn của em, nó nói hết hôm nay sẽ chuyển trường nên rủ em đi chơi lần cuối. Nó nói là đi chung với mấy người bạn rồi dẫn em tới gặp hai anh... _Nè, em uống đi, ra là em cũng bị lừa à...- tui đặt ly cacao lên bàn

_Đm nó! Con lừa cái đó!- thằng Mẫn nổi nóng, đập tay xuống bàn

_Ê, nói chuyện đàng hoàng chút mày.- tui hất hàm _Đm, tao là dân chơi, tao.....

_Tao vả cho sái quai hàm, dân chơi không?- tui lườm nó

_Ơ ờ...- nó gãi đầu, cười xí xóa.

_Giờ em gọi cho người nhà được không?- thằng Mẫn hỏi _Không, điện thoại em hết pin rồi.

_Tiền em cũng bị lấy hết rồi à?- tui hỏi

_Dạ....- con bé lí nhí

_Thôi, được rồi, để anh với thằng này (chỉ tay qua bên thằng Mẫn) đưa em về.

_Tao mất chìa khóa xe rồi. _Đi xe buýt. :sogood:

_Nhà em ở đâu?

_Ưm...ở đường ABC khu XYZ.

_Chỗ đó..chỗ đó...

_Sao?- thằng Mẫn nhìn tui

_Chỗ đó là... nhà của "cô ta".- tui lầm bầm...

_Của ai?- thằng Mẫn nhìn tui, nhăn mặt khó hiểu

_Của..của...tao có việc, mày đưa con bé về đi.- tui nói vội rồi bước thật nhanh ra ngoài.

Trời lạnh, mưa lâm râm, chợt thấy lòng mình se lại."Anh...nhớ em", buột miệng nói ra câu này, vu vơ. Có lẽ vốn từ của tui quá ít để có thể diễn tả được nỗi nhớ của mình về "cô ta" trong lúc này. Có lẽ bây giờ cô ta đã quên rồi, quên đi thằng bạn trai bất tài, vô dụng. Có lẽ cô ta đã tìm người người mới. Đầu óc tui lại nghĩ về chuỗi ngày buồn tủi đó..chuỗi ngày tui mất em...

_Này, anh ngốc, làm gì mà ngồi thẫn ra đó vậy hả?

_Hả? À, đang nhìn xe chạy.- tui cười

_Xe chạy có gì hay? Sao không ngắm em nè?- Linh nhìn tui, cười mỉm

_Em xấu thấy mồ, nhìn làm gì....- tui chấp tay vái vái, mặt nhăn lại

_Hứ, đồ khó ưa.

_Ừ, khó ưa mà người ta vẫn thương.

_Ai thèm thương anh.- Linh nhăn mũi

_Ai biết, cô gì gì đó...

_Vậy thì đi với cô gì gì đó của anh đi, ngồi đây làm gì?

_Ờ, vậy bye nha.

Nói đoạn, tui xách dép đứng dậy, đi thẳng. Đi một đoạn, tui nhìn lại, thấy Linh giương cặp kính nhìn theo, trông tức cười quá. Rồi tui len lén quay lại, đi chầm chậm ra sau lưng em rồi thì....

_Đoán coi ai nè.- tui lấy tay che mắt Linh

_Anh chứ ai, hông lẽ siêu nhân.- Linh nói, giọng lạnh như băng, giận rồi giận rồi

_Hì hì, giỏi ghê.

_Đi về mà, quay lại đây chi?- Linh nói, giọng trách móc.

_Thì tôi đi về nhưng tôi nhớ cô nên tôi quay lại.- tui ngồi xuống bên cạnh em, mặt cười nhăn nhở.

_Đi luôn đi, không cần...- Linh dỗi

_Anh giỡn chút thôi mà, làm gì giận ghê vậy.- lại cười nhăn nhở

_Hông giỡn gì hết, ai giỡn với anh chứ?

_Đừng giận mà, giận nhìn xấu xí.

_Hông.

Khà khà, gì chứ cái này sao qua được mắt ta, không nói không rằng, tui chạy te te đi mau hai cây kem đem về đưa ra trước mặt Linh.

_Ăn đi, đừng giận nữa.

_Hông thèm.- Linh tiếp tục

_Vậy hả? Vậy anh ăn một mình.

_Ăn đi.

_Xời ơi, kem ngon vầy mà em không ăn, tiếc đứt ruột.- tui hít lấy hít để cây kem, ra vẻ thòm thèm.

_Đưa đây.- Linh bất ngờ giằng cây kem từ tay tui.

Không nói gì, tui chỉ nhìn Linh rồi cười, cô ngốc này, thích ăm kem vậy không biết.

_Ngon không?

_Ngon.- em trả lời

_Vậy là coi như hết giận nha.

_Anh chỉ có chiêu dụ em bằng kem.- Linh phụng phịu

_Ai kêu em thích kem làm gì.- tui cười

_Lâu lắm rồi mình mới ngồi với nhau như vầy ha anh ha.- em cười tít mắt

_Ừ, lúc ở Việt Nam, anh tưởng là em quên anh luôn rồi.

_Anh nghĩ sao mà nói câu đó dạ?

_Ừ....ừm...- tui gãi đầu

_Anh không tin em à?- Linh lại giương cặp kính nhìn tui, đôi mắt em long lanh

_Không...đương nhiên là..

Nhẹ nhàng như giọt sương sớm, thanh khiết như làn gió đầu xuân, Linh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tui...Buổi chiều đó, nắng nhẹ, nụ hôn của em làm dịu hẳn tâm hồn tui....

_Ê! Thằng kia! Đang nói chuyện mày chạy đi đâu hả?

_Ê! Điếc à?!- thằng Mẫn kí đầu tui

_Đau! Gì hả?- tui cau có

_Con bé kia mày tính sao?

_Thì mày đưa nó về đi, tao không tới chỗ đó đâu.- tui rầu rĩ

_Mày đưa ra ý kiến, mày không đi vớ tao thì tao bỏ nó lại một mình à nha.

_Má, sao mày làm khó tao quá vậy. Tao nói không muốn đi mà.

_Vậy tao bỏ nó lại.

_Mày đưa nó về đi.

_Vậy thì mày đi với tao.- thằng Mẫn nói.

_Không.

_Đm thằng cà chớn này!- nó sấn sổ về phía tui, tay giơ nắm đấm lên.

_Tao hỏi lần cuối, mày đi không?

_Không.

"Bốp!!!", cú đấm thẳng vào hàm dưới, cả người tui như tê liệt, đổ sầm xuống đất. Thằng khốn này.

Tui gắng gượng bò dậy, định đấm trả nó, đúng lúc này thì con bé kia bước ra. Vẫn cái tiêu chí "đánh nhau hay ho gì mà khoe" nên tui khựng lại.

_Không có gì đâu em, tụi anh đang nói chuyện thôi.

_Mình đi được chưa hai anh?- con bé hỏi

_Ừm...ừ...đi, mình đi.

Đợi con bé quay đi, tui quay qua thằng Mẫn:

_Mày coi chừng tao nha dân chơi nửa mùa.

Rồi hậm hực bỏ đi, nó chỉ đứng đó cười ngặt nghẽo. Thằng điên, đưa con bé này về xong ông sẽ cho mày nhập viện.

Ngồi trên xe buýt, tui im lặng nhìn ra phía cửa sổ, thằng ôn kia thì luyên thuyên đủ thứ với con bé. Trời lạnh quá, ô kính lấm tấm sương đêm.

_Mấy giờ rồi T?- thằng Mẫn nói lớn

_Hửm...ừm...gần tám giờ rồi.- tui giật mình

_Đựuuuuuuuuuuu........sao lẹ vậy?- thằng ôn này lại tính chửi thề, mà thấy con bé ngồi kế bên nên nó ráng mà dừng lại

_Hỏi ông trời, tao ngủ, chừng nào tới thì kêu tao.- tui nói

_Ừ.

Gục đầu xuống, cố gắng ngủ, rồi tui cũng thiếp đi. Em lại là người xuất hiện trong giấc mơ tui, cố gắng mở mắt để phá tan hình ảnh đó nhưng không tài nào tui làm được như vậy. Trong mơ, hai bàn tay tui cố gắng với tới Linh nhưng càng cố gắng thì em càng xa dần rồi biến mắt, bỏ tui lại đây với màn đêm...

_Ê, tới rồi, dậy đi mày!Lẹ! Xe nó đi bây giờ!- thằng Mẫn hối thúc

Tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở, tui chen chân qua dòng người một cách nhanh chóng để xuống xe.

_Rồi, em nhớ nhà em ở đâu không?- thằng Mẫn hỏi

_Dạ...

_Khỏi, tao biết.- tui chen ngang.

Dẫn hai đứa đi khoảng hai trăm mét, căn nhà đó từ từ hiện ra trước mắt tui. Tim tui lại đập thình thịch. Trán đầm đìa mồ hôi.

_Đây phải không?- tui quay ngoắc lại hỏi

_Dạ...sao anh biết?- con bé ngạc nhiên

_Không có gì, đi vô đi, tụi anh về.- tui nói

_Chưa, mấy anh vô nhà uống nước đã chứ.- con bé vừa nói, vừa nhấn chuông cửa.

_Không cần, tụi anh về đây.- tui lôi thằng Mẫn theo, bước đi nhanh hết sức có thể.

Con bé ngẩn ngơ nhìn theo. Nói là bước đi nhưng thật ra được một đạon, tui kéo thằng Mẫn nấp vào tán cây gần đó. Chăm chú nhìn về phía con bé.

"Cạch! Cạch!", tiếng cửa cổng mở. Người con gái ấy, dáng người nhỏ nhắn ấy, đúng là em rồi, đúng là em. Nhìn thấy em con tim tui nhói lên từng cơn....từng cơn....đau thắt...

Chap 7

_T, T, con nhỏ kia xinh quá mày ơi...- thằng Mẫn lây lây vai tui

Xinh? Thiên thần mà chỉ xinh thôi sao? Nói Linh là thiên thần, tui thấy không ngoa chút nào, em xinh đẹp, học hành giỏi giang, biết đàn, biết hát lại còn tốt tính chứ đâu như tui....Rồi cánh cổng từ từ khép lại, có cảm giác như thiên đường đã đóng lại. Thừ người ra một lúc rồi nặng nề bước chân đi. Dù lòng muốn nhưng tui không thể nào làm được, tui không dám đối mặt với Linh lần nữa, thực sự là không dám.

Cố gắng bước đi thật nhanh, bỏ lại thằng Mẫn ở phía sau. Chân tui thoăn thoắt bước, bước càng nhanh, khóe mắt càng cay....Ra đến trạm xe, bất chợt trời đổ mưa. Ngồi ở trạm xe, lạnh ngắt, se se hai bàn tay lại với nhau rồi lại nhớ về một ngày mưa...

_Lạnh quá anh ha.

_Ừ...ừ...hừ...hừ...- hai làm răng đánh cầm cập vào nhau

_Làm gì thấy ghê dạ?

_L...l...lạn...h- tui co rúm người

_Lạnh tới mức đó luôn á hả?

_Chứ....chứ...sao...

_Vậy thì đừng ăn nữa.- Linh lấy ly kem từ tay tui

_Đi...đi..về lẹ đi...anh lạnh quá.- tui nhăn nhó

_Ừ, biết rồi.- vừa nói, Linh vừa vứt hai li kem vô sọt rác

_Mấy giờ rồi?

_Gần 9 giờ rồi, về lẹ không em bị la giờ.- tui trả lời Linh

_Có gì đâu. Ai dám la em. - Linh cười

Chợt điện thoại của Linh reo.

_Hello?

_Linh! Con đi đâu mà giờ này chưa về hả?!!!

Tui nghe rõ mồn một tiếng thét trong điện thoại, chắc chắn là ba Linh. Còn Linh thì cố gắng nói nhỏ hết sức có thể, em tắt điện thoại rồi quay qua nhìn tui, cười như không có gì:

_Về nha anh. Ba em mới gọi.

_Ừ..ừm, về.

Hai đứa chạy thật nhanh ra trạm xe buýt, ra tới thì xe đã chạy được một quãng khá xa.

_Trễ rồi, phải đợi nữa...- Linh phụng phịu

_Ặc, xui quá.- tui gãi đầu rồi cười

_Cười gì? Trễ xe vui lắm hả?- Linh lườm

_Vui sao không.

_Làm gì mà vui?

_Thì được ở bên em lâu thêm được chút nữa.

_Anh chỉ biết lo cho mình, em mà bị la là bắt đền anh.

_Anh là thằng ích kỉ mà.- tui cười

_Không chỉ là ích kỉ, mà còn là loại đặc biệt.

_Ừ, ích kỉ nên anh mới không muốn em về nhà.

_Hứ..

_Hì, mười lăm phút nữa mới có xe nha.

_Sao anh biết?

_Cái bảng đây nè.

_Ừ, hì hì, giờ mới thấy.- Linh cười

_Lạnh quá....

_Lạnh gì nữa?

_Cho mượn tay cô xài ké chút đi. - tui nói

_Hông, hông thích cho xài chung.- Linh cười tinh nghịch

_Đưa đây, không là là...

_Là sao?

_Là tôi cướp.

Không đợi Linh nói gì thêm, tui chộp hai bàn tay em, hơ....ấm phải biết......cả người như muốn tan chảy...

_Í í, cái tay anh lạnh quá à!- Linh ré lên

_Không lạnh thì đâu nắm tay em làm gì.

_Vậy thì nếu hông lạnh anh sẽ hông nắm tay em hả?- bỗng dưng Linh đổi giọng, hai mắt em rưng rưng.

_Đương nhiên là không, nếu em muốn thì anh nắm tay em cả đời cũng được mà.

_Thật hông?- em ngước mắt nhìn

_Ừ.

_Anh hứa nha.

_Hứa.

_Chụt! Hì hì.- Linh hôn nhẹ lên má tui.

_Hứ...hôn rồi thì trả tiền đây, không phải của chùa nha.- tui nhăn mặt, làm giọng nghiêm túc

_Xì, không thèm, một đừng hòng kêu tui hôn nữa.- Linh dỗi

"Bộp, bộp"

Giật mình, ra là thằng Mẫn vỗ vai tui.

_Đi, xe tới rồi mày.

Lên xe buýt, tui với thằng Mẫn xuống dưới cùng. Phải đi tới hai chuyến mới về tới nhà.

_Ê, tối nay chị mày có về nhà không?- tui hỏi nó

_Không, mày qua ở à?

_Ừ, làm biếng về nhà.

_Ờ, vậy mày chọn cái laptop hay cái máy tính bàn?

_Laptop, làm biếng chơi game rồi

_Ừ.

Chiếc xe từ từ lăn bánh. Lúc này ít người đi xe buýt, chỉ có lác đác vài ma. Tui với thằng Mẫn ngồi nói nhảm với nhau được một lúc thì xe dừng, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước lên xe. Nhìn thấy lão bỗng tui cảm thấy bất an. Chiếc xe đi được một quãng thì:

_Cướp đây!!! Giơ tay lên!

Lão mặc áo khoác đen giơ súng ra chĩa loạn xạ.

_Ví, tiền, trang sức, đồng hồ, di động, đưa hết ra đây!!!-tên cướp hét lớn

Mọi người hốt hoảng đưa tay lên(ngoại trừ bác tài). Hắn cầm súng rồi đi từng chỗ lấy tiền, nữ trang , di động. Trên xe chỉ có hơn chục mạng mà toàn đàn bà con gái nữa chứ, mấy mẹ cứ thét rồi rên rỉ, điếc hết con ráy. Lúc này, tên cướp đang cố gắng giật cái túi xách khỏi tay một cô gái, còn cô này thì nhất quyết không đưa, vừa khóc vừa van xin, nói trong túi xách là tiền để trả nợ nhà băng, nếu không có thì nhà sẽ bị kéo blah..blah…blah…

Cuối cùng hắn cũng giật được cái túi xách rồi còn đạp cô kia mấy cái nữa. Rồi thằng cướp cũng tới chỗ hai đứa tụi tui. Nó hất hất mũi súng trước mặt tui rồi nói: (Mình ghi tiếng Anh nhé, ai không hiểu thì tự tra, cái này có lợi cho việc học tiếng Anh cộng thêm việc mình muốn cho thằng trẻ trâu chửi mình CDSHT do cướp ở nước ngoài mà nói tiếng Việt thấy cướp nói tiếng Anh vậy )

_Hey, raise your hands higher. Give me your f*cking wallets, money, cell phones, whatever you have.

_I just have a few dollars left.- tui nói

_Shut up! Just give me everything you have!

_I can’t. I’m raising my hands, right now. – cố gắng trì hoãn thêm chút nữa

_Are you f*cking kidding me? Hand them over!- nó dí khẩu súng vào đầu tui

_Yeah, yeah, sure. Here, that’s all I have.- tui luồng tay vào túi, lấy hết tiền, điện thoại ra đưa cho nó

_Anything left? – nó hỏi

_No, swear to God, that’s all I have.- tui trố mắt ra nhìn nó

_ You, your turn.- thằng cướp lia súng qua phía thằng Mẫn

_I don’t have my wallet on me, my phone, I….I have nothing on me.- thằng Mẫn rối rít

_I don’t f*cking think so, kid. Stand up!

_Why…?

_I say stand up!

Thằng cướp túm thằng Mẫn dậy, lục hết túi của nó, thấy không có gì nó đẩy thằng Mẫn té xuống ghế. Vừa lúc này chiếc xe buýt dừng xịch lại. Chắc là tới trạm rồi.

_Hey, open the f*cking door!!!- thằng cướp chĩa súng về phía bác tài.

"Két…!!!!", cửa mở, hắn nhảy xuống xe chạy biến. Vậy là đi toi cái bóp tiền với cái điện thoại. Số đen vờ lờ .

Xuống xe, đi về nhà thằng Mẫn, ngơ ngơ như thằng bệnh vì tiếc của, tai vẫn nghe loáng thoáng tiếng ông tài xế gọi 911. Hôm nay ăn gì mà số xui vật vả.

Nó mà không có súng thì chết bà nó rồi . Không có thể xe buýt để bắt chuyến về nhà thằng Mẫn, hai thằng phải cuốc bộ hơn nửa cây số.

_Thôi mày, của đi thay người.- thằng Mẫn thấy vậy thì an ủi tui

_Tao..tao..mà bắt được nó..là..là tao giết.- tui lắp bắp

Đi một chốc đã tới nhà thằng Mẫn, nó mở cửa ga-ra thì có xe của chị nó, chắc bả về đột xuất, có chị nó ở nhà nên hơi ngại nhưng kệ bà nó, tui không muốn lết bộ về nhà. Đi vô trong, tui ngồi phịch xuống bộ sofa, thở dốc.

_Uống gì không?- thằng Mẫn hỏi

_Có cái gì?

_Coca, Pepsi, 7up, Fanta, Root beer.

_Đệt, nhà mày là kho chứa nước ngọt à?

_Ờ, tao cũng nghĩ vậy, mày uống cái gì?

_Root beer đê.

_Ờ.

Đoạn, nó quăng cho tui chai root beer rồi lục lọi tủ lạnh kiếm gì đó. Ngồi đó nốc chai nước mà lòng buồn não ruột, mai không biết giải thích với chị Hạnh kiểu gì, bả mà gọi dì Út nói tui mất điện thoại thì có nước cạo đầu. Chợt thấy cây súng để trên bàn, tui táy máy cầm lên.

_Ê Mẫn, mày cũng chơi airsoft nữa à?

_Gì? Mày nói gì?

_Cái này nè? Mày cũng chơi nữa hả?- tui giơ cây súng lên cho nó thấy

_Cái đó đâu phải của tao.- nó nói

_Vậy của ai? Chị mày hả?

_Ai biết? Chắc vậy, bả thấy cái gì ngầu ngầu là bả tha về.- nó trả lời, miệng nhai nhồm nhoàm một họng khoai tây chiên.

Gỡ băng đạn ra, không có viên nào, mà hình như cái này là súng thật chứ không phải airsoft.

_Mợ, y như súng thật.- tui buộc miệng

_Ờ, hồi nãy mà có cái này là tao bắn bỏ mẹ thằng ăn cướp.- thằng Mẫn chửi đổng

_Mà chị mày đâu?

_Ai biết, không có trong phòng, chắc đi đâu rồi.

Vừa lúc này thì chị thằng Mẫn mở cửa, bước vô.

_Ủa, đi đâu giờ này mới về Mẫn?

_Đi tập gym.- mặt nó tỉnh bơ

_À, T nay qua ngủ đây hả em?- thấy tui, bà chị cười

_Dạ, nay em không muốn về nhà. – tui cười trả lại

_Hai đứa lên phòng chơi đi, tối nay bạn chị qua ngủ nữa.

_Thì có gì đâu, bạn Hai qua thì qua, tụi em có làm gì đâu.

_Chỗ người người lớn, con nít ở đây làm gì?

_Gì? Em cũng 18 cộng rồi.- nó cãi

_Ý chị là T kìa.

Tui giật bắn, xách đít thót ngay lên lầu. Bà chị thấy vậy cười hô hố.

_Hai đưa em bịch bánh coi, đói bụng quá.- tiếng thằng Mẫn văng vẳng dưới lầu.

Một lúc sau là tiếng nhạc xập xình bên dưới, hát karaoke đây mà

Ngồi trên đó, lấy laptop của thằng Mẫn, bật lên, lướt facebook. Ghi cái status "Hôm nay ra đường, bị cướp sạch tiền, cướp luôn cả điện thoại, hên vật vã"

Chưa kịp đăng lên thì thấy thằng Mẫn đăng status:"Hôm nay ra đường bị cướp, nó cướp *** chừa cọng lông." , mợ nó, không biết thằng nào bị gái lừa sạch, không còn một cắc, ở đó mà cướp với cướp .

Kệ nó, tui xóa cái status của mình rồi ngồi coi truyện ma, mấy cái clip tầm phào. Coi chán chê rồi lại vô facebook kiểm tra coi có gì không. Thì thấy "cô ta" đăng status.

"Linh Ngox: Hix, dua e mjh bj lac, kug may co ngta jup, neu ko thj ko bik lam s nua. Du s thj cug may man wa, cam on nhug ng da gjup em mjh, xjn Chua hay ban phuox cho ho. God bless you"

Tạm dịch: Hic, đứa em mình bị lạc, cũng may có người ta giúp, nếu không thì không biết làm sao nữa. Dù sao thì củng may mắn quá, cảm ơn những người đã giúp em mình, xin Chúa hãy ban phước cho họ. God bless you.

Tự dưng lại chạnh lòng…. Năm phút sau, hơn mấy chục lượt like, comment, blah blah các thứ. Toàn con trai, đúng mấy thằng háo sắc

Ngồi một lúc, hơn hai giờ khuya, thằng Mẫn ngủ ngáy khò khò, tay vẫn còn cầm con chuột.

Mắc đái, chạy vèo xuống lầu. Mấy người kia nằm đó ngủ lăn lốc, vỏ chai bia đầy bàn. Mặc kệ, làm việc của mình trước đã. Giải quyết nỗi buồn kịp lúc đúng là thoải mái. Vừa mở cửa toilet thì có khuôn mặt đập vào, giật thót, vừa mới đi xong mà muốn són mẹ nó ra quần . Cái mặt thằng cha đó đỏ gay, mà nhìn quen lắm.

_What’s up…buddy?- nó say hết thấy đường rồi.

Đi ra để cho nó vô toilet. Chợt nhận ra cái bản mặt nó quen lắm. Mà không nhớ…gãi gãi đầu thì nghe tiếng điện thoại reo ở đâu đó, nghe y như nhạc chuông của mình. Lần mò theo một hồi thì thấy nó đang ở trong cái áo khoác đen đang mắc ở trên tường. Đê ma ma, cái điện thoại của mình mà, thằng ôn khi nãy là thằng cướp đây mà

Chạy lại toilet, thấy nó còn nằm vật vờ trong , tui lấy cái ghế chặn cửa lại. Lần này mày đừng hòng thoát, chui đi đâu không chui mà lại chui tới chỗ ông, đợi ông kiếm cái chổi rồi mình bàn chuyện ….

Chạy ào lên phòng, dựng thằng Mẫn dậy rồi lôi đầu nó xuống nhà tắm ngay trong đêm.

_Cái…cái gì đây?- nó ngỡ ngàng nhìn thằng cướp quằn quại cắm đầu vô bồn cầu. _Thằng cướp hồi nãy đó con.- tui gằn giọng.

_Ở đâu ra vậy?- nó há hốc mồm.

_Bạn chị mày, lúc nãy…blah…blah- tui kể hết mọi chuyện cho nó nghe.

_Giờ tính sao?- nó hỏi. _Kiếm cọng dây, cột nó lại, để sáng ra làm việc chứ gì.

_Để tao bem nó luôn, nhớ lại cái bản mặt của nó lúc nãy ngứa tay quá…- thằng Mẫn cay cú.

_Nó xỉn như chết, mày bụp nó tổ đau tay thôi. Sau một hồi loay hoay, tui với thằng Mẫn cột thằng cướp chặt vô bồn cầu.

Ngó đồng hồ, 3 giờ sáng, ngáp ngắn ngáp dài, tui bò lên cái sofa nằm rồi ngủ đi lúc nào không hay. Tích tắc..tích tắc..tích tắc…ào ào….tiếng nước xả, mợ, mới sáng sớm thằng

khùng nào đi tắm vậy? Bực mình, tui ngóc đầu dậy, chộp lấy cái kính đeo vô rồi lò dò đi ra nhà tắm coi. Đẩy cửa vô, thui thấy thằng cầm cái vòi sen xịt xịt lên người thằng cướp.

_Mày làm gì vậy?- tui trố mắt.

_Xịt cho nó tỉnh.- thằng Mẫn quay ra, mặt lạnh tanh.

Vừa nói tới đó thì thằng cướp mở mắt, quáng quàng nhìn tui với thằng Mẫn.

_Hey dude, the f*** are you doing?-

thằng cướp ngơ ngáo

_Hô hô, finally, son of a b!tch woke up.- thằng Mẫn cười gian trá

_Remember me?- tui nói _Who are you?!!- vừa nói nó vừa cố sức vùng vẫy, những có cố cỡ nào thì cũng như không.

_Yesterday, I and him were on the

bus….remember?

_*** , what bus? Let me out!- nó la làng la xã

_Ê, giờ làm gì mày?- thằng Mẫn hỏi

_Ai biết, đập nó đi…- tui cười khì khì

Chưa kịp nói hết câu thì thằng Mẫn bay vô đấm cho thằng cướp mấy đấm. Đấm một hồi, từ bự con, thằng cướp cứ y như con nhái, ôm cái bồn cầu co ro. Hết dám la lối gì nữa.

_Thằng này da nó bằng sắt hay gì mà đánh đau tay chết mẹ.

_Ờ, tới tao. – tui nhăn nhở. Bước lại chỗ thằng cướp định thoi cho nó mấy nháy thì…."Bực! Bực!" sợ dây cột tay nó đứt ra, thằng cướp lừng lững đứng dậy. Tui chỉ cao gần tới vai nó, quả này chắc nhập viện quá…

_Đờ mờ! Mẫn ơi!!!- tui đánh bài chuồn ngay lập tức. Ra khỏi nhà tắm, tui dùng tấm thân ngàn vàng chặn cửa nhà tắm lại, miệng thì bù lu bù loa:

_Đê ma ma, gọi 911 đi, gọi lẹ đi thằng ôn!!!- tui la làng _Đợi..đợi tí…- thằng Mẫn lấy điện thoại ra bấm hai ba lần, chắc nó cũng run rồi.

"Rầm! Rầm!"thằng cướpđập cho hai

phát, cái cửa tang tành….. Con bà nó, nhà tắm có hai cửa, mình chặn cửa bên tray phải, thằng cướp đạp nát cửa bên tay trái….coi như mình hên không bị đạp vậy…Lại xách đít chạy tiếp…

Thằng Mẫn chạy từ đưới bếp lên, đầu đội cái nồi, tay cầm vỉ trứng chọi tới tấp vô người thằng cướp. Có mà chọi tới sáng mai.

_Chạy đi thằng đần! Không chạy là nó hắc đê mày ráng chịu!- tui la lớn rồi chạy vèo lên lầu, đóng sầm cửa lại.

Bỗng nghe tiếng thằng Mẫn hét lên :" Áááááááááááá!!!!!". Hơ…không lẽ nó bị làm thịt rồi…không bỏ được, tui quơ đại cây gậy bóng chày trong phòng rồi mò xuống. "Rầm! Rầm!!" thằng cướp đang đạp ầm ầm vô cửa phòng chị thằng Mẫn. Chắc thằng Mẫn ở trong đó. Mà con chị nó mới sáng sớm biết mợ đâu hết rồi? Mấy con bạn của bả cũng vậy nữa…

_AAAAAAA chết đi mày!!!!!- tui lấy đà rồi chạy tới đập chó nó một gậy vô bắp chân. Sướng phải biết. Bị đánh bất ngờ, thằng cướp đau điếng, mặt nhăn nhó, đỏ bừng như khỉ ăn ớt. Nó loạng choạng đứng dậy.

_He he, chốt phát nữa rồi nhập viện nhé con trai.- tui cười khoái trá rồi giáng một gậy xuống đầu nó.

"Kịch!"…nó đỡ lại được…*** …vậy là xong đời con rồi…ngay lập tức tui bị nó đấm vào bụng, nằm lăn ra đất, thở như người sắp chết. Nó bước tới, lượm cây gậy lên. _Don’t be afraid, this will be quick.- nó làm thật, nó định cho tui đi chầu ông bà ông vải đây mà. "Bốp!", nó té lật gọng. Định thần nhìn lại thì thằng Mẫn xốc tui dậy.

_Tao không ra kịp là mày chết cmn rồi.- thằng Mẫn nói

_Cái đệt, tao mà không đánh nó thì trước sau gì nó cũng vô trong đó hắc đê mày nha con.- tui chửi

"Cạch..cạch!!!" , cánh cửa mở ra, chị thằng Mẫn bước vô, tay xách mấy bịch đồ ăn. Bả trố mắt hết nhìn hai đứa tui rồi lại nhìn thằng cướp nằm sóng soài dưới sàn. Đúng lúc này cảnh sát tới….Như phim, mấy thằng cảnh sát ăn hại, lúc nào người ta xong thì nó mới tới..

Gonna make a million, billion, trillion, gazillion. Yeah babe.

Hai thằng đứng hình, xong vụ này chắc từ giờ về sau tui khỏi qua nhà thằng Mẫn nữa. Kết quả là cả đám được mời lên "phường" làm việc. Sau một hồi "hỏi cung", mấy lão cảnh sát cũng cho đi, cái điện thoại với bóp tiền được trả lại, thằng cướp thì kì này mọt gông nhá. Ngồi trên xe, tui với thằng Mẫn giải thích cho chị nó nghe, mệt bở hơi tai, cuối cùng bả cũng tha cho hai thằng. Vừa về tới nhà nó thì tui có điện thoại:

_T hả? Đang ở đâu? Chiều chị qua rước đi làm, chị kiếm được việc cho em rồi.

_Dạ, mấy giờ chị?

_Ba giờ, bây giờ em đi cắt tóc với nhuộm lại cái đầu đi, chỗ này chị chỗ người quen chị.

_Ơ….em biết rồi, vậy nha chị.- nghe tới cắt tóc là tui ỉu xìu.

_Ừ, đi liền đi.

Cúp máy, túi chào thằng Mẫn với chị nó rùi quẩy đít ra trạm xe buýt rồi đi thẳng tới tiệm cắt tóc. Chọn đi chọn lại thì cuối cùng cũng trở về kiểu mái xéo huyền thoại vậy, để kiểu này suốt. Nhuộm lại quả đầu nữa cũng hết mấy chục đồng. Nghèo.

Về nhà, tắm phát rồi cũng tới ba giờ. Xuống dưới nhà đợi chị. "Tinnnn...!" -tiếng còi xe inh ỏi. Tui chạy ra, chiếc xe của chị đang đậu trước sân.

_Làm ở đâu vậy chị?- tui hỏi

_Cắt cỏ, cào lá, tưới cây, nói chung là làm vườn cho nhà người ta.

_Gì dữ vậy? Mình em sao làm nổi.- tui trố mắt

_Làm đi cho nó đô con, tướng em nhìn y như công tử bột, con trai gì mà trắng nhách, ốm nhom.

_Ế, chị đừng coi thường em nha. Em coi vậy chứ đá banh chạy không biết mệt à nha.

_Vậy thì làm mấy việc này nhằm nhò gì em, còn kiếm tiền được nữa.- bà chị cười đắc ý.

Biết là dính bẫy nên tui câm luôn. Thôi kệ cũng hết tiền rồi, làm kiếm thêm thu nhập. Ngồi trong xe nhìn trời nhìn đất một hồi tui thiếp đi. "Kịch!", chiếc xe dừng xịch lại làm tui tỉnh giấc.

_Hơ…hơ….nhà nào vậy chị?-tui ngáp

_Cái nhà cổng trắng đó.

Nhìn theo hướng chị chỉ, chợt nhận ra….

_Xuống xe em.- chị nói

_Thôi, thôi, em không làm đâu.- tui xua tay từ chối

_Gì vậy? Khó lắm chị mới kiếm được chỗ, giờ không làm là sao?

_Tại…còn chỗ nào khác không chị?- tui nhăn nhó

_Lẹ, không chị gọi cho Út đó.

_Nhưng mà…

_Mau.- giọng chị lạnh tanh

Thấy ghê ghê nên tui bất đắc dĩ xuống xe. Chị cũng xuống, dẫn tui tới cửa nhà đó rồi nhấn chuông.

_T, gỡ mấy cái bông tai ra đưa cho chị.

Xong xuôi lại đứng chờ, năm phút sau mới có người ra mở cửa.

"Kéttttt!!!!"

_Chị tìm ai ạ?- cái giọng thanh thanh, ngọt như mía lùi.

_Vi, chị nè.

_Chị Hạnh! Chị tìm bác em hả?

_Ừ, chị tìm được người làm rồi.

_Dạ, bác em đi đâu rồi, còn mình em với chị Linh ở nhà à. Mà người làm đây hả chị?- con bé nhìn qua chỗ tui.

Ngó ngay đi chỗ khác, muốn teo tờ rym luôn, ậu mợ nó, nó quen luôn chị mình vậy mà hôm trước còn định xếp hình với nó. Nó mà méc lại thì mình chỉ có nước bóp dờ ái mà tự tử quá.

_Ơ…- chắc con bé bất ngờ trước hành động của tui.

_Ờ, người làm đó.- tui trả lời

_Thôi vào nhà đi chị.

_Ừ. T, đi em.- chị kéo tay tui.

Vô nhà, nhìn trước ngó sau, không thấy ai, tui thở phào, chắc Linh đang ở trên phòng. Tui với chị ngồi xuống ghế, một lúc sau thì bé Vi đem nước lên, và đương nhiên là tui cúi gằm mặt xuống mỗi khi bé Vi đứng gần mình. Hai chị em họ ngồi tám chuyện với nhau, còn tui thì cứ im ỉm, lâu lâu ừm ừm vài câu. Ngồi trách đó than ậu mợ cuộc đời, đi đâu cũng dính phốt được một lúc thì ba Linh về.

_Dạ, con chào bác.- tui với chị Hạnh đứng dậy cuối đầu lễ phép.

_Ừ, tìm được người rồi hả cháu?

_Dạ rồi, em họ của con qua đây du học nên con nhờ nó làm luôn.

_Ừ, vậy, cậu tên gì?

_Dạ? Dạ..T.-tui giật thót

_Nhìn cậu quen lắm, hình như gặp ở đâu rồi.- ổng đưa tay lên cằm, ánh mắt nhìn tui dó xét.

_Dạ…đâu có đâu…đây là lần đầu con gặp bác.- tui chống chế.

_Vậy à, chắc người giống người….

_Dạ..dạ…- tui cười nhăn nhở, thở phào, hên là ổng không nhận ra.

_Dạ, vậy bác giao việc cho nó làm nha, bây giờ con có việc phải đi rồi.- chị Hạnh đứng dậy chào ba Linh.

_Ừ, chào cháu.

Thôi, chết mợ tui rồi, bà chị giao trứng cho Ác rồi.

_Cậu gì đó, theo tôi ra vườn.

_Dạ…

Tui lại lót tót chạy theo ổng.

_Cậu ra ngoài kho, lấy máy cắt cỏ cắt hết lại cả sân cho tôi.- ổng phán câu xanh rờn rồi bỏ vô trong nhà. Cái sân chà bá lửa như này thì cắt tới đời cố lỉ cố lai nào mới hết???

Chui vô nhà kho, lôi cái đầu cái máy cắt ra, nặng bỏ bà. "Tạch! Tạch! Tạch! Roẹt! Roẹt!", bật máy rồi bắt đầu cắt. Gần một tiếng đồng hồ sau xong cái sân, chạy vô trong nhà kiếm cái bịch rác, gom cỏ bỏ vô, sẵn đó gom luôn lá rụng, rồi đem đi ra ngoài thùng rác giục. Muốn hộc máu luôn. Xong xuôi thì vào trình bày với "sếp" lớn.

_Tốt, bây giờ cậu vào nhà lấy quần áo ra đây phơi đi.

_Hơ…ở nhà không có máy sấy hả bác, với lại con tưởng chỉ làm vườn thôi….- tui ngơ ngáo

_Máy hư, cậu làm thêm thì tôi trả thêm tiền thôi, có thiệt thòi gì đâu.

_Dạ…

Cái lão, tui cóc phải osin nhé, nhưng mà nhịn, cũng kiếm thêm được chút tiền. Khiêng được đống đồ trong máy giặt ra muốn gãy luôn cặp vai, nhiều kinh khủng.

_Cậu vào nhà kho, lấy mấy cái sào ra đi.- ổng sai tiếp

Lại lủi thủi chui vào nhà kho, mạng nhện dính đầy đầu. Phơi xong đống đồ, chưa kịp nghỉ thì ổng lại sai tiếp:

_Cậu vào nhà kêu con bé Vi ra đây giúp tui.

Cái….@#

acbxyz

! Tui có phải con sen hay thằng hầu nhà lão đâu mà lão cứ…nóng nổ đom đóm mắt nhưng tui cũng vẫn cười nhăn nhở mà dạ, âu cũng vì miếng cơm manh áo thôi. Vô nhà dòm trước ngó sau, chỉ có mình con bé Vi đang ngồi máy tính, tui mới rón rén bước vô:

_Vi, bác kêu em kìa.

_Dạ?- con bé quay lại.

_Ơ….anh…- nó nhìn tui chằm chằm

_Người làm vườn đây mà….- tui cười nhăn nhở

_Anh T, ra là anh hả?

_Ừ….hì hì…-tiếp tục nhăn nhở

_Sao lúc nãy anh không chào em tiếng nào hết vậy?

_À…à…đâu có đâu gì đâu…tại anh ngại đó mà…thôi, bác kêu em kìa.- tui đánh trống lảng

Con bé đứng dậy chạy ra ngoài. Không quên quay lại nhìn tui ra vẻ khó hiểu. Muốn rớt tim ra ngoài, mai đi làm chắc đem theo thuốc trợ tim quá. Lại rón rén, ngó trước nhìn sau, chuẩn bị đi ra ngoài thì có tiếng bước chân trên cầu thang bước xuống, cùng với giọng nói đó, giọng nói mà tui không thể nào quên được:

_Vi ơi! Đôi giày của chị hôm qua em có thấy đâu không?

Chap 11

Linh từ từ bước chân xuống, tui cảm thấy tim mình như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Linh vẫn đẹp xinh, vẫn ngây ngô như ngày nào, không có gì thay đổi.

_Vi…- Linh nhìn về phía tui, chợt em im bặt.

Tui không thể cử động, tay chân bủn rủn, không còn chút sức lực, muốn chạy đi nhưng đôi chân dường như không thèm nghe lệnh mình. Lại một lần nữa, cảm giác này trở lại trong tui, cứ ngỡ là nó đã biến mất nhưng không, nó đã trở lại và còn mãnh liệt hơn.

_Gì vậy chị Linh?- bé Vi từ ngoài vườn chạy vào

_À, ừm…đôi giày của chị mua lúc nãy, em có thấy đâu không?

_Em không biết, chị có để quên ở đâu không?

_Ừm..chắc chị bỏ quên trong xe, để chị tìm.

Linh nói, rồi bỏ đi thật nhanh. Tui thẫn thờ nhìn theo. Đã qua rồi, tất cả đã qua rồi sao mình vẫn còn…

_Nè, anh nhìn gì ghê vậy?- bé Vi huơ huơ tay trước mặt tui

_Hả…không có gì.- tui giật mình

_Hì hì, tại chị em đẹp quá chứ gì.- con bé cười

_Ừ, chị em đẹp thật.- tui cười gượng

_Nhưng mà chị có bạn trai rồi, anh tới trễ rồi, blêu. Hi hi.

Nói rồi con bé chạy lên tầng trên, mất dạng. Tự dưng miệng lại méo xệch, mũi cay cay…Không đâu Vi, anh là người tới nhất, người đầu tiên đặt chân vào trái tim của chị em, người đầu tiên làm cho chị em hạnh phúc và chị em cũng là người đầu tiên có thể làm cho anh không còn là chính anh…

Bao nhiêu thứ bỗng chốc ùa về…

_Hôm nay được rồi, mai cậu lại đến tiếp nhé, đây, tiền công đây.- ba Linh vỗ vai tui.

_Dạ…cảm…cảm ơn bác.- tui giật mình, cầm vội lấy xấp tiền, miệng không quên câu cảm ơn.

Rồi tui chạy một mạch ra ngoài, trạm xe buýt chỉ cách đó vài bước chân nhưng lúc tui ra tới thì đã trễ chuyến xe rồi, đành ngồi đợi chuyến kế, cũng khoảng nửa tiếng nữa mới có. Gọi cho chị Hạnh thì chị nói đang làm, không ra rước được.

Ngồi buồn, lại nghĩ vu vơ, lại nghĩ về Linh, tình yêu là cái gì chứ, nó khiến tui sa ngã đến như vầy, cố gắng vượt qua nhưng sao mà khó quá. Ngồi nghe nhạc, nhớ lại đêm đó, đêm tui chính thức nói lời chia tay, chính thức trở thành người xa lạ với Linh...

Sau buổi đi chơi, Linh về trễ, và ba của em đương nhiên rất tức giận, tức giận tới mức không cho Linh xài điện thoại, cấm cửa không cho Linh ra ngoài, không máy tính những một tháng. Trong một tháng đó, tui sống trong cô đơn, tui không muốn nhớ lại nữa vì đau, nó đau lắm.

Rồi ngày đó đến, tui đánh bạo đến nhà Linh. Và cũng tại trạm xe buýt này, tui chứng kiến cảnh một thằng con trai hôn Linh ngấu nghiến ngay trước cửa nhà em. Trái tim tui như nát ra hàng ngàn, hàng vạn mảnh. Cái đầu tui mụ mị đi, tui nổi giận, chạy như điên đến chỗ hai người họ, lôi thằng khốn kia ra. Tui hất nó vào cánh cổng, rồi tui bắt đầu đấm, đấm bằng tất cả sức lực mình có, đấm điên cuồng để thỏa mãn cơn điên của mình.

_T! Dừng lại đi!

Mặc cho Linh ra sức cản, đôi tay tui không dừng lại, nó tiếp tục giáng hết sức xuống bộ mặt của thằng khốn kia, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi tay tui đầy máu…Tui thở hồng hộc, giương đôi mắt đầy tức giận lần đau khổ nhìn Linh.

_T! Không như anh nghĩ đâu…

_Cô im đi, hết rồi!

Rồi tui lấy hết sức mà chạy, chạy thật nhanh ra khỏi nơi đó, té ngã trầy trụa hết người nhưng vẫn chạy. Về nhà, tui đập phá hết thảy đồ đạc trong phòng rồi ngồi luôn trong đó, không ăn uống, nghỉ học hết ba ngày…và tui trở thành như bây giờ. Trò đời

"Vù…vù…vù!", cơn gió thổi ngang qua, lạnh hết sống lưng. Thôi quên đi, cứ suy nghĩ thì đời nó không khá lên được.

"Hắt xì!!!" long hết cả óc, lầm bầm trong miệng rủa cái thời tiết ăn hại này. Sao xe buýt chưa tới nữa. Trạm chờ bắt đầu đông người, thoáng cái đã hết chỗ. Thấy có một cô, bụng bầu, tay dắt theo đứa nhỏ nên tui đứng dậy nhường ghế, đi ra ngoài đứng. Năm phút rồi mười phút, xe buýt không tới, trời bắt đầu chuyển mưa. Rồi tí tách, từng hạt mưa rơi xuống, lạnh như băng. Lạnh nhưng không sao, cũng lâu lắm rồi không tắm mưa, kéo cái nón đội lên. Mưa lạnh thấm vào từng thớ thịt nhưng, nhớ lại những ngày ở Việt Nam, môi bất giác nở nụ cười.

_Hey buddy, come in side, we have enough space for you. – một ông người Mễ ra hiệu cho tui

_No, I’m fine out here. Thanks.- tui cười

_Okay, suit yourself. Good luck out there young boy, ha ha.

Mưa ướt mờ cặp kính. Hình như mưa tạnh hẳn rồi, tui không còn cảm thấy nước mưa rơi xuống nữa. Tháo cặp kính ra, chùi sạch rồi đưa lên mắt nhìn. Mưa vẫn đang rơi, chỉ có điều nó không rơi vào người tui nữa. Ngước lên, có ai đó đang che mưa cho tui…

_Ơ…- bất ngờ, cổ họng tui nghẹn lại, không nói lên lời.

Linh nhìn tui chằm chằm, đôi mắt long lanh như sương sớm, tay em cầm cái ô cố gắng không để cho mưa tạt vào người tui…

Bất ngờ thật…

_Có chuyện gì à?- Tui hỏi Linh, giọng lạnh tanh

_Không, trời mưa, cầm lấy đi.- Linh dúi cái ô vào tay tui

_Cần gì phải lo lắng như vậy?- Tui cười nhạt

_Chuyện của tôi.- Linh khẽ nhíu mày

Đoạn, Linh bỏ đi, tui đứng đó trông theo…..Chiếc xe buýt từ từ trờ tới, tui bước lên xe nhưng đôi mắt vẫn trông ra ngoài, luyến tiếc chăng?

Ngồi trong xe, nhìn ra khung cửa, những hạt mưa bám đầy trên cửa xe, lăn tăn, làm tui nhớ lại những ngày ở Việt Nam, cũng lăn tăn, cũng quậy phá, cũng yêu đương một thời. Chợt có người ngồi xuống kế bên mình, tui nhìn qua, ra là ông Mễ khi nãy.

_Ha ha ha, lại gặp cậu nữa rồi.- Ổng nhìn tui cười, vẻ khoái chí lắm

_Có gì mà bác cười dữ vậy?- tui thắc mắc

_Tôi không biết, cứ gặp cậu là tôi thấy vui thôi.

_Bác lạ thật.- tui nhíu mày nhìn người đàn ông khó hiểu này.

_Vậy là…cậu thất tình à?- Ổng cười khoái trá

_Ừ.- Tui gật đầu, làm mặt lạnh

Rồi ổng nói tiếp:

_Cậu biết không? Lúc tôi còn trẻ, trạc tuổi cậu, tôi cũng có người yêu, cô ấy đẹp lắm, đôi cô ấy đẹp như những vì sao…..

Ngồi đó mà nghe ổng kể, dông dài, cái kết của câu chuyện tình yêu này là:

_Cuối cùng, tôi chia tay cô ấy, nhiều lần cả hai muốn quay lại nhưng tôi không đủ can đảm…

Nói đến đây, ổng nhìn tui với đôi mắt đượm buồn rồi nói : "Đừng như tôi, luyến tiếc cả đời cậu ạ, con bé xinh lắm, hãy tha thứ cho nhau."

Nói đoạn, xe buýt đến trạm, ông Mễ xuống, còn tui trên xe, nhìn theo dáng ông ta lặng lẽ đi dưới làn mưa.

Khoảng mười lăm phút sau, đến trạm tiếp, tui xuống. Còn phải đi khoảng mười lăm phút nữa mới tới nhà. Về tới nhà, tui phóng thẳng lên phòng, tắm rửa, rồi xuống nhà kiếm đồ ăn. Đói.

Kiếm được bịch chip, bay lên sofa nằm thẳng cẳng, bấm Tivi lên coi. Nhai bánh ngồm ngoàm, sực nhớ lại mài đi học, bài tập chưa làm một chữ….thôi kệ…mai lên trường làm. Đang nằm thì điện thoại reo.

_Ai?-tui vừa nhai bánh vừa trả lời

_Tao nè, đi chơi mày.

_Đi với mày thì ở nhà coi thế giới động vật sướng hơn.- tui nhận ra giọng thằng Mẫn

_Lẹ mày, tao kiếm được mấy em xinh lắm.

_Mới bị chúng hôi của hôm qua mà cũng chưa tởn, đi chết đi mày.

Nói rồi tui dập máy. Đứng dậy, định đi vô bếp nấu mì ăn thì điện thoại lại reo.

_Gì?!- tui hằn học

_Mày không đi là mất quyền lợi ráng chịu.

_Lợi lợi con mợ mày, đi một mình đi!

Tui dập máy lần hai. Lợi à, lợi lắm, đi đi con, lát hồi không còn cái sịp mang về. Tui rủa thầm trong bụng.

Tối, ngồi online facebook, không học bài, cứ chốc chốc lại nhìn vào thanh chat…

Sáng, 6h45 dậy. Thay đồ, xuống nhà kiếm đồ ăn sáng, 7h30 xách balô ra khỏi nhà, chị Hạnh cũng vừa đến. Mong hôm nay trong trường có cái gì đó vui vui.

Tới trường, bay vô gym chơi bóng rổ với tụi bạn, chưa thấy bóng dáng thằng Mẫn đâu. Chắc nó chết khỏa thân ở đâu rồi. Chơi tới 8h20 thì học, giờ Hóa, sực nhớ, chết cha, chưa làm bài tập. Vô lớp, ngồi làm thí nghiệm, chắc cuối giờ bà cô mới thu bài tập. Bay qua bàn kế bên, túm ngay đầu thằng David, mượn tập nó chép lấy chép để. Về phải trả nó ly cà-phê nữa. Chép xong, tui tiếp tục làm thí nghiệm với đám bạn thì thằng Mẫn từ ngoài chạy như bay vô. Mặt nó hớn hở lắm.

_Đờ mờ, hôm qua mày mà đi là sướng rồi con.- Nó túm lấy vai tui

_Đi đâu?- Tui hỏi

_Chơi với gái, mấy con đó xinh hết bài luôn.- Nó cười đê tiện

_Mặt mày như cờ hó vậy.- Tui lườm nó rồi quay ra làm thí nghiệm tiếp.

_Éo tin con, chiều nay đi không? Tao dẫn đi.

_Bận rồi.

_Mày bận gì, ngồi nhà chơi game chứ bận éo gì.

_Tao đi làm, nói nhiều, im mày.- Tui nhăn nhó

_Làm gì? Trai hả?

_Nói tí nữa cái ống nghiệm ghim vô con mắt mày đó.- Tui bắt đầu nóng máy.

_Mày dám éo.

Nổi sùng, tui giơ cái ống lên định cho nó thành "Độc Nhãn Long" thì "Cả lớp chú ý!!!"- bà cô dõng dạc.

_Hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến!

Học gần hết học kỳ rồi mà còn chuyển trường, bị gì không biết…tui nheo mắt.

_Cầu mong là con gái, mong là con gái…hí hí hí…hí hí…- thằng Mẫn cười, nước miếng cứ chực trào ra khỏi miệng nó.

_Thằng điên.- Tui quăng cho nó cái nhìn khinh bỉ

_Gái mà mày không thích? Mày bê đê à?

_Bê đê éo, gái thì thằng nào không thích, có mình mày là chờ gái như con chó chờ xương vậy….

_Giờ mày nhìn đi, cả đám cấp ba có bao nhiêu đứa con gái? Chỉ có được con Mi, con Ngọc, với con Chi là đẹp, mấy con kia chỉ vừa vừa.

_Thì sao?

_Thì mong gái đẹp vô để cải thiện tình hình chứ gì.

Nói không nổi với thằng hám gái này, tui bỏ mặc nó trông gì thì trông, tiếp tục làm thí nghiệm vậy.

_Đù má!!! Đẹp!!!- Thằng Mẫn hớn hở

_T, T, ra coi mày, đẹp quá…mà quen quen.- Nó khều tui

_Quen? Quen ai?- Tui ngó ra

_Con nhỏ hôm bữa đó.- Thằng Mẫn trố mắt

_Hơ…giỡn quoài….

Con bé Vi đang đứng giới thiệu với mọi người, lia qua một lượt, mấy thằng Việt Nam thằng nào cũng nhìn con bé không chớp mắt, miệng cười hớn hở cứ như là quen nhau từ lâu lắm rồi….

Sao mà mình hay bị ông trời xỏ quá vậy? Hết cô chị rồi tới cô em, đi đâu cũng gặp, đi đâu cũng thấy. Thiệt là khổ quá đi mà!!! "Xèo…xèo..!!!", giật thót, quay vô trong thì hỡi ơi, mấy cái ống nghiệm sủi bọt lênh láng, chảy đầy ra bàn.

_Chết! Chết!- tui cuống cuồng chộp lấy cái ống nghiệm toan đem đổ đi thì vuột tay, rơi thẳng xuống đất "Choang!" vỡ tan tành.

Cả lớp đang ồn ào bỗng im bặt, ai ai cũng nhìn tui như người Sao Hỏa mới xuống. Tui thì chỉ biết cười "duyên" một cái rồi lủi xuống nhà kho của trường kiếm cây lau nhà để dọn. Chạy ra ngoài, bắt gặp ánh mắt của Vi…thật sự mà nói thì khá là giống với…Linh…

Lục lọi trong kho, cuối cùng cũng kiếm được cây lau nhà, đi được vài bước ra khỏi nhà kho nghe tiếng chửi rủa ở dãy hành lang cũ, tui giật mình, vội đứng nép vào vào vách tường.

_Mày nghĩ mày học giỏi thì chảnh à?!- tiếng con gái văng vẳng

_Tôi không muốn gây chuyện, bây giờ tôi phải vào lớp, bạn tránh ra.

Ló đầu ra ngó nghiêng. Ai sao giống nhỏ Như(đọc lại chap 3 nếu không nhớ), mà hình như là nó, có chuyện rồi…Tự dưng tui thấy tim mình đập nhanh, mặt nóng bừng. Chắc tại lần đầu thấy con gái đánh nhau… :sexy:

"Bốp!" Hơ hơ… nó đánh thiệt luôn, dữ quá :surrender: Con gái đánh nhau, làm sao mà can đây trời, không bay vô bum mấy con kia.

Lú đầu ra thêm chập nữa xem xét tình hình, tía má ơi, nó đánh hội đồng nhau luôn. Thể loại con gái gì đây. Đành vậy, lại thêm rắc rối…

_Thầy hiệu trưởng đang tới kìa!!!- tui nhắm mắt, nhắm mũi chạy vèo ra chỗ mấy con mắm đang đánh Như.

_Cái gì?!!- con "trùm" quắc mắt hỏi tui

_Thầy hiệu trưởng đang tới.- tui nói

_Mày báo phải không?!

_Ờ, rồi sao? –tui cương lại

_Ngon lắm, mày với nó coi chừng tao.- nói xong nó với cả đám bỏ đi

Đồ chằn lửa, mày không phải là con gái thì ông đã thoi cho mày mấy nháy nằm lăn đất rồi. _Có sao không Như?- tui đỡ Như đứng dậy

_Ưm…cảm ơn, mình không sao…- nhỏ lắc đầu, hai mắt đỏ hoe.

_À, ừ, để mình dìu bạn xuống phòng y tế.- tui nói

_Ừ, cảm ơn.- nhỏ khẽ gật đầu

Tui dìu nhỏ đi, quần áo Như lấm lem, xuống tới phòng y tế, Như nói dối là bị té. Tui cũng gật gật đầu theo, vì đánh nhau ở đây mà bị phát hiện là rất phiền. Có thể bị đuổi học bất cứ lúc nào.

_Thôi, Như nằm nghỉ đi, T lên học.

_Ừ, cảm ơn T.- nhỏ nhắm nghiền đôi mắt

Bỗng tui thấy tội nghiệp Như. Ngoái nhìn về phía Như, tui nhè nhẹ đóng cửa phòng y tế rồi vác cây lau nhà ù té chạy lên lớp.

Mở cửa phòng học, tui lủi lủi về chỗ như thằng ăn trộm. Thí nghiệm đã làm xong tự bao giờ, đống bầy nhầy cũng bị ai dọn đi mất. Cả nhóm nhìn tui chằm chằm, ánh mắt đầy sát khí….

Giờ về….

_Tại sao hả??? Em đi đâu mà giờ đó mới về??? Biết là cả nhóm mình vì em mà bị điểm F không???-bà Hân trưởng nhóm ngồi đó giáo huấn tui, biết lỗi nên tui cũng ngồi im cho bả gõ cái quạt bèm bẹp lên đầu.

Sau khi xin lỗi mọi người tui mới được thả đi, đời là bể khổ…Ở hiền mà có gặp lành đâu. Mệt mỏi, khoác cái balô lên vai, tui ra cổng đứng chờ chị Hạnh rước. Gió thổi qua, lạnh nổi hết da gà, lúc sáng đi học quên mặc áo khoác nữa chứ.

Đang co ro, rúm ró thì "Bộp!", có người vỗ vai tui:

_Nè, sáng giờ dám bơ em nha.

_Hả?!- tui giật thót

_Anh đó, sáng giờ không thèm chào em câu nào.- Vi nói

_À…à…à…à…à…- đứng hình mất 5 giây, không biết mình nên nói gì.

_À gì mà à?

_À….à….à…do anh bận…đúng rồi, do anh bận mà…ha ha- tự nhiên lại bật cười, mình điên thật

_Anh bị sao vậy?

_Không…không có gì…sao em lại học trường này?

_Thì cũng vì chuyện hôm bữa mà anh đưa em về đó, em kể lại đầu đuôi, ba chị Linh không cho em học trường cũ nữa nên mới chuyển trường cho em, mà làm giấy tờ thì có mỗi mình trường này nhận.

_Vậy à…mình có duyên quá…ha ha…- lại cười như thằng bệnh

_Ừ, mà chiều nay nhớ đi làm à nha.

_Biết rồi, em khỏi nhắc anh.

_Nè, cho em hỏi nha, bí mật nha, đừng nói với ai nha, nha nha.

_Ờ…- tui bối rối

_Anh quen chị Linh từ trước rồi phải không?- Vi tròn xoe mắt

_Ưm…sao tự nhiên em hỏi anh câu đó?- tui vội nhìn đi chỗ khác

_Thì em thắc mắc.

_Có đâu, anh với chị Linh mới gặp lần đầu.- tui cười, miệng méo xệch.

_Thật không?- Vi nhìn tui tỏ vẻ nghi ngờ

_Không tin à?

_Tạm chấp nhận.

_Ừ, mà chị em chắc có bạn trai rồi hả?

_Có rồi, nhưng mà em ghét ổng lắm, nhà giàu nhưng mà hay làm cao, nói chuyện mà làm như là cha mẹ em không bằng.- Vi bĩu môi.

_Vậy à…

_Chị Linh có kể với em, hồi ở Việt Nam chị có bạn trai, bạn trai đầu tiên của chỉ. Nghe chị Linh kể là ông bạn trai cũ quậy lắm, thích đánh nhau nhưng mà vui tính với lại dễ thương lắm. Không hiểu sao lại bỏ nhau…

_Chắc tại anh không xứng.- tui buột miệng nói

_Hả?

_À, không có gì đâu.

_Nhưng mà anh mới nói….

_Không có gì, chắc tiếng gió thổi nên em nghe lầm đó mà…- tui sợ đổ luôn mồ hôi mẹ, mồ hôi con.

Đúng lúc đó chị Hạnh tới, hên quá…

_Thôi, anh về, thôi nha, chào nha.

_Nhưng mà…

Nói đoạn, tui ba chân bốn cẳng chạy ra xe. Mém tí nữa là lộ ra…

Lát nữa đi làm nữa rồi, mệt chết mất….

Loading….

_Bây giờ chị chở đi ăn, ăn xong rồi đi làm luôn ha?- chị Hạnh vừa lái xe vừa khều khều vai tui

_Khỏi tắm luôn hả chị?

_Tối về nhà rồi tắm, cũng sắp tới giờ đi làm rồi.

_Rồi em biết rồi.

_Vậy giờ muốn ăn gì?

_Lee’s sandwiches, ăn cho lẹ.- tui nói

_Ừ, cũng được.

Mua bánh mì xong, tui ngồi trên xe tranh thủ ăn cho hết.

_Ăn từ từ thôi, nghẹn chết giờ.- chị nhìn tui cười

"Kịch…!" Xe dừng lại, tới chỗ, vừa ăn hết ổ bánh mì luôn.

_Em đi nha.- tui mở cửa xe

_Ừ, làm xong thì gọi cho chị, bữa nay chị rước.

_Em biết rồi.

Nói đoạn, tui xách balô chạy đi. Trời hôm nay sao gió lạnh quá. Đưa tay lên nhấn chuông ba bốn lần, chưa có air a. Trời lạnh quá, ngồi đây đợi chịu sao cho thấu. Nhưng mà chịu thôi, đăt đít xuống ngồi trước cửa nhà người ta, lạnh từ mông lên tới đỉnh đầu :sweat:

Không có gì làm, lấy điện thoại ra vọc, đang hăng say chém trái cây thì "Bíp..bíp" có tin nhắn:

"Cảm ơn T lúc sáng ở trường nha."

"Ai vậy?"- tui nhắn lại

"Như đây."

"À, không có gì đâu, Như khỏe chưa?"

"Ừm, mình không sao hết."

"Sao Như biết số của T?"

"Mẫn cho Như.’"

"À,vậy à?"

"Ngồi ngoài đường chắc lạnh lắm ha?"

"Sao?"- tui hơi bất ngờ

"Sao trăng gì, nhìn lên phía trên đi."

Đọc xong tin nhắn đó, tui đưa mắt nhìn dáo dác, cuối cùng cũng bắt gặp Như ở khung cửa số nhà đối diện.

"Nhà Như ở đây à @_@?"- tui trả lời

"Ừ, nè, dưới nhà có quán Starbuck, đi uống không? Như mời ^^!"

"Thôi, T chuẩn bị đi làm rồi. Lúc khác đi"- tui từ chối

"Ừm, vậy thì thôi, dịp khác đi vậy."

Hí hoáy bấm tin nhắn, chưa kịp gửi thì con xe Lexus ở đâu trờ tới, dừng trước cửa nhà, gần chỗ tui ngồi. Vi từ trong xe bước ra. Mặt mày nhăn nhó, chắc có chuyện rồi. Bước qua chỗ tui, Vi khẽ gật đầu rồi lấy chìa khóa mở cửa nhà. Tui đi theo Vi vô nhà, chiếc xe cũng chạy mất.

"Rầm!"- Vi vứt cái balô lên bàn làm tui giật mình. Có chuyện bực mình thật rồi, mình nên né thôi.

Định đi ra vườn thì Vi gọi với theo tui:

_T! Bác đưa anh danh sách nè.

_Hả? Danh sách gì?

_Những việc cần làm, từ từ đọc đi nha.- con bé bỗng nở một nụ cười tinh quái

_Ừ…-tui gãi đầu

Cái danh sách dài thườn thượt, nào là trồng cây, tỉa cành cho tới giặt đồ, lau nhà… Tình hình là mình bắt đầu biết thành osin lúc nào không hay. Đánh nhanh rút gọn, tui chạy ào ra ngoài, xắn tay áo đào đất trồng mấy gốc cây, dọn cái sân. Làm muốn tắt thở.

Vô trong nhà dọn thêm cái đống bầy hầy trong nhà, hút bụi cái nhà luôn :sweat:, tí tính tiền thêm. Lúi cúi, lom khom một lúc cũng làm xong.

"Ááááá…!!!" tiếng của Vi, tui giật mình, chạy lên tầng trên, tông cửa xông thẳng vô :

_Có chuyện gì vậy….??!

Vi đứng đó, tay cầm chiếc giày cao gót, miệng không ngừng kêu: "Gián!! Gián!!!", áo quần thì không được chỉnh tề cho lắm :sexy: Tui nhìn, mắt như muốn lọt tròng, có cảm tưởng máu mũi sẽ phọt ran gay và luôn. Thấy tui, Vi sững người…rồi lại thét lên, sẵn chiếc giày đang cầm trên tay, cô nàng cắm thẳng vô con mắt tui luôn.

_Aaaaaaaaaa!!! Chết con mắt tui rồi!!!- tui ôm mắt nằm lăn lộn

_Có..có sao không anh T?! Em lỡ tay!- Vi cuống cuồng đỡ tui dậy

Lấy tay ra, thấy mí mắt rát rát, máu nhỏ giọt xuống cái áo.

_Chết, anh chảy máu rồi kìa.

Nói rồi Vi bước vào trong lấy bông gòn với băng keo cá nhân đem ra. Vi chùi rồi băng lại cho tui, khá đau. Tui mơ màng nhớ lại vụ đánh nhau tét cả mắt ở sân banh năm trước, cũng đau, cũng có người băng cho, chỉ khác là bây giờ đau hơn và người băng vết thương là Vi. Tự dưng thấy nhơ nhớ bé Trang.

_Nè, có sao không? Nè…nè…!- Vi vỗ mặt tui bồm bộp

_Ui da, đau.- tui nhăn mặt

_Ai kêu anh không gõ cửa làm chi? Em đang thay đồ.

_Tại anh nghe em la, tưởng có chuyện nên mới chạy lên.- tui đưa tay sờ con mắt

_Con gián thôi mà…

_Ai biết, em không nói sao anh biết…Thôi lấy đồ đi, anh đem xuống dưới giặt.

_Hả? Anh làm vườn thôi mà?

_Trong danh sách, bác trai đưa cho anh có đủ thứ, làm xong anh tính thêm tiền thôi.- tui cầm tờ giấy đưa ra trước mặt Vi.

_Ừ, vậy anh đợi chút.

"Cạch!" Vi để giỏ quần áo trước mặt tui.

Tui nhìn đồng quần áo, mặt nghệt ra. Con gái ăn bận nhiều kinh khủng, một tuần tui mặc nhiều lắm là 5 bộ, hai bộ đồng phục, ba bộ ở nhà, mặc đi mặc lại (do làm biếng giặt :sweat: )

_Sao vậy?- Vi hỏi

_À…không có gì, em lấy giùm anh hết đồ của mọi người luôn đi.- tui nói

_Hả..ừ..em biết rồi.

Gom hết đống đồ, đem xuống nhà, chia riêng đồ từng người ra giạt riêng để không bị nhầm. Tới lúc sấy đồ thì mới nhớ cái máy sấy bị hư. Nhìn ra ngoài thì trời âm u, chắc sắp chuyển mưa. Khổ quá. Sực nhớ thằng Mẫn biết sửa đồ điện, tui gọi cho nó.

_Ê! Mày biết sửa máy sấy không? Qua đây sửa giùm tao coi.

_Mày ở đâu?

_Nhà con bé Vi, chỗ hôm bữa đó.

_À, ừ, tao cũng đang ở gần đó, mà không đem theo đồ nghề.

_Qua đây đi, có đủ hết.

_Ừ, đợi tao chút.

_Lẹ đi mày.

Cúp máy, tui ngồi đó chờ, sắp xong hết rồi, chỉ cần sấy đồ xong là về được rồi. Hí hí, tí nữa có trăm đồng bỏ túi, kiếm được tiền thấy vui vui.

Nửa tiếng sau, thằng Mẫn qua, sửa một lúc thì cái máy chạy ngon ơ. Bỏ đồ vô sấy, tui với nó ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, con bé Vi đem nước lên mời hai thằng, nói cười rôm rả lắm. Có vẻ thằng Mẫn kết Vi rồi.

Đồng hồ điểm sáu giờ. "Cạch! Cạch!"có người mở cửa…là Linh chứ không ai khác, đi sau Linh là thằng công tử bột hôm nọ…

_Vi ơi, chị có mua đồ ăn nè, bữa nay hai chị em mình ở nhà một mình rồi.- Linh nói vọng ra chỗ tụi tui đang ngồi.

_Dạ!- Vi trả lời

Linh bước xuống chỗ tụi tui cùng với thằng bạn trai của em. Nhìn thấy tui, Linh không nói lấy một lời, không dám nhìn thẳng vào mắt tui mà cứ lảng tránh.

_Chào Linh.- tui chủ động

_Ừm…chào…- Linh giật mình, chào lại rồi đi ra sau bếp.

Vi nhìn tui với Linh, con bé nhíu mày khó hiểu.

_Ai đây Vi?- thằng công tử bột hỏi

_À, anh T với anh Mẫn, hai ảnh làm ở đây.- Vi nói

_À, giúp việc chứ gì.-nó ngồi xuống ghế sofa, quăng cho tui với thằng Mẫn cái nhìn khinh bỉ

_Anh Đông, bạn trai của chị Linh á.- Vi nói với tui và thằng Mẫn.

_Vậy ra anh tên Đông à?- thằng Mẫn cười

_Ừ, làm việc thì lo làm đi rồi về.- nó nói, mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

_Đi Mẫn, phụ tao lấy đồ rồi về mày.- tui ra hiệu

Tui với thằng Mẫn đứng dậy, đi ra cái máy sấy lấy quần áo.

_Mẹ, nghe nó nói chuyện tao chỉ muốn đập cho nó một trận.

_Thôi, kệ nó đi, coi như bữa nay xui, lát về tao đãi mày ăn buffet.

_Nhớ nha con.

_Ừ, để tao gọi nói chị tao khỏi rước.

_Ờ, có lí, ăn McDonald’s quoài ngán chết.- nó cười nhăn nhở

Đem quần áo vô nhà, xong việc rồi, về nhà thôi. Đưa danh sách cho Vi, tui đánh dấu những việc đã làm, cộng tiền lại được hơn một trăm đồng. Ăn xài phũ phê rồi. Vi định lấy tiền ra đưa cho tui thì thằng Đông cầm hai trăm đồng thảy lên bàn:

_Cầm đi, khỏi trả lại.-nó hất hàm

_Cảm ơn, nhưng làm bao nhiêu hưởng bao nhiêu.- tui lấy tiền thối lại cho nó.

Xong, tui với thằng Mẫn chào Vi, rồi đi ra, ngang qua chỗ Linh, tui đưa mắt nhìn em rồi hỏi một câu: "Có chuyện gì vậy?". Linh không nói gì, hai tay chỉ đan vào nhau rồi nhìn xuống đất.

_Chưa về nữa à? Có gì không? Muốn lấy lại tiền lúc nãy hả?- thằng công tử bước tới, nó khoác vai Linh trước mặt tui, rồi cười nếch mép.

_Không có gì. Về liền đây.- nói rồi tui đẩy thằng Mẫn ra ngoài

_Ngứa mắt quá.- nó nói với theo tui

_Mày nói cái gì?!- thằng Mẫn quay phắt lại

_Tao nói "Biến".- nó cười khoái trá

_Má nó.- thằng Mẫn nổi khùng, định xáp vô ăn thua đủ

_Thôi mày, đi đi.- tui ráng ngăn nó lại

_Buông tao ra, tao đập nó liền, má nó.

_Để tao! Mày ra ngoài đi, đi đi!- dùng hết sức, tui cũng đẩy được thằng Mẫn ra ngoài.

_Sao? Muốn gì? Chơi tay đôi hả?- thằng Đông cười

_Không, tao sợ, mấy tháng trước tao đấm cho mấy cú mà mặt mày đầy máu rồi, tao sợ lần này thì mày nhập viện nguyên năm.- tui cười đểu nó

_Mày nói gì?- mặt nó chợt tái xanh

_Không có gì, thôi tao về.

Đi ra ngoài, thằng Mẫn đang đứng đợi tui.

_Sao? Mày đập nó chưa?

_Chưa, nói vài câu nó xanh mặt rồi, đánh nó làm gì.- tui cười trừ

_Mẹ, mày mà không cản thì tao cho no chết.

_Thôi đi ba, đói chưa? Đi ăn.- tui vỗ vai nó

_Ừ, đợi tí, tao lấy xe.

"Bíp! Bíp!", Như gửi tinh nhắn. "Làm xong rồi đó hả? Đi ăn không? Như biết chỗ này làm đồ ăn ngon lắm ^^!"

"Ừ, cũng được, xuống đây đi."- tui trả lời.

"Đợi Như tí ^^!"- tin nhắn trả lời. Con xe của thằng Mẫn chạy ngang qua phía tui, từ từ chậm lại rồi dừng hẳn.

_Lẹ, lên xe mày, tao đói rồi.

_Đợi chút.

_Gì nữa?

_Đợi Như. _Như nào nữa ba? Đẹp không?

_Như trường mình.

_Cái gì? Mày hẹn được nó luôn à? Con đó nổi tiếng mọt sách, đó giờ có thèm đi chơi với ai đâu.

_Như hẹn tao.- tui nhún vai _Cái gì? Nó hẹn mày?- thằng Mẫn trợn mắt, chắc do ngạc nhiên quá độ.

_Ờ, nó hẹn.

_Nghi quá nha con.- nó cười đầy ẩn ý

_Nói nhiều, nói nữa tao cho nghỉ ăn.- tui dứ nắm đấm vào mặt nó _Ngon nhào vô mày.- thằng Mẫn sừng sộ

_Ờ.- tui cười, đưa hai ngón tay chọc cái

"bóc" vô cặp mắt bò của nó.

_Ui da!!! Con mợ mày!!! Đui mắt tao rồi!!!- nó ôm mắt lồng lộn. _Đừng nhờn với anh.- tui cười khoái trá.

_Mày chạy đi, tao giết mày chết…- nó dụi mắt, giọng nghe như muốn khóc. Dựa người vào xe, tui cười khì khì.

Bỗng dưng điện thoại lại rung lên, có tin nhắn, chắc là Như. Mở ra, là tin nhắn của Linh. Vỏn vẹn có vài chữ "E xjn loj a nhju lam". Tự dưng thấy sóng mũi cay cay, ngước mặt lên, tui bắt gặp Linh, Linh mở cửa sổ phòng nhìn xuống phía tui. Và cả hai nhìn nhau rất lâu, mắt tui không hề chớp, không hề… không hề…

_Đi chưa mày? Lâu quá!- thằng Mẫn đánh tui cái bộp

_Hả?- tui giật mình

_Nhìn gì mà nhìn ghê vậy?- nó hỏi _Ừm…không có gì…- tui cúi mặt xuống, khịt khịt mũi

_Mày hỏi con Như coi nó đâu rồi, lâu quá!- thằng Mẫn lại cằn nhằn

_Biết rồi, từ từ. Tui vừa cho tay vào túi định lấy điện thoại ra thì Như tới.

_Xin lỗi nha T, mình trễ.- cô nàng nói,giọng nhỏ nhẹ.

_....Không sao….- tui đứng hình, cái

phong cách ăn mặt của Như lạ hoắc, nhìn năng động lắm, không còn mọt sách, kính cận như lúc ở trường nữa.

_À, anh Mẫn cũng đi nữa à?- Như nghiêng đầu hỏi

_À, ờ, đúng "giồi". Anh đi nữa.- nó gãi

đầu gãi tai làm như gái mới lớn.

_Thôi mình đi đi. Trễ rồi.- tui nói _Ừ.

_Mà gần đây thôi, không cần đi xe đâu.

_Hả? Đi đâu?- tui hỏi

_Đi đi rồi biết ha.

_Còn xe thì sao mày?- thằng Mẫn hỏi tui

_Thì để đó đại đi.- tui nói Thằng Mẫn khóa xe xong, cả ba cùng đi ăn. Bước vài bước, tui lại ngước nhìn lên phía trên, chỉ còn lại khung cửa sổ, Linh đã đi mất tự bao giờ.

_Dẫn anh đi ăn cái gì vậy?- thằng Mẫn hỏi Như _Không phải là anh mà là T.- Như cười

_À à, hai người đi hẹn hò phải không?-

thằng Mẫn bắt đầu trêu chọc

_Không có mà.

_Khai thật đi, để anh để cho hai đứa đi một mình, anh không muốn làm kỳ đà.- nó cười khoái chí

_Im mày. Nói nhiều.- tui trợn mắt nhìn thằng Mẫn

_Há há trúng tim đen rồi à?

_Thôi, đừng có chọc nữa mà.- hai má

Như hơi ửng lên. Gần bảy giờ rồi mà trời vẫn sáng như 5 giờ chiều ở Việt Nam. Đi một lúc cũng tới chỗ, một quán ăn Tàu. Bước vào trong, quán khá vắng. Gọi ba tô mì xá xíu, cả ba ngồi nói chuyện với nhau:

_Món mì xá xíu của quán này ngon lắm đó, hai người có ăn chưa?- Như giới

thiệu

_Chưa.- tui nhún vai

_Mì nào cũng là mì, phân biệt làm gì.-

thằng Mẫn gãi mặt, cười.

_Anh không biết thôi, ăn thử đi, chắc chắn anh sẽ nghiện luôn.- Như cười,

rất duyên.

_Trời, thật không đó?

_Thử đi.

Rồi đồ ăn cũng được dọn ra, mì thơm phức…nức cả mũi. Xì xụp tô mì xong, tui ngồi đó, rót ly trà ra uống, ngồi nhìn dòng người qua lại tấp nập. Ăn xong, tui lấy bóp ra, định trả tiền thì Như ngăn lại:

_Hôm nay Như mời T mà. Cất tiền đi.

_Ừ, vậy để T trả tiền cho thằng Mẫn. _Thôi, Như mời anh Mẫn luôn. Hi hi.-

Như cười

_À, ừm, vậy cảm ơn Như.

Rồi qua huých vô sường thằng Mẫn:

_Cảm ơn người ta đi mày.

_Ui da….hề hề, cảm ơn bạn Như xinh đẹp, dịu hiền.- nó cười đê tiện

Ăn xong, ừ thì đi về thôi.

_Ủa, ở đây em sống với ai Như?

_Em qua đây đi học, tự lo, ở trọ một

mình à, còn anh với T thì sao?

_Anh ở chung với nó.- thằng Mẫn cười đểu tui

_Hả?

_Giỡn thôi, anh ở với bà chị, còn thằng T ở một mình.

_Vậy à…- Như khẽ gật đầu Đi ngang qua tiệm boba (gần giống trà sữa), thằng Mẫn đòi uống.

_Ờ, đứng đây đi, để tao đi mua.

Tui toan đi thì bị nó kéo lại.

_Để tao đi cho, tao muốn chọn, mày ở đây đi, tí trả tiền cho tao sau.- nó cười gian xảo Nói rồi nó chạy đi, để tui ở lại một mình với Như. Tự dưng thấy đơ, không biết nói gì. Cứ đứng đó như thằng ngáo ộp nhìn trời, nhìn sao.

_Hình…hình như T ít nói quá ha.- Như cất tiếng, giọng ngập ngừng _...Ừm…chắc là vậy…- tui chỉ biết trả lời rồi cười phì

_Định làm "người lạnh lùng" hả?

_Lạnh lùng gì, tại T không có chuyện gì để nói thôi.- tui cười gượng

_Ít ra T cũng có bạn…- bỗng dưng Như hạ giọng

_Sao vậy?

_Thì từ hồi Như qua đây, Như chỉ lo học không thôi, không chơi với ai hết, nên giờ trong trường ai cũng nói Như là…con mọt sách. _Vậy từ giờ con mọt sách có bạn rồi.

_Hả?- Như ngước lên nhìn tui

_T với thằng Mẫn.- tui nhún vai

_Thật không?

_Thật.

_Cảm ơn T.- Như cười _Có gì đâu, bạn bè thôi mà.- tui gãi đầu

Về nhà, tui trằn trọc không ngủ được, đầu óc tui lúc phần lớn đã bị Linh chiếm mất, cứ nghĩ về Linh, nghĩ mãi, nghĩ mãi, không sao ngừng lại được. Cuối cùng, tui quyết định trả lời tin nhắn của Linh. Gửi tin nhắn xong, nằm trên giường nhìn chăm chăm cái màn hình điện thoại, không thấy trả lời. Chợt nhận ra đã hơn 2 giờ sáng, còn ai thức đâu mà trả lời tin nhắn. Ha ha, T ơi là T, mày bệnh nặng rồi. Tự rủa mình, tui kéo cái mền đắp lên người rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng, 6h45 thức dậy, chộp ngay lấy cái điện thoại, không có tin nhắn nào, tự dưng thấy hụt hẫng. Bước xuống giường, đi đắp răng rửa mặt rồi thay đồ đợi chị Hạnh tới chở đi học. "Tíc tắc..tíc tắc", gần 7h30 rồi, chưa ai tới rước hết. "Bíp..bíp…" có tin nhắn, tui quáng quàng mở tin nhắn ra…

"Dậy chưa đó? Như đang ở trường rồi nè." Làm mình tưởng là Linh, hết hồn. Tui hí hoáy nhắn lại: "Đang đi nè". Đúng lúcnày thì chị Hạnh tới rước, tui nhét vội cái điện thoại vô túi rồi chạy như bay ra ngoài. Ngồi trong xe nghe nhạc, nghe bài "In the dark" mà giật giật cái đầu như mấy con chó nhựa để trên xe.

Tới trường, hiên ngang đeo cái headphone tới chỗ locker thì "Bốp!", có thằng nào cầm nguyên cái balô xến thẳng vào đầu tui, mất thăng bằng, tui ngã huỵch xuống đất, cái headphone văng xuống đất, bể nát.

"Bốp! Bốp! Bốp!"- sau đó là một tràng đấm đá liên hồi, biết là bị hội đồng, tui ôm đầu cố chống đỡ. Một lúc sau, chúng nó dừng lại.

_Cho mày chừa nha con, từ nay đừng có mà nhiều chuyện xía vô chuyện của tao!- cái giọng chua chát của con khốn

 Nói rồi nó thẳng tay cho tui một cái tát nháng lửa. Hai mắt tui mờ dần…

Mở mắt tỉnh dậy, tui đang nằm trong phòng y tế, thằng Mẫn ngồi kế bên.

Thấy tui tỉnh, nó túm ngay cổ áo tui lôi dậy:

_Thằng nào đánh mày? Nói tao nghe?!

_Ui da, thằng bò, đau tao…- tui nói không ra hơi _Nói coi! Đứa nào?!

_Từ từ rồi nói, lấy giùm tao miếng nước…-tui thều thào

_Nè, uống đi.- nó với tay lấy cho tui ly nước

Hớp xong ngụm nước, tui trả lời… _Con gì gì đó với hội của nó.

_Con mẹ mày hả?

_Thằng trời đánh, con mẹ mày thì có.- tui đạp cho nó một cái

_Con nào?- nó né

_Con dữ dằn nhất đám Việt Nam, con mắm thúi đó…

_À, con Thư hả?

_Không biết, con nhuộm tóc vàng đó.

_Nó đó chứ ai.

_Ờ, vậy hả? Nay thứ mấy?

_Thứ ba…chắc vậy.- thằng Mẫn nói _Đi học mà cái ngày thứ cũng không nhớ.

_Mày khá hơn tao đâu mà nói.

_Thứ ba…vậy chiều nay có trận bóng rổ rồi.- tui nói

_Ờ, thì sao? _Chiều nay ai cũng đi coi bóng rổ, chỉ có hội của nó là tập trung lên dãy hành lang cũ…

_Thì sao?- thằng Mẫn đần mặt ra

_Hội của nó khoảng bao nhiêu đứa?

_Khoảng 7-8 thằng, hình như có thêm con gái nữa. _Ừm…Thôi, kè tao lên lớp đi, đau sườn quá.- tui nhăn nhó

_Ừ.

Thằng Mẫn kè tui ra khỏi phòng y tế. Tui thì phải đi cà nhắc lê thân lên từng bậc thang. _Ờ, mà hồi nãy ai đưa tao vô y tế vậy?

_Tao chứ ai, tao nói là mày bị té cầu  hang, yên tâm đi.

_Ờ…

_Mày tính đập lại tụi nó không?

_Không. _Mẹ, sợ gì, tao phụ cho.- nó vỗ ngực tự

tin

_Tao không đánh lại đâu, chiều nay…

tao cho vài thằng té cầu thang thôi…

_Ê, mà mí mắt mày làm gì mà hôm qua bị băng một cục vậy? Thấy mà quên hỏi nữa.- Thằng Mẫn vừa đỡ tui đi cà nhắc lên phòng học, vừa hỏi.

_Bị con gái nhà người ta cắn.- Tui nói, mắt nhìn thẳng phía trước

_Sao? Sao? Em nào?- Nghe nhắc tới con gái là hai mắt nó sáng rực như hai cái đèn pha.

_Thôi, chiều tao kể, đi lẹ đi mày.- Tui gạt phắt vì thừa phía nói về chuyện gái gú thì nói với nó tới mai cũng chưa hết

Lết một hồi cũng vô tới lớp. Tụi nó đang làm kiểm tra, lớp im phăng phắc. Tui nhẹ nhàng đặt cái balô xuống đất rồi thò tay lấy giấy viết ra làm bài. Bài cũng dễ, chắc mẩm kì này ăn cây A, tui cười sung sướng, đặt viết xuống rồi đem nộp bài. 

"Reeeeeng!!!!"-Một hồi chuông dài, hết tiết rồi. Cả lớp lục đục dọn tập vở, mà hình như tui là thằng dọn nhanh nhất. Xách cái balô lên, tui với thằng Mẫn lại nương nhau mà lết ra ngoài. Vừa ra ra tới bậ cửa thì có tiếng gọi ngược tui lại:

_T!!!

_Hả?!- Tui giật mình

Như từ trong lớp chạy vội ra phía tui, vội quá nên cô nàng làm rớt cả xấp tài liệu đầy ra đất. Thấy vậy tui cũng khom xuống mà lượm phụ.

_Ầy ầy, đoảng quá.- tui nói

_Tại vội chứ bộ.- Như nhăn mũi

_Đây, xong rồi đó.

Cuống cùng cũng xong. Hai đứa đứng dậy, Như lấy tay phủi phủi xấp tài liệu. May là hơi dơ một chút thôi.

_Sao? Kêu T có gì không?

_Cái mặt...làm gì mà băng đầy vậy?

_Bị...bị...té cầu thang.- Nói dóc dở như bò

_Xạo, té cầu thang gì mà kì vậy?- Như kéo kéo cái vạt áo của tui

_Hầy, té cầu thang mà.- Tui giật vội cái vạt áo ra khỏi tay Như

_Đánh nhau phải không? Đánh với ai?- Như nhìn tui, nghi ngờ

Con gái đứa nào cũng thính như cáo. Nói đâu cũng dính.

_Ừ...T đánh với thằng Mẫn.- Tui "thú nhận"

_Sao?

_Đánh chơi thôi, ai dè nó mạnh tay quá.- Tui cười nhăn nhở

_Thật không?

_Thật chứ sao.- Thằng Mẫn bước tới đỡ lời giùm tui, quá hiểu ý đồng đội luôn.

_Ừm...vậy thì thôi, mốt đừng có chơi mạnh tay vậy nữa, Như đi học tiếp đây.- Như trả lời, nhưng hình như cô nàng có vẻ không tin tui với thằng Mẫn.

Thay kệ, sao cũng được. Đi học tiếp nào. Ui da, cái bẹ sườn...đau...

Học hành, hành học, hằn học...xong. Ăn cơm trưa, bữa đó mặt thằng nào thằng nấy cũng căng thẳng, đám cô hồn vừa "bem" tui lúc sáng cứ lườm qua, nguýt lại, tổ cha tụi bây, chiều nay tao sấy khô khô từng đứa, ở đó mà nguýt. Ăn trưa xong rồi học nữa, rồi cũng tới chiều. Ba giờ mười lăm, chuông reo tan học, phần hay đây...

Trong lúc mấy đứa khác nhốn nháo đi xuống sân bóng rổ, tui với thằng Mẫn lần mò, lủi lên khu hàng lang vắng.

Đúng như thằng Mẫn nói, tụi kia đã tập trung lên đó tự khi nào. Đứa thì hút thuốc, đứa thì uống bia.

_Giờ sao? Bay vô xáp lá cà hả?- Thằng Mẫn hỏi

_Mày nghĩ một thằng rưỡi đánh sáu trai, ba gái thì bên nào thắng?- Tui đưa tay lên đếm đếm

_Chứ lên đây làm gì, ngồi coi nó uống bia à?

_Mày chạy xuống dưới rủ ông hiệu trưởng lên coi chung đi.- Tui nói

_Hớ...tao tưởng...mày định đập tụi nó mà?- Nó ngớ người ra

_Tưởng tưởng cái gì, đánh gì lại mà tưởng.- Tui gào lên, nước miếng văng tung tóe

_Thằng bò, chơi éo đẹp.- Nó vừa đi vừa nguýt dài

_Chửi cái vẹo gì? Với mấy thằng chơi hội đồng mày thì cần gì đẹp với nó, đi mau đi!

_Biết rồi, biết rồi.

Nói rồi nó lủi xuống dưới. Một hồi sau, nó trở lại.

_Ổng không chịu lên mày ơi.

_Ơ...- Tui đứng hình, bể hết kế hoạch A

_Giờ sao?

_Kế hoạch B, bẽ từng cây đũa.

_Bẽ khỉ gì?- Nó hất hàm

_Mày dụ từng đứa lại đây rồi hai thằng mình "dọn".- Tui cười nham hiểm

_Chí lí, chí lí, quân sư quạt mo có khác.- Nó ngoác miệng cười ha hả.

_Ừ, đi đi, con trai thì đập, con gái thì...tùy mày quyết định...khữa khữa...

Nghe tui nói vậy, nó hăng tiết canh, chạy ào khỏi góc tường, miệng oang oang chửi "Con chó, mẹ mày, con hàng, thằng nghiện, siđa, CON VẸO, bê-đê..." toàn là các từ ngữ thuộc thế hệ "có văn hóa". Nhưng kệ, nói chung cũng có một phần mình lây qua cho nó. Nói gì thì nói, cũng dụ được...hai thằng qua. Phản tác dụng rồi, kệ, chơi luôn, cùi rồi không sợ lở. 

Dụ được tụi nó vô góc khuất, tui thẳng tay đấm tới tấp, cậu chàng hơi xỉn rồi nên phản ứng chậm rì rì, tui đấm xong nó mới né. Đấm chừng bốn năm cú thì anh chả lật gọng. Thằng đồng bọn cũng bị thằng Mẫn xử đẹp. 

_Má, mệt quá, nghỉ xíu mày ơi.- Thằng Mẫn thở ra.

_Gì mới có một thằng mà đòi nghỉ rồi ba.

_Nó bự hơn tao, mày đập thằng đứng tới vai mày à, mệt khỉ gì?

_Ừ, mệt thiệt, giờ chơi cả đám nó luôn đi, cho công bằng.- Tui đứng dậy

_Vậy mới khoái.- Nó cười.

_Đợi tí, tao lấy đồ cái.

Nói đoạn, tui đi xuống dưới lầu, lấy hai cậy gậy bóng chày trong phòng dụng cụ đem lên, đưa cho thằng Mẫn một cây.

_Có đồ trong tay, thấy tự tin hẳn ra.- Tui cười

Gác cây gậy lên vai, tui đi ngông nghênh ra chỗ tụi nó, thấy tui, cả đám bọn nó ngớ người ra, tròn mắt nhìn.

_Sao? Hồi sáng đứa nào đánh tao?

_Mày muốn ăn đòn thêm hả?- Thằng tóc nhuộm quăng lon bia ra một góc rồi cười nhạt

_Không, tao chỉ muốn cho tụi mày một trận thôi.

Không đợi nó trả lời, tui nhào tới đập cho nó mấy gậy, loại gậy bằng kim loại đánh thì đau phải biết. Thằng cu bị đánh, giật lùi lại mấy bước, xoa xoa hai cánh tay, mặt nhăn như khỉ. Mấy thằng đồng bọn thì nhào lên, tui, thằng Mẫn cho mỗi thằng một gậy vô đầu, nằm lăn ra đất, ôm đầu kêu oai oải. Tụi con gái thì ru rú một góc, không dám hó hé một tiếng.

_Rồi đó bạn hiền, chiến hữu của bạn nằm đo đất hết rồi, giờ xin lỗi hay muốn sao?- Tui chĩa cây gậy ra trước mặt nó.

_T! Đừng đánh nữa!- Như hét lên làm tui giật mình!

******** Chập 17

Như nhìn tui, không khỏi vẻ bàng hoàng, tui cũng giật mình không biết phải làm sao. Chưa kịp giải thích thích thì "Bốp!!!", tui choáng váng, ngã nhào. Nhân lúc tui không để ý thì thằng đó xến cho tui một phát. Tui vừa ngã xuống sàn thì thằng Mẫn nốc cho nó một cái, nó cũng sóng xoài nằm theo. Bị đánh lén, tui sùng lắm, đứng phắt dậy, dùng hết sức bình sinh của mình mà đá vô bụng nó. Thằng ôn đó ôm bụng lăn lộn.

_Dừng...dừng lại coi!- Như kéo tui ra

Nhưng mà cái sức lực của một đứa con gái thì làm sao kéo tui ra được, Như vẫn ráng sức mà kéo. Bỗng dưng chân tui vấp phải cây gậy bóng chày làm cả đứa ngã nhào. 

"Rầm!"

Tui đè lên người Như...

_Hưm...- Cô nàng nhìn tui, hai mắt mở trân trân. 

Cả hai nhìn nhau không chớp mắt, Như thở mạnh...Tui giật mình, đứng dậy.

_T xin lỗi.- tui kéo Như lên

_Đừng có đánh nữa T!- Cô nàng hối hả đứng dậy, chộp vội lấy tay tui.

_Có đánh nữa đâu.- Tui nhăn mặt

_Đi đi, đi ra chỗ khác đi.- Bỗng dưng Như dđẩy tui với thằng Mẫn đi ra xa khỏi thằng tóc nhuộm. Rồi mấy đứa con gái-kể cả Như- xúm lại đỡ nó dậy. Hai thằng tui nhìn nhau, có cảm tưởng như hai thằng tụi tui là kẻ xấu vậy. Vui thật.

Như nói cái gì đó với tụi nó rồi cả bọn dìu thằng kia đi. Như quay lại, kéo hai đứa tui xuống.

Xuống tới sân bóng...

_T, Như biết là do Như, T đừng đánh nhau tụi đó nữa, có chuyện gì thì để Như tự giải quyết.

Biết ngay mà, bọn con gái, lại lên mặt dạy đời người khác. Không hiểu sao lúc đó tui lại dễ nổi nóng quá.

_Tôi đánh ai kệ tôi, không cần cô quan tâm, tôi không đánh tụi nó vì cô, con gái các người là lũ rắc rối!- Tui thảy cây gậy xuống đất rồi bước đi một nước. Chợt nhận ra mắt Như đỏ hoe, nhưng mặc kế, tui đi tiếp.

Ra ngoài, tui hít một hơi thật dài.

_Ê, ê, thằng kia, làm gì mày nóng dữ vậy? -Thằng Mẫn chạy theo tui, kêu ơi ới.

_Không có gì, tao thấy con nhỏ đó phiền vậy thôi.

_Phiền gì? Nó không muốn mày đánh nhau thôi. Sướng vậy éo biết hưởng.

_Mày nói gì?- Tui quắc mắt

_Nhìn nó lúc nãy với thì thằng ngu cũng biết nó thích mày.- Nó tỉnh bơ

Tui giật mình, khá bất ngờ vì mấy lời đó.

_Mặc kệ nó. -Tui chối phui phủi, tui mệt với mấy thứ rắc rối đó rồi.

Cắm đầu bước đi thì chị Hạnh tới rước, tui nhảy lên xe ngồi luôn, ngồi trong xe mà nghĩ ngợi đủ thứ. Chết, quên túm đầu thằng ôn kia đền cái beat. 

Về nhà, tui tắm rửa, rồi lại lôi cái lap ra mà hóng facebook. Con Toshiba củ chuối chạy cành cạch, đưa tay dộng một phát lên bàn phím, lại chạy êm ru ngon lành.

http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/nu-nhi-hong-jay-chou-chau-kiet-luan.GTn5xwWRnL.html

"Click...click" Tui đưa chuột kéo lên kéo xuống, bất giác lại vào face của Linh. Thấy một đống hình chụp, đi chơi với thằng Đông, tự dưng thấy buồn buồn, nhưng mà thôi. Kệ nó, chỉ biết tự an ủi mình nhiêu đó thôi "Ừ, kệ nó".

"Hi, khỏe không?", khung chat hiện lên, là Linh. Tui ngồi đó, dán mắt nhìn, tim đập rộn ràng, nửa muốn trả lời, nửa không. Rồi tui quyết định trả lời.

_Tạm, dạo này sao rồi?

_Ừm, cũng khỏe. Mắt T lành chưa?

_Cũng tạm, bị trầy sơ thôi.

Linh is typing.....

Linh is typing.....

Linh is typing.....

Nhìn thôi cũng đủ biết Linh vừa đánh xong lại xóa, xóa xong lại đánh. Giận hờn bấy nhiêu cũng đủ rồi, tui muốn làm rõ mọi chuyện nên hỏi:

_Tại sao em lại quen thằng đó? 

_Hả?

_Thằng Đông, sao em lại quen nó?- Tui hỏi thêm lần nữa.

_Chuyện này, mình gặp nhau đi rồi Linh mới nói rõ được.

_Ok, ở đâu? 

_Bảy giờ, T đến nhà Linh được không? 

_Được, bảy giờ.

Vừa xong câu cuối thì Linh out. Nhìn đồng hồ, cũng sáu giờ hơn, tui đi thay đồ luôn. Đi xe buýt đến nhà Linh, tui đứng trước cổng gọi điện Linh. Lúc chiều, tui nói mệt nên xin nghỉ làm, gọi điện cho chắc ăn. Lát sau, Linh mở cổng nhà, bước ra. Em vẫn vậy, vẫn cái vẻ thơ ngây, có thể hớp hồn tui bất cứ lúc nào. Bước đến phía tui, Linh khẽ gật đầu chào, hai đứa đi sóng đôi với nhau. Hai đứa cứ đi như vậy một hồi, im lặng. 

_Lâu quá, không gặp, em vẫn vậy, không khác đi chút nào.- Tui mở lời

_Hả? Ừm, còn T thì khác nhiều quá.

Tui "khác"? À, chắc là tại mấy cái bông tai. Tui bỏ lửng, không nói gì thêm, tiếp tục bước. Đi một lát, cái công viên mà chiều nào hai cũng tới dần hiện ra. Không biết là do thói quen hay sao, tui chỉ ngồi duy ở chỗ cái băng ghế đá đó, băng ghế đá mà hai đứa thường ngồi. Ừ, thì ngồi, cả hai lại ngồi im lặng, không nói một lời. Nhìn người qua lại, cuối cùng, tui buộc miệng hỏi:

_Trả lời anh đi.

_Đông là con của bạn ba Linh...- Linh thở dài, bắt đầu kể

_Đông thích Linh, đã có nói với Linh nhưng Linh đã từ chối. Rồi một bữa, ba của Đông tới nhà Linh chơi, bác nói Đông có khối u lớn trong não, không sống được bao lâu nữa. Bác biết Đông thích Linh nên đã nhờ Linh...

_Shh...- Tui đặt ngón tay trỏ lên môi Linh, ngắt lời em

_Đừng kể nữa. Anh hiểu. Đừng kể nữa...

"Tí tách....", những giọt mưa đầu tiên rơi xuống má tui, lành lạnh

_Em nhớ lúc trước mình ăn kem rồi mắc mưa ở đây không?

Linh khẽ gật đầu.

_Mình làm lại đi, chỉ một lần thôi. - Tui nắm lấy tay Linh

_Nhưng mà...- Linh ái ngại

Không đợi Linh nói thêm, tui hôn em, con tim lại loạn nhịp. Sóng mũi, hai mắt cay xè, mưa bắt đầu rơi, mưa hòa với nước mắt...

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: