Chương 18
Hôm nay trường học cho nghỉ nên YaYa ở nhà, Pete thì đi đâu đó từ sớm, vì lúc dậy cậu đã chẳng thấy ai.
Đi xuống lầu thì thấy cậu bé đang vẽ tranh, kế bên là không ít thùng lớn nhỏ chưa được mở ra.
Cậu chậm rãi tiến đến chọc chọc vào má đứa trẻ hỏi:
"Mấy thùng này là gì, sao em không mở ra đi. Là Pete mua à?"
YaYa gật đầu:
"Vâng, khi nãy vừa được giao tới, anh đi ăn sáng đi, vẽ xong bài tập giáo viên giao rồi em mở cho."
Nhìn bức tranh cậu không khỏi cảm thán, thật xinh đẹp, nếu không nhìn có lẽ không ai tin đứa bé như này có thể vẽ ra, chỉ là không hiểu tại sao lại có cảm giác hiu quạnh, buồn bã, thật sự có chút khó hiểu.
Nhìn sơ thì bức tranh cho cảm giác trống trãi, hoang vu, lạnh lẽo, ánh trăng không mang chút gì là ấm áp cả.
Cậu xoa đầu YaYa hỏi:
"Sao lại vẽ bức tranh này, em không nghĩ nó quá ảm đạm, hiu hắt sao? Nhìn vào có chút khiến người ta khó thở. Thật sự nó không hợp với tính cách em xíu nào."
Cậu bé cười khúc khích giọng có chút kì lạ:
"Không biết nữa, nhưng em lại thích như vậy. Trước giờ trừ khi đề bài yêu cầu nếu không em đều vẽ như vậy. Sâu trong lòng em chỉ thấy lạnh lẽo, sao có thể vẽ ra thứ ấp áp đây."
Way hơi bất ngờ định hỏi lại thì từ bên ngoài có tiếng la hét dữ dội, còn có chút mùi khói.
YaYa lập tức đứng dậy nhìn cậu nói:
"Anh ở đây đi, em ra ngoài xem, nhất định chờ em trở về. Bên ngoài có vệ sĩ, chỉ cần không ra khỏi đây sẽ không sao. Còn nữa, tuyệt đối không mở cửa cho bất kì ai. Em sẽ nhanh về thôi."
Cậu bé đi không bao lâu thì bên ngoài tiếng ồn ào ngày càng rõ, cậu có chút muốn ra ngoài nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng vẫn là thôi.
Cậu đi ra cửa lo lắng hỏi:
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, YaYa đã về chưa, em ấy có làm sao không?"
Bên ngoài truyền đến tiếng trả lời:
"Chung cư cách đây 50m đang cháy ạ. Ngài cứ ở trong đó đi ạ, ngoài này nguy hiểm lắm."
Có tiếng phụ nữ bên ngoài cổng:
"Có ai không, cứu tôi với, tôi đang mang thai, cứu tôi với. Tôi khó thở quá, gọi xe cấp cứu cho tôi với."
Hé cửa thì thấy ngoài cổng có một người đang ôm bụng gào khóc, cậu có chút mủi lòng liền nói:
"Hai anh ra xem cô ta đi, sẵn gọi cấp cứu giúp cũng được."
Anh vệ sĩ chần chừ:
"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ngài, lỡ xảy ra chuyện chúng tôi không thể chịu trách nhiệm đâu ạ. Mong ngài hiểu cho."
Cậu vẫn kiên quyết:
"Đi đi, tôi ở trong nhà thì có thể làm sao được. Mau đi giúp đỡ, lỡ cô ta có chết thì sao. Có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Hai anh vệ sĩ cuối cùng vẫn là chạy ra giúp đỡ, cậu khoá cửa thở dài trở lại cố gắng ăn xong bữa sáng.
Lát sau, có tiếng mở cửa cậu giật mình chạy ra phát hiện là YaYa liền thở phào nhẹ nhõm:
"Em về rồi à, có bị thương gì không? Đám cháy sao rồi?"
Cậu bé lắc đầu:
"Vẫn đang sơ cứu người dân bị mắc kẹt trên tầng cao, còn lửa thì được dập rồi anh. Em không sao, chỉ giúp đỡ xíu thôi, lo cho anh nên em chạy về."
Nhìn xung quanh cậu bé hỏi:
"Vệ sĩ đâu, không phải em kêu bọn họ ở lại bảo vệ anh à."
Cậu ngơ ngác:
"Họ không ở ngoài à? Khi nãy có người phụ nữ mang thai xin giúp đỡ, anh nói họ ra giúp rồi. Đáng lẽ nên về rồi chứ."
Cậu bé nghe vậy liền nói:
"Khu chung cư kia làm gì có ai mang thai chạy ra ngoài, dù có cũng chỉ cần chạy sang nhà kế thôi đâu đến nỗi chạy tới đây."
Vừa nói xong thì cả nhóm người lạ mặt đập cửa xông vào, YaYa liền chắn trước mặt cậu giọng non nớt nhưng lạnh lẽo:
"Là ai sai bọn mày tới."
Có tiếng cười:
"Lâu rồi không gặp bạn thân yêu nhỉ, nếu khi nãy mày không nhiều chuyện cứu đám ngu xuẩn kia có lẽ đã thắng được bọn tao rồi. Tiếc là không có nếu như. À mà hai tên vệ sĩ kia bị tao đánh xỉu rồi."
Cả hai bị bắt đi, đầu cậu bé thì đang chảy máu, gương mặt tái đi rõ rệt, cậu hối hận vì đã kéo cả người vô tội vào chuyện này.
Pete đang họp ở công ty thì tim nhói đau, anh đột ngột có linh cảm đang có chuyện không hay xảy ra.
Anh tạm dừng cuộc họp, bước ra ngoài gọi điện thoại nhưng chỉ có tiếng chuông reo mà không có ai trả lời.
Anh gọi cho Alan trong lòng hy vọng là mình nghĩ nhiều:
"Hôm nay Way với YaYa có tới chỗ anh không?"
Alan bất ngờ:
"Không có, có chuyện gì sao hay là hai người cãi nhau."
Anh kìm lo lắng nói tiếp:
"Tôi vừa gọi về nhà nhưng không thấy ai trả lời. Anh đến đó xem giúp tôi được không?"
Babe nghiêng đầu sang nghe vậy liền nói:
"Được, để tôi với anh Alan đi xem sao. Chắc là thằng Way ngủ thôi, còn đứa bé kia chắc là chơi game nên không chú ý."
Bên trong phòng họp mọi người nhìn nhau, không biết ai mỉa mai:
"Bản kế hoạch tệ đến nỗi ngài Pete phải đi ra ngoài, Nery à cô đúng là kém cỏi."
Cô gái tên Nery liếc mắt đáp trả:
"Chứ không phải do nhìn cô ghê tởm à, người ta đã có người yêu cô còn không tha."
Pete bước vào, không khí liền yên tĩnh trở lại, anh đưa lại bản kế hoạch:
"Khá tốt, tuy nhiên còn sai sót. Tỉ lệ có chút không khớp, tôi nghĩ cô nên đi điều tra thực tế sẽ tốt hơn. Mọi người không ý kiến gì thì chúng ta kết thúc cuộc họp."
Babe cùng Alan đang đứng trong nhà Way, cả hai đều không tin những trước mắt.
Cửa không khoá, đồ đạc trong nhà không lộn xộn nhưng trên sàn nhà lại có vết máu, kế đó là bức tranh đang ngã rạp dưới sàn.
Alan run rẩy gọi cho Pete thông báo tình hình:
"Way hình như bị bắt cóc rồi, ở nhà không thấy ai nhưng lại có vết máu. Phải làm sao đây, nó còn đang mang thai."
Anh nghe xong ngơ ngác làm rơi cả điện thoại xuống đất, hít sâu anh liền gọi người tìm kiếm:
"Nhất định phải tìm em ấy, bất kể ngày đêm, nhất định phải tìm ra. Tôi không thiếu chút tiền đó."
Ở gara mọi người chia nhau ra cầm ảnh Way đi dò hỏi khắp nơi, nhưng đã qua một ngày nhưng vẫn vô vọng.
Sonic chống cằm khó hiểu:
"Nếu bắt cóc tống tiền thì không phải bây giờ nên gọi cho chúng ta đòi tiền chuộc sao? Sao lại im ắng như này, không biết anh Way sao rồi."
North như nhớ ra gì đó đứng dậy:
"Hay là bắt cóc vì tình, tên đó thích anh ấy nhưng bị từ chối. Mọi người nhớ thẳng hôm bữa bị hất nước vào mặt không. Hay là nó muốn trả thù."
Jeff đi vào đặt một mảnh giấy nhỏ trên bàn:
"Đây là sau khi em tìm ở phòng khách nhà anh Way, theo mật mã thì trên người YaYa có định vị."
Babe vui vẻ:
"Vậy lần theo định vị là tìm được họ phải không?"
Charlie theo sau lắc đầu:
"Vấn đề là chúng ta không tìm được định vị, có thể là chúng đã phát hiện ra. Bây giờ không biết chúng có mục đích gì nữa."
Điện thoại Pete vang lên, là số lạ anh ra hiệu mọi người im lặng rồi nghe máy:
"Alo, là ai vậy?"
Bên kia là giọng đàn ông trầm khàn:
"Xin chào ngài Pete, chúng tôi đang mời người yêu ngài-cậu Way làm khách."
Anh gằn giọng:
"Bọn mày bắt em ấy làm gì? Muốn báo nhiêu thì thả em ấy ra?"
Tên kia cười lớn:
"Ngài muốn gặp lại cậu ấy thì phải trả cái giá xứng đáng nhỉ. Chúng tôi chỉ muốn 500 triệu thôi, không đáng là bao, đúng không."
Anh chẳng quan tâm nói tiếp:
"Được, khi nào giao tiền."
"Địa điểm sẽ nói sau. Ngài phó chủ tịch đây mà báo cảnh sát thì cứ chuẩn bị nhặt xác đi là vừa."
Nói xong tên kia liền tắt máy.
Bên kia Way và YaYa đang bị trói ở một khu nhà máy cũ đã bỏ hoang nhiều năm, bên ngoài là bọn bắt cóc đang canh gác.
Nhìn cậu bé đang bất tỉnh, lòng cậu ngập tràn tự trách, nếu như không tại cậu nhất thời sơ suất thì mọi chuyện có lẽ đã khác đi.
Jakar bước vào cười đê tiện:
"Ái chà, em trai em cũng thật xinh đẹp. Nếu như từ đầu em ngoan ngoãn ở trong vòng tay tôi thì đâu đến nỗi cực khổ như này."
Cậu khinh bỉ:
"Ha, loại mày cũng xứng. Tao bảo mày soi gương nhưng mày không làm à. Tự tin cũng tốt nhưng ảo tưởng thì không tốt đâu, thằng ngu ạ."
Jakar tức giận định tát cậu nhưng cuối cùng lại thu tay:
"Bỏ đi, tao cũng muốn xem mày cứng miệng tới đâu. Tao chờ mày quỳ xuống xin tao chơi mày."
Lát sau kẻ đã bắt cóc cậu bước vào, nhìn kĩ cũng chỉ khoảng 15-17 là cùng, hình như lúc gặp mặt đã gọi YaYa là bạn.
Sau khi lại gần cậu bé liền bị cậu gắt giọng:
"Mày định làm gì em ấy? Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại học người ta đi bắt cóc."
"Xem nó sống hay chết thôi mà, dù sao cũng là bạn học. Nhưng mà hình như bị thương nặng ghê. Anh là anh trai nó à, thật thú vị mà."
Nói xong cũng rời đi.
____________________________________________________________________________
Góc tâm sự:
Nhớ hôm bữa mình kể được tỏ tình không. Mình đã hỏi kĩ là thật không hay là đùa, nó bảo thật.
Vậy mà nay nó nói chỉ xem mình là bạn bè tri kỉ. Được cái mình không cần, nên block rồi.
Một là người yêu, hai là người dưng, không ai rủ bạn thân đi set hẹn hò cả.
😌Ngủ ngon.
Tình yêu như sao trên trời vậy, cả đống, cần gì níu kéo người không cần mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top