Chương 14
Cúp điện thoại Pete liền gọi điện thoại cho ai đó rồi vội vã đuổi theo đến nhà Way.
YaYa sau khi đuổi kịp Way liền nói:
"Đi từ từ thôi anh ơi, cẩn thận té ngã là không tốt đâu."
Cậu im lặng lên xe, cậu bé nhìn cậu rồi ngoan ngoãn sang ghế phó lái ngồi, mắt chăm chú nhìn cậu.
Cậu thở dài:
"Em không cần nhìn anh như vậy đâu, anh ổn mà."
Cậu bé lắc đầu:
"Không ổn xíu nào, mang thai thì nên ở nhà chứ không phải là đi đánh nhau. Khi nãy anh còn định đỡ đạn cho anh Babe nữa, là một xác hai mạng đấy anh ạ."
Cậu xoa xoa bụng:
"Không biết là nam hay nữ nữa, sao con lại xuất hiện lúc này cơ chứ."
Cậu bé nhìn siêu thị trước mặt lay lay tay Way:
"Anh, ghé siêu thị mua gì ăn đi, anh còn phải dưỡng thai đó."
Cậu gật đầu, YaYa vừa đẩy xe vừa chọn thức ăn, cậu thì ngẩn ngơ đi theo kế bên.
Nghĩ đến đứa con trong bụng cậu chẳng biết phải giải quyết ra sao nữa, nhưng cậu không nỡ bỏ nó đi.
YaYa chọn xong liền đẩy xe đi tính tiền:
"Anh à, đưa thẻ ngân hàng em thanh toán với."
Cậu giật mình đi tới đưa thẻ, cô nhân viên cười nói:
"Anh em đẹp trai ghê, đã có người yêu chưa?"
Cậu bé liếc nhìn cô rồi đáp:
"Ảnh sắp kết hôn rồi ạ."
Cô nhân viên mặt sượng đi thấy rõ, thanh toán xong liền đưa lại thẻ.
Ra cửa cậu bé quay lại nhấp môi lạnh nhạt:
"Hừ, chị không có cửa đâu chị ạ."
Cả hai về nhà, cậu bị YaYa bắt lên phòng nghỉ ngơi rồi cậu bé đi nấu ăn.
YaYa pha cho cậu ly nước cam thì chạy xuống sắp xếp lại tủ lạnh, dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm tối.
Pete đứng trước cửa hồi lâu vẫn quyết định gõ cửa, cậu bé thò đầu ra giọng trêu đùa:
"Anh tìm anh Way à, không sợ ảnh lại đánh anh sao."
Anh nhìn vào trong rồi hỏi:
"Way đâu rồi?"
Cậu bé nhìn anh cười đáp:
"Ảnh trên phòng, sao nào, muốn em gọi giúp à?"
Nói xong cậu bé chạy lên lầu gõ cửa thấy cậu đang ngủ thì chạy lại lay nhẹ:
"Anh ơi xuống ăn tối nè."
Cậu mơ màng tỉnh dậy đi rửa mặt rồi xuống lầu, YaYa đang sắp xếp chén đũa chuẩn bị ăn cơm, Pete thì ngồi yên lặng trên sofa.
Cậu đi tới bàn ăn, anh nhìn thấy thì tiến tới nắm tay cậu nhưng bị hất ra:
"Anh tới đây làm gì, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, con tôi thì tôi nuôi được."
Anh khụy gối xuống đất nắm tay cậu nói:
"Anh là thật lòng yêu em, thật lòng muốn chăm sóc cho con của chúng ta."
Cậu liếc nhìn anh cười khẩy:
"Anh tin đây là con anh à? Lỡ như không phải thì sao?"
Anh nhìn cậu ánh mắt ngập tràn dịu dàng:
"Anh tin em."
Cậu bé bật cười nhìn hai người:
"Được rồi, giận dỗi xong thì ăn cơm thôi. Anh Way ăn đi nè, ăn cho hai người luôn đó. Anh Pete cũng ngồi ăn đi."
Cậu nhìn cả bàn đầy thức ăn rồi, có chút bất ngờ vì đứa trẻ này cũng thật giỏi đi.
Cậu bé liên tục gắp thức ăn cho cậu, giọng ngọt ngào:
"Ăn đi, không hợp khẩu vị thì phải nói nha, lần sau em nấu lại."
Pete im lặng nhìn hai người ăn cơm vui vẻ, cậu bé nhìn nhìn rồi gắp cho anh ít thức ăn:
"Anh cũng ăn đi, không cần ngại đâu, em nấu nhiều lắm."
Ăn xong cậu bé nhanh tay pha ly sữa đưa cho cậu:
"Anh uống đi, lát em sang nhà anh Jeff chơi. Anh phải ngủ sớm, không uống nước ngọt, cafe, ruợu."
Cậu bật cười:
"Được rồi, anh biết rồi, sẽ nghe lời mà. Em đi chơi đi, mà Jeff sang đón em à?"
Tiếng Alan ngoài cổng:
"YaYa, Jeff kêu anh đón em."
Cậu bé vui vẻ chạy đi, tới cửa thì quay lại nhìn:
"Hai anh ở nhà ngoan nha. Trong tủ lạnh có sữa tươi, nho, cam, trứng. Trên phòng có máy phát nhạc, nghe nhạc tốt cho thai nhi. Tạm biệt, ngủ ngon, mai em về."
Nhìn cậu bé rời đi nụ cười trên môi Way vụt tắt:
"Anh đi về đi, tôi phải đi ngủ rồi."
Pete dịu dàng mỉm cười:
"Không về, em ngủ đi. YaYa đã nói là chúng ta phải ngoan ngoãn ở đây mà."
Cậu bĩu môi:
"Anh muốn làm gì thì làm, nhà chỉ có một phòng ngủ."
Cậu thay quần áo ra thì thấy anh ngồi bên giường, hừ một tiếng cậu liền chui vào chăn, anh thay đồ ngủ ra thì nằm xuống ngay cạnh cậu.
Way ngủ say, vô thức chui vào lòng Pete dụi dụi đầu, anh nhẹ nhàng vỗ từng nhịp nhẹ nhàng lên lưng cậu.
Nhìn cậu ngủ say anh khẽ thì thầm:
"Khi nghe tin em mang thai anh thật sự rất hạnh phúc nhưng cũng tự trách, nếu như kiên quyết không cho cậu đi thì tốt rồi, lúc đó lỡ như thật sự xảy ra chuyện anh sẽ day dứt một đời.
Có lẽ em không biết từ lần đầu gặp gỡ, trái tim anh đã vì em mà lỡ một nhịp rồi. Sau đó anh biết em thích bạn thân của mình, nhưng anh vẫn không kìm lòng dõi theo âm thầm bên cạnh em."
Dừng lại một chút anh nói tiếp:
"Nếu ông trời đã cho đứa bé này xuất hiện thật sự hy vọng đây là cầu nối của cả hai. Anh thật lòng muốn bên cạnh chăm sóc em một đời. Anh yêu em."
Anh nhắm mắt lại ôm chầm lấy cậu, hạnh phúc của bản thân vẫn nên là tự mình giành lấy.
Way mở mắt, ừ, cậu nghe cả rồi nhưng thật sự không biết đối mặt ra sao nữa, xoa xoa bụng cậu nhắm mắt dụi đầu vào lòng anh ngủ say.
Trong lúc này ở một nơi nào đó Kenta đang dìu Kim say sỉn không ngừng quậy phá trên đường.
Kim giãy giụa:
"Buông ra, đang uống vui vẻ mà. Không muốn về, về lại phải xem mắt, ai muốn kết hôn chứ. Phiền chết được, anh là người ba mẹ tôi phái tới đúng không."
Kenta thở dài đáp lời:
"Không phải, cậu say lắm rồi, tôi đưa cậu về. Ngoan, địa chỉ nhà cậu ở đâu."
Kim không quan tâm nói:
"Không có nhà, tôi không biết. Tôi làm gì có nhà. Buông ra, anh định đưa tôi đi đâu."
Kenta nhìn người say đến không biết trời trăng gì này về nhà mình, nhìn cậu ngủ say anh ngồi kế bên im lặng.
Từ lúc xảy ra sự kiện kia Kim luôn dùng ánh mắt lạnh giá nhìn hắn, dù hắn nói gì cũng không tin.
Kenta hy vọng từ việc giúp đỡ tiêu diệt Tony có thể thay đổi cái nhìn của Kim nhưng hình như là vô vọng rồi.
Đối phương vẫn chẳng quan tâm gì cả, nhưng mà không biết từ bao giờ hắn lại không ngăn được tình cảm mình dành cho người kia rồi.
Kenta đứng dậy lấy khăn lau mặt rồi thay đồ cho Kim, cả quá trình khá suông sẻ vì ai kia đã ngủ say.
Xong xuôi hắn định đi ngủ thì bỗng nghe tiếng rên khẽ của Kim, quay sang thì thấy người trên giường tỉnh dậy từ bao giờ, sắc mặt khó chịu rõ rệt.
Hắn vội bước tới đỡ người lên hỏi han:
"Cậu không sao chứ, chỗ nào không khỏe hay sao?"
Kim như không nghe thấy nhào qua ôm lấy hắn, dụi dụi vào cổ hắn thì thào:
"Nóng quá, khó chịu quá. Anh mát lắm, ôm tôi đi, nóng quá."
Kenta nghe vậy giật mình, không lẽ là tác dụng phụ của lọ thuốc kia, vội ôm chặt người trong lòng.
Lát sau, Kim tự cởi phăng chiếc áo đang mặc cũng cởi luôn áo của Kenta, dụi má vào ngực hắn thỏa mãn thở dài.
Hắn thì không dễ chịu như vậy, vật to lớn bên dưới bị người nào đó cọ ra lửa mất rồi.
____________________________________________________________________________
Tiểu kịch trường hôm nay:
YaYa: Bé đã rất tạo cơ hội, mong hai người đừng làm bé thất vọng.
Pete: Thật là bé ngoan.
Way: Em không ngoan xíu nào.
YaYa: Anh Way chắc chắn chưa nha, người ta rõ là rất ngoan.
🤗Chào mọi người, mình đã trở lại.
Nay được tỏ tình nên đăng hơi trễ, mọi người thông cảm nha. 🤭
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top