Chương 11

Way rút tay ra giọng giận dỗi:
"Hừ, tôi sao dám giận ngài Pete chứ? Tôi đi về nhà, không dám làm phiền người ta."

Cậu đứng dậy định ra về, anh vội đứng dậy ôm lấy cậu từ phía sau giọng dỗ dành:
"Có gì dám hay không chứ, em đừng đi mà. Tôi đang bị thương đó, em nỡ về sao?"

Cậu liếc mắt hừ lạnh:
"Anh bị thương có tí xíu, hơn nữa không phải sát trùng rồi à?"

Anh vẫn ôm chầm lấy cậu, dụi dụi mũi vào gáy, hơi thở ấm áp làm Way vô thức run rẩy:
"Được rồi, đừng cọ nữa, khó chịu chết được. Dừng, cọ nữa tôi liền đi về."

Pete thỏa hiệp buông ra xoay người dọn dẹp hộp sơ cứu, giọng nhẹ nhàng:
"Được rồi, không đùa nữa. Mai chúng ta đi gặp Babe, chuyện của cả hai nên được hòa giải."

Cậu ngồi trên sofa cười giễu cợt:
"Anh nghĩ vậy thật à?"

Anh gật đầu:
"Ừ, em là người tốt. Tôi tin em."

Way bật cười quay người lên lầu:
"Tùy anh thôi, tôi thay đồ đi ngủ."

Bước nhanh lên phòng chạy vào một góc, cậu ôm lấy ngực nơi mà trái tim không khống chế được cứ đập liên hồi.

Cậu không rõ mình bị làm sao nữa, khi nghe anh nói tin mình tim cứ thế tăng tốc như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nhắm mắt, cậu thở nhẹ từng nhịp cố gắng bình ổn trái tim không nghe lời cứ đập loạn nhịp kia.

Lát sau cậu đứng dậy thay quần áo rồi vùi cả người vào chăn, dù không buồn ngủ nhưng vẫn nhắm nghiềm mắt lại.

Nghe có tiếng mở cửa, hé mắt ra nhìn thì thấy là anh đang nhẹ nhàng tiến tới xoa xoa đầu cậu:
"Chưa ngủ à? Ngủ sớm đi, ngày mai tôi gọi em dậy."

Cậu gật đầu nhắm mắt, cảm nhận nệm hơi lún xuống thì mở mắt nhìn sang:
"Anh không về phòng ngủ đi, sao lại ngủ ở đây rồi."

Pete cười cười:
"Đây là phòng tôi mà. Hơn nữa nhà tôi chỉ có 1 phòng ngủ thôi."

Way giật mình ngồi dậy:
"Vậy tôi ra sofa ngủ, không làm phiền anh."

Anh kéo cậu lại giường đắp chăn rồi ôm lấy cậu vào lòng tay quen thuộc vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành:
"Ngoan, ngủ đi. Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì."

Cậu im lặng, lát sau nghe nhịp thở anh dần dần trở nên đều đều cậu nhẹ ngước mắt lên nhìn.

Lòng cậu xót xa, người như anh vốn dĩ chính là khác xa một trời một vực với cậu.

Cùng là Enigma nhưng cậu chỉ là một kẻ vô dụng, còn anh thì lại là phó chủ tịch tập đoàn đa quốc gia.

Cậu thật sự cảm thấy mình không xứng nhận được sự quan tâm này nhưng cũng luyến tiếc sự dịu dàng ân cần từ anh.

Là do cậu quá tham lam rồi đi, có một số thứ không phải là của mình thì có dùng hết sức giành giật thì cũng mất mà thôi.

Xoay người khỏi vòng tay của anh, nhìn đồng hồ treo trên tường chuyển động từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Tỉnh dậy mơ màng xoa mắt cậu quay sang bên cạnh thì thấy đã trống trơn, lạnh ngắt.

Có tiếng cửa nhẹ mở ra tiếp sau là giọng nhẹ nhàng:
"Way, em dậy rồi à. Đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng."

Bước xuống lầu cậu mở to mắt với hình ảnh trước mặt, anh đeo tạp dề màu xanh điểm trên đó là vài chú thỏ ôm cà rốt.

Cậu ôm bụng cười:
"Anh không thấy cái tạp dề này không hợp với bản thân à, để nhân viên nhìn thấy chắc họ cười ngất mất. Ai nghĩ được ngài Pete có thể thế này chứ."

Anh dọn xong bữa sáng cởi tạp dề ra không để tâm đáp:
"Không sao, cũng chỉ có em thấy thôi."

Tiếng điện thoại reo lên là tin nhắn của Babe: "8h tôi đợi anh ở chỗ cũ."

Mặt cậu ngưng lại giây lát rồi chuyển chủ đề:
"Ăn sáng thôi không lại trễ giờ."

Anh nhìn cậu, hiểu ý mà im lặng ngồi xuống ăn.

Lòng cậu trăm mối ngổn ngang suy nghĩ, cậu hy vọng ít nhất mình có thể làm gì đó cho mọi người ở gara.

Đến nơi hẹn anh nói cậu ở đây chờ anh nói chuyện cùng Babe một lát, cậu gật đầu.

Babe không bao lâu sau cũng tới:
"Gọi tôi tới là có tiến triển gì à?"

Pete xoay người lại đáp:
"Như những gì tôi nói đợt trước, rằng chúng ta cần phải có người giúp trong kế hoạch của ta."

Babe lắc đầu:
"Tôi nói rồi, nếu là thằng Way, thì tôi không tham gia."

Cậu không nhịn nổi nữa liền bước ra:
"Tao thật sự xin lỗi, Babe."

Babe nhìn cậu:
"Giờ mày còn nói cái quái gì? Cho dù mày có xin lỗi tao hàng triệu lần, cũng không thể xóa đi sự khốn nạn của mày làm đâu."

Cậu cũng không hy vọng gì nhiều:
"Nhưng tao đến không phải muốn mày tha thứ cho tao. Tao chỉ muốn xin lỗi từ tận đáy lòng thôi."

Babe:
"Mày nói xong chưa?"

Way lùi bước ánh mắt đau lòng nhìn bạn thân:
"Mày thật sự không tin tao sao? Tao ở cạnh mày mười năm rồi, chút tin tưởng cũng không thể cho tao à. Lúc mày cần có bao giờ tao không có mặt không, vậy lúc tao cần mày ở đâu chứ. Mày cho tao một mình ở quán bác cũ. Tao hỏi thật lòng mày coi tao là loại cần thì gọi không thì cho qua à?"

Pete tiến lên ôm lấy cậu:
"Bĩnh tĩnh."

Babe có hơi bất ngờ, nhớ lại lời Alan nói có chút hối hận mình lỡ lời:
"Mày đừng giận, tao tin mày. Mày biết tình cảm tao dành cho Charlie mà, tao chỉ là,...chỉ là..."

Way lắc đầu:
"Không sao, quyết định vậy đi. Pete chúng ta đi về, tôi hơi khó chịu."

Babe nhìn cả hai rời đi cũng xoay người trở về, có lẽ lần sau không nên chọc giận Way.

Ở quán cafe nọ Kenta cùng Kim đang bốn mắt nhìn nhau, sau đêm kia Kim thật sự không muốn gặp lại đối phương xíu nào.

Sáng dậy cả người đau nhức, cổ họng khàn đi, gáy đầy dấu răng, cả người dấu hôn chi chít.

Có gắng hồi lâu Kim mới bước xuống giường được, nào ngờ chân mất sức mềm nhũn khụy xuống sàn.

Kenta nghe tiếng thì ngồi dậy ngay lập tức, nhìn thấy vậy thì im lặng đỡ người dưới đất đứng dậy nhưng bị đẩy ra.

Nhìn Kim tắm rửa đi ra Kenta định nói gì đó nhưng bị đây ra.

Nhìn người ta rời đi, hắn cúi đầu, chỉ là uống chút rượu sao lại thành cưỡng ép người ta rồi.

Ngồi đối diện nhìn Kenta im lặng Kim tức giận lên tiếng:
"Lần đó là sai lầm thôi, mày hiểu không, tao không cần xin lỗi hay là dây dưa gì giữa chúng ta cả. Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì cứ nói, cần thiết im lặng vậy không?"

Kenta hai tay đan vào nhau:
"Tôi nói thẳng vậy, hôm đó lọ thuốc trên bàn mà cậu quăng là sản phẩm mới thử nghiệm, tác dụng phụ là không lường trước được. Tôi hy vọng nếu có triệu chứng bất thường cậu sẽ chủ động liên hệ."

Kim nghe vậy mỉa mai:
"Ha, chúng mày cá mè một lứa, một lũ người xấu xa, mày nghĩ tao tin à. Nếu hẹn ra chỉ để nói mấy câu nhảm nhỉ thì xin phép."

Nói xong Kim lạnh lùng rời đi, lãng phí cả buổi rồi.

Kenta nhìn Kim rời đi thở dài:
"Ra là mình trong mắt người khác chính là như vậy, dối trá xấu xa."

Trên xe Way thấy Kim ngồi cùng Kenta thì hơi ngỡ ngàng gọi Pete:
"Anh nhìn kìa, là Kenta với Kim đúng không?"

Anh nghe vậy dừng xe, hai người vào quán cafe nhưng không thấy ai quen cả.
"Chắc là người giống người thôi, hai người họ sao có thể đi chung."

Cậu gật đầu:
"Ừ, chúng ta đi thôi."

Đưa cậu về nhà anh vội trở lại tập đoàn tham gia cuộc họp khẩn do chủ tịch thông báo.

Đến nơi anh vội đi vào thang máy không để ý các loại ánh mắt kì lạ hướng về phía mình.

Nhìn anh rời đi gr chat riêng lại sôi nổi:
A:"Biết tin gì chưa, mụ Phloi vậy mà là nội gián phe đối thủ."
B:"Tin chuẩn không, để tôi đi đồn."
C:"Ai mà biết, nhưng chủ tịch thưong cô ta như vậy."
D:"Thì sao chứ, quan trọng là hôm nay cậu Way không tới."
A:"Cô đừng nhắc nữa."

Đang sôi nổi thì giọng quản lý lạnh lùng vang lên:
"Đi làm hay nhiều chuyện, trừ thưởng tháng này hết."

Mọi người nghe thì im lặng tiếp tục làm việc, lòng cảm thán, tháng sau ăn rau cho rồi.

Pete bước vào, bên trong là Hrass chủ tịch tập đoàn, kế bên là Phloi khóc lóc kể lể.

Ông nhìn anh hỏi:
"Sao lại đuổi con bé, ta trước giờ đều tin tưởng con, ta không sống bao lâu nữa, tập đoàn này của con là hiển nhiên. Ta hy vọng con lấy Phloi rồi chăm sóc nó."

Anh gập người xuống:
"Xin lỗi ngài, tôi không thể lấy cô ta, tôi đã có người trong lòng. Tôi rất biết ơn sự tin tưởng của ngài, nhưng tôi không muốn nói dối. Còn lý do tôi đuổi cô ta chắc ngài hiểu rõ."

Ông gật đầu:
"Ừ, là do ta quá nuông chiều nó. Tùy con."

Phloi nghe xong ngỡ ngàng:
"Ba."

Ông vẫy tay vệ sĩ lôi cô ta đi ngay:
"Ta cho con 100 triệu bath, sau này tự lo đi. Còn Pete cũng ra ngoài đi."

Phloi bị lôi ra ngoài, cô ta cắn môi lạnh lùng:
"Các người đều phải trả giá đắt."

____________________________________________________________________________

Chào mừng đến với đố vui mỗi chương:
Nếu được xuyên vào bạn chọn trở thành ai trong pit babe, lí do.
💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚💚

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top