CHƯƠNG 1: ÂM SÀO ÁC VƯƠNG.

Năm 2016 một đội truy tìm cổ vật do ông Lý làm đội trưởng đã nhiều lần giúp bảo tàng Việt Nam tìm được rất nhiều cổ vật từ thời xưa. Thời gian không quá lâu để kinh nghiệm và bản năng nhận biết của ông Lý tìm được cổ vật tại một vị trí đã định vị trước, cuộc hành trình đã vô tình lôi ông Lý vào một cuộc di hành của quỷ tại Đầm Mã Trắng. Cuộc di hành của quỷ đó sẽ là lời cảnh báo với những ai muốn tìm hiểu về nơi này.
Văn phòng tái xử lý cổ vật của ông Lý luôn là điểm đến của các đại gia và thương buông đồ cổ, vì họ biết rằng 1 món đồ của ông Lý luôn có giá trị rất cao và đáng để trưng bày.
Kiếm bước xuống xe nhìn văn phòng chỉ là một căn nhà cấp bốn đơn sơ giữa thành phố sa hoa tráng lệ, với bảng hiệu nhỏ ghi dòng chữ để cho có nhưng ai biết được bên trong là bao nhiêu thứ đồ có niên đại hàng thế kỷ.
( Công ty TNHH MTV Văn Lý ).
"Chào giáo sư Lý!"
Kiếm ăn mặc lịch sự rất trang nghiêm cùng bộ đồ vét đứng trước bàn làm việc cũng là nơi tiếp khách của ông Lý
"Chào cậu ! Mời cậu ngồi...
Cậu đến đây mua đồ cổ hay cần người giúp tìm đồ cổ?"
Kiếm sau cái bắt tay cùng ông Lý rồi ngồi xuống ghế đối diện, dựa vào gương mặt người thanh niên phong trần thay đỗi nghiêm nghị
"Tôi đến đây để muốn lấy lại thứ mà ông vừa lấy lên từ Đầm Mã Trắng!"
Ông Lý đang ghi chép thì bổng ngẩn mặt lên tròn mắt nhìn Kiếm
"Ý cậu là sao tôi không hiểu?
Tôi lấy gì của cậu, đồ cổ tôi đào được là do tự tay tôi và các đệ tử đào được.
Cậu nói rõ xem nào!"
Kiếm chéo tay ngang trước ngực miệng nhoẽn cười phách lối
"Đúng đồ do ông đào được là của ông!
(Rầm)
Nhưng!
Có những thứ không được đào mà ông lại đào, tôi khuyên ông nên giao trả Ngai Vàng ông vừa đào được ở Đầm Mã Trắng về vị trí của nó.
Còn ông cứ cố chấp giữ và ý định bán hay chiếm hữu nó thì ông sẽ thấy hậu quả sớm thôi!"
Ông Lý đứng lên trừng mắt chỉ thẳng tay ra ngoài sau lời đe dọa và cái đập hai tay lên bàn của Kiếm
"Cút!
Nơi này không đón tiếp cậu.
Đừng đe dọa tôi, đồ của tôi là của tôi.
Không đến lượt nít ranh giả đàng hoàng như cậu khuyên bảo.
Mời cậu!"
Kiếm quay lưng đi ra cổng không nói thêm câu nào, một chiếc xe rồng chở quan tài dừng ngay đèn xanh đèn đỏ trước văn phòng ông Lý. Kiếm quay đầu sang bên trái liếc mắt nhìn ông Lý đang dòm anh rồi nói
"Rồi ông sẽ nhận hậu quả!
Không chỉ mình ông đâu, mà nó còn liên lụy người dân ở quanh Đầm Mã Trắng.
Chào ông !"
(Vụt)
Kiếm nói xong đi, mà không anh ấy đang lướt đến chiếc xe rồng đang đậu rồi biến mất sau khi đến gần xe rồng.
Ông Lý hốt hoảng dụi mắt vài lần rồi chạy như bay ra ngoài, cái nắng giữa trưa khiến ông chói lòa mắt vì đột ngột nhận ánh sáng gay gắt.
Cố mở mắt nhìn thì ông té ngửa ra phía sau, khi nhìn thấy chiếc quan tài nằm bên trong với tấm di ảnh của Kiếm đang được một người con gái ôm trước ngực khóc thúc thít.
"Chào giáo sư Lý!
Ông sao thế bệnh à?"
Người lái xe rồng thấy ông Lý liền bước xuống đỡ dậy, cả hai đã quen từ rất lâu nên ông Lý sau khi được đỡ đứng lên tay rung rung miệng lấp bấp hỏi
"Chào...chào bác Tú!
Bác nay có việc à? Người đó ở đâu vậy sao tôi thấy quen quen..."
Ông Tú sợ công an phạt vì đậu sai quy định nên vội vả về xe nói vọng lại hối hã
"Cậu ấy ở Đầm Mã Trắng gần chỗ hôm bữa ông đào cổ vật đó!
Thôi tôi đi đây, hôm nào rãnh tôi ghé cafe sau nha."
Ông Lý chết lặng người miệng nói không thành tiếng
"Ờ...tạm biệt!"
Chiếc xe rồng lăn bánh mà ánh mắt ông Lý không rời vòng lăn của bánh dù chỉ một vòng. Một nỗi lo sợ đang khiến ông phân vân và ám ảnh trong suốt buổi làm việc.
Thẩn thờ nhớ câu nói của Kiếm, người thanh niên chưa từng gặp một lần mà hồn phách lại đến tìm mình đe dọa hay là cảnh báo đó vẫn là câu hỏi trong đầu ông Lý.
Các đệ tử ông Lý sau khi đi đào cổ vật do vị trí ông bố trí cho từng người trở về văn phòng thì trời cũng xế chiều, Minh thấy ông Lý đang chống tay dịnh trán căng thẳng liền bước vào hỏi thăm
"Thầy không sao chứ ạ?
Nay trông thấy phờ phạt quá!"
Ông Lý ngẩn đầu với gương mặt đầy mệt mỏi trã lời
"Thầy không sao đâu!
Các con vào hết phòng họp đi, thầy có việc cần bàn."
Minh quay trở ra cửa đi đến chỗ các anh chị đang chà rửa những thứ họ đào được trong ngày
"Anh Hùng và chị Huệ ơi!
Thầy gọi chúng ta vào phòng họp để bàn công việc. Mau lên anh chị, thầy đang đợi.
Hình như có việc gì đớ quan trọng lắm!"
Hùng và Huệ nhìn nhau nhăn mặt kéo cửa văn phòng, khóa lại rồi đi vào cùng Minh.
Phòng họp với rất nhiều cổ vật được trưng trên kệ, Minh và Huệ ngồi xuống ghế nhìn ông Lý đang lật cuốn sách trước mặt như đang tìm thông tin gì rất quan trọng.
Hùng đi đến một cái ghế lớn, đúc bằng vàng chạm khắc hình rồng rất tinh xảo. Định ngồi xuống thì ông Lý quát lớn
"Không được ngồi lên Ngai Vàng!
Thằng Hùng đi qua chỗ khác ngồi, cấm đứa nào bước đến gần cái Ngai Vàng đó...
Trời ơi chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hùng giật thót mình tuy chưa ngồi nhưng một tay của anh đã chạm vào đầu rồng ở nơi tay dịnh, một luồng hơi lạnh như nước đá truyền nhanh từ các đầu ngón tay đến cả cánh tay của Hùng
"Cái gì vậy?
Cái Ngai Vàng này nó bị làm sao vậy sư phụ?"
Hùng đi đến ngồi cạnh Huệ nhìn ông Lý mà lo lắng, chiếc Ngai Vàng rất đẹp nhưng hôm nay nó đáng sợ với bốn người. Ngày đào nó lên chẳng có chuyện gì, cả lúc chà rửa sình đất cũng không như vậy. Huệ quay lại hỏi
"Thầy ơi, có chuyện gì vậy?
Thầy nói đi tụi con đang nghe đây!"
Ông Lý chống tay đứng dậy mệt mỏi, cầm điện thoại mà do dự gọi cho một người
"Không biết có nên gọi không?
...
Thầy có một việc muốn nói với các con nhưng không biết các con có tin hay không?"
Hùng nhăn mặt nói
"Thì thầy cứ nói đi có việc gì mà hôm nay thầy lạ quá, khác với vẻ cứng cỏi của mọi hôm!"
Ông Lý hít một hơi rồi thở mạnh ra lấy tinh thần để nói
"Hây....
Chúng ta đào phải đồ của Quỷ rồi!"
Cả ba học trò của ông Lý đều tròn mắt đứng lên vì câu nói, xưa nay biết tính thầy của mình không bao giờ tin chuyện tâm linh. Nhưng hôm nay câu thông báo của ông Lý khiến họ sững sốt, Minh hỏi với hai dòng mồ hôi trên trán đang chảy xuống mặt
"Đò là món nào vậy thầy?
Quỷ...quỷ...quỷ gì thầy?"
Cuốn sách trước mặt ông Lý được ông quay ngược lại đẩy tới chỗ ba người học trò đang ngồi, Huệ nhìn vào trang sách đọc lớn rồi chết lặng người ngồi bệch xuống ghế
"VUA TÀN ĐỘC HOANG DÂM-LÊ LONG ĐĨNH.
Ở vương triều Đại Việt, mỗi khi người đương thời nhắc đến tên Lê Long Đĩnh thì ngay lập tức nghĩ tới hình ảnh một hôn quân, bạo chúa.
Lê Long Đĩnh (986 - 1009) là vị vua cuối cùng của nhà Tiền Lê trong lịch sử Việt Nam. Trong chính sử, ông được mô tả là người bạo - ngược, tính hay chém giết, ác bằng Kiệt, Trụ ngày xưa.
Sử sách chép rằng, sau khi Lê Hoàn mất vào tháng 3 năm 1005, Lê Long Đĩnh cùng các hoàng tử: Ngân Tích, Long Kính, Long Cân tranh giành ngôi vua với Thái tử Lê Long Việt.
Đến tháng 10 năm 1005, Lê Ngân Tích bị giết, Long Việt lên ngôi.
Tuy nhiên, chỉ ba ngày sau đó, Lê Long Đĩnh đã giết anh và giành ghế thiên tử, tự xưng là Đại Thắng Minh Quang Hiếu Hoàng đế.
Ông nổi danh vì những thú vui tàn ác như: tra tấn tù binh hoặc với những tội nặng hay nhẹ của tù nhân, vị vua này luôn nghĩ đến những trò hành hạ tàn độc nhất, bằng các cách thức man rợ nhất nên mới được so sánh với Kiệt, Trụ ngày xưa ...
Việc lấy rơm tẩm dầu quấn vào người, rồi đốt sống ... hay bỏ vào sọt, đem thả xuống sông là điều thường thấy hàng ngày.
Độc ác hơn, nhà vua còn lấy mía để lên đầu nhà sư mà róc vỏ, khi thấy dao bổ vào đầu sư chảy máu ra vua lăn ra cười sặc sụa.
Theo sử sách! Do sống dâm dục quá độ nên Lê Long Đĩnh mắc bệnh trĩ nặng đến mức không ngồi được lúc thượng triều, Ngai Vàng đã nhiều lần dính máu trĩ của Lê Long Đĩnh nên khi biết bệnh của mình không thể trị khỏi nên đã tiến hành một việc tàn bạo nhất sử sách.
Lê Long Đỉnh đã chôn sống toàn bộ những nô tì cho đến những người bị ông bắt về phục vụ ái ân cho ông 35 người nữ và đội quân tinh nhuệ gồm 23 người do chính ông chọn chôn theo. Tất cả đều bị chôn sống và phía trên chính là Ngai Vàng do tự ông cắt máu tẩm vào đó. Xác ông được hỏa tán lúc vị vua thời Lý đầu tiên chiếm Đại Việt do ông đã có công sai người đem kinh Đại Tạng về nước.
...
Trời ơi Ngai Vàng tẩm máu!"
Cả căn phòng im lặng cho một nỗi sợ ập vào, ông Lý vừa nhận tính hiệu nghe máy phía bên kia đầu dây.
"Alo! Con nghe Bác Lý ơi."
Ông Lý giọng nghiêm nghị có chút bối rối
"Chào cháu Nghiệp!
Bác làm phiền cháu một chút được không, Bác muốn hỏi về 1 vấn đề tâm linh."
Bên kia tiếng cười vang lên khiến ông Lý trở nên buồn thêm
"Ha ha ha ha...
Không phải bác Lý cách nay 4 tháng nói con là lừa đảo à!
Bác hôm dỗ ông nội đã cười miệt thị con trước bà con bên nội nói con mê tín dị đoan, giả thần giả quỷ sao.
Thôi được rồi bác Lý hỏi đi con xem như chuyện hôm đó chưa xảy ra!"
Ông Lý vẻ mặt có chút rạng rỡ hơn ngay lập tức nói
"Bác xin lỗi!
Hôm đó bác quá lời.
Chuyện là thế này..."
Sau khi kể hết mọi chuyện cho Nghiệp nghe thì bên kia tiếng quát làm ông Lý giật mình xém rơi điện thoại
"Điên rồ!
Bác hết muốn sống rồi sao!
Đồ của ác vương trấn yểm mà bác dám đào lên, cái gì không rõ nguồn gốc thì phải xem sách và hỏi những người liên quan.
Cớ sao lại làm liều thế!
Bác và mọi người không được đến gần Ngai Vàng đó. Cháu sẽ đi lên sài gòn ngay bây giờ để gặp Bác!
Lên tới cháu sẽ gọi cho Bác ra rước!
Âm Sào Ác Vương mở thì cả dòng họ người đụng nó đều chết sạch, việc này cháu không giúp Bác mà cháu đang giúp cháu!"
(Tút tút tút...)
Nghiệp dập máy sau câu nói, vội vả thay đồ đi sài gòn.
Ông Lý ngồi bệch xuống ghế nhìn Ngai Vàng mà gương mặt tái xanh lo sợ.
....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top