Chương 84 : Giang Vũ x Vũ Tranh
"Anh... đến thăm con bé sao?"
Giang Vũ không nói, chỉ ảm đạm "ừ" một tiếng đáp lại.
Biết dối phương vẫn luôn bài xích với mình, Vũ Tranh cũng không lấy làm lạ. Những gì mà năm đó cô gây ra, hậu quả thế nào cũng đều đáng đời cả.
Cô đặt phần cơm trên bàn, lúc này mới nhận ra con gái đã tỉnh dậy. Nhẹ giọng: "Hỷ Hỷ dậy rồi?"
Đứa trẻ gật đầu, vội đưa tay bám mẹ: "Mẹ Tranh... Chú ấy cứ nhìn Hỷ Hỷ, Hỷ Hỷ sợ..."
Vũ Tranh ôm con gái, khẽ khàng vỗ về tấm lưng đứa trẻ: "Hỷ Hỷ ngoan, chú ấy không đáng sợ. Chú ấy là người hiến tụy cho Hỷ Hỷ, là người thay Hỷ Hỷ đánh bay bệnh tật."
Đứa trẻ nghe xong, hai mắt long lanh như ánh sao sáng. Quay ra nhìn người chú mà mình vừa mới sợ sệt: ' Hỷ... Hỷ Hỷ cảm ơn chú..."
Giang Vũ nhìn vào đôi mắt long lanh, trái tim nhất thời có hơi nhói. Anh từ bé đến lớn sống trong cơ thể lành lặn không bệnh tật, vậy mà đứa trẻ đáng thương này lại cùng bệnh tật lớn lên. Con gái của anh...
"Hỷ Hỷ cho chú... ôm xíu được không?"
"Được ạ!" Hỷ Hỷ buông tay mẹ, quay người ôm lấy chú tốt bụng vào lòng. Vui vẻ cười tươi: "Vòng tay chú lớn quá, còn ấm áp nữa. Giống như vòng tay ba..."
"Hỷ Hỷ." Vũ Tranh hai mắt ướt đẫm, run run chấn chỉnh lại con mình: "Chú, chú ấy không phải ba. Con đừng có nói vậy... chú nghe sẽ không vui."
Giang Vũ ảm đạm nhìn người kia, song lại ôn nhu hỏi nhỏ đứa trẻ trong lòng: "Nếu về sau chú làm ba của Hỷ Hỷ, Hỷ Hỷ có vui không?"
"Vui a... Hỷ Hỷ muốn có ba, cũng muốn mẹ Tranh có chồng." Đứa trẻ ngửa đầu nhìn hắn, tròn xe hai mắt: "Chú sẽ cưới mẹ Tranh ạ?"
"Hừm... con đoán xem?" Anh niềm nhở xoa đầu đứa trẻ, lại liếc mắt nhìn lên người kia. Lạnh giọng:
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Vũ Tranh mím môi, dặn dò Hỷ Hỷ vài câu mới ra ngoài. Chuyện anh muốn nói, cô đương nhiên hiểu ra. Quyền nuôi con, cô cũng không có tư cách tranh giành.
"Nếu như tôi không vô tình phát hiện, cô định giấu tôi đến khi nào?"
"... Vì vẫn đang trong giai đoạn tìm tủy tương thích, nên em không định đi tìm anh..." Cô ngừng lại, vân về tà áo mới chầm chậm nói thêm: "Dù gì chuyện cũng không liên quan đến..."
"VŨ TRANH! HỶ HỶ CŨNG LÀ CON CỦA TÔI!" Giang Vũ tức giận, lại thấy mọi người đang nhìn mình, chỉ đành ấn chỉnh lại khẩu trang. Lạnh giọng: "Nếu chẳng may con bé có mệnh hệ gì, cô muốn tôi ôm hận suốt đời?"
Vũ Tranh cúi đầu, nước mắt rơi xuống hai mu bàn tay. Lực bất tòng tâm: "Nhưng biết làm sao được? Em làm gì có can đảm đối diện với người căm hận mình thấu xương?"
"Giang Vũ, nếu Hỷ Hỷ không bệnh... anh có chắc anh sẽ không vì chuyện đó mà yêu thương nó không?"
"Không, anh sẽ không làm được điều đó đâu nên Giang Vũ à... Cảm ơn anh đã đồng ý hiến tủy cho con bé."
Người đàn ông siết chặt hai tay lại, hận ý dần lộ rõ. Đến khi người kia sắp sửa mở cửa đi vào, mới lạnh lùng tuyên bố: "Tôi sẽ giành quyền nuôi con. Vậy nên cô..."
"Vậy thì phiền anh rồi. Em... cảm ơn..."
Giang Vũ mệt mỏi ngồi xuống ghé, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Tựa như ma như quỷ, người phụ nữ đó cứ bám mãi anh không buông.
Quay trở lại bên trong, nhìn thấy đứa trẻ đang được mẹ đút cơm, cảnh tượng này cũng làm lòng anh nguôi giận hơn đôi chút.
Hỷ Hỷ thấy anh đi vào, vui vẻ mời gọi: "Chú đẹp trai có đói không? Chú ăn cơm với Hỷ Hỷ nhé? Cơm mẹ Tranh nấu rất ngon, ngon lắm luôn ấy ạ!"
Vũ Tranh nhẹ giọng nhắc nhở con gái, song lại quay ra nhìn anh cười trừ: "Trẻ con hiểu động nên mong anh ðừng ðể bụng."
"Còn dư khẩu phần không? Tôi cũng đang đói."
"Cơm trên bàn anh cứ ăn đi."
Đứa trẻ lại ngây ngô cất giọng: "Nhưng đó là phần cơm của mẹ Tranh mà? Mẹ cùng chú sẽ ăn cơm chung ạ?"
"..." Cô vội cười trừ chữa cháy: "Không sao, anh cứ ăn đi. Em không đói."
Giang Vũ nhìn gương mặt cười tươi của Hỷ Hỷ, nhất thời cũng không muốn làm con bé mắt hứng.
Đành thuận miệng nói ra:
"Cho Hỷ Hỷ ăn xong thì lại đây dùng bữa."
Độ chừng khoảng 30 phút sau, Vũ Tranh sau khi dỗ con gái đi ngủ, lúc này mới tiến lại chỗ người kia.
Thấy anh vẫn kiên nhẫn chờ mình, nhất thời dấy lên cơn áy náy: "Ngại quá... để anh chờ rồi..."
"Cũng không có gì làm." Anh hếch cằm: "Ăn đi."
Cô không dám lên tiếng, chỉ gật đầu đáp lại. Bữa cơm gượng gạo diễn ra trong bầu không khí áp lực, chưa bao giờ cô thấy, chút cơm cô ăn không tới 10 phút lại nhiều đến thế này.
Giang Vũ cũng không phải không nhận ra, chỉ là anh làm lơ không nói. Nhưng mà anh thật sự không hiểu, anh rốt cuộc đã động gì đến cô. Cớ sao cô lại nhấn chìm anh xuống đáy xã hội như vậy."
Mẹ nói.
"Sắp tới luật sư của tôi sẽ đến làm việc với cô. Nếu cô muốn tranh giành...".~
"Anh yên tâm, em sẽ không giành quyền nuôi con đâu." Vũ Tranh tiếp lời: "Hỷ Hỷ ở với anh sẽ tốt hơn ở với em."
"Nói tôi nghe, năm đó vì sao cô làm vậy?"
Cô khó nhọc nuốt miếng cơm xuống bụng, miệng cười như không cười: "Phải nói làm sao nhỉ? Người sinh ra ở vạch đích như anh, tuyệt nhiên sẽ không hiểu được những gì mà một kẻ thiểu thôn như em đang trải."
"Ngủ với anh vì tiền, lên giường với anh vì danh vọng, còn quan hệ với anh thì là vì..." Vũ Tranh đột ngột im bặt, sống mũi bắt đầu thấy cay cay. Không ổn rồi, cổ họng cô cứ nghẹn lại.
Thấy cô không nói tiếp, anh bắt đầu thiếu kiên nhẫn: "Vì cái gì?"
Vì tình yêu, liệu anh có tin không? Có! Anh đương nhiên tin, nhưng sẽ tin vào vế trước.
"Không vì cái gì cả. Chỉ có tiền và danh vọng."
Giang Vũ tức giận, miếng cơm trong miệng cũng không còn cảm thấy ngon nữa, lập tức đứng dậy bỏ đi.
Trước khi đi, không quên để đại câu khinh bỉ:
"Hỷ Hỷ thật bất hạnh khi có loại người như cô làm mẹ. Thật tởm!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top