Chương 75 : Giới hạn của anh phải làm thêm nháy nữa

Lục Hiểu Dư cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp dán môi mình lên môi hắn. Hơi thở cô dồn dập, từng đợt đâm rút như thủy triều gợn sóng. Cuồn cuộn dâng trào.

"Ưm..." Hai mắt cô nhắm chặt, đầu lưỡi quây quẫn dần trở nên hỗn đoạn.

"A... C...Chậm... chậm lại... ưm... Đồ chó..."

"Ráng một chút. Sắp ra rồi..." Gương mặt người đàn ông lấm tắm mồ hôi, lồng ngực phập phồng kèm cơn co rút hạ thân báo hiệu hắn sắp sửa tới đỉnh.

Tống Ngụy giữ chặt lấy cô, điên cuồng đâm rút ra vào. Mãi đến khi cổ họng hắn trầm khàn gầm lên một tiếng, chuyển động dưới thân mới trở về quỹ đạo cũ.

Cùng lúc với sự cao trào của hắn, Lục Hiểu Dư miệng không ngừng ê a. Khoảnh khắc hắn phóng thích hết thảy tinh dịch vào sâu bên trong cô, từng tế bào phía dưới cứ như đang múa may quay cuồng. Không ngừng tê dại co giật.

"Dư Dư..."

"Ưm..."

"Làm thêm nháy nữa nhé?"

"..."

Cơ mày cô đanh lại, cũng không mặn mà gì: "Ngài Tống... dâm thôi đừng dâm quá. Sức chịu đựng của con người có giới hạn..."

"Nhưng giới hạn của anh phải làm thêm nháy nữa."

Mẹ nó! Cái tên động dâm này!

Tống Ngụy ngồi xuống, nam căn vẫn cắm ở trong cô. Có điều hắn không vội di chuyển, đợi cô nghỉ ngơi đôi chút mới động thân.

"Không có xào couple nữa, cũng không được hôn môi tên khác ngoài anh. Ôm cũng không được."

Lục Hiểu Dư gục đầu lên ngực hắn, bây giờ mới phản ứng lại. Cô ngửa đầu nhìn hắn, lạnh giọng: "Ngài Tống thật biết nói đùa. Nghề nghiệp của tôi, anh không cho tôi động vào bạn diễn, anh muỗn tôi nghỉ hưu sớm à?"

"Nghỉ được thì càng tốt. Về nhà anh nuôi."

"Bây giờ nghỉ không được, tiền vẫn chưa kiếm đủ."

Mi tâm người đàn ông đanh lại, trên mặt lộ rõ thái độ không hài lòng. Cái gì mà tiền chưa kiếm đủ? Chê Tống Ngụy hắn nghèo nàn không nuôi nổi vợ con?

"Dư Dư, em trông tôi... không giống người có tiền?"

"..."

"Hay là tiền tôi chưa cho em đủ?"

"..."

Hắn đang nói cái gì vậy?

"Để tôi đưa thẻ ngân hàng cho em nhé? Tiêu xài thoải mái, không cần câu nệ giá cả. Yên tâm, tiên này em tiêu 10 đời cũng chưa hết, không sợ gián đoạn lúc quẹt."

Lục Hiểu Dư cuối cùng cũng không chịu được nữa, đành lên tiếng ngắt lời: "Nói cái gì vậy?"

"Tiền bạc một mình anh kiếm được rồi, em không cần cực khổ bươn chải như vậy. Dù sao số tiền em kiếm được, cả đời cũng không bằng cái phẩy tay của anh."

"..."

Người đàn ông này... là đang an ủi hay đang đá xéo cô vậy?

Tống Ngụy mò mẫm quả đào căng mọng, song đại từ từ dịch chuyển ra phía trước. Hạch huyệt dưới sự tác động của ngón tay thuôn dài, dần dà nóng hổi mềm tan.

Lục Hiểu Dư bị hắn vọc vò, bản thân bất giác run lên bần bật. Vừa rồi không chỉ có một mình hắn xuất, cô cũng ra không ít lần. Bây giờ toàn thân mẫn cảm cùng cực, thật sự không thể cùng hắn làm tình.

"Đừng có sờ nữa... Thật sự chịu không nổi... Còn, còn phải quay phim..."

"Nói anh nghe, có yêu anh không?"

"... Nói nhăng nói cuội... a..." Tiếp nhận cú thúc nhẹ từ hắn, Lục Hiểu Dư như thể bay bổng lên chín tầng mây. Chỉ đành nhu thuận theo ý hắn: "Y...Yêu..."

Hắn nhướng mày: "Yêu ai? Nói liền mạch."

"Yêu anh..." Cô bất lực: "Đừng có nhấp nữa... Thật sự không thể làm thêm!"

Tống Ngụy cũng không nỡ làm khó làm dễ cô, nhích thân rút hạ bộ ra khỏi nơi tư mật. Một cơn rùng mình dội tới, làm hắn không khỏi bật ra tiếng rên rỉ.

Với tay rút đoạn giấy vệ sinh, giúp cô lau sạch vùng mật đạo. Nhìn dịch nhầy của mình chảy ra từ bên trong cô, đáy mắt đàn ông ánh lên ngọn lửa dục vọng đầy thỏa mãn.

Không mặn không nhạt: "Súng của ai mà nhiều đạn quá. Mãnh liệt như vậy phải nhanh nhanh cưới về thôi."

"Dư Dư, em thấy anh nói chí phải chứ?"

Ăn nói không biết ngượng!

Sau khi được người đàn ông kia chỉnh trang lại quần áo, Lục Hiểu Dư cũng không định nán lại lâu, liền đứng dậy rời khỏi cái nơi hoan ái này. Nhưng chân vừa đi được hai bước, đã vô lực bần bật run rẩy.

"Mới thục có mấy cái, đã đi đứng không nổi?"

"Dư Dư của anh sao yếu kém quá vậy?"

".." Mẹ kiếp! Nói không biết ngượng!

Tống Ngụy biết mình cô giận, dẫu vậy vẫn không quên được cái thói trêu ghẹo. Nó ngẫm sâu vào xương vào máu, hắn buông bỏ không được.

"Mệt thì đưa em về nhà nhé?"

"Buổi chiều có cảnh quay... không thể về nhà được."

Người đàn ông không ưng bụng, vòng tay ôm cô từ ðằng sau. Không mấy mặn mà: "Cô Lục, người đàn ông này cũng cần em thị tẩm."

"Vừa rồi còn chơi chưa đủ à?"

"Phịch em với tôi chưa bao giờ là đủ."

"..."

.. Lẽ ra cô nên im miệng thì hơn.

Quay trở lại phim trường, đối diện với những ánh mắt nửa nghi nửa ngờ của mọi người, Lục Hiểu Dư cũng chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện.

Khẽ liếc mắt nhìn tên đàn ông đang ung dung tự đắc, lửa giận trong lòng càng lúc càng sôi sục. Mọi sự cũng do hắn mà thành!

Tống Ngụy nhàn nhạt ý cười, nhưng rất nhanh liền thu hồi nụ cười lại. Hắn không rảnh cười từ thiện với mấy thứ nữ nhân kia. Quay qua nhìn vị đạo diễn.

"Cảnh hôn của cô Lục nhiều không?"

"Toàn phim có hơn 30 phân đoạn."

"Đóng được bao nhiêu rồi?" Fuck? Hơn 30 cảnh?

"Đã được 14 phân đoạn."

Sắc mặt người đàn ông sa sầm, hai tay trong túi quần siết chặt thành quyền. Lãnh đạm ra lệnh:

"Về sau không cho cô ấy đóng cảnh hôn nữa. Cứ để người đóng thế làm."

"Tống tổng, chuyện này có hơi không thỏa... Trước nay chưa từng có diễn viên nào dùng đóng thế để diễn cảnh hôn cả..."

"Trước không có, bây giờ có." Hắn trừng mắt nhìn người kia, từng lời từng chữ như muốn đem ông ta nhai nuốt xuống cuống họng: "Đạo diễn Phùng, giờ tôi cho vợ ông cùng tên nam nhân khác ôm hôn thắm thiết trước mặt ông. Ông thấy có thỏa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top