45+ 46+47

Suốt nửa tháng sau đó, Kỷ Sơ Hạ yên tâm đóng phim trong đoàn, Tần Ý ra nước ngoài, vì khác múi giờ nên hai người gần như không có thời gian nói chuyện.

Cậu cố gắng không nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó mới có thể không nghĩ đến bất cứ chuyện gì mà tập trung đóng phim. Nhưng mỗi buổi tối, vào đêm khuya tĩnh lặng, những hình ảnh làm người ta đỏ mặt tai hồng sẽ lơ đãng tiến vào đầu cậu, nhiều lần lôi kéo thần kinh của cậu. Thậm chí cậu còn không khống chế được mơ thấy hình ảnh Tần Ý ôm cậu mê say, thanh âm khàn khàn thở gấp bên tai.

Ngày đó tham gia event bị chụp cảnh Tần Ý lái xe đến đón cậu, trên mạng lại náo nhiệt vài ngày. Đối với quan hệ ái muội của hai người, quần chúng đã không còn thấy lạ nữa, có người thích náo nhiệt không sợ lớn chuyện còn mở cá cược, đánh cược xem rốt cuộc Kỷ Sơ Hạ có thể gả vào hào môn hay không. Đa số bình luận đều là trào phúng, dù sao rất nhiều người giàu có mua tình dục xác thịt, còn thật sự nguyện ý cưới một người đàn ông về nhà, đã ít lại càng ít.

Ngày cuối cùng của tháng sáu là hôn lễ của Dương Vãn Thanh, nghi thức cử hành ở nhà chính Dương gia ở ngoại ô.

Từ tháng trước Kỷ Sơ Hạ đã nhận được thiệp mời, đầu tiên là xin đoàn làm phim nghỉ một ngày, trưa đó đi về nhà đón Kỷ Thu Vũ, rồi cùng cô bé đến nhà họ Dương.

Kỷ Sơ Hạ mặc một bộ tây trang chính thức, còn đặc biệt mua cho em gái một bộ váy dài rất sang trọng. Cậu cảm thấy may mắn bản thân sáng suốt, yến tiệc của nhà hào môn như vậy, không giàu thì quý, không mặc trang phục lộng lẫy nhìn rất không thích hợp.

Dương Vãn Thanh còn đang trang điểm, cố ý phái người đón hai anh em vào. Cô dâu mới đứng trước gương lớn soi toàn thân, bộ váy cưới cao cấp được làm riêng ôm lấy dáng người uyển chuyển, phối với gương mặt tươi cười rạng rỡ, cả người cô như phát ra ánh hào quang, xinh đẹp không gì tả nổi.

“Chị Vãn Thanh đẹp quá.”

Kỷ Thu Vũ kinh ngạc mà khen ngợi, Dương Vãn Thanh quay đầu lại cười với hai anh em: “Hoan nghênh hai em đến tham dự hôn lễ.”

“Chúc mừng chị Vãn Thanh.” Kỷ Sơ Hạ chân thành chúc mừng, vừa rồi lúc tiến vào cậu đã gặp chút rể, là một người đàn ông anh tuấn rất thân sĩ, cực kỳ xứng với Dương Vãn Thanh.

“Cám ơn em.”

Trong phòng trang điểm chỉ có Dương Vãn Thanh và đoàn phù dâu, cô giữ Kỷ Thu Vũ ở lại, Kỷ Sơ Hạ trò chuyện vài câu rồi định ra ngoài. Dương Vãn Thanh bỗng gọi cậu lại, ý bảo qua một bên, dường như có chuyện gì đó muốn nói với cậu.

“Chị Vãn Thanh, có chuyện gì thế?”

Dương Vãn Thanh muốn nói lại thôi, do dự không biết nên mở miệng thế nào: “Kỳ thật chị vốn không nên xen vào chuyện của người khác… Trước đó Tiểu Vũ có nói, hiện tại em rất thân với Tần Ý, cô bé hơi lo lắng, sợ em bị bắt nạt. Khoảng thời gian này chị bận chuẩn bị hôn lễ nên không hỏi em, rốt cuộc em và hắn xảy ra chuyện gì… Em đừng chê chị nhiều chuyện, chị cũng giống Tiểu Vũ, đều rất lo lắng em bị bắt nạt.”

“Em biết, cám ơn chị quan tâm, không có gì đâu. Hiện tại quan hệ giữa em và hắn không tồi, đúng như chị nghĩ.” Cậu không thể nói dối Dương Vãn Thanh, dù sao đối phương cũng rất thông minh, hơn nữa lại là thật lòng quan tâm nên mới hỏi cậu.

Dương Vãn Thanh khẽ nhíu mày: “Em tự nguyện sao?”

Kỷ Sơ Hạ theo bản năng cắn môi, ánh mắt hơi lóe lên. Thấy cậu như vậy, Dương Vãn Thanh khẽ thở dài: “Chị cũng không khuyên em phải làm cái gì, trong lòng em có chừng mực là được. Tần Ý là người không tồi, nhưng về phương diện tình cảm, suốt tám năm qua chị đều không nhìn thấu hắn. Nói không chừng em và hắn thật sự có duyên với nhau. Dù thế nào em cũng phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng làm Tiểu Vũ lo lắng.”

“Em hiểu, cám ơn chị.”

Dương Vãn Thanh tổ chức hôn lễ ngoài trời, bãi cỏ được trang trí màu sắc rực rỡ hoàn toàn mới, con đường hoa kéo dài hơn mười mét, còn có dàn nhạc đang biểu diễn. Nghiêng bên kia là một loạt lều hoa che khu tiệc đứng, khách mời đi tới đi lui giơ ly rượu trò chuyện xã giao, đàn ông thì mặc tây trang giày da, phụ nữ thì trang điểm tinh xảo, ai cũng treo nụ cười khéo léo trên mặt.

Kỷ Sơ Hạ không quen ai, cũng không muốn tham gia góp vui, cậu tìm một khu ít người, cầm mấy miếng điểm tâm nhỏ từ từ nhấm nháp, thỉnh thoảng nghe người ta nhỏ giọng bàn luận vài câu về nhân vật chính của hôn lễ hôm nay.

“Không biết con gái nhà họ Dương nghĩ cái gì nữa, đá đại thiếu gia nhà họ Tần, cuối cùng lại chọn một tên nhà nghèo.”

“Bà đừng nói vậy, tôi nghe nói chú rể rất có bản lĩnh, là sinh viên nhân tài ở nước E trở về, tự lập công ty riêng, còn là bạn học của tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc đó, không thấy thiếu gia họ Hoắc làm phụ rể cho hắn sao?”

“Dù có bản lĩnh đi nữa, với xuất thân này thì làm được gì, nói ra cũng không dễ nghe.”

“Sau này còn chưa biết thế nào, có lẽ ông Dương nhìn trúng tiềm năng của hắn nên mới gả con gái.”

Kỷ Sơ Hạ giương mắt nhìn thoáng qua, người đang bàn chuyện bát quái là hai người phụ nữ trung niên cao quý. Cậu cúi đầu cười cười, trong mắt những người này chỉ có lợi ích, làm sao biết được trên thế giới này còn có cái gọi là chân tình.

“Em đang cười gì thế?”

Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Kỷ Sơ Hạ sửng sốt, lúc quay đầu lại, gương mặt cậu đã mang theo nụ cười tươi rói: “Anh đã trở lại?”

Tần Ý đứng trước mặt cậu, thoạt nhìn hơi mệt mỏi phong trần, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như trước, khóe miệng hơi cong lên: “Ừ, anh đã trở về.”

Nửa tháng nay hắn từ Châu Âu lộn qua Châu Mỹ, đi thị sát công ty con của Tần thị ở nước ngoài. Vừa mới về nước, xuống máy bay liền chạy đến đây, nếu hôm nay không phải là hôn lễ của Dương Vãn Thanh, hắn cũng sẽ không trở về nhanh như vậy, mà người hắn muốn gặp nhất chính là Kỷ Sơ Hạ.

Cậu nhìn người đàn ông cao lớn đang mỉm cười ôn hòa trước mặt, tâm lý vẫn luôn phập phồng bất an bỗng nhiên thần kỳ mà an ổn.

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu, trong lòng Tần Ý mềm xuống, hơi cúi người về phía trước muốn nói gì đó với cậu, lại bị Tần Tranh đi đến cắt ngang.

Tần Tranh cũng vừa tới, dáng vẻ không yên lòng nhìn xung quanh, trông thấy hai người bèn miễn cưỡng cười cười chào hỏi: “Anh, chị dâu, hai người đều đến à.”

Kỷ Sơ Hạ trợn tròn mắt, khóe miệng Tần Ý lại càng cong hơn nữa, Tần Tranh kịp phản ứng bản thân lỡ miệng, ngượng ngùng nói: “Em đi qua bên kia xem.”

Tần Tranh vừa dứt câu liền chạy, Kỷ Sơ Hạ quay đầu liếc Tần Ý một cái, còn hắn thì cau mày.

Kỷ Sơ Hạ ngại nhiều lời quay đầu đi, chú ý thấy phía trước không xa, Tần Tranh đang nói chuyện với một người đẹp trai trong đoàn rể phụ, hình như nói chưa được vài câu đã cãi nhau. Cậu hơi ngạc nhiên, Tần Ý kéo cậu qua nói: “Đừng nhìn, anh dẫn em đi làm quen.”

“Vừa rồi là ai vậy?”

“Con trai thứ ba nhà họ Hoắc, vị hôn phu của A Tranh.”

Kỷ Sơ Hạ: “…”

Tần Ý dẫn cậu vào phòng nghỉ cho khách trong biệt thự, một nhóm người lớn tuổi đang ngồi trò chuyện, hắn giới thiệu từng người cho Kỷ Sơ Hạ, chú ba, cô tư, cô năm… Còn có bác họ, chú họ. Trán Kỷ Sơ Hạ đầy mồ hôi, Tần Ý bình tĩnh tự nhiên, cuối cùng giới thiệu với mọi người: “Cậu ấy là Kỷ Sơ Hạ.”

Dù chỉ có sáu chữ, nhưng vô số ánh mắt soi mói đều tập trung trên người cậu, Kỷ Sơ Hạ xấu hổ kéo kéo khóe miệng cố nở nụ cười, tay chân luống cuống.

Tần Ý giới thiệu xong lại nói thêm một câu: “Mọi người cứ ngồi đi, chúng tôi ra ngoài ăn chút gì.” Sau đó liền dẫn Kỷ Sơ Hạ rời đi, hoàn toàn không để ai có cơ hội hỏi thêm gì nữa.

Đi đến chỗ không người, cậu nhỏ giọng hỏi Tần Ý: “Anh làm gì vậy?”

“Không có gì, chẳng qua để người trong nhà biết đến sự tồn tại của em, không cần lo lắng, anh sẽ không để bọn họ làm khó dễ em đâu.”

Nhớ đến tình huống phức tạp trong nhà Tần Ý mà Dương Vãn Thanh từng đề cập qua, Kỷ Sơ Hạ nhịn không được hỏi: “Quan hệ của anh với mấy cô chú trong nhà không được tốt hả?”

“Nhìn ra được?”

“Mặc dù họ là bậc cha chú của anh, nhưng thoạt nhìn đều rất kiêng kị anh.”

“Bình thường thôi.”

Tần Ý châm một điếu thuốc, bọn họ đứng ở ven bờ hồ nhân tạo trong sân sau của biệt thự, so với hiện trường hôn lễ náo nhiệt ở sân trước, nơi này vắng vẻ hơn rất nhiều. Không bị người khác quấy rầy, rốt cuộc có thể yên tĩnh nói chuyện: “Sau khi ông nội anh qua đời, gia nghiệp liền rơi vào tay anh, đa số cổ phần Tần thị đều là của anh. Chú hai anh vốn cũng có một ít, sau đó hai vợ chồng bị anh tống vào bệnh viện tâm thần, tất cả cổ phần đều phải giao ra mua cái mạng, những người khác vì vậy mà sợ anh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

Kỷ Sơ Hạ nghe vậy hơi nhíu mày, Tần Ý quay đầu lại nhìn cậu: “Em có sợ không?”

“Sợ anh đó hả?” Kỷ Sơ Hạ lắc lắc đầu: “Anh có thể nói cho em biết lý do không?”

Gương mặt Tần Ý thả lỏng hơn rất nhiều, hắn kéo cậu lại gần, nắm tay nói: “Thật ra cũng không có gì, đơn giản là tranh quyền đoạt lợi. Lúc anh đang học ở nước ngoài, ông nội hôn mê bất tỉnh, bệnh nguy kịch nằm trên giường bệnh. Trước đó ông đã lập di chúc, giao 70% cổ phần Tần thị cho anh, mấy người khác làm sao chịu được. Ông nội anh cưới tổng cộng ba người vợ, ba nội anh là vợ chính thức, lúc sinh ba anh, vì khó sinh mà bà qua đời, ông anh luôn thiên vị ba anh. Đến năm anh mười tuổi, ba mẹ gặp tai nạn máy bay qua đời, sự thiên vị này lại dời lên người ba anh em anh. Người vợ thứ hai của ông nội sinh chú hai, chú ba, cô tư, cô năm. Người vợ thứ ba thì sinh hai trai một gái. Không tính những đứa con riêng không lên được mặt bàn, ông nội anh có tổng cộng tám con gái, đời thứ ba có hai mươi, ba mươi miệng ăn. Hơn nữa con trai chú hai còn là cháu đích tôn, em nghĩ bọn họ sẽ nguyện ý mở to mắt mà nhìn công ty rơi vào túi anh sao?”

Miệng Kỷ Sơ Hạ giật giật, nói không ra lời, trong lòng bỗng nhiên khó chịu, thì ra trước kia Tần Ý nói mấy câu kia an ủi cậu không phải là giả, tất cả đều là sự thật.

“Đương nhiên, đa số đều có tà tâm nhưng lại không có can đảm. Trong mấy cô chú của anh, người có dã tâm nhất và cũng có bản lĩnh nhất chính là chú hai. Thật ra ông nội anh từng do dự, không biết nên truyền gia nghiệp cho anh hay chú hai. Sau đó có lẽ ông nhìn thấu chú hai tính toán không tha cho ba anh em anh, mới để lại phần lớn cho anh. Dù vậy, 30% cổ phần còn lại cũng thuộc về chú hai. Chẳng qua là do sợ sau khi ông qua đời, chú hai sẽ làm ầm ĩ.”

“Đáng tiếc ông nội vẫn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của chú hai. Lúc ông bệnh nặng không dậy nổi, chú hai đã thuê xã hội đen bắt cóc anh ở nước ngoài. Nếu không có người trùng hợp nhìn thấy báo cho quản gia, có lẽ anh đã sớm chết ở nước ngoài. Ông ta còn muốn tạo tai nạn giao thông muốn giết Dao Dao và A Tranh, may mà tài xế trong nhà xả thân cứu hai đứa nó.”

“Đó là lý do sau đó anh trả thù bọn họ?”

“Đúng vậy, anh bỏ ra ba năm, hoàn toàn đá vợ chồng chú hai ra khỏi công ty, tống vào một nơi mỹ kỳ danh là viện dưỡng lão ở ngoài thành sống nửa đời người còn lại, con trai bọn họ thì tống đi Châu Phi đào mỏ, nơi đó ôn dịch hoành hành, lại có chiến loạn. Cho dù hắn may mắn sống sót cũng không thể về được, anh sẽ không để hắn trở về, vì người bày ra trò bắt cóc và tai nạn xe chính là hắn.”

“Còn những người khác thế nào?”

“Những người khác… Có lẽ bọn họ biết những việc làm của cả nhà chú hai, cũng có lẽ là không biết, tóm lại đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Nể tình ông nội, anh không truy cứu. Dù sao bọn họ cũng chỉ có chút cổ phần trên danh nghĩa, ăn chia tiền hoa hồng, nuôi vài người mà thôi, anh còn nuôi rất tốt.”

“Chuyện anh bị bắt cóc ở nước ngoài, có phải anh chưa nói cho hai người kia biết không?”

“Chuyện đã qua, không cần phải nhắc lại.”

Kỷ Sơ Hạ thở ra một hơi, vòng tay ôm eo Tần Ý.

Hắn hơi ngây người, Kỷ Sơ Hạ đã buông hắn ra, tiện tay lấy điếu thuốc trong tay hắn, rít một hơi cuối cùng rồi dùng sức ném vào hồ nước, quay đầu lại nhìn Tần Ý, nghiêm túc nói: “Đừng đau lòng, thật ra anh không ác độc chút nào, anh rất tốt, sau này cũng sẽ rất tốt.”
/
Trời gần tối, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu, dưới ánh chiều tà, cô dâu mặc váy cưới xinh đẹp khoác tay cha, dưới tiếng nhạc cưới réo rắt đi dọc theo con đường đầy hoa hướng về phía chú rể đang đứng mỉm cười chờ cô.

Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý ngồi cạnh nhau, nhìn cô dâu chú rể thành kính tuyên thệ dưới sự chứng kiến của mọi người, sau đó đeo nhẫn cưới cho nhau. Tất cả khách khứa đều vỗ tay thật to, chân thành chúc phúc cho hai người. Có lẽ là do bị cảnh tượng này cảm động, khóe mắt Kỷ Sơ Hạ hơi ướt, lúc Tần Ý quay đầu qua nhìn, cậu cười cười với hắn, Tần Ý nắm lấy bàn tay đang để trên đầu gối của cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Đêm xuống, nhà họ Dương cử hành tiệc rượu long trọng ở lầu hai biệt thự, nhân vật chính ngày hôm nay là Dương Vãn Thanh và chú rể cùng khiêu vũ điệu nhảy đầu tiên. trong sàn nhảy, cặp đôi mới được ông trời tác hợp ôm nhau khiêu vũ dưới ánh mắt của công chúng. Sau đó có vài cặp đôi lục tục vào sàn nhảy, Tần Ý đặt ly rượu trong tay xuống, hỏi Kỷ Sơ Hạ đứng bên cạnh: “Em biết nhảy không?”

“Không biết.” Kỷ Sơ Hạ nhìn vào mắt hắn, trong mắt nổi lên ý cười: “Anh dạy em đi.”

Tần Ý nắm tay Kỷ Sơ Hạ, cúi người hôn lên ngón tay thon dài, sau đó kéo người lại gần, tay kia thì ôm eo, bắt đầu đung đưa cơ thể theo điệu nhạc.

Bọn họ không để ý đến ai mà ôm nhau thân mật, Tần Ý kề sát vào tai Kỷ Sơ Hạ, nhỏ giọng hói: “Em thấy hôn lễ hôm nay thế nào?”

“Rất long trọng, thật viên mãn.”

“Sau này lúc chúng ta kết hôn, còn làm tốt hơn.”

Kỷ Sơ Hạ nhỏ giọng lầu bầu: “Em đồng ý kết hôn với anh lúc nào…”

Hắn cười khẽ: “Vậy nên anh mới nói là sau này.”

Cậu không tranh cãi, lần đầu tiên phát hiện da mặt Tần Ý dày như vậy.

Điệu nhạc kết thúc, hai người lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc ra ngoài sân thượng, cánh cửa ngăn cản hết tiếng nhạc và tiếng cười đùa bên trong.

Đối diện khoảnh sân là hồ nhân tạo phía sau biệt thự, đêm lạnh như nước, rõ ràng là tối mùa hè, nhưng ở nơi đầy cây cối thế này trong biệt thự lại có cảm giác lành lạnh. Trên bầu trời tối đen ngẫu nhiên có vài vì sao không tiếng động lóe sáng rồi mờ đi, có loại cảm giác yên lặng như tờ.

Kỷ Sơ Hạ hít sâu, nghe mùi hương hoa và mùi cỏ xanh thoang thoảng trong không khí, vừa rồi hơi chuếch choáng say cũng dần tiêu tan.

Tần Ý ôm cậu vào lòng, đặt lên tường cúi đầu hôn xuống. Kỷ Sơ Hạ nhắm mắt lại, nếm mùi rượu thoang thoảng trong miệng hắn, đầu óc choáng váng. Cậu cảm thấy như bản thân đang say rượu, cảm giác thân mật, quấn quýt say mê này làm cậu đắm chìm.

Khóe miệng tràn ra một sợi chỉ bạc dinh dính, hai người dán vào nhau, hô hấp nặng nề. Lúc Tần Ý lùi ra, Kỷ Sơ Hạ mơ mơ màng màng, theo bản năng tiến lên, chủ động liếm lên môi hắn. Khóe miệng Tần Ý cong lên, ôm chặt lấy cậu, môi lưỡi lại quấn quýt lần nữa.

Thời gian trôi qua từng phút, tiệc rượu trong đại sảnh vẫn náo nhiệt như trước, hai người trốn ở một góc không người chú ý trong sân, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt hết lần này đến lần khác.

Kỷ Sơ Hạ thở dốc dựa vào ngực Tần Ý, miệng lưỡi gần như tê dại, còn nếm được mùi máu tươi trên đôi môi bị cắn. Tần Ý lại cúi đầu, cậu lắc đầu tránh né: “Không muốn.”

Tần Ý cũng không ép buộc, buông Kỷ Sơ Hạ ra. Hai người dựa vào nhau trên sân thượng, vừa cùng hút một điếu thuốc vừa trò chuyện, nhớ lại đề tài bị cắt ngang lúc hôn lễ bắt đầu, Kỷ Sơ Hạ lên tiếng hỏi: “Tại sao không nói chuyện đó cho Tranh thiếu và Tần Dao biết? Vì chuyện đã qua nên không nói? Có một lần Tranh thiếu nói, sau khi anh đi du học ở nước ngoài về thì trở nên cực kỳ lạnh lùng, hoài nghi anh bị lãnh cảm. Thật ra bọn họ cũng rất lo lắng cho anh.”

Tần Ý hỏi lại: “Nếu là em, em cũng nói những chuyện buồn bực cho Tiểu Vũ biết sao?”

Kỷ Sơ Hạ im lặng, nếu là cậu thì cậu cũng sẽ không nói. Nhưng chỉ nghĩ đến việc Tần Ý một mình chịu đựng tất cả áp lực và đau khổ, còn phải cố gắng chống đỡ vì em trai em gái, cậu lại nhịn không được mà đau lòng.

“Vậy ít nhất… Sau này có chuyện gì, anh có thể nói với em.” Kỷ Sơ Hạ nói xong lại cắn môi, thật ra cậu không có lập trường để nói như vậy, chẳng qua theo bản năng muốn chia sẻ với hắn, dù có lẽ cậu không làm được gì cả.

Tần Ý nở nụ cười, trong làn khói lượn lờ, gương mặt hắn mơ hồ không rõ, nhưng hai ánh mắt lại vì câu nói của cậu mà sáng lên.

“Được.”

Đêm đã khuya, mặt trăng cũng ló dạng, Kỷ Sơ Hạ nhìn ánh trăng sáng mà phát ngốc, Tần Ý nhẹ giọng hỏi: “Sơ Hạ, em có nghĩ đến sau này không?”

“Cái gì sau này?”

“Gia đình, sự nghiệp, hôn nhân.”

“Chuyện này à… Chuyện em muốn làm nhất mười mấy năm nay chính là trị bệnh cho Tiểu Vũ, chuyện thứ hai là báo thù cho mẹ. Hiện tại hai chuyện này đều đã hoàn thành, em muốn làm việc cho tốt. Ngay từ đầu, em vào giới giải trí là vì tiền, sau đó em thật sự thích đóng phim, có cơ hội thì quay mấy bộ phim thật hay, hy vọng sau này được quần chúng khen ngợi, đạt giải thưởng, còn chuyện hôn nhân… Em chưa nghĩ qua, cho tới nay em đều cảm thấy đó là một chuyện rất xa vời, còn anh?”

“Anh… Từ khi cha mẹ qua đời, trách nhiệm giáo dục hai đứa em rơi xuống người anh. Kỳ thật chuyện này anh đã thất bại, hai đứa nó không trưởng thành như trong kỳ vọng của anh. Hiện tại, hai đứa đã trên hai mươi, con đường sau này sẽ ra sao, anh không muốn quản nữa. Chúng nó phải tự gánh vác cuộc sống của chúng nó. Năm mười hai tuổi, mỗi ngày anh đã theo ông nội đến công ty nghe họp, đi theo ông học làm thế nào quản lý công ty, đọ sức với người khác trong lĩnh vực kinh doanh, kiếm tiền cho Tần thị. Thật ra anh không thích những việc này như người ngoài vẫn nghĩ, nếu có thể, anh muốn sống một cuộc sống thật thoải mái, cùng với người mà anh thích.”

Giọng nói Tần Ý rất nhẹ nhàng, trầm thấp và chậm rãi, lại không hiểu sao rất có sức mê hoặc người khác. Hắn vừa nói vừa nhìn Kỷ Sơ Hạ, ánh mắt nóng rực, hai má cậu nóng lên, gần như ngay cả hai mắt cũng nóng.

“Sơ Hạ, anh rất hy vọng người đó chính là em.”

Đây là lần thứ ba Tần Ý nói lời cầu hôn, dù Kỷ Sơ Hạ có nghi ngờ nhiều hơn nữa, nhưng đến giờ phút này, cậu không thể không thừa nhận, Tần Ý rất nghiêm túc, là 100% thật tâm, không phải là xúc động nhất thời.

“Anh để em suy nghĩ cẩn thận thêm một chút được không? Sẽ không lâu đâu, chờ em suy nghĩ rõ ràng sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.”

Tần Ý quá mức nghiêm túc, Kỷ Sơ Hạ nghĩ, cậu cũng phải thận trọng mới không làm hắn thất vọng, cũng không làm bản thân thất vọng.

Tần Ý vòng tay qua lưng cậu, nhẹ nhàng ôm: “Không sao, em từ từ suy nghĩ, chờ em suy nghĩ cẩn thận rồi lại nói cho anh biết.”

Lúc trở về, cậu dẫn Kỷ Thu Vũ lên xe của Tần Ý, còn xe cậu thì bảo tài xế lái về, trong xe ngoài bọn họ còn có Tần Tranh.

Tần nhị thiếu yên lặng ngồi băng ghế sau, nhìn cảnh đêm lướt qua bên ngoài cửa xe mà ngẩn người, hiếm khi hắn im lặng như vậy. Ở hàng ghế trước, Kỷ Sơ Hạ ngồi cạnh Tần Ý, vì uống rượu mà mệt mỏi hơi buồn ngủ. Kỷ Thu Vũ chơi mệt đã dựa vào cậu ngủ say từ sớm.

Tần Ý vân vê bàn tay cậu, nhỏ giọng nhắc nhở tài xế chỉnh điều hòa lên cao một chút. Cậu cọ cọ đầu lên vai hắn: “Hơi nóng.”

“Không nóng đâu, là em uống say nên mới cảm thấy nóng.”

Trước khi buổi tiệc kết thúc, bọn họ quay lại đại sảnh uống vài ly rượu. Tửu lượng Kỷ Sơ Hạ kém hơn Tần Ý, lúc lên xe đã thấy không thoải mái.

Cậu như vậy cũng không cách nào ngủ được, dứt khoát ngồi thẳng người trò chuyện với Tần Ý. Chú ý đến vẻ mặt cô đơn của Tần Tranh phía sau, Kỷ Sơ Hạ hiếm khi sinh ra tính bát quái, ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao Tranh thiếu có vẻ như bị bội tình bạc nghĩa vậy, rốt cuộc hắn và vị hôn phu kia có chuyện gì? Nhìn anh không giống người sẽ để em trai cưới một người đàn ông nha.”

Tần Ý cũng quay đầu nhìn Tần Tranh một cái, Tần nhị thiếu luôn ngẩn người, dường như không chú ý hai người đang bàn luận về hắn: “Không có việc gì đâu, là nó tự chọn người đó, tốt hay xấu chỉ mình nó chịu.”

Tần Tranh là con trai, vì thế ở phương diện này, Tần Ý sẽ không canh phòng nghiêm ngặt như Tần Dao. Hơn nữa đúng như hắn đã nói, hắn không muốn phải quan tâm đến tất cả mọi chuyện của hai đứa em nữa, phải để hai đứa nó thật sự trưởng thành.

Kỷ Sơ Hạ gật gật đầu, cười nói: “Tranh thiếu có người anh như anh, thật làm người khác hâm mộ.”

“Em hâm mộ à?.”

“Đúng vậy, tùy tiện mua xe mấy ngàn vạn, hâm mộ chết mất.”

Rõ ràng Kỷ Sơ Hạ đang nói say, Tần Ý cúi đầu hôn lên trán cậu một cái: “Không cần hâm mộ nó, em muốn bất cứ thứ gì, anh cũng có thể mua cho em.”
/
Đầu tháng bảy, bộ phim chiếu mạng Con ma ấy tổ chức buổi lễ tuyên truyền. Sáng sớm Kỷ Sơ Hạ đã đến hội trường, gặp được Đặng Thiên Nghiệp đã lâu không gặp ở phòng nghỉ phía sau. Nhờ phúc của Kỷ Sơ Hạ, gần đây hắn cũng đã chuyển vận, được Đông Hoàng mời ký, mở ra cơ hội và hoài bão, trong lòng thoải mái, thân thể khỏe mạnh, thịt trên mặt gần như lại thêm một vòng.

Đặng Thiên Nghiệp vừa thấy Kỷ Sơ Hạ liền đến gần, như bị thần kinh hỏi: “Cậu không thật sự đi theo tên kia đó chứ? Gần đây trong giới lan truyền, cậu thật sự quyết định như vậy?”

“Như vậy là cái gì, anh nói rõ ràng đi.” Kỷ Sơ Hạ buồn cười: “Yên tâm, em không chịu thiệt thòi đâu.”

“Anh đây là lo lắng cho cậu, cậu đã kiên trì lâu như vậy, sao đột nhiên lại… Đáng giá không?” Cũng chỉ có Đặng Thiên Nghiệp mới nói thẳng như vậy, vừa vào liền hỏi, không hề lòng vòng, tuy vậy Kỷ Sơ Hạ biết hắn không có ác ý.

“Không có gì đâu, anh đừng nghe người ta nói bậy, không phải như anh nghĩ đâu.”

Hai người trò chuyện vài câu, điện thoại di động của Kỷ Sơ Hạ nhận được video call vượt đại dương của Tần Ý, cậu đeo tai nghe vào rồi bấm nút nghe máy.

Sau khi trở về tham dự hôn lễ của Dương Vãn Thanh, Tần Ý lại tiếp tục ra nước ngoài giải quyết công việc, bọn họ đã không gặp mặt rất nhiều ngày rồi.

Lúc gương mặt đẹp trai của Tần Ý xuất hiện trên màn hình điện thoại, Kỷ Sơ Hạ mới phát hiện bản thân thật sự nhớ hắn, loại cảm giác vui sướng và ngọt ngào làm trái tim không khống chế được đập nhanh liên hồi, sống hai mươi mấy năm, cậu chỉ có cảm giác này với một mình hắn mà thôi.

“Sơ Hạ, em đang làm gì vậy?”

Có lẽ Tần Ý vừa tắm xong, mái tóc ẩm ướt, vài sợi tóc tùy ý rũ xuống trán, hắn mặc áo choàng tắm, ánh mắt hơi mờ sương, dường như uống quá nhiều làm giọng nói cũng thay đổi, không giống lúc bình thường.

“Em đang ở hiện trường tuyên truyền phát sóng bộ phim chiếu mạng, lát nữa sẽ lên sân khấu, anh uống rượu hả? Sao giờ này còn chưa ngủ?” Kỷ Sơ Hạ tính tính giờ, Tần Ý ở bên kia hẳn là rạng sáng.

Hắn híp mắt suy nghĩ nửa ngày rồi mới trả lời: “Buổi tối anh tham dự một yến tiệc, uống hơi nhiều một chút. Loại rượu kia rất nặng, trước giờ anh chưa từng uống, có hơi đau đầu.”

Kỷ Sơ Hạ nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của hắn, nhịn không được nở nụ cười. Tần Ý như vậy rất hiếm thấy, nhưng thật ra cũng rất đáng yêu.

“Vậy anh ngủ sớm đi, ngủ một giấc sẽ không đau đầu nữa.” Kỷ Sơ Hạ dịu dàng dỗ dành hắn.

Tần Ý ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cậu nói: “Sơ Hạ, anh rất nhớ em.”

Kỷ Sơ Hạ cắn môi, nhỏ giọng lặp lại cùng một câu: “Em cũng nhớ anh.”

Hắn cười khẽ: “Lặp lại lần nữa.”

Hai tai cậu nóng lên, giọng nói nhỏ hơn một chút: “Em rất nhớ anh, hôm nay mới phát hiện, anh không có ở đây, em thật sự rất nhớ anh.”

“Tuần sau anh sẽ về.”

“Ừ.” Kỷ Sơ Hạ hơi xấu hổ, lung tung nói sang chuyện khác: “Hôm nay Tranh thiếu cũng tới.”

Tần Ý nhíu mày: “Nó tới làm gì?”

Cậu cười nhắc nhở hắn: “Anh quên Tranh thiếu đầu tư năm mươi triệu rồi hả?”

“Đó cũng là tiền anh kiếm được.” Hắn nhỏ giọng lầu bầu: “Là anh đầu tư.”

“Ngay cả Tranh thiếu mà anh cũng ăn giấm?”

“Em chơi với nó, thân thiết với Dương Vãn Thanh, chỉ là không để ý đến anh.”

Tần Ý nói rất đúng sự thật trước kia, lúc quan hệ của hai người còn đang căng thẳng, Kỷ Sơ Hạ thật bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ “Lúc đó anh bắt bẻ em, còn cảnh cáo em không được đến gần người bên cạnh anh, em làm sao mà dám để ý đến anh. Thì ra lúc đó đã ăn giấm chua, đây là có bao nhiêu muộn tao a.”

“Vậy sau này em để ý đến anh được chưa?”

Kỷ Sơ Hạ giống như đang dỗ dành con nít, Tần Ý mơ mơ màng màng cũng rất thích như vậy, dùng sức gật đầu, giọng nói trịnh trọng mà cường điệu: “Em là của anh.”

Hai người cứ nói tào lao chuyện đông chuyện tây, mãi cho đến khi có người đến giục Kỷ Sơ Hạ lên sân khấu, cậu mới lưu luyến mà nhắc nhở Tần Ý nhanh chóng đi ngủ lần cuối, chấm dứt cuộc trò chuyện video.

Mà Đặng Thiên Nghiệp bị cậu bỏ quên từ lúc nhận điện thoại đã yên lặng nuốt mấy câu khuyên nhủ vào bụng. Tuy không nghe được người bên kia đang nói cái gì, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ quấn quýt si mê của Kỷ Sơ Hạ là biết, chỗ nào giống giao dịch tình tiền như bên ngoài đồn chứ, rõ ràng là người ta đang hẹn hò yêu đương.

Trước khi buổi lễ bắt đầu không lâu Tần Tranh mới xuất hiện, cùng Chu Vĩ ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Đám phóng viên ở hiện trường còn đang đánh cược xem lần này ông chủ Tần có tới hay không, kết quả nhìn thấy một người đẹp như tranh, thái độ của Chu Vĩ lại cung kính đến mức khác thường, lập tức đều ngơ ngác.

Tần Ý là chủ tịch công ty nên thường có cơ hội lộ diện trước công chúng, vì thế không ít người biết đến hắn. Nhưng Tần nhị thiếu lại không được nhiều người biết đến, suy đoán hắn chính là nghệ nhân mới Đông Hoàng sắp nâng đỡ, buổi lễ chưa bắt đầu đã có người chụp ảnh Tần Tranh đăng lên mạng.

“Có ai biết thiếu gia hoàn mỹ, đẹp trai như vẽ, đầy khí chất công tử bên cạnh Chu Vĩ là ai không? Là người mới của Đông Hoàng à?”

Bài này được post trong diễn đàn bát quái, rất nhanh được mọi người nhiệt tình bàn luận, đa số đều cho rằng đó là nghệ nhân Đông Hoàng mới ký, chuẩn bị dùng hết sức nâng đỡ, được Chu Vĩ đặc biệt dẫn đến để lộ diện. Cũng có fan của Kỷ Sơ Hạ ngầm bất mãn người này đoạt hết nổi bật của cậu, cho đến khi một người có tin tức nhanh nhạy nói ra chân tướng.

“Cái gì mà nghệ nhân mới, đây là ông chủ của Đông Hoàng, nhị thiếu gia nhà họ Tần – Tần Tranh, chính là em trai của ông chủ Tần, em trai song sinh của Tần Dao.”

Vì thế mấy cô gái đang gục ngã trước vẻ ngoài hoàn mỹ của Tần Tranh càng thêm điên cuồng, người kia tiếp tục thả ra mấy tin tức như quả bom: “Tần nhị thiếu chính là người đầu tư cho bộ phim Con ma ấy, ban đầu bộ phim chỉ được đầu tư mười triệu, sau đó tần nhị thiếu lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư năm mươi triệu, mà còn đặc biệt vì Kỷ Sơ Hạ mới bỏ tiền đầu tư, sau đó Đông Hoàng mới tiếp nhận bộ phim này.”

“Vậy là chẳng những Kỷ Sơ Hạ có một chân với ông chủ Tần, cũng có một chân với nhị thiếu gia sao? Đúng là quá thủ đoạn, xoa tay, có thể chờ mong một màn máu chó anh em hào môn vì tình mà phản bội nhau không đây?”

“Lầu trên nghĩ cái gì vậy? Vừa nhìn là biết Tần nhị thiếu chính là thụ, hai thụ thì có kết quả gì, không thể là người ta đặc biệt nâng đỡ chị dâu à?”

“Kỷ Sơ Hạ thật lợi hại, trước kia nói hắn gả vào hào môn, tui còn thấy suy nghĩ đó thật hoang đường, hiện tại thoạt nhìn đã thu phục chú em chồng luôn rồi, sắp thành phu nhân hào môn rồi!”

“Tần nhị thiếu đẹp trai quá đi, đẹp như vậy mà không vào giới giải trí thật đáng tiếc ~”

Sau khi buổi lễ kết thúc Kỷ Sơ Hạ mới lên mạng xem cuộc thảo luận bát quái dở khóc dở cười này. Lúc này, cậu ngồi trên xe Tần Tranh, chuẩn bị đi ăn cơm tối với hắn.

“Tranh thiếu, cậu thật sự không cân nhắc tiến vào giới giải trí xem sao à?” Nhìn mấy người trên mạng đấm ngực dậm chân, bóp cổ tay thở dài, Kỷ Sơ Hạ cũng nhịn không được trêu chọc Tần Tranh.

Tần Tranh nhướng mày: “Tôi mà vào là đoạt hết nổi bật của chị dâu sao?!”

Kỷ Sơ Hạ: “…”

Tần Tranh nói muốn đến một nhà hàng rất nổi tiếng, đã đặt chỗ trước rồi nhưng vị trí tương đối xa, vì thế chiếc xe một đường chạy ra ngoại ô.

Trời dần tối, bởi vì tính chất nghề nghiệp mà Kỷ Sơ Hạ tương đối mẫn cảm, cậu bỗng lên tiếng nhắc nhở Tần Tranh: “Cậu có phát hiện chiếc xe màu trắng phía sau cứ chạy theo chúng ta không?”

Tần Tranh đang lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, quả thật phía sau có một chiếc xe màu trắng không bắt mắt lắm, dường như đã chạy theo bọn họ rất lâu rồi: “Có khi nào là phóng viên?”

Kỷ Sơ Hạ khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy có chuyện gì đó.

Tần Tranh đạp chân ga, muốn cắt đuôi chiếc xe phía sau. Con đường hai người đang đi rất hẻo lánh, xe cộ rất ít, càng chạy về phía trước càng ít xe, cuối cùng gần như chỉ còn bọn họ và chiếc xe đang đuổi theo không bỏ phía sau.

“Cẩn thận!”

Kỷ Sơ Hạ hét lên một tiếng kinh hãi, Tần Tranh luôn phân tâm chú ý chiếc xe phía sau nhảy dựng trong lòng. Đột nhiên có một chiếc xe bánh mì lao ra ngay ngã rẽ phía trước, Tần Tranh đạp mạnh thắng xe, xe của bọn họ thắng gấp, dừng lại cách chiếc xe kia một bước chân, chiếc xe phía sau cũng đuổi tới chặn đường lui của hai người.

Bảy tám tên đàn ông cao to cầm dao và côn sắt bước xuống khỏi hai chiếc xe, bao vây xe của Tần Tranh và Kỷ Sơ Hạ rồi liên tục đập mạnh lên cửa xe và kính xe.

Cửa kính xe bên Tần Tranh không kịp đóng, hắn bị một con dao dưa hấu thò vào đặt lên cổ, ép Tần Tranh xuống xe.

Kỷ Sơ Hạ thấy thế cũng mở cửa xuống theo, hai tay bọn họ bị trói ra sau lưng, bịt mắt tống lên xe bánh mì, cửa xe đóng sầm lại, rất nhanh nghênh ngang rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1×1