Chương 95: Tiền Căn Hậu Quả
Chuyển ngữ: Trầm Yên
.................................
Thẩm Cố Dung ngẩn ra.
Dịch Độc...
Y chợt nhớ lại khi mới tới thế giới này, từng có một Dịch Quỷ từ U Châu xa xôi ngàn dặm lặn lội tới Ly Nhân Phong, mục tiêu nhắm vào chính là Mục Trích.
Nếu Mục Trích thật sự là hồn phách trời sinh đã mang Dịch Độc, vậy sự kỳ quái năm đó có lẽ cũng giải thích được.
Thân thể mang Dịch Độc vốn chính là thân thể tốt nhất cho Dịch Quỷ đoạt xá.
Trừ khi thân thể chứa Dịch Độc kia nhập đạo tu luyện.
Trong đầu Thẩm Cố Dung bỗng ầm vang.
Y bỗng hiểu rõ toàn bộ, rằng tại sao năm đó Thẩm Phụng Tuyết tình nguyện để Mục Trích hận hắn cũng muốn dùng vô số linh dược tẩy tinh phạt tủy bức ép Mục Trích nhập đạo.
Tại nguyên tác, chính vì Mục Trích luôn được Thẩm Phụng Tuyết cưng chiều, không thể nhập đạo, vậy nên năm 6 tuổi mới bị Dịch Quỷ đoạt xá thân xác, giết chết Ly Tác, làm "Liêm Câu" một lần nữa trở về trong tay Ly Canh Lan.
... Điều đó cũng gián tiếp dẫn tới mười năm sau Ly Canh Lan nhờ Liêm Câu Kiếm và Ngu Tinh Hà bị dụ dỗ, chạy ra khỏi Mai Cốt Trủng.
Chắc hẳn Thẩm Phụng Tuyết biết được việc này, thế nên trước khi Thẩm Cố Dung tới mới cưỡng ép thay đổi vận mệnh Mục Trích.
Không phải Thẩm Phụng Tuyết không còn là sư tôn cưng chiều Mục Trích mọi mặt như trong sách, mà là thay đổi hoàn toàn phương thức. Dẫu phải mổ lấy nửa viên nguyên đan của mình cũng phải ép Mục Trích nhập đạo.
Vì vậy khi Dịch Quỷ đoạt xá mới không thể đoạt xá được toàn bộ thân thể Mục Trích do nguyên đan bên trong, chỉ đơn thuần là bám vào người hắn.
Tâm trạng Thẩm Cố Dung kích động, cảm thấy bản thân như đã biết được điều gì cực kỳ quan trọng.
Cây mặt người không biết y đang khiếp sợ gì, vẫn tiếp tục nói: "Ăn trái cây, ăn trái cây đi."
Con mắt của Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng nhìn tới trái cây có vẻ ngoài bình thường kia, nói: "Trái cây này... thật sự có thể giải Dịch Độc sao?"
Cây mặt người liều mạng gật đầu, lá cây lại suýt nữa chôn vùi Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nhấc tay gạt rớt lá cây, liếc mắt quan sát trái cây tươi ngon mọng nước kia, nghĩ thầm: [ Cứ tin vậy đi, có còn hơn không. ]
Y suy nghĩ, bẻ một quả xem xét kỹ, không thấy có độc hay linh lực gì kỳ lạ, lúc này mới bỏ vào trong miệng, định thử độc thay đồ đệ.
Dù sao tu vi y cũng tới Đại Thừa Kỳ rồi, độc cỡ nào cũng không độc chết được y.
Trái cây kia vừa vào miệng lập tức hóa thành một dòng nước trong lành, chậm rãi trượt xuống cổ họng, tâm trạng cũng theo đó rung lên.
Cây mặt người một mình lẻ loi ở đây nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được người nói chuyện với mình, lúc này đang vui vẻ đến đắc ý rung đùi. Thẩm Cố Dung bị lá cây chôn vùi hết đợt này đến đợt khác, sợ cái cây này sẽ rụng đến trọc lóc.
Đợi một lúc không thấy trái cây gây ra điều gì khác thường, Thẩm Cố Dung cũng dần yên lòng.
Âm thanh trong sào huyệt cách đó không xa cũng ngày càng yếu đi.
Mười lăm phút sau, xung quanh lặng ngắt như tờ, Thẩm Cố Dung đứng ngay dậy, hơi thấp thỏm nhìn về phía cửa vào sào huyệt kia.
Ngay sau đó, mùi máu hăng nồng xộc tới, khắp người Mục Trích toàn máu là máu, tay cầm Cửu Tức Kiếm, mặt không cảm xúc ra khỏi sào huyệt.
Chẳng qua không hiểu sao, khi Thẩm Cố Dung nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như đao kia của Mục Trích và khí thế không tên trên người khiến tâm trạng y yên ổn, trái tim y chợt đập mạnh hơn chút.
Lúc này trái tim còn đập mãnh liệt hơn lúc trước, Thẩm Cố Dung suýt nữa cảm thấy tim mình sắp vọt khỏi cổ họng.
[ Đòi mạng mà. ] Thẩm Cố Dung ôm ngực suy nghĩ: [ Chẳng lẽ vì Đạo Lữ Khế? Sao ta lại cảm thấy Mục Trích... ]
... Đẹp câu hồn người đến vậy?
Cây mặt người liếc qua y, hỏi: "Các ngươi là đạo lữ à?"
Thẩm Cố Dung nghe vậy lập tức phủ nhận: "Không phải."
Cây mặt người nhìn gương mặt hơi đỏ lên của y, không biết tại sao y phải phủ nhận, đành phải ngậm miệng.
Thẩm Cố Dung lúc này mới chậm chạp phát hiện ra mình phải giải khế với Mục Trích. Trong lúc vô tình rũ mắt, y thấy trên cổ tay mình có một vòng xanh tím, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Y vỗ vỗ cây mặt người, nói: "Này, giúp ta một chuyện, gấp."
Cây mặt người chưa bao giờ được người khác nhờ vả, lập tức gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Cố Dung khó khăn nhích người ra khỏi đống lá khô, nhìn thấy Mục Trích đang đi về phía mình, bỗng hơi chật vật cúi thấp đầu xuống.
[ Không được, vẫn không nên nhìn thẳng. ]
Mục Trích lấy được cơ duyên, nhanh chóng đi từ trong sào huyệt ra tìm sư tôn, nhưng khi hắn sắp đi tới trước mặt sư tôn lại thấy cái cây luôn luôn yên tĩnh phía sau sư tôn chợt vươn hai sợi dây leo kéo lấy tay Thẩm Cố Dung, túm cả người y về đằng sau.
Thẩm Cố Dung trực tiếp bị thô bạo trói tay lên thân cây.
Đồng tử Mục Trích co rụt, con ngươi đỏ như máu vất vả lắm mới tan đi lại bùng lên, khuôn mặt hắn lãnh lệ, cầm kiếm xông lên, vung kiếm chém dây leo kia.
Có điều ngay sau đó, dây leo không những không bị tổn thương chút nào, Cửu Tức Kiếm lại suýt nữa bị chấn động đến ngu người.
Mục Trích ngẩn ra.
Thẩm Cố Dung hơi cụp mắt, không biết có phải đã ngất xỉu hay không, đôi tay bị trói lên thân cây, có thể nhìn ra từng vòng xanh tím rõ ràng trên cổ tay kia, hết sức chói mắt.
Mục Trích phản ứng cực nhanh, cứ thế quăng kiếm, xông lên trước ôm vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Cố Dung vào trong lòng, dùng hết toàn lực bẻ dây leo trói tay y.
Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào dây leo, dây leo vẫn luôn quấn chặt không buông kia chợt hoàn toàn lỏng ra, thân mình Thẩm Cố Dung lập tức bị Mục Trích ôm vào lòng.
Mục Trích thoáng sửng sốt.
Còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Thẩm Cố Dung mừng thầm một tiếng: [ Thành công! ]
Mục Trích thầm kêu không ổn, đang muốn buông tay đẩy Thẩm Cố Dung ra, lại nhìn thấy Thẩm Cố Dung vốn nên "hôn mê" đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe lửa giận muốn trục xuất hắn khỏi sư môn.
Mục Trích: "......"
Sư tôn hắn thế mà lại tính kế hắn!
Vì muốn giải khế mà sẵn sàng làm đến mức này, Mục Trích biết rõ bản thân đã coi thường năng lực gây chuyện của sư tôn nhà mình.
Thẩm Cố Dung lúc này được Mục Trích ôm chặt trong lòng, eo bị hai tay hắn siết chặt, hai người dựa sát vào nhau, hô hấp giao triền, đều có thể nhìn thấy lông mi thật dài của đối phương.
Thẩm Cố Dung vốn đã ấp ủ xong lời nói muốn trục xuất Mục Trích khỏi sư môn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hắn, y đột nhiên cứng đờ.
Tiện đà, trái tim lại bắt đầu không biết cố gắng mà kinh hoàng.
Thẩm Cố Dung gắng gượng giữ vững tia tỉnh táo cuối cùng, kháng cự sự dụ hoặc của Mục Trích, khô khốc nói ra lời đã sớm chuẩn bị xong: "Ngươi vậy mà... dám mạo phạm sư... sư tôn..."
Y còn chưa nói xong, Mục Trích vừa rồi còn ôm ghì lấy y bỗng nhũn hai chân, ôm theo y ngã thẳng xuống đất.
Thẩm Cố Dung bị bất ngờ té ngã theo, cũng may trên mặt đất là mấy tầng lá khô, đập vào cũng không đau lắm.
Hai người vẫn giữ tư thế ôm nhau ngã vào đống lá khô, tóc bạc và tóc đen quấn quýt lấy nhau trên lá vàng, toát lên vẻ kiều diễm mờ ám không nói thành lời.
Mục Trích nhắm chặt hai mắt, biểu cảm thống khổ, có vẻ bị thương nặng nên đã hôn mê.
Thẩm Cố Dung: "......"
Ta... ta còn chưa nói xong mà.
Con tỉnh... tỉnh đi.
Lại một cơ hội tuyệt hảo nữa... bị bỏ lỡ.
Thẩm Cố Dung hận.
Khi Mục Trích lần nữa tỉnh lại, hắn cảm giác như sư tôn nhà mình đang lẩm nhà lẩm nhẩm bên tai, hung ha hung hăng:
[ Sớm không ngất muộn không ngất, lại ngất đúng lúc này! Có phải con cố ý hay không? ]
[ Tức chết ta tức chết ta! ]
[ Nếu hắn tỉnh mà ta còn phát tác thì có phải càng giống làm ra vẻ hơn không? Dù sao người ta cũng vì cứu ta. ]
[ Ta... Ta hình như cũng không đúng, hắn đã bị thương, ta còn tính kế hắn. ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích nghe được Thẩm Cố Dung chỉ dùng dăm ba câu đã ôm hết sai lầm lên người mình, nhất thời dở khóc dở cười.
Hắn chậm rãi mở mắt, chống cánh tay ngồi dậy, phát hiện bọn họ vẫn ở dưới tán cây kia.
Thẩm Cố Dung đang ngồi xổm một bên nhắm mắt 'minh tưởng', nghe thấy tiếng động mới mở to mắt, lạnh nhạt nói: "Tỉnh rồi?"
Mục Trích phát hiện y phục dính máu trên người mình đã được thay ra, lúc này đang mặc bạch y của sư tôn, có vẻ sư tôn hắn cũng sợ bẩn nên đã thay một bộ khác.
Mục Trích đứng dậy, gom lại quần áo, gật đầu nói: "Đa tạ sư tôn."
Thẩm Cố Dung: [ Hừ. ]
Mục Trích: "?"
Vẫn còn tức giận?
Hắn đang suy nghĩ, lại nghe thấy Thẩm Cố Dung nói: [ Cao lớn như vậy làm cái gì? Thay bộ xiêm y mà suýt nữa mệt chết ta. ]
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung oán giận xong cũng biết chính mình gây sự vô cớ, không nhiều lời nữa, đưa lá khô bọc trái cây cho Mục Trích, nói: "Ăn đi."
Mục Trích thấy thế, hỏi cũng không hỏi, nhận lấy ngay, bẻ quả bỏ vào miệng.
Thẩm Cố Dung thấy dáng vẻ tín nhiệm tuyệt đối, không hề phòng bị của hắn với mình, sửng sốt một lát mới hơi mất tự nhiên quay đầu đi.
Cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện như một dòng nước ấm lan tỏa khắp người. Cuối cùng y cũng biết được tại sao vừa rồi khi y tin tưởng cây mặt người, nó có thể hốt hoảng đến như gặp mưa rền gió dữ vạy.
Giờ y cũng muốn ngầm nhón mũi chân.
Thẩm Cố Dung thấy Mục Trích nhanh chóng ăn xong những trái cây đó, hỏi: "Con không hỏi ta đây là trái cây gì sao?"
Mục Trích lắc đầu: "Sư tôn sẽ không hại ta."
Thẩm Cố Dung: "......"
Mặt Thẩm Cố Dung suýt nữa đỏ bừng.
Y bắt đầu phát hiện, không biết từ khi nào, mỗi lần y nhìn Mục Trích sẽ luôn đỏ mặt một cách khó hiểu.
[ Chắc chắn là Đạo Lữ Khế kia giở trò quỷ! ] Thẩm Cố Dung hạ quyết tâm: [ Nhất định phải giải khế ước của ta với Mục Trích! ]
Y chưa bao giờ nghĩ tới việc với nam nhân —— còn là đồ đệ y, đỏ mặt không thôi.
Còn ra thể thống gì.
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, giải đáp cho Mục Trích: [ Đây là trái cây giải Dịch Độc —— Con biết trên người mình có Dịch Độc không? ]
Mục Trích sửng sốt: "Không biết."
"Ta cũng thế." Thẩm Cố Dung thở dài một hơi, nói: "Con còn nhớ rõ chuyện khi còn bé mình suýt nữa bị Dịch Quỷ đoạt xá không?"
Lần đó Mục Trích suýt giết chết Ly Tác, dĩ nhiên là nhớ rõ ràng. Hắn gật đầu.
Thẩm Cố Dung nói: "Con trời sinh thân mang Dịch Độc, là thân thể tuyệt hảo cho Dịch Quỷ đoạt xá, nếu muốn tránh khỏi tai họa ngầm này, chỉ còn cách nhập đạo."
Mục Trích sửng sốt hồi lâu, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Thẩm Cố Dung có thể dễ dàng nghĩ thông suốt một chuyện, dĩ nhiên Mục Trích cũng có thể nghĩ thông suốt.
Thẩm Phụng Tuyết không phải tính tình quái gở cố ý tra tấn trẻ nhỏ, từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn cứu Mục Trích mà thôi.
Dù Mục Trích biết được sư tôn không hề muốn hại mình, nhưng sau khi biết rõ mục đích thật sự của Thẩm Phụng Tuyết, Mục Trích vẫn tự cảm thấy hổ thẹn vì năm đó không biết chân tướng nên luôn oán hận Thẩm Phụng Tuyết.
Năm đó... sư tôn bị mình đối xử lạnh lùng, cảm tưởng trong lòng rốt cuộc như thế nào?
Mục Trích đột nhiên không dám suy nghĩ sâu hơn.
Nếu hắn không có nửa viên nguyên đan kia, không thể nghe được lời nói trong lòng sư tôn, có phải cả đời này sẽ luôn cho rằng sư tôn hắn là một người mặt người dạ thú không?
Mục Trích đột nhiên giật nảy mình.
Còn có chuyện đoạt xá...
Mục Trích cứng đờ tại chỗ một lúc lâu lâu, mới mê man nhìn về phía Thẩm Cố Dung, lẩm bẩm hỏi y:
"Sư tôn, ngài... đoạt xá sao?"
Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ, tiếp theo mặt mày lập tức trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top