Chương 88: Thật Là Lẳng Lơ
Chuyển ngữ: Trầm Yên
.......................................
Giao Long bay trên trời với tốc độ cực nhanh. Thẩm Cố Dung ngồi trên tấm lưng rộng lớn của Triều Cửu Tiêu, mái tóc bạc bị thổi bay múa loạn xạ. Đến khi tới ngoài thành, đầu tóc Thẩm Cố Dung đã dựng ngược hết lên, giương nanh múa vuốt chẳng khác gì kẻ điên.
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc vuốt lại tóc, thầm nghĩ thế ngoại cao nhân trong thoại bản ngự phong mà tóc không rối một tấc quả là gạt người.
Triều Cửu Tiêu biến thành hình người tại chỗ. Sau khi sửa soạn kỹ lưỡng y phục, hắn mắt lạnh liếc qua Thẩm Cố Dung, ghét bỏ "Chậc" một tiếng.
Thẩm Cố Dung đang vội vàng khoác áo choàng, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Ở Bí cảnh Cô Hồng có một thành trì tên Cô Hồng. Trên thực tế đây chỉ là một hương trấn nhỏ, khi Bí cảnh Cô Hồng chưa mở ra chẳng mấy ai ghé tới. Chỉ đến lúc Bí cảnh Cô Hồng hai mươi năm mở một lần, vô số tu sĩ Tam giới mới tụ tập tại đây.
Bốn bề Thành Cô Hồng phủ đầy băng tuyết. Thẩm Cố Dung dùng linh lực hộ thân vẫn cảm thấy lạnh, bọc quanh người trong ba lớp ngoài ba lớp, khi tới ngoài cửa thành còn thay thêm một chiếc áo choàng dày cộp.
Y thắt xong đai lưng thì tiếp tục dùng mực nhuộm mái tóc bạc thành màu đen. Băng tiêu trên mắt cũng được niệm pháp quyết giấu đi.
Triều Cửu Tiêu mất kiên nhẫn nói: "Ngươi chậm quá đấy."
Thẩm Cố Dung ngụy trang bản thân hoàn mỹ xong mới lạnh nhạt nói: "Tóc bạc băng tiêu quá dễ nhận ra, nếu huynh không muốn bị người khác vây xem thì tốt nhất nên chờ ta một chút."
Triều Cửu Tiêu khoanh tay, chân không kiên nhẫn đạp đạp lên mặt đất, trên mặt băng thoáng cái lộ ra vài vết rạ. Hắn vô cùng nóng nảy: "Nhanh lên! Ngươi là nữ nhân sao!? Muốn ta trang điểm cho ngươi nữa hay không?!"
Triều Cửu Tiêu chỉ đang mỉa mai y lề mà lề mề, nhưng Thẩm Cố Dung suy nghĩ một lát còn nghiêm túc gật đầu: "Được."
Triều Cửu Tiêu: "......"
Trước khi Triều Cửu Tiêu hoàn toàn bùng nổ, Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng sửa soạn xong cho mình.
Y bện mái tóc dài thành từng bím tóc rời rạc rũ trên vai, trùm mũ lông trên áo khoác lên đầu, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Dùng dáng vẻ đã cải trang này đi trên đường, nhất định sẽ không có ai nhận ra y là Thẩm Phụng Tuyết.
Thẩm Cố Dung chỉ muốn yên ổn tìm được đồ đệ giải khế ước, thuận đường tìm kiếm cơ duyên về nhà, chứ không muốn bị người khác vây xem như khỉ.
Hai người một trước một sau đi vào Thành Cô Hồng.
Ngày mai Bí cảnh Cô Hồng sẽ mở ra. Lúc này khắp Thành Cô Hồng rộng lớn toàn là tu sĩ, bởi trong thành không có khách điếm nên mọi người đều dùng Giới Tử Ốc Xá nương thân.
Giới Tử Ốc Xá của mọi người tọa lạc chằng chịt đan xen hai ven đường. Khi đi ngang qua nhìn không khác gì một thành trì thực sự.
Vào thành, Thẩm Cố Dung tùy ý hỏi: "Sư huynh, huynh mang Giới Tử không?"
Triều Cửu Tiêu 'hừ' một tiếng: "Ta mang thứ đồ kia làm gì?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung khựng bước, một lời khó nói hết nhìn hắn: "Vậy đêm nay chúng ta ở đâu đây?"
Triều Cửu Tiêu nói: "Dù sao ta tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể nằm ngủ."
Thẩm Cố Dung: "......"
Y sai rồi, y không nên ôm bất kỳ hy vọng nào với bé Giao nhỏ Triều Cửu Tiêu này.
Thẩm Cố Dung đang rối rắm không biết tối nay nên ở đâu, lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên chợt phát hiện giữa không trung vậy mà lại có một linh thuyền cực lớn đang trôi nổi. Thuyền sơn đỏ lụa thắm, nhìn hết sức chói mắt.
Linh thuyền lộng lẫy xa xỉ, hoa lệ hơn linh thuyền của Linh Thuyền Các lúc trước không biết bao nhiêu.
Có thể nhìn thấy thấp thoáng hai chữ "Tuế Hàn" trên thuyền hoa.
Triều Cửu Tiêu cũng thấy được, tầm mắt phiêu đãng một lát bèn lùi về, hắn không kiên nhẫn nói: "Đi."
Thẩm Cố Dung cũng không nghĩ nhiều, dời tầm mắt, theo Triều Cửu Tiêu đi về phía trước.
Nếu Triều Cửu Tiêu có thể cuộn mình thành một cục tròn thì Thẩm Cố Dung còn dựa vào thân Giao Long gió thổi không tới ngủ qua một đêm được.
Thẩm Cố Dung đang tính xem tỉ lệ Triều Cửu Tiêu nhân lúc y ngủ trên thân Giao siết chết y là bao nhiêu, chợt nghe tiếng gỗ va chạm vang từ chân trời. Tiếp theo, thuyền hoa kia vậy mà bỗng thong thả đáp xuống từ không trung.
Các tu sĩ trong Thành Cô Hồng đều biết đó là thuyền hoa của hoa khôi đệ nhất Thành Tuế Hàn - Kính Chu Trần. Tuy rất muốn mở mang tầm mắt xem đệ nhất hoa khôi kia rốt cuộc là vưu vật quyến rũ người ta thế nào, nhưng lại bị uy áp của mấy tu sĩ Hóa Thần Cảnh canh gác quanh thuyền hoa làm cho hoàn toàn không dám tới gần.
Linh thuyền kia lửng lơ trên không trung một ngày, đây là lần đầu tiên có động thái.
Nghe thấy tiếng động, các tu sĩ đồng loạt chạy ra từ Giới Tử, nhìn chằm chằm linh thuyền không chớp mắt.
Ngay sau đó, linh thuyền chậm rãi đáp xuống phố dài, đập cho toàn bộ Giới Tử Ốc Xá xung quanh trở về nguyên hình.
Tầm mắt mọi người tập trung tại một vị trí duy nhất.
Linh thuyền dừng ngay trước mặt Thẩm Cố Dung và Triều Cửu Tiêu.
Trên mặt Thẩm Cố Dung đầy sự khó hiểu, mặt Triều Cửu Tiêu lại lấp kín vẻ thảm không nỡ nhìn, hận không thể hóa thành yêu tướng quay đầu chạy.
Thế nhưng ý nghĩ này của Triều Cửu Tiêu vừa hiện lên, từ trên đỉnh thuyền hoa bỗng nhiên truyền ra một giọng nói quyến rũ câu hồn:
"Cửu Tiêu, đệ định đi đâu?"
Triều Cửu Tiêu "Shhh" một tiếng, không chạy thoát đành phải nhận mệnh. Hắn bóp mũi không tình nguyện nói: "Không định đi đâu."
Thẩm Cố Dung ngẩn ra, lúc này mới chợt phản ứng - thì ra đây là thuyền hoa của Kính Chu Trần.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ.
Mấy sư huynh đệ gặp ở Ly Nhân Phong đều nghèo nàn, giờ bỗng thấy một sư huynh giàu nứt đố đổ vách tiêu tiền như nước thế này, Thẩm Cố Dung vẫn chưa thích ứng kịp.
Tiếp theo, hai người áo đen đi từ thuyền hoa xuống người, quan sát tu vi tựa hồ đều là Hóa Thần Cảnh.
Hai người đi đến trước Thẩm Cố Dung, cung kính hành lễ: "Thánh quân."
Thẩm Cố Dung: "......"
Mọi người nghe thấy xưng hô này lập tức sôi trào.
"Đó là... Thẩm thánh quân Thẩm Phụng Tuyết?!"
"Nhưng không phải Thánh quân tóc bạc băng tiêu sao? Người trước mắt..."
"Vậy mà có thể gặp được Thánh quân một lần ở Bí cảnh Cô Hồng, chuyến đi này không uổng nha."
Thanh âm khe khẽ nói nhỏ của mọi người đều truyền vào tai Thẩm Cố Dung. Y hơi xấu hổ, ban nãy hao tổn tâm tư ngụy trang lâu như vậy, giờ lại bị một câu của Tứ sư huynh y xốc ra tận gốc gác.
Triều Cửu Tiêu bên cạnh không chút khách sáo châm biếm thành lời: "Không muốn bị người khác vây xem? Hửm?"
Thẩm Cố Dung liếc ngang qua hắn, lau sạch mực trên tóc, xốc mũ áo choàng lộ ra hai mắt đeo băng tiêu, lạnh nhạt nói: "Ừ."
Người xung quanh xuýt xoa một tiếng:
"Quả nhiên là Thánh quân!"
"Là Thánh quân kìa!"
Thẩm Cố Dung: "......"
Cho nên tu sĩ các ngươi đều dựa vào cái này mà nhận dạng sao?!
Hai người cung kính đón Thẩm Cố Dung và Triều Cửu Tiêu vào trong linh thuyền.
Linh thuyền đón được người, lập tức nhanh chóng bay lên cao, như sợ tro bụi trên mặt đất làm bẩn, lại lần nữa chậm rãi phiêu đãng giữa không trung, bất động.
Thẩm Cố Dung đi vào thuyền hoa, bấy giờ mới phát hiện sự xa hoa lãng phí bên ngoài chỉ là da lông, không gian bên trong linh thuyền mới thật sự là tiêu tiền như nước.
Xem từng góc bố trí trong thuyền hoa, theo ký ức của Thẩm Phụng Tuyết, đoán chừng từng thứ đồ chơi trong đây đều là thứ tu sĩ bình thường tích góp cả đời cũng không mua được.
Ừm, Tứ sư huynh của y quả thực rất giàu. Lần sau mua kiếm cứ ghi Thành Tuế Hàn vậy.
Triều Cửu Tiêu vừa vào thuyền hoa đã thành thạo tìm một căn phòng rụt vào.
Thẩm Cố Dung nói: "Huynh không theo ta đi gặp Tứ sư huynh sao?"
Giọng nói rầu rĩ của Triều Cửu Tiêu vang lên: "Chắc chắn hắn lại đang làm... Ta mới lười đến đó."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu. Làm? Làm cái gì?
Y cũng không nghĩ nhiều, theo người ta lên tầng cao nhất trên thuyền hoa.
Trên sàn thuyền hoa phủ thảm rất dày, còn có vô số Hỏa Viêm Thạch sưởi ấm xung quanh, giúp cho Thẩm Cố Dung sợ lạnh cảm thấy thoải mái sảng khoái không chịu nổi.
Thẩm Cố Dung chậm rãi vén màn trúc lên, chụm hai tay áo đi tìm Kính Chu Trần.
Nhưng vừa đi được vài bước, y đã nghe thấy tiếng rên rỉ ái muội truyền ra từ bên trong.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung khựng bước, nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không.
Y đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn về phía màn giường hơi lay động trên chiếc giường lớn cách đó không xa.
Rất nhanh sau đó, bên trong lại truyền tới một tiếng thở khẽ kiều mị, một giọng nói khàn khàn câu hồn người vang lên:
"Sao lại... sâu như vậy?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Ngay lập tức, bên trong vang tiếp giọng nói trầm thấp của một nam nhân khác: "Không phải ngươi thích sâu sao?"
Không biết người nọ đang làm gì với Kính Chu Trần, Kính Chu Trần đột nhiên cao giọng rên rỉ một tiếng. Tiếng thở dốc phảng phất như nức nở, khiến người nghe được hận không thể làm hắn khóc lớn tiếng hơn nữa.
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, tai lại hơi đỏ lên. Sau khi rõ ràng người bên trong đang làm cái gì, y hoảng hốt không chọn đường quay đầu chạy, rèm châu được xâu từ linh thạch đổ ập xuống nện lên mặt y, đập cho trán y đỏ bừng một mảng.
Thẩm Cố Dung cố nhịn sự đau xót ở mũi, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau giường màn, Kính Chu Trần nghe thấy tiếng linh thạch va chạm, thở hổn hển mấy hơi, gương mặt ửng hồng, duỗi mũi chân câu lấy vòng eo người nam nhân, đôi mắt cong cong, cười nói: "Sư đệ ta tới, ngươi nhanh nhanh chút."
Nam nhân bóp vòng eo mảnh khảnh của hắn, ánh mắt nặng nề: "Được."
Thẩm Cố Dung chạy đến mạn thuyền hoa. Y luôn sợ lạnh nhưng giờ đây lại không quan tâm mà mở một cánh cửa sổ khắc hoa, tùy ý để gió lạnh cuốn theo sương tuyết bên ngoài lùa vào mặt, thổi tan từng chút khô nóng khắp mặt khắp người y.
Thẩm Cố Dung hứng gió khoảng một canh giờ, mặt suýt đóng băng, lúc này phía sau mới có tiếng bước chân.
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc quay người lại.
Một nam nhân vận đồ đen gật đầu nói: "Thánh quân, Chu Trần đại nhân mời ngài qua đó."
Thẩm Cố Dung do dự một lát, mới đờ đẫn nói: "Hắn không còn đang..."
Chưa nói hết lời y đã thấy không ổn, Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, nói: "Dẫn ta qua đó."
Ban nãy y hoảng hốt không chọn đường, bây giờ chẳng tài nào nhớ nổi phòng Kính Chu Trần ở đâu.
Người nọ cung kính dẫn y đến tìm Kính Chu Trần.
Kính Chu Trần đã thu dọn sạch sẽ, lúc này đang khoác hờ một tấm sa mỏng màu đỏ, vẻ mặt thỏa mãn. Hắn dựa nửa người lên giường, đôi môi ướt át đỏ tươi, đến trong mắt dường như cũng sóng sánh ánh nước.
Màn giường tách ra, được gài lên móc câu ở thành giường, nam nhân cùng hắn cộng phó Vu Sơn đã không thấy bóng dáng.
Thẩm Cố Dung đi vào, nhìn thoáng qua Kính Chu Trần rồi lập tức rủ mi mắt, sợ mình lạ thấy gì đó không nên thấy.
Cả người Kính Chu Trần tựa không xương, lười biếng chống tay lên đầu dựa vào giường, lười biếng nói: "Thập Nhất, đã lâu không gặp."
Thẩm Cố Dung khẽ gật đầu, gắng sức để bản thân không nhớ tới chuyện vừa rồi. Y căng mặt, đờ đẫn nói: "Tứ sư huynh."
Kính Chu Trần thấy y nghiêm túc trả lời, cười một tiếng, lười nhác ngồi dậy, chân ngọc đạp lên tấm thảm mềm mại vậy mà không mảy may lún xuống. Toàn thân hắn tựa hồ không trọng lượng, mũi chân chậm rãi lướt tới trước mặt Thẩm Cố Dung.
Kính Chu Trần ngày càng gần, Thẩm Cố Dung có thể thoáng ngửi được mùi huân hương ngọt lịm trên người hắn.
Thẩm Cố Dung hơi mất tự nhiên, khẽ lui về sau một bước, không muốn dựa quá sát hắn.
Có vẻ Kính Chu Trần cảm thấy rất thú vị, cười đi lên trước một bước, đặt đôi tay mềm mại không xương lên vai Thẩm Cố Dung.
Luồng hương thơm phả tới trước mặt, cả người Thẩm Cố Dung đều cứng lại.
Kính Chu Trần không hề quan tâm, vén mái tóc bạc của Thẩm Cố Dung, bỗng nghiêng người về trước, kề sát toàn bộ thân mình lên cơ thể Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung: "!!!"
Thẩm Cố Dung lắp bắp nói: "Sư huynh!"
Trên người Kính Chu Trần chỉ khoác một tấm vải sa mỏng. Thẩm Cố Dung hoàn toàn không dám duỗi tay ra đẩy hắn, chỉ sợ sờ trúng cái gì, đành phải gọi hắn một cách tốn công vô ích.
Kính Chu Trần tiến đến bên tai y, nhẹ nhàng thổi một hơi, dịu dàng nói: "Chúng ta mấy chục năm không gặp, chi bằng sư đệ cùng sư huynh mây mưa ôn chuyện một phen... thấy thế nào?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Cách ôn chuyện của Tứ sư huynh với người ta... chính là mây mưa sao?
Thẩm Cố Dung nhớ lại lời nhận xét của Triều Cửu Tiêu "Hắn lục thân không nhận, đến sư huynh đệ cũng muốn ngủ cùng", lại nghĩ tới dáng vẻ tránh né kia của Triều Cửu Tiêu, đột nhiên yên lặng.
Thẩm Cố Dung đờ đẫn nói: "Sư huynh, xin hãy tự trọng."
Có lẽ đã nhiều năm Kính Chu Trần chưa được nghe thấy ba chữ "Xin hãy tự trọng" này, lập tức hơi sửng sốt, cuối cùng không giữ được vẻ mặt quyến rũ câu hồn người, "Xì" một tiếng bật cười.
Hắn cười đến run bần bật, nằm ở trên vai Thẩm Cố Dung, cười chảy cả nước mắt.
Thẩm Cố Dung không hiểu hắn cười cái gì: "Sư huynh?"
Kính Chu Trần cười một lúc lâu mới dừng lại. Ngón tay thon dài kia vòng quanh một lọn tóc bạc rũ xuống của Thẩm Cố Dung, gối cằm lên vai y, sau một thoáng lơ đễnh, ý cười trong veo lại quay về.
Trong giọng nói của hắn tựa hồ chứa oán giận, có phần tủi thân nói: "Vẫn là Thập Nhất của chúng ta tốt, biết thương sư huynh. Đệ không biết đâu, nam nhân thối tha vừa rồi làm ta đau quá."
Thẩm Cố Dung: "......"
Làm phiền, sư đệ cũng không muốn nghe chuyện thầm kín của huynh.
...........................................................
Trầm Yên mặt không cảm xúc, rút hai miếng bông gòn ra khỏi mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top