Chương 54: Lôi Kiếp Nguyên Anh
Chuyển ngữ: Trầm Yên
....................................
Đại hội Xiển Vi kéo dài ba ngày, trong lúc đó đệ tử Ly Nhân Phong không cần lên lớp sớm, cũng không phải bị đại sư huynh bắt luyện kiếm, tất cả mọi người đều như ngựa hoang thoát cương, cực kỳ khoái hoạt.
Sáng sớm ngày thứ ba, Mục Trích cầm theo Cửu Tức Kiếm đến Núi Ngọc Nhứ luyện kiếm, nhưng chưa đi qua cầu treo Núi Trường Doanh đã gặp Ly Tác đi tới từ hướng đối diện.
Ly Tác thấy hắn thì cười nói: "Hôm nay tỷ thí với Thanh Ngọc, đệ còn có tâm trạng đi luyện kiếm sao?"
Mục Trích gật đầu: "Vâng."
Ly Tác biết luyện kiếm lúc sáng sớm là bài tập mỗi ngày của hắn, cũng không nhiều lời. Hắn cười nói: "Đệ có biết người ta đã mở sòng đặt cược cho Đại hội Xiển Vi lần này không?"
Mục Trích nhíu mày: "Sư huynh, Chưởng giáo không cho cá cược."
Ly Tác cười nói: "Cũng không tính là cá cược, mở cho vui thôi."
Mục Trích vẫn không tán thành.
Ly Tác quan sát xung quanh, ghé vào bên tai Mục Trích nói nhỏ: "Lần này Thánh quân cũng cược tiền."
Mục Trích nghe vậy, kinh ngạc nhìn hắn.
Ly Tác dường như phải ngăn lắm mới không bật cười: "Đệ biết sư tôn đệ cược ai không?"
Không biết vì sao, trái tim Mục Trích bỗng đập nhanh hơn, hắn tỏ ra bình tĩnh nói: "Ai?"
Ly Tác xem như chứng kiến Mục Trích lớn lên. Tuy rằng sư đệ không thể hiện ra thái độ gì nhưng Ly Tác vẫn nhìn ra được hắn đang căng thẳng.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng là đồ đệ nhà mình tỷ thí với người ngoài, Mục Trích vậy mà còn lo sư tôn nhà mình sẽ cược cho người khác?
Ly Tác cười điên dại trong lòng, để Mục Trích chờ một lúc lâu, mới gật đầu: "Đúng là đệ."
Mục Trích lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ly Tác lại nói: "Vậy đệ muốn biết Thánh quân cược bao nhiêu không?"
Mục Trích ngờ vực.
Ly Tác lại ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng nói ra một con số.
Mục Trích: "......"
Mục Trích mặt không cảm xúc: "Ồ."
Một khối linh thạch, chẳng bằng không đặt.
"Chỉ là thưởng cho vui mà thôi." Ly Tác không thể ngừng cười: "Hôm qua khi Thánh quân đi tìm Tịch Vụ, vô tình đụng phải Tinh Hà đang lén đặt cược, may mà Thánh quân không trách tội, còn ném cho Tinh Hà một viên linh thạch. Tinh Hà cho rằng Thánh quân muốn đặt cược, trong một đêm đã tuyên truyền cho cả sơn môn biết."
Mục Trích: "......"
Thì ra khối linh thạch này cũng chưa được đặt cược.
Sớm muộn gì cũng phải ám sát Ngu Bánh trôi kia.
Mục Trích đau đầu đi luyện kiếm, luyện nửa canh giờ rồi về Phiếm Giáng Cư gọi Thẩm Cố Dung rời giường.
Dọc đường đi, tất cả sư huynh gặp hắn đều nhiệt tình chào hỏi.
"Mục sư đệ, chúng ta đều cược cho đệ đấy. Sư huynh đặt cược một khối linh thạch."
"Ta cũng đặt ta cũng đặt, ta đặt nửa khối."
"Mục sư đệ nhất định phải thắng đó nha, bằng không sư huynh đến Tích Cốc Đan cũng không có mà ăn mất."
Mục Trích: "......"
Cho nên mới nói... Rốt cuộc vì sao đệ tử Ly Nhân Phong đều nghèo như vậy?
Ngay cả Tích Cốc Đan cũng không có mà ăn, thế sao còn xây cái bia Giới Linh ngốn cả đống linh thạch kia?
Thắc mắc này theo Mục Trích suốt mười năm.
Khó trách trước kia Ly Tác sư huynh nói đánh cược cho vui. Nếu muốn đánh cược lớn, đám sư huynh keo kiệt kia của hắn cũng không thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy.
Mục Trích bước nhanh về Phiếm Giáng Cư, Thẩm Cố Dung lại dậy sớm hơn bình thường.
Hoa Tịch Vụ trong sân đã nở một lần nữa, Thẩm Cố Dung một thân bạch y, đang đứng bên vườn hoa, khẽ rủ mi mắt nhìn chăm chú một cụm hoa nhỏ trên tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Mục Trích thấy cảnh này, không hiểu sao đầu quả tim chợt tê dại, hắn nhẹ chân nhẹ tay đi tới, như sợ quấy rầy y.
"Sư tôn."
Ngón tay Thẩm Cố Dung bỗng cuộn lại, nắm chặt cụm hoa kia trong lòng bàn tay.
Y nghiêng đầu, bình thản nói: "Con đã về rồi."
Mục Trích gật đầu, đi lên trước nói: "Sư tôn lại đeo ngược băng tiêu."
Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu, nghe Mục Trích nói một câu "Mạo phạm", sau đó nâng tay cởi băng tiêu của y xuống, một lần nữa đeo lên.
Thẩm Cố Dung từ nhỏ cẩm y ngọc thực, được người hầu hạ thành quen, yên tĩnh đứng đó chờ Mục Trích đeo xong băng tiêu cho y.
Mãi đến khi Mục Trích chỉnh xong, lui về sau nửa bước, lúc này Thẩm Cố Dung mới định thần, rằng người trước mắt không phải gã sai vặt bên người y, mà là đồ đệ y.
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, xấu hổ đỡ băng tiêu, ngập ngừng nói cảm ơn.
[ Ngươi đứt tay đứt chân hay sao mà đeo cái băng tiêu cũng cần phải có đồ đệ hỗ trợ? ] Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Sớm muộn ngươi cũng chết vì lười. ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích cũng không cảm thấy Thẩm Cố Dung lười biếng là bao. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã cảm thấy thích thú với việc phụng dưỡng cuộc sống hằng ngày của sư tôn hắn.
Loại tâm tư kiểm soát nho nhỏ này khiến Mục Trích bất giác hơi mê muội, hận không thể kiểm soát sư tôn hắn từ trong ra ngoài.
Chuông sớm vang lên, Thẩm Cố Dung ném hoa Tịch Vụ đã vò nát trong tay xuống, nhíu mày nói: "Đổi hoa trong sân đi."
Mục Trích ngẩn ra.
Từ khi Thẩm Phụng Tuyết vào Ly Nhân Phong vẫn luôn ở tại Phiếm Giáng Cư. Từng nghe Trưởng lão Giới Luật Đường Ly Nhân Phong nói rằng hoa Tịch Vụ trong viện Phiếm Giáng Cư kia chưa bao giờ úa tàn, Thẩm Phụng Tuyết còn từng đến Phong Lộ Thành tìm sương sớm ngày ngày tưới thành linh nhưỡng*(vùng đất có linh), có thể giúp hoa Tịch Vụ bốn mùa đều nở rộ.
Khi còn bé Mục Trích từng mấy lần gặp qua sư tôn ngạo tuyết lăng sương kia một thân cô tịch bi thương đứng trong viện, rủ mi mắt nhìn hoa Tịch Vụ nở khắp viện, hệt như dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Cố Dung, yên tĩnh nhìn chằm chằm biển hoa kia đến mất hồn, tựa hồ giây tiếp theo sẽ lập tức rơi lệ.
Liên tưởng đến cố nhân tên "Tịch Vụ" trước kia Thẩm Cố Dung từng nhắc...
Mục Trích thử hỏi: "Sư tôn không thích sao ạ?"
Thẩm Cố Dung nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Không phải không thích, chỉ là cảm thấy không cần."
Thật giống như nội tâm luôn trống rỗng tựa hồ bị thứ gì đó lấp đầy, y không cần dựa vào vật chết hư vô mờ mịt này để tự ủi an.
Đây là ý thức còn sót lại của Thẩm Phụng Tuyết, nhưng Thẩm Cố Dung lại không hề để ý tới. Y chỉ cảm thấy loại ý thức này y không bài xích nên chưa từng suy nghĩ sâu xa.
Thấy vẻ mặt Thẩm Cố Dung càng ngày càng giống dáng vẻ cô tịch bi thương Mục Trích từng thấy khi còn bé kia. Hắn vội vàng nói: "Vâng, đệ tử đổi giúp ngài. Ngài muốn đổi thành cây gì?"
Quả nhiên, bi thương Thẩm Cố Dung còn chưa ấp ủ thành hình đã tan ngay tức khắc.
Y nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Mặc trúc đi."
Mục Trích nói: "Đổi thành mặc trúc hết sao?"
Tuy mặc trúc khó tìm, nhưng dựa vào thế lực Ly Nhân Phong thì có thể tìm được không ít.
Thẩm Cố Dung gật đầu, y vuốt ve tua rua xiêu vẹo trên đai lưng, nhíu mày nói: "Chọn đại mỗi loại mấy hạt giống, để ta làm một cây sáo trúc là được rồi, những cái khác tùy con."
Mục Trích nghe vậy, khóe môi hơi giật. Làm sáo trúc? Đây là lại tính gây họa cho lỗ tai ai vậy?
Sao sư tôn hắn vẫn chưa quên được chuyện này thế?
Chuông sớm vang lên hồi nữa, Mục Trích thở dài thắt gọn đai lưng cho Thẩm Cố Dung, dẫn y tới đài tỷ thí.
Ngày thứ ba chỉ có một trận tỷ thí, đó là trận Mục Trích đấu với Thanh Ngọc.
Chẳng quan tâm bản thân sắp lên đài, Mục Trích vẫn đưa Thẩm Cố Dung vào phòng trong lầu các, pha xong ấm trà cho y mới quỳ một gối xuống đất, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, con sẽ thắng."
Thẩm Cố Dung bình thản nói: "Được, ta ở đây xem."
Mục Trích nhẹ nhàng cười, hơi cúi đầu.
Thẩm Cố Dung chớp mắt vài cái, nghĩ thầm: Muốn làm gì đây?
Vành tai Mục Trích đỏ bừng, vừa điên cuồng phỉ nhổ chính mình, vừa mím môi, gắng hết sức không nhúc nhích.
Lúc này Thẩm Cố Dung mới hiểu rõ, nghĩ thầm: [ Đây là muốn xoa đầu sao? ]
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Cố Dung mềm mại.
[ Thật là ngoan quá đi! ] Thẩm Cố Dung vui rạo rực trong lòng, nhấc tay nhẹ nhàng xoa đầu Mục Trích.
"Đi thôi." Thẩm Cố Dung nói: "Sư tôn chờ con trở về."
Mục Trích lúc này mới đỏ mặt thỏa mãn cầm lấy Cửu Tức Kiếm, không dám nhìn Thẩm Cố Dung, cúi đầu bước nhanh rời đi.
Cửu Tức chậc chậc chậc: "Ngươi ở trước mặt sư tôn đúng là ngoan thật nha, khác hoàn toàn lúc ở trước mặt người ngoài."
Mục Trích thay đổi sắc mặt rất nhanh, vừa ra khỏi phòng trong, mặt hắn đã không còn cảm xúc, kể cả gặp Hề Cô Hành cũng chỉ cung kính thi lễ, không có lấy một biểu cảm dư thừa.
"Bớt nói lời vô nghĩa đi, phiền phức."
Cửu Tức bĩu môi: "Cứ nhắc đến sư tôn ngươi là ngươi lại hung dữ với ta. Phải chăng ngươi yêu mến sư tôn mình?"
Mục Trích không thể tin nổi mở lớn đôi mắt, hắn nổi giận nói: "Làm càn! Loại lời đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói?!"
Cửu Tức bị hung dữ đến cực kỳ tủi thân, lúng ta lúng túng nói: "Ta chỉ nói bừa như vậy, ngươi phản ứng quá khích thế làm gì. Không biết còn tưởng rằng ngươi bị chọc trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận cơ đấy."
Mục Trích: "......"
Chỉ bằng một câu ngắn ngủi, Mục Trích đã không thể tự kiểm soát bản thân nhớ tới cảnh kiều diễm trong mơ bị mình gắng sức quên đi kia.
Trong mơ, thiếu niên Thẩm Cố Dung tóc đen đồ đỏ nằm trên chiếc giường êm ái, thân hình mềm mại mặc hắn muốn làm gì thì làm. Mục Trích mơ màng hồ đồ như bị mị ma dụ dỗ, sau khi tỉnh lại phải tự trách hồi lâu mới dằn được tâm tư đại nghịch bất đạo kia xuống. Giờ Cửu Tức lại khơi gợi lên điều đó tiếp.
Mục Trích nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Ta là đệ tử, sao có thể có lòng mơ ước đến sư tôn, loại lời nói điên cuồng trái với lẽ thường này tuyệt đối không được phép thốt ra trước mặt người ngoài."
Cửu Tức không hiểu chuyện nữ nhi tình trường lắm, đành phải nói: "Được thôi."
Mục Trích lạnh mặt lên đài tỷ thí.
Ôn Lưu Băng đã chờ đến mất hết kiên nhẫn, nhìn thấy hắn tới, lục thân không nhận nói: "Ngươi mà muộn một tức nữa thôi, ta sẽ phán ngươi nhận thua."
Mọi người: "......"
Mục Trích đã sớm quen với tính tình sấm rền gió cuốn này của đại sư huynh hắn, cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu xem như bồi tội.
Thanh Ngọc thấy Mục Trích tới thì cầm Loan Cốt Đao, tung người nhảy lên đài tỷ thí.
Hai người vừa đi lên, mọi người trên khán đài phía dưới lập tức hoan hô một trận, mỗi người hô một kiểu:
"Mục sư đệ! Mục sư đệ uy vũ!"
"Thanh Ngọc, nếu ngươi không thắng được hắn thì đừng có về Yêu tộc!"
"Mau lên chút, mau lên chút! Mau đánh đi!"
"Xông lên Mục sư đệ! Vì một khối linh thạch của sư huynh!"
Thanh Ngọc không chút để ý tới lời người khác, hắn chỉ cảm thấy trên đài có từng trận gió lạnh thổi qua. Hắn giật giật tai hồ ly, nhướng mày nói: "Mục Trích này, ai chọc ngươi thế? Sao nhìn ngươi cứ như sắp đi giết người tới nơi?"
Cửu Tức Kiếm trực tiếp ra khỏi vỏ, Mục Trích lạnh lùng nói: "Ngươi dài dòng nhiều thế làm gì?"
Thanh Ngọc: "Ta nghe nói nhân loại các ngươi cực kỳ thích ôn chuyện, ta..."
Hắn còn chưa nói xong, Mục Trích đã không kiên nhẫn chém một kiếm tới, Thanh Ngọc vung Loan Cốt Đao lên đỡ, hai tiếng "Keng keng" đánh chệch kiếm ý khiến người ta sợ hãi sang một bên.
Trên đài tỷ thí có phù chú của Tố Tẩy Nghiên, dù hai người có ra tay luận bàn bừa bãi cũng không gây ra nửa phần vết tích trên đài. Mục Trích hoàn toàn không nương tay, Cửu Tức Kiếm đã được hắn điều khiển đến vô cùng thành thạo, sau khi chém ra kiếm ý còn cuốn theo một vùng sương mù đen nhánh.
Thanh Ngọc từ nhỏ đã rèn luyện khắp nơi trong Tam giới, xem như kiến thức rộng rãi, hắn nhìn sương mù vừa tan đi kia, "Ồ" một tiếng, kinh ngạc nói: "Đây là... Thanh kiếm kia của ngươi thế mà lại là hung kiếm."
Mục Trích không có thói quen nói chuyện phiếm khi giao đấu, Cửu Tức Kiếm bay vụt lên trời, một tách thành hai, đâm về phía Thanh Ngọc trong chớp nhoáng tựa mưa rơi.
'Xoạt xoạt' vài tiếng, đôi mắt của Thanh Ngọc thoắt cái biến thành màu vàng kim. Hắn rít gào một tiếng, hóa thành bản thể Cửu Vĩ Hồ khổng lồ tại chỗ, hai chiếc răng nanh nhòn nhọn đã biến thành răng nanh sắc nhọn. Chín đuôi ầm ầm vung lên, kiếm ý như mưa rơi thế mà bị chiếc đuôi cản trực tiếp được.
Mọi người trên khán đài xem đến trợn mắt há hốc miệng. Yêu chủ quan chiến trên khán đài cũng hơi nhíu mày.
Phong Quân kinh ngạc nói: "Thanh Ngọc vậy mà tu luyện ra yêu tướng?"
Đây cũng là lần đầu tiên Yêu chủ thấy. Ông ta cười gượng gạo, không nhiều lời.
Chuyện Thanh Ngọc không thể nào tu luyện thành yêu tướng, cũng không thể thu lại tai hồ ly mọi người trong Tam giới đều biết. Lần này không biết hắn tìm được cơ duyên ở đâu, yêu tướng tu luyện ra còn cường hãn hơn cả Cửu Vĩ Hồ huyết thống thuần khiết.
Thẩm Cố Dung trên lầu cũng kinh sợ.
Ngoại trừ lần Mục Trích săn giết man thú sau khi Thẩm Cố Dung xuất quan đó. Mục Trích trước mặt y vẫn luôn phúc hậu vô hại, ôn nhuận như ngọc, lúc này chợt mặt đằng đằng sát khí xuất kiếm khiến Thẩm Cố Dung bị hoảng sợ, thật giống như cún con luôn làm nũng làm nịu trước mắt mình đột nhiên biến thành sói khổng lồ có thể một ngụm cắn đứt nửa đầu mình.
Còn tiểu hồ ly bé xíu chơi đùa tua rua lụa trong lòng y hôm qua cũng biến thành tòa núi nhỏ, một móng vuốt cũng có thể chụp y xuống đất.
Thẩm Cố Dung sờ dải lụa bên thắt lưng, vẫn cảm thấy mấy thứ có thể biến thành người ở Tu Chân Giới thật sự quá kích thích trái tim y.
Thẩm Cố Dung ở trên xoa xoa ngực, phía dưới đã giao đấu vô số chiêu.
"Rầm rầm rầm", "Keng keng keng", mọi người trên khán đài tuy được phù chú cản giúp linh lực lan đến, nhưng tiếng động khi bọn họ giao đấu quá lớn, làm người ta chấn động đến ngã trái ngã phải.
Cuối cùng vẫn là Ôn Lưu Băng tiến lên, tạo ra một đạo kết giới, mọi người mới dễ chịu hơn chút.
Nguyên hình của Thanh Ngọc quá lớn, Mục Trích trước mặt cao chưa tới móng vuốt hắn mà lại có thể dựa vào một thanh Cửu Tức Kiếm, mạnh mẽ quyết đoán ngăn cản công kích của Cửu Vĩ Hồ, nhìn qua còn có vẻ chiếm thế thượng phong.
Mục Trích mặt không cảm xúc, thanh y bị gió thổi bay phất phới.
Chiêu kiếm của hắn là do Hề Cô Hành dạy, từng chiêu sắc bén mang theo sát khí, kiếm quang trắng toát đan xen quanh thân, trên đài tỷ thí thoáng như nổi một trận tuyết lớn.
Mắt thú lớn của Thanh Ngọc nhìn chằm chằm hắn, điều khiển Loan Cốt Đao chém về phía Mục Trích. Yêu tướng khổng lồ tựa kim tuyến sắc bén như du long quấn nhau, lao tới chỗ Mục Trích.
Hai người ngươi tới ta đi, chiêu chiêu đều tàn nhẫn tới mức hận không thể đánh đối phương một đòn mất mạng.
Thẩm Cố Dung xem đến ngón tay hơi run run, nhíu mày lại. Hai đứa nhỏ này đang tính giết chết đối phương sao? Ra tay tàn nhẫn như vậy?
Đúng lúc này, một đạo linh lực yêu tu đánh xuống đầu Mục Trích. Mục Trích bất giác nghĩ tới thảm trạng lần trước bị Thanh Ngọc hố cho đeo tai hồ ly ba ngày, không kịp triệu tới Cửu Tức Kiếm, lập tức giơ tay ngưng tụ linh lực, hung hăng đập thẳng vào linh lực Yêu tộc kia.
Dưới trận gió phần phật, một tiếng động mỏng manh vang lên, tựa hồ thứ gì đó bị đánh nát.
Một ít vụn đỏ chậm rãi rơi xuống từ trong tay áo Mục Trích, vụn đỏ kia khiến đồng tử Mục Trích co rụt lại.
Đó là hạt châu Mộc Hoạn Thẩm Cố Dung đưa cho hắn khi còn bé.
Cửu Tức Kiếm trở về trong tay Mục Trích. Hắn siết chặt kiếm, vung tay chém phăng linh lực yêu tu bao vây quanh mình, hơi nhón mũi chân nhảy tới trước mặt Thanh Ngọc, hung hăng chém một kiếm xuống, hoàn toàn lơ đi Loan Cốt Đao đang đâm tới lưng hắn.
Gần như cùng lúc đó, Cửu Tửu Kiếm chém vào người Thanh Ngọc, Loan Cốt Đao tuyết trắng kia cũng lập tức đâm xuyên qua bờ vai hắn, tia máu lập tức văng khắp nơi.
Ôn Lưu Băng thoắt cái đứng dậy.
Gương mặt Thẩm Cố Dung phát lạnh, ngay cả đường xuống lầu cũng không đi, lập tức phiêu diêu nhảy ra khỏi cửa sổ, bạch y tung bay, chỉ giây lát đã đáp xuống bên Ôn Lưu Băng.
Ôn Lưu Băng gật đầu: "Sư tôn."
Mục Trích dường như đang rơi vào trạng thái điên cuồng, tựa hồ chỉ muốn đạt được mục tiêu, hoàn toàn mặc kệ thân nhiễm máu tươi, mặt không cảm xúc đánh úp về phía Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc cũng là tên không sợ chết, không sợ đổ máu, đồng tử hơi dựng lên, càng hưng phấn hơn mà co lại thành một cây châm mảnh, rất có loại khí thế không chết không ngừng.
Những người khác trên khán đài cũng xem đến hàm răng ê ẩm, sôi nổi chụm đầu ghé tai nói chuyện với nhau, có vẻ bị sự tàn nhẫn của hai người này làm kinh sợ không thôi.
Thẩm Cố Dung nhìn nửa người Mục Trích toàn máu, nhíu mày nói: "Có thể dừng lại không?"
Ôn Lưu Băng chịu trách nhiệm thứ hạng trong Đại hội Xiển Vi, cực kỳ công minh liêm chính: "Không thể."
Thẩm Cố Dung sắp nhíu sát hai đầu lông mày lại với nhau: "Nhưng đấu pháp của hai đứa thế này liệu có xảy ra chuyện không?"
Ôn Lưu Băng nghiêm mặt nói: "Tu đạo vốn đã nghịch thiên, nếu chết..."
Thẩm Cố Dung không thể nhẫn nhịn nổi nữa, thụi khuỷu tay vào bụng dưới Ôn Lưu Băng, cắt ngang lời hắn.
"Câm miệng."
Ôn Lưu Băng nghe lời câm miệng, hắn lấy một đài sen từ trong tay áo ra: "Sư tôn, ăn hạt sen không?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung không thể tin nổi nhìn hắn. Sư đệ ngươi sắp phải chết trên đường tu đạo, ngươi thế mà còn tâm trạng nhàn nhã thoải mái ăn hạt sen?
Ôn Lưu Băng vô tư nói: "Không chết được, nếu tình hình quá nghiêm trọng, con sẽ ra tay ngăn cản."
Thẩm Cố Dung vẫn trừng hắn.
Bằng vào đấu pháp không muốn sống của hai người này, thắng bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Mục Trích cả người tắm máu, vẻ mặt hờ hững tựa ác quỷ bò lên từ địa ngục. Linh lực trên thân Cửu Tức Kiếm đã tràn ngập sương đen, ngưng tụ thành mũi tên nhọn đánh tan linh lực yêu tu của Thanh Ngọc.
Đồng tử dựng thẳng của Thanh Ngọc co rụt lại, chưa kịp ngưng tụ linh lực đã bị linh lực bộc phát của Mục Trích quét thẳng sang đài tỷ thí bên cạnh.
Mọi người kinh hô một tiếng theo bản năng.
Thanh Ngọc trong yêu tướng trực tiếp bị đánh trở về hình người, hắn "Chít" một tiếng, lăn hai vòng, khó khăn lắm mới không rớt xuống đài tỷ thí.
Thanh Ngọc nhìn mặt đất cách mình chỉ có nửa tấc, thở hồng hộc: "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là rớt..."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tai hồ ly của Thanh Ngọc lập tức dựng lên.
Hắn run rẩy hơi nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Mục Trích.
Mục Trích đứng bên cạnh hắn, nhìn xuống hắn từ trên cao, khắp người đằng đằng sát khí.
Thanh Ngọc: "......"
Thanh Ngọc cười khoe mẽ: "Chít."
Mục Trích không dao động, một chân đạp hắn xuống.
Thanh Ngọc: "......"
... Xuống rồi.
Thẩm Cố Dung đang ăn hạt sen cách đó không xa lập tức vỗ chân Đại đồ nhi:
"Thắng!"
Mọi người Ly Nhân Phong sững sờ một chốc, sau đó nhiệt liệt hoan hô:
"Mục sư đệ!"
"Sư đệ uy vũ a a a!"
"Vẻ vang Ly Nhân Phong chúng ta!"
"Một khối linh thạch của ta cuối cùng cũng không lãng phí rồi!"
Ôn Lưu Băng bị y đập đến rơi hết hạt sen. Hắn gật đầu, đứng dậy nói:
"Quán quân Đại hội Xiển Vi năm nay là Mục..."
Hắn còn chưa nói xong, Hề Cô Hành bỗng ra khỏi lầu các, lạnh lùng nói: "Mau rời khỏi đài tỷ thí ngay!"
Thẩm Cố Dung sửng sốt, chưa định thần đã cảm giác được mây đen giăng đầy chân trời. Ngay sau đó từng trận sấm sét nổ vang, mưa to rơi xuống rào rào.
Biến cố trong nháy mắt, sắc mặt Ôn Lưu Băng trở nên lạnh lẽo.
Đây là lôi kiếp.
Hắn hoảng sợ nhìn về phía Mục Trích đã nhắm mắt đả tọa trên đài tỷ thí.
Mục Trích thế mà sắp đột phá Nguyên Anh!
Ôn Lưu Băng lập tức sơ tán mọi người đang ríu rít.
Chỉ lát sau, mọi người trên khán đài đã rời đi hết, chỉ còn lại mình Mục Trích.
Ôn Lưu Băng giữ chặt tay Thẩm Cố Dung, lo lắng nói: "Sư tôn, ngài vẫn nên cách xa một chút thì hơn."
Thẩm Cố Dung căng thẳng hỏi: "Lôi kiếp... Nguyên Anh có phải rất nguy hiểm hay không?"
Biến cố này khiến Thẩm Cố Dung hoàn toàn luống cuống. Ở trong sách Mục Trích vốn không hề đột phá Nguyên Anh, đến tận khi Thẩm Phụng Tuyết chết, hắn vẫn không biết rốt cuộc tu vi của Mục Trích đến đâu.
Lôi kiếp Nguyên Anh thình lình xuất hiện hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Thẩm Cố Dung.
Trong trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết, từ sau Nguyên Anh, tuy nói tu vi chênh một bước cách một rãnh trời, nhưng lôi kiếp cũng cùng cấp độ. Số người ngã xuống trong quá trình từ Kim Đan thăng lên Nguyên Anh là vô kể.
Một đòn sấm sét đánh xuống, Thẩm Cố Dung bị dọa sợ đến khẽ run.
Ôn Lưu Băng lập tức bảo vệ y, nói: "Không chết được. Nếu hắn có thể chịu được chín đạo lôi kiếp mây bạc thì sẽ một bước lên trời."
Thẩm Cố Dung: "Nhưng nếu hắn không vượt qua..."
Ôn Lưu Băng nói: "Vậy thì thân tử đạo tiêu."
Thẩm Cố Dung: "......"
Mặt mũi Thẩm Cố Dung trắng bệch, Ôn Lưu Băng an ủi y: "Mấy năm nay sư tôn cho Mục Trích rất nhiều Linh Khí, bên trong nhẫn trữ vật mười năm trước ngài kêu con đưa cho hắn cũng có một Linh Khí hộ thể thượng đẳng, có thể chặn lại một đòn của lôi kiếp."
Thẩm Cố Dung ngạc nhiên. Chính y cũng quên mất điều này, y đã cho Mục Trích một chiếc nhẫn trữ vật sao?
Có điều hình như trước khi Thẩm Phụng Tuyết nhận đồ đệ cũng từng cho Mục Trích rất nhiều Linh Khí tốt nhất.
Tưởng tượng như vậy, lúc này Thẩm Cố Dung mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lôi kiếp mây bạc vẫn tụ tập trên đỉnh đầu Mục Trích, tựa hồ tiếp theo có thể lập tức giáng xuống một tia sét bạc.
Thẩm Cố Dung vẫn luôn hít thở không thông, căng thẳng tột độ, đành phải tiếp tục cầm đài sen bóc hạt sen bỏ vào miệng, dự định dời đi lực chú ý.
Hề Cô Hành cách đó không xa nói: "Thập Nhất, đệ đứng gần như thế là muốn bị sét đánh sao?"
Thẩm Cố Dung đang căng thẳng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói xung quanh, Hề Cô Hành biết trên người y có kết giới hộ thể của sư tôn, cũng không quan tâm đến y nữa, quay lưng đi tìm Tố Tẩy Nghiên.
Không lâu sau, đạo lôi kiếp thứ nhất tựa dao đã mài sắc, cuối cùng cũng đánh xuống.
Một tiếng sấm sét kinh thiên động địa vang lên, tia sét màu bạc như có thể xé toạc một lỗ hổng trên màn trời, cuồng phong gào thét, mưa gió mịt mùng.
Thẩm Cố Dung căng thẳng nhìn chằm chằm vào hướng tia sét kia đánh xuống. Nhưng ngoài dự kiến của mọi người chính là khi tia sét kia sắp đánh xuống đầu Mục Trích thì bỗng như bị lưỡi dao sắc bén tách ra thành hai, mỗi nhánh lôi điện đánh thẳng về một phía.
Sấm sét đánh xuống, tiếng vang ầm ầm.
Một nửa tia sét đánh vào người Mục Trích, một nửa còn lại tách ra...
Chuẩn xác giáng thẳng vào đầu Thẩm Cố Dung đang ăn hạt sen một bên.
Thẩm Cố Dung: "......"
Ôn Lưu Băng: "......"
Kết giới hộ thể của Thẩm Cố Dung đột ngột xuất hiện, trực tiếp ngăn cản lôi kiếp kia ở bên ngoài, khí thế lôi kiếp không giảm, lực lượng còn sót lại đánh thẳng vào làm dập nát hạt sen trên ngón tay Thẩm Cố Dung, bột phấn phả đầy mặt y.
Thẩm Cố Dung: "......"
Mặt Thẩm Cố Dung dại ra, mãi lâu sau vẫn chưa hồi hồn.
Vì... vì sao... lại đánh ta chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top