Chương 36: Luyện Hóa Linh Lực
Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................
Thẩm Cố Dung choáng váng hai ngày, cuối cùng cũng hoàn toàn tiếp thu sự thật rằng có lẽ mình sẽ phải chờ trong quyển sách này mười năm.
Khi Tố Tẩy Nghiên hỏi y có dự định để Triều Cửu Tiêu giúp mình luyện hóa linh lực Phượng hoàng hay không, Thẩm Cố Dung bỗng nghĩ thông suốt.
"Ta phải chờ trong quyển sách này mười năm còn không sợ, chẳng lẽ lại đi sợ con rắn tầm thường kia sao?"
Thẩm Cố Dung gật đầu đồng ý ngay, rất có khí thế khẳng khái chịu chết.
Ngày đi tìm Triều Cửu Tiêu, Hề Cô Hành và Lâu Bất Quy đều đến "tiễn đưa" y.
Hề Cô Hành nói: "Chỗ Lục sư đệ vừa khéo có bán quan tài, ta đã bảo đệ ấy làm riêng cho đệ chiếc quan tài tốt nhất. Đừng sợ, lần này không tốn tiền, Lục sư đệ vui mừng phấn khởi, còn tự mình đi chọn quan tài cho đệ."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung càng sợ hãi hơn.
Lâu Bất Quy đưa gói thuốc độc tự làm cho Thẩm Cố Dung: "Nếu hắn muốn nuốt đệ thì đệ hãy siết chặt gói thuốc này. Trong đây là thuốc độc liều mạnh, đủ để khi đệ vào bụng hắn có thể cùng hắn đồng quy vu tận."
Thẩm Cố Dung: "......"
Không... không thể đi!
Tố Tẩy Nghiên đứng bên cạnh, trên mặt đầy vẻ "Sơn môn ta quả nhiên hòa thuận, huynh hữu đệ cung"*(hữu: thân thiết, cung: kính cẩn), thái độ mừng vui.
Thẩm Cố Dung được Hề Cô Hành và Lâu Bất Quy "an ủi" một lượt, sợ tới !nỗi chân không đứng vững.
Phong Vũ Đàm ngày thường yên lặng tĩnh mịch, bởi vì có Giao Long tiến vào nên không một loài động vật nào dám tiếp cận trong phạm vi một dặm. Ấy vậy mà hôm nay không hiểu sao từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng động ầm ĩ phát ra trong Phong Vũ Đàm.
Hai chân Thẩm Cố Dung nhũn ra, ngẩng đầu nhìn Tố Tẩy Nghiên tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tố Tẩy Nghiên dịu dàng an ủi y: "Ngũ sư đệ chỉ hơi cáu kỉnh lúc vừa ngủ dậy thôi, đừng sợ."
Thẩm Cố Dung: "......"
Tính tình Triều Cửu Tiêu vốn đã nóng nảy như vậy, giờ lại cáu kỉnh lúc vừa ngủ dậy. Đây chẳng phải phun lửa luôn hay sao?!
Thẩm Cố Dung run cầm cập. Thẩm Cố Dung nơm nớp lo sợ. Chờ tới khi đi vào Phong Vũ Đàm, cả người y đã treo trên eo Tố Tẩy Nghiên, mũi chân không dám chạm đất.
Tố Tẩy Nghiên cười nói: "Tới rồi, Thập Nhất."
Thẩm Cố Dung nghẹn ngào nói: "Sư tỷ..."
Tố Tẩy Nghiên vuốt ve đầu nhỏ của y, nói: "Chết sớm hay chết muộn thì vẫn phải chết thôi, Thập Nhất à."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung đang do dự xem có nên nhảy xuống khỏi người sư tỷ y hay không thì một giọng trầm thấp chợt vang lên bên tai:
"Cút, đừng làm ồn đến ta."
Cả người Thẩm Cố Dung cứng đờ, càng ôm chặt Tố Tẩy Nghiên hơn.
Tố Tẩy Nghiên bế Thẩm Cố Dung, bị mắng cút cũng không tức giận, lên tiếng: "Là ta."
Hắn thả Thẩm Cố Dung xuống đất, Thẩm Cố Dung đã chuẩn bị tốt tâm lý, không tiếp tục mặt dày mày dạn bám lấy Tố Tẩy Nghiên nữa.
Thẩm Cố Dung giả bộ bình tĩnh, thong thả quay người nhìn về phía Phong Vũ Đàm cách đó không xa.
Trong Phong Vũ Đàm, Triều Cửu Tiêu đã nhô nửa thân mình ra khỏi u đàm, con rắn này dường như đang cuộn thành hai vòng, cái đầu khổng lồ gối lên đuôi Giao Long của mình, lúc này mới thong thả mở mắt.
Giao Long tuy không phải rồng nhưng lại có khả năng hô mưa gọi gió, tính tình dữ dằn. Đôi mắt rét lạnh màu lam đậm mở to như từng trận mưa rền gió dữ đang thổi quét trong mắt, cuốn theo khí thế thô bạo đặc quánh ập vào mặt.
Con ngươi Triều Cửu Tiêu lạnh căm căm, giọng nói chứa đựng sự chán ghét tựa xé không khí mà đến:
"Thẩm Thập Nhất, không muốn chết thì cút đi."
Thẩm Cố Dung kêu trời khóc đất trong lòng, ngoài mặt lại trầm tĩnh như nước, chẳng mảy may dao động.
Tố Tẩy Nghiên cũng cực kỳ bình tĩnh, kể lại ngọn nguồn sự việc, cuối cùng nói: "Sư tôn đã biết chuyện này, ra lệnh bắt ta phải hỗ trợ Thập Nhất hóa hình."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tố Tẩy Nghiên nháy mắt với y, làm khẩu hình: Dọa hắn.
Vốn dĩ Triều Cửu Tiêu sắp mất hết kiên nhẫn, nghe được một nửa đã nóng nảy vung đuôi Giao Long từ trong Phong Vũ Đàm ra đánh tới. Đến khi nghe thấy câu cuối cùng, cái đuôi hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi rụt về.
Thẩm Cố Dung mặt mày như nước lặng đứng kia, trên thực tế hai chân đã bắt đầu nhũn ra.
Triều Cửu Tiêu im lặng một lát, thân hình nhoáng lên. Phút chốc biến thành một nam nhân tuấn mỹ không mặc đồ.
Nửa thân mình hắn ngâm trong nước, lười nhác dựa vào tảng đá lớn bên Phong Vũ Đàm. Một đôi mắt lam đậm hẹp dài lạnh lẽo quét qua Thẩm Cố Dung, rồi lại dời đi rất nhanh, tựa hồ liếc thêm chút nữa sẽ ô uế hai mắt hắn.
Tố Tẩy Nghiên ho khan một tiếng, nói: "Sư đệ, đệ lại quên mặc y phục rồi."
Triều Cửu Tiêu nhíu mày, giọng nói trầm thấp: "Nhân loại các người thật phiền phức."
Lời tuy là vậy nhưng hắn vẫn nhấc chân đá một cái lên mặt nước, vô số bọt nước ngưng tụ thành một bộ áo đen. Hắn nhấc tay cầm lấy, tùy tiện khoác trên vai, che đi nửa người.
Tố Tẩy Nghiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi thấp đầu xuống, vành tai đỏ bừng: "Sư đệ, đệ mặc nghiêm chỉnh đi."
Triều Cửu Tiêu phát phiền, nóng nảy nói: "Ta đã mặc xong rồi."
Tố Tẩy Nghiên đành phải chạy tới, nhắm nửa con mắt, nhấc vạt áo đã tuột xuống quá nửa bả vai của Triều Cửu Tiêu lên, thành thạo thắt đai lưng chỉnh vạt áo cho hắn.
Tuy rằng trên mặt Triều Cửu Tiêu đầy Lệ khí nóng nảy nhưng hắn vẫn cố kìm nén không phát tác, cau mày để Tố Tẩy Nghiên mặc xong quần áo cho mình.
Mặc xong y phục, Triều Cửu Tiêu kéo kéo vạt áo bó vào kín mít, nhíu mày nói: "Xiêm y thật phiền phức."
Tố Tẩy Nghiên nhỏ giọng nói: "Nhưng nam nữ khác biệt mà."
Triều Cửu Tiêu đành phải miễn cưỡng thôi không lay vạt áo nữa.
Tay hắn chống đầu, hai chân vắt chéo, quần áo vừa mới mặc xong lại hơi tách ra, để lộ một đôi chân thon dài như ngọc. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Cố Dung một cái, nói: "Khó trách trên người y lại có mùi thối."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thối cái gì? Ngươi nói rõ xem nào!
Giao long và Phượng hoàng luôn đối đầu, lần nào gặp mặt cũng lao vào đánh nhau. Ngửi thấy khí tức của linh lực Phượng hoàng trên người Thẩm Cố Dung, nét mặt Triều Cửu Tiêu càng lộ rõ vẻ bực bội.
"Muốn ta luyện hóa giúp y?"
Tố Tẩy Nghiên gật đầu.
Triều Cửu Tiêu nheo mắt lại, đột nhiên sảng khoái mà nói: "Được thôi."
Kể cả khi Triều Cửu Tiêu đã đồng ý thì Thẩm Cố Dung vẫn không nơi lỏng cảnh giác. Bởi vì từ bản năng của mình, y biết chắc chắn sau đó tên này sẽ đưa ra yêu cầu vô lý nào đó.
Quả nhiên, đuôi mắt hẹp dài của Triều Cửu Tiêu hơi nhướng lên, vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, để lộ ra hai răng nanh lớn.
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung, âm cuối kéo dài hơn chút, khóe môi nhếch lên, cười như không cười nói: "Cầu xin ta đi."
Thẩm Cố Dung: "......"
Tố Tẩy Nghiên hơi xấu hổ, Thẩm Phụng Tuyết và Triều Cửu Tiêu trước nay đều không vừa mắt nhau. Loại thích bỏ đá xuống giếng như Triều Cửu Tiêu chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ làm nhục Thẩm Phụng Tuyết như vậy.
Để một đại năng đắc đạo tu vi đỉnh cao phải nói ra chữ "Cầu xin"... nếu hiện giờ Thẩm Phụng Tuyết không trong dáng vẻ trẻ nhỏ thì chắc chắn hai người này đã đánh nhau rồi.
Tố Tẩy Nghiên đang suy nghĩ miên man xem nên giảng hòa giải vây thế nào thì bỗng nghe thấy giọng nói bình thản của Thẩm Cố Dung: "Cầu xin ngươi? Được thôi."
Thẩm Cố Dung thong thả ung dung lau Ngọc Tủy trong tay, nói chẳng hề bận tâm: "Nếu chỉ cần một câu cầu xin là có thể khiến sư huynh giúp Thập Nhất hóa hình, vậy khi xong việc ta chắc chắn sẽ báo hết công lao của Ngũ sư huynh với sư tôn."
Triều Cửu Tiêu: "......"
Tố Tẩy Nghiên: "......"
Vẻ mặt Tố Tẩy Nghiên quái dị, dường như không đoán ra Thẩm Thập Nhất luôn tỏ thái độ mọi việc đều không liên quan đến mình vậy mà cũng học được cách mách lẻo.
Sắc mặt Triều Cửu Tiêu phát lạnh, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Thẩm Cố Dung cười nói: "Chỉ là nói đúng sự thật về những vất vả của Ngũ sư huynh với sư tôn, để Ngũ sư huynh không bỏ uổng phần ý tốt này mà thôi. Không biết câu kia của Thập Nhất có tính là uy hiếp hay không?"
Tố Tẩy Nghiên cụp mắt nhịn cười.
Triều Cửu Tiêu trợn đôi mắt ẩn chứa mưa rền gió dữ bên trong. Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung hồi lâu, mới đứng dậy từ trong nước, áo đen phủ xuống thân hình cao ráo.
Hắn giẫm lên Phong Vũ Đàm chậm rãi tiến tới, nhìn Thẩm Cố Dung không chớp mắt, thuận miệng nói: "Được, ta đồng ý rồi, sư tỷ về trước đi."
Tố Tẩy Nghiên hơi lưỡng lự: "Đệ... Đệ giữ chừng mực chút."
Triều Cửu Tiêu cười lạnh lùng, lộ ra hai chiếc răng nanh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Dĩ nhiên rồi."
Lúc này Tố Tẩy Nghiên mới xoay người rời đi.
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, nội tâm lại kêu trời khóc đất: [ Sư tỷ! Sư tỷ đừng đi mà! Hắn muốn nuốt ta kìa! Ánh mắt hắn đang nuốt ta rồi nè!! ]
Sư tỷ cũng không có thuật đọc tâm y như Mục Trích, rời đi cực kỳ tiêu sái.
Chẳng mấy chốc, trong Phong Vũ Đàm to như vậy chỉ còn lại hai người.
Triều Cửu Tiêu đã tới trước mặt Thẩm Cố Dung, nhìn xuống từ trên cao, chợt cười nói: "Thập Nhất sư đệ, đến đây đi."
Thẩm Cố Dung: "......"
Ngươi đừng cười, ta sợ lắm.
Mặc dù Triều Cửu Tiêu bái nhập môn hạ tu đạo nhưng bản tính của hắn vẫn như cũ dưới sự dạy dỗ của Nam Ương Quân. Hắn chẳng hề thích mặc xiêm y nhân loại, thấy Tố Tẩy Nghiên rời đi thì cởi đồ luôn, không mặc gì đi vào Phong Vũ Đàm, chỉ có một đầu tóc đen che khuất hơn nửa thân thể mới miễn cưỡng không thành trần trụi giữa thiên nhiên.
Thẩm Cố Dung: "......"
Triều Cửu Tiêu quấn tóc dài sau người, vài sợi tóc đen nhánh dính lên má, lộ ra chút khí sắc, hắn nói với Thẩm Cố Dung: "Tới đây."
Thẩm Cố Dung lặng lẽ thở ra một hơi, lạnh nhạt nói: "Tới đâu?"
Triều Cửu Tiêu: "Trong nước."
Thẩm Cố Dung nói: "Bây giờ ta đang ở thân thể người phàm, không cách nào nín thở trong nước."
Con ngươi Triều Cửu Tiêu đảo một cái: "Vậy không phải càng tốt sao?"
Thẩm Cố Dung đang định lui về sau, đuôi Giao Long bỗng xông ra từ trong nước, nhẹ tênh cuốn lấy eo y ném thẳng vào u đàm.
Thẩm Cố Dung chưa kịp hét lên một tiếng sợ hãi, cả người đã chìm trong nước, hơi lạnh rét căm lập tức bao phủ khắp người, khiến y bất giác rùng mình.
Y gắng gượng mở mắt. Nửa thân trên của Triều Cửu Tiêu là người nhưng nửa thân dưới lại là Giao Long. Mái tóc dài như rong biển dập dềnh trong nước khiến hắn càng giống Thủy quỷ kéo người xuống nước hơn.
Triều Cửu Tiêu có thể thở trong nước như thường. Hắn híp mắt, xoay quanh Thẩm Cố Dung hai vòng, chợt tiến lên từ đằng sau Thẩm Cố Dung, ghé sát bên tai y, nói bằng giọng trầm thấp: "Ngươi có tài đức gì mà sư tôn lại thiên vị ngươi đến thế nhỉ?"
Không biết có phải Thẩm Cố Dung bị dọa sợ khiếp vía hay không, trái tim y tĩnh lặng, cũng không cảm thấy sợ hãi. Y nghiêng đầu, lạnh lùng liếc Triều Cửu Tiêu một cái, nghĩ thầm: Chỉ vì bản thiếu gia xinh đẹp như hoa thôi.
Trong đôi mắt màu lam sẫm của Triều Cửu Tiêu lấp đầy sự oán hận thô bạo: "Rất nhiều người cầu không được một cái liếc mắt của sư tôn, ngươi lại ruồng bỏ nó như giày rách. Thẩm Phụng Tuyết, ngươi coi bản thân ngươi là người phương nào?"
Đồng tử Thẩm Cố Dung hơi co lại. Vứt bỏ như giày rách?
Chẳng lẽ mối quan hệ của Nam Ương Quân và Thẩm Phụng Tuyết căng thẳng lắm hay sao?
Triều Cửu Tiêu thấy mặt mày y tái nhợt, trong lòng hơi sảng khoái, đuôi Giao Long vung qua, giáng một đòn mạnh lên bụng nhỏ của Thẩm Cố Dung, đánh y xuống thẳng đáy Phong Vũ Đàm.
Thẩm Cố Dung suýt phun ra một ngụm máu, nhịp thở hoàn toàn tan rã. Y vùng vẫy muốn bơi lên trên, lại bị Triều Cửu Tiêu ấn mạnh xuống đáy nước.
"Đừng nhúc nhích." Triều Cửu Tiêu lạnh lùng nói: "Quá trình luyện hóa linh lực Phượng hoàng mà gặp chút sai lầm thôi cũng đủ san phẳng toàn bộ Ly Nhân Phong. Ngươi muốn hại chết mọi người sao?"
Thẩm Cố Dung hung hăng trừng hắn một cái, nghĩ thầm: Luyện hóa thì luyện hóa, con mẹ nó chứ ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng hay sao?
Không biết có phải Triều Cửu Tiêu muốn trả thù riêng hay không, hắn ấn Thẩm Cố Dung xuống đáy nước tới khi mặt y dần trắng bệch mới giơ tay chạm vào ấn đường Thẩm Cố Dung, một luồng linh lực Yêu tộc bỗng chui vào.
Hai mắt Thẩm Cố Dung đồng thời mở lớn.
Linh lực Giao Long của Triều Cửu Tiêu cũng bá đạo lạ thường y như hắn, hoàn toàn không giống linh lực Hề Cô Hành tiến vào một cách ôn hòa, ngược lại còn tựa cuồng phong thổi quét quanh linh thức và linh mạch của Thẩm Cố Dung. Những nơi nó đi qua, linh lực Phượng hoàng ẩn giấu trong linh mạch đều bị cuốn hết vào.
Linh lực của Giao Long tựa gió lớn thổi qua, không lâu sau đã xua hết linh lực Phượng hoàng vào trong nguyên đan nơi đan điền của Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nhắm hai mắt lại, nguyên đan đã lâu không vận chuyển theo linh lực Phượng hoàng xâm nhập vào lập tức khởi động, không hề cần linh thức y điều động đã bắt đầu chủ động cắn nuốt linh lực Phượng hoàng.
Triều Cửu Tiêu đang trợ giúp y luyện hóa linh lực, trong quá trình không biết phát hiện ra điều gì, hắn đột ngột mở mắt, kinh ngạc nhìn Thẩm Cố Dung.
"Nguyên đan của ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung vẫn luôn nhắm chặt mắt chợt mở mắt. Y bỗng vươn tay bấu chặt lên vai Triều Cửu Tiêu, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Triều Cửu Tiêu chưa kịp phản ứng, nguyên đan Thẩm Cố Dung đã luyện hóa sạch sẽ linh lực Phượng hoàng, những linh lực đó không chỉ khiến Thẩm Cố Dung hóa thành nguyên thân trong chớp mắt mà lượng linh lực dư ra còn khiến tu vi y tăng thêm, chỉ thiếu một cơ duyên nữa là có thể phi thăng thành Thánh.
Linh lực Phượng hoàng dư lại kia quả thực đúng như lời Triều Cửu Tiêu nói. Nếu nó bộc phát tại Phong Vũ Đàm thì chắc chắn đủ để đánh vỡ Bia Giới Linh của Ly Nhân Phong.
Triều Cửu Tiêu nhất thời không ứng phó kịp, lập tức bị đạo linh lực kia đánh trúng bả vai, va 'uỳnh' một tiếng vào tảng đá lớn.
Triều Cửu Tiêu phun ra một ngụm máu.
Phong Vũ Đàm dù có bị cao thủ Nguyên Anh đánh một chưởng cũng không rung chuyển lấy một ly lúc này lại tựa như bị một cơn lốc thổi quét qua. Mặt nước nổi lên từng trận sóng gió mãnh liệt, những người khác trên Ly Nhân Phong cũng phải chịu một thoáng động đất.
Trên hồ nước trong Phong Vũ Đàm, Thẩm Cố Dung tóc bạc bồng bềnh, chầm chậm mở đôi mắt ra.
Triều Cửu Tiêu đã biến thành nguyên hình khổng lồ ở đáy u đàm, rít gào dữ tợn với Thẩm Cố Dung: "Thẩm Phụng Tuyết, tới chiến!"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung nhìn lại bản thân mình, khóe môi hơi giật giật.
Làm phiền, để ta tìm một bộ xiêm y trước đã.
Linh lực đã khôi phục hoàn toàn, Thẩm Cố Dung học theo biện pháp vừa rồi của Triều Cửu Tiêu, vung tay lên. Bọt nước hóa thành một bộ bạch y bao quanh thân thể thon dài.
Ăn mặc chỉnh tề rồi, Thẩm Cố Dung mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y không giống Triều Cửu Tiêu không biết xấu hổ, có thể mặt không đổi sắc trần truồng chạy ra ngoài như vậy.
Y nhìn thoáng qua Triều Cửu Tiêu, đánh giá tu vi hắn một lát, mới cười nhạo một tiếng, nói: "Ngươi đánh không lại ta."
Triều Cửu Tiêu lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ có nửa viên nguyên đan, có thể đánh được hay không chưa nói chắc chắn được."
Thẩm Cố Dung kinh ngạc, nửa viên nguyên đan? Vì sao lại chỉ có nửa viên nguyên đan?
Triều Cửu Tiêu tựa hồ nắm chắc thắng lợi, nhân lúc Thẩm Cố Dung đang ngẩn ngơ, hắn lập tức há miệng, muốn quang minh chính đại nuốt y vào trong bụng.
Chỉ là vừa mới tiến lên, cả người Triều Cửu Tiêu bỗng cứng đờ, nóng nảy nói: "Ngươi mang theo cái gì tới đây đấy?!"
Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn bộ đồ đỏ thắm rơi vãi một bên.
Y đột nhiên có dự cảm xấu, mặt không cảm xúc nói: "Thập sư huynh cho ta một gói thuốc độc, muốn ta đồng quy vu tận với ngươi."
Triều Cửu Tiêu: "......"
Triều Cửu Tiêu rít gào: "Nhãi con vô dụng!!!"
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng xuống nước, chở theo Thẩm Cố Dung trên tấm lưng to rộng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt ra khỏi Phong Vũ Đàm, cuốn theo một đống bọt nước lớn.
Một lát sau, khắp Phong Vũ Đàm chìm trong khói độc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top