Chương 35: Vén Mây Thấy Sương
Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................
Hề Cô Hành buông chén trà trong tay, đi đến bên cạnh Thẩm Cố Dung đang ngây ra như phỗng, học động tác lúc trước túm cổ áo y, sau đó cánh tay không nhúc nhích nữa, khoa trương nói: "Chậc, đúng là nặng thật, không tài nào xách lên nổi."
Thẩm Cố Dung: "......"
Không biết giới Tu Chân có loại động vật nào tên là "Chó" không, lòng Thẩm Cố Dung cảm thấy Hề Chưởng giáo quả thực rất phù hợp với cái tên này.
Lâu Bất Quy vậy mà tưởng thật, hắn vội vàng bế Thẩm Cố Dung lên ước lượng, mở to đôi mắt nói: "Ta bế được nè."
Thẩm Cố Dung: "......"
Mục Trích đứng một bên suýt nữa cười ra tiếng.
Thẩm Cố Dung sắp phát điên: "Nhị sư tỷ!"
Tố Tẩy Nghiên cười không thở nổi. Hắn ho khan một tiếng, giải cứu Thẩm Cố Dung khỏi tay Lâu Bất Quy, nói: "Đồ nhi của đệ tu vi quá thấp, linh lực không gánh nổi cho đệ hóa hình, chúng ta thử lại biện pháp khác đi."
Mục Trích bên cạnh cúi đầu.
Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua, kiễng chân vuốt ve mái tóc Mục Trích, nhỏ giọng nói: "Đồ nhi ta còn nhỏ, bây giờ đã lợi hại lắm rồi."
Ngón tay Mục Trích run lên.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không. Sư tôn hắn đối xử với hắn hệt như một bé con yếu ớt, chỉ cần hắn để lộ ra chút tủi thân, Thẩm Cố Dung lập tức như thể sợ hắn bị tổn thương, tìm mọi cách nhẹ giọng dỗ hắn.
Mục Trích mím môi. Tuổi hắn còn nhỏ nhưng đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm trí trưởng thành sớm là sự thật, bình thường nói mấy câu vốn chẳng thể dễ dàng làm tổn thương đến hắn. Tuy nhiên cảm giác được Thẩm Cố Dung dỗ dành thoải mái quá, khiến hắn gần như tham lam muốn nhiều hơn chút.
Nhiều hơn chút nữa thôi.
Nếu có thể dịu dàng độc chiếm toàn bộ tầm mắt của Thẩm Cố Dung, chỉ để cho mình hắn trong đó mà thôi...
Thẩm Cố Dung không nhận ra nội tâm sóng gió mãnh liệt của tiểu đồ nhi. Y nhìn sắc mặt Mục Trích đã tốt hơn, cảm thấy hắn không có vấn đề gì nữa thì cho Mục Trích đi về trước, tiếp tục quấn lấy Tố Tẩy Nghiên nghĩ cách giúp y.
Tố Tẩy Nghiên thử tiếp mấy biện pháp khác, giày vò Thẩm Cố Dung đến phờ phạc, vẫn không có hiệu quả.
Thẩm Cố Dung nằm bẹp trên bàn thở hổn hển, ủ rũ nói: "Sư tỷ, không thì hôm nay dừng ở đây đi?"
Tố Tẩy Nghiên đã nghĩ đến việc lấy ngân châm chọc linh mạch Thẩm Cố Dung, nghe vậy ngờ vực nói: "Không phải đệ muốn biến trở về sớm sao?"
Thẩm Cố Dung nhìn ngân châm dài trên tay Tố Tẩy Nghiên, mặt mũi trắng bệch, y lúng ta lúng túng nói: "Thôi... vẫn nên thôi đi."
Tố Tẩy Nghiên dịu dàng nói: "Thử một biện pháp cuối cùng đi mà."
Thẩm Cố Dung thoáng rùng mình, nhưng vì khôi phục nguyên thân, y lập tức vực dậy tinh thần, hạ quyết tâm vươn cánh tay nhỏ như ngó sen ra.
Tiếp đó vững vàng ăn một châm.
Tố Tẩy Nghiên đưa ra kết luận cuối cùng: "Ồ, vô dụng."
Thẩm Cố Dung che lại lỗ kim đỏ tươi trên cánh tay, ráng kìm nén nước mắt ầng ậc quanh hốc mắt, suýt khóc lên.
Lâu Bất Quy ngồi xổm bên cạnh băng bó cho y. Hắn nhíu mày, do dự liếc nhìn Hề Cô Hành, nhỏ giọng nói: "Nếu không hay là cứ đi tìm Ngũ sư huynh đi."
Hề Cô Hành ngồi một bên thích ý uống trà xem trò hay, nghe vậy đặt chén trà xuống, lần nữa mở miệng từ chối: "Ta đã nói rồi, không được."
Lâu Bất Quy không biết lấy đâu ra tự tin, sợ hãi nói: "Nhưng giờ cũng chỉ có Ngũ sư huynh mới có thể giúp đệ ấy luyện hóa linh lực Phượng hoàng."
Hề Cô Hành vẫn khăng khăng: "Không được."
Hai người lại bắt đầu tranh chấp.
Tố Tẩy Nghiên đột nhiên nói: "Ta cảm thấy được đấy."
Hề Cô Hành lập tức đứng dậy, nhíu mày nói: "Sư tỷ!"
Tố Tẩy Nghiên nhéo nhéo gương mặt bụ bẫm của Thẩm Cố Dung, cười nói: "Ngũ sư đệ không phải người không hiểu lý lẽ như vậy. Hơn nữa hôm qua khi ta tới Phong Vũ Đàm thăm thì thấy đệ ấy đã tỉnh rồi."
Thẩm Cố Dung vẫn sợ con Giao Long kia, nhưng ngoại trừ hai tên không đáng tin cậy Hề Cô Hành và Lâu Bất Quy này, vẫn còn có thêm Tố Tẩy Nghiên tọa trấn. Y cảm thấy có lẽ nên thử một lần.
Y kéo kéo tay áo Tố Tẩy Nghiên, hỏi: "Sư tỷ, Ngũ sư huynh có nghe lời tỷ không?"
Tố Tẩy Nghiên cười: "Trên thế gian này hắn chỉ nghe mình sư tôn."
Thẩm Cố Dung như cha mẹ chết.
"Nhưng sư tôn thương đệ nhất mà." Tố Tẩy Nghiên thông não cho y: "Sư tôn đối xử với Thập Nhất tốt, ngay cả mấy sư huynh đệ chúng ta gộp lại cũng không bằng. Cửu Tiêu đã sớm biết điều này, nên dù hắn không tình nguyện cũng sẽ không ra tay với đệ."
Thẩm Cố Dung vẫn hơi do dự.
Hề Cô Hành ngồi một bên thêm mắm dặm muối: "Đúng, sẽ không ra tay, chỉ coi đệ như món đồ chơi đùa giỡn một phen mà thôi."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung liều mạng lắc đầu.
Tố Tẩy Nghiên liếc Hề Cô Hành một cái: "Đệ đừng dọa đệ ấy, Cửu Tiêu không phải kẻ không hiểu chuyện như vậy."
Cuối cùng Thẩm Cố Dung vẫn không dám, Tố Tẩy Nghiên cũng không ép y, nắm tay y dẫn về Phiếm Giáng Cư.
Ôn Lưu Băng xuống núi hai ngày đã chờ lâu ở Phiếm Giáng Cư, nhìn thấy y trở về lập tức chào đón. Nét mặt chứa đôi phần nghiêm nghị.
"Sư tôn."
Thẩm Cố Dung tiễn Tố Tẩy Nghiên đi, quay người nói: "Ngươi xuống núi làm gì vậy?"
"Con đã tìm được người tra ra chữ trên thẻ tre mái chèo của Thủy quỷ kia."
"Ồ?" Thẩm Cố Dung nhấc đôi chân ngắn nhỏ đi vào phòng, nhướng mày nói: "Trên đó viết gì?"
Ôn Lưu Băng nghiêm mặt: "Mặt trên có tên 'Ngu Tinh Hà'."
Bước chân Thẩm Cố Dung chững lại.
"Năm Vĩnh Bình thứ 23, Ngu Tinh Hà tiến vào Mai Cốt Trủng."
Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt, bỗng hoàn hồn: "Ngươi xác định chắc chắn?"
Ôn Lưu Băng gật đầu, chuyện lớn hắn xử lý trước giờ chưa từng xảy ra bất kỳ sai lầm nào, nói là chữ này thì tuyệt đối không thể là chữ khác.
Thẩm Cố Dung nhận lấy thẻ tre, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn chữ viết loang lổ kia, cuối cùng dừng lại trên ba chữ "Ngu Tinh Hà', thì thầm: "Ngu Tinh Hà...."
Ôn lưu Băng ngồi xổm xuống, nhấc ngón tay Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng chuyển qua ba chữ bên trên, nói: "Sư tôn, 'Ngu Tinh Hà' là ba chữ này, chữ Ma tộc có thứ tự trình bày ngược với chữ của chúng ta."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung bị người ta vạch trần trạng thái giả bộ cao sâu không hề nể nang. Y thẹn quá hóa giận, đá Ôn Lưu Băng một cước: "Ngồi xổm sang bên cạnh đi."
Đồ đầu gỗ không biết nhìn mặt đoán ý.
Y bám tay, ra sức trèo lên trên ghế ngồi, rủ mi mắt nhìn chằm chằm thẻ tre kia đến mất hồn.
Bởi vì suy nghĩ quá loạn, y thử đem những chỗ không hiểu tách ra.
Điều đầu tiên khiến y nghi ngờ chính là vì sao Thủy quỷ lại chịu sự chỉ dẫn của Ma tu ở Mai Cốt Trủng kia, từ Động Đình ngàn dặm xa xôi trèo đèo lội suối đến Ly Nhân Phong?
Tiếp theo chính là vì sao thẻ tre biến từ mái chèo thành này lại đánh dấu chuyện mười năm sau mới xảy ra?
Ở trong sách, vào năm Vĩnh Bình thứ 23, Ngu Tinh Hà đúng thật đã tự tiện xông vào Mai Cốt Trủng, thả Ma tu trong Mai Cốt Trủng ra, phản bội Ly Nhân Phong đọa vào ma đạo.
Mà những chuyện ghi trên thẻ tre này đều hoàn toàn trùng khớp.
Thẩm Cố Dung xâu chuỗi tất cả với nhau, chợt không rét mà run.
Vậy... phải chăng thẻ tre này chính là Thần Khí thứ tư mà người khắp Tam giới vẫn luôn tìm kiếm?
Thế nhưng rốt cuộc Thần Khí này tồn tại thật, hay là từ khi Thẩm Cố Dung xuyên sách mới được thêm vào? Suy cho cùng thì trong sách vốn cũng không có sự xuất hiện của thẻ tre này.
Lòng tin vững chắc trước giờ chưa từng thay đổi của Thẩm Cố Dung bỗng chốc lung lay, y bắt đầu suy nghĩ: Rốt cuộc Thành Hồi Đường có tồn tại hay không? Mà liệu Thẩm Phụng Tuyết và y có liên quan đến nhau không?
Khôn Dư Đồ Cửu châu của Hề Cô Hành không phải đồ giả. Trưởng lão kia trông cũng không giống như đang lừa y. Huống hồ lần đó giao đấu với Thủy quỷ, thần hồn của Thẩm Phụng Tuyết đúng là đã tồn tại một cách chân thực.
Đầu Thẩm Cố Dung đau muốn nứt ra, nghĩ tới nghĩ lui, không thể tìm ra bất kỳ lời giải thích hợp lý nào.
Ôn Lưu Băng vốn đang bị sư tôn phạt ngồi xổm một bên, thấy Thẩm Cố Dung ngày càng nhíu chặt mày thì chủ động san sẻ ưu tư với sư tôn. Hắn đứng dậy: "Sư tôn, ngài..."
Thẩm Cố Dung chợt bị cắt ngang suy nghĩ, trừng hắn: "Ta cho ngươi đứng dậy chưa?"
Ôn Lưu Băng đành phải ngồi xổm về.
Thẩm Cố Dung nói: "Nói."
Ôn Lưu Băng: "Nhìn người có vẻ rất bối rối, có cần đệ tử san sẻ ưu tư vì người không ạ?"
Thẩm Cố Dung sửng sốt, nhìn đệ tử trông như trong lòng ngoại trừ giết chính là giết này của mình, hỏi: "Ngươi có thể giúp ta san sẻ ưu tư gì?"
"Thay ngài giết Ngu Tinh Hà." Ôn Lưu Băng nói đúng sự thật: "Đồ nhi có thể giết người."
Thẩm Cố Dung: "......"
Đừng có mà dùng vẻ mặt đứng đắn nói ra chuyện đáng sợ như vậy chứ!
Thẩm Cố Dung nhìn thái độ nghiêm túc của Ôn Lưu Băng, ánh mắt sâu thẳm, một lúc lâu sau mới cất giọng nhẹ như gió thoảng: "Ly Nhân Phong có quy định cho đệ tử không?"
Ôn Lưu Băng lắc đầu: "Không có, chỉ có một điều là 'Dĩ hòa vi quý'."
Thẩm Cố Dung: "Tốt lắm, vậy trở về chép một ngàn lần câu 'Dĩ hòa vi quý', sáng sớm ngày mai giao cho ta."
Ôn Lưu Băng: "......"
Thẩm Cố Dung phạt người khác chép sách một hồi riết thành nghiện, sau khi trầm tư lúc lâu lại bắt đầu hỏi Ôn Lưu Băng:
"Ngươi biết sư tôn đến Ly Nhân Phong lúc nào không?"
Ôn Lưu Băng không nghi ngờ bất kỳ lời nào sư tôn nói. Mặc kệ vấn đề có kỳ quái đến vậy, hắn cũng không suy đoán sâu xa, nghiêm túc nghĩ ngợi, nói: "Khoảng chừng 119 năm trước."
"119?"
"Vâng." Ôn Lưu Băng nói: "Con từng nghe sư bá và các trưởng lão vô tình đề cập rằng năm đó sư tôn được sư tổ cứu từ miệng Hỏa linh thú U Châu. Lúc ấy Chưởng giáo đang theo sư tổ đi du lịch nên đã đưa ngài về Ly Nhân Phong."
Sự nghi ngờ của Thẩm Cố Dung vơi bớt hơn nửa, nhưng vẫn truy hỏi: "Tòa thành nào của U Châu?"
Ôn Lưu Băng: "U Châu là một nơi hoang dã mênh mông vô bờ, linh thú khổng lồ chưa khai hóa rất nhiều, khắp châu chỉ có một thành trì, tên là Thành U Châu."
Lúc này Thẩm Cố Dung mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình đúng thật là nghi thần nghi quỷ.
Giải quyết xong vấn đề này, y bắt đầu tiếp tục suy ngẫm về chuyện quan trọng nhất hiện giờ.
Thẻ tre này viết rằng mười năm sau Ngu Tinh Hà nhập ma. Chẳng lẽ y còn phải đợi trong cuốn sách này mười năm nữa, bảo đảm Ngu Tinh Hà không nhập ma, Mục Trích về sau không bị thương nặng mới được rời đi ư?
Mười năm đó.
Thẩm Cố Dung suýt thì phát điên, khát vọng muốn về nhà trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Ôn Lưu Băng thấy Thẩm Cố Dung sắp vò đầu bứt tóc đến nơi, chần chờ hỏi: "Sư tôn đang ưu sầu vì chữ trên thẻ tre kia sao?"
Thẩm Cố Dung sợ Đại đồ nhi của y lại nảy sinh ý định gì đại loại như giết Ngu Tinh Hà, tùy tiện phất tay, không trả lời.
"Trên đây có mùi đàn hương." Ôn Lưu Băng cầm thẻ tre đưa lên gần mũi ngửi: "Phật tu Tam giới có thể tinh thông cổ kim, tính thiên mệnh, khả năng cao thẻ tre là do Phật tu tạo ra."
Thẩm Cố Dung sửng sốt: "Phật tu... có năng lực lớn đến vậy sao?"
Ôn Lưu Băng nói: "Thực ra cũng không hẳn là vậy, loại chuyện biết trước thiên mệnh này vi phạm Thiên Đạo, nếu tự tiện tiết lộ sẽ bị trời phạt, vậy nên có rất ít Phật tu sẽ chủ động nhận việc này."
"Vậy bọn họ tu Phật làm gì?"
"Chắc là bấm đốt ngón tay tính nhân quả."
Bấy giờ Thẩm Cố Dung mới phát hiện vấn đề đã đi trật khỏi con đường, chỉ có điều sợi dây rối tung trong lòng cuối cùng cũng được gỡ ra.
Thẻ tre không phải Thần Khí.
Thẩm Phụng Tuyết cũng không có quan hệ gì với y. Y chỉ là một người đáng thương vô tình bị kéo vào trong sách.
Tưởng tượng như vậy. Y nhấc tay, cảm kích sờ trán Ôn Lưu Băng.
Ôn Lưu Băng không hề thẹn thùng, còn cố ý nhích lại gần cho sư tôn sờ.
Thẩm Cố Dung từ ái nói: "May mà có Tam Thủy, vậy một ngàn lần chép phạt kia..."
Nét mặt Tam Thủy lộ ra vẻ chờ mong.
Thẩm Cố Dung: "Giảm còn 900 lần nhé."
Ôn Lưu Băng: "......"
Ôn Lưu Băng đau khổ quay về.
Ra khỏi Phiếm Giáng Cư, Ôn Lưu Băng bắt gặp Mục Trích đang đứng ngoài do dự xem có nên đưa kẹo cho Thẩm Cố Dung không. Hắn khẽ nhướng mày, nói: "Ai ở đó?"
Mục 'Ai' nhìn thấy Ôn Lưu Băng, cúi người hành lễ: "Đại sư huynh."
Ôn Lưu Băng sai bảo hắn: "Trở về chép 450 lần câu 'Dĩ hòa vi quý' giao cho ta."
Mục Trích: "......"
Nét mặt Mục Trích đầy mờ mịt.
Ôn Lưu Băng nói: "Sư tôn muốn."
Lúc này Mục Trích mới gật đầu: "Vâng."
Ôn Lưu Băng nghênh ngang rời khỏi, đi tìm Ngu Tinh Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top