Chương 27: Tam Đại Thần Khí
Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc quay đầu nhìn hắn.
Ôn Lưu Băng không hề suy nghĩ theo hướng "Sư tôn không tránh được máu bắn lên", ngờ vực nhìn lại.
Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng lau đi một giọt máu trên mặt, nói với thái độ bình tĩnh: "Tam Thủy, Nhị sư đệ của ngươi hiện đang ở đâu?"
Ôn Lưu Băng nghĩ ngợi: "Chắc Nhị sư đệ vẫn đang ở Thành Phong Lộ, sư tôn tìm đệ ấy có việc gì quan trọng sao?"
Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Lần sau ngươi gặp hắn thì chuyển lời thay ta, nói rằng từ nay về sau hắn chính là Đại sư huynh."
Ôn Lưu Băng: "......"
Ôn Lưu Băng ngay thẳng quá mức, đầu óc gian nan xoay chuyển mấy vòng mới miễn cưỡng hiểu được ý tứ muốn trục xuất mình khỏi sư môn của sư tôn. Hắn hoảng hốt, trầm giọng nói: "Tam Thủy đã làm sai chỗ nào?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Mẹ nó chứ ngươi có chỗ nào mà không làm sai?
Thẩm Cố Dung giận đến đau ngực, thấy Ôn Lưu Băng còn ở kia "Sư tôn, xin sư tôn hãy nói cho con biết đi sư tôn", suýt nữa phun một ngụm máu lên mặt hắn.
Đến giờ Thẩm Phụng Tuyết vẫn chưa trục xuất Ôn Lưu Băng khỏi sư môn đã là quá tốt tính rồi.
Thẩm Cố Dung hít một hơi thật sâu, niệm ba dòng Thanh Tĩnh Kinh -- bởi vì y chỉ nhớ đúng ba dòng đầu. Niệm đi niệm lại rất nhiều lần mới làm dịu được tâm trạng.
Ôn Lưu Băng nghĩ trăm lần không ra, đành phải hạ giọng khuyên nhủ: "Sư tôn à, tu vi của Nhị sư đệ còn chưa tới Nguyên Anh, gánh không nổi trọng trách của Đại sư huynh, sư tôn vẫn nên suy xét một chút đi ạ."
Thẩm Cố Dung liếc hắn, không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa. Y nhân lúc kết giới của Thủy quỷ chưa tan hết, còn nói chuyện trong hình dáng con người được, hỏi: "Giao ước trăm năm theo lời Thủy quỷ là gì?"
Sự thẳng thắn của Ôn Lưu Băng với sư tôn không chứa chút tạp chất, cực kỳ phù hợp với Thẩm Cố Dung hiện giờ lục tìm trong trí nhớ Thẩm Phụng Tuyết cũng không ra được tin tức nào.
Ôn Lưu Băng nhìn y đầy kỳ quái, không đoán mò, không tưởng tượng sâu hơn, đáp đúng sự thật: "Ba mươi năm trước sư tôn hàng phục một Ma tu, dùng Lâm Hạ Xuân phong ấn tại Mai Cốt Trủng, Ly Nhân Phong..."
Ma tu kia thân mang Thần khí, tu vi từng bước lên đến đỉnh cao, tính tình hung bạo, làm điều ác đã nhiều năm.
Khi Thẩm Phụng Tuyết thu phục hắn, trời giáng dị tượng.
Không lâu sau linh mạch Thẩm Phụng Tuyết không mạnh lên, Nam Ương Quân gần như đã vơ vét hết vô số thiên tài địa bảo mạnh mẽ nhồi nhét cho lên, cũng bởi vậy y mới bị Tam giới mỉa mai là gối thêu hoa hữu danh vô thực, có người ác miệng hơn còn gọi y là luyến sủng của Nam Ương Quân.
Nhưng khi Thẩm Phụng Tuyết chém ra một kiếm sát ý ngập trời trước mắt bao người, trực tiếp hàng phục ma tu, những kẻ từng mắng y sau lưng lại ồn ào khen ngợi Thẩm Phụng Tuyết anh hùng trượng nghĩa.
Danh tiếng nửa bước thành Thánh của Thẩm Phụng Tuyết truyền ra khắp Cửu châu từ đó, cũng gỡ xuống danh xưng gối thêu hoa chỉ biết nép dưới cánh chim của Nam Ương Quân.
Thế nhưng lúc ma tu kia bị Thẩm Phụng Tuyết phong ấn tại Mai Cốt Trủng, người trong Tam giới lại phát hiện Thần khí trong lời đồn trên người hắn đã biến mất.
Lâm Hạ Xuân cắm xuyên ngực ma tu, một thân hắc y của hắn nhuốm đầy máu tươi, tay chân bị vô số xiềng xích vây chặt tại một góc, chẳng tài nào nhúc nhích nổi.
Khi bị chất vấn về Thần khí, ma tu nhếch môi cười, buồn bã nói: "Không phải Thần khí đang ở kia sao?"
Tầm mắt hắn hướng về Thẩm Phụng Tuyết bạch y trường thân ngọc lập.
Tam giới kinh hãi.
Thẩm Cố Dung chợt ngắt lời Ôn Lưu Băng: "Thần khí trong lời ma tu là thứ gì?"
Trong trí nhớ của Thẩm Phụng Tuyết, khắp Cửu châu Tạm giới nhiều nhất cũng chỉ có ba đại Thần khí: Câu Ảo Châu của Yêu tu, Cửu Trọng Ngọc của Thành Phong Lộ, Hoa Ứng Kiếm của Hoàng thất. Ma tu này nhặt ở đâu ra Thần khí khác?
Ôn Lưu Băng lắc đầu: "Chuyện này không ai biết được, chỉ biết đó là một Thần khí nghịch thiên. Hắn một mực chắc chắn rằng sư tôn cướp đi Thần khí trên người hắn, những người khác cũng tin vậy."
Thẩm Cố Dung: "Sau đó thì sao?"
"Bọn họ hô hào mượn danh nghĩa vì chúng sinh thiên hạ, ép sư tôn giao Thần khí ra, sư tôn biện giải nhưng không ai chịu nghe." Ôn Lưu Băng chau mày, dường như vô cùng căm ghét những kẻ năm đó ép buộc Thẩm Phụng Tuyết: "Cuối cùng sư tổ vẫn phải ra mặt, kiên quyết nói sư tôn không lấy Thần khí, cũng định ra giao ước trăm năm với Yêu chủ. Nếu trong thời gian đó ngài rời núi thì chính là chấp nhận việc thân mang Thần khí."
Thẩm Cố Dung: "......"
Cái mạch suy luận thổ phỉ gì đây?
Ma tu theo như lời Ôn Lưu Băng nói kia... Chắc hẳn chính là đầu sỏ gây tội dụ dỗ Ngu Tinh Hà nhập ma.
Vốn Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy trong quyển sách này, chỉ cần y ở Ly Nhân Phong nghiêm túc nuôi dưỡng hai nhóc con thành những đứa trẻ tốt, tránh cho Mục Trích phạm sai lầm và Ngu Tinh Hà nhập ma là được. Sao giờ tự dưng lại nhảy ra một cái Thần khí bên mình?
Thẩm Phụng Tuyết đưa y tới nơi này, rốt cuộc là muốn y làm gì?
Thẩm Cố Dung hơi mê man, lòng có một linh cảm rằng chỉ sợ y không thể rời khỏi thế giới này một cách dễ dàng.
Ôn Lưu Băng nói xong, bỗng phản ứng kịp: "Sư tôn, bây giờ sao... sao ngài lại xuống núi?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung dịu dàng nói: "Gọi tất cả các sư đệ của ngươi về, chỉ cần có thể đánh bại ngươi thì đều có thể thay thế ngươi trở thành Đại sư huynh."
Ôn Lưu Băng hoảng hốt: "Sư tôn, sư tôn!"
Thẩm Cố Dung bị hắn gọi "Sư tôn" từ trong kết giới Thủy quỷ ra tận ngoài.
Chuyện đầu tiên Thẩm Cố Dung làm sau khi tỉnh lại chính là lao đầu vào chậu nước trong khách điếm, vùng vẫy tắm rửa.
Khi Lan Đình Kiếm đâm thủng ngực Thủy quỷ, Thẩm Cố Dung ở một bên chẳng những phải chứng kiến cảnh Thủy quỷ chết không nhắm mắt, còn bị bắn đầy người toàn máu quỷ y sợ nhất.
Máu quỷ kia dính vào người gây nên cảm giác như từng trận gió rét xuyên thấu qua cơ thể, khiến Thẩm Cố Dung rợn tóc gáy, hận không thể nhổ sạch bách lông vũ trên người mình.
Mục Trích vừa tỉnh lập tức gọi Ly Tác tới, hai người mới vào đã thấy Thẩm Cố Dung đang hung ha hung hăng đạp nước trong chậu.
Mục Trích vội đứng dậy đi tới, thấy sư tôn hắn vẫn còn sức lực mắng chửi người là biết thủy quỷ đã bị giải quyết. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Sư tôn muốn tắm rửa sao ạ?"
Thẩm Cố Dung liếc thấy hắn, bỗng tủi thân nghĩ thầm: [ Ta trách oan con rồi đồ nhi à. Thì ra con cũng không phải người khiến sư tôn đau đầu, sư huynh ngu xuẩn kia của con mới đúng. ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích không biết Thẩm Cố Dung gặp phải chuyện gì, nhưng thấy y ở trong nước hận không thể chà rớt hết lông vũ trên người mình, đành phải vén tay áo giúp y tắm rửa.
Ban đầu, Thẩm Cố Dung còn hơi mất tự nhiên, tuy nhiên động tác của Mục Trích quá đỗi dịu dàng. Không lâu sau Thẩm Cố Dung đã làm phản luôn, ngưỡng bụng dựa vào lòng bàn tay Mục Trích, thoải mái dễ chịu để đồ đệ tắm cho mình. Móng vuốt nhỏ thỉnh thoảng còn giật giật hai cái.
Mục Trích nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc cũng không nhịn được, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung đang thoải mái thì chợt, bị niết chân, mờ mịt mở mắt nhìn thoáng qua, trong mắt không chứa chút đề phòng nào: "Chíp?"
Mục Trích nhéo tiếp hai cái, mới bình thản nói: "Móng vuốt sư tôn bị bẩn."
Thẩm Cố Dung cúi đầu quan sát, phát hiện cơ thể mình béo quá, cúi xuống cũng không nhìn thấy móng, bèn tin lời tiểu đồ đệ ngay tắp lự, còn chủ động nhấc móng vuốt quơ quơ để Mục Trích lau cho y.
Mục Trích: "......"
Thế này cũng... Ngoan quá.
Ôn Lưu Băng tỉnh lại, thảo luận với Ly Tác vài câu, sau đó quay sang hỏi: "Sư tôn, lời người vừa nói chỉ là đùa thôi đúng không ạ?"
Thẩm Cố Dung nghe vậy, sự tức giận vất vả lắm mới ép xuống được lại bùng nổ, cả người y ướt dầm dề, giãy giụa muốn đi mổ Ôn Lưu Băng, bị Mục Trích luống cuống tay chân đè lại.
Thẩm Cố Dung: "Chíp chíp chíp!!!!!"
Mục Trích chuyển lời thay y.
Ôn Lưu Băng lúc này mới ngộ ra vì sao trên người sư tôn hắn lại nhiều máu như vậy. Hắn hơi ngờ vực: "Trên người sư tôn có kết giới hộ thân của sư tổ, theo lý thì lần tập kích này sẽ bị ngăn ở ngoài kết giới."
Thẩm Cố Dung sửng sốt. Thì ra kết giới hộ thân đột ngột xuất hiện trong lần y đối chiến với Tuyết Mãn Trang đó là kết giới Nam Ương Quân bố trí trên người Thẩm Phụng Tuyết.
Cơ mà vấn đề lại tới nữa rồi. Thẩm Phụng Tuyết là người đứng đầu Tam giới, vốn sẽ không có ai dễ dàng đả thương hắn. Tại sao vị sư tôn kia còn muốn làm điều thừa thãi, bố trí loại kết giới rườm rà này lên người hắn?
Mục Trích ở một bên nghe, biết được đại khái vì sao Thẩm Cố Dung lại vội vã muốn tắm rửa như vậy. Hắn bênh vực sư tôn, lạnh nhạt nói: "Máu quỷ kia là do tập kích sao?"
Ôn Lưu Băng liếc hắn, biết Thẩm Cố Dung cực kỳ cưng chiều đứa nhỏ này, cũng bất ngờ không gây sự với Mục Trích trước mặt sư tôn.
Hắn nghĩ ngợi, lúc này mới phát hiện mình sai rồi.
"Đệ tử biết sai." Lần sau vẫn thế.
Thẩm Cố Dung trừng hắn.
Mục Trích bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ trên lồng ngực y, thuận khí cho y.
Một lúc lâu sau, Thẩm Cố Dung tinh thần sáng láng làm ổ trên đệm mềm, kệ cho Mục Trích cầm khăn vải lau đi bọt nước trên người y.
Trời bên ngoài đã rạng sáng.
Mục Trích lau người giúp Thẩm Cố Dung xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lấy một thẻ tre từ trên giường.
Thẩm Cố Dung lười biếng nhìn thoáng qua: "Chíp?"
Mục Trích nói: "Đây là thanh mái chèo sư tôn bắt được kia, không hiểu sao sau khi ra đây lại biến thành một thẻ tre."
Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua. Thẻ tre kia không dài lắm, trông rất tinh tế, trên mặt còn khắc một hàng chữ nhỏ, nhìn như tiện tay khắc, không cách nào phân biệt.
Ôn Lưu Băng nhận lấy, nhìn thoáng qua, lông mày đột nhiên nhíu lại: "Đây là chữ Ma tu."
Thẩm Cố Dung: "Viết gì?"
Ôn Lưu Băng: "Chữ Ma tu trưởng lão chỉ dạy con một ít da lông, con không thể đọc được, nhưng ba chữ này thì con nhớ rõ, nó từng xuất hiện ở nơi phong ấn Ma tu trên Ly Nhân Phong."
Hắn chỉ vào ba chữ dưới cùng ở thẻ tre.
"Mai Cốt Trủng."
Thẩm Cố Dung sửng sốt.
Ôn Lưu Băng vuốt ve ba chữ Mai Cốt Trủng trên thẻ tre, trầm ngâm một lát: "Có lẽ... Thủy quỷ chạy thoát từ Động Đình kia cũng không đi tìm sư tôn, mà là bị Mai Cốt Trủng chỉ dẫn..."
Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Quỷ tu bị Ma tu chỉ dẫn?"
Ôn Lưu Băng cũng không rõ lắm. Hắn cầm lấy thẻ tre, nói: "Trời sáng con sẽ để Ly Tác dẫn sư tôn về Ly Nhân Phong, những chuyện khác cứ giao cho Tam Thủy tra."
Thẩm Cố Dung cảm thấy mặc dù trên mặt Đại đồ đệ này của y viết kín ba chữ "Đáng tin cậy", nhưng đến thời khắc mấu chốt luôn gặp vấn đề. Y nhìn Ôn Lưu Băng đầy nghi ngờ, trong ánh mắt chứa đầy vẻ không tin tưởng.
Cuối cùng Ôn Lưu Băng cũng tìm ra một biện pháp gây dựng độ thiện cảm với sư tôn, hiển hiên không chịu từ bỏ.
Hắn giơ tay dựng một đống kết giới ở khách điếm, nghĩ rằng Thẩm Cố Dung có kết giới hộ thân của Nam Ương Quân, dù người toàn Tam giới tới hết cũng không thể động tới một sợi tóc của y thì mới hoàn toàn yên lòng, cầm thẻ tre lao ra ngoài.
Thẩm Cố Dung đành phải mặc kệ hắn, tiếp tục sà vào Tụ Linh Trận điều dưỡng linh mạch.
Cơ thể Thẩm Phụng Tuyết cứ như cái động không đáy, bao nhiêu linh lực tiến vào cũng đều không dừng lại quá lâu trong linh mạch, hơn nữa thân xác Phượng hoàng này...
Khoan đã! Phượng hoàng?
Thẩm Cố Dung đột ngột mở mắt, nói với Mục Trích: "Gọi Tuyết Mãn Trang tới đây."
Mục Trích không hỏi nhiều, đứng dậy sang phòng bên, ngay sau đó đã gọi Tuyết Mãn Trang tới, Ngu Tinh Hà cũng theo sau, vừa ngáp vừa đi vào.
Giọng Ngu Tinh Hà ngái ngủ nói: "Mục Trích, huynh và đại sư huynh dậy sớm thật nha."
Mục Trích nghĩ thầm: Thì bọn ta có ngủ đâu.
Tuyết Mãn Trang vốn đang bị Mục Trích xách cánh, vừa thấy Thẩm Cố Dung mắt đã sáng lên, lập tức vùng vẫy bay tới, phi thẳng sang bên cạnh Thẩm Cố Dung, thân mật dựa vào đệm mềm cùng y, kêu chíp chíp.
Vốn Thẩm Cố Dung còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, cảm thấy Phượng hoàng nhận chủ trong kết giới có thể không được tính. Thế nhưng khi Tuyết Mãn Trang tới gần y, trong thức hải của y và Tuyết Mãn Trang chợt nhiều thêm một sợi dây mỏng, vô hình trung hợp hai người lại với nhau.
Đó là khế ước.
Thẩm Cố Dung thử nói với Tuyết Mãn Trang: "Nào, lăn một vòng đi."
Mục Trích: "......"
Tuyết Mãn Trang mở to đôi mắt trong sáng ngây thơ, nghe lời lăn trên đệm mềm một vòng, sau đó lập tức nhảy trở về, dựa sát vào Thẩm Cố Dung, dáng vẻ chờ được khen.
Thẩm Cố Dung thấy vậy thì hết sức mừng rỡ, để Mục Trích cầm một hạt đậu phộng tới, dùng móng vuốt quắp lấy nó ném ra ngoài, nói: "Nhặt về đi."
Tuyết Mãn Trang được huấn luyện thành thạo, chíp một tiếng bay ra, trước khi đậu phộng rơi xuống đất kịp thời ngậm vào, vui tươi hớn hở bay về.
Hắn đẩy hạt đậu phộng dính đầy nước miếng tới trước mặt Thẩm Cố Dung, "chíp" vài tiếng: "Ngươi ăn đi, mỹ nhân ăn đi!"
Thẩm mỹ nhân không ăn, y nói: "Thật lợi hại, làm phiền hỏi thêm một câu, ngươi có thể đập đá trên ngực không?"
Tuyết Mãn Trang nghiêng đầu: "Chíp?"
Mục Trích: "......"
Sư tôn hắn đến bao giờ mới có thể làm chuyện người làm đây?
Thân xác này của Thẩm Phụng Tuyết chán ghét Tuyết Mãn Trang từ bản năng. Chẳng qua con chim non mất đi ký ức Tuyết Mãn Trang tốt tính hơn kẻ không nói tiếng người không làm chuyện người làm lúc trước không biết bao nhiêu. Hơn nữa đã nhiều ngày nay hắn luôn ngọt ngào kêu "Mỹ nhân mỹ nhân", cuối cùng cũng thành công khiến Thẩm Cố Dung nhìn hắn thuận mắt hơn chút.
Đùa giỡn Tuyết Mãn Trang một hồi, Thẩm Cố Dung mới phun sạch cơn tức bị đồng hóa thành Phượng hoàng.
Ngu Tinh Hà ở bên cạnh xem đến vỗ tay, vui vẻ nói: "Xem vẫn thấy linh sủng của ta linh động hơn chút, ngay cả đậu phộng cũng bắt được. Khi về nhất định phải mang nó cho sư tôn chơi!"
Mục Trích yên lặng nghĩ thầm: "Sư tôn đã chơi rồi."
Thẩm Cố Dung và Tuyết Mãn Trang làm ổ trong Tụ Linh Trận nửa ngày. Cuối cùng mới cảm giác được linh lực xuất hiện trong cơ thể.
Y nương theo khế ước với Tuyết Mãn Trang thử thúc giục chút linh lực, phát hiện linh mạch đã vận chuyển lại như thường.
Thẩm Cố Dung vui vẻ, lập tức niệm Hóa Hình Chú, muốn biến thành hình người luôn.
Do đêm qua rất nhiều người chết thảm vì Thủy quỷ nên Lễ hội Hoa ở Thành Phù Hiến bắt buộc phải dừng lại, trên dường phố không có là bao người, lại không biết Ly Tác làm gì ở phòng bên, Mục Trích và Ngu Tinh Hà còn quá nhỏ, không thể tự ra ngoài chơi, đành dựa vào bên cửa sổ ngắm hoa bên ngoài.
Vị trí của khách điếm không tồi, phong cảnh cũng coi như dễ nhìn.
Nghe thấy Thẩm Cố Dung muốn biến hình, Mục Trích lập tức đứng dậy, túm lấy Ngu Tinh Hà muốn đẩy hắn ra.
Ngu Tinh Hà mờ mịt nói: "Gì thế? Ta còn chưa ngắm đủ mà!"
Mục Trích nói: "Về phòng mình xem đi!"
Ngu Tinh Hà: "Nhưng mà..."
Mục Trích không chờ hắn nói xong đã đẩy hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Ngu Tinh Hà vừa rời khỏi, Mục Trích đã cảm nhận được một cỗ linh lực dao động phía sau.
Sư tôn hắn biến thành hình người.
Không hiểu sao lòng Mục Trích bỗng hơi hụt hẫng.
Thẩm Phượng Hoàng ngây thơ chất phác, động tác nào cũng đậm chất làm càn. Gặp chuyện không hài lòng thì mổ, vui vẻ thì kêu chíp chíp, không hề muốn che giấu chính mình. Vậy mà khi ở trong kết giới của Thủy quỷ, tuy Thẩm Cố Dung vừa sợ hãi vừa sôi nổi nhưng vẻ bề ngoài kia vẫn là đóa hoa cao lãnh, khiến người ta không thể dính líu.
Nếu như...
Ánh mắt Mục Trích khẽ run lên, không ngăn được bản thân nghĩ thầm: Nếu như sư tôn hắn có thể giữ mãi cơ thể Phượng hoàng giống vậy... Thì mình chỉ cần duỗi tay ra là có thể giam Thánh quân khiến người trong Tam giới kính sợ vào lòng bàn tay rồi...
Vừa nghĩ tới đây, Mục Trích lập tức cảm thấy ý nghĩ này của mình thật ti tiện.
Sao hắn có thể vì lòng riêng của mình mà muốn sư tôn mãi mãi tồn tại trong thân thể Yêu tu đầy nhục nhã được?
Mục Trích hít sâu một hơi, ép buộc bản thân xóa đi ý nghĩ này, hắn quay người, khom mình hành lễ: "Sư tôn."
Đáp lại hắn chính là một giọng nói non nớt đang giận dữ kêu: "Tuyết Mãn Trang! Thiếu gia ta muốn giết ngươi!"
Mục Trích: "......."
Mục Trích ngẩng đầu, đập vào mắt chính là hình ảnh một đứa nhỏ chừng bốn tuổi trần trụi ngồi trên đệm mềm trong Tụ Linh Trận. Một đầu tóc bạc che khuất cơ thể trắng nõn, bởi vì băng tiêu che mắt quá rộng nên tuột xuống dưới, lỏng lẻo đáp trên mũi.
Đôi mắt nhạt màu của y trống rỗng vô hồn, lúc này đang vươn tay bóp cổ Tuyết Mãn Trang lúc ẩn lúc hiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầy tuyệt vọng, như sắp rơi lệ.
Vốn y định mượn linh lực Phượng hoàng biến thành hình người, lại không nhớ tới Tuyết Mãn Trang đã bị y đánh trở về kỳ con non.
Thẩm Cố Dung cũng thành công biến mình thành trẻ con nhân loại.
Mục Trích: "........."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top