Chương 108: Cứu Mạng Chó Của Ta

Chuyển ngữ: Trầm Yên

....................................

Ly Nhân Phong.

Triều Cửu Tiêu chưa bao giờ cảm thấy không khí ngọt lành như vậy.

Khói độc trong Phong Vũ Đàm tan đi, ngay cả tên đáng ghét nhất Thẩm Thập Nhất cũng xuống núi, không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở về.

Song hỉ lâm môn, Triều Cửu Tiêu dự định đi tìm sư tỷ chúc mừng một chút.

Có điều vừa tới Núi Bạch Thương lại nhìn thấy Tố Tẩy Nghiên đang đùa nghịch Đệ Tử Khế, chau mày.

Triều Cửu Tiêu: "Sư tỷ?"

Tố Tẩy Nghiên nhìn hắn, cười gượng gạo: "Cửu Tiêu —— mặc y phục cẩn thận."

Triều Cửu Tiêu không để ý lắm, chỉnh qua loa vạt áo, nói: "Tỷ đang xem Đệ Tử Khế? Đồ đệ kia của tỷ làm sao vậy?"

Tố Tẩy Nghiên thở dài nói: "Mất tích."

Triều Cửu Tiêu: "?"

Triều Cửu Tiêu nghĩ thầm: Ta chưa quyết định giúp Ly Canh Lan, sao nhanh như vậy đã mất tích rồi?

Hắn vội hỏi: "Mất tích chỗ nào vậy?"

Tố Tẩy Nghiên nói: "Hình như là lén đi theo Thập Nhất tới Hàm Châu."

Triều Cửu Tiêu: "......"

Triều Cửu Tiêu yên lặng một lúc lâu, mới khô khốc nói: "Không, không liên quan đến ta mà, ta không..."

Tố Tẩy Nghiên ngẩng đầu: "Gì cơ?"

Triều Cửu Tiêu do dự một lúc lâu, mới kể lại rành mạch chuyện Ly Canh Lan tới tìm hắn.

Tố Tẩy Nghiên nhíu mày nói: "Thật sự không phải đệ làm?"

"Còn lâu mới phải!" Triều Cửu Tiêu 'grào' một tiếng, mặt giận đến đỏ lên: "Ta dù có ghét Thẩm Phụng Tuyết cũng không cần phải sử dụng biện pháp này tính kế hắn!"

Tố Tẩy Nghiên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.

Triều Cửu Tiêu giận chết khiếp: "Sư tỷ!"

Tố Tẩy Nghiên thở dài một hơi, có phần lo lắng nói: "Không phải ta không tin đệ, nhưng Hàm Châu kia cách Phong Đô rất gần, nếu Thập Nhất và Tịch Vụ lạc vào Phong Đô..."

Mưa nhỏ lại lần nữa rơi xuống nơi chân trời. Màn mưa bụi bao phủ toàn bộ Ly Nhân Phong, cây bồ đề lớn bên Hồ Liên Hoa tựa như có linh tính, chậm rãi hấp thu sương mù.

Phong Đô.

Hai chân Thẩm Cố Dung nhũn hết cả ra, y gian nan nói: "Ta... Chúng ta... chúng ta không... chúng ta sẽ không..."

Y nuốt một ngụm nước bọt, mới kiên cường giả vờ bình tĩnh: "Chúng ta không cần phải vào đây chứ?"

Mục Trích thấy sư tôn bị dọa thành vậy còn kiên cường giả vờ bình tĩnh, buồn cười cười một tiếng, nói: "Không vào."

Hắn lấy Khôn Dư Đồ ra, chỉ vào mấy chỗ: "Thành Hàm Châu nằm ở phía Nam Phong Đô, chúng ta đã tới Phong Đô, chứng tỏ cũng cách Hàm Châu không còn xa."

Mục Trích giơ tay chỉ một phương hướng: "Chúng ta chỉ đi thẳng về phía trước là có thể đến chỗ sương mù che chắn ngoài Hàm Châu."

Thẩm Cố Dung hơi chột dạ với 'đi thẳng về phía trước'. Y ho khan một tiếng, nói: "Vậy giao cho ngươi."

Mục Trích thưa vâng.

Cổng thành Phong Đô vẫn rộng mở, tính thời gian thì bây giờ có lẽ sắp tới giờ Tý. Thẩm Cố Dung không dám ở lại lâu, khi đang định cùng Mục Trích chui vào linh thuyền, một tiếng cầu cứu chợt vang lên từ cánh cổng lớn cách đó không xa.

"Cứu, cứu mạng ——"

Thẩm Cố Dung mặt không đổi sắc hỏi Mục Trích: "Ngươi nghe thấy gì không?"

[ Không nghe được! Không nghe được! Không nghe được!!! Mau chạy đi! Mau chạy đi! Mau chạy đi!!! ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích đành phải nói: "Ta không nghe thấy gì hết."

Thẩm Cố Dung nghe vậy, cũng thoáng yên lặng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta thật đúng là không có lương tâm."

Mục Trích: "......"

Hắn lén nhìn về phía cổng thành Phong Đô, phát hiện hình như thật sự có một bóng người đang điên cuồng chạy ra ngoài, chẳng qua không hiểu sao, dù hắn có dùng hết toàn bộ sức lực vẫn chỉ quẩn quanh tại chỗ, giống như chạy như thế nào cũng không thoát khỏi được cánh cổng lớn gần trong gang tấc.

Thẩm Cố Dung lại bị dọa rồi.

Lá gan của Mục Trích lớn hơn y nhiều, nhìn lướt qua, nói: "Kia đúng là sinh hồn."

"Sao?" Thẩm Cố Dung sửng sốt: "Người thật ư?"

Mục Trích gật đầu.

Thẩm Cố Dung thấy thế càng không muốn đi. Nếu bọn họ đi vào cũng không ra được thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải bị vây chết ở quỷ thành kia.

Thẩm Cố Dung không muốn, Thẩm Cố Dung không dám.

Thế nhưng tiếng cầu cứu kia đang yếu dần, như bị người ta bịt kín miệng, liều mạng kéo vào trong, chỉ có thể thốt ra từng tiếng nức nở.

Thẩm Cố Dung: [ Ta sẽ không dại gì mạo hiểm tính mạng đi cứu người, đó là chuyện người lương thiện mới có thể làm. ]

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nhìn về phía Mục Trích, nói: "Đồ nhi, đi cứu người, sư tôn ở đây chờ ngươi."

Mục Trích: "......"

Mục Trích cúi đầu cười thành tiếng.

Mặt Thẩm Cố Dung bất ngờ đỏ lên, giơ tay triệu Đạo Lữ Khế ra đậu trên vai, khẽ nói: "Mau đi đi, ta ở đây chờ ngươi."

Mục Trích cười, nói: "Vâng."

Dứt lời bèn quay người đi về hướng cổng lớn Phong Đô.

Người cầu cứu kia đã biến mất, không biết có phải bị kéo đi rồi hay không.

Sau khi Thẩm Cố Dung hoàn toàn bình tĩnh lại mới cảm thấy hơi là lạ. Tiếng cầu cứu vừa rồi... sao lại quen thuộc như vậy?

Mục Trích đã sải bước tiến vào Phong Đô, rất nhanh đã không còn tung tích.

Thẩm Cố Dung làm ổ trên linh thuyền, xem xét bên ngoài qua ô cửa sổ, nhỏ giọng nói thầm: "Mục Trích không biết sợ sao? Cứ thế đi thẳng vào, chẳng hề nghe ngóng dè chừng gì cả."

Y cảm thấy quỷ cực kỳ đáng sợ, nên không tài nào hiểu nổi lá gan lớn của Mục Trích. Vì sao lại không sợ quỷ nhỉ?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Mục Trích du lịch bên ngoài nhiều năm như vậy, đã giết không biết bao nhiêu Quỷ tu, sao có thể sợ một quỷ hồn không chút uy hiếp như kia?

Thẩm Cố Dung chờ rồi lại chờ, cảm thấy bản thân đã chờ đến thiên hoang địa lão. Tuy nhiên trên thực tế thì chưa tới nửa canh giờ trôi qua.

Y gảy gảy Đạo Lữ Khế trên vai, lẩm bẩm: "Ngươi nói xem khi nào hắn trở về?"

Đạo Lữ Khế không thể nói, chỉ phẩy phẩy đôi cánh tỏ vẻ đáp lại.

Thẩm Cố Dung đành phải tiếp tục chờ.

Đợi thêm nửa canh giờ nữa, không chờ được Mục Trích, ngược lại chờ được thứ y sợ nhất.

Thẩm Cố Dung đang dựa lên song cửa sổ nhìn chằm chằm cổng thành Phong Đô đến ngẩn người. Một trận gió lạnh lẽo chợt thổi qua khiến y cảm giác bên tai như có tiếng trẻ sơ sinh cười.

Thẩm Cố Dung thoáng rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo.

Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện khắp linh thuyền to như vậy không có lấy một bóng người, ngay cả phía dưới giường cũng không có lấy nửa cái bóng.

Lúc này Thẩm Cố Dung mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy là do mình căng thẳng quá, nghe nhầm thành tiếng quỷ khóc.

Y ra vẻ thoải mái cười cười, sau đó...

Triệu cả Mộc Tê và Lâm Hạ Xuân ra.

Mộc Tê cung kính đứng bên cạnh y, nói: "Thánh quân."

Thẩm Cố Dung đang cầm Lâm Hạ Xuân lúc ẩn lúc hiện, nói: "Ngươi mau ra đây đi, ngươi ra đi."

Lâm Hạ Xuân là hung khí đứng đầu bảng xếp hạng hung khí Tam giới, chặn giết thần phật —— Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại ở bên ngoài, trên thực tế Lâm Hạ Xuân tuy là hung kiếm đệ nhất, từng cùng đồng nghiệp giao đấu chưa bại trận nào, nhưng bản tính của nó lại cực kỳ sợ người, chỉ muốn co mình tại một góc nhỏ vượt qua quãng đời còn lại, ai cũng không để ý tới.

Lâm Hạ Xuân không muốn ra, nó chỉ muốn an tĩnh chờ đợi.

Thẩm Cố Dung gọi thế nào Lâm Hạ Xuân cũng không dám ra, đành phải từ bỏ. Y nói với Mộc Tê: "Xung quanh có Quỷ khí không?"

Mộc Tê dò xét một chút, nói đúng sự thật: "Không riêng gì xung quanh, toàn bộ linh thuyền đều có."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung sợ hãi ôm chặt kiếm của mình, lúng ta lúng túng nói: "Linh thuyền... không phải có kết giới sao?"

Mộc Tê nói: "Kết giới nát cùng Linh Bàn, bây giờ chỉ là một chiếc thuyền hoa bình thường."

Thẩm Cố Dung ủ rũ hoàn toàn.

Cùng lúc đó, bên tai lại lần nữa vang lên một tiếng cười của trẻ con, thanh âm kia tựa hồ truyền tới từ bốn phương tám hướng. Thẩm Cố Dung kinh hãi đến lông tơ dựng đứng, suýt nữa ném văng Lâm Hạ Xuân.

"Không phải sợ, không phải sợ." Thẩm Cố Dung nhỏ giọng an ủi chính mình: "Ngươi là Thánh quân, ngươi là người đứng đầu Tam giới, tu vi ngươi kinh thiên động địa, không ai dám đối kháng chính diện với người..."

Y vừa nhắc đi nhắc lại xong, một gương mặt quỷ bỗng dốc ngược trước mặt y, "Òa ——" một tiếng với y.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc đổ về sau, được Mộc Tê vươn tay nhanh nhẹn đỡ ổn định.

Quỷ dọa người kia chỉ là một tiểu quỷ mới sinh cao không đến đầu gối Thẩm Cố Dung, quỷ đồng âm quỷ, mặc một chiếc áo ngắn màu xám, vịn cửa sổ cười khanh khách với Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung: "Ta ta ta..."

Y suýt nữa ngất xỉu.

Mộc Tê lại thắc mắc: "Thánh quân, chỉ là một tiểu quỷ không có linh lực, sẽ không làm tổn thương đến ngài."

Thẩm Cố Dung rít gào trong lòng: [ Nhưng mà nó đáng sợ lắm! Quỷ rất đáng sợ! Quỷ gì cũng đáng sợ! A A A! Mục Trích chạy đi đâu rồi? Sao còn chưa trở lại?! ]

Y run tay phóng ra một đạo linh lực, muốn dùng lực đạo nhẹ nhàng không khiến tiểu quỷ tức giận, đuổi nó ra khỏi linh thuyền, nhưng không ngờ linh lực vừa phóng tới, tiểu quỷ kia lại hé miệng, một ngụm nuốt luôn linh lực của y.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung suýt nữa lại đổ về sau, Mộc Tê đã quen thuộc đứng sau lưng y, vươn tay đỡ lấy bờ vai y, cố định y vững vàng trên mặt đất.

Tiểu quỷ nuốt xong linh lực của Thẩm Cố Dung thì chợt cười khanh khách một tiếng, lao về phía Thẩm Cố Dung, vừa lao tới vừa gọi:

"Cha ơi!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Ngay sau đó, toàn bộ linh thuyền bị Thẩm Cố Dung bạo tẩu linh lực đập đến vụn gỗ tróc ra tứ tung, rối tinh rối mù rơi xuống mặt đất.

Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt, thở hổn hển nắm chặt Lâm Hạ Xuân, lẩm bẩm nói: "Nó đi rồi phải không? Đi rồi phải không đi rồi phải không?"

Mộc Tê đứng phía sau y, nói: "Chưa đi."

Thẩm Cố Dung lại lần nữa nắm chặt kiếm, ngay cả giọng nói cũng hơi thút thít: "Ở đâu? Nó ở đâu?!"

Mộc Tê nói: "Ở dưới chân ngài."

Thẩm Cố Dung: "......"

Cả người Thẩm Cố Dung cứng đờ, đờ đẫn chậm chạp cúi đầu xuống xem, vừa lúc đối diện với ánh mắt của tiểu quỷ đang ôm cẳng chân mình.

Thẩm Cố Dung: [ A a a Mục Trích —— ]

Thẩm Cố Dung sắp rơi lệ, kể cả năm đó đối đầu với Dịch Quỷ, Thủy Quỷ cũng không bị ôm chân ở khoảng cách gần như vậy. Y suýt nữa ngất xỉu, gắng gượng chèo chống hơi thở cuối cùng, thoi thóp nói: "Mộc Tê, mau xách nó đi."

Mộc Tê không rõ một con tiểu quỷ có gì đáng sợ, nhưng Thẩm Cố Dung yêu cầu nên hắn vẫn làm theo.

Sau khi tiểu quỷ được lấy ra từ trên đùi Thẩm Cố Dung, thân thể căng chặt của Thẩm Cố Dung mới chậm rãi thả lỏng, chân y mềm nhũn lui về sau mấy bước, ấn ngực thở hổn hển, suýt nữa tắt thở.

[ Quả nhiên quỷ vẫn là đáng sợ nhất, dù có là nam quỷ nữ quỷ lão quỷ thiếu quỷ gì đó cũng đều như nhau! Tại sao ta lại muốn cho Mục Trích đi cứu người chứ! Cứ thế đi vào luôn không phải ổn rồi sao a a a! ]

Tiểu quỷ kia bị Mộc Tê xách ra còn liều mạng vùng vẫy hướng về phía y, rưng rưng nước mắt nói: "Cha, mùi của cha."

Cách khá xa rồi Thẩm Cố Dung mới có tự tin. Y hít sâu một hơi, nung nấu ý đồ cứu vãn hình tượng Thánh quân lung lay sắp đổ trước mặt Mộc Tê.

Y vung tay áo rộng, tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi nhận sai người rồi, ta không phải cha ngươi."

Nếu y có đứa con trai là quỷ thì sớm muộn gì cũng bị hù chết thôi.

Tiểu quỷ ngẩn ra, tiếp theo "Oa" một tiếng khóc lên.

"Cha! Con muốn cha cơ!"

Nó khóc, Thẩm Cố Dung càng muốn khóc hơn.

Bỗng nhiên Thẩm Cố Dung chợt nghĩ đến một vấn đề.

Y đờ đẫn nói: "Ngươi có thể ra khỏi Phong Đô?"

Tiểu quỷ thấy y nói chuyện với mình, vội nín khóc mỉm cười, cười khanh khách dang hai tay về phía y muốn ôm một cái.

"Cha ơi, Vọng Lan đói."

Thấy nó không đuổi theo mình, Thẩm Cố Dung dần yên lòng, nhưng vẫn giữ khoảng cách rất xa, hỏi: "Ngươi tên Vọng Lan?"

Vọng Lan gật đầu.

Thẩm Cố Dung chợt cảm thấy cái tên này quen quen, tuy nhiên không nhớ rõ từng nghe ở đâu. Khi y đang trầm tư, Mộc Tê đột nhiên nói: "Thánh quân."

Thẩm Cố Dung: "Ừ?"

Mộc Tê ý bảo y nhìn về phía cổng thành Phong Đô.

Thẩm Cố Dung khó hiểu nhìn tới, phát hiện cổng thành Phong Đô đã rộng mở, vô số quỷ hồn đang đi từ trong thành ra.

Thẩm Cố Dung: "......"

Lúc này, Vọng Lan chợt nói bằng giọng non nớt: "Sinh hồn phải bị bắt tới thành thân."

Thẩm Cố Dung đờ đẫn nhìn nó: "Thành thân?"

Vọng Lan gật đầu: "Dạ dạ! Thành thân! Ngày hôm qua có sinh hồn vào nhầm, đã bị bắt rồi, đêm nay sẽ thành thân."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: Sở thích của quỷ các ngươi thật đúng là đặc biệt.

Lúc đang định thả lỏng, Thẩm Cố Dung mới phát hiện dường như trên mặt Vọng Lan có dán một tờ giấy, hơn nữa ngũ quan kia cũng là dùng mực nước vẽ lên, khi gió thổi qua giấy bay lên một góc, có thể thấy thấp thoáng bên dưới không hề có khuôn mặt.

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung hận không thể chọc mù hai mắt của mình.

À, đúng, đã mù.

Vọng Lan giãy giụa bắt lấy tờ giấy trên mặt mình, lộ ra một gương mặt mơ hồ. Nó duỗi dài cánh tay nhỏ đưa giấy cho Thẩm Cố Dung, bập bẹ nói: "Dán cái này lên sẽ không lo bị bắt!"

Thẩm Cố Dung cực kỳ bài xích tờ giấy kia, không muốn nhận lấy.

Nhưng y lại không ra tay được với quỷ hồn, cũng không muốn bị bắt tới thành thân...

Từ từ! Thành thân!

Mục Trích đi vào lâu như vậy còn chưa ra. Có phải đã bị bắt tới thành thân rồi hay không?!

Tuy biết lấy tu vi của Mục Trích sẽ không có khả năng, nhưng Thẩm Cố Dung vẫn thấy lo lắng.

Thẩm Cố Dung bỗng có dũng khí. Y bước nhanh tới nhận lấy tờ giấy kia dán lên mặt, nghiêm mặt nói: "Vọng Lan, ta là cha ngươi, dẫn ta vào thành tìm người."

Mộc Tê: "......"

Vọng Lan sửng sốt, lập tức hoan hô một tiếng: "Được ạ! Cha, cha về nhà!"

Đúng lúc này, hai mắt Mộc Tê chợt động đậy, giọng nói trong giây lát đã biến thành giọng Lâm Thúc Hòa.

Thẩm Cố Dung ngẩn người: "Lục sư huynh?"

"Ừ, đã lâu không gặp." Lâm Thúc Hòa nói một cách chậm chạp: "Có chuyện này muốn nói với đệ."

Thẩm Cố Dung đã quen với phong cách làm gì cũng chậm của Lâm Thúc Hòa, lần này thấy hắn nói nhanh hơn bình thường, nhíu mày: "Chuyện gì?"

Lâm Thúc Hòa đi thẳng vào vấn đề, nói: "Tiểu đồ đệ của đệ, mất tích."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung: "???"

Cùng lúc đó, trong Phong Đô, Mục Trích dán một tờ giấy đoạt từ chỗ quỷ hồn lên mặt, lặng lẽ theo tới góc sân hẻo lánh nơi tiếng kêu cứu phát ra.

Nhà này hình như có hỉ sự, trong nhà giăng đèn kết hoa, trên chiếc bàn trong hỉ đường một bên châm đèn cầy đỏ, một bên lại châm đuốc sáp ong.

Giết chết sinh hồn trước rồi mới thành thân, song hỉ lâm môn.

Vi diệu.

Khắp phủ trạch có vô số quỷ hồn dán giấy vẽ ngũ quan vội vã đi tới đi lui, trong hậu viện hỉ đường vẫn vang lên tiếng nức nở.

Mục Trích không ở lại lâu, nhanh chóng nhảy vào hậu viện tìm ra căn phòng giam giữ sinh hồn.

Sinh hồn kia thân hình gầy yếu, đội mũ phượng khăn quàng vai, đôi tay bị trói ở sau lưng, đang dùng sức giãy giụa trên giường. Miệng đối phương bị nhét một chiếc khăn, chỉ có thể thốt ra tiếng ưm ưm, nhìn thực sự đáng thương.

Mục Trích nhíu mày lại, cứ cảm thấy người trên giường cực kỳ quen mắt. Hắn thử thăm dò đi tới, xốc khăn voan đỏ trên đầu người nọ lên, lộ ra một khuôn mặt đầy nước mắt.

Mục Trích: "......"

Ngu Tinh Hà mặt đầy nước mắt, đang tuyệt vọng vô cùng thì đột nhiên bị người ta xốc khăn xoan lên, khăn nhét trong miệng cũng bị lấy ra. Hắn mờ mịt ngẩng đầu, ngẩn ngơ một lúc lâu mới nhận ra đây là Mục Trích.

Ngu Tinh Hà ngẩn người chốc lát, đột nhiên "Oa" một tiếng gào khóc.

"Tiểu sư huynh! Tiểu sư huynh oa oa hu hu hu!" Ngu Tinh Hà khóc như muốn gọi hết quỷ hồn trong Phong Đô tới, kêu trời khóc đất, kinh thiên động địa, "Tiểu sư huynh huynh tới cứu ta oa hu hu!"

Mục Trích: "......"

Mục Trích mặt không cảm xúc nhét khăn trở lại miệng hắn, cũng che khăn voan xuống.

Ngu Tinh Hà: "......"

"Ưm ưm ưm!?"

Tiểu sư huynh?!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top