Phần 2
Anh liều lĩnh hôn cô ngay góc cuối của hành lang. Irene có thể cảm nhận thấy bờ môi đó run run, hơi thở của anh cũng gấp gáp và sợ hãi.
*****
Mọi thứ trước mắt Irene trở nên hỗn độn mênh mang... Ảo ảnh kí ức ùa về xen lẫn nhưng tiếng thực tại rối ren... Người đàn ông đó vẫn lao vào đống đổ nát để cứu công nhận bị nạn. Chiếc áo trắng anh mặc thấm đầy bụi và máu. Còn Irene....cô đứng lặng thinh với những hoang hoải ngập trong nỗi nhớ. Trái tim cô cũng đang rỉ máu. Câu nói năm xưa cứ vang lên trong đầu Irene :"Với nhiều người, đây chỉ là lời của một cậu nhóc 18 tuổi, nhưng với anh nó là một lời thề... nhất định, nhất định anh sẽ cưới em"...
- "Tránh đường, mọi người xin hãy tránh đường để đưa người bị nạn ra ngoài"
Tiếng người gào thét Irene giật mình. Park Bo Gum nắm lấy tay cô kéo vào một góc nhỏ. Anh ôm cô trong cánh tay mình để đảm bảo rằng Irene không bị thương... Irene bần thần như người mất hồn...
- "Đội trưởng Oh, anh không sao chứ? Vai anh bị thương rồi? Có cần băng lại không?"
Irene lao tới bên cạnh người đàn ông đó sau câu nói ấy... Trái tim cô đau nhói khi nhìn dòng máu chảy ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng mà anh mặc. Cô đưa tay chạm vào vết thương đang ứa máu đó.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới và thời gian như ngưng lại... Người đàn ông với chiếc sơ mi màu trắng nhìn cô. Đôi mắt sâu thăm thẳm nỗi buồn của Irene như đưa cả hai về những tháng ngày của tuổi trẻ... Anh dừng lại... Anh đứng ngay trước mặt Irene và trái tim cũng đập đầy thổn thức. Người đàn ông đó bối rối như tìm thấy tri kỉ tưởng chừng đánh mất của mình. Nhưng rồi anh lạnh lùng bước đi...
Anh đi lướt qua đôi bờ vai Irene....Giống như giữa họ, kí ức của những ngày 16 tuổi ấy không tồn tại, giống như nỗi đau và sự chờ đợi 10 năm qua của Irene là vô nghĩa, giống như giữa họ chỉ là... người dưng. Mọi thứ dâng ứ lên trong lòng Irene.Đớn đau!
- "Xin lỗi, tôi cần trợ giúp, xe cứu thương đến không đủ, còn một người cần phải được chuyển đi viện gấp. Làm ơn, có ai có xe riêng ở đây không? Xin hãy giúp"
Sehun hét lên giữa đám đông, giọng nói anh lạc đi...
- "Xin hãy lên xe của tôi. Xe đỗ ngay bên ngoài thôi, nhanh lên..." – Park Bo Gum vội vã lao tới.
- "Đi thôi"
Sehun cõng người công nhận bị nạn chạy về khu vực cổng. Irene vẫn bần thần:
- "Irene, đi thôi em" – Park Bo Gum kéo tay Irene đi.
*****
Trên chiếc xe lao vút đi giữa những con phố đông đúc, Irene nhìn người đàn ông ấy qua gương chiếu hậu. 10 năm rồi, anh không còn là chàng thư sinh 18 tuổi năm nào mà cô quen. Anh ngồi đấy, thật gần mà cũng thật xa... Đôi mắt anh nhìn ra ngoài khung cửa... Anh né tránh cái nhìn của cô. Điều gì đã xảy đến? Cô đã từng nghĩ anh không bao giờ rời xa mình... và nếu ngày hôm nay gặp lại, anh sẽ ôm lấy cô như cả vạn lần trước đó, ở cái tuổi 18 mà anh vẫn làm.
Nhưng bây giờ, anh ngồi đó... như một người xa lạ!
Sehun đưa người công nhân cuối cùng vào phòng cấp cứu. Anh mệt mỏi quay ra ngoài và nhận ra chiếc áo của mình ướt sũng máu và bám đầy bụi bẩn. Sehun bước vào nhà vệ sinh...
- "Irene , em đứng đây một lát nhé, anh ra ngoài mua ít đồ ăn và áo cho cậu đội trưởng kia. Anh sẽ quay lại ngay. Cậu ấy cần thay áo...".
- "Vâng"
Park Bo Gum lúc nào cũng nhiệt tình và chu đáo như vậy. Nhìn theo cái dáng tất tả của anh, Irene không tìm thấy điểm nào ở một chàng thiếu gia con nhà giàu.
Sehun té nước vào mặt... Anh thấm mệt. Nhưng quan trọng hơn là trái tim anh tưởng chừng như ngừng đập... Anh biết điều gì đang xảy đến với mình và anh sợ phải bước chân ra khỏi căn phòng này, khi mà ngoài kia, có một con gái buộc anh đối diện: Đối diện với quá khứ, đối diện với nỗi đau và đối diện với lời thề anh từng nói.
Sehun bước ra khỏi căn phòng. Anh giật mình khi có một bàn tay nắm chặt lấy mình và kéo anh ngoặt vào góc khuất. Anh áp sát người Irene. Cô gần anh tới nỗi nghe rõ cả hơi thở.
Irene đưa tay chạm lên bờ môi, đôi mắt u buồn và mái tóc bồng bềnh của anh. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má người con gái ấy:
- "Oh Sehun! Là anh đã quên hay anh cố tình không nhớ?"
Câu nói như mũi dao cứa sâu vào lòng Sehun. Anh gạt tay Irene xuống, cúi đầu:
- "Giám đốc Bae. Tôi là đội trưởng đội thi công. Tôi xin lỗi vì từ nãy tới giờ không chào hỏi cô cho đàng hoàng. Nghe tin giám đốc mới về nhận chức nhưng tôi chưa có dịp gặp mặt. Thật không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Có gì thất lễ, mong Giám đốc bỏ quá cho"
Bốp!
Irene như đang dồn hết những đắng cay của 10 năm qua để tát Sehun. Cô không biết vì sao mình lại làm thế? Người đàn ông này chẳng phải là lí do để cô cố gắng cười suốt thời thơ ấu, là động lực để cô mạnh mẽ sống suốt những tháng ngày bị ghẻ lạnh... Ngày hôm nay, cái mà cô ao ước là được anh ôm vào lòng chứ không phải là cái tát mà cô còn đau hơn gấp bội ấy.
- "Đồ tồi, anh có biết 10 năm qua em khổ sở như thế nào không? Em chờ đợi anh ngần ấy thời gian không phải để nghe những lời này. Anh nói đi, tại sao, tại sao?"
Sehun đứng bất động, mặc cho những cú đánh liên hồi của Irene vào người. Từ phía sau, Park Bo Gum hớt hải chạy tới:
- "Irene, em sao thế? Đừng xúc động quá. Chuyện ngoài ý muốn thôi mà, em đừng trách đội trưởng, cậu ấy cũng đâu muốn như vậy"
Irene gục đầu vào vai Park Bo Gum. Người cô như lả đi vì nỗi đau mà Park Bo Gum không thể nào hiểu đúng.
- "Anh..."
- "Tôi là Oh Sehun"
- "À vâng, Sehun. Mong anh hiểu cho, Irene vừa mới nhận chức chưa được bao lâu đã xảy ra sự cố này. Có lẽ cô ấy hơi mất bình tĩnh. Mong anh thông cảm nhé. Irene không phải một người sếp tồi đâu".
- "Không sao, tôi hiểu mà. Anh mau đưa giám đốc Bae về đi. Cô ấy chắc đã thấm mệt rồi đấy. Ngày mai có lẽ cô ấy còn nhiều việc phải giải quyết ở công ty. Ở đây đã có tôi rồi. Sáng mai tôi sẽ về công ty báo cáo tình hình"
Park Bo Gum mỉm cười vỗ vào vai Sehun đầy cảm kích:
- "Irene thật may mắn khi có một cấp dưới như anh. Anh thay đồ đi, tôi có mua áo cho anh và cả một chút đồ ăn nữa. Dáng anh chắc cũng bằng tôi nên tôi đã lựa áo theo size của mình, mong là vừa. Còn nữa, đây là danh thiếp của tôi. Nhất định tôi sẽ cùng anh uống vài chai nhé. Để cảm ơn cho ngày hôm nay".
- "Cảm ơn! Hi vọng còn có dịp gặp lại"
Park Bo Gum ôm vai Irene đưa cô ra xe. Sehun nhìn theo mà trái tim đau nhói. Anh ngó lên tấm danh thiếp: "Park Bo Gum – Giám đốc công ty PBG".
*****
Irene nằm vật xuống giường. Nước mắt cô cứ lăn dài... Cô nhìn tấm ảnh thời trung học của mình. Cô gái ấy 16 tuổi... Đó là quãng đời đẹp nhất, quãng đời có anh: Oh Sehun!
20 năm trước
- "Còn tiền nữa không? Đưa đây, mày mà không đưa hết thì đừng có trách, tối về tao sẽ mách mẹ"
Cô bé 6 tuổi khóc thút thít đưa từ trong túi ra những đồng tiền nhàu nhĩ:
- "Hết rồi, hôm nào bố cũng chỉ cho em có thế thôi"
- "Từ mai, ngày nào cũng phải đưa tao tiền biết chưa? Nếu không mày sẽ không yên ổn mà sống trong nhà đâu"
Từ phía xa, cậu nhóc Sehun cảm thấy hiếu kì. Bae Jonghyun – bạn cùng lớp của Sehun đang bắt nạt một cô nhóc nhỏ thó. Nhìn cái dáng vẻ khổ sở của cô bé, Sehun thấy khó chịu:
- "Này, sao lại trấn lột tiền của nhỏ này thế?"
Sehun hào hiệp xen vào câu chuyện.
- "Mặc xác, đây là chuyện của tớ, liên quan gì tới cậu?"
- "Nhưng con trai không được bắt nạt con gái"
- "Nó là em tớ, muốn làm gì chả được. Đừng nhiều chuyện..."
Nói rồi Jonghyun lí lắc bước đi bỏ lại đằng sau cô bé với bím tóc ngây thơ đang nín thở vì sợ.
- "Tên gì thế?"
- "Joohyun"
- "Jonghyun là anh trai của em à?"
- "Vâng"
- "Sao không nghe thấy nói bao giờ nhỉ? Mà em học lớp nào?"
- "Em học lớp 1E. Em mới chuyển đến trường được 2 tuần"
- "Trước giờ em không ở cùng nhà với Jonghyun à? Anh em gì mà lại thế?"
- "Mẹ em mất... bố đón em về đây. Em ở với mẹ của anh Jonghyun... Em cũng không biết nữa"
- "À à..."
Sehun nhìn Joohyun đầy thương cảm. Với cái đầu thông minh của một cậu nhóc 8 tuổi, Sehun có thể hiểu được phần nào câu chuyện.
- "Em đói không? Hình như Jonghyun lấy mất tiền ăn sáng của em?"
Cô bé không nói gì, chỉ im lặng.
- "Này ăn đi... Cầm lấy, cái bánh mì to đùng thế này, anh ăn vào đâu hết"
Nét mặt hân hoan của Irene khi ấy giống như một thiên thần. Cô bé mỉm cười, xòe đôi bàn tay đáng yêu ra nhận lấy nửa chiếc bánh mì...
Sehun và Irene sánh bước tới trường...
- "Sao anh tốt với em thế?"
- "Tại bố anh nói đàn ông phải tốt với con gái, không được bắt nạt con gái"
- "Thế từ giờ em bị ai bắt nạt, anh có giúp em không?"
- "Có chứ, nếu ai bắt nạt, cứ gọi anh"
- "Anh học cùng lớp với anh Jonghyun à?"
- "Ừ"
- "Giá mà... anh ấy cũng tốt bụng như anh... Hay anh làm anh trai em nhé"
- "Không được, em có anh trai rồi mà, còn anh trai gì nữa".
- "Chán nhỉ..."
- "Thôi, để anh làm thần hộ mệnh của em nha"
- "Thần hộ mệnh là gì..."
- "Là người sẽ luôn ở bên, mãi mãi bên cạnh và bảo vệ ấy"
- "Thích quá"
- "À, cho em nè..."
- "Cái gì thế?"
- "Vòng cổ hình ngôi sao. Bố anh cho, bố nói có cái này coi như có thần hộ mệnh bên cạnh. Giờ anh là thần hộ mệnh rồi nên không cần thần hộ mệnh nữa. Cho em đó. Nhớ mang theo bên mình nha"
- "Vâng"
Câu chuyện cứ thế dài ra... Tháng ngày cứ thế trôi qua...
10 năm sau
Một ngày đầu thu, Irene soi mình trong gương rồi mỉm cười. Bố nói tuổi 16 là tuổi của những mộng mơ, Irene cũng thấy mình như vậy. Cô bé chỉnh lại chiếc váy, đặt sợi dây chuyền vào trong cặp và tới trường. Năm đó, Irene 16 tuổi.
Irene ngó trước nhìn sau con đường và bước đi vội vã. Tới chỗ ngoặt, cô nàng đâm sầm vào một người:
- "Ôi ôi..."
- "Em làm cái gì, gặp anh mà như gặp ma vậy?"
Irene ngước mắt lên nhìn... Là Sehun. Với chiều cao 1m8 của mình, Sehun lúc nào cũng khiến Irene có cảm giác mình là người tí hon. Cô bé thất vọng:
- "Không... Em giật mình thôi mà"
Sehun cúi mặt xuống, ghé sát vào gương mặt của Irene:
- "Nói đi... Em trốn anh đúng không?"
- "Đâu... đâu mà..."
- "Không trốn mà phải đi học giờ này? Mới bảnh mắt ra đã đi học là làm sao? Nếu không phải là đi tập thể dục thì anh đã không gặp em rồi. Nói anh nghe xem, em định làm cái trò gì vậy hả?" – Giọng Sehun bình thường rất dịu dàng nhưng khi anh gắt lên với Irene nó khiến cô sợ thực sự.
- "Em muốn đi sớm thôi mà... Không có gì đâu. Em đi đây"
Irene tính chạy thật nhanh nhưng đôi bàn tay cô bị nắm chặt và kéo ngược lại. Chỉ vài giây, Irene đã bị ghì xiết trong vòng tay của Sehun:
- "Em đừng có chối. Tốt hơn hết là em nói sự thật ra, nếu không... đừng hòng anh cho em đi học"
- "Buông tay em ra... đau..."
Chỉ cần Irene kêu đau, tự khắc Sehun sẽ nhẹ nhàng. Chàng trai 18 tuổi lại nhìn cô bé ấy bằng đôi mắt mê đắm:
- "Nói anh nghe xem nào, sao em phải trốn anh?"
- "Vì... em không muốn các bạn bàn tán. Mọi người sẽ nói chuyện anh và em..."
Sehun ngửa mặt lên trời cười lớn:
- "A ha... Em sợ đám bạn ghen với em đúng không? Kể cũng phải... anh ở trường hot quá mà. Em mới vào lớp 10 nên chưa biết, chứ ở trường này các cô gái đều ao ước làm người trong mộng của anh đấy"
- "Thôi đi... Em chỉ không thích mọi người bàn tán, sẽ ảnh hưởng tới việc học. Vậy thôi... Chứ ai mà thèm ghen với em chứ. Anh nghĩ mình là ai?"
Sehun chưng hửng. Anh gõ nhẹ vào đầu Irene:
- "Em thật là... Lúc nào cũng khiến anh phải bực bội. Mà... sợi dây chuyền đâu? Tại sao em không đeo vào cổ? À, hay thật, mới lên trường mới một cái mà đã giũ bỏ rồi. Anh nói em phải luôn mang theo bên mình cơ mà?... Em tính không cần thần hộ mệnh nữa hả?".
- "Tại... em sợ bạn bè trêu trọc là đính ước này nọ thôi. Đám con gái xem phim, cứ thấy mấy cái dây chuyền như thế là lại nghĩ giống phim mà"
- "Đưa sợi dây đây"
Irene lập cập lấy chiếc dây từ trong cặp. Sehun điềm đạm là thế nhưng những lúc như thế này, Irene biết không thể làm trái lời.
- "Mặc xác chúng nghĩ gì, em nhất định phải đeo nó bên mình. Nhớ đấy..."
Sehun vừa nói vừa xoay người Irene ra đằng trước. Anh vén mái tóc sang một bên, ghé sát gương mặt cô gái 16 tuổi ấy và đeo chiếc dây vào cổ Irene. Sehun thì thầm:
- "Đừng bao giờ tháo nó ra biết chưa?"
Irene ngượng ngùng trước sự dịu dàng quá đỗi của Sehun. Đôi má cô ửng đỏ. Irene toan chạy đi nhưng một lần nữa lại bị Sehungiữ lại bởi cái nắm tay thật chặt:
- "Khoan đã.... Em lại định chạy biến đi đấy à? Này, cầm lấy... Bánh ngọt nhân nho mà em thích đó. Cầm đi mà ăn sáng... Anh về đây. Từ mai nhớ phải đợi anh đi học đấy"
Irene không nói gì, cô nàng giật vội chiếc bánh rồi chạy biến đi. Sehun nhìn theo cái bóng dáng đáng yêu đó rồi mỉm cười: "Đồ ngốc, coi chừng ngã".
*****
Hành lang lớp học, đám con gái xúm xít bàn tán...
- "Joohyun, qua đây, qua đây"
- "Có chuyện gì thế?"
- "Ơ, không biết à, khóa trên mới có trai đẹp chuyển đến, đang đi dưới sân trường kìa. Đẹp trai như diễn viên í!"
- "Ủa vậy hả, đâu có biết. Cho ngó cái coi. Ôi, anh ấy đẹp trai thật. Thích ghê"
Đôi mắt Irene mơ màng ngắm nhìn cậu học sinh khóa trên đi dưới sân trường. Thi thoảng cô nàng lại rú lên cùng mấy đứa bạn. Đám con trai cùng lớp nhìn cảnh tượng đó ngán ngẩm và nói những lời "dìm hàng đối thủ". Nhưng mọi thứ đều vô nghĩa trước sắc đẹp của nam sinh mới chuyển đến. Đám con gái không ngừng thích thú.
Từ cuối hàng lang, Sehun ngó xuống dưới sân trường rồi lại đảo mắt qua nhìn đám con gái lớp Irene đang túm tụm ngoài cửa để ngắm trai đẹp. Sehun hùng dũng bước tới. Anh gạt bỏ mấy cô con gái sang một bên, nắm lấy tay Irene kéo đi trong sự ngỡ ngàng của đám đông.
Góc cuối của dãy phòng học, Sehun đẩy Irene ép vào tường và giữ chặt hai tay cô. Đôi mắt Sehun giận dữ nhưng giọng nói thì vẫn rất nhẹ nhàng:
- "Em trêu tức anh đấy à?"
- "Anh làm cái gì đấy? Bạn bè em sẽ dị nghị đấy"
- "Tên đó thì có cái quái gì mà em phải xốn xang lên như vậy chứ?"
Irene bực bội, nước mắt trực trào ra. Thấy vậy, Sehun bối rối buông tay Irene nhưng vẫn chặn ngang khiến Irene không thể rời đi.
- "Anh làm thế bạn bè em sẽ bàn tán đó"
- "Thì sao chứ? Em sợ à?"
- "Không phải nhưng..."
- "Muốn không thế thì em đừng có mà nhìn ngắm tên nào khác nữa. Đừng động vào điểm yếu của anh, vậy thôi..."
- "Điểm yếu gì chứ... anh vô lí quá..."
2 giây... Mất khoảng 2 giây để Irene nhận ra cái sự thật là Sehun vừa dùng đôi môi để ngăn chặn những lời cô nói. Anh chàng liều lĩnh hôn cô ngay góc cuối của hành lang trường học. Irene có thể cảm nhận thấy bờ môi đó run run, hơi thở của anh cũng gấp gáp và sợ hãi.
Đó là nụ hôn đầu đời. Irene tin, với cả cô và Sehun đều thế. Sehun rụt rè rời khỏi bờ môi của Irene. Anh cúi mặt...
- "Có cần anh phải nói rõ ra không thế? Em hiểu mà, đúng không? Vì thế, đừng khiến anh phải phát điên lên theo cách này..."
- "Anh... thật xấu xa. Bạn bè em nhìn thấy thì sao?"
- "Thật à?"
Sehun ngay lập tức đổi giọng. Anh chàng có vẻ cũng sợ hãi thật sự.
- "Thật cái gì chứ?"
- "Ý anh là có ai nhìn thấy chuyện vừa rồi không ấy, đám bạn em, chẳng phải đang ở sau lưng anh sao?"
- "Không biết. Tại anh đấy, lỡ có đứa nào nhìn thấy thì..."
- "Chết tiệt"
- "Anh còn biết chết tiệt sao?"
- "Chết tiệt thật. Sao lại chỉ có đứa nào nhìn thấy nhỉ? Anh đã mong cả trường phải nhìn thấy chứ. Có như vậy anh đã phải chứng minh cho chúng hiểu em thuộc quyền sở hữu của ai... Hay... chúng ta ra giữa sân trường làm lại đi?"
Sehun lém lỉnh và nhìn Irene. Cô nàng chỉ trực khóc vì thái độ đó của anh chàng. Sehun dịu dàng, bước tới, kéo Irene áp sát vào lồng ngực mình và ôm ghì lấy cô:
- "Nghe này... anh không muốn làm em khó xử, vì thế, anh sẽ không làm những chuyện thế này nữa. Nhưng... Ai cũng có điểm yếu, và điểm yếu của anh là em. Vì thế, đừng đẩy anh vào những tình huống như vậy. Em chỉ cần nhìn anh thôi, là đủ rồi. Như thế có được không?"
- "Chúng mình... chúng mình còn quá trẻ"
- "Anh biết, anh biết chứ... Có thể với nhiều người, đây chỉ là lời của một thằng nhóc 18 tuổi. Nhưng với anh nó là lời thề. Anh cũng đã phải can đảm lắm mới dám hôn em đấy. Anh... không biết bằng cách nào, mất bao lâu nhưng... anh nhất định sẽ cưới em. Tốt hơn là em hãy mặc định điều đó vì em có muốn thoát cũng không được. Nhớ đấy!"
Sehun lau giọt nước mắt vừa tràn khỏi khóe mi... Anh quay đầu bước đi. Phía sau, Irene thấy tim mình thổn thức. Cô tự hỏi, nếu ở tuổi 16 trái tim cô nói rằng nhất định phải tin chàng trai vừa mới lấy đi nụ hôn đầu đời của cô, thì liệu, đấy có phải là thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm đến trọn đời???
***
Trong cơn mơ, bóng dáng của Sehun cứ mỗi lúc một xa dần, y như khoảnh khắc anh bước về phía cuối hành lang của 10 năm trước, khi mà cô là cô gái 16 tuổi, còn anh là chàng trai 18. Irene nằm trên giường và câu nói năm xưa cứ vang vọng mãi:
- "Anh... không biết bằng cách nào, mất bao lâu nhưng... anh nhất định sẽ cưới em".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top