Chương 6
Tôi không hiểu nghệ thuật trang trí nhà cửa , trong tiềm thức cảm thấy Vương Thanh là một người cao quý. Tranh treo mai lan cúc trúc , thư pháp tôi xem không hiểu, còn có những chậu hoa màu xanh lá cây ở khắp nơi . Ở trong một chậu hoa giấu sau rèm cửa có một cái hộp thu hút sự chú ý của tôi.
Ba đã nói với tôi không thể tùy tiện động vào đồ của người khác, nhưng mà ba cũng đã nói dối . Là ba không nghe lời trước.
Cái hộp sạch sẽ không dính bụi bặm , không có khóa lại.
Tôi mở ra.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Đó là dáng vẻ của ba khi còn đi học.
Tôi chưa từng thấy nụ cười, chưa từng thấy nét mặt gần như mị nhân, trên sân bóng rỗ rơi mồ hôi, tư thế hiên ngang trên sàn nhảy hoa mỹ ,trong giờ học ngủ gật , ăn cơm uống nước... Mấy ngàn tấm hình , dường như cuộc sống đại học của ba được ghi lại thật hoàn mỹ.
Những bức ảnh Vương Thanh chụp toàn là ba , tất cả đều là ba đẹp trai cùng khả ái đều là hướng về phía một mình hắn
Phía dưới những tấm ảnh là một quyển nhật ký . Tôi không dám xem. Tôi có dự cảm chuyện bên trong nó ghi lại nhất định vượt quá phạm vi tiếp thu của tôi . Tôi đặt tất cả về chỗ cũ . Có lẽ trong nhà này còn có rất nhiều bí mật, đại khái tất cả bí mật đều là về tình yêu Vương Thanh dành cho ba
Đều bí mật mà thương , bí mật mà yêu......sâu sắc
Hôm nay tôi dậy rất sớm, len lén leo đến mép giường ba, chui vào chăn rúc vào trong lồng ngực hắn làm nũng thật lâu , hiếm khi Vương Thanh không có ở đây.
Lâu như vậy, Vương Thanh chưa từng để cho tôi ngủ chung với ba.
Ba bị tôi cọ tỉnh , "Tiểu Niên?"
Tôi hít thở sâu, dũng cảm nhìn vào mắt ba , "Ba tại sao phải lừa gạt Vương Thanh?"
Ba có chút để ý , "Cái gì Vương Thanh."
Tôi bỉu môi, "Ba đừng giả bộ, đêm hôm đó con cũng..."
"Kêu Vương thúc thúc."
"..."
Ba xoa xoa xoa đầu tôi , "Rất nhiều chuyện con không hiểu đâu , đừng suy nghĩ bậy bạ."
Tôi buồn bực ở trong lồng ngực hắn, "Ba không yêu chú ấy sao?"
Ba không nói gì, đem tôi ôm vào trong ngực.
Lúc tôi sắp ngủ thì nghe được thanh âm rất nhỏ, "Yêu."
Vương Thanh trở lại thấy ba ôm tôi trên giường thật là có thể dùng nổi giận đùng đùng để hình dung , đem tôi ném ra ngoài cửa , ôn nhu nói với ba , "Ngồi dậy ăn điểm tâm đi, hôm nay có bánh bao thịt."
Lòng của nam nhân đều là cứng rắn, chỉ có đối với người đặc biệt mới nhu hòa
Ba ngượng ngùng cười một tiếng, "Xin lỗi, lại làm phiền anh rồi."
Vẫn khách khí như vậy.
Vương Thanh giống như là không thèm để ý, cười híp mắt kể chuyện hắn phải xếp hàng mua bữa ăn sáng , ba sẽ mỉm cười tỏ vẻ đáp lại.
Tôi ăn hai cái bánh bao uống một chén cháo đậu đen thì rất no rồi , nhưng nhớ tới Vương Thanh không chút lưu tình đem tôi lôi ra từ trong ngực ba , tôi lại ăn thêm hai cái bánh bao.
Chống đở cái bụng muốn vỡ ra
"Tôi đi rửa chén ." Ba nói xong cũng không chờ Vương Thanh đáp ứng, tự mình cầm chén đũa lên.
Vương Thanh chuẩn bị ngăn hắn lại, tôi ngăn cản Vương Thanh.
Tôi bảo hắn đưa lỗ tai gần lại , "Cháu có thể nói cho chú biết một bí mật rất có lợi cho chú, điều kiện tiên quyết là muốn chú cho phép cháu 1 tuần có thể ngủ chung với ba 3 lần"
Vương Thanh liếc mắt nhìn tôi, "Chú không nghe."
"Đừng đừng đừng a, vậy một tuần một lần!"
Vương Thanh làm bộ phải đi.
"Vậy chú nói bao lâu a?"
"Một tháng một lần."
"Vậy không được a!" Tôi kiên định , "Một tháng ba lần!"
Vương Thanh thiêu mi, "Thành giao . Cháu nói đi."
Ta hạ thấp giọng, "Ba cháu không có quên chú."
Thấy Vương Thanh không có phản ứng gì ,tôi cho là hắn đối với cái này không có hứng thú, "Ba nói ba vẫn yêu chú."
Vương Thanh ước chừng năm giây sau mới lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Cháu nói là sự thật!"
Tôi giờ mới hiểu được, Vương Thanh không phải không có hứng thú, mà là vòng phản xạ của hắn quá dài! Nhìn hắn ngạc nhiên mừng rỡ như vậy điều kiện trao đổi của tôi có phải quá ít rồi không?
Tôi không cam lòng , " Ừ... . . ."
"Cháu về phòng trước đi."
------------------------------------------------------------------------------------
Bóng người bận rộn trong phòng bếp câu lấy trái tim Vương Thanh
Phùng Kiến Vũ đang phân cao thấp với một vết bẩn ngoan cố trên chén , liền bị người ôm lấy thắt lưng
Chén và nước trong bồn phát ra tiếng va chạm , "Đại Vũ, em đang gạt tôi."
Phùng Kiến Vũ đang phát run, "Cái đó... Phí nằm viện tôi sẽ từ từ trả lại cho anh."
Vương Thanh bộ mặt có chút nhăn nhó , "Tôi không phải muốn cùng em tính toán những thứ này."
Hô hấp của Vương Thanh khiến cho Phùng Kiến Vũ lúng ta lúng túng cổ rụt lại, "Tôi... trong thẻ tôi có năm ngàn khối, anh cầm trước, còn thiếu lại tôi..." Phùng Kiến Vũ vừa nói vừa xoay người muốn đi tìm ví tiền, trước mắt nhoáng một cái.
Lúc phản ứng lại thì trên môi là cảm xúc ấm áp ẩm ướt , cả người bị ôm thật chăt trong ngực , không thể động đậy, ánh mắt theo bản năng nhắm chặt, toàn thân căng thẳng. Vương Thanh nhiều lần vuốt ve mặt Phùng Kiến Vũ , tóc Phùng Kiến Vũ , trong miệng một mực lẩm bẩm tên hắn
Phùng Kiến Vũ ngơ ngác, thật giống như vẫn chưa nghĩ ra phải ứng thế nào với nụ hôn bất ngờ này
"Đại Vũ..."
Phùng Kiến Vũ đẩy Vương Thanh ra , chạy trở về phòng dùng sức đóng cửa lại.
Phùng Kiến Vũ rối loạn. Tim đập cực nhanh, trong đầu rối thành một đoàn
"Ba."
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Phùng Tư Niên cũng ở đây.
"Ba, nếu như cùng Vương Thanh... Chú ở chung một chỗ không thể làm cho ba vui vẻ, vậy thì chúng ta liền rời khỏi nơi này đi." Phùng Tư Niên rất nghiêm túc.
Đúng vậy, hắn có thể đi a.
"Mặc dù chú Vương Thanh mấy ngày nay chiếu cố ba rất cẩn thận, nhưng mà nếu như ba không có biện pháp có thể sống chung với người đó thì ba sẽ rất khó chịu." Phùng Tư Niên ôm lấy eo Phùng Kiến Vũ , "Ba, con muốn ba được vui vẻ." Phùng Tư Niên do dự một hồi, "Hơn nữa... con cảm thấy chú ấy không thích con."
Những lời cuối cùng này của Phùng Tư Niên đã xóa bỏ những do dự của Phùng Kiến Vũ . " Được, chúng ta rời khỏi nơi này."
Vương Thanh ở trên ghế sa lon hút thuốc, Phùng Kiến Vũ kéo tay Phùng Tư Niên đi tới, "Cám ơn anh khoảng thời gian này đã chiếu cố. Tôi nghĩ chúng tôi ở nơi này vẫn không được thích hợp. Số tiền này anh có thể không cần, nhưng mà tôi sẽ trả lại cho anh." Đặt tấm thẻ trên bàn uống trà nhỏ.
Vương Thanh dập tắt điếu thuốc, không nói một lời nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ trong lòng trống rỗng rất khó chịu , nhưng mà không biết đến tột cùng là vì cái gì mà đau xót trong tim . Lại không có phát hiện tay hắn nắm tay Phùng Tư Niên đã toát mồ hôi."Chúng tôi đi trước." Phùng Kiến Vũ vội vả xoay người đi ra ngoài cửa.
"Đại Vũ." Phía sau truyền tới thanh âm rất nhỏ.
"Đại Vũ." Vô cùng ôn hòa.
"Đại Vũ." Mang theo khẩn cầu.
Phùng Kiến Vũ đột nhiên bước đi không đặng, quay đầu lại nhìn hắn.
Vương Thanh đi theo hắn ra cửa, đứng ở ngạch cửa bất động, nhưng người thì nghiêng về trước, thật giống như dùng khí lực rất lớn mới khắc chế được dục vọng muốn bước tới của mình
Vương Thanh vẫn là cao lớn như vậy , nhưng gầy đi rất nhiều, đứng trơ trọi ở đó
Chân bắt đầu như nhũn ra, thế nào cũng không bước ra.
"Ba? Chúng ta đi thôi."
Phùng Kiến Vũ không chú ý đến thanh âm của Phùng Tư Niên
"Tôi vẫn không đáng được em tha thứ sao? !"
Phùng Kiến Vũ nghe thanh âm của hắn trong ngực hơi có chút đau nhói.
"Em cuối cùng đang sợ cái gì? Tình cảm của tôi dành cho em là thật lòng !"
Cảm giác đau giống như giấy bị vấy mực , từ từ lan truyền.
Phùng Kiến Vũ buông lỏng tay Phùng Tư Niên
Đúng vậy. Hắn sợ.
Sau khi cùng Vương Thanh ở bên nhau thì mỗi một ngày hắn đều sợ hãi.
Vương Thanh quá mê người, hắn có thể trong nháy mắt hấp dẫn tầm mắt người khác , hắn lại thích chơi đùa như vậy , không thể chu toàn giữa ngươi và bạn bè , thật giống như tùy thời đều có thể bỏ lại ngươi. Phùng Kiến Vũ không phải là không muốn cùng hắn ân ái, hắn là sợ Vương Thanh sau khi chiếm được tất cả thì sẽ rời đi . Y không có được thân thể hắn , mới có thể vẫn còn muốn hắn.
Vô luận là ở trong bệnh viện hay là ở nhà Vương Thanh , hắn đều có đầy đủ thời gian rời đi.
Nhưng hắn vẫn muốn nhìn y nhiều một chút
Vẫn là muốn ở lại bên cạnh y lâu một chút.
Phùng Kiến Vũ chạy đến nhào vào lòng Vương Thanh ,vùi đầu ở cổ Vương Thanh , khóc không thành tiếng.
Nước mắt của Phùng Kiến Vũ rơi vào cổ áo Vương Thanh , hắn biết, bảo bảo của hắn, đã trở lại rồi.
---END---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top