Chương 5

  Vương Thanh gặp Kim Nguyệt tự nhiên cũng không có sắc mặt gì tốt, "Đưa ảnh gốc cho tôi."

 Kim Nguyệt cười hỏi, " Tôi thật là tò mò, nếu cậu thích cậu ấy như vậy, tại sao còn sợ cái này?" Quơ quơ USB trong tay.

 Vương Thanh mắt lạnh quét qua, "Không quan hệ tới cô." 

 Biểu tình điềm tỉnh nhưng trong lòng rất hoảng sợ . Sợ cái gì? Sợ hắn biết được , lại sợ hắn không biết, càng sợ hắn biết mà làm bộ như không biết.

 Kim Nguyệt yêu thích chụp hình. Một ngày nào đó trong lớp tự học buổi tối đúng lúc chụp được ảnh Vương Thanh nhìn lén Phùng Kiến Vũ đang ngủ, cái ánh mắt kia so ánh mắt một đứa con trai nhìn cô gái mà mình yêu thương còn cuồng nhiệt hơn . Kim Nguyệt vốn là muốn cho Vương Thanh thưởng thức kỹ thuật chụp hình của mình , không ngờ phản ứng của Vương Thanh khiến cho nàng rất giật mình. 

 Kim Nguyệt còn muốn nói gì nữa, nhưng ánh mắt Vương Thanh mang theo sát khí làm cho nàng lạnh sống lưng , không cam lòng đem USB đưa cho Vương Thanh. 

 Vương Thanh lấy được liền xoay người rời đi. 

 "Chẳng lẽ cậu yêu đơn phương ?" Kim Nguyệt nhẹ nhàng hỏi những lời này. 

 Vương Thanh bước chân dừng một chút, lập tức đi ra ngoài. 

 Khi Vương Thanh trở lại kí túc , Phùng Kiến Vũ đang dựa vào lan can ở mép giường xuất thần.

 Lâm Dịch Thần cùng Trần Mục thấy Vương Thanh trở lại, " Cậu chưa mang cơm cho Đại Vũ sao?" 

 Vương Thanh không đáp một tiếng. 

 Phùng Kiến Vũ cũng không phản ứng gì. 

 Lâm Dịch Thần cùng Trần Mục trố mắt nhìn nhau, bỉu môi, đi ra cửa. Phùng Kiến Vũ chưa ăn cơm. 

 Vương Thanh vô luận làm gì trong đầu chỉ có sáu chữ. 

 "Đại Vũ, sao em không ăn cơm?" Không nhịn được. Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ

 Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh , " Anh không tức giận?" 

 Vương Thanh thở dài, "Anh không có tức giận." 

 Sắc mặt Phùng Kiến Vũ nghiêm túc lại , "Vương Thanh, anh thích em sao ?" Vương Thanh đối với hắn không giống như với những bằng hữu khác , hắn biết, nhưng cái loại không giống này có phải xuất phát từ yêu thích hay không, hắn phải hỏi rõ. 

 Vương Thanh ngẩn ra. 

 Phùng Kiến Vũ không đợi Vương Thanh nói chuyện, "Hôn môi loại chuyện này chỉ có thể làm cùng người yêu , anh suy nghĩ kỹ chưa?"

 Vương Thanh lại là ngẩn ra, "Anh... em... em không ngại anh..." 

 Một người thông minh ở trước mặt ngươi nói lắp, hơn phân nửa là yêu ngươi. 

 Phùng Kiến Vũ áp đảo Vương Thành, hôn lên môi của hắn. Rất trúc trắc, lại làm cho Vương Thành mê muội

 Vương Thanh ôm eo Phùng Kiến Vũ , ngậm đầu lưỡi đinh hương của hắn , dây dưa quấn lấy , lưỡi linh hoạt cũng thăm dò vào trong khoang miệng hắn 

 "Vương Thanh." 

 " Đúng, anh yêu em." 

 Phùng Kiến Vũ dựa trên người Vương Thanh một lúc lâu , chợt ngồi thẳng, đánh một cái vào ngực hắn , "Anh mới vừa nãy đi đâu? !" Lúc trước ta không có tư cách hỏi ngươi, bây giờ ta có rồi.

 Vương Thanh ngượng ngùng đem đầu đuôi gốc ngọn nói ra.

 Phùng Kiến Vũ đôi mắt đẹp lưu chuyển, "Vương Thanh." 

 "... Ừ." 

 "Anh thật đáng yêu." Phùng Kiến Vũ lại nhào qua cắn lỗ tai Vương Thanh một cái. 

 Hai người như keo như sơn vượt qua một cái lại một cái học kỳ. 

 Vương Thanh phát hiện vấn đề. 

 Phùng Kiến Vũ không muốn cùng hắn lên giường. 

 Mỗi một lần Vương Thanh bộc phát ham muốn , Phùng Kiến Vũ đều là lấy tay giúp hắn. Mặc kệ Vương Thanh nói cái gì, Phùng Kiến Vũ đều là không chịu. 

 Nếu Vương Thanh bức ép, Phùng Kiến Vũ sẽ nũng nịu, "Thanh nhi, em sợ đau, anh không nỡ để cho em đau a. Anh nhịn thêm một chút được không? " 

 Vương Thanh vô số lần sụp đổ dưới ánh mắt đáng thương của Phùng Kiến Vũ

 Nhưng hắn đã nhẫn đến tốt nghiệp. 

 "Bảo bảo không có chuyện gì, anh sẽ rất ôn nhu, sẽ không để cho em đau." 

 "Không muốn." Phùng Kiến Vũ cuộn mình trong chăn. 

 Vương Thanh không nói gì , mặt lạnh ra cửa. 

 Cơn nóng giận của Vương Thanh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Phùng Kiến Vũ lười để ý hắn. 

 Một hồi còn có dạ vũ tốt nghiệp

 Trong buổi dạ vũ Vương Thanh cũng không đi tìm Phùng Kiến Vũ, một mình ngồi ở bên cạnh cửa sổ, đối với từng cái chào hỏi của nữ sinh cười tươi như hoa. 

 Phùng Kiến Vũ lẳng lặng uống rượu. 

 Một nam sinh sắc mặt đỏ bừng đến gần Phùng Kiến Vũ, "Này." Tay trái khoác lên bả vai Phùng Kiến Vũ ,mùi rượu nồng nặc phả lên mặt Phùng Kiến Vũ , "Ngươi là gay sao?" 

 Phùng Kiến Vũ muốn né tránh, nam sinh kia trực tiếp ôm hắn, "Nơi này không có ai , ngươi giả bộ cái gì a?" Nam sinh khí lực không nhỏ, lại đang say rượu Phùng Kiến Vũ căn bản không chống đỡ được, hắn quay đầu thấy Vương Thanh đang cùng nữ sinh chuyện trò vui vẻ, lại xoay trở lại.

 "Xin ngươi buông ra."

 "Ta nóng quá a... Ngươi nóng hay không... Ta giúp ngươi cởi a..." Nam sinh bắt đầu lôi kéo quần áo Phùng Kiến Vũ . 

 Phùng Kiến Vũ tức giận.

 Vương Thanh không nhúc nhích. 

 Phùng Kiến Vũ cầm lấy bình rượu trên bàn, chuẩn bị gắng sức đập một cái, nam sinh kia liền bị Vương Thanh hung hăng đá văng. 

 Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ đi tới sân thượng kéo rèm cửa sổ , khóa cửa, đem Phùng Kiến Vũ ép trên cửa, "Em thích thế có phải hay không?" 

 Vương Thanh cắn xé quần áo Phùng Kiến Vũ ,hơi thở nóng bỏng phả trên cổ Phùng Kiến Vũ , "Em chính là thích như vậy có phải hay không? ?" tay phải của Vương Thanh ma sát phân thân của Phùng Kiến Vũ

 "Vương Thanh!" Phùng Kiến Vũ thét chói tai. 

 Vương Thanh dùng miệng mình chận miệng Phùng Kiến Vũ , lột quần áo chướng mắt trên người xuống . Ngón tay trực tiếp thăm dò nơi chưa từng bị khai phá

 "Đau quá !" Phùng Kiến Vũ liều mạng giẫy giụa, "Mau lấy ra!" 

 Phùng Kiến Vũ sợ nơi nhỏ như vậy làm sao chứa được cự vật đáng sợ của Vương Thanh . 

 Vương Thanh không nói lời nào,đưa vào một ngón tay. 

 "Vương Thanh... Không được... Quá đau rồi..." Phùng Kiến Vũ nước mắt đều chảy ra. 

 "Không sao, chịu khó một chút là được ." Vương Thanh lực đạo trên tay không có buông lỏng.

 Sao có thể... không sao được? 

 Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, thân thể cứng lại. 

 Vương Thanh hỏa nhiệt xông lên , hơi đi vào một chút, Phùng Kiến Vũ cảm thấy đau đến run rẩy, không vào được... hoàn toàn vào không được ... Làm sao có thể đi vào... 

 Vương Thanh lại đẩy thêm một chút. 

 "Vương Thanh..." Phùng Kiến Vũ cắn răng nghiến lợi.

 Cuối cùng vẫn hoàn toàn dung nhập hắn. 

 Không có tiền hí, không có thương yêu, không có khoái cảm, vào, ra, vào, ra... Phùng Kiến Vũ chỉ còn lại cảm giác đau đớn. 

 "Đại Vũ? Đại Vũ ngươi không có sao chứ?" Bên ngoài không biết là ai đang gõ cửa.

 "Cút!" Vương Thanh gầm thét. 

 Người đi đường đi dạo dưới lầu cũng bị hoảng sợ ngẩng đầu. 

 Phùng Kiến Vũ trong mắt vô thần. 

 Vương Thanh rốt cuộc thỏa mãn rút ra. Nằm ở trên người Phùng Kiến Vũ thở dốc . 

 Lần đầu tiên của bọn họ cứ như vậy kết thúc. 

 Không có tình yêu .

 Có chăng chính là người yêu thô bạo, bạn học kinh ngạc còn có người đi đường khinh bỉ. 

 Phùng Kiến Vũ cảm thấy giữa đùi có chất lỏng chảy ra, cũng không buồn lau đi , đẩy Vương Thanh ra , run rẩy mặc quần áo vào, đỡ cửa nghỉ ngơi rất lâu. 

 Vương Thanh một lần lại một lần kêu Phùng Kiến Vũ, "Đại Vũ..." 

 Phùng Kiến Vũ không có trả lời. 

 Vương Thanh mơ hồ tức giận, "Em không vui? Làm tình với tôi em không vui có phải hay không?" 

 Phùng Kiến Vũ có dự cảm mãnh liệt cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà * sắp đến. 

 "Làm tình với tôi khiến em khó chịu như vậy , vậy chúng ta còn ở bên nhau làm gì?" 

 Nhìn xem , tới rồi.

 " Được, chúng ta chia tay."

 Không khí đông lại, Phùng Kiến Vũ đi rồi. 

 Sau đó Vương Thanh không có cách nào tìm được Phùng Kiến Vũ . 

 Cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại nhau dưới tình cảnh như thế này 

 Chuyện xưa của chúng ta còn chưa có kết thúc, ai cũng không thể rời đi 


 * cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà : Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết.      

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: