Chương 4


 Hồi ức đại học


Mọi thứ giữa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đều diễn ra một cách tự nhiên.


Mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt có thể ăn cùng một chén cơm,mặc cùng một cái áo sơ mi ,tắm chung dưới một vòi hoa sen. Nhưng thời điểm Vương Thanh phát hiện mình động tâm với Phùng Kiến Vũ là lúc hai người đi bơi .


Phùng Kiến Vũ không biết bơi nhưng hắn không muốn thua Vương Thanh , tuyên bố muốn trò giỏi hơn thầy .


Phùng Kiến Vũ làm từng bước , hữu mô hữu dạng. Bơi lội thật ra rất đơn giản, chủ yếu vẫn là dựa vào ngộ tính cùng tế bào vận động.


"Anh giúp em, em thử nổi ở trên mặt nước, giống như con ếch vậy thu vào, đạp ra , thu vào ."


" Tốt, chính là như vậy, bây giờ anh đi về phía trước, em thử bơi về phía trước ."


"Rất tốt, hai tay từ trong hướng hai bên . Đúng, chính là như vậy. Anh nới lỏng tay, em đừng dừng lại tiếp tục bơi về phía trước ."


Sau khi bơi một đoạn , Phùng Kiến Vũ chợt cảm giác được bắp chân có chút co rút đau đớn Phùng Kiến Vũ kinh hoảng ôm lấy người cách hắn gần nhất.


" Uy..." Vương Thanh vừa há miệng liền bị Phùng Kiến Vũ quấn lấy thật chặt. Trong đầu Vương Thanh "Ông" một tiếng , trong nháy mắt trở nên trống rỗng.


Thân thể Phùng Kiến Vũ cũng không mềm mại như con gái nhưng Vương Thanh chính là khô miệng khô lưỡi, giác quan toàn thân đều bị hắn không ngừng khiêu khích.


Cho dù ngực Phùng Kiến Vũ không có nở nang , nhưng khỏa anh đào vì Phùng Kiến Vũ thở dốc lại như có như không cạ vào ngực Vương Thanh cũng khiến cho lòng Vương Thanh ngứa ngáy khó nhịn.


Lúc Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh thực hiện amazing Chinese cũng thường xuyên treo ở trên người hắn, nhưng mà có vải vóc ngăn trở.


Đáng sợ là Vương Thanh càng nghĩ lại càng nhớ lại cái eo mềm mại cùng cái mông rất vểnh của Phùng Kiến Vũ


Rõ ràng cảm giác được dưới quần bất ổn.


Phùng Kiến Vũ cũng cảm giác không thích hợp , thật nhanh buông Vương Thanh ra. Mất đi chổ dựa , hắn lại chưa có học được kỹ năng ,lần nữa chìm xuống lại vùng vẫy leo lên người Vương Thanh.


Vương Thanh theo bản năng ôm Phùng Kiến Vũ, bàn tay ấm áp ở bên hông truyền hơi nóng tới trên người Phùng Kiến Vũ . Mặt Phùng Kiến Vũ đỏ lên, buông Vương Thanh ra, cứ như vậy, lại chìm tới đáy.


Sau đó ôm lấy, xấu hổ, buông tay, lại ôm lấy, lại thẹn thùng, lại buông tay...


Cuối cùng vẫn là bác gái bên cạnh không nhìn nổi, " Hồ bơi này chỉ có một thước rưỡi a ."


Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh mắc cở đỏ mặt, vội vả lên bờ. Trầm mặc không nói gì.


Yên lặng mang theo một chút ý loạn tình mê.


Khi tắm ánh mắt Vương Thanh luôn không kềm chế được nhìn về phía hạ thể Phùng Kiến Vũ .Tiếng nước chảy không cách nào che giấu tiếng tim đập thình thịch của Vương Thanh


Sau ngày đó Vương Thanh giống như trúng tà, ánh mắt đặt ở chỗ nào cũng có thể liên tưởng đến Phùng Kiến Vũ.


Muốn hắn, lại sợ hắn.


Trong giờ học khi Phùng Kiến Vũ trả lời các vấn đề Vương Thanh đều cảm thấy rất giỏi. Hát êm tai ,chơi bóng rỗ rất tốt, còn gia nhập Break-Dance club.


Rời khỏi Phùng Kiến Vũ thì sẽ có đủ loại nhớ nhung , vừa thấy mặt thì chỉ số thông minh lập tức giảm xuống, thích nhìn hắn cười ngây ngô.


Hỉ nộ ái ố của Phùng Kiến Vũ chính là hỉ nộ ái ố của Vương Thanh .


Phùng Kiến Vũ thích Triệu Vân, thích Tam Quốc , thích ăn cơm trắng với thịt tương , thích địa tam tiên, thích matcha, thích Ngộ Không , thích hoa oải hương ... Vương Thanh có thể kể ra tất cả sở thích của Phùng Kiến Vũ


Có một ngày Vương Thanh ở trong mộng cùng Phùng Kiến Vũ làm rất nhiều chuyện không thể miêu tả , buổi sáng len lén ném đi quần lót dính bẩn , sau đó cũng không dám tắm chung với Phùng Kiến Vũ


Phùng Kiến Vũ vẫn giống như thường ngày kêu Vương Thanh đi học, ăn cơm, chơi bóng rổ , nhưng Vương Thanh thường viện lý do trốn tránh . Trực giác của Phùng Kiến Vũ cho hắn biết là có liên quan đến mình , không thể không ngẫm lại , sau đó liền đỏ mặt tim đập nhanh.


Cho đến khi hắn tìm được một phong thư màu hồng trong sách giáo khoa của Vương Thanh .Mặc dù biết làm vậy là không đúng, nhưng hắn vẫn mở ra nhìn.


"Tối hôm nay sáu giờ lầu A chờ cậu."


Xem cái ngữ khí này cũng không phải lần đầu tiên viết. Là mình tự đa tình. Phùng Kiến Vũ cười nhạt.


Khi Vương Thanh trở vềkí túc xá có chút không yên lòng , Phùng Kiến Vũ không nhịn nổi, "Thanh, tối hôm nay anh có thể cùng em đi ra ngoài một chút không?"


Vương Thanh mừng rỡ , Phùng Kiến Vũ chưa từng chủ động hẹn hắn đi ra ngoài chơi ."Nhất định phải tối nay sao?" Vương Thanh ánh mắt ảm đạm


Phùng Kiến Vũ hỏi, "Tối nay không được sao?"


Vương Thanh trong lòng nóng nảy, "Em xảy ra chuyện gì sao?"


"Không có, chỉ là muốn anh đi cùng em." Phùng Kiến Vũ thờ ơ nói . Sau khi nói xong chính mình lại sợ hết hồn, hắn đây là đang hướng Vương Thanh làm nũng sao? Vương Thanh luống cuống gãi đầu , hồi lâu nói không ra lời.


"Nếu anh bận thì thôi vậy ." Phùng Kiến Vũ càng làm một bộ dáng không quan trọng , Vương Thanh càng để ý.


"Tối nay thật sự có chút chuyện, bất quá anh sẽ chạy về sớm ." Đây là kết quả sau khi cân nhắc của Vương Thanh


Hắn vì cô gái kia mà cự tuyệt mình ! Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy một cơn giận xông lên não , nhưng mà hắn lại không có lý do gì mà nổi giận với Vương Thanh . Mặc dù hắn sớm nhận định Vương Thanh là của hắn , nhưng mà Vương Thanh lại không có như vậy.


Vương Thanh xem Phùng Kiến Vũ hắn là cái gì?


"Vậy anh đi làm việc của mình đi ." Phùng Kiến Vũ nói xong, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh phòng ký túc


Hắn phải làm chút gì đó để bình phục tâm tình. Lau sạch bàn, đi quét sân, quét xong lại đi lau bàn, Vương Thanh đưa hắn ly thủy tinh trong suốt lại bị hắn lau một lần lại một lần, bàn tay nắm ly nổi gân xanh, nói là dọn dẹp vệ sinh, càng giống như là đang làm cho hả giận.


Vương Thanh không biết mình nên dỗ thế nào. Hắn không biết hắn đã làm gì khiến cho Phùng Kiến Vũ không vui.


Thời tiết vốn là rất nóng, Vương Thanh lại rất là khẩn trương, áo ướt đẫm mồ hôi. Không khí ngột ngạt mà quỷ dị.


Phùng Kiến Vũ lần thứ mười vội vả đi qua trước mặt Vương Thanh , Vương Thanh nắm cánh tay Phùng Kiến Vũ kéo về phía mình, muốn hỏi cho ra lẽ


Phùng Kiến Vũ trọng tâm không vững suýt nữa té ngã, Vương Thanh vội vàng đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực.


Hai người kề sát nhau thật chặt , vẻ mặt kinh ngạc bốn mắt nhìn nhau.


Bởi vì bận bịu , khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Kiến Vũ đỏ bừng, thở mạnh rất gấp, mùi bột giặt trên quần áo nhẹ nhàng khoan khoái kích thích giác quan của Vương Thanh


Vương Thanh liền đem chuyện mình phải làm ném đến chín tầng mây, hắn bây giờ chỉ muốn đem toàn bộ tình yêu của mình bày tỏ cho Phùng Kiến Vũ biết


Vương Thanh quả thật làm như vậy.


Khi tiếp xúc tới ánh mắt tràn đầy tính xâm lượt của Vương Thanh , tim Phùng Kiến Vũ đập thình thịch. Vương Thanh sắp hôn xuống, Phùng Kiến Vũ chợt thanh tỉnh lại. Khẽ cong đầu gối, hung hãn thúc vào hạ thân Vương Thanh , Vương Thanh đau đớn hừ một cái, ôm bụng ngồi xổm dưới đất.


Nhìn Vương Thanh ngã xuống đất , Phùng Kiến Vũ trong lòng hừ lạnh, muốn cùng cô gái kia ước hẹn, còn muốn hôn ta! Ngươi nằm mơ đi


Vương Thanh té xuống đất rất lâu không đứng lên, hắn lại có chút không đành lòng, lập tức liền khom người hỏi: " Này, anh không có sao chứ?"


Vương Thanh không trả lời Phùng Kiến Vũ , cũng không đứng dậy .


"Em ..." Phùng Kiến Vũ muốn giải thích, Vương Thanh chậm rãi đứng lên.


Vương Thanh cười, đáy mắt lạnh lùng, "Thật xin lỗi, là anh đùa quá trớn ." Nói xong, Vương Thanh không nhìn Phùng Kiến Vũ nữa, rời khỏi ký túc xá.


Trong kí túc chỉ còn lại Phùng Kiến Vũ đang ngẩn người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: