Phiên ngoại một

Ta là nàng tiên cá đáng thương mà mọi người thường hay nhắc cũng lấy làm răn những đứa trẻ dưới đại dương.

Đúng, ta đã từng sai lầm trong cách nhìn người, từng sai lầm trong cách lựa chọn nhưng may mắn thay, ta có thể một lần nữa làm lại. Ta biết chứ, làm gì tồn tại phép màu xảy đến hai lần ở thế giới hiện thực này. Để đánh đổi năng lực thần thông đó, nàng ấy đã chấp nhận mất đi tất cả quyền năng của một người ngự trị biển sâu. Phù thủy mà mọi người sợ hãi, căm ghét khi nhắc đến có thật sự đáng ghét như lời người khác nói? Đã từng, ta cũng cảm thấy như vậy nhưng sau này ta mới hiểu, thật ra những kẻ đó chỉ là ghen tị với những gì nàng ấy có được, sợ hãi với những quyền năng của nàng và những gì phải trao đổi khi chấp nhận giao dịch.

Không gì hiểm ác bằng dục vọng và đố kỵ, người cá hay con người đều cùng bản chất. Ta cũng thế, vì dục vọng xấu xa của mình, ta đổi lấy đôi chân, từ bỏ cuộc sống dưới đại dương để đến một nơi hoàn toàn xa lạ bất chấp người thân ta sẽ đau khổ như thế nào. Nơi cho ta nếm đủ mọi cay đắng, khổ đau. Nàng từng hỏi ta liệu có đáng hay không, ta đã mạnh miệng trả lời xứng đáng để rồi sau đó, khi chứng kiến bộ mặt khác của người trong lòng, sự ghẻ lạnh của người trong lòng, sự xấu xa của thế thái nhân tình. Ta đã chết lặng, ta tự hỏi đây vẫn là xứng đáng cho những gì ta đã đánh đổi hay sao?

Ta hối hận rồi, nhưng ta còn có thể làm gì khác ngoài việc sống trong hình hài con người nhưng trái tim đã không còn sức để đập?

Ta được một gia đình ngư dân thu lưu vì họ không có con cái, ta sống tạm bợ qua ngày, giúp họ quán xuyến việc nhà. Trừ việc không thể nói, ta cảm giác cũng không tệ lắm.

Nhưng sau đó, ta mới phát hiện một điều vô cùng cay đắng. Họ định bán ta cho một nhà giàu làm thiếp thất. Ta kinh hoảng bỏ trốn, nhưng đau quá. Đôi chân loài người ta không thể khống chế được, nhưng ta còn cách nào? Nếu không nhanh chân chạy đi, tự do của ta sẽ biến mất. Ta hướng về biển cả, nơi từng là nhà của ta. Ta gào thét trong vô vọng nhưng không một ai xuất hiện, ta mệt mỏi, ngã khụy bên bờ cát. Nước biển lành lạnh, mằn mặn vỗ về vào khuôn mặt ta, thân thể ta như an ủi lấy. Đám người cũng đã đuổi đến, ta bất lực nhìn bọn hắn dần dần tiến lại gần, móng tay dường như khảm sâu mà cào xé vào cát để bình tĩnh trở lại.

Sau đó, ta mệt mỏi thiếp đi. Nhưng trước khi mất đi ý thức, ta có thể cảm nhận bản thân đang được ai đó ôm vào lòng.

Thật ấm áp.

Ta tỉnh lại, bản thân đang nằm trong một vườn hoa, rất thơm.

Đây là đâu?

"Ngươi tỉnh rồi sao?"

Ta ngước mắt, nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt. Trong lòng nói không nên lời quen thuộc. Ta thều thào, theo thói quen mở miệng nhưng quên mất chính mình đã đánh đổi giọng nói, hiện tại ta khác nào người câm đâu?

Người phụ nữ dường như đọc hiểu khuôn miệng của ta, y lên tiếng.

"Ta sao? Ta là ân nhân của ngươi."

Ta mới ngờ ngợ ra, à chẳng phải bản thân đang bị vây đuổi bởi đám người của lão quý tộc hay sao. Ta hiểu rõ nguyên nhân trong đó, cũng không buồn nghĩ ngợi nữa. Ta khép đôi bàn tay lại, cuộn người trên đôi chân con người sau đó cúi đầu xuống để tỏ lòng biết ơn.

Người phụ nữ tiếp tục lên tiếng.

"Ta biết thân phận thật sự của ngươi, ngươi cứ xem ta như vị thần bảo hộ đi. Đây là hoa viên hoàng cung, ngươi có thể tìm đến người ngươi yêu, nói ra tất cả sự thật nhưng thời hạn chỉ có một tiếng đồng hồ. Sau khi qua một tiếng, nếu người ngươi yêu vẫn không tin ngươi thì ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là giết chết hắn để trở về đại dương hai là chấp nhận bản thân hóa thành bọt biển để bào toàn mạng sống của hắn. Ngươi có chịu không?"

Ta rất ngạc nhiên trước lời nói của y, ta còn có chọn lựa nào khác ngoài việc đi tin tưởng? Ta đồng ý.

Như lời người phụ nữ đó nói, ta bỗng nhiên bị hút vào một vòng xoáy đen, lần nữa mở mắt ra ta đã thấy hoàng tử cùng vị hôn thê của hắn đang cùng nhau thưởng nguyệt ngắm hoa.

"Hoàng... hoàng tử."

Ta phát giác bản thân đã có thể phát ra tiếng. Ta vui mừng khôn xiết, bất chấp bản thân xuất hiện ở nơi đây có phù hợp hay không. Ta cứ chạy về phía hắn, trong mắt ta, chỉ có mỗi mình hắn. Ta bỗng dưng muốn khóc, vì vui mừng, vì xúc động ta chờ đợi bao nhiêu lâu, nhận đủ mọi đau khổ bao nhiêu lâu cuối cùng đã nói được sự thật ra rồi.

Nhưng hiện thực thường phá nát mong ước của ta.

"Hoàng tử... Ta... Ngươi nhớ không? Ta là người đã cứu ngươi trong trận bão đêm đó."

Khác với sự đoàn tụ cảm động đất trời ta hằng tưởng tượng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta, sau đó gọi binh sĩ đến, áp giải ta đi.

Ta không cam lòng, ta gào thét lên từng hồi.

Hắn tàn nhẫn như vậy sao? Không hỏi han một lời đã cho người bắt ta đi như vậy sao?

"Vì cái gì? Vì cái gì đối xử với ta như vậy?"

Ta nước mắt giàn giụa, ta không cam lòng. Sự hy sinh của ta, đánh đổi của ta, cuộc sống tự do của ta, tính thứ gì trước sự nhẫn tâm của hắn? Tính thứ gì trước hiện tại?

"Ngươi hỏi vì cái gì? Ngươi có biết đây là hoàng cung hay không? Ngươi không biết từ đâu ra chạy về đây, quần áo dơ bẩn như vậy nếu làm hại ta cùng vị hôn thê của ta, ngươi có đền nổi không? Cho ngươi trăm cái mạng ngươi cũng đền không nổi."

"Ngươi lừa ta đúng không? Ngươi nhớ rõ ta đúng không?"

Ta bất chấp bản thân đang bị binh sĩ giam cầm, ta giẫy giụa mong được đến gần người ta yêu, nhưng hoàng tử của ta nào như ta tưởng tượng. Hắn lùi ra xa, trong mắt toàn chán ghét cùng khó chịu. Phải rồi, ta hiện tại dung mạo nào được như ở dưới đại dương nữa. Sống trong chán nản, làm việc hằng ngày, ta đã đánh mất đi sự nhẹ nhàng, quý phái của bản thân rồi.

"Các ngươi mau lôi mụ điên này ra, áp giải càng xa càng tốt. Tránh để lây dính xui rủi."

Sau đó, ta thấy hắn vuốt ve bụng của vị hôn thê bên cạnh, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.

"Chúng ta trở về thôi, nghỉ ngơi sớm thì con của hai ta mới khỏe mạnh."

Lời của hắn như sét đánh ngang tai, ta không phản kháng nữa, ta để mặc cho binh sĩ áp giải ta vào ngục thất tối tăm.

Bây giờ ta mới hiểu, nơi lạnh nhất chính là lòng người mà không phải biển sâu.

Ta nghe ngục tốt nói, sáng mai sẽ là hôn lễ của hoàng tử và công chúa nước láng giềng.

Ta cười, cười cho sự ngu ngốc của mình, cho sự ngu dại của mình nhưng ta có thể làm gì đây? Trên đời này không có thuốc hối hận.

Gần sáng, lúc ta co ro trên đống rơm nằm ngủ ta nghe thấy tiếng nói của một người vang lên.

"Chậc, ngươi vẫn là cố chấp như vậy. Thôi được rồi, vì ba chị gái của ngươi đã dâng tóc cho ta, ta đành cho ngươi cơ hội cuối cùng vậy."

Ta mở mắt, bản thân đã đứng từ xa nhìn hôn lễ trước mặt.

"Giết hoàng tử để trở lại biển sâu hay hóa thành bọt biển, ngươi tự nghĩ kỹ. Điều này chỉ có hiệu lực trong vòng một tiếng."

Bên tai ta vang lên giọng nói như thế, rồi đột nhiên trên bàn tay xuất hiện một con dao sắc, màu đen.

Ta lại dời mắt hướng về hoàng tử, hắn trông thật hạnh phúc, ta lại dời mắt về biển sâu, biển êm đềm, bình dịu. Ta như thấy được cha mẹ ta, các chị ta đang đợi ta trở lại.

Ta có thể làm được sao? Không, ta không làm được. Ta làm sao có thể phá hoại hạnh phúc của một gia đình như vậy chứ? Hắn sắp làm chồng, làm cha, làm vua của một vương quốc. Nếu ta giết hắn chỉ vì muốn trở lại đại dương thì những gì ta đánh đổi để lên bờ có nghĩa lý gì đây? Rồi vợ hắn, con hắn, cả con dân của hắn sẽ như thế nào? Ta không làm được.

Nếu ta làm như thế, ta sẽ còn là nàng công chúa mà mọi người yêu quý nữa hay sao? Khi mà họ biết thứ ta làm để có thể một lần nữa trở lại đại dương chính là để dục vọng cắn nuốt đạo đức của bản thân, giết một người vô tội.

Phụ vương, mẫu hậu, các chị, con chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Con không thể đi ngược lại với những gì đã được giáo dục, chấp nhận đạo đức bị xói mòn, xâm lấn dẫu có trở lại đại dương, có đoàn tụ cùng mọi người, con cũng không hề là công chúa bé bỏng của mọi người nữa. Kết quả như thế, con chịu không nổi, cũng không muốn nó xuất hiện.

Ta đột nhiên suy nghĩ, có lẽ hóa thành bọt biển chính là cách vẹn toàn, cho cả ta, cả hắn và cả biển cả ngoài kia.

Phải vậy không?

Ta nhìn hoàng tử lần cuối, ngắm nhìn mộng tưởng của ta một lần cuối, sau đó ta quay người bất chấp đau đớn từ đôi chân đem lại. Ta hướng về biển cả, biển cả sẽ ôm lấy ta, ta sẽ lại trở về nơi ta sinh ra, đoàn tụ vĩnh hằng.

Trước khi chìm vào đáy biển, ta lấy con dao phù thủy cho, đâm vào lồng ngực mình.

Mộng tưởng nát, trái tim nên nằm lại biển sâu.

Thân thể ta cũng hóa thành bọt biển.

Thật ấm áp, không phải là sự lạnh lẽo, mà là ấm áp. Như những lúc ta cùng các chị ngoi mình lên mặt biển, nhìn trời xanh trên cao, có mặt trời sưởi ấm, những đêm có ánh trăng dìu dịu, ta lại cùng các chị hát hò vui vẻ.

Thật tốt quá, thật tốt quá. Nhưng là ta không trở lại được.

Đột nhiên, từng luồng ký ức xâm nhập vào trí óc ta. Ta như thấy thân ảnh của một người. Như thần tạo hóa, ta lấy góc nhìn thứ ba chứng kiến tất cả. Ta thấy ta trong quá khứ sau khi lên cạn trải qua cuộc sống đau khổ như thế nào. Những lần hữu kinh vô hiểm, những lần nguy nan hóa bình an hóa ra không phải do ta cầu nguyện với thần biển rồi được như ước nguyện mà là có một người luôn âm thầm đứng sau, âm thầm giúp đỡ ta tất cả.

Là ai, là ai?

Ta nhìn người nọ vì dẫn dắt đám người của quý tộc mà bị thương, nhìn người nọ dù đang chống lại những người đó nhưng vẫn không buông ra ta. Thì ra, đêm đó là người đó ôm ta vào lòng.

Khung cảnh lại lần nữa chuyển dời đến ngục thất, người đó hóa thân thành người phụ nữ trung niên, nói với ta những lời như thế. Nhưng ở một nơi ta không nhìn thấy, trong ánh mắt của nàng không phải dè bĩu, châm biếm mà là thương xót cùng đau lòng.

Sau đó, ta biết được thân phận của nàng.

Đó là vị phù thủy mà ta từng chán ghét.

Ký ức như những mảnh vỡ dần dần ghép nối lại. Ta tưởng rằng đó là lần gặp đầu tiên nhưng không ngờ chúng ta đã gặp gỡ vô số lần.

Khi ta còn bé, sắp bị cá dữ nuốt chửng, là nàng đã cứu ta.

Khi ta đùa nghịch, rơi vào bẫy lưới của nhân loại, là nàng đã cứu ta.

Khi ta cứu hoàng tử, đưa hắn lên bờ trong khi bản thân bị cuốn vào cơn lốc, là nàng đã cứu ta.

Nàng đã cứu ta rất nhiều lần nhưng ta không hề hay biết. Ngược lại, ta còn chán ghét nàng ấy.

Ta vẫn là vị công chúa có tiếng hiền lành mà mọi nhân ngư hay lan truyền hay sao?

Sau đó, ta cũng chứng kiến nàng không biết tốn bao nhiêu tài lực để cứu ta sống lại, cứu một kẻ đáng chết như ta sống lại. Nàng không tiếc mất đi pháp thuật, không tiếc đánh đổi quyền năng của người ngự trị biển sâu để trả giá sai lầm cho một vị công chúa ngu xuẩn.

Nhưng nàng không nói gì cả, nàng không tiết lộ một điều gì cả.

Ta cũng như nàng mong muốn, giả vờ không biết tất cả mọi chuyện nhưng có một chuyện ta không thể giả vờ, đó chính là tình cảm của ta.

Ta từng nghĩ, có lẽ ta cảm động, cảm động trước những điều nàng hy sinh nhưng không phải.

Thì ra, ta yêu nàng.

Không phải sự ngưỡng mộ với hoàng tử khi đó, không phải mộng tưởng trước thế giới trên bờ khi đó, mà là yêu... thật sự yêu.

Ta cũng đã quên mất, cảm giác tâm động với vị hoàng tử con người kia là như thế nào.

Ta chỉ biết, hiện tại ta thuộc về nàng, tương lai cũng chỉ thuộc về nàng.

Nàng ấy từng dẫn ta đến thế giới loài người để thỏa mãn điều ta chưa thực hiện được, chúng ta vui vẻ vượt qua những lễ hội, những năm tháng yên bình. Đây mới là cuộc sống ta hằng mong ước, là mộng tưởng cả đời ta đã từng theo đuổi.

Vị hoàng tử năm xưa cũng không còn như năm xưa.

Thì ra, con người dù bề ngoài có tốt đẹp cỡ nào, chỉ cần bên trong thối rữa thì ngày nào đó cũng sẽ lòi ra.

Vị hoàng tử, quốc vương mọi người kính ngưỡng lại làm trò từ bỏ vợ con, để theo đuổi một người con gái "môn không đăng hộ không đối", hắn chấp nhận từ bỏ tất cả chỉ để chạy theo "tình yêu đích thực đời hắn".

Thật là buồn cười, ta vì sao lại từng xem người này là người trong lòng nhỉ?

Mà thôi...

Ta nắm lấy tay nàng, phù thủy quay lại nhìn ta, ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên.

Ta càng siết chặt lấy tay nàng hơn, mười ngón tương khấu là lúc, ta để sát vào tai nàng, thầm thì.

"Giá như ta gặp người sớm hơn."

Giá như, ta nhớ ra người sớm hơn. Nhưng hiện tại ta đã thấy đủ, đã mãn nguyện. Rốt cuộc, quãng đời còn lại, chúng ta là thuộc về nhau, chúng ta là duy nhất. Phải không?

Phù thủy không nói gì nhưng thông qua ánh mắt của nàng, ta dường như đọc hiểu ẩn ý từ trong đôi mắt ấy.

Chúng ta không phải đã gặp từ trước rồi sao? Công chúa điện hạ của ta.

Ta chưa từng tin có thần linh nhưng hiện tại, ta cảm ơn thần linh, cảm ơn ngài đã để ta gặp lại nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top