Chương 23

Giang Trừng uống thuốc xong, liền hôn hôn trầm trầm mà đã ngủ. Hắn ngủ cũng không kiên định, giữa mày theo thói quen mà hơi nhăn lại, như là trong mộng cũng đang suy tính mọi việc vậy.

Ngụy Anh ngồi ở bên giường của Giang Trừng, thấy thế chậm rãi cúi xuống, dùng một nụ hôn ấm áp để vuốt phẳng đi nếp nhăn ở giữa mày của Giang Trừng.

"Phụ thân...... Cha thế nào rồi ạ?"

Giang Hàn lặng lẽ mở ra một khoảng nhỏ ở giữa cánh cửa, nhìn trộm trạng huống ở trong phòng.

"Suỵt ——"

Ngụy Anh thấy Giang Hàn, vội vàng vươn ra ngón tay để ở trước môi, làm một cái động tác "Im lặng".

Giang Hàn theo tầm mắt của Ngụy Anh nhìn lại, phát hiện Giang Trừng đang nghỉ ngơi, lập tức ngậm miệng lại, không dám phát ra một tiếng động nào, sợ đánh thức cha của mình.

Ánh mặt trời tươi đẹp an tĩnh mà hạ xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Giang Trừng, phiếm nhè nhẹ từng đợt từng đợt màu vàng nhạt nhẽo, giống như một bức tranh khắc ở trên tượng đá. Ngay cả gió cũng ấm áp, nhộn nhạo nhỏ vụn ánh sáng nhạt.

Giang Hàn nhìn chằm chằm vào dung nhan của Giang Trừng hồi lâu, lại quay đầu nhìn Ngụy Anh đang ngồi bên cạnh, mới phát giác ra y cũng đang nhìn Giang Trừng.

Ánh mắt của y thực ôn nhu, một khi sửa lại bộ dáng cà lơ phất phơ của thường ngày, trong mắt chỉ còn mang theo vài phần hoài niệm và đau thương mà Giang Hàn xem không hiểu.

Giang Hàn chớp mắt, ở trong lòng cảm thán nói: Cha thật là đẹp mắt...... Khó trách phụ thân thích nhìn cha như vậy.

Lúc Giang Trừng tỉnh lại, cái cảm giác choáng váng bao phủ khắp đầu đã biến mất không thấy.

Hắn mới vừa ngồi dậy, cửa phòng đã bị người nhẹ nhàng đẩy ra. Ngụy Anh bưng một chén cháo trắng đi vào trong phòng, triều hắn cười nói: "Giang Trừng ngươi tỉnh rồi hả? Xem ra cháo này nấu xong cũng rất đúng lúc."

Giang Trừng sốt một đêm, giọng nói còn có chút ách, tạm thời nói không ra lời. Hắn được Ngụy Anh cho uống nước, lại ăn một chén cháo trắng, rốt cuộc mới cảm thấy thoải mái chút.

"Khá hơn chút nào không?"

Ngụy Anh cúi người dán lên cái trán của Giang Trừng, cảm giác độ ấm cũng không có dị thường, mới vừa lòng gật đầu. "Không còn sốt nữa rồi."

Giang Trừng trông thấy đáy mắt thâm đen của Ngụy Anh, nhíu mày nói: "Ngươi...... Một đêm không ngủ?"

"Ngươi còn chưa hết sốt, ta làm sao dám ngủ."

Ngụy Anh ngáp dài ngồi xuống bên giường, thuận thế một đảo, liền đem sườn mặt của mình dán ở trên đầu gối của Giang Trừng, dùng tiếng nói lười biếng nói: "Để cho ta nghỉ một lát, chỉ một lát thôi......"

"...... Hừ."

Giang Trừng vốn định kêu Ngụy Anh cút ngay, nhưng thấy y thật sự buồn ngủ quá mức, liền không nói gì, ngược lại hơi chút điều chỉnh dáng ngồi, làm cho đối phương ngủ đến thoải mái một ít.

Ngày mùa thu hồ nước thực lạnh, gió xanh từ trên mặt hồ xẹt qua, liền thổi tới một trận hàn ý hiu quạnh.

Giang Hàn đứng ở ven hồ của Vân Mộng, nhìn ảnh ngược ở trong nước của mình, cảm thấy mới lạ. Hắn vẫy tay với mặt hồ, Giang Hàn ở trong hồ cũng vẫy tay với hắn, cùng hắn làm động tác giống nhau như đúc.

Giang Hàn cảm thấy rất thích thú, lại làm cái mặt quỷ với mặt hồ. Mà lúc này đây, ảnh ngược ở trong hồ lại không  còn bắt chước động tác của hắn nữa, mà là mặt vô biểu tình nhìn về phía hắn, sau đó hơi hơi mỉm cười.

"Sao...... Sao lại thế này?!"

Giang Hàn kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau vài bước, vừa lúc người nọ đã tránh thoát trong hồ chui ra tới bắn lên bọt nước.

"Ta là Kính Linh."

Ảnh ngược của Giang Hàn từ trong hồ nhảy ra, đứng ở trước mặt hắn, dùng tiếng nói tương đồng với hắn nói: "Ngươi là người có duyên với ta, cho nên đã đánh thức ta. Ta có thể biến thành hình dáng của ngươi, đi giúp ngươi làm một vài chuyện mà ngươi không muốn làm."

"Thật vậy chăng? Ta không muốn viết công khóa, ngươi có thể giúp ta viết sao?"

Ánh mắt của Giang Hàn vừa chuyển, nghĩ đến tiên sinh dạy học buổi sáng hôm nay ra cho mình thêm rất nhiều công khóa, thử tính mà hỏi một câu.

"Đương nhiên. Ta còn có thể bắt chước chữ viết của ngươi, sẽ không để cho bất luận kẻ nào phát hiện ra sơ hở."

Trên mặt của Kính Linh lộ ra một nụ cười hoàn toàn không giống với trẻ con chút nào, thoạt nhìn ôn nhã mà trầm ổn.

"Vậy thì tốt quá rồi! Cảm ơn ngươi!"

Giang Hàn vui mừng khôn xiết, chỉ kém không ở tại chỗ mà nhảy lên thôi. Hắn vốn định trực tiếp mang theo Kính Linh về nhà, lại nghĩ tới Giang Trừng đã từng dặn dò hắn, không thể tùy tiện dẫn người về Liên Hoa Ổ, liền từ bỏ cái ý tưởng này.

"Như vậy đi, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đây liền về nhà đem sách lấy lại đây."

Giang Hàn dừng một chút, ngược lại hỏi: "Ngươi thật sự có thể bắt chước chữ viết của ta? Không phải là đang gạt ta chứ?"

Kính Linh từ trên mặt đất nhặt lên một cành cây khô, đưa tới trong tay của Giang Hàn.

"Ngươi có thể viết một chữ trên đất, nhìn xem ta có lừa ngươi hay không."

Giang Hàn nắm nhánh cây, bán tín bán nghi mà viết xuống hai chữ "Vân Mộng" trên đất. Kính Linh tiếp nhận nhánh cây trong tay hắn, ở bên cạnh viết hai chữ, chữ viết xác thật giống như đúc chữ của Giang Hàn. Giang Hàn thậm chí phân biệt không ra, hai chữ nào mới là của mình viết nữa.

Giang Hàn cảm thấy kinh hỉ vô cùng, đồng thời đáy lòng cũng mơ hồ nổi lên một cổ hàn ý khó có thể miêu tả. Hắn không rõ ràng lắm vì sao mình sẽ sinh ra loại cảm giác như vậy nữa, chỉ là bản năng mà cảm thấy người này phi thường nguy hiểm ——

"Thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã trở lại rồi!"

Môn sinh của Liên Hoa Ổ vừa thấy Giang Hàn trở về, lập tức kêu lên: "Tông chủ và Ngụy công tử đang tìm ngươi khắp nơi đó!"

"A?"

Giang Hàn hơi ngẩn ra, rồi sau đó mới nhớ tới chuyện mình trốn học, tức khắc lạnh cả người —— xong rồi, cha nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Bây giờ trốn còn kịp sao?

"Tiểu tử thúi, ngươi còn biết trở về?"

Giang Trừng từ xa đã thấy được con mình. Hắn bước nhanh đi đến ngoài cửa Liên Hoa Ổ, nắm lấy vạt áo của Giang Hàn, đem người đưa về hướng thư phòng.

"Nói! Ngươi lại đi hồ nháo chỗ nào rồi? Vậy mà dám trốn học ra ngoài!"

Giang Trừng mới vừa quát lớn vài câu, liền nhận thấy được trong không khí tựa hồ có một cổ hơi thở kỳ quái. Hắn sắc mặt âm lãnh, lạnh giọng hỏi: "Ngươi mới vừa đi chỗ nào? Có từng gặp qua người nào hay không?"

Giang Hàn hiếm khi thấy Giang Trừng nghiêm khắc đến như vậy, nhất thời bị dọa đến môi phát run, nói không ra lời. Hắn sợ Giang Trừng biết được chuyện mình nhờ Kính Linh hỗ trợ viết công khóa, vội vàng lắc đầu, cái gì cũng không dám nói.

Giang Trừng ánh mắt lạnh lùng, ở giữa ngón tay ánh sáng tím sậu thịnh, hóa thành một cái roi dài mang điện, chậm rãi từ trên tay hắn buông xuống.

"Cha?"

Giang Hàn thấy Giang Trừng bỗng nhiên triệu ra Tử Điện, cả kinh sửng sốt, ngay sau đó nghe hắn phẫn nộ quát: "Yêu nghiệt phương nào, dám xâm nhập Liên Hoa Ổ?"

—— thì ra Kính Linh kia vậy mà lại trộm giấu đi thân hình, vẫn luôn đi theo mình về tới nhà?

Giang Hàn tưởng tượng đến loại khả năng này, liền cảm thấy sởn tóc gáy. Hắn tuổi tác còn nhỏ, không có tu vi như Giang Trừng, cũng không biết được Kính Linh đến tột cùng giấu ở nơi nào, gấp đến độ ở tại chỗ không ngừng đảo quanh.

"Cha, ta...... Ta vừa rồi đi hồ Kính Hoa."

Giang Hàn không còn cách nào, đành phải nói ra toàn bộ chuyện mà mình mới vừa rồi gặp được, để tránh Liên Hoa Ổ bởi vậy mà lâm vào hiểm cảnh. "Thực xin lỗi...... Ta không phải cố ý, ta cũng không biết sẽ như vậy."

Giang Trừng sau khi nghe xong, thần sắc càng thêm ngưng trọng hơn. Hắn nắm chặt Tử Điện trong tay, lạnh lùng nói: "Ngươi về phòng trước. Không có sự cho phép của ta, không được ra ngoài."

Nhìn theo Giang Hàn về phòng sau, Giang Trừng mọi nơi tìm tòi một phen, lại vẫn chưa phát hiện ra được cái tên Kính Linh theo như lời của Giang Hàn nói. Đối phương tựa hồ như vô cùng kiêng kị hắn, hơi thở nguyên bản như có như không cũng ẩn nấp đến thiên y vô phùng, làm hắn không thể nào xuống tay được.

"Khụ, khụ......"

Một trận gió thu lạnh lẽo thổi tới, làm Giang Trừng không khỏi che miệng ho khan vài tiếng, gom lại vạt áo tím trên người. Hắn đang muốn lại tìm xem tung tích của Kính Linh thì trên vai đã có thêm một chiếc áo lông ấm áp rồi——

"Giang Trừng, ngươi còn chưa khỏe hẳn, sao lại đứng ở nơi này chịu gió vậy?"

Ngụy Anh thế Giang Trừng thắt lại đai lưng của áo khoác, đánh giá sắc mặt hơi nhợt nhạt của hắn, đỉnh mày hơi tần.

Y nghiêng người, thế Giang Trừng chắn đi gió lạnh từ trên hành lang thổi tới, liên tục thúc giục nói: "Mau trở về nghỉ ngơi đi. Mới vừa rồi môn sinh tới báo, nói rằng A Hàn đã trở lại rồi."

"Ta không phải đang tìm hắn."

Giang Trừng lắc đầu, không muốn rời đi. Hắn giản lược mà nói chuyện về Kính Linh cho Ngụy Anh, giận nói: "Yêu nghiệt kia biết A Hàn tuổi nhỏ, phát hiện không được hành tung của nó, nên mới dám cả gan làm loạn như thế, tùy thời lẻn vào Liên Hoa Ổ. Nếu như cứ tiếp tục mặc kệ, nó chắc chắn sẽ tại đây làm xằng làm bậy......"

"Yên tâm đi, việc này ta sẽ tự làm thỏa đáng. Ta đưa ngươi trở về nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa cẩn thận tra cứu, tuyệt đối không tha cho nó."

Ngụy Anh duỗi tay ôm lấy vai của Giang Trừng, khẽ vuốt lưng của hắn, phóng nhu thanh âm dỗ sư đệ của mình, biểu tình lại dị thường nghiêm túc.

—— nếu như môn sinh đông đảo của Liên Hoa Ổ cũng không thể phát giác ra sự tồn tại của Kính Linh, thì chứng tỏ tu vi của nó nhất định không tầm thường.

Thực tốt, y cũng đã lâu chưa từng gặp qua địch nhân mạnh như vậy.

Hai người đi rồi không lâu, một người nam tử mắt hạnh mi dài xuất hiện ở bên hồ của Liên Hoa Ổ, không tiếng động mà đứng lặng, vạt áo phiêu dật theo gió mà động.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay biến ảo mà thành kia, trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top